Đăng Hoa Tiếu

Chương 66: Không Cam Lòng

Thiên Sơn Trà Khách

10/09/2024

  Mười lăm ngày sau tiết Tiểu Thử là đến Đại Thử.

  Đây là thời điểm nước Lương nóng nhất trong năm, giông bão khiến không khí nóng ẩm trên mặt đất càng thêm nặng nề, thời tiết ngột ngạt đến nỗi ngay cả tấm chiếu tre cũng cảm thấy nhớp dính.

  Khi nhiệt độ và độ ẩm ngày càng cao, ngày càng có ít người đến y quán.

  Đỗ Trường Khanh đặt chà là đỏ lên khay, đặt lên bàn trước quầy rồi kêu A Thành tới ăn. Ngân Tranh chất những ống tre đã chứa đầy nước và đặt những bông hoa nhài mà Hạ Dung Dung mua vào đó.

  Hồ Viên Ngoại sáng sớm đến y quán, sai A Thành pha trà cho mình.

  Vào thời điểm này trong năm không có hoa dương bay, Hồ Viên Ngoại cũng không bị ngạt mũi. Hơn nữa hiện tại “Tiêm Tiêm” bán chạy, Đỗ Trường Khanh có thể tự xoay sở nên Hồ Viên Ngoại cũng không có ý định can thiệp vào việc kinh doanh của y quán, ước chừng nửa tháng rồi không gặp Lục Đồng.

  Hôm nay hiếm khi thấy ông lại đến y quán.

  Đỗ Trường Khanh lấy trong khay trà một nắm chà là đỏ đưa cho Hồ tiên sinh. Hắn tựa người vào bàn hỏi: “Thúc, cơn gió nào đưa người tới đây vậy?”

  Hồ Viên Ngoại xua tay nói: “ Không ăn đâu. Lão phu bị đau răng gần một tháng rồi, Lục đại phu xem giúp ta với.”

  Lục Đồng rửa tay, bảo Hồ Viên Ngoại há miệng, nàng nhìn thật kỹ rồi mới nói: “ Sâu răng rồi.”

  “Vậy phải làm thế nào?” Hồ Viên Ngoại hỏi: “Mấy ngày nay lão phu ăn không ngon ngủ không yên, thật sự rất khó chịu, Lục đại phu có cách gì không?”

  “Ta bảo A Thành bốc một ít cát cánh và rễ ý dĩ, Hồ lão tiên sinh sắc lấy nước.” Lục Đồng ngồi xuống bàn viết đơn thuốc: “Tế tân, khổ sâm, ngưu bàng sắc chung với nhau. Nếu có quả mơ thì có thể nhai sống một hai quả sau ăn.”

  Nàng ngẩng đầu đưa đơn thuốc cho A Thành: “Dùng vài ngày, bôi một ít mâm xôi vào chỗ sâu, chữa khỏi cũng không khó.”

  Hồ Viên Ngoại nghe vậy mới yên tâm, trong khi chờ A Thành lấy thuốc, ông lại khen ngợi Lục đại phu: “Ta đã nói mà, cả phố Tây không tìm được người thứ hai như Lục đại phu. Vừa tốt bụng, vừa giỏi giang, y thuật giỏi, còn hơn khối nam nhân. Trường Khanh à, đừng ngày ngày chỉ quan tâm đến chuyện không đâu, còn trẻ phải biết phấn đấu.”

  Đỗ Trường Khanh trợn mắt: “Thúc, ngày nào con cũng lo cho y quán, còn phấn đấu đến thế nào nữa, nếm mật nằm gai à?”

  Hồ Viên Ngoại hận sắt không rèn được thép, dạy hắn: “Nếm mật nằm gai thì làm sao? Khi cha ngươi còn sống, ông thường nói với ta rằng ngươi thông minh, đáng tiếc lại không thích học tập, nếu tâm tư dùng vào việc học hành, đi thi lấy công danh thì tốt biết mấy?”

