Chương 71: Hiềm Khích
Thiên Sơn Trà Khách
19/09/2024
Mưa rơi, đêm ở Thịnh Kinh tối tăm ảm đạm, mang theo không khí mùa thu se lạnh.
Khi Kỳ Xuyên trở về nhà thì trời đã khuya.
Mái nhà dột, nước mưa chảy xuống tường, đọng lại trên mặt đất một vũng nhỏ, hắn không để ý giẫm phải, đôi ủng đế mỏng trở nên ướt sũng.
Hắn kéo đôi giày ướt sũng của mình lên, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng có ánh đèn trên bàn, một thiếu phụ mặc áo sa tanh đang ngồi trên ghế dài bên ngoài uống rượu, vỏ tôm vứt bừa bãi trên sàn, trong phòng nồng nặc mùi rượu.
Đây là vợ của Kỳ Xuyên Mã thị.
Cô ta đã hơi say rồi, liếc nhìn Kỳ Xuyên, nhìn vết nước trên quần áo Kỳ Xuyên đang nhỏ xuống đất, có chút chán ghét lẩm bẩm: "Thật bẩn thỉu!"
Kỳ Xuyên không để ý, chỉ liếc nhìn vào trong nói: “Cửu Nhi ngủ rồi à?”
Cửu Nhi là con trai của Kỳ Xuyên, Mã thị ừ một tiếng.
Hắn gật đầu, cởi chiếc áo khoác ướt sũng ném vào thùng gỗ giặt quần áo trước cửa.
Mã thị cầm bình rượu, nhìn chằm chằm động tác của hắn hồi lâu, đột nhiên tiến về phía trước vài bước, đến mép ghế, hỏi: “Trường học cho con trai đã sắp xếp được chưa?”
Kỳ Xuyên dừng lại, lắc đầu.
Kỳ Cửu Nhi hiện tại đã đủ tuổi đi học, nên chọn học viện để đi học. Tuy nhiên, các trường cho con cháu quan lại ở Thịnh Kinh hiện tại, trường tốt thì không vào được, trường kém thì hắn coi thường. Kỳ Xuyên lo lắng chuyện này mấy ngày nay, đã hai ba tháng trôi qua rồi, việc chọn trường cho Tề Cửu Nhi vẫn chưa quyết định được.
Mã thị nghe vậy, mũi giật giật, miệng ngoác ra, nhổ nước bọt: "Phế vật!"
Trán tim Kỳ Xuyên khẽ rung lên, hắn thấp giọng nói: "Nhỏ giọng chút, cẩn thận đừng đánh thức Cửu Nhi!"
Nhưng Mã thị càng tức giận chửi bới: “Đồ vô dụng, ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, ngày thường xu nịnh lấy lòng cấp trên nhiều một chút. Những người vào Thẩm Hình Viện cùng lúc với ngươi, bây giờ ai cũng hơn ngươi hết, chỉ có mình ngươi đến giờ vẫn chỉ là một tiên sinh ghi chép quèn. Lương bổng không được bao nhiêu, chi tiêu hàng này thì ngày càng tăng. Ngươi nhìn lại bản thân mình đi, trông có khác gì con chó không có nhà không, chỉ được cái bề ngoài đẹp đẽ. Lão nương năm đó mù mắt mới gả cho ngươi, tưởng đâu được làm phu nhân nhà quan, ai ngờ phải theo ngươi chịu khổ, ngươi cái tên chó má này!”
Kỳ Xuyên nhìn nàng ta ngoác miệng, giống như một con cá đói khổng lồ dưới ánh sáng mờ ảo, nuốt chửng vỏ tôm khắp mặt đất, cùng với màn đêm u ám.
Mã thị không phải là người vợ hắn tự mình cưới về.
Hắn đã theo Phạm Chính Liêm trong nhiều năm, từ huyện Nguyên An trở về Thịnh Kinh. Hắn đã giúp Phạm Chính Liêm xét xử nhiều vụ án. Hắn là cây bút hữu dụng nhất của Phạm Chính Liêm. Phạm Chính Liêm không rời được hắn, đã lo mọi thứ cho hắn từ nhà cửa, công việc, kể cả việc hôn sự của hắn.
Mã thị là cháu gái của ma ma bên cạnh Phạm lão phu nhân, cả gia đình đều làm việc trong Phạm phủ. Phạm lão phu nhân gả cháu gái của người bên cạnh mình cho hắn, là thể hiện sự nâng đỡ, là tin tưởng yêu thương, cũng là sự giám sát rõ ràng.
Là để trói buộc hắn vĩnh viễn với Phạm gia, từng phút từng giây nhắc nhở hắn, hắn không phải cử nhân xuất sắc, cũng không phải là huyện vị đại nhân tháo vát ở huyện Nguyên An, mà chỉ là một tiên sinh ghi ghép có danh không thế ở Thẩm Hình Viện, chỉ là một hạ nhân tầm thường của Phạm gia.
Mã thị tính tình nóng nảy, ham hưởng thụ, sau khi gả cho hắn thì cả ngày chỉ ăn uống và chửi mắng. Chẳng hạn như lúc này, khi hắn vừa đi mưa về, cô ta không hề quan tâm mà chỉ chửi bới, mắng mỏ hắn.
