Chương 9
KAM
26/05/2014
Một khung cảnh hạnh phúc diễn ra trong căn biệt thự đẹp đẽ. Những người làm bận rộn hơn thường ngày, nhưng ai cũng vui vẻ tươi tỉnh như những bông hoa trà đang được vun trồng lại trong khuôn viên biệt thự.
Những con sóng biển đùa nghịch xô vào bờ cát mịn hát lên bài hát của biển cả, bài hát chúc mừng hạnh phúc lứa đôi. Hắn và cô không rời nhau nửa bước, họ quấn quít như đôi chim uyên ương, tay trong tay hạnh phúc.
Hôm nay căn nhà của họ có rất nhiều người đến chung vui sau bao sóng gió xảy ra. Vợ chồng ông quản gia nhìn nhau mừng mừng tủi tủi, trợ lý Kim nâng ly rượu mừng cùng uống với Linn. Anh em Antoni và Ivy cũng vui vẻ vì hạnh phúc của người bạn họ.
Mọi khúc mắc đã được giải tỏa và căn nhà bừng lên một sức sống mãnh liệt đón chào những vị chủ nhân cũ với những thay đổi mới.
-Chúc mừng mày, chúc mừng mày đã tìm lại hạnh phúc của mình._ Antoni khoác vai hắn rồi nâng ly rượu lên uống cạn đến giọt cuối cùng.
-Chiều nay mày sẽ đi hả? Mọi chuyện đã ổn thỏa chưa?_ Hắn nhìn thằng bạn hơi lo lắng.
-Vui lên mày, có phải tao đến một hành tinh khác đâu cơ chứ. Nếu mày thích mày vẫn có thể tìm đến tao. Nhưng nhớ là tao giờ là một người khác rồi nhé, Justin Edward ha ha ha.
-Ông già mày đã giàn xếp được mọi chuyện rồi hả? Phía bọn cảnh sát quốc tế thì sao?
-Ổn rồi, Antoni Vaycan đã chết, mặc dù tiếc cái tên nhưng vì cuộc sống tao phải chấp nhận thôi. Bọn cảnh sát đã im lặng, nhưng bọn tay chân của lão trùm có lẽ vẫn sẽ truy tìm tao. Vậy nên tốt nhất là đổi tên, đến một nơi mới, bắt đầu lại từ đầu.
-Và tránh xa thứ đó ra chứ? Mày còn có nhiều điều phải làm lắm đấy. Nhất là cô bé đó…_ Hắn hất mặt về phía Ivy đang đứng nói chuyện với vợ mình.
-Nghĩa là sao?_ Antoni ngơ ngác.
-Ivy cần mày…còn lại mày tự hiểu đi._ Hắn cười vỗ vai thằng bạn bồm bộp trong khi cậu chàng mặt cứ ngớ ngẩn không hiểu ý thằng bạn muốn gì.
.
.
.
Cô nhìn căn nhà thân thương với một nụ cười mãn nguyện nhất từ trước đến giờ. Vậy là mọi điều phiền toái đã qua đi. Cô sẽ được sống trong hạnh phúc, với người mình yêu và bên cạnh đó cô còn rất nhiều người bạn quan tâm, yêu quý cô như Linn, như cô bé Ivy và người đã cứu thoát cô khỏi bọn bắt cóc – Antoni nữa. Tất cả những người đó đã tạo nên một cô cứng cỏi, trưởng thành của ngày hôm nay.
Tuy cô đã hiểu và tha thứ cho những lỗi lầm của anh, nhưng có một chuyện nữa cô cần phải nói với anh. Cô muốn đưa anh đến gặp dì cô, muốn anh xin dì cô tha lỗi. Dù sao quá khứ đã là quá khứ, bố mẹ cô không thể sống lại cho dù cô hay dì Anna có trả thù được gia đình anh hay không. Cô không muốn phải đau khổ hay thù oán gì nữa. Mọi chuyện cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Cô phải thuyết phục dì cô bỏ qua hết mọi thứ để bắt đầu lại một cuộc sống tốt đẹp hơn, không hận thù hay đau đớn gì nữa. Đó mới là hạnh phúc trọn vẹn đối với cô.
Sân bay quốc tế 4 giờ chiều…
-Lên đường bình an nhé! Đến nơi báo cho tao đấy, đừng có giở trò mất tích với tao._ Hắn vỗ vai Antoni.
-Yên tâm, bao giờ có con cho nó sang chơi với tao. Tao sẽ luyện nó trở thành một tay súng cừ khôi, chứ để mày dạy thì chỉ toàn một lũ mặc váy thôi._ Antoni cười ha hả rồi xoa xoa đầu hắn với vẻ rất đáng bị đánh.
…
-Em nhớ giứ sức khỏe nhé, nhớ liên lạc với chị thường xuyên nha…chị xin lỗi đã hiểu lầm.._ Cô ngượng ngịu nắm tay Ivy.
-Chị đừng nghĩ lung tung nữa, chị đã xin lỗi em nhiều lắm rồi mà. Bây giờ mọi chuyện đã tốt đẹp rồi, chị cũng hứa với em phải sống thật vui vẻ, hạnh phúc…và mau sinh cho anh Kay thật nhiều những đứa nhóc dễ thương nha chị._ Cô bé Ivy cười dịu dàng ôm lấy cô như thể đang ôm chị gái.
