Chương 54: Phán Quan Phạm Chính Liêm
Thiên Sơn Trà Khách
20/08/2024
Sau tiết Tiểu Mãn, ở Thịnh Kinh mưa ngày càng lớn.
Dòng sông dưới cầu Lạc Nguyệt nước dâng cao. Sau lễ kì tàm, phụ nữ nấu kén, quay tơ, tơ lụa mới dệt đầy chợ, việc kinh doanh của tiệm may và tiệm giày lụa ngày càng phát đạt.
Sáng sớm và chiều tối đều có gió lạnh, Đỗ Trường Khanh quần áo mỏng manh, vô tình bị cảm lạnh, nên mấy ngày nay rất ít đến y quán. Việc kinh doanh của y quán trở nên vắng vẻ, sau khi "Xuân thủy sinh" không được bán nữa thì chỉ có vài người đến khám bệnh.
A Thành đi chợ mua rau đắng. Trong tiết Tiểu Mãn nên ăn rau đắng để bổ sung năng lượng và thanh lọc cơ thể, Lục Đồng vừa rửa rau đắng trong y quán vừa nghe tiếng những người bán hàng ở phố Tây nói chuyện.
Trong cuộc trò chuyện này, thỉnh thoảng cũng nhắc đến Kế gia, thương hộ buôn bán đồ sứ ở Thịnh Kinh.
Nghe nói Kế gia gần đây đang gặp khó khăn.
Kế đại gia chết đuối bí ẩn ở chùa Vạn Ân, người của quan phủ đến kiểm tra không tìm thấy dấu vết nên kết án là say rượu ngã xuống nước. Ai tinh ý đều có thể thấy Kế Thừa Hưng vì đã lén thờ tượng thần của triều đại trước nên quan phủ mới cố tình làm qua loa.
Kể từ khi Kế gia xảy ra chuyện, những người từng làm ăn với Kế gia lần lượt đến. Kể từ bữa tiệc sinh thần ở Thái sư phủ, Kế gia đã móc nối quan hệ với một số quan chức thông qua mối quan hệ với Thái sư phủ. Bây giờ sự việc có liên quan tiền triều, không có kẻ nào dám lấy mạng ra đùa giỡn, đều hủy hết đơn hàng và việc làm ăn với Kế gia.
Khi Kế Thừa Hưng kết hôn với Tần thị, để lấy lòng Tần lão gia, Kế lão phu nhân đã giao quyền quản lý mọi việc trong nhà cho Tần thị. Lúc này Tần thị tức giận bỏ về nhà cha mẹ đẻ, Kế lão phu nhân mới nhận ra rằng không biết từ lúc nào, Tần thị đã tiêu ra một số tiền lớn cho Tần gia, sổ sách kế toán đang âm tiền rất nhiều.
Kế lão phu nhân bất đắc dĩ phải cầm cố căn nhà và cửa hàng để trả nợ, số tiền tiết kiệm mấy chục năm cũng không còn bao nhiêu. Trong phủ náo loạn lớn, người hầu tản đi, người thì bỏ chạy, người thì cuốn gói trốn mất dạng. Cả nhà Vạn Phúc hầu hạ bên Kế Thừa Hưng nhiều năm, cũng bí mật rời Kinh trong một đêm, không lời từ biệt.
Lục Đồng không ngạc nhiên khi biết tin này, Vạn Phúc là một người thông minh. Ngày trước, khi Lục Nhu gặp chuyện, Kế Thừa Hưng vẫn giữ hắn ở bên cạnh làm việc vì bản tính Vạn Phúc thận trọng. Vạn Phúc không phải kẻ tham lam, cái chết của Kế Thừa Hưng nói đến cùng thì cũng có liên quan đến hắn. Hiện tại nhân lúc quan phủ đang không truy cứu, nếu hắn không lợi dụng lúc này mà trốn thoát, ngày sau lỡ như người ta lật án, hắn sẽ không có kết cục tốt. Không bằng nhân lúc Kế gia đang hỗn loạn, dẫn người nhà cao chạy xa bay.
Điều khiến Lục Đồng ngạc nhiên chính là Thái sư phủ.
Kế gia lụn bại, không còn đường sống sót, Kế lão phu nhân đã từng bí mật đến Thái sư phủ một lần, có lẽ là cầu cứu Phủ thái sư giúp đỡ. Tuy nhiên, bà thậm chí còn không thể bước vào cổng Thái sư phủ.
Lục Đồng vốn tưởng rằng Thái sư phủ sẽ ra tay giúp đỡ Kế gia, bởi vì trong tay Kế lão phu nhân vẫn nắm một điểm yếu của họ là chuyện của Lục Nhu, nhưng không ngờ rằng Thái sư phủ lại không hề sợ hãi chút nào. Sau đó nghĩ lại, Lục Nhu đã chết dưới tay Kế Thừa Hưng, cho dù có nói chuyện này ra ngoài thì Kế gia cũng không được lợi gì. Thái sư phủ đương nhiên rất tự tin.
Nhưng…
Dám đến Thái sư phủ vào thời điểm này, cho dù Kế phu nhân có ý đồ uy hiếp hay không thì cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Sau khi nhặt xong mớ rau đắng cuối cùng, Ngân Tranh từ ngoài cửa hàng bước vào.
A Thành đang quét bụi ở cửa, Ngân Tranh đi tới trước mặt Lục Đồng thấp giọng nói: "Cô nương, đã nghe ngóng được tin tức bên Phạm gia rồi."
Lục Đồng ngước mắt lên.
Ngân Tranh hạ giọng: “Thẩm hình viện phán quan, Phạm đại nhân đã được thăng chức một lần vào tháng 9 năm ngoái.”
Lục Đồng giật mình: “Thăng chức?”
Tháng 9 năm Vĩnh Xương thứ 37, ba tháng sau khi Lục Nhu qua đời, theo lời kể ban đầu của Vạn Phúc, Lục Khiêm đã đến kinh thành, gặp Kế lão phu nhân, không hiểu vì lý do gì mà trở thành đối tượng bị quan binh truy nã.
Việc Lục Khiêm bị bỏ tù có liên quan đến việc thăng chức cho Phạm Chính Liêm, phán quan của Thẩm hình viện hay không45rr?
Ngân Tranh nói tiếp: “Tháng 9 năm ngoái đúng thực là có xảy ra một vụ án ở Hình ngục ti. Người của Hình ngục ti từng nhắc đến, đầu tiên có người yêu cầu gặp Phạm Chính Liêm để báo án. Sau đó, không biết vì sao mà người báo án lại bị truy nã, nghe nói tội danh là đột nhập vào nhà cướp tài sản. Người của Tào gia nói, khi đó truy nã khắp thành, náo loạn rất lớn. Phạm nhân trốn rất kỹ, về sau thân thích của hắn vì nghĩa diệt thân, khai với quan phủ nơi hắn đang lẩn trốn, thì mới bắt được. Cô nương..." Ngân Tranh do dự, "Cô có thân thích ở Thịnh Kinh sao?"