"Đúng là người nghèo hèn, ngươi thật sự cho rằng đọc được mấy cuốn sách là ngon lắm à? Chỉ là một kẻ hạ tiện, cả đời cũng chỉ có thể làm một nô tài!"
Lời này ngày thường hắn đã nghe rất nhiều lần rồi, đã sớm quen với nó, trong lòng không có chút xao động nào. Nhưng không biết có phải vì đêm nay mưa quá lạnh khiến hắn quá mệt mỏi hay không, hắn chợt nhớ đến lời chế nhạo ở Thẩm hình viện.
Nô lệ, tiện dân, chính là họ trong mắt những kẻ quyền quý kia.
Trong góc căn nhà tồi tàn tối tăm vẫn còn chất đống trứng tươi và khoai lang, được phủ một lớp vải dầu để khỏi bị ướt vì nước mưa dột chảy xuống, chúng lại như một mũi tên lạnh lẽo đâm vào mắt người đàn ông.
Đó là trứng gà quê hắn đặc biệt về quê tìm. Chuyện Cửu Nhi nhập học còn chưa quyết định được, Phạm Chính Liên thì vẫn luôn thờ ơ chiếu lệ, nên hắn mang những món quà này đến phủ tìm Triệu Phi Yến, cho rằng nữ tử lương thiện, có lẽ sẽ nể mặt hắn đã làm việc chăm chỉ cho Phạm gia trong nhiều năm qua, mà giúp đỡ hắn một chút. Dù sao đối với Phạm đại nhân thì đây chỉ là việc nhỏ, nhấc tay là xong.
Nhưng món quà của hắn sau đó đã được giao nguyên vẹn cho người khác.
Lời nói của nha hoàn bên cạnh nữ đại phu lại vang lên bên tai.
“Lúc đó ta đã nghe hết rồi, họ nói là mấy đồ quê mùa tên nghèo hèn kia cho, để trong nhà chiếm chỗ quá nên mới cho chúng ta!”
Nghèo hèn... chiếm chỗ...
Kỳ Xuyên chậm rãi siết chặt nắm đấm.
Hắn giống như một con chó được Phạm gia nuôi dưỡng, không có lòng tự trọng, không có tương lai, không có gì cả.
Trong đêm mưa, Mã thị vẫn chửi bới: “Còn không tự soi lại mình đi, nô tài đoản mệnh, cái gì cũng không làm được, kêu cả nhà già trẻ lớn bé hít khí trời sống qua ngày hay sao..."
“Im đi!” Kỳ Xuyên đá văng cái bàn, khiến vỏ tôm vương vãi trên bàn rơi vãi xuống sàn.
Mã thị choáng váng. Ngày thường khi cô ta chửi mắng Kỳ Xuyên, người đàn ông này không bao giờ đáp lại, giống như một quả hồ lô kín mít. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn, người chồng vốn luôn trầm mặc, nay lại thấy ánh mắt hắn u ám, như chứa đầy lửa, giống như một ác ma trong đêm mưa, hung tợn nhìn cô ta.
Cô ta chợt sợ hãi và không tiếp tục chửi bới nữa. Cho đến khi người đàn ông đá văng cái thùng rác trước mặt, như thể không chịu nổi ngôi nhà chật chội nữa, đóng sầm cửa lại, quay người lao ra ngoài trời mưa.
Một lúc lâu sau, Mã thị mới tỉnh lại, khạc nhổ trước cánh cửa trống rỗng và nói một cách cay đắng.
"Khốn kiếp, ngươi chết luôn ngoài đó đi!"
…
Cơn mưa mùa thu rửa trôi những thứ dơ bẩn ở Thịnh Kinh.
Sau tiết Bạch Lộ, đêm càng ngày cang lạnh. Những người tinh tế mỗi sáng dậy sớm để thu sương sớm. Trong Y Kinh có viết: Sương mùa thu trên đầu cây cỏ, thu được khi mới đọng, có thể chữa được mọi bệnh tật, giải khát, làm cơ thể nhẹ nhàng, cơ bắp sảng khoái. "
Người tinh tế thì có thú vui tao nhã như vậy, nhưng học sinh thì lại rất bận. Ngày mai là mồng 1 tháng 8, bắt đầu kì thi mùa thu, các học sinh đều đang thu dọn chuẩn bị mực bút đi thi. Công việc bói toán của lão Hà mù ở cổng miếu tốt đến mức đáng ngạc nhiên - luôn có những người muốn kiểm tra vận may cho con trai họ sắp tham gia kỳ thi.
Những người bán hàng ở phố Tây đóng cửa hàng sớm hơn thường lệ. Tại tiệm cá tươi của Ngô Hữu Tài, cờ trắng và hiếu ngữ thoạt nhìn vẫn chưa dọn dẹp hết.
Ngô đại nương đã được chôn cất bảy ngày trước. Lão Hà đã chọn một ngày tốt lành và cũng chọn một vùng đất bảo địa phong thủy để chôn cất bà. Sau đó, ông nói với Ngô Hữu Tài: “Đây là một nơi tốt lành. Công tử yên tâm, lệnh đường được an táng ở đây, nơi này có thể sinh trạng nguyên, công tử sau này ắt sẽ được làm quan."