  “Thôi, công danh đó đâu phải con muốn thi đỗ là có thể đỗ. Người chưa thấy Ngô Tú Tài ở hàng cá sao, thi bao nhiêu năm mà có đỗ đâu.” Đỗ Trường Khanh ném một quả chà là đỏ vào miệng, nói: “Con người ấy mà, mỗi người đều có vận mệnh của mình, khi nào làm quan, quan to đến đâu, tất cả đều đã được viết sẵn trong vận mệnh rồi.”

  “Mệnh của ta viết sẵn là như thế này rồi.” Đỗ Trường Khanh nhai táo đỏ, “Ta biết đủ là được.”

  Những lời này khiến Hồ Viên Ngoại dựng râu tức giận: “Thật là không biết nhục!”

  Lục Đồng thu hồi giấy bút, hỏi: “Ngô Tú Tài? Hắn là người sống ở quán cá tươi ở cổng miếu sao?”

  Hồ Viên Ngoại tò mò nói: “Đúng vậy, sao Lục đại phu lại biết?”

  “Trước đây hắn có nhờ ta đến nhà để chữa trị cho mẫu thân.”

  Hồ Viên Ngoại thở dài: “Thì ra là như vậy. Người tài vốn luôn rất hiếu thảo. Vốn muốn đạt được chút danh tiếng để mẹ hắn vui, nhưng thật đáng tiếc... hầy!”

  Lục Đồng đứng dậy đi về phía sau quán, nhận lấy ấm trà từ tay A Thành, trong ấm trà đun sôi nước bạc hà thanh nhiệt, rót ột chén đưa cho Hồ Viên Ngoại, hỏi: “Ngô Tú Tài thi nhiều năm cũng chưa từng thi đỗ. Văn chương hắn kém à? Nếu kém thì sao còn cố chấp như vậy?”

  Lời này vừa nói ra, Hồ Viên Ngoại lập tức đứng dậy nói: “Ai nói vậy? Văn chương của Ngô Tú Tài rất cao thâm!”

  Mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm vào ông.

  Hồ Viên Ngoại đón lấy tách trà của Lục Đồng, nhấp một ngụm thật sâu rồi giận dữ nói: “Ta đã nhìn Ngô Tú Tài lớn lên. Khi mới mười ba, mười bốn tuổi hắn đã viết được những bài luận rất hay rồi. Hắn có tư chất tốt và trí nhớ tốt, không chỉ lão phu, mà cả những người bạn khác của ta cũng đều tâm phục khẩu phục sau khi xem bài luận của hắn, chúng ta đều nói rằng hắn giỏi như thế này, sao có thể không giành trạng nguyên, vinh gia diệu tổ, ai biết được... ài~”

  Ông lẩm bẩm: “Sao lại không thi đỗ được nhỉ?”



  Đỗ Trường Khanh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn, cũng không coi là chuyện gì to tát: “Cho nên ta chỉ nói, con người có vận mệnh của mình, mà Ngô Tú Tài đã định là một kẻ trắng tay, nên năm nào cũng thi trượt, có gì mà phải lộn xộn vậy!”

  “Ngươi biết cái gì?” Hồ Viên Ngoại tựa hồ rất tiếc cho Ngô Tú Tài, nghe vậy liền tức giận: “Hắn là người thông thạo sách sử, lại có tài văn chương, thi không đỗ mới là kì lạ ấy! Có khi mấy năm gần đây sao quan chưa chiếu mệnh, năm nay có khi lại tốt thì sai, để về bảo hắn tới miếu dâng hương cho Văn Khúc Tinh xem sao.”

  Đỗ Trường Khanh cười lạnh: “Thắp cho Văn Khúc Tinh hai nén hương... Không bằng bảo hắn đưa cho quan giám khảo hai xấp ngân phiếu, có khi còn có tác dụng hơn.”

  Những lời này vừa nói ra, xung quanh đều im lặng.

  Lục Đồng nhìn Đỗ Trường Khanh, Hồ Viên ngoại sửng sốt một lát, mới phục hồi tinh thần lại, ngón tay run run chỉ vào Đỗ Trường Khanh: “Ngươi nói cái gì?”

  “Ầy, chuyện này không phải là ta nói mà là nghe người khác nói.” Đỗ Trường Khanh đến gần, hạ giọng, “Ta từng có một người bạn, biểu ca của hắn ta một chữ cũng không hiểu, còn vô dụng hơn cả ta. Sau đó đột nhiên lại thi đỗ kì thi mùa thu. Sau này trong một lần hắn say rượu mới nói lộ ra là đã hối lộ giám khảo.”

  Đỗ Trường Khanh nói: “Ngô Tú Tài bán cá đó nghèo đến nỗi có bệnh cũng không dám khám, lại không có tiền biếu cho mấy người của Lễ bộ, đáng đời bị bọn họ đì. Ngay cả điều này mà cũng không hiểu, nói gì mà thông thạo sách sử chứ, kẻ mọt sách thì có!”

  ”Đừng nói nhảm!” Hồ Viên Ngoại ngắt lời hắn, “Nếu người khác nghe được những lời vu khống này, ta và ngươi sẽ gặp rắc rối. Trường Khanh, ngươi phải cẩn thận lời nói, nếu không sẽ gây rắc rối, ta cũng sẽ không cứu được ngươi!”

  Nói đến đây, sắc mặt Hồ Viên Ngoại có chút bất an. Suy cho cùng, trước khi Đỗ lão gia qua đời, Đỗ Trường Khanh có rất nhiều bạn bè lêu lổng. Những tin tức này không hẳn là không đúng sự thật.

  Đỗ Trường Khanh nhún vai, cúi đầu nhặt quả chà là đỏ trên mâm trà: “Thúc ơi, con đương nhiên biết chuyện này không thể nói với ai, nhưng con nghĩ năm nay khả năng Ngô Tú Tài thi đỗ cũng không cao đâu. Năm nào cũng có người mới cống tiền, tên của hắn sẽ lại bị xếp ra phía sau, một việc vô vọng như vậy, có thi cũng như không, không bằng sớm từ bỏ đi.”

  “Ngươi!”

  Lục Đồng hỏi: “Nếu trong thi cử có gian lận thì sao không báo lên trên? Gian lận là tội nặng.”

  Hồ Viên Ngoại do dự không mở miệng, Đỗ Trường Khanh lại không chút kiêng dè, cười nói: “Việc không có chứng cớ làm sao có thể báo lên trên? Có khi đơn tố cáo viết vào ban ngày, đến đêm thì người viết đơn tố cáo đã bị bắt. Những người bị tráo đổi thành tích đều là những thư sinh nghèo, ai dám đối đấu với quan phủ? Thi trượt cùng lắm chỉ mất đường làm quan thôi, nhưng đối đầu với quan thì có thể mất mạng đấy.”

  Hắn tặc lưỡi mấy cái, lắc đầu thở dài: “Ai bảo chúng ta không quyền không thế chứ? Trên đời này, ai là chủ tử thì người đó có quyền quyết định.”

  Hồ Viên Ngoại vẻ mặt nghiêm nghị, tựa hồ bị lời nói của Đỗ Trường Khanh kích động, nhưng đành phải nhịn, một lúc lâu mới nói: “Con người chỉ nhìn thấy trước mắt, nhưng ông trời có thể nhìn được tương lai. Tương lai ra sao còn chưa thể nói chắc, lão phu thấy Tú Tài nhất định có thể thi đỗ, nhất định sẽ công thành danh toại!”

  Đỗ Trường Khanh duỗi người: “Lời này của thúc thì lừa được ai chứ?” Hắn suy nghĩ một chút, “Nhưng ta nghe nói bệ hạ mấy năm nay đã nghe nói đến chuyện gian lận. Nói không chừng năm nay sẽ làm nghiêm, cũng đúng là cho Ngô Tú Tài một cơ hội tốt.”  

  Lời này chỉ là an ủi cho có lệ, biểu tình của Hồ Viên Ngoại cũng không cải thiện chút nào, sau một lúc im lặng, ông đổi chủ đề nói: “ Không nói chuyện này nữa, Trường Khanh, Hạnh Lâm Đường bên kia gần đây không có gây phiền toái gì cho ngươi chứ?”