Lục Đồng nghe vậy, cũng có chút nghi hoặc, lắc đầu: "Không có."
Lục gia có rất ít người thân, nếu nàng thật sự có người thân ở Thịnh Kinh, có lẽ Lục Nhu sẽ không yếu đuối bị bắt nạt như thế này.
“Ta đã nhờ Tào gia tiếp tục hỏi thăm về người họ hàng đó, nhưng Tào gia nói rằng việc liên quan đến quan phủ rất khó hỏi thăm, còn tiền nong…” Ngân Tranh thở dài, “Lần hỏi thăm tin tức này đã dùng tiền chủ tiệm Đỗ đưa để mua nguyên liệu làm thuốc mới. Mấy ngày nay hắn bị ốm nên chưa biết. Nếu hắn biết chung ta đã tiêu gần hết số tiền mà vẫn chưa mua được gì, không biết sẽ tức giận đến mức nào…”
Đang nói chuyện, Lục Đồng đột nhiên đứng dậy, kéo rèm đi vào trong.
Ngân Tranh sửng sốt một lát: “Cô nương đi làm gì thế?”
Lục Đồng trả lời: "Làm thuốc mới."
A Thành cầm chổi đi theo phía sau, kỳ quái hỏi: “Không phải sáng nay vừa nói là chưa biết làm thuốc mới gì sao?”
"Bây giờ thì biết rồi."
…
Điện soái phủ nằm ở rìa phía Tây Nam của thành, ngay bên ngoài Cổng Thượng Kim, phía sau có một sân tập võ rộng lớn. Mùa hè nắng gắt, võ đài tràn ngập sức nóng.
Nhưng trong ngục tối lại lạnh lẽo và hun hút gió.
Những ngọn đuốc u ám lập lòe trên tường, từ sâu trong phòng giam mơ hồ có thể nghe thấy những tiếng la hét.
Trong phòng tra tấn phía sau, sáu người bị xích trên một dãy khung sắt. Hai người đàn ông mặc đồ đen bị trói đứng trên hai khung phía trước, “soạt” một tiếng, hai xô nước muối cay nồng đổ lên, trong ngục đột nhiên vang lên tiếng gào thét.
Có một người đang ngồi trên chiếc ghế gỗ tối màu ngay trước giá tra tấn. Chàng trai mặc bộ đồ màu đen, trong tay cầm một chiếc kìm sắt, đang nghịch với chiếc mỏ hàn trong lò than dưới chân.
Dụng cụ tra tấn rải rác khắp nơi, dao, kim và dụng cụ bằng sắt phát ra ánh sáng tối tăm lạnh lẽo, có một giọng nói cất lên, với sự đau đớn và giận dữ đè nén: "Bùi Vân Ánh, muốn chém muốn giết thì ra tay đi, cần gì phải lề mề?"
"Vậy đâu có được?" Bùi Vân Ánh cười nói: "Đã vào đến đây rồi, sao có thể để ngươi thoải mái?"
Chiếc kẹp sắt trên tay hắn gẩy gẩy trong lò than vài lần, chiếc nhẫn khảm ngọc đen lục giữa ngón tay phản chiếu một chút màu ngọc lục bảo, ánh lên tia sáng sắc lạnh, lúc sau, hắn gắp một thanh sắt nóng đỏ lên.
Hắn bước từng bước tới chỗ người vừa lên tiếng.
Sáu người này đều bị lột sạch quần áo, bịt mắt, trói vào khung sắt, trên người gần như không còn chỗ nào lành lặn. Sau khi dùng hình lại đổ nước muối, nước ớt vào người, nếu không đủ ý chí thì chỉ sau một lần dùng hình đều sẽ khai nhận.
Nhưng trên đời này không phải ai cũng sợ đau đớn.
Hắn đứng trước mặt người vừa nói chuyện, im lặng quan sát đối phương, đột nhiên di chuyển thanh sắt nóng đỏ về phía trước ngực người đó.
"Xèo..." một tiếng.
Mùi thịt cháy đột nhiên bốc lên, trong phòng giam vang lên một tiếng rên khàn khàn.
Người này đã chịu dùng hình từ trước, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, làm sao có thể không đau đớn. Bùi Vân Ánh vẻ mặt lãnh đạm, không phân biệt được vui hay giận. Động tác trên tay hắn không hề buông lỏng, miếng sắt nung ép chặt vào ngực đối phương, như muốn xuyên qua da thịt hắn thiêu đốt đến tận xương.
Mùi khét tràn ngập xung quanh, tiếng kêu thảm vang vọng trong ngục tối rất lâu. Những người bị bịt mắt không nhìn thấy được cảnh tượng này, Khung cảnh kỳ lạ và u ám này càng trở nên đáng sợ.
Hồi lâu, giữa tiếng kêu gào thảm thiết, tù nhân ở phía ngoài cùng bên trái cuối cùng không nhịn được thấp giọng nói: “…Ta nói.”
"Im miệng!" Người đàn ông đang bị tra tấn nghe thấy lời này, không để ý đến sự đau đớn trên cơ thể, hét lên: "Ngươi dám..."
Khoảnh khắc tiếp theo, một ánh sáng bạc sáng chói lóe lên, tiếng quát mắng đột ngột dừng lại.
Bùi Vân Ánh có một con dao dài ở bên hông, nếu không phải có vết máu trên mặt đất, dường như sát chiêu vừa nãy không phải do hắn vung dao.
Người đàn ông bị trói trên giá sắt gục đầu xuống, máu từ cổ họng chảy ra ròng ròng, không còn tiếng động.
Trong sự im lặng ngột ngạt, hắn nghiêng đầu, thả chiếc kìm sắt trong tay xuống, nhìn người vừa nói: “Bây giờ, ngươi có thể nói rồi.”
Trong phòng giam im lặng.
Người tù bị bịt mắt, cái không biết còn đáng sợ hơn cái đã biết, tuy hắn không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng người vừa mắng hắn lúc này đã im lặng nên hắn có thể đoán được một chút. Trên mặt người đàn ông có chút sợ hãi, lo lắng nói: "...Là, là Phạm đại nhân."
"Ồ?" Bùi Vân Ánh nhướng mày, "Phạm Chính Liêm?"
“Vâng... vâng,” người tù lo lắng nói: “Vào ngày mà Quân mã giám Lã Đại Sơn gặp nạn, trước đó đại nhân đã phái thuộc hạ của Hình ngục ti đi làm việc, cái chết của Lã Đại Sơn, đại nhân có biết sự tình."
Bùi Vân Ánh mỉm cười: "Quả nhiên."
Hắn quay người lại, cầm lấy chiếc khăn tay người bên cạnh đưa cho, cúi đầu cẩn thận lau vết máu trên tay, cuối cùng bước ra khỏi cửa.
Thị vệ phía sau đi theo: "Chủ tử."
Bùi Vân Ánh đứng yên: “Vừa rồi nghe rõ rồi chứ?”
Thị vệ Thanh Phong chưa kịp nói chuyện thì đã có người từ phía trước vội vã chạy tới, là một người đàn ông ăn mặc như người hầu. Người hầu bước tới trước mặt Bùi Vân Ánh, cúi đầu cung kính nói: "Thế tử, tiểu nhân đến đây theo lệnh của lão gia. Tháng sau là sinh thần của lão gia, trong lòng lão gia rất nhớ mong thế tử, xin thế tử về nhà một chuyến."
Thanh Phong đứng ở phía sau Bùi Vân Ánh, không dám lên tiếng.
Mọi người ở đây đều biết rằng Bùi Vân Ánh và Triệu Ninh Công luôn không hoà thuận với nhau. Mấy năm trước về kinh thì hắn liền mua một căn nhà ở ngoài, ngoại trừ ngày giỗ của tiên phu nhân hằng năm, hắn chưa bao giờ về Bùi gia qua đêm.
Nhắc đến Bùi gia, trong mắt chủ nhân không thấy có chút thân thiết nào, chỉ thấy chán ghét, xem ra, người hầu của Bùi gia lần này lại phí công vô ích rồi.
Quả nhiên, Bùi Vân Ánh nghe được lời này, không thèm nghĩ liền trả lời: "Không rảnh."
Người hầu lau mồ hôi, cười nói: "Thế tử đã lâu không gặp lão gia, lão gia gần đây sức khỏe không tốt, hy vọng thế tử..."
"Muốn ta nói lại lần nữa sao?"
Người hầu lưỡng lự.
Vị thế tử gia này hỉ nộ thất thường, trông có vẻ hòa nhã, nhưng thực chất lại tàn nhẫn. Tính tình không hiền lành lễ phép như Nhị thiếu gia, ngay cả người mạnh mẽ cứng rắn như Triệu Ninh Công cũng không thể quản được đứa con này, huống chi là một nô tài nhỏ bé như hắn.
Người hầu vội gật đầu rồi sợ hãi bỏ chạy.
Bùi Vân Ánh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, ánh mắt hắn giống như màu đen sâu thẳm trong ngục tối, không có buồn vui.
Thanh Phong hỏi: "Chủ tử, nhũng tù nhân kia xử lý thế nào?"
Đã có được thông tin cần thiết, có thể dừng tra thẩm rồi.
“Người được Hình ngục ti đào tạo ra, miệng thì cứng, nhưng xương thì vẫn mềm.”
Hắn nói: "Tên vừa nãy giữ lại, những kẻ khác vô dụng, giết đi."
“Dạ.”
…
"Cô nương, hai con cá trắm mà Tổng tẩu ở tiệm giày lụa bên cạnh cho đã ngửa bụng rồi, vảy cũng rụng gần hết..."
“Để đó cũng không có tác dụng gì, giết thịt đi.”
"Cái này…"
Ngân Tranh nhìn hai con cá sắp chết trong chậu gỗ với vẻ xấu hổ.
Những người bán hàng ở phố Tây đều có quan hệ tốt với hàng xóm. Trước đây Đỗ Trường Khanh và A Thành lười kết giao với những người bán hàng xung quanh. Từ sau khi Lục Đồng và Ngân Tranh đến, tình hình có chút thay đổi.
Ngân Tranh dẻo miệng, lại rất biết cách quan sát sắc mặt người khác, thường phân phát trái cây và điểm tâm cho những người hàng xóm trên phố, nàng lại có dung mạo xinh đẹp đáng yêu nên rất được mọi người quý mến. Chẳng nấy chốc, cả phố tây đều trở nên quen thuộc thân thiết với nàng, dần dần cũng nhận về những món quà đáp lễ.
Hai con cá trắm lớn này là quà đáp lễ của Tống tẩu tử.
Tống tẩu đưa hai con cá trích cho Ngân Tranh, nói với nàng: “Ngân Tranh cô nương, cô lấy hai con cá trắm này về nấu canh cho cô nương nhà mình phục hồi sức khỏe đi. Lục đại phu gầy quá, trông như tờ giấy gió thổi liền bay mất!"
Ngân Tranh mang cá trắm về. Vẫn chưa nghĩ ra là nên hấp hay nướng, Lục Đồng đã lấy dao cạo sạch vảy trên hai con cá, nói rằng nàng sẽ dùng vảy để làm thuốc.
Con cá bị cạo sạch vảy, ngửa bụng trắng nổi lên trên mặt nước, trông như sắp chết.
Thấy Ngân Tranh đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Lục Đồng ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy?"
“…Cô nương,” Ngân Tranh lúng túng nói, “Ta không biết giết cá.”
Ở hoa lâu, nàng học hát, múa, đàn, cờ vây, thư pháp nhưng chưa bao giờ học cách giết cá, nấu cơm. Kỹ năng nấu ăn đều là sau khi đi theo Lục Đồng thì miễn cưỡng học được, chỉ có thể nói là nấu chín thức ăn lên thôi, về phần những thứ đẫm máu như giết cá thì lại càng xa vời.
Lục Đồng liếc nhìn nàng, ngừng mài thuốc, đứng dậy khỏi bàn đá, cầm con dao và chậu gỗ lên, đi đến góc sân ngồi xổm xuống, cầm lấy một con cá trắm ném lên thớt. Con cá trắm vốn đang thoi thóp, bị ném lên thớt cũng không thèm cử động nữa, Lục Đồng đưa dao cắt bụng cá và lấy hết nội tạng ra.
Ngân Tranh chết lặng.
“Cô nương, cô còn biết cả giết cá ư.” Ngân Tranh lấy cho Lục Dồng một chiếc ghế nhỏ. Nàng ngồi ở một bên, nâng cằm lên, nhìn Lục Đồng đầy ngưỡng mộ: “Trông thật là thành thục.”
Lục Đồng nhặt gáo trong bể nước đổ một gáo nước lên trên cá để rửa sạch máu, sau đó bắt một con cá khác, dùng dao mổ bụng nó, cúi đầu nói: “Trước đây lúc ở trên núi ta cũng thường giết cá."
“A?” Ngân Tranh sửng sốt một lát, chợt nhận ra: “Là vì cần lấy thuốc dẫn sao?”
Lục Đồng liên tục vung tay, một lúc lâu mới nói "Ừm".
Ngân Tranh gật đầu: “Hoá ra là vậy” Nàng lại liếc nhìn vết máu trên tay Lục Đồng, nuốt nước bọt, “Chỉ là nhìn thấy máu me này, hơi sợ.”
Lục Đồng không nói chuyện.
Thực ra, nàng không chỉ giỏi giết cá, còn có thể dễ dàng xử lý những động vật hoang dã khác, tuy nhiên, không phải để lấy thuốc, đa phần chỉ là để lấp đầy bụng mà thôi.