Ngô Hữu Tài nghe và chỉ cười nhẹ.
Mẹ hắn đã qua đời, dù hắn là trạng nguyên hay quan chức thì hắn cũng không còn được gặp lại bà nữa.
Gió thu rên rỉ, Ngô Hữu Tài nhổ cỏ dại trước sân, quay người đi vào nhà thu dọn bút giấy ngày mai sẽ dùng.
Trước đây, mỗi dịp trước kì thi mùa thu, mẹ hắn đều cẩn thận chuẩn bị những thứ này cho hắn. Giờ đây mẹ hắn đã qua đời, hắn phải tự mình gánh vác mọi việc. Nghĩ lại chuyện xưa, hắn lại càng thấy bơ vơ hơn.
Ngô Hữu Tài cúi xuống và lôi chiếc giỏ đựng bài thi cũ từ dưới gầm giường ra.
Giỏ bài này là khi hắn mới vào học viện, mẹ hắn đã mua lại từ một thí sinh đỗ đạt với giá 50 văn tiền, nói rằng muốn xin chút may mắn của đối phương. Không ngờ, hơn mười năm sau, khi mẹ qua đời, hắn vẫn chưa đạt được điều mình mong muốn.
Sau khi lôi giỏ đựng bài thi ra ngoài, hắn không mở ra mà ngồi xuống đất, liếc nhìn chiếc bàn nhỏ trong góc, ở đó có một gói giấy cỡ lòng bàn tay.
Đó chính là gói giấy mà Lục Đồng đưa cho hắn.
Gói giấy trong căn phòng tối này dường như phát ra một luồng ánh sáng trắng nhàn nhạt, thu hút mọi sự chú ý của hắn, giống như một con quỷ nhỏ ngồi ở bàn, mỉm cười với hắn với ý đồ xấu xa.
Ngô Hữu Tài hơi choáng váng.
Lời nói của Lục Đồng ngày đó lại vang lên.
"Ngô Hữu Tài, huynh mười tám tuổi lần đầu tiên đi thi, đã mười hai năm đã trôi qua, huynh chưa bao giờ nghĩ tới vì sao mình chưa từng thi đậu sao?"
“Nếu gian lận trong thi cử không bị xử lý, thì sau khi đốt giấy tang, mua đất chôn mẹ, huynh cũng sẽ giống như trước, sống một cuộc đời tầm thường, đây là số mệnh của huynh.”
“Nếu như có người mất mạng trong phòng thi, sẽ không phải chuyện nhỏ mà chỉ Lễ Bộ có thể giải quyết được. Thẩm Hình Viện, Triệu ngục ti và ngay cả Binh mã ti cũng sẽ xuất hiện. Càng có nhiều người thì càng khó biến lớn thành nhỏ. Một khi lợi ích của các bên bị lẫn lộn, những chuyện vốn đơn giản sẽ trở nên phức tạp.”
"Mấy giám khảo đó không trung thực, làm rối loạn quan trường, khiến người có tài bị kẻ bất tài đàn áp. Nếu là ta..."
"Đương nhiên là giết hắn."
Giết hắn...
Ngô Hữu Tài đột nhiên rùng mình.
Hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ đáng sợ, dùng hai tay ôm lấy nắp giỏ đựng bài thi.
Làm sao có thể dễ dàng giết chết một giám khảo như vậy? Chưa kể việc này có làm được không, hiện tại hắn chỉ có một mình, người nhà không còn ai nên hắn cũng không cần lo lắng sẽ liên lụy đến ai. Tuy nhiên, từ khi còn nhỏ hắn đã học: “Suy tính lâu dài là tính đức cho tổ tông, suy tính trước mắt lấy phúc cho cha mẹ; Trên nghĩ đến ơn nghĩa phụng sự đất nước, dưới nghĩ tạo phúc cho gia đình; Ngoài nghĩ đến chỗ cấp bách của người khác, trong suy xét lại khuyết điểm của bản thân.” Là một thư sinh, vì sự ích kỷ của bản thân mà sát hại người vô tội thì không khác nào ma quỷ.
Giám khảo không có thù oán gì với hắn, cho dù thực sự là bị mua chuộc như Lục Đồng nói, tội cũng đáng chết. Làm sao hắn có thể ra tay?
Huống chi, hắn là thường dân nhiều năm như vậy, từ lâu đã quen nhẫn nhịn. Cái gì bất công, cái gì áp bức, hắn thậm chí không nghĩ tới việc đấu tranh.
Nếu là Ngô Hữu Tài mười tám tuổi, có lẽ hắn vẫn còn chút dũng khí để đối đầu với quyền quý, nhưng giờ đây một Ngô Hữu Tài bị thế gian quên lãng, đã mất đi tinh thần đó từ lâu, giống như một mảnh giấy mực ủi phẳng phiu trong trời đất, để mưa gió hủy diệt.
“Công bằng” là một thứ xa xỉ. Người nghèo không dám mơ tới nó, có lẽ họ chỉ có thể có được một chút nếu chết đi và xuống địa ngục gặp Diêm Vương.
Hắn lắc đầu, như muốn rũ bỏ mọi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cúi đầu dùng sức mở nắp giỏ đựng bài thi.
Trong giỏ đựng bài thi có một số đồ cũ. Hắn muốn bỏ một ít giấy và mực mới vào đó rồi ngày mai mang đến phòng thi.
Hắn đưa tay lấy ra mấy mảnh giấy cũ. Sau vài lần kéo, đầu ngón tay chợt chạm vào một vật gì đó cứng ngắc. Hắn lấy ra mới phát hiện ra đó là một chiếc túi được bọc nhiều lớp vải hoa màu đỏ.
Đây là...Ngô Hữu Tài tập trung.
Đây là là mảnh vải còn sót lại mà mẹ hắn dùng để vá quần áo. Có lẽ b đã lén bỏ chiếc túi này vào giỏ thi. Hắn cầm chiếc túi lên, ngón tay lướt qua lớp vải hoa thô ráp, như thể cảm nhận được hơi ấm còn sót lại của mẹ.
Sau khi nhìn một lúc, Ngô Hữu Tài thử mở túi ra, chiếc túi được bọc chặt từng lớp, phải mở năm sáu lớp vải mới mở được ra. Trong túi lót một ít cỏ khô, và có mười nén bạc được đặt ngay ngắn.
Đây là một trăm lạng bạc.
Ngô Hữu Tài sửng sốt một lúc.
Đây là số tiền mẹ để lại cho hắn!
Giống như có một mũi kim đột nhiên đâm vào tim, cơn đau dữ dội đột nhiên lan tràn trong lòng, nước mắt của Ngô Hữu Tài chợt trào ra.
Mẹ hắn cả đời tằn tiện, giết cá bán cá, mỗi con chỉ kiếm được mười mấy văn tiền, không biết mẹ hắn phải mất bao lâu mới có thể dành dụm được một trăm lạng bạc này, nhưng đó chắc chắn là số tiền mà bà đã vất vả dành dụm cho hắn. Bà không nói với Ngô Hữu Tài, có lẽ vì bà sợ Ngô Hữu Tài sẽ dùng tiền để mua những dược liệu vô dụng, hoặc vì những lý do khác.
Nho sinh ngồi dưới đất, nước mắt rơi xuống đất như suối tuôn trào. Hắn như nhìn thấy mẹ mình đang kéo lê thân xác rã rời, đổi một hộp đầy đồng xu lấy mười thỏi bạc xinh đẹp, lau sạch từng thỏi một, cẩn thận gói vào vải rồi giấu vào giỏ thi. Hắn dường như có thể nhìn thấy mẹ đang đứng trước mặt, mỉm cười như thường lệ và an ủi hắn: “Con trai, sau này thi đỗ sẽ làm quan, sẽ có nhiều thứ phải lo liệu, cứ lôi thôi thì ra thể thống gì! Cầm lấy số tiền này, đừng để người ta coi thường!”
Giọng nói và nụ cười của mẹ vẫn còn ở trước mặt hắn, nhưng hắn lại nằm dưới đất than khóc, giữa nỗi đau buồn, trong lòng trỗi dậy sự oán giận và bất đắc dĩ.
Hắn sẽ không bao giờ vượt qua kỳ thi, anh ta sẽ không bao giờ tlàm quan! Bởi vì cầu thang đi lên đã bị người chặn lại, bởi vì hắn chỉ là một kẻ giết cá tội nghiệp trong hàng cá mà thôi!
Ngô Hữu Tài đột nhiên ngẩng đầu, hung tợn nhìn chằm chằm vào gói giấy dầu ở góc bàn, trong ánh sáng lờ mờ, gói giấy dầu lặng lẽ chế nhạo hắn giữa những thỏi bạc sáng loáng rải rác trên mặt đất.
Như bị mê hoặc, hắn từ từ đưa tay về phía gói giấy dầu.
Tại sao chứ?
Những lời nói rung động lòng người của Lục Đồng lại dần dần hiện lên trong đầu hắn.
Trong tang lễ khi cơn bão đang đến gần, nho sinh hỏi Lục Đồng: "Tại sao Lục đại phu lại muốn giúp ta?"
Nữ tử im lặng nhìn hắn mà không trả lời, đôi mắt đầy sương mù đen kịt, khó có thể nhìn rõ.
Ngô Hữu Tài trong lòng biết nàng muốn lợi dụng hắn, lời giúp đỡ của nàng chắc chắn có âm mưu. Nhưng vào lúc này, hắn tâm can tình nguyện bị nàng mê hoặc. Biết ơn nàng đã tìm cho hắn một lối thoát tuyệt vọng nhưng cũng rất thống khoái trong nỗi oán hận và đau khổ này, để hắn không chìm đắm trong nỗi đau khổ vô tận.
Đầu ngón tay của nho sinh chạm vào gói giấy trên bàn.
Túi giấy lạnh lùng như một lời nguyền lạnh lùng, trong phút chốc, phía sau dường như có một đứa trẻ vô thường đang cười sảng khoái, như đang ăn mừng chiến thắng cuối cùng trong trò chơi.
Hắn nắm chặt gói giấy trong lòng bàn tay, cúi người xuống căn phòng trống, lặng lẽ khóc.
Khi Kỳ Xuyên trở về nhà thì trời đã khuya.
Mái nhà dột, nước mưa chảy xuống tường, đọng lại trên mặt đất một vũng nhỏ, hắn không để ý giẫm phải, đôi ủng đế mỏng trở nên ướt sũng.
Hắn kéo đôi giày ướt sũng của mình lên, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng có ánh đèn trên bàn, một thiếu phụ mặc áo sa tanh đang ngồi trên ghế dài bên ngoài uống rượu, vỏ tôm vứt bừa bãi trên sàn, trong phòng nồng nặc mùi rượu.
Đây là vợ của Kỳ Xuyên Mã thị.
Cô ta đã hơi say rồi, liếc nhìn Kỳ Xuyên, nhìn vết nước trên quần áo Kỳ Xuyên đang nhỏ xuống đất, có chút chán ghét lẩm bẩm: "Thật bẩn thỉu!"
Kỳ Xuyên không để ý, chỉ liếc nhìn vào trong nói: “Cửu Nhi ngủ rồi à?”
Cửu Nhi là con trai của Kỳ Xuyên, Mã thị ừ một tiếng.
Hắn gật đầu, cởi chiếc áo khoác ướt sũng ném vào thùng gỗ giặt quần áo trước cửa.
Mã thị cầm bình rượu, nhìn chằm chằm động tác của hắn hồi lâu, đột nhiên tiến về phía trước vài bước, đến mép ghế, hỏi: “Trường học cho con trai đã sắp xếp được chưa?”
Kỳ Xuyên dừng lại, lắc đầu.
Kỳ Cửu Nhi hiện tại đã đủ tuổi đi học, nên chọn học viện để đi học. Tuy nhiên, các trường cho con cháu quan lại ở Thịnh Kinh hiện tại, trường tốt thì không vào được, trường kém thì hắn coi thường. Kỳ Xuyên lo lắng chuyện này mấy ngày nay, đã hai ba tháng trôi qua rồi, việc chọn trường cho Tề Cửu Nhi vẫn chưa quyết định được.
Mã thị nghe vậy, mũi giật giật, miệng ngoác ra, nhổ nước bọt: "Phế vật!"
Trán tim Kỳ Xuyên khẽ rung lên, hắn thấp giọng nói: "Nhỏ giọng chút, cẩn thận đừng đánh thức Cửu Nhi!"
Nhưng Mã thị càng tức giận chửi bới: “Đồ vô dụng, ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, ngày thường xu nịnh lấy lòng cấp trên nhiều một chút. Những người vào Thẩm Hình Viện cùng lúc với ngươi, bây giờ ai cũng hơn ngươi hết, chỉ có mình ngươi đến giờ vẫn chỉ là một tiên sinh ghi chép quèn. Lương bổng không được bao nhiêu, chi tiêu hàng này thì ngày càng tăng. Ngươi nhìn lại bản thân mình đi, trông có khác gì con chó không có nhà không, chỉ được cái bề ngoài đẹp đẽ. Lão nương năm đó mù mắt mới gả cho ngươi, tưởng đâu được làm phu nhân nhà quan, ai ngờ phải theo ngươi chịu khổ, ngươi cái tên chó má này!”
Kỳ Xuyên nhìn nàng ta ngoác miệng, giống như một con cá đói khổng lồ dưới ánh sáng mờ ảo, nuốt chửng vỏ tôm khắp mặt đất, cùng với màn đêm u ám.
Mã thị không phải là người vợ hắn tự mình cưới về.
Hắn đã theo Phạm Chính Liêm trong nhiều năm, từ huyện Nguyên An trở về Thịnh Kinh. Hắn đã giúp Phạm Chính Liêm xét xử nhiều vụ án. Hắn là cây bút hữu dụng nhất của Phạm Chính Liêm. Phạm Chính Liêm không rời được hắn, đã lo mọi thứ cho hắn từ nhà cửa, công việc, kể cả việc hôn sự của hắn.
Mã thị là cháu gái của ma ma bên cạnh Phạm lão phu nhân, cả gia đình đều làm việc trong Phạm phủ. Phạm lão phu nhân gả cháu gái của người bên cạnh mình cho hắn, là thể hiện sự nâng đỡ, là tin tưởng yêu thương, cũng là sự giám sát rõ ràng.
Là để trói buộc hắn vĩnh viễn với Phạm gia, từng phút từng giây nhắc nhở hắn, hắn không phải cử nhân xuất sắc, cũng không phải là huyện vị đại nhân tháo vát ở huyện Nguyên An, mà chỉ là một tiên sinh ghi ghép có danh không thế ở Thẩm Hình Viện, chỉ là một hạ nhân tầm thường của Phạm gia.
Mã thị tính tình nóng nảy, ham hưởng thụ, sau khi gả cho hắn thì cả ngày chỉ ăn uống và chửi mắng. Chẳng hạn như lúc này, khi hắn vừa đi mưa về, cô ta không hề quan tâm mà chỉ chửi bới, mắng mỏ hắn.
