Chương 11: Rắc Rối
Thiên Sơn Trà Khách
03/07/2024
“Cô muốn làm đại phu chính chẩn bệnh ư?” Đỗ Trường Khanh trợn mắt, “Lục cô nương, cô đang đùa ta à.”
Lục Đồng bình tĩnh nhìn hắn.
Đỗ Trường Khanh nhấp một ngụm trà, một lúc sau mới lại nói: “Lục cô nương, làm đại phu chẩn bệnh không phải chỉ nói suông, chắc cô cũng đã nghe nói qua, hoặc thấy qua rồi, đại phu chính đa số đều là nam nhân lớn tuổi. Cô nương còn trẻ thế này..."
Lục Đồng cầm chén trà trước mặt lên, nhìn những chiếc lá trôi nổi trong chén trà.
Từ xưa đến nay, đại phu càng lớn tuổi càng có danh tiếng, những y sĩ trẻ tuổi thường bị chê là y thuật không đủ cao minh, luôn phải đợi đến khi tóc bạc mới dần dần tạo dựng được danh tiếng.
Thấy Lục Đồng im lặng, Đỗ Trường Khanh tha thiết khuyên nhủ: “Lục cô nương, từ nhỏ tại hạ đã sống ở Thịnh Kinh. Ta nói thật, một cô nương xinh đẹp như cô thì lẽ ra không cần phải vất vả làm việc, càng không nói đến việc xuất đầu lộ diện. Nếu gia đình cô nương mà biết thì họ sẽ đau lòng lắm”.
Ánh mắt Lục Đồng khẽ động khi nghe đến từ "gia đình".
Đỗ Trường Khanh không để ý tới biểu tình của nàng, tiếp tục nói: “Chỉ cần đưa trà thảo mộc cho ta, ta trả tiền cho cô, coi như ta bán hộ, được không?”
Lục Đồng: “ Nhân Tâm y quán là y quán chứ không phải hiệu thuốc.”
"Thì cũng gần như nhau thôi."
Lục Đồng đặt bát trà xuống, nhìn Đỗ Trường Khanh: “Đỗ công tử, huynh hoài nghi ta không có năng lực hành y sao? Cũng sợ ta sẽ gây ra phiền toái không giải quyết được cho y quán của huynh sao?”
Đỗ Trường Khanh khựng lại, dường như tâm tư thầm kín của hắn bị chạm vào.
“Nếu không tin ta, huynh có thể tới y quán tìm chứng bệnh để kiểm tra ta.” Lục Đồng nói: “Thịnh Kinh cũng không phải chỉ có một y quán, Đỗ công tử nếu không muốn hợp tác cùng ta thì thôi." Nàng nhẹ nhàng nói, đứng dậy, không muốn nói chuyện với Đỗ Trường Khanh nữa.
"Đợi đã..."
Đỗ Trường Khanh hô lớn.
Lục Đồng quay người lại nhìn hắn.
Hắn nhìn chằm chằm vào Lục Đồng hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi bỏ cuộc nói: "Lục đại phu, một cô nương có chí hướng cao thượng, tận tâm giúp đỡ thế gian như cô, Đỗ mỗ mới gặp lần đầu."
“Ta nói trước.” Hắn tức giận nói: “Cô cứ làm đại phu chính đi, nhưng người ta có mua hay không thì ta không đảm bảo đâu đấy.”
“Việc này Đỗ công tử không cần lo lắng.” Lục Đồng gật đầu với hắn: “Ta sẽ tự lo liệu.”
Đã thương lượng xong, việc tiếp theo sẽ dễ xử lý hơn nhiều.
Đỗ Trường Khanh muốn quay về trước để giúp đám người Lục Đồng tìm chỗ ở, Lục Đồng cũng định quay về nhà trọ thu dọn hành lý. Đỗ Trường Khanh trả tiền trà, ba người sóng vai nhau đi về hướng quán trọ Lai Nghi.
Con phố dài nhộn nhịp, xe ngựa qua lại không ngừng, đi thêm vài chục bước nữa là có cửa hàng trang sức Bảo Hương Lâu. Nữ quyến thường chọn trang sức ở đây.
Hai người Lục Đồng cùng với Đỗ Trường Khanh vừa đi vừa nói chuyện, đi qua Bảo Hương Lâu, trước mặt đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa. Lục Đồng ngước mắt lên, nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang lao về phía mình.
Người lái xe hoàn toàn không nhường đường cho người đi bộ, con ngựa suýt tông vào Ngân Tranh, Lục Đồng nhanh chóng kéo Ngân Tranh lại. Ngân Tranh chưa kịp nói gì thì người đánh xe đã hét lên mắng: "Điêu dân ở đâu ra thế, không có mắt à?"
Ngân Tranh khó chịu, đang định đôi co vài câu thì Đỗ Trường Khanh túm lấy nàng nhỏ giọng nói: “Đừng mắng, đó là xe ngựa từ phủ Thái sư đến.”
Lục Đồng nghe vậy, trong lòng rung động, quay đầu hỏi Đỗ Trường Khanh: “Huynh nói là phủ thái sư, có phải là phủ Tề thái sư phải không.”
Đỗ Trường Khanh có chút kinh ngạc: “Cô cũng biết danh tiếng của phủ thái sư à.”
Lục Đồng không nói gì, vẻ mặt có chút u ám.
Ở đầu bên kia, rèm xe được mở ra, có người bước xuống xe.
Là một tiểu thư đội mũ có màn che, mặc váy lụa màu khói thêu hoa hợp hoan, dáng người nhẹ nhàng lạ thường, được nha hoàn đỡ ra khỏi xe ngựa, để lộ đôi giày thêu hoa mộc lan tinh xảo.
Nàng ta bước đi rất cẩn thận, dù không nhìn rõ mặt nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy quyến rũ.
Tiểu thư xinh đẹp như vậy, thị vệ xung quanh nàng đều cao lớn, hung hãn, họ hét lớn để đuổi những người xung quanh ra, để chủ nhân có thể vào Bảo Hương lâu mà không bị cản trở.
Đỗ Trường Khanh hừ một tiếng: “Mấy kẻ quyền quý này…” cuối cùng vẫn không dám nói thêm nữa.
Lục Đồng chăm chú quan sát.
Tiểu thư nhà thái sư đột nhiên ngửi thấy một mùi máu rất nhẹ phả vào chóp mũi. Còn chưa kịp nhắc, đột nhiên, từ cuối con đường dài vang lên tiếng vó ngựa binh mã rượt đuổi nhau, kèm theo tiếng la hét suốt dọc đường.
“Tất cả tránh ra cho quan binh bắt người!”
“Giết người kìa...“
“Cút ra!”
Dọc đường, quán trà của một người bán hàng rong bị lật, binh lính và ngựa hung hãn chạy qua. Lục Đồng thầm nghĩ có chuyện gì đó, vô thức rút bông hoa nhung trên tóc ra, cầm trong lòng bàn tay, chộp lấy con diều bạc định lui về cửa hàng gần đó, đột nhiên cảm thấy một cơn gió mạnh phía trước, một bóng người quét về phía cô, kèm theo mùi máu nồng nặc.
Người đàn ông kia cũng không thèm nhìn Lục Đồng, lao thẳng về phía tiểu thư của phủ thái sư, hắn đang định bắt lấy con gái của Thái sư, người đang sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt, thị vệ bên cạnh đột nhiên liếc nhìn Lục Đồng. Khoảnh khắc tiếp theo, Lục Đồng cảm thấy cánh tay mình bị tóm lấy, cơ thể bị đẩy về phía trước một cách thô bạo, cho đến khi bị đẩy đến trước mặt người đàn ông mặc đồ đen.
“Cô nương...“ Ngân Tranh kêu lên.
Xung quanh có một khoảnh khắc im lặng.
Khi người thị vệ nhìn thấy có người đã trở thành vật thay thế, liền rút lui vào Bảo Hương lâu cùng với tiểu thư nhà mình mà không do dự. Lục Đồng cảm giác được mũi dao kề vào cổ mình, có người đang tóm lấy vai nàng, muốn trốn sang bên kia đường.
Tuy nhiên, kế hoạch của hắn đã thất bại.
Bên kia đường, một lượng lớn người đã đến, vây quanh người này và Lục Đồng từ trước ra sau.
Người này đã rơi vào đường cùng, không còn đường lui.
Lục Đồng bị hắn túm chặt, nàng hơi quay đầu lại, mơ hồ nhìn thấy góc mặt của hắn
Hắn là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt đầy máu, vẻ mặt hung dữ và hoảng loạn. Lục Đồng cảm thấy bàn tay cầm mũi dao của đối phương hơi run lên, giọng nói cũng run rẩy, mang theo sự điên cuồng đến tuyệt vọng, lao về phía quan binh phía trước và nói: “Tránh ra! Bằng không ta sẽ giết cô ta!”
Đứng đầu các binh lính là một người đàn ông mặc quân phục, đi giày sa tanh màu xanh lá cây, gò má cao, ngồi trên một con ngựa lớn và nói với vẻ trịch thượng: “Tội nhân Lã Đại Sơn, đừng cố giãy giụa nữa, còn không mau giơ tay chịu trói!”
Người tên Lã Đại Sơn nghe vậy thì “phi” một tiếng, vẻ mặt như dở khóc dở cười, lớn tiếng nói: “Tội nhân gì cơ? Mẹ nó ai là phạm nhân chứ? Quân mã trộm cắp mà lại đổ tội cho lão tử! Nằm mơ đi!” Hắn siết chặt tay cầm dao nói: “Đừng nói nhảm nữa, tránh ra, nếu không ta sẽ giết cô ta ngay bây giờ!”
Người đứng đầu quan binh nheo mắt lại và không nói gì.
Mọi người xung quanh đã giải tán và rời xa nơi này. Lục Đồng bất lực nhìn đám quan binh đeo bao tên trên lưng rút những mũi tên dài chĩa về phía mình, đặt trên dây cung, trong lòng không khỏi có cảm giác trầm xuống.
Sự thay đổi này cũng bị Lã Đại Sơn chú ý tới, vẻ mặt càng lúc càng khẩn trương, hắn dùng sức ấn mũi dao trên cổ Lục Đồng xuống, một vệt máu từ từ chảy xuống cổ.
Ngân Tranh hoảng sợ: “Cô nương!”
“Vô ích thôi.” Đỗ Trường Khanh tóm lấy Ngân Tranh đang chuẩn bị tiến về phía trước, trong mắt tràn đầy kinh hãi, “Đó là Binh mã ti tuần bổ Lôi Nguyên. Người này tham lập công không màng hậu quả, coi mạng người như cỏ rác. Điều nhiều binh mã như vậy để vây bắt một mình Lã Đại Sơn, e là...”
E là Lôi Nguyên sẽ không vì an toàn của một mình Lục Đồng mà thả Lã Đại Sơn đi.
Lục Đồng cũng nhận ra điều này, tim nàng dần dần đập loạn xạ.
Lã Đại Sơn run rẩy hét lên: “Tránh đường cho ta!”
Lôi Nguyên cười nửa miệng nhìn hắn, nhẹ nhàng vẫy tay sau lưng. Lục Đồng nhìn thấy cách đó không xa một cung thủ đang chậm rãi rút cung tên ra.
Trong lòng nàng đột nhiên ớn lạnh, lúc này nàng bị Lã Đại Sơn ôm lại, chặn trước mặt hắn, giống như một lá chắn cho Lã Đại Sơn, dù cung thủ kia có tài giỏi đến đâu, một mũi tên bay qua thì sẽ bắn xuyên qua cả nàng và Lã Đại Sơn mất!
Nàng không muốn chết ở đây!
Nghĩ tới đây, Lục Đồng bình tĩnh nắm chặt bông hoa nhung trong tay. Vừa rồi lúc đứng dưới Bảo Hương Lâu nàng đã rút bông hoa nhung này và cầm trên tay.
Lã Đại Sơn tập trung toàn bộ sự chú ý vào Lôi Nguyên và quan binh, không để ý đến Lục Đồng, dù sao nàng dường như chỉ là một nữ nhân yếu đuối không có sức lực.
Cung thủ phía sau Lôi Nguyên đã siết chặt cung tên, chuẩn bị bắn một mũi tên ngay khi Lôi Nguyên ra lệnh.
Đúng lúc này, Lục Đồng đột nhiên vung tay, Lã Đại Sơn bị mất cảnh giác, buộc phải lùi lại hai bước.
Nhưng tay hắn vẫn tóm lấy vai nàng không buông.
Ngay sau đó, kim hoa nhung trong tay Lục Đồng hung ác đâm vào mắt trái của Lã Đại Sơn!
Phía sau có tiếng kinh hô.
Lục Đồng bình tĩnh nhìn hắn.
Đỗ Trường Khanh nhấp một ngụm trà, một lúc sau mới lại nói: “Lục cô nương, làm đại phu chẩn bệnh không phải chỉ nói suông, chắc cô cũng đã nghe nói qua, hoặc thấy qua rồi, đại phu chính đa số đều là nam nhân lớn tuổi. Cô nương còn trẻ thế này..."
Lục Đồng cầm chén trà trước mặt lên, nhìn những chiếc lá trôi nổi trong chén trà.
Từ xưa đến nay, đại phu càng lớn tuổi càng có danh tiếng, những y sĩ trẻ tuổi thường bị chê là y thuật không đủ cao minh, luôn phải đợi đến khi tóc bạc mới dần dần tạo dựng được danh tiếng.
Thấy Lục Đồng im lặng, Đỗ Trường Khanh tha thiết khuyên nhủ: “Lục cô nương, từ nhỏ tại hạ đã sống ở Thịnh Kinh. Ta nói thật, một cô nương xinh đẹp như cô thì lẽ ra không cần phải vất vả làm việc, càng không nói đến việc xuất đầu lộ diện. Nếu gia đình cô nương mà biết thì họ sẽ đau lòng lắm”.
Ánh mắt Lục Đồng khẽ động khi nghe đến từ "gia đình".
Đỗ Trường Khanh không để ý tới biểu tình của nàng, tiếp tục nói: “Chỉ cần đưa trà thảo mộc cho ta, ta trả tiền cho cô, coi như ta bán hộ, được không?”
Lục Đồng: “ Nhân Tâm y quán là y quán chứ không phải hiệu thuốc.”
"Thì cũng gần như nhau thôi."
Lục Đồng đặt bát trà xuống, nhìn Đỗ Trường Khanh: “Đỗ công tử, huynh hoài nghi ta không có năng lực hành y sao? Cũng sợ ta sẽ gây ra phiền toái không giải quyết được cho y quán của huynh sao?”
Đỗ Trường Khanh khựng lại, dường như tâm tư thầm kín của hắn bị chạm vào.
“Nếu không tin ta, huynh có thể tới y quán tìm chứng bệnh để kiểm tra ta.” Lục Đồng nói: “Thịnh Kinh cũng không phải chỉ có một y quán, Đỗ công tử nếu không muốn hợp tác cùng ta thì thôi." Nàng nhẹ nhàng nói, đứng dậy, không muốn nói chuyện với Đỗ Trường Khanh nữa.
"Đợi đã..."
Đỗ Trường Khanh hô lớn.
Lục Đồng quay người lại nhìn hắn.
Hắn nhìn chằm chằm vào Lục Đồng hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi bỏ cuộc nói: "Lục đại phu, một cô nương có chí hướng cao thượng, tận tâm giúp đỡ thế gian như cô, Đỗ mỗ mới gặp lần đầu."
“Ta nói trước.” Hắn tức giận nói: “Cô cứ làm đại phu chính đi, nhưng người ta có mua hay không thì ta không đảm bảo đâu đấy.”
“Việc này Đỗ công tử không cần lo lắng.” Lục Đồng gật đầu với hắn: “Ta sẽ tự lo liệu.”
Đã thương lượng xong, việc tiếp theo sẽ dễ xử lý hơn nhiều.
Đỗ Trường Khanh muốn quay về trước để giúp đám người Lục Đồng tìm chỗ ở, Lục Đồng cũng định quay về nhà trọ thu dọn hành lý. Đỗ Trường Khanh trả tiền trà, ba người sóng vai nhau đi về hướng quán trọ Lai Nghi.
Con phố dài nhộn nhịp, xe ngựa qua lại không ngừng, đi thêm vài chục bước nữa là có cửa hàng trang sức Bảo Hương Lâu. Nữ quyến thường chọn trang sức ở đây.
Hai người Lục Đồng cùng với Đỗ Trường Khanh vừa đi vừa nói chuyện, đi qua Bảo Hương Lâu, trước mặt đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa. Lục Đồng ngước mắt lên, nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang lao về phía mình.
Người lái xe hoàn toàn không nhường đường cho người đi bộ, con ngựa suýt tông vào Ngân Tranh, Lục Đồng nhanh chóng kéo Ngân Tranh lại. Ngân Tranh chưa kịp nói gì thì người đánh xe đã hét lên mắng: "Điêu dân ở đâu ra thế, không có mắt à?"
Ngân Tranh khó chịu, đang định đôi co vài câu thì Đỗ Trường Khanh túm lấy nàng nhỏ giọng nói: “Đừng mắng, đó là xe ngựa từ phủ Thái sư đến.”
Lục Đồng nghe vậy, trong lòng rung động, quay đầu hỏi Đỗ Trường Khanh: “Huynh nói là phủ thái sư, có phải là phủ Tề thái sư phải không.”
Đỗ Trường Khanh có chút kinh ngạc: “Cô cũng biết danh tiếng của phủ thái sư à.”
Lục Đồng không nói gì, vẻ mặt có chút u ám.
Ở đầu bên kia, rèm xe được mở ra, có người bước xuống xe.
Là một tiểu thư đội mũ có màn che, mặc váy lụa màu khói thêu hoa hợp hoan, dáng người nhẹ nhàng lạ thường, được nha hoàn đỡ ra khỏi xe ngựa, để lộ đôi giày thêu hoa mộc lan tinh xảo.
Nàng ta bước đi rất cẩn thận, dù không nhìn rõ mặt nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy quyến rũ.
Tiểu thư xinh đẹp như vậy, thị vệ xung quanh nàng đều cao lớn, hung hãn, họ hét lớn để đuổi những người xung quanh ra, để chủ nhân có thể vào Bảo Hương lâu mà không bị cản trở.
Đỗ Trường Khanh hừ một tiếng: “Mấy kẻ quyền quý này…” cuối cùng vẫn không dám nói thêm nữa.
Lục Đồng chăm chú quan sát.
Tiểu thư nhà thái sư đột nhiên ngửi thấy một mùi máu rất nhẹ phả vào chóp mũi. Còn chưa kịp nhắc, đột nhiên, từ cuối con đường dài vang lên tiếng vó ngựa binh mã rượt đuổi nhau, kèm theo tiếng la hét suốt dọc đường.
“Tất cả tránh ra cho quan binh bắt người!”
“Giết người kìa...“
“Cút ra!”
Dọc đường, quán trà của một người bán hàng rong bị lật, binh lính và ngựa hung hãn chạy qua. Lục Đồng thầm nghĩ có chuyện gì đó, vô thức rút bông hoa nhung trên tóc ra, cầm trong lòng bàn tay, chộp lấy con diều bạc định lui về cửa hàng gần đó, đột nhiên cảm thấy một cơn gió mạnh phía trước, một bóng người quét về phía cô, kèm theo mùi máu nồng nặc.
Người đàn ông kia cũng không thèm nhìn Lục Đồng, lao thẳng về phía tiểu thư của phủ thái sư, hắn đang định bắt lấy con gái của Thái sư, người đang sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt, thị vệ bên cạnh đột nhiên liếc nhìn Lục Đồng. Khoảnh khắc tiếp theo, Lục Đồng cảm thấy cánh tay mình bị tóm lấy, cơ thể bị đẩy về phía trước một cách thô bạo, cho đến khi bị đẩy đến trước mặt người đàn ông mặc đồ đen.
“Cô nương...“ Ngân Tranh kêu lên.
Xung quanh có một khoảnh khắc im lặng.
Khi người thị vệ nhìn thấy có người đã trở thành vật thay thế, liền rút lui vào Bảo Hương lâu cùng với tiểu thư nhà mình mà không do dự. Lục Đồng cảm giác được mũi dao kề vào cổ mình, có người đang tóm lấy vai nàng, muốn trốn sang bên kia đường.
Tuy nhiên, kế hoạch của hắn đã thất bại.
Bên kia đường, một lượng lớn người đã đến, vây quanh người này và Lục Đồng từ trước ra sau.
Người này đã rơi vào đường cùng, không còn đường lui.
Lục Đồng bị hắn túm chặt, nàng hơi quay đầu lại, mơ hồ nhìn thấy góc mặt của hắn
Hắn là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt đầy máu, vẻ mặt hung dữ và hoảng loạn. Lục Đồng cảm thấy bàn tay cầm mũi dao của đối phương hơi run lên, giọng nói cũng run rẩy, mang theo sự điên cuồng đến tuyệt vọng, lao về phía quan binh phía trước và nói: “Tránh ra! Bằng không ta sẽ giết cô ta!”
Đứng đầu các binh lính là một người đàn ông mặc quân phục, đi giày sa tanh màu xanh lá cây, gò má cao, ngồi trên một con ngựa lớn và nói với vẻ trịch thượng: “Tội nhân Lã Đại Sơn, đừng cố giãy giụa nữa, còn không mau giơ tay chịu trói!”
Người tên Lã Đại Sơn nghe vậy thì “phi” một tiếng, vẻ mặt như dở khóc dở cười, lớn tiếng nói: “Tội nhân gì cơ? Mẹ nó ai là phạm nhân chứ? Quân mã trộm cắp mà lại đổ tội cho lão tử! Nằm mơ đi!” Hắn siết chặt tay cầm dao nói: “Đừng nói nhảm nữa, tránh ra, nếu không ta sẽ giết cô ta ngay bây giờ!”
Người đứng đầu quan binh nheo mắt lại và không nói gì.
Mọi người xung quanh đã giải tán và rời xa nơi này. Lục Đồng bất lực nhìn đám quan binh đeo bao tên trên lưng rút những mũi tên dài chĩa về phía mình, đặt trên dây cung, trong lòng không khỏi có cảm giác trầm xuống.
Sự thay đổi này cũng bị Lã Đại Sơn chú ý tới, vẻ mặt càng lúc càng khẩn trương, hắn dùng sức ấn mũi dao trên cổ Lục Đồng xuống, một vệt máu từ từ chảy xuống cổ.
Ngân Tranh hoảng sợ: “Cô nương!”
“Vô ích thôi.” Đỗ Trường Khanh tóm lấy Ngân Tranh đang chuẩn bị tiến về phía trước, trong mắt tràn đầy kinh hãi, “Đó là Binh mã ti tuần bổ Lôi Nguyên. Người này tham lập công không màng hậu quả, coi mạng người như cỏ rác. Điều nhiều binh mã như vậy để vây bắt một mình Lã Đại Sơn, e là...”
E là Lôi Nguyên sẽ không vì an toàn của một mình Lục Đồng mà thả Lã Đại Sơn đi.
Lục Đồng cũng nhận ra điều này, tim nàng dần dần đập loạn xạ.
Lã Đại Sơn run rẩy hét lên: “Tránh đường cho ta!”
Lôi Nguyên cười nửa miệng nhìn hắn, nhẹ nhàng vẫy tay sau lưng. Lục Đồng nhìn thấy cách đó không xa một cung thủ đang chậm rãi rút cung tên ra.
Trong lòng nàng đột nhiên ớn lạnh, lúc này nàng bị Lã Đại Sơn ôm lại, chặn trước mặt hắn, giống như một lá chắn cho Lã Đại Sơn, dù cung thủ kia có tài giỏi đến đâu, một mũi tên bay qua thì sẽ bắn xuyên qua cả nàng và Lã Đại Sơn mất!
Nàng không muốn chết ở đây!
Nghĩ tới đây, Lục Đồng bình tĩnh nắm chặt bông hoa nhung trong tay. Vừa rồi lúc đứng dưới Bảo Hương Lâu nàng đã rút bông hoa nhung này và cầm trên tay.
Lã Đại Sơn tập trung toàn bộ sự chú ý vào Lôi Nguyên và quan binh, không để ý đến Lục Đồng, dù sao nàng dường như chỉ là một nữ nhân yếu đuối không có sức lực.
Cung thủ phía sau Lôi Nguyên đã siết chặt cung tên, chuẩn bị bắn một mũi tên ngay khi Lôi Nguyên ra lệnh.
Đúng lúc này, Lục Đồng đột nhiên vung tay, Lã Đại Sơn bị mất cảnh giác, buộc phải lùi lại hai bước.
Nhưng tay hắn vẫn tóm lấy vai nàng không buông.
Ngay sau đó, kim hoa nhung trong tay Lục Đồng hung ác đâm vào mắt trái của Lã Đại Sơn!
Phía sau có tiếng kinh hô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.