Vân Nương là một người rất khó tính trong chuyện ăn uống, cũng thích xuống bếp nấu ăn, pha trà thì phải là nước tuyết tan để dành cả mùa đông, làm điểm tâm thì phải nặn thành hình các quân cờ vuông vức, làm hoành thánh cho 24 tiết khí thì phải sử dụng 24 loại nhân tương ứng với 24 tiết khí trong năm.
Đáng tiếc, thời gian Vân Nương ở trên núi quá ít.
Vân Nương thường xuyên xuống núi, mỗi lần đều quá nửa tháng. Có lúc lương thực còn lại trên núi có thể duy trì được mấy ngày. Có khi Vân Nương quên để lại lương thực, Lục Đồng chỉ có thể nhịn đói.
Khi đó nàng vừa đến đỉnh Lạc Mai, thậm chí còn không tìm được đường xuống núi. Lần đầu tiên đói đến choáng váng hoa mắt, nàng nhặt được một con gà rừng bị thương trên mặt đất trước nhà.
Lục Đồng bé nhỏ vật lộn một lúc lâu, cuối cùng đã nướng được con gà.
Khi còn ở Lục gia, nàng gan nhỏ và được nuông chiều, hiếm khi làm việc vì được gia đình chiều chuộng. Ngày thường nhìn thấy một con ong hoặc một con rắn đã sợ chết khiếp. Nhưng con người ta vào lúc bụng đói mắt hoa thì không quan tâm sợ hay không sợ nữa, chỉ cần hết đói là được.
Lục Đồng vẫn còn nhớ cảm giác lần đầu tiên ăn cá nướng.
Lúc đó nàng còn non nớt và vụng về, thậm chí còn không hiểu rằng nướng một con gà là phải nhổ lông và bỏ nội tạng, nàng chỉ cho vào lửa và nướng cho đến khi nó biến thành một khối đen như mực, tưởng là đã chín liền cắn xuống, không ngờ máu chảy ra đầy miệng.
Lục Đồng kêu lên một tiếng “ôi”, trong cổ họng đầy mùi máu tanh ghê tởm, nàng há miệng muốn nôn, nhưng cơn đói trong bụng nhắc nhở nàng rằng ở đây không có đồ ăn nào khác. Vì vậy, nàng chỉ có thể chịu đựng mùi tanh khó chịu và từng miếng nuốt xuống con gà rừng cháy đen.
Đó là bữa ăn đau đớn nhất mà Lục Đồng từng ăn kể từ khi nàng được sinh ra.
Tuy nhiên, sau ngày hôm đó, nàng bắt đầu nhận ra, ở Đỉnh Lạc Mai, nếu muốn sống sót thì không thể luôn đặt hy vọng vào người khác. Nàng dần dần học cách làm bẫy săn và bắt được một số con thỏ nhỏ. Nàng cũng học cách làm sạch những con thú này và chế biến thành thịt khô để dự trữ nhằm tránh tình trạng thiếu lương thực vào lần sau.
Khi Vân Nương quay lại nhìn thấy Lục Đồng, nàng rất ngạc nhiên vì Lục Đồng vẫn còn sống, nhìn thấy thịt khô Lục Đồng giấu trong lọ, càng làm nàng thấy lạ lùng hơn.
“Không tệ.” Nàng nói với Lục Đồng: “Cho đến nay, ngươi là người sống sót được lâu nhất trên đỉnh Lạc Mai.” Nàng đến gần Lục Đồng, cười một cách cổ quái, “Nói không chừng, còn có thể sống đến khi xuống núi đấy.”
Nói không chừng, còn có thể sống đến khi xuống núi.
Lục Đồng cụp mắt xuống.
Sau đó, Vân Nương chết, trên đỉnh Lạc Mai không còn ai nữa, nàng quả thực đã đi đến cuối cùng, sống sót xuống núi.
Chỉ là…
Chỉ là đứa trẻ năm đó vừa khóc vừa nuốt cá nướng có lẽ đã biến mất mãi mãi.
Con cá trắm dưới bàn tay của nàng đột nhiên vẫy đuôi, nước bắn vào mặt nàng, cảm giác lạnh buốt khiến Lục Đồng tỉnh táo trở lại.
Con cá trắm đã được mổ sạch sẽ nhưng vẫn còn sức để di chuyển. Lục Đồng lau đi giọt nước trên mặt, Ngân Tranh đứng lên, cầm hai con cá đã làm sạch lên, đặt vào trong bếp, cười nói: “Như vậy là được rồi, cô nương muốn làm cá này thành món gì?"
"Tuỳ cô."
"Vậy thì hấp đi." Ngân Tranh nói. Kỹ năng nấu ăn của nàng rất tầm thường, nhưng may mắn thay Lục Đồng không kén chọn đồ ăn.
Ngay lúc Ngân Tranh vừa đặt nồi cá lên bếp, Lục Đồng ở bên kia đã gọi nàng vào phòng, khi nàng bước vào liền nhìn thấy một chồng giấy dày trên bàn trước cửa sổ.
"Đây là..." Ngân Tranh cầm lên một tờ giấy, giật mình.
Mảnh giấy này rất đẹp, nó có màu hồng nhạt, khi lại gần ngửi thì có thể ngửi thấy mùi hoa thơm nhẹ. Nếu viết chữ lên mảnh giấy này, cái khác không nói, chỉ cần nhìn vào nó chắc chắn sẽ khiến lòng người rung động.
Bút mực đều đã chuẩn bị xong, Ngân Tranh nghi hoặc nhìn Lục Đồng.
“Thuốc mới sắp chuẩn bị xong rồi.” Lục Đồng nói: “Vẫn còn cần cô giúp.”
"Là cần viết chữ sao?" Ngân Tranh đột nhiên thắc mắc.
"Xuân thủy sinh" trước đó đã trở nên nổi tiếng ở Thịnh Kinh trong một thời gian ngắn. Ngoài sự giúp đỡ của Hồ viên ngoại trong bữa tiệc ngắm hoa, những bài thơ gói trong trà thuốc của Ngân Tranh cũng đóng một vai trò lớn. Thịnh Kinh có rất nhiều văn nhân, cũng có rất nhiều người thanh lịch thích uống trà, khi nhìn thấy cái tên "Xuân thủy sinh", họ sẵn sàng bỏ tiền ra để mua vui.
Chỉ là một mánh lới quảng cáo.
Tuy nhiên, tờ giấy bây giờ trông khác với loại giấy đã dùng cho Xuân thủy sinh trước đây. Trông như bức thư tình của nữ tử, hoặc như loại giấy dùng trong khuê phòng.
"Cô nương muốn ta viết cái gì?" Ngân Tranh hỏi.
Lục Đồng suy nghĩ một chút: “Cô có biết vài thơ nào hay để miêu tả vẻ duyên dáng của phụ nữ không?”
