Chương 24: Đóng Cửa May Mắn
Thiên Sơn Trà Khách
08/07/2024
Tin tức về vụ việc hỗn loạn ở Hạnh Lâm Đường đã lan đến tai Nhân Tâm y quán chỉ trong một nén nhang.
Đỗ Trường Khanh hai tay chống lên hông cười ha hả, lông mày gần như bay lên trời, hắn đi tới đi lui trong y quán, hưng phấn nói: “Vừa lòng ta lắm, vừa lòng ta lắm!”
Mắt thấy Lục Đồng vẫn mặt không đổi sắc đặt gói thuốc xuống, hắn ngượng ngùng tiến tới khen ngợi: "Lục đại phu, cô thật đúng là liệu sự như thần. Bây giờ tên Bạch Thủ Nghĩa đó thậm chí còn không dám mở cửa Hạnh Lâm Đường, ở trong nhà làm con rùa rụt cổ! Hừ! Tên khốn nạn lắm thủ đoạn xấu xa đó, nên nếm thử trái đắng!"
A Thành chớp mắt: "Nghe nói có rất nhiều người đến Hạnh Lâm Đường chỉ trích thuốc giả, yêu cầu Hạnh Lâm Đường hoàn lại tiền cho bọn họ."
Đỗ Trường Khanh cười lạnh: "Chỉ sợ số tiền hắn kiếm được không đủ để đền cho người ta, Hạnh Lâm Đường lần này thật sự giống như tự bê đá đập chân mình, mất cả chì lẫn chài.”
Ngân Tranh từ bên ngoài bước vào, đi tới chỗ Lục Đồng, nhỏ giọng nói: “Cô nương, mọi việc đã xong.”
Lục Đồng gật đầu.
Mấy ngày nay, nàng yêu cầu A Thành chú ý tới các học giả tụ tập bên kia bờ hồ. A Thành sau khi nghe ngóng tin tức quay lại thì được biết gần đây các học giả đang cãi nhau, nguyên nhân là do Xuân thủy sinh.
Ví dụ, hai học giả lịch lãm là bạn tốt của nhau nói rằng trà thảo dược có tác dụng thần kỳ, trong khi người kia lại nói rằng trà thảo dược không có tác dụng gì cả. Họ tiếp tục tranh cãi, may mắn thì họ phát hiện ra trà thuốc mình mua là khác nhau, không may thì họ vẫn không biết mình có vấn đề gì, cả hai bên đều cho rằng đối phương đang nói dối.
Cũng không trách những nho sĩ này được, Hạnh Lâm Đường cố ý đặt tên Xuân dương sinh rất giống với Xuân thủy sinh, đến nỗi người ta khó có thể phân biệt được. Nếu hai loại trà thảo mộc này cùng có mặt trên thị trường, người ta tất nhiên sẽ nhầm lẫn.
Vì vậy, Xuân dương sinh chỉ có thể được phép biến mất hoàn toàn khỏi Thịnh Kinh.
Đỗ Trường Khanh cho Lục Đồng một ít tiền, thấy thời gian cũng tới lúc phù hợp, Lục Đồng nhờ Ngân Tranh đi đến cổng đền tìm một nữ nông dân đến gây rối ở trước Hạnh Lâm Đường. Cô cũng mua chuộc một vài người trà trộn vào đám đông khích bác. Đúng như dự đoán, danh tiếng của Hạnh Lâm Đường liền tụt dốc.
Đây cũng chính là Hạnh Lâm Đường tự gieo gió gặt bão.
Xuân dương sinh của Hạnh Lâm Đường bán ra được ngần ấy thời gian, người mua thuốc chắc hẳn đã biết thuốc có tác dụng thần kỳ gì hay không. Những lời khen ngợi trước đó đối với Xuân dương sinh đã nâng Hạnh Lâm Đường lên vị trí rất cao. Người bình thường bỏ tiền ra mua trà thảo mộc, cảm thấy không xứng đáng với danh hiệu nên đương nhiên cảm thấy bất bình. Khi sự phẫn nộ của công chúng đã đủ lớn, chỉ cần một chút khiêu khích, nhiều người sẽ lao tới yêu cầu giải thích.