"Đúng là người nghèo hèn, ngươi thật sự cho rằng đọc được mấy cuốn sách là ngon lắm à? Chỉ là một kẻ hạ tiện, cả đời cũng chỉ có thể làm một nô tài!"
Lời này ngày thường hắn đã nghe rất nhiều lần rồi, đã sớm quen với nó, trong lòng không có chút xao động nào. Nhưng không biết có phải vì đêm nay mưa quá lạnh khiến hắn quá mệt mỏi hay không, hắn chợt nhớ đến lời chế nhạo ở Thẩm hình viện.
Nô lệ, tiện dân, chính là họ trong mắt những kẻ quyền quý kia.
Trong góc căn nhà tồi tàn tối tăm vẫn còn chất đống trứng tươi và khoai lang, được phủ một lớp vải dầu để khỏi bị ướt vì nước mưa dột chảy xuống, chúng lại như một mũi tên lạnh lẽo đâm vào mắt người đàn ông.
Đó là trứng gà quê hắn đặc biệt về quê tìm. Chuyện Cửu Nhi nhập học còn chưa quyết định được, Phạm Chính Liên thì vẫn luôn thờ ơ chiếu lệ, nên hắn mang những món quà này đến phủ tìm Triệu Phi Yến, cho rằng nữ tử lương thiện, có lẽ sẽ nể mặt hắn đã làm việc chăm chỉ cho Phạm gia trong nhiều năm qua, mà giúp đỡ hắn một chút. Dù sao đối với Phạm đại nhân thì đây chỉ là việc nhỏ, nhấc tay là xong.
Nhưng món quà của hắn sau đó đã được giao nguyên vẹn cho người khác.
Lời nói của nha hoàn bên cạnh nữ đại phu lại vang lên bên tai.
“Lúc đó ta đã nghe hết rồi, họ nói là mấy đồ quê mùa tên nghèo hèn kia cho, để trong nhà chiếm chỗ quá nên mới cho chúng ta!”
Nghèo hèn... chiếm chỗ...
Kỳ Xuyên chậm rãi siết chặt nắm đấm.
Hắn giống như một con chó được Phạm gia nuôi dưỡng, không có lòng tự trọng, không có tương lai, không có gì cả.
Trong đêm mưa, Mã thị vẫn chửi bới: “Còn không tự soi lại mình đi, nô tài đoản mệnh, cái gì cũng không làm được, kêu cả nhà già trẻ lớn bé hít khí trời sống qua ngày hay sao..."
“Im đi!” Kỳ Xuyên đá văng cái bàn, khiến vỏ tôm vương vãi trên bàn rơi vãi xuống sàn.
Mã thị choáng váng. Ngày thường khi cô ta chửi mắng Kỳ Xuyên, người đàn ông này không bao giờ đáp lại, giống như một quả hồ lô kín mít. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn, người chồng vốn luôn trầm mặc, nay lại thấy ánh mắt hắn u ám, như chứa đầy lửa, giống như một ác ma trong đêm mưa, hung tợn nhìn cô ta.
Cô ta chợt sợ hãi và không tiếp tục chửi bới nữa. Cho đến khi người đàn ông đá văng cái thùng rác trước mặt, như thể không chịu nổi ngôi nhà chật chội nữa, đóng sầm cửa lại, quay người lao ra ngoài trời mưa.
Một lúc lâu sau, Mã thị mới tỉnh lại, khạc nhổ trước cánh cửa trống rỗng và nói một cách cay đắng.
"Khốn kiếp, ngươi chết luôn ngoài đó đi!"
…
Cơn mưa mùa thu rửa trôi những thứ dơ bẩn ở Thịnh Kinh.
Sau tiết Bạch Lộ, đêm càng ngày cang lạnh. Những người tinh tế mỗi sáng dậy sớm để thu sương sớm. Trong Y Kinh có viết: Sương mùa thu trên đầu cây cỏ, thu được khi mới đọng, có thể chữa được mọi bệnh tật, giải khát, làm cơ thể nhẹ nhàng, cơ bắp sảng khoái. "
Người tinh tế thì có thú vui tao nhã như vậy, nhưng học sinh thì lại rất bận. Ngày mai là mồng 1 tháng 8, bắt đầu kì thi mùa thu, các học sinh đều đang thu dọn chuẩn bị mực bút đi thi. Công việc bói toán của lão Hà mù ở cổng miếu tốt đến mức đáng ngạc nhiên - luôn có những người muốn kiểm tra vận may cho con trai họ sắp tham gia kỳ thi.
Những người bán hàng ở phố Tây đóng cửa hàng sớm hơn thường lệ. Tại tiệm cá tươi của Ngô Hữu Tài, cờ trắng và hiếu ngữ thoạt nhìn vẫn chưa dọn dẹp hết.
Ngô đại nương đã được chôn cất bảy ngày trước. Lão Hà đã chọn một ngày tốt lành và cũng chọn một vùng đất bảo địa phong thủy để chôn cất bà. Sau đó, ông nói với Ngô Hữu Tài: “Đây là một nơi tốt lành. Công tử yên tâm, lệnh đường được an táng ở đây, nơi này có thể sinh trạng nguyên, công tử sau này ắt sẽ được làm quan."