“Cũng có, nhưng…”
"Cứ viết đi." Lục Đồng nói.
Dòng sông dưới cầu Lạc Nguyệt nước dâng cao. Sau lễ kì tàm, phụ nữ nấu kén, quay tơ, tơ lụa mới dệt đầy chợ, việc kinh doanh của tiệm may và tiệm giày lụa ngày càng phát đạt.
Sáng sớm và chiều tối đều có gió lạnh, Đỗ Trường Khanh quần áo mỏng manh, vô tình bị cảm lạnh, nên mấy ngày nay rất ít đến y quán. Việc kinh doanh của y quán trở nên vắng vẻ, sau khi "Xuân thủy sinh" không được bán nữa thì chỉ có vài người đến khám bệnh.
A Thành đi chợ mua rau đắng. Trong tiết Tiểu Mãn nên ăn rau đắng để bổ sung năng lượng và thanh lọc cơ thể, Lục Đồng vừa rửa rau đắng trong y quán vừa nghe tiếng những người bán hàng ở phố Tây nói chuyện.
Trong cuộc trò chuyện này, thỉnh thoảng cũng nhắc đến Kế gia, thương hộ buôn bán đồ sứ ở Thịnh Kinh.
Nghe nói Kế gia gần đây đang gặp khó khăn.
Kế đại gia chết đuối bí ẩn ở chùa Vạn Ân, người của quan phủ đến kiểm tra không tìm thấy dấu vết nên kết án là say rượu ngã xuống nước. Ai tinh ý đều có thể thấy Kế Thừa Hưng vì đã lén thờ tượng thần của triều đại trước nên quan phủ mới cố tình làm qua loa.
Kể từ khi Kế gia xảy ra chuyện, những người từng làm ăn với Kế gia lần lượt đến. Kể từ bữa tiệc sinh thần ở Thái sư phủ, Kế gia đã móc nối quan hệ với một số quan chức thông qua mối quan hệ với Thái sư phủ. Bây giờ sự việc có liên quan tiền triều, không có kẻ nào dám lấy mạng ra đùa giỡn, đều hủy hết đơn hàng và việc làm ăn với Kế gia.
Khi Kế Thừa Hưng kết hôn với Tần thị, để lấy lòng Tần lão gia, Kế lão phu nhân đã giao quyền quản lý mọi việc trong nhà cho Tần thị. Lúc này Tần thị tức giận bỏ về nhà cha mẹ đẻ, Kế lão phu nhân mới nhận ra rằng không biết từ lúc nào, Tần thị đã tiêu ra một số tiền lớn cho Tần gia, sổ sách kế toán đang âm tiền rất nhiều.
Kế lão phu nhân bất đắc dĩ phải cầm cố căn nhà và cửa hàng để trả nợ, số tiền tiết kiệm mấy chục năm cũng không còn bao nhiêu. Trong phủ náo loạn lớn, người hầu tản đi, người thì bỏ chạy, người thì cuốn gói trốn mất dạng. Cả nhà Vạn Phúc hầu hạ bên Kế Thừa Hưng nhiều năm, cũng bí mật rời Kinh trong một đêm, không lời từ biệt.
Lục Đồng không ngạc nhiên khi biết tin này, Vạn Phúc là một người thông minh. Ngày trước, khi Lục Nhu gặp chuyện, Kế Thừa Hưng vẫn giữ hắn ở bên cạnh làm việc vì bản tính Vạn Phúc thận trọng. Vạn Phúc không phải kẻ tham lam, cái chết của Kế Thừa Hưng nói đến cùng thì cũng có liên quan đến hắn. Hiện tại nhân lúc quan phủ đang không truy cứu, nếu hắn không lợi dụng lúc này mà trốn thoát, ngày sau lỡ như người ta lật án, hắn sẽ không có kết cục tốt. Không bằng nhân lúc Kế gia đang hỗn loạn, dẫn người nhà cao chạy xa bay.
Điều khiến Lục Đồng ngạc nhiên chính là Thái sư phủ.
Kế gia lụn bại, không còn đường sống sót, Kế lão phu nhân đã từng bí mật đến Thái sư phủ một lần, có lẽ là cầu cứu Phủ thái sư giúp đỡ. Tuy nhiên, bà thậm chí còn không thể bước vào cổng Thái sư phủ.
Lục Đồng vốn tưởng rằng Thái sư phủ sẽ ra tay giúp đỡ Kế gia, bởi vì trong tay Kế lão phu nhân vẫn nắm một điểm yếu của họ là chuyện của Lục Nhu, nhưng không ngờ rằng Thái sư phủ lại không hề sợ hãi chút nào. Sau đó nghĩ lại, Lục Nhu đã chết dưới tay Kế Thừa Hưng, cho dù có nói chuyện này ra ngoài thì Kế gia cũng không được lợi gì. Thái sư phủ đương nhiên rất tự tin.
Nhưng…
Dám đến Thái sư phủ vào thời điểm này, cho dù Kế phu nhân có ý đồ uy hiếp hay không thì cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Sau khi nhặt xong mớ rau đắng cuối cùng, Ngân Tranh từ ngoài cửa hàng bước vào.
A Thành đang quét bụi ở cửa, Ngân Tranh đi tới trước mặt Lục Đồng thấp giọng nói: "Cô nương, đã nghe ngóng được tin tức bên Phạm gia rồi."
Lục Đồng ngước mắt lên.
Ngân Tranh hạ giọng: “Thẩm hình viện phán quan, Phạm đại nhân đã được thăng chức một lần vào tháng 9 năm ngoái.”
Lục Đồng giật mình: “Thăng chức?”
Tháng 9 năm Vĩnh Xương thứ 37, ba tháng sau khi Lục Nhu qua đời, theo lời kể ban đầu của Vạn Phúc, Lục Khiêm đã đến kinh thành, gặp Kế lão phu nhân, không hiểu vì lý do gì mà trở thành đối tượng bị quan binh truy nã.
Việc Lục Khiêm bị bỏ tù có liên quan đến việc thăng chức cho Phạm Chính Liêm, phán quan của Thẩm hình viện hay không45rr?
Ngân Tranh nói tiếp: “Tháng 9 năm ngoái đúng thực là có xảy ra một vụ án ở Hình ngục ti. Người của Hình ngục ti từng nhắc đến, đầu tiên có người yêu cầu gặp Phạm Chính Liêm để báo án. Sau đó, không biết vì sao mà người báo án lại bị truy nã, nghe nói tội danh là đột nhập vào nhà cướp tài sản. Người của Tào gia nói, khi đó truy nã khắp thành, náo loạn rất lớn. Phạm nhân trốn rất kỹ, về sau thân thích của hắn vì nghĩa diệt thân, khai với quan phủ nơi hắn đang lẩn trốn, thì mới bắt được. Cô nương..." Ngân Tranh do dự, "Cô có thân thích ở Thịnh Kinh sao?"
Lục Đồng nghe vậy, cũng có chút nghi hoặc, lắc đầu: "Không có."
Lục gia có rất ít người thân, nếu nàng thật sự có người thân ở Thịnh Kinh, có lẽ Lục Nhu sẽ không yếu đuối bị bắt nạt như thế này.
“Ta đã nhờ Tào gia tiếp tục hỏi thăm về người họ hàng đó, nhưng Tào gia nói rằng việc liên quan đến quan phủ rất khó hỏi thăm, còn tiền nong…” Ngân Tranh thở dài, “Lần hỏi thăm tin tức này đã dùng tiền chủ tiệm Đỗ đưa để mua nguyên liệu làm thuốc mới. Mấy ngày nay hắn bị ốm nên chưa biết. Nếu hắn biết chung ta đã tiêu gần hết số tiền mà vẫn chưa mua được gì, không biết sẽ tức giận đến mức nào…”
Đang nói chuyện, Lục Đồng đột nhiên đứng dậy, kéo rèm đi vào trong.
Ngân Tranh sửng sốt một lát: “Cô nương đi làm gì thế?”
Lục Đồng trả lời: "Làm thuốc mới."
A Thành cầm chổi đi theo phía sau, kỳ quái hỏi: “Không phải sáng nay vừa nói là chưa biết làm thuốc mới gì sao?”
"Bây giờ thì biết rồi."
…
Điện soái phủ nằm ở rìa phía Tây Nam của thành, ngay bên ngoài Cổng Thượng Kim, phía sau có một sân tập võ rộng lớn. Mùa hè nắng gắt, võ đài tràn ngập sức nóng.
Nhưng trong ngục tối lại lạnh lẽo và hun hút gió.
Những ngọn đuốc u ám lập lòe trên tường, từ sâu trong phòng giam mơ hồ có thể nghe thấy những tiếng la hét.
Trong phòng tra tấn phía sau, sáu người bị xích trên một dãy khung sắt. Hai người đàn ông mặc đồ đen bị trói đứng trên hai khung phía trước, “soạt” một tiếng, hai xô nước muối cay nồng đổ lên, trong ngục đột nhiên vang lên tiếng gào thét.
Có một người đang ngồi trên chiếc ghế gỗ tối màu ngay trước giá tra tấn. Chàng trai mặc bộ đồ màu đen, trong tay cầm một chiếc kìm sắt, đang nghịch với chiếc mỏ hàn trong lò than dưới chân.
Dụng cụ tra tấn rải rác khắp nơi, dao, kim và dụng cụ bằng sắt phát ra ánh sáng tối tăm lạnh lẽo, có một giọng nói cất lên, với sự đau đớn và giận dữ đè nén: "Bùi Vân Ánh, muốn chém muốn giết thì ra tay đi, cần gì phải lề mề?"
"Vậy đâu có được?" Bùi Vân Ánh cười nói: "Đã vào đến đây rồi, sao có thể để ngươi thoải mái?"
Chiếc kẹp sắt trên tay hắn gẩy gẩy trong lò than vài lần, chiếc nhẫn khảm ngọc đen lục giữa ngón tay phản chiếu một chút màu ngọc lục bảo, ánh lên tia sáng sắc lạnh, lúc sau, hắn gắp một thanh sắt nóng đỏ lên.
Hắn bước từng bước tới chỗ người vừa lên tiếng.
Sáu người này đều bị lột sạch quần áo, bịt mắt, trói vào khung sắt, trên người gần như không còn chỗ nào lành lặn. Sau khi dùng hình lại đổ nước muối, nước ớt vào người, nếu không đủ ý chí thì chỉ sau một lần dùng hình đều sẽ khai nhận.
Nhưng trên đời này không phải ai cũng sợ đau đớn.
Hắn đứng trước mặt người vừa nói chuyện, im lặng quan sát đối phương, đột nhiên di chuyển thanh sắt nóng đỏ về phía trước ngực người đó.
"Xèo..." một tiếng.
Mùi thịt cháy đột nhiên bốc lên, trong phòng giam vang lên một tiếng rên khàn khàn.
Người này đã chịu dùng hình từ trước, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, làm sao có thể không đau đớn. Bùi Vân Ánh vẻ mặt lãnh đạm, không phân biệt được vui hay giận. Động tác trên tay hắn không hề buông lỏng, miếng sắt nung ép chặt vào ngực đối phương, như muốn xuyên qua da thịt hắn thiêu đốt đến tận xương.
Mùi khét tràn ngập xung quanh, tiếng kêu thảm vang vọng trong ngục tối rất lâu. Những người bị bịt mắt không nhìn thấy được cảnh tượng này, Khung cảnh kỳ lạ và u ám này càng trở nên đáng sợ.
Hồi lâu, giữa tiếng kêu gào thảm thiết, tù nhân ở phía ngoài cùng bên trái cuối cùng không nhịn được thấp giọng nói: “…Ta nói.”
"Im miệng!" Người đàn ông đang bị tra tấn nghe thấy lời này, không để ý đến sự đau đớn trên cơ thể, hét lên: "Ngươi dám..."
Khoảnh khắc tiếp theo, một ánh sáng bạc sáng chói lóe lên, tiếng quát mắng đột ngột dừng lại.
Bùi Vân Ánh có một con dao dài ở bên hông, nếu không phải có vết máu trên mặt đất, dường như sát chiêu vừa nãy không phải do hắn vung dao.
Người đàn ông bị trói trên giá sắt gục đầu xuống, máu từ cổ họng chảy ra ròng ròng, không còn tiếng động.
Trong sự im lặng ngột ngạt, hắn nghiêng đầu, thả chiếc kìm sắt trong tay xuống, nhìn người vừa nói: “Bây giờ, ngươi có thể nói rồi.”
Trong phòng giam im lặng.
Người tù bị bịt mắt, cái không biết còn đáng sợ hơn cái đã biết, tuy hắn không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng người vừa mắng hắn lúc này đã im lặng nên hắn có thể đoán được một chút. Trên mặt người đàn ông có chút sợ hãi, lo lắng nói: "...Là, là Phạm đại nhân."
"Ồ?" Bùi Vân Ánh nhướng mày, "Phạm Chính Liêm?"
“Vâng... vâng,” người tù lo lắng nói: “Vào ngày mà Quân mã giám Lã Đại Sơn gặp nạn, trước đó đại nhân đã phái thuộc hạ của Hình ngục ti đi làm việc, cái chết của Lã Đại Sơn, đại nhân có biết sự tình."
Bùi Vân Ánh mỉm cười: "Quả nhiên."
Hắn quay người lại, cầm lấy chiếc khăn tay người bên cạnh đưa cho, cúi đầu cẩn thận lau vết máu trên tay, cuối cùng bước ra khỏi cửa.
Thị vệ phía sau đi theo: "Chủ tử."
Bùi Vân Ánh đứng yên: “Vừa rồi nghe rõ rồi chứ?”
Thị vệ Thanh Phong chưa kịp nói chuyện thì đã có người từ phía trước vội vã chạy tới, là một người đàn ông ăn mặc như người hầu. Người hầu bước tới trước mặt Bùi Vân Ánh, cúi đầu cung kính nói: "Thế tử, tiểu nhân đến đây theo lệnh của lão gia. Tháng sau là sinh thần của lão gia, trong lòng lão gia rất nhớ mong thế tử, xin thế tử về nhà một chuyến."
Thanh Phong đứng ở phía sau Bùi Vân Ánh, không dám lên tiếng.
Mọi người ở đây đều biết rằng Bùi Vân Ánh và Triệu Ninh Công luôn không hoà thuận với nhau. Mấy năm trước về kinh thì hắn liền mua một căn nhà ở ngoài, ngoại trừ ngày giỗ của tiên phu nhân hằng năm, hắn chưa bao giờ về Bùi gia qua đêm.
Nhắc đến Bùi gia, trong mắt chủ nhân không thấy có chút thân thiết nào, chỉ thấy chán ghét, xem ra, người hầu của Bùi gia lần này lại phí công vô ích rồi.
Quả nhiên, Bùi Vân Ánh nghe được lời này, không thèm nghĩ liền trả lời: "Không rảnh."
Người hầu lau mồ hôi, cười nói: "Thế tử đã lâu không gặp lão gia, lão gia gần đây sức khỏe không tốt, hy vọng thế tử..."
"Muốn ta nói lại lần nữa sao?"
Người hầu lưỡng lự.
Vị thế tử gia này hỉ nộ thất thường, trông có vẻ hòa nhã, nhưng thực chất lại tàn nhẫn. Tính tình không hiền lành lễ phép như Nhị thiếu gia, ngay cả người mạnh mẽ cứng rắn như Triệu Ninh Công cũng không thể quản được đứa con này, huống chi là một nô tài nhỏ bé như hắn.
Người hầu vội gật đầu rồi sợ hãi bỏ chạy.
Bùi Vân Ánh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, ánh mắt hắn giống như màu đen sâu thẳm trong ngục tối, không có buồn vui.
Thanh Phong hỏi: "Chủ tử, nhũng tù nhân kia xử lý thế nào?"
Đã có được thông tin cần thiết, có thể dừng tra thẩm rồi.
“Người được Hình ngục ti đào tạo ra, miệng thì cứng, nhưng xương thì vẫn mềm.”
Hắn nói: "Tên vừa nãy giữ lại, những kẻ khác vô dụng, giết đi."
“Dạ.”
…
"Cô nương, hai con cá trắm mà Tổng tẩu ở tiệm giày lụa bên cạnh cho đã ngửa bụng rồi, vảy cũng rụng gần hết..."
“Để đó cũng không có tác dụng gì, giết thịt đi.”
"Cái này…"
Ngân Tranh nhìn hai con cá sắp chết trong chậu gỗ với vẻ xấu hổ.
Những người bán hàng ở phố Tây đều có quan hệ tốt với hàng xóm. Trước đây Đỗ Trường Khanh và A Thành lười kết giao với những người bán hàng xung quanh. Từ sau khi Lục Đồng và Ngân Tranh đến, tình hình có chút thay đổi.
Ngân Tranh dẻo miệng, lại rất biết cách quan sát sắc mặt người khác, thường phân phát trái cây và điểm tâm cho những người hàng xóm trên phố, nàng lại có dung mạo xinh đẹp đáng yêu nên rất được mọi người quý mến. Chẳng nấy chốc, cả phố tây đều trở nên quen thuộc thân thiết với nàng, dần dần cũng nhận về những món quà đáp lễ.
Hai con cá trắm lớn này là quà đáp lễ của Tống tẩu tử.
Tống tẩu đưa hai con cá trích cho Ngân Tranh, nói với nàng: “Ngân Tranh cô nương, cô lấy hai con cá trắm này về nấu canh cho cô nương nhà mình phục hồi sức khỏe đi. Lục đại phu gầy quá, trông như tờ giấy gió thổi liền bay mất!"
Ngân Tranh mang cá trắm về. Vẫn chưa nghĩ ra là nên hấp hay nướng, Lục Đồng đã lấy dao cạo sạch vảy trên hai con cá, nói rằng nàng sẽ dùng vảy để làm thuốc.
Con cá bị cạo sạch vảy, ngửa bụng trắng nổi lên trên mặt nước, trông như sắp chết.
Thấy Ngân Tranh đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Lục Đồng ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy?"
“…Cô nương,” Ngân Tranh lúng túng nói, “Ta không biết giết cá.”
Ở hoa lâu, nàng học hát, múa, đàn, cờ vây, thư pháp nhưng chưa bao giờ học cách giết cá, nấu cơm. Kỹ năng nấu ăn đều là sau khi đi theo Lục Đồng thì miễn cưỡng học được, chỉ có thể nói là nấu chín thức ăn lên thôi, về phần những thứ đẫm máu như giết cá thì lại càng xa vời.
Lục Đồng liếc nhìn nàng, ngừng mài thuốc, đứng dậy khỏi bàn đá, cầm con dao và chậu gỗ lên, đi đến góc sân ngồi xổm xuống, cầm lấy một con cá trắm ném lên thớt. Con cá trắm vốn đang thoi thóp, bị ném lên thớt cũng không thèm cử động nữa, Lục Đồng đưa dao cắt bụng cá và lấy hết nội tạng ra.
Ngân Tranh chết lặng.
“Cô nương, cô còn biết cả giết cá ư.” Ngân Tranh lấy cho Lục Dồng một chiếc ghế nhỏ. Nàng ngồi ở một bên, nâng cằm lên, nhìn Lục Đồng đầy ngưỡng mộ: “Trông thật là thành thục.”
Lục Đồng nhặt gáo trong bể nước đổ một gáo nước lên trên cá để rửa sạch máu, sau đó bắt một con cá khác, dùng dao mổ bụng nó, cúi đầu nói: “Trước đây lúc ở trên núi ta cũng thường giết cá."
“A?” Ngân Tranh sửng sốt một lát, chợt nhận ra: “Là vì cần lấy thuốc dẫn sao?”
Lục Đồng liên tục vung tay, một lúc lâu mới nói "Ừm".
Ngân Tranh gật đầu: “Hoá ra là vậy” Nàng lại liếc nhìn vết máu trên tay Lục Đồng, nuốt nước bọt, “Chỉ là nhìn thấy máu me này, hơi sợ.”
Lục Đồng không nói chuyện.
Thực ra, nàng không chỉ giỏi giết cá, còn có thể dễ dàng xử lý những động vật hoang dã khác, tuy nhiên, không phải để lấy thuốc, đa phần chỉ là để lấp đầy bụng mà thôi.
Vân Nương là một người rất khó tính trong chuyện ăn uống, cũng thích xuống bếp nấu ăn, pha trà thì phải là nước tuyết tan để dành cả mùa đông, làm điểm tâm thì phải nặn thành hình các quân cờ vuông vức, làm hoành thánh cho 24 tiết khí thì phải sử dụng 24 loại nhân tương ứng với 24 tiết khí trong năm.
Đáng tiếc, thời gian Vân Nương ở trên núi quá ít.
Vân Nương thường xuyên xuống núi, mỗi lần đều quá nửa tháng. Có lúc lương thực còn lại trên núi có thể duy trì được mấy ngày. Có khi Vân Nương quên để lại lương thực, Lục Đồng chỉ có thể nhịn đói.
Khi đó nàng vừa đến đỉnh Lạc Mai, thậm chí còn không tìm được đường xuống núi. Lần đầu tiên đói đến choáng váng hoa mắt, nàng nhặt được một con gà rừng bị thương trên mặt đất trước nhà.
Lục Đồng bé nhỏ vật lộn một lúc lâu, cuối cùng đã nướng được con gà.
Khi còn ở Lục gia, nàng gan nhỏ và được nuông chiều, hiếm khi làm việc vì được gia đình chiều chuộng. Ngày thường nhìn thấy một con ong hoặc một con rắn đã sợ chết khiếp. Nhưng con người ta vào lúc bụng đói mắt hoa thì không quan tâm sợ hay không sợ nữa, chỉ cần hết đói là được.
Lục Đồng vẫn còn nhớ cảm giác lần đầu tiên ăn cá nướng.
Lúc đó nàng còn non nớt và vụng về, thậm chí còn không hiểu rằng nướng một con gà là phải nhổ lông và bỏ nội tạng, nàng chỉ cho vào lửa và nướng cho đến khi nó biến thành một khối đen như mực, tưởng là đã chín liền cắn xuống, không ngờ máu chảy ra đầy miệng.
Lục Đồng kêu lên một tiếng “ôi”, trong cổ họng đầy mùi máu tanh ghê tởm, nàng há miệng muốn nôn, nhưng cơn đói trong bụng nhắc nhở nàng rằng ở đây không có đồ ăn nào khác. Vì vậy, nàng chỉ có thể chịu đựng mùi tanh khó chịu và từng miếng nuốt xuống con gà rừng cháy đen.
Đó là bữa ăn đau đớn nhất mà Lục Đồng từng ăn kể từ khi nàng được sinh ra.
Tuy nhiên, sau ngày hôm đó, nàng bắt đầu nhận ra, ở Đỉnh Lạc Mai, nếu muốn sống sót thì không thể luôn đặt hy vọng vào người khác. Nàng dần dần học cách làm bẫy săn và bắt được một số con thỏ nhỏ. Nàng cũng học cách làm sạch những con thú này và chế biến thành thịt khô để dự trữ nhằm tránh tình trạng thiếu lương thực vào lần sau.
Khi Vân Nương quay lại nhìn thấy Lục Đồng, nàng rất ngạc nhiên vì Lục Đồng vẫn còn sống, nhìn thấy thịt khô Lục Đồng giấu trong lọ, càng làm nàng thấy lạ lùng hơn.
“Không tệ.” Nàng nói với Lục Đồng: “Cho đến nay, ngươi là người sống sót được lâu nhất trên đỉnh Lạc Mai.” Nàng đến gần Lục Đồng, cười một cách cổ quái, “Nói không chừng, còn có thể sống đến khi xuống núi đấy.”
Nói không chừng, còn có thể sống đến khi xuống núi.
Lục Đồng cụp mắt xuống.
Sau đó, Vân Nương chết, trên đỉnh Lạc Mai không còn ai nữa, nàng quả thực đã đi đến cuối cùng, sống sót xuống núi.
Chỉ là…
Chỉ là đứa trẻ năm đó vừa khóc vừa nuốt cá nướng có lẽ đã biến mất mãi mãi.
Con cá trắm dưới bàn tay của nàng đột nhiên vẫy đuôi, nước bắn vào mặt nàng, cảm giác lạnh buốt khiến Lục Đồng tỉnh táo trở lại.
Con cá trắm đã được mổ sạch sẽ nhưng vẫn còn sức để di chuyển. Lục Đồng lau đi giọt nước trên mặt, Ngân Tranh đứng lên, cầm hai con cá đã làm sạch lên, đặt vào trong bếp, cười nói: “Như vậy là được rồi, cô nương muốn làm cá này thành món gì?"
"Tuỳ cô."
"Vậy thì hấp đi." Ngân Tranh nói. Kỹ năng nấu ăn của nàng rất tầm thường, nhưng may mắn thay Lục Đồng không kén chọn đồ ăn.
Ngay lúc Ngân Tranh vừa đặt nồi cá lên bếp, Lục Đồng ở bên kia đã gọi nàng vào phòng, khi nàng bước vào liền nhìn thấy một chồng giấy dày trên bàn trước cửa sổ.
"Đây là..." Ngân Tranh cầm lên một tờ giấy, giật mình.
Mảnh giấy này rất đẹp, nó có màu hồng nhạt, khi lại gần ngửi thì có thể ngửi thấy mùi hoa thơm nhẹ. Nếu viết chữ lên mảnh giấy này, cái khác không nói, chỉ cần nhìn vào nó chắc chắn sẽ khiến lòng người rung động.
Bút mực đều đã chuẩn bị xong, Ngân Tranh nghi hoặc nhìn Lục Đồng.
“Thuốc mới sắp chuẩn bị xong rồi.” Lục Đồng nói: “Vẫn còn cần cô giúp.”
"Là cần viết chữ sao?" Ngân Tranh đột nhiên thắc mắc.
"Xuân thủy sinh" trước đó đã trở nên nổi tiếng ở Thịnh Kinh trong một thời gian ngắn. Ngoài sự giúp đỡ của Hồ viên ngoại trong bữa tiệc ngắm hoa, những bài thơ gói trong trà thuốc của Ngân Tranh cũng đóng một vai trò lớn. Thịnh Kinh có rất nhiều văn nhân, cũng có rất nhiều người thanh lịch thích uống trà, khi nhìn thấy cái tên "Xuân thủy sinh", họ sẵn sàng bỏ tiền ra để mua vui.
Chỉ là một mánh lới quảng cáo.
Tuy nhiên, tờ giấy bây giờ trông khác với loại giấy đã dùng cho Xuân thủy sinh trước đây. Trông như bức thư tình của nữ tử, hoặc như loại giấy dùng trong khuê phòng.
"Cô nương muốn ta viết cái gì?" Ngân Tranh hỏi.
Lục Đồng suy nghĩ một chút: “Cô có biết vài thơ nào hay để miêu tả vẻ duyên dáng của phụ nữ không?”
“Cũng có, nhưng…”
"Cứ viết đi." Lục Đồng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.