-Chị còn nhiều chuyện phải làm cơ, chưa thể sinh con cho anh ấy được…À..còn em, sao em chưa chịu nói cho anh Antoni biết bí mật của mình chứ?_ Cô nhìn Ivy cười tinh nghịch.
-Chị…! Hóa ra anh Kay đã nói cho chị rồi hả, thật đáng ghét..Hai người đừng chọc em nữa…- Ivy phụng phịu.
-Sao đây hai tiểu thư, đến giờ đi rồi mà không nỡ xa nhau sao?_ Antoni xuất hiện choàng lấy vai hai cô gái cười khoái trá.
-Em không nỡ thật, nhưng phải để hai người đi chứ…Hay là anh để Ivy ở lại đây em sẽ chăm sóc và kiếm cho em ấy một tấm chồng thật tốt, được không nào?
-Gì chứ? Nhưng mà…anh là anh nó, anh nghĩ anh lo được những chuyện đó cho nó chứ._ Antoni nghệt mặt ra nhìn cô rồi lại nhìn Ivy, trông anh ta thật mắc cười.
-Thôi, mày đi đi …có rất nhiều điều bất ngờ đang chờ mày phía trước đó, chúc hạnh phúc.
Hắn tiến lại choàng lấy vai vợ mình rồi đẩy thằng bạn vào sân bay.
Antoni tất nhiên là vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra với vợ chồng thằng bạn rồi, hắn cũng không hiểu sao cô em họ lại xấu hổ đến đỏ gay mặt mũi lên khi nghe những câu khó hiểu của vợ chồng Kay. Gặng hỏi thế nào cũng không được, hắn đành bước đi với những sợi dây thắc mắc lằng nhằng trong đầu.
Nhưng sự thật là hạnh phúc đang đón chờ hắn. Hắn chỉ phải làm lại từ đầu, sống tốt hơn, lương thiện và thành thật hơn mà thôi.
------------------------
-Anh này!
-Gì, vợ yêu?
-Hôm nay anh đưa em đi thăm mộ bố mẹ em được chứ?
-Tất nhiên rồi em…em nhớ hai người à?_ Hắn xiết nhẹ tay vợ mình.
………..
Bó hoa hồng trắng muốt được đặt trên tấm bia mộ có dòng tên của hai người quá cố. Cô lặng lẽ đứng nhìn mộ cha mẹ mình, cỏ đã mọc kín xung quanh, dòng chữ bám đầy cáu bẩn bởi đất cát và mưa gió sau một năm. Kí ức về cha mẹ, về những ngày tháng của tuổi thơ êm đềm như chạy qua trước mắt cô. Nụ cười của mẹ, vòng tay của cha và mái tóc hoe hoe nắng của một con bé kháu khỉnh đang cùng nhau vui đùa trên bãi cỏ.
Cô không khóc như những lần trước đến thăm mộ. Cô chỉ đứng nhìn trân trân dòng tên của hai người.
“Bố…mẹ, hai người có khỏe mạnh không? Con đến thăm bố mẹ đây. Hôm nay là ngày đầu tiên con đưa người đàn ông con yêu đến mộ bố mẹ. Con không biết bố mẹ có giận con không. Nhưng con muốn cầu xin một điều, bố mẹ hãy tha thứ và bỏ qua hết mọi chuyện được không ạ. Con chỉ mong hai người được sống một cuộc sống hạnh phúc thanh thản trên thiên đường thôi. Vì thế những vướng bận, những đau khổ hay hận thù bố mẹ hãy quên đi, hãy bỏ lại nó trên cuộc đời đau khổ này đi. Và bố mẹ hãy vì con, một lần nữa, hãy vì hạnh phúc và tình yêu của con mà bỏ qua cho anh ấy. Con yêu anh ấy, con sẽ không sống nổi nếu thiếu anh ấy và con cũng không muốn những hận thù, oan trái này cứ mãi tiếp diễn. Con muốn sống một cuộc sống bình yên và không còn sóng gió nữa… Bố mẹ hãy hiểu cho con. Con yêu bố mẹ.”
-Em đừng buồn nữa, bố mẹ thấy em như thế sẽ không vui đâu.
-Vâng._ Cô dựa đầu vào vai hắn, bàn tay cô lồng vào tay chồng mình, cảm nhận hơi ấm của yêu thương.
-Lần đầu tiên con được đến thăm bố mẹ. Những lần trước là cô bé này không cho con đến, con không hiểu sao nhưng giờ thì con đã được đến đây rồi. Con xin lỗi bố mẹ vì thời gian qua con đã làm cô ấy khổ. Nhưng từ bây giờ con sẽ yêu thương, trân trọng cô ấy hơn, con sẽ mang hạnh phúc và sẽ ở bên cô ấy suốt đời. Cảm ơn bố mẹ đã mang đến cho con một người phụ nữ tuyệt vời.
Hắn cúi rạp người thành kính trước mộ bố mẹ vợ, hắn làm cô thấy mãn nguyện, những gì hắn nói cô hoàn toàn tin tưởng và biết hắn sẽ làm như thế. Và bây giờ trở ngại cuối cùng cho tình yêu của cô chỉ còn lại dì cô. Cô chưa biết phải làm thế nào nếu dì cô lại phản ứng như mọi lần. Nhưng thà đưa chồng đến gặp mặt dì, cầu xin dì tha thứ còn hơn là tìm cách giấu diếm hay vòng vo.
Với cô, người dì ấy đã chịu nhiều mất mát và phải hy sinh quá nhiều cho cