Chương 37: Trong Lòng Có Quỷ
Thiên Sơn Trà Khách
24/07/2024
Thời tiết càng ngày càng nóng, ngày dài đêm ngắn.
Đã gần đến mùa hè, mẫu đơn trong sân đã phơi nắng lâu ngày, có phần héo úa, còn sót lại màu đỏ ẩn trong kẽ lá xanh tươi.
Trong sân của Kế phủ, Tần phu nhân mới sáng sớm đã quát mắng hạ nhân.
“Hạ nhân trong nhà này làm việc như nào thế? Vết nước to như thế này mà không ai thấy sao? Hôm qua ta sai người thay thảm nhung mới, hôm nay lại có vết nước ở đây. Mới một ngày không giám sát các ngươi, mà ai nấy đều học thói lười biếng!”
Kế Thừa Hưng vừa thay quần áo, nghe thấy Tần thị đang mắng người, khó chịu cau mày.
Hắn bước ra ngoài, ho nhẹ, nhẹ giọng nói: “Sao lại tức giận rồi? Không phải chỉ là thảm bị bẩn thôi sao? Có lẽ tối qua trời mưa, nha đầu nào đó vô tình dẫm vào thôi.”
"Vô tình? Làm thế nào mà vô tình dẫm ra một vết nước lớn như vậy?" Tần thị nhướng mày: "Chàng lại nhìn kỹ mà xem. Dấu chân rõ ràng như vậy, giống như bị người ta cố ý giẫm lên. Không được, Bình Nhi, ngươi đi kêu tất cả nha hoàn trong viện lại đây, lần lượt từng người lấy giày ra so sánh. Hôm nay ta nhất định phải tìm ra kẻ này!”
Kế Thừa Hưng nghe xong cảm thấy đau đầu, vội vàng tìm lý do để tránh đi.
Sau khi ra khỏi phòng, Vạn Phúc bưng cho hắn một tách trà để súc miệng, Kế Thừa Hưng dùng rồi thản nhiên hỏi: “Sao mấy ngày nay không thấy Vạn Toàn?”
Vạn Phúc ánh mắt lóe lên mấy cái, cười đáp: "Cảm tạ gia đã nhớ tới, mấy ngày trước hắn gặp biểu ca ở quê lên, hai huynh đệ quyết định lên núi chơi. Tiểu nhân cũng không quản hắn, để hắn đi rồi. Mấy ngày nữa mới về.”
Kế Thừa Hưng gật đầu: "Hắn còn trẻ, đi lại nhiều một chút cũng tốt."
Vạn Phúc mỉm cười đáp lại, đi thêm mấy bước, Kế Thừa Hưng thở dài: “Không biết tại sao, mấy ngày nay ta ngủ không ngon giấc, một đêm tỉnh dậy bốn năm lần, có lúc ngủ được rồi lại giật mình tỉnh giấc, xem thời gian thì mới canh tư.”
Vạn Phúc đề nghị: “Hay là tìm đại phu khám xem sao?”
Kế Thừa Hưng suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Vì vậy, hắn viết thiệp mời một đại phu quen thuộc đến. Đại phu đã kiểm tra mạch và thăm khám, nhưng không tìm thấy gì bất thường. Ông ta kê một đơn thuốc an thần rồi rời đi.
Sau khi đại phu rời đi, Vạn Phúc thấy Kế Thừa Hưng vẫn còn có chút ủ rũ, liền an ủi nói: "Lão gia đừng lo lắng. Có lẽ là do thời tiết nóng bức, trong người không được khỏe. Chúng ta cứ uống thuốc này rồi theo dõi thêm xem sao."
Kế Thừa Hưng gật đầu rồi lại đi vòng ra ngoài, khi quay vào nhà thì thấy Tần thị đang ngồi hờn dỗi trong nhà.
Kế Thừa Hưng mỉm cười tiến lên nắm lấy vai nàng: “Có tra ra dấu chân đó là của ai không?”
“Không tra ra được!” Tần thị tức giận đẩy tay hắn ra, “Kỳ quái, tất cả nha hoàn trong viện này đều đã kiểm tra, lại không tìm được người nào để lại dấu chân, đúng là gặp quỷ!”
Kế Thừa Hưng cười: “Không tìm được thì thôi, chỉ là một cái thảm thôi mà, ngày mai mua thêm vài cái là được.”
Tần thị chế nhạo: “Nói thì dễ, chàng không phải là đương gia, đâu có biết củi dầu gạo muối trong nhà, khẩu khí mới lớn như vậy.” Nàng ta nói liền một hơi, miệng lưỡi sắc bén, xung quanh lại có bao nhiêu nha hoàn ma ma hầu hạ, mặt Kế Thừa Hưng đỏ bừng. Sau khi nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng hắn cũng trốn được vào thư phòng.