Ngô Hữu Tài nghe và chỉ cười nhẹ.
Mẹ hắn đã qua đời, dù hắn là trạng nguyên hay quan chức thì hắn cũng không còn được gặp lại bà nữa.
Gió thu rên rỉ, Ngô Hữu Tài nhổ cỏ dại trước sân, quay người đi vào nhà thu dọn bút giấy ngày mai sẽ dùng.
Trước đây, mỗi dịp trước kì thi mùa thu, mẹ hắn đều cẩn thận chuẩn bị những thứ này cho hắn. Giờ đây mẹ hắn đã qua đời, hắn phải tự mình gánh vác mọi việc. Nghĩ lại chuyện xưa, hắn lại càng thấy bơ vơ hơn.
Ngô Hữu Tài cúi xuống và lôi chiếc giỏ đựng bài thi cũ từ dưới gầm giường ra.
Giỏ bài này là khi hắn mới vào học viện, mẹ hắn đã mua lại từ một thí sinh đỗ đạt với giá 50 văn tiền, nói rằng muốn xin chút may mắn của đối phương. Không ngờ, hơn mười năm sau, khi mẹ qua đời, hắn vẫn chưa đạt được điều mình mong muốn.
Sau khi lôi giỏ đựng bài thi ra ngoài, hắn không mở ra mà ngồi xuống đất, liếc nhìn chiếc bàn nhỏ trong góc, ở đó có một gói giấy cỡ lòng bàn tay.
Đó chính là gói giấy mà Lục Đồng đưa cho hắn.
Gói giấy trong căn phòng tối này dường như phát ra một luồng ánh sáng trắng nhàn nhạt, thu hút mọi sự chú ý của hắn, giống như một con quỷ nhỏ ngồi ở bàn, mỉm cười với hắn với ý đồ xấu xa.
Ngô Hữu Tài hơi choáng váng.
Lời nói của Lục Đồng ngày đó lại vang lên.
"Ngô Hữu Tài, huynh mười tám tuổi lần đầu tiên đi thi, đã mười hai năm đã trôi qua, huynh chưa bao giờ nghĩ tới vì sao mình chưa từng thi đậu sao?"
“Nếu gian lận trong thi cử không bị xử lý, thì sau khi đốt giấy tang, mua đất chôn mẹ, huynh cũng sẽ giống như trước, sống một cuộc đời tầm thường, đây là số mệnh của huynh.”
“Nếu như có người mất mạng trong phòng thi, sẽ không phải chuyện nhỏ mà chỉ Lễ Bộ có thể giải quyết được. Thẩm Hình Viện, Triệu ngục ti và ngay cả Binh mã ti cũng sẽ xuất hiện. Càng có nhiều người thì càng khó biến lớn thành nhỏ. Một khi lợi ích của các bên bị lẫn lộn, những chuyện vốn đơn giản sẽ trở nên phức tạp.”
"Mấy giám khảo đó không trung thực, làm rối loạn quan trường, khiến người có tài bị kẻ bất tài đàn áp. Nếu là ta..."
"Đương nhiên là giết hắn."
Giết hắn...
Ngô Hữu Tài đột nhiên rùng mình.
Hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ đáng sợ, dùng hai tay ôm lấy nắp giỏ đựng bài thi.
Làm sao có thể dễ dàng giết chết một giám khảo như vậy? Chưa kể việc này có làm được không, hiện tại hắn chỉ có một mình, người nhà không còn ai nên hắn cũng không cần lo lắng sẽ liên lụy đến ai. Tuy nhiên, từ khi còn nhỏ hắn đã học: “Suy tính lâu dài là tính đức cho tổ tông, suy tính trước mắt lấy phúc cho cha mẹ; Trên nghĩ đến ơn nghĩa phụng sự đất nước, dưới nghĩ tạo phúc cho gia đình; Ngoài nghĩ đến chỗ cấp bách của người khác, trong suy xét lại khuyết điểm của bản thân.” Là một thư sinh, vì sự ích kỷ của bản thân mà sát hại người vô tội thì không khác nào ma quỷ.
Giám khảo không có thù oán gì với hắn, cho dù thực sự là bị mua chuộc như Lục Đồng nói, tội cũng đáng chết. Làm sao hắn có thể ra tay?
Huống chi, hắn là thường dân nhiều năm như vậy, từ lâu đã quen nhẫn nhịn. Cái gì bất công, cái gì áp bức, hắn thậm chí không nghĩ tới việc đấu tranh.
Nếu là Ngô Hữu Tài mười tám tuổi, có lẽ hắn vẫn còn chút dũng khí để đối đầu với quyền quý, nhưng giờ đây một Ngô Hữu Tài bị thế gian quên lãng, đã mất đi tinh thần đó từ lâu, giống như một mảnh giấy mực ủi phẳng phiu trong trời đất, để mưa gió hủy diệt.
“Công bằng” là một thứ xa xỉ. Người nghèo không dám mơ tới nó, có lẽ họ chỉ có thể có được một chút nếu chết đi và xuống địa ngục gặp Diêm Vương.
Hắn lắc đầu, như muốn rũ bỏ mọi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cúi đầu dùng sức mở nắp giỏ đựng bài thi.