Cuối cùng, nàng yêu cầu những người mình thuê lợi dụng tình hình để nói với công chúng về Xuân thủy sinh tại Nhân Tâm y quán. Người ta sợ nhất là so sánh. Một bên là hàng chính hãng, đắt hơn một chút nhưng có tác dụng ngay lập tức, còn bên kia là hàng giả rẻ tiền, không có tác dụng gì cả. Bằng cách này, chưa nói đến Hạnh Lâm Đường, sau vụ này sẽ không có y quán nào khác dám đánh giá quá cao năng lực của mình và cố gắng sao chép sản xuất trà thảo mộc của cô.
Giết gà không chỉ để dọa khỉ mà còn để phô trương thanh thế.
Đỗ Trường Khanh vui mừng nói: “Tên họ Bạch muốn lợi dụng chúng ta, nhưng hắn thông minh lại bị thông minh hại, chỉ sợ bây giờ trốn trong nhà, ruột cũng xanh lét rồi nhỉ!"
...
Ruột của Bạch Thủ Nghĩa có màu xanh không? Không ai biết, nhưng mặt hắn thì đang tái mét vì tức giận.
Cánh cửa của Hạnh Lâm Đường đã đóng lại, đèn trong quán sáng lên, tiếng la hét của những người đến gây rối có thể mơ hồ nghe thấy.
Bạch Thủ Nghĩa dùng khăn tay lau đi vết bẩn trên mặt, tựa hồ vẫn còn có thể cảm nhận được đờm dày đặc vừa mới dính trên mặt, không khỏi lại cảm thấy buồn nôn.
Văn Hữu run rẩy nhìn hắn: "Chủ tiệm, bây giờ phải làm sao đây?"
Trước kia thuốc ở Hạnh Lâm Đường đắt hơn những y quán khác gần đó, cho nên bệnh nhân đến khám bệnh đều là gia đình giàu có, có thế nào cũng vẫn sẽ giữ mặt mũi. Nhưng những người dân thường đó thì khác, họ có thể bất chấp mọi thứ vì tiền. Chỉ cần có người khơi mào gây rắc rối và đòi tiền y quán, thì sẽ có rất nhiều người ngay lập tức lao vào đòi tiền.
Bạch Thủ Nghĩa không biết có nhiều người dân thường đến mua trà thảo dược như vậy. Mấy ngày trước, khi Xuân dương sinh trở nên nổi tiếng, hắn thầm tự hào, nhưng bây giờ lại hối hận.
Bạch Thủ Nghĩa nhìn Chu Tế từ dưới tủ thuốc bò ra với vẻ mặt âm trầm: "Chu Tế, chuyện gì xảy ra vậy?"
Chu Tế trong lòng phàn nàn, nhưng vẫn cười nói: "Chủ tiệm, tôi không biết."
”Ông không biết ư?" Bạch Thủ Nghĩa đã tắt đi nụ cười hiền hậu từ lâu, vô cảm nhìn ông ta, "Ông nói có thể làm ra công thức tương tự, vậy tại sao hiệu quả của trà thảo dược ông điều chế ra lại giảm đi nhiều như thế? Khiến cho đám người kia kiện đến cửa!"
Chu Tế cũng bối rối: "Phương thuốc không sai mà nhỉ, hoa cúc, hoa dành dành, bạc hà, hành, mật ong..." Ông ta lẩm bẩm đọc, vẫn không chịu tin, "Ngoài những thứ này thì không có thêm dược liệu nào khác, sao lại không làm ra hiệu quả như bản gốc được nhỉ?"
Bạch Thủ Nghĩa nhìn ông ta như vậy, thấp giọng mắng "Đồ ngu".
Trước cửa có rất nhiều người chen chúc, nếu không phải hắn nhanh chóng quyết định, yêu cầu Văn Hữu nhanh chóng đóng cửa lại, hôm nay người ở bên ngoài đã phá hủy Hạnh Lâm Đường. Những kẻ đó đều giống như những con sói đói, và chúng rõ ràng quyết tâm đòi bằng được tiền.
Đôi mắt của Bạch Thủ Nghĩa tối sầm lại.
Hắn ta đã buôn bán ở phố Tây nhiều năm như vậy, mặc dù dược liệu và phí khám bệnh đắt hơn những y quán khác một chút, nhưng do danh tiếng lớn và lâu năm nên địa vị của Hạnh Lâm Đường là không thể lay chuyển được. Ngoại trừ một số ít người nghèo, hầu hết mọi người khi muốn khám bệnh và bốc thuốc, đều chọn đến Hạnh Lâm Đường của hắn.