Vào được thư phòng, Kế Thừa Hưng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thực sự sợ người phụ nữ này.
Nói đến, Tần thị tướng mạo cũng xinh đẹp, lại là con gái của một vị quan nhỏ, luận điều kiện, đúng thực Kế gia có chút trèo cao. Tuy nhiên, do được chiều chuộng quen nên tính tình của Tần thị trở nên có phần hống hách. Khi gả đến Kế gia, nàng ta ngay lập tức nắm quyền quản lý việc nhà trong tay, tính tình còn rất hung dữ. Kế Thừa Hưng còn không dám tuỳ ý sử dụng thu nhập từ cửa hàng của Kế gia.
Kế lão phu nhân luôn khuyên hắn tạm thời phải kiên nhẫn một chút, đợi sinh được đích tử rồi, tính tình của Tần thị tự nhiên sẽ bình tĩnh lại. Nhưng mỗi lần Kế Thừa Hưng đối mặt với người vợ mới cưới của mình, hắn luôn cảm thấy khó thở và chán nản.
Mỗi lần như vậy, Kế Thừa Hưng sẽ nghĩ đến Lục thị.
Tính tình của Lục thị hoàn toàn khác với Tần thị. Nàng luôn dịu dàng ôn nhu, việc gì cũng nghĩ cho hắn trước tiên, lại ân cần tỉ mỉ. Dung mạo nàng ấy cũng rất đẹp, đôi mắt sáng và ôn thuận như hoa lan. Khi quay người bước đi, nàng giống như một bông hoa liễu thuở mới nở.
Một người như Lục thị, không có người đàn ông nào lại không bị nàng ấy thu hút, cho nên ngày đó ở Phong Lạc lâu, nàng ấy mới...
Kế Thừa Hưng đột nhiên rùng mình, không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Vạn Phúc từ bên ngoài đi vào, mang cho hắn một ít hoa quả tươi, pha một bình trà nóng. Tần thị không chỉ hung dữ mà còn kiểm soát hắn rất nghiêm khắc, sau khi vào cửa liền đuổi hết một nửa nha hoàn hầu hạ trong viện, dù cho có nha hoàn nào có ý định trèo cao, chỉ cần nhìn thấy Tần thị sẽ không dám làm gì nữa.
Thời gian lâu dần, Kế Thừa Hưng khó tránh khỏi cảm thấy ngứa ngáy.
Anh ta hỏi Vạn Phúc: "Ngày trước ta kêu ngươi thu tiền thuê nhà cho ta, đã thu đủ chưa?"
Tim Vạn Phúc đập thình thịch, chỉ lặng lẽ mỉm cười: “Sắp rồi ạ, còn thiếu một chút thôi.”
Kế Thừa Hưng ừ một tiếng, thấp giọng nói: “Đợi qua mấy ngày nữa, sinh nhật nàng ta qua sẽ nhàn rỗi một chút, ngươi mang số tiền nhà đó theo ta đến Phong Nhạc lâu thư giãn một chút.”
Vạn Phúc mỉm cười đáp lại, trả lời thêm vài câu hỏi của Kế Thừa Hưng rồi lui.
Đã gần trưa, mặt trời càng lúc càng gắt, chiếu qua cửa sổ vào nhà khiến người ta cảm thấy uể oải, buồn ngủ.
Kế Thừa Hưng muốn trốn trong thư phòng để tránh sự cằn nhằn của Tần thị nên đã cầm một cuốn sách lên và đọc. Không ngờ, khi đọc sách lại ngủ quên.
Hắn đã ngủ không ngon giấc trong nhiều ngày, lần này lại ngủ rất sâu và thậm chí còn nằm mơ.
Trong giấc mơ, hắn đang ngủ trên ghế dài, bên cạnh là một cô nương trẻ buộc tóc đuôi ngựa, cúi đầu đắp chăn cho hắn. Nữ tử mặc một chiếc áo sáng màu có hoa màu trắng. Nàng cúi đầu không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy một cái nốt ruồi nhỏ màu đỏ tươi sau gáy.
Người đẹp trong vòng tay, Kế Thừa Hưng khó tránh khỏi bị phân tâm, hắn muốn đến gần nàng, muốn ngồi dậy ôm nàng, nhưng dù thế nào hắn cũng không thể cử động, chỉ nghe thấy thanh âm nữ tử kia như gần như xa gọi bên tai hắn: “Lão gia”
Hắn mơ hồ cảm thấy giọng nói này quen quen, nhưng không biết mình đã nghe thấy ở đâu trước đây, đang suy nghĩ kỹ, đột nhiên hắn cảm thấy cơ thể mình lạnh buốt. Hắn vô thức nhìn lên và nhìn thấy người phụ nữ đang cúi đầu. Những giọt nước lạnh rơi xuống mái tóc đen của người phụ nữ, làm ướt đẫm cái chăn trên người hắn.
"Ngươi"
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt : "Lão gia"
Kế Thừa Hưng hét lên.
Hắn đột nhiên mở mắt ra, bên ngoài nắng ấm, trong sân có mùi hoa mẫu đơn sảng khoái. Kế Thừa Hưng lau mặt và nhận ra trên trán mình đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó thấp giọng mắng: "Xúi quẩy!"
Vào một ngày đẹp trời như vậy, vô cớ lại mơ thấy Lục thị. Cái nốt ruồi nhỏ màu đỏ tươi sau gáy của người vợ quá cố bây giờ trông không còn duyên dáng và dễ thương như xưa nữa, trái lại khiến người ta nhớ đến ngày thi thể nàng được vớt lên từ dưới hồ, dưới ánh nắng, nốt ruồi đỏ rực như máu.
Kế Thừa Hưng xoa xoa lông mày, đột nhiên cảm thấy trên người có chút nóng, cúi đầu nhìn thấy có người đắp cho mình một chiếc chăn mỏng.
Trời nóng nực thế này mà lại đắp chăn kín mít, bảo sao cả người đổ đầy mồ hôi. Kế Thừa Hưng không hài lòng gọi: "Vạn Phúc, Vạn Phúc..."
Hắn gọi hai lần, Vạn Phúc không có trả lời, liền đứng dậy muốn gọi người ngoài cửa, đi được hai bước, Kế Thừa Hưng đột nhiên dừng lại.
Cánh cửa thư phòng đã đóng lại. Từ bàn sách trước cửa sổ của hắn cho đến cửa thư phòng, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đường dấu chân nước.
Những dấu chân lấm lem nước, như thể có người vừa mới bò lên khỏi hồ nước đi đến đây, mới để lại dấu chân nước sẫm màu như vậy.
Hình dáng nhỏ gọn và dài bằng bàn tay.
Đó là dấu chân của phụ nữ.
Đã gần đến mùa hè, mẫu đơn trong sân đã phơi nắng lâu ngày, có phần héo úa, còn sót lại màu đỏ ẩn trong kẽ lá xanh tươi.
Trong sân của Kế phủ, Tần phu nhân mới sáng sớm đã quát mắng hạ nhân.
“Hạ nhân trong nhà này làm việc như nào thế? Vết nước to như thế này mà không ai thấy sao? Hôm qua ta sai người thay thảm nhung mới, hôm nay lại có vết nước ở đây. Mới một ngày không giám sát các ngươi, mà ai nấy đều học thói lười biếng!”
Kế Thừa Hưng vừa thay quần áo, nghe thấy Tần thị đang mắng người, khó chịu cau mày.
Hắn bước ra ngoài, ho nhẹ, nhẹ giọng nói: “Sao lại tức giận rồi? Không phải chỉ là thảm bị bẩn thôi sao? Có lẽ tối qua trời mưa, nha đầu nào đó vô tình dẫm vào thôi.”
"Vô tình? Làm thế nào mà vô tình dẫm ra một vết nước lớn như vậy?" Tần thị nhướng mày: "Chàng lại nhìn kỹ mà xem. Dấu chân rõ ràng như vậy, giống như bị người ta cố ý giẫm lên. Không được, Bình Nhi, ngươi đi kêu tất cả nha hoàn trong viện lại đây, lần lượt từng người lấy giày ra so sánh. Hôm nay ta nhất định phải tìm ra kẻ này!”
Kế Thừa Hưng nghe xong cảm thấy đau đầu, vội vàng tìm lý do để tránh đi.
Sau khi ra khỏi phòng, Vạn Phúc bưng cho hắn một tách trà để súc miệng, Kế Thừa Hưng dùng rồi thản nhiên hỏi: “Sao mấy ngày nay không thấy Vạn Toàn?”
Vạn Phúc ánh mắt lóe lên mấy cái, cười đáp: "Cảm tạ gia đã nhớ tới, mấy ngày trước hắn gặp biểu ca ở quê lên, hai huynh đệ quyết định lên núi chơi. Tiểu nhân cũng không quản hắn, để hắn đi rồi. Mấy ngày nữa mới về.”
Kế Thừa Hưng gật đầu: "Hắn còn trẻ, đi lại nhiều một chút cũng tốt."
Vạn Phúc mỉm cười đáp lại, đi thêm mấy bước, Kế Thừa Hưng thở dài: “Không biết tại sao, mấy ngày nay ta ngủ không ngon giấc, một đêm tỉnh dậy bốn năm lần, có lúc ngủ được rồi lại giật mình tỉnh giấc, xem thời gian thì mới canh tư.”
Vạn Phúc đề nghị: “Hay là tìm đại phu khám xem sao?”
Kế Thừa Hưng suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Vì vậy, hắn viết thiệp mời một đại phu quen thuộc đến. Đại phu đã kiểm tra mạch và thăm khám, nhưng không tìm thấy gì bất thường. Ông ta kê một đơn thuốc an thần rồi rời đi.
Sau khi đại phu rời đi, Vạn Phúc thấy Kế Thừa Hưng vẫn còn có chút ủ rũ, liền an ủi nói: "Lão gia đừng lo lắng. Có lẽ là do thời tiết nóng bức, trong người không được khỏe. Chúng ta cứ uống thuốc này rồi theo dõi thêm xem sao."
Kế Thừa Hưng gật đầu rồi lại đi vòng ra ngoài, khi quay vào nhà thì thấy Tần thị đang ngồi hờn dỗi trong nhà.
Kế Thừa Hưng mỉm cười tiến lên nắm lấy vai nàng: “Có tra ra dấu chân đó là của ai không?”
“Không tra ra được!” Tần thị tức giận đẩy tay hắn ra, “Kỳ quái, tất cả nha hoàn trong viện này đều đã kiểm tra, lại không tìm được người nào để lại dấu chân, đúng là gặp quỷ!”
Kế Thừa Hưng cười: “Không tìm được thì thôi, chỉ là một cái thảm thôi mà, ngày mai mua thêm vài cái là được.”
Tần thị chế nhạo: “Nói thì dễ, chàng không phải là đương gia, đâu có biết củi dầu gạo muối trong nhà, khẩu khí mới lớn như vậy.” Nàng ta nói liền một hơi, miệng lưỡi sắc bén, xung quanh lại có bao nhiêu nha hoàn ma ma hầu hạ, mặt Kế Thừa Hưng đỏ bừng. Sau khi nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng hắn cũng trốn được vào thư phòng.
Vào được thư phòng, Kế Thừa Hưng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thực sự sợ người phụ nữ này.
Nói đến, Tần thị tướng mạo cũng xinh đẹp, lại là con gái của một vị quan nhỏ, luận điều kiện, đúng thực Kế gia có chút trèo cao. Tuy nhiên, do được chiều chuộng quen nên tính tình của Tần thị trở nên có phần hống hách. Khi gả đến Kế gia, nàng ta ngay lập tức nắm quyền quản lý việc nhà trong tay, tính tình còn rất hung dữ. Kế Thừa Hưng còn không dám tuỳ ý sử dụng thu nhập từ cửa hàng của Kế gia.
Kế lão phu nhân luôn khuyên hắn tạm thời phải kiên nhẫn một chút, đợi sinh được đích tử rồi, tính tình của Tần thị tự nhiên sẽ bình tĩnh lại. Nhưng mỗi lần Kế Thừa Hưng đối mặt với người vợ mới cưới của mình, hắn luôn cảm thấy khó thở và chán nản.
Mỗi lần như vậy, Kế Thừa Hưng sẽ nghĩ đến Lục thị.
Tính tình của Lục thị hoàn toàn khác với Tần thị. Nàng luôn dịu dàng ôn nhu, việc gì cũng nghĩ cho hắn trước tiên, lại ân cần tỉ mỉ. Dung mạo nàng ấy cũng rất đẹp, đôi mắt sáng và ôn thuận như hoa lan. Khi quay người bước đi, nàng giống như một bông hoa liễu thuở mới nở.
Một người như Lục thị, không có người đàn ông nào lại không bị nàng ấy thu hút, cho nên ngày đó ở Phong Lạc lâu, nàng ấy mới...
Kế Thừa Hưng đột nhiên rùng mình, không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Vạn Phúc từ bên ngoài đi vào, mang cho hắn một ít hoa quả tươi, pha một bình trà nóng. Tần thị không chỉ hung dữ mà còn kiểm soát hắn rất nghiêm khắc, sau khi vào cửa liền đuổi hết một nửa nha hoàn hầu hạ trong viện, dù cho có nha hoàn nào có ý định trèo cao, chỉ cần nhìn thấy Tần thị sẽ không dám làm gì nữa.
Thời gian lâu dần, Kế Thừa Hưng khó tránh khỏi cảm thấy ngứa ngáy.
Anh ta hỏi Vạn Phúc: "Ngày trước ta kêu ngươi thu tiền thuê nhà cho ta, đã thu đủ chưa?"
Tim Vạn Phúc đập thình thịch, chỉ lặng lẽ mỉm cười: “Sắp rồi ạ, còn thiếu một chút thôi.”
Kế Thừa Hưng ừ một tiếng, thấp giọng nói: “Đợi qua mấy ngày nữa, sinh nhật nàng ta qua sẽ nhàn rỗi một chút, ngươi mang số tiền nhà đó theo ta đến Phong Nhạc lâu thư giãn một chút.”
Vạn Phúc mỉm cười đáp lại, trả lời thêm vài câu hỏi của Kế Thừa Hưng rồi lui.
Đã gần trưa, mặt trời càng lúc càng gắt, chiếu qua cửa sổ vào nhà khiến người ta cảm thấy uể oải, buồn ngủ.
Kế Thừa Hưng muốn trốn trong thư phòng để tránh sự cằn nhằn của Tần thị nên đã cầm một cuốn sách lên và đọc. Không ngờ, khi đọc sách lại ngủ quên.
Hắn đã ngủ không ngon giấc trong nhiều ngày, lần này lại ngủ rất sâu và thậm chí còn nằm mơ.
Trong giấc mơ, hắn đang ngủ trên ghế dài, bên cạnh là một cô nương trẻ buộc tóc đuôi ngựa, cúi đầu đắp chăn cho hắn. Nữ tử mặc một chiếc áo sáng màu có hoa màu trắng. Nàng cúi đầu không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy một cái nốt ruồi nhỏ màu đỏ tươi sau gáy.
Người đẹp trong vòng tay, Kế Thừa Hưng khó tránh khỏi bị phân tâm, hắn muốn đến gần nàng, muốn ngồi dậy ôm nàng, nhưng dù thế nào hắn cũng không thể cử động, chỉ nghe thấy thanh âm nữ tử kia như gần như xa gọi bên tai hắn: “Lão gia”
Hắn mơ hồ cảm thấy giọng nói này quen quen, nhưng không biết mình đã nghe thấy ở đâu trước đây, đang suy nghĩ kỹ, đột nhiên hắn cảm thấy cơ thể mình lạnh buốt. Hắn vô thức nhìn lên và nhìn thấy người phụ nữ đang cúi đầu. Những giọt nước lạnh rơi xuống mái tóc đen của người phụ nữ, làm ướt đẫm cái chăn trên người hắn.
"Ngươi"
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt : "Lão gia"
Kế Thừa Hưng hét lên.
Hắn đột nhiên mở mắt ra, bên ngoài nắng ấm, trong sân có mùi hoa mẫu đơn sảng khoái. Kế Thừa Hưng lau mặt và nhận ra trên trán mình đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó thấp giọng mắng: "Xúi quẩy!"
Vào một ngày đẹp trời như vậy, vô cớ lại mơ thấy Lục thị. Cái nốt ruồi nhỏ màu đỏ tươi sau gáy của người vợ quá cố bây giờ trông không còn duyên dáng và dễ thương như xưa nữa, trái lại khiến người ta nhớ đến ngày thi thể nàng được vớt lên từ dưới hồ, dưới ánh nắng, nốt ruồi đỏ rực như máu.
Kế Thừa Hưng xoa xoa lông mày, đột nhiên cảm thấy trên người có chút nóng, cúi đầu nhìn thấy có người đắp cho mình một chiếc chăn mỏng.
Trời nóng nực thế này mà lại đắp chăn kín mít, bảo sao cả người đổ đầy mồ hôi. Kế Thừa Hưng không hài lòng gọi: "Vạn Phúc, Vạn Phúc..."
Hắn gọi hai lần, Vạn Phúc không có trả lời, liền đứng dậy muốn gọi người ngoài cửa, đi được hai bước, Kế Thừa Hưng đột nhiên dừng lại.
Cánh cửa thư phòng đã đóng lại. Từ bàn sách trước cửa sổ của hắn cho đến cửa thư phòng, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đường dấu chân nước.
Những dấu chân lấm lem nước, như thể có người vừa mới bò lên khỏi hồ nước đi đến đây, mới để lại dấu chân nước sẫm màu như vậy.
Hình dáng nhỏ gọn và dài bằng bàn tay.
Đó là dấu chân của phụ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.