Trong giỏ đựng bài thi có một số đồ cũ. Hắn muốn bỏ một ít giấy và mực mới vào đó rồi ngày mai mang đến phòng thi.
Hắn đưa tay lấy ra mấy mảnh giấy cũ. Sau vài lần kéo, đầu ngón tay chợt chạm vào một vật gì đó cứng ngắc. Hắn lấy ra mới phát hiện ra đó là một chiếc túi được bọc nhiều lớp vải hoa màu đỏ.
Đây là...Ngô Hữu Tài tập trung.
Đây là là mảnh vải còn sót lại mà mẹ hắn dùng để vá quần áo. Có lẽ b đã lén bỏ chiếc túi này vào giỏ thi. Hắn cầm chiếc túi lên, ngón tay lướt qua lớp vải hoa thô ráp, như thể cảm nhận được hơi ấm còn sót lại của mẹ.
Sau khi nhìn một lúc, Ngô Hữu Tài thử mở túi ra, chiếc túi được bọc chặt từng lớp, phải mở năm sáu lớp vải mới mở được ra. Trong túi lót một ít cỏ khô, và có mười nén bạc được đặt ngay ngắn.
Đây là một trăm lạng bạc.
Ngô Hữu Tài sửng sốt một lúc.
Đây là số tiền mẹ để lại cho hắn!
Giống như có một mũi kim đột nhiên đâm vào tim, cơn đau dữ dội đột nhiên lan tràn trong lòng, nước mắt của Ngô Hữu Tài chợt trào ra.
Mẹ hắn cả đời tằn tiện, giết cá bán cá, mỗi con chỉ kiếm được mười mấy văn tiền, không biết mẹ hắn phải mất bao lâu mới có thể dành dụm được một trăm lạng bạc này, nhưng đó chắc chắn là số tiền mà bà đã vất vả dành dụm cho hắn. Bà không nói với Ngô Hữu Tài, có lẽ vì bà sợ Ngô Hữu Tài sẽ dùng tiền để mua những dược liệu vô dụng, hoặc vì những lý do khác.
Nho sinh ngồi dưới đất, nước mắt rơi xuống đất như suối tuôn trào. Hắn như nhìn thấy mẹ mình đang kéo lê thân xác rã rời, đổi một hộp đầy đồng xu lấy mười thỏi bạc xinh đẹp, lau sạch từng thỏi một, cẩn thận gói vào vải rồi giấu vào giỏ thi. Hắn dường như có thể nhìn thấy mẹ đang đứng trước mặt, mỉm cười như thường lệ và an ủi hắn: “Con trai, sau này thi đỗ sẽ làm quan, sẽ có nhiều thứ phải lo liệu, cứ lôi thôi thì ra thể thống gì! Cầm lấy số tiền này, đừng để người ta coi thường!”
Giọng nói và nụ cười của mẹ vẫn còn ở trước mặt hắn, nhưng hắn lại nằm dưới đất than khóc, giữa nỗi đau buồn, trong lòng trỗi dậy sự oán giận và bất đắc dĩ.
Hắn sẽ không bao giờ vượt qua kỳ thi, anh ta sẽ không bao giờ tlàm quan! Bởi vì cầu thang đi lên đã bị người chặn lại, bởi vì hắn chỉ là một kẻ giết cá tội nghiệp trong hàng cá mà thôi!
Ngô Hữu Tài đột nhiên ngẩng đầu, hung tợn nhìn chằm chằm vào gói giấy dầu ở góc bàn, trong ánh sáng lờ mờ, gói giấy dầu lặng lẽ chế nhạo hắn giữa những thỏi bạc sáng loáng rải rác trên mặt đất.
Như bị mê hoặc, hắn từ từ đưa tay về phía gói giấy dầu.
Tại sao chứ?
Những lời nói rung động lòng người của Lục Đồng lại dần dần hiện lên trong đầu hắn.
Trong tang lễ khi cơn bão đang đến gần, nho sinh hỏi Lục Đồng: "Tại sao Lục đại phu lại muốn giúp ta?"
Nữ tử im lặng nhìn hắn mà không trả lời, đôi mắt đầy sương mù đen kịt, khó có thể nhìn rõ.
Ngô Hữu Tài trong lòng biết nàng muốn lợi dụng hắn, lời giúp đỡ của nàng chắc chắn có âm mưu. Nhưng vào lúc này, hắn tâm can tình nguyện bị nàng mê hoặc. Biết ơn nàng đã tìm cho hắn một lối thoát tuyệt vọng nhưng cũng rất thống khoái trong nỗi oán hận và đau khổ này, để hắn không chìm đắm trong nỗi đau khổ vô tận.
Đầu ngón tay của nho sinh chạm vào gói giấy trên bàn.
Túi giấy lạnh lùng như một lời nguyền lạnh lùng, trong phút chốc, phía sau dường như có một đứa trẻ vô thường đang cười sảng khoái, như đang ăn mừng chiến thắng cuối cùng trong trò chơi.
Hắn nắm chặt gói giấy trong lòng bàn tay, cúi người xuống căn phòng trống, lặng lẽ khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.