Nhận thấy Nhân Tâm y quán sắp đóng cửa, hắn sắp trở thành người chủ y quán duy nhất ở phố Tây, thế mà hắn lại bị thua lỗ nặng nề.
Bây giờ vì sự việc của Xuân dương sinh, danh tiếng của Hạnh Lâm Đường đã bị tổn hại. Một khi lời đồn truyền ra ngoài, chưa kể người khác nghĩ về hắn như thế nào, riêng thu nhập của cửa hàng chắc chắn sẽ bị giảm đi đáng kể.
Suy cho cùng, khi mở y quán, nhà thuốc, danh tiếng đôi khi cũng quan trọng như tay nghề hành y.
Những người ngoài cửa kia nói nhiều như vậy, ai biết họ sẽ nói những điều không hay gì. Nếu lời này lọt vào tai giới y học, thì sẽ gây ra rắc rối gì...
Bạch Thủ Nghĩa nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện này không chỉ phải tính đến tình hình hỗn loạn hiện tại mà còn liên quan đến tương lai của Hạnh Lâm Đường. Làm thế nào để đối phó vẫn cần phải xem xét cẩn thận.
Bên ngoài rất ồn ào, Văn Hữu thận trọng hỏi: "Chủ tiệm, chúng ta định ở trong này bao lâu?"
Bạch Thủ Nghĩa chán ghét nói: "Đương nhiên là đợi đám người dân thường đó rời đi."
Ngày thường không có việc gì làm, nếu có cơ hội tống tiền người khác, làm sao có thể không lớn tiếng? Nếu như hôm nay hắn không sớm trở về phủ, sợ rằng mấy ngày nữa không thể ra ngoài, Hạnh Lâm Đường tạm thời không thể tiếp tục mở cửa. Một khi cửa mở, tiện dân sẽ tràn vào.
Có vẻ như bọn họ không thể mở cửa vào những ngày này.
Không những không được ra ngoài mà còn phải tránh lời thị phi.
Ánh mắt Bạch Thủ Nghĩa nghiêm nghị, giọng điệu lạnh lùng đến kinh người, ra lệnh cho Chu Tế và Văn Hữu ở bên cạnh: “Một lát nữa, mở cửa ra, hai ngươi giải tán đám người kia đi”
”Mấy ngày này tạm thời không đến y quán nữa, ở nhà đợi."
Đỗ Trường Khanh hai tay chống lên hông cười ha hả, lông mày gần như bay lên trời, hắn đi tới đi lui trong y quán, hưng phấn nói: “Vừa lòng ta lắm, vừa lòng ta lắm!”
Mắt thấy Lục Đồng vẫn mặt không đổi sắc đặt gói thuốc xuống, hắn ngượng ngùng tiến tới khen ngợi: "Lục đại phu, cô thật đúng là liệu sự như thần. Bây giờ tên Bạch Thủ Nghĩa đó thậm chí còn không dám mở cửa Hạnh Lâm Đường, ở trong nhà làm con rùa rụt cổ! Hừ! Tên khốn nạn lắm thủ đoạn xấu xa đó, nên nếm thử trái đắng!"
A Thành chớp mắt: "Nghe nói có rất nhiều người đến Hạnh Lâm Đường chỉ trích thuốc giả, yêu cầu Hạnh Lâm Đường hoàn lại tiền cho bọn họ."
Đỗ Trường Khanh cười lạnh: "Chỉ sợ số tiền hắn kiếm được không đủ để đền cho người ta, Hạnh Lâm Đường lần này thật sự giống như tự bê đá đập chân mình, mất cả chì lẫn chài.”
Ngân Tranh từ bên ngoài bước vào, đi tới chỗ Lục Đồng, nhỏ giọng nói: “Cô nương, mọi việc đã xong.”
Lục Đồng gật đầu.
Mấy ngày nay, nàng yêu cầu A Thành chú ý tới các học giả tụ tập bên kia bờ hồ. A Thành sau khi nghe ngóng tin tức quay lại thì được biết gần đây các học giả đang cãi nhau, nguyên nhân là do Xuân thủy sinh.
Ví dụ, hai học giả lịch lãm là bạn tốt của nhau nói rằng trà thảo dược có tác dụng thần kỳ, trong khi người kia lại nói rằng trà thảo dược không có tác dụng gì cả. Họ tiếp tục tranh cãi, may mắn thì họ phát hiện ra trà thuốc mình mua là khác nhau, không may thì họ vẫn không biết mình có vấn đề gì, cả hai bên đều cho rằng đối phương đang nói dối.
Cũng không trách những nho sĩ này được, Hạnh Lâm Đường cố ý đặt tên Xuân dương sinh rất giống với Xuân thủy sinh, đến nỗi người ta khó có thể phân biệt được. Nếu hai loại trà thảo mộc này cùng có mặt trên thị trường, người ta tất nhiên sẽ nhầm lẫn.
Vì vậy, Xuân dương sinh chỉ có thể được phép biến mất hoàn toàn khỏi Thịnh Kinh.
Đỗ Trường Khanh cho Lục Đồng một ít tiền, thấy thời gian cũng tới lúc phù hợp, Lục Đồng nhờ Ngân Tranh đi đến cổng đền tìm một nữ nông dân đến gây rối ở trước Hạnh Lâm Đường. Cô cũng mua chuộc một vài người trà trộn vào đám đông khích bác. Đúng như dự đoán, danh tiếng của Hạnh Lâm Đường liền tụt dốc.
Đây cũng chính là Hạnh Lâm Đường tự gieo gió gặt bão.
Xuân dương sinh của Hạnh Lâm Đường bán ra được ngần ấy thời gian, người mua thuốc chắc hẳn đã biết thuốc có tác dụng thần kỳ gì hay không. Những lời khen ngợi trước đó đối với Xuân dương sinh đã nâng Hạnh Lâm Đường lên vị trí rất cao. Người bình thường bỏ tiền ra mua trà thảo mộc, cảm thấy không xứng đáng với danh hiệu nên đương nhiên cảm thấy bất bình. Khi sự phẫn nộ của công chúng đã đủ lớn, chỉ cần một chút khiêu khích, nhiều người sẽ lao tới yêu cầu giải thích.
Cuối cùng, nàng yêu cầu những người mình thuê lợi dụng tình hình để nói với công chúng về Xuân thủy sinh tại Nhân Tâm y quán. Người ta sợ nhất là so sánh. Một bên là hàng chính hãng, đắt hơn một chút nhưng có tác dụng ngay lập tức, còn bên kia là hàng giả rẻ tiền, không có tác dụng gì cả. Bằng cách này, chưa nói đến Hạnh Lâm Đường, sau vụ này sẽ không có y quán nào khác dám đánh giá quá cao năng lực của mình và cố gắng sao chép sản xuất trà thảo mộc của cô.
Giết gà không chỉ để dọa khỉ mà còn để phô trương thanh thế.
Đỗ Trường Khanh vui mừng nói: “Tên họ Bạch muốn lợi dụng chúng ta, nhưng hắn thông minh lại bị thông minh hại, chỉ sợ bây giờ trốn trong nhà, ruột cũng xanh lét rồi nhỉ!"
...
Ruột của Bạch Thủ Nghĩa có màu xanh không? Không ai biết, nhưng mặt hắn thì đang tái mét vì tức giận.
Cánh cửa của Hạnh Lâm Đường đã đóng lại, đèn trong quán sáng lên, tiếng la hét của những người đến gây rối có thể mơ hồ nghe thấy.
Bạch Thủ Nghĩa dùng khăn tay lau đi vết bẩn trên mặt, tựa hồ vẫn còn có thể cảm nhận được đờm dày đặc vừa mới dính trên mặt, không khỏi lại cảm thấy buồn nôn.
Văn Hữu run rẩy nhìn hắn: "Chủ tiệm, bây giờ phải làm sao đây?"
Trước kia thuốc ở Hạnh Lâm Đường đắt hơn những y quán khác gần đó, cho nên bệnh nhân đến khám bệnh đều là gia đình giàu có, có thế nào cũng vẫn sẽ giữ mặt mũi. Nhưng những người dân thường đó thì khác, họ có thể bất chấp mọi thứ vì tiền. Chỉ cần có người khơi mào gây rắc rối và đòi tiền y quán, thì sẽ có rất nhiều người ngay lập tức lao vào đòi tiền.
Bạch Thủ Nghĩa không biết có nhiều người dân thường đến mua trà thảo dược như vậy. Mấy ngày trước, khi Xuân dương sinh trở nên nổi tiếng, hắn thầm tự hào, nhưng bây giờ lại hối hận.
Bạch Thủ Nghĩa nhìn Chu Tế từ dưới tủ thuốc bò ra với vẻ mặt âm trầm: "Chu Tế, chuyện gì xảy ra vậy?"
Chu Tế trong lòng phàn nàn, nhưng vẫn cười nói: "Chủ tiệm, tôi không biết."
”Ông không biết ư?" Bạch Thủ Nghĩa đã tắt đi nụ cười hiền hậu từ lâu, vô cảm nhìn ông ta, "Ông nói có thể làm ra công thức tương tự, vậy tại sao hiệu quả của trà thảo dược ông điều chế ra lại giảm đi nhiều như thế? Khiến cho đám người kia kiện đến cửa!"
Chu Tế cũng bối rối: "Phương thuốc không sai mà nhỉ, hoa cúc, hoa dành dành, bạc hà, hành, mật ong..." Ông ta lẩm bẩm đọc, vẫn không chịu tin, "Ngoài những thứ này thì không có thêm dược liệu nào khác, sao lại không làm ra hiệu quả như bản gốc được nhỉ?"
Bạch Thủ Nghĩa nhìn ông ta như vậy, thấp giọng mắng "Đồ ngu".
Trước cửa có rất nhiều người chen chúc, nếu không phải hắn nhanh chóng quyết định, yêu cầu Văn Hữu nhanh chóng đóng cửa lại, hôm nay người ở bên ngoài đã phá hủy Hạnh Lâm Đường. Những kẻ đó đều giống như những con sói đói, và chúng rõ ràng quyết tâm đòi bằng được tiền.
Đôi mắt của Bạch Thủ Nghĩa tối sầm lại.
Hắn ta đã buôn bán ở phố Tây nhiều năm như vậy, mặc dù dược liệu và phí khám bệnh đắt hơn những y quán khác một chút, nhưng do danh tiếng lớn và lâu năm nên địa vị của Hạnh Lâm Đường là không thể lay chuyển được. Ngoại trừ một số ít người nghèo, hầu hết mọi người khi muốn khám bệnh và bốc thuốc, đều chọn đến Hạnh Lâm Đường của hắn.
Nhận thấy Nhân Tâm y quán sắp đóng cửa, hắn sắp trở thành người chủ y quán duy nhất ở phố Tây, thế mà hắn lại bị thua lỗ nặng nề.
Bây giờ vì sự việc của Xuân dương sinh, danh tiếng của Hạnh Lâm Đường đã bị tổn hại. Một khi lời đồn truyền ra ngoài, chưa kể người khác nghĩ về hắn như thế nào, riêng thu nhập của cửa hàng chắc chắn sẽ bị giảm đi đáng kể.
Suy cho cùng, khi mở y quán, nhà thuốc, danh tiếng đôi khi cũng quan trọng như tay nghề hành y.
Những người ngoài cửa kia nói nhiều như vậy, ai biết họ sẽ nói những điều không hay gì. Nếu lời này lọt vào tai giới y học, thì sẽ gây ra rắc rối gì...
Bạch Thủ Nghĩa nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện này không chỉ phải tính đến tình hình hỗn loạn hiện tại mà còn liên quan đến tương lai của Hạnh Lâm Đường. Làm thế nào để đối phó vẫn cần phải xem xét cẩn thận.
Bên ngoài rất ồn ào, Văn Hữu thận trọng hỏi: "Chủ tiệm, chúng ta định ở trong này bao lâu?"
Bạch Thủ Nghĩa chán ghét nói: "Đương nhiên là đợi đám người dân thường đó rời đi."
Ngày thường không có việc gì làm, nếu có cơ hội tống tiền người khác, làm sao có thể không lớn tiếng? Nếu như hôm nay hắn không sớm trở về phủ, sợ rằng mấy ngày nữa không thể ra ngoài, Hạnh Lâm Đường tạm thời không thể tiếp tục mở cửa. Một khi cửa mở, tiện dân sẽ tràn vào.
Có vẻ như bọn họ không thể mở cửa vào những ngày này.
Không những không được ra ngoài mà còn phải tránh lời thị phi.
Ánh mắt Bạch Thủ Nghĩa nghiêm nghị, giọng điệu lạnh lùng đến kinh người, ra lệnh cho Chu Tế và Văn Hữu ở bên cạnh: “Một lát nữa, mở cửa ra, hai ngươi giải tán đám người kia đi”
”Mấy ngày này tạm thời không đến y quán nữa, ở nhà đợi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.