  Đỗ Trường Khanh: “Không, đã lâu như vậy rồi, tên họ Bạch đó hiện cũng đến bước đường cùng rồi, lượng người đến Hạnh Lâm đường khám bệnh đã giảm đi một nửa, hắn lo lắng còn không kịp, làm gì có sức lực gây rối chúng ta?”

  Kể từ khi “Tiêm Tiêm” bắt đầu được bán, lượng khách hàng ở Hạnh Lâm Đường đã giảm đi rất nhiều. Bạch Thủ Nghĩa trước đó vì sự việc của Xuân Thủy Sinh mà đã đổ hết lỗi cho Chu Tế, sau đó đuổi Chu Tế đi. Không có đại phu chính, lượng người đến Hạnh Lâm Đường để chữa bệnh càng ngày càng ít.

  A Thành đưa dược liệu đã gói lại cho Hồ Viên Ngoại, ông nhận lấy thuốc, gật đầu: “Vậy thì tốt. Nếu hắn dám gây phiền toái cho ngươi, lão phu sẽ chủ trì cho ngươi.”

  Đỗ Trường Khanh mỉm cười đồng ý, tiễn Hồ Viên Ngoại ra xe ngựa. Sau khi ông rời đi, hắn lại lững thững trở lại cửa hàng.

  Lục Đồng đang đọc một cuốn y thư mới mua.

  Đỗ Trường Khanh tự lẩm bẩm: “Ai thèm lão ta chủ trì chứ? Nếu hắn dám làm phiền ta…”

  Ngân Tranh tò mò: “ Thì sao?”

  Đỗ Trường Khanh nịnh nọt đưa quả táo đỏ cho Lục Đồng: “Ta sẽ để Lục đại phu làm chủ cho ta.”

  Ngân Tranh: “...”

  Đỗ Trường Khanh bưng trà đi đến trước ghế tre, thấp giọng lẩm bẩm: “ Cũng không biết lão khốn kiếp đó hiện tại đang làm gì?”

  …

  Bạch Thủ Nghĩa ngồi trong phòng buồn bực.



  Mấy tháng gần đây, hắn đã sụt cân rất nhiều, ngay cả khuôn mặt trắng trẻo và bụ bẫm như Di Lặc cũng không còn hiền lành như trước nữa, trông có vẻ xấu xa hơn.

  Văn Hữu đứng bên cạnh, cẩn thận đưa cho hắn một tách trà.

  Kể từ sau sự việc Xuân Thủy Sinh, danh tiếng của Hạnh Lâm Đường đã bị tổn hại, Bạch Thủ Nghĩa không sẵn sàng chịu tổn thất này, vì vậy hắn ta đã tìm đến Lâu Tứ, quan giám định dược liệu của Thục Dược Sở, nghĩ rằng nếu Thục Dược Sở tịch thu Xuân Thủy Sinh làm quan dược, không có Xuân Thủy Sinh kinh doanh, Nhân Tâm y quán đương nhiên không có cách nào kiếm tiền.

  Ai có thể ngờ rằng đại phu của Nhân Tâm y quán, Lục Đồng, lại thực sự có bản lĩnh, sau khi phương thuốc bị lấy mất, vậy mà cô ta có thể tạo ra phương thuốc mới là Tiêm Tiêm.

  Tiêm Tiêm còn nổi tiếng hơn cả Xuân Thủy Sinh. Nhìn thấy dòng tiền chảy đều đặn vào Nhân Tâm y quán, Bạch Thủ Nghĩa hàng đêm không thể ngủ ngon.

   Hắn ta lại muốn gây khó dễ cho Lục Đồng, nhưng Lâu Tứ nói với hắn ta rằng Lục Đồng thực sự có quan hệ với Đổng gia, Thái Phủ Tự Khanh!

  Đó là Thái Phủ Tự Khanh đấy!

  Bạch Thủ Nghĩa sắc mặt âm trầm.

  Lời nói của Lâu Tứ lại vang vọng bên tai.

  “Lần trước ta vừa tịch thu giấy phép bán thuốc của Nhân Tâm y quán thì Đổng gia đã ra mặt chống lưng cho bọn họ, buộc ta phải trả lại giấy phép cho Đỗ Trường Khanh, còn uy hiếp ta.”

  “…Sau này ta hỏi thăm thì biết, đại phu của Nhân Tâm y quán đã từng chữa trị cho Đổng thiếu gia một lần, nhờ đó mới có quan hệ với Đổng gia, Đổng phu nhân mới nhìn cô ta bằng con mắt khác”.

  Lục Đồng đã thiết lập mối quan hệ với Thái Phủ Tự Khanh...

  Đó là thứ mà hắn không thể mua được.

  Không biết Đỗ Trường Khanh có vận may gì, hắn đã sớm thối rữa trong bùn, nhưng ai biết sẽ có một nữ tử từ trên trời rơi xuống, khiến y quán tồi tàn đó sống lại, thật khiến người ta ghen tị.

  Bạch Thủ Nghĩa suy nghĩ rất lâu và định tìm cách khác, vốn dĩ là muốn chiêu mộ nữ y sĩ tài năng về bên mình. Tuy nhiên, nữ tử họ Lục đó thật không biết tốt xấu, Văn Hữu đã đến gặp riêng Lục Đồng nhiều lần, nhưng toàn bị nha hoàn bên cạnh cô ta đuổi về.

  Nhìn thấy Nhân Tâm y quán dạo này làm ăn phát đạt, thậm chí có cả quan chức Thịnh Kinh cũng đến mua thuốc, Bạch Thủ Nghĩa càng nghĩ càng thấy bực bội, mắng: “Lúc cầm tiền thì nói cái gì mà cứ có tiền là xong việc.” Hắn ta tức giận đến mức đầu óc quay cuồng. “Hỏng chuyện thì một xu cũng không nhả ra, tên họ Lâu đó đúng là chó gặm thịt không nhả xương!”

  Văn Hữu đứng sang một bên, không dám biểu lộ gì. Bây giờ Hạnh Lâm Đường không có thu nhập, Bạch Thủ Nghĩa buồn bực, người hầu như bọn họ cũng không dám gây thêm rắc rối.

  Đang lúc hắn đang suy nghĩ thì rèm cửa được vén lên, phu nhân hắn Đồng thị từ ngoài nhà bước vào.

  Nàng bước tới nói: “Lão gia nghe nói gì chưa? Biểu muội của Đỗ Trường Khanh đến Thịnh Kinh, hiện đang ở tại Nhân Tâm y quán.”

  “Biểu muội?” Bạch Thủ Nghĩa sửng sốt.

  Đồng thị ngồi xuống, cầm tách trà trên bàn lên, thổi thổi rồi đưa cho Bạch Thủ Nghĩa.

  “Chỉ mà một thân thích nghèo nàn đến xin chút tiền mà thôi, chỉ có tên Đỗ Trường Khanh đó là coi cô ta như muội muội ruột. Theo ta thì, lão gia, chàng suốt ngày lo lắng về Đỗ gia đến mức ăn không ngon, ngủ không yên, Lục Đồng lại không biết tốt xấu như vậy, hay là tìm biểu muội của Đỗ Trường Khanh thương lượng xem.”

  “Tìm cô ta thì làm được gì?”

  Đồng thị mỉm cười: “Làm được rất nhiều việc ấy chứ, biểu muội Đỗ gia kia ở lì trong Nhân Tâm y quán không đi. Ta thấy cô ta không chỉ là nhắm đến chút ân huệ nhỏ thôi đâu, Lục Đồng và Đỗ Trường Khanh cũng không rõ ràng...”

  “Đỗ thiếu gia vẫn luôn là người đào hoa, hậu viện khó tránh khỏi tranh đấu sinh sự. Nếu biểu muội Đỗ gia có thể đuổi Lục Đồng đi ...” Nàng ta cười nói: “Không có Lục Đồng, Nhân Tâm y quán đó còn gì lợi hại nữa đâu?”

  Bạch Thủ Nghĩa không nói gì.

  Một lúc sau, hắn nheo mắt lại, chậm rãi nói.

  “Nàng nói có lý, nên tìm cô ta thương lượng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đăng Hoa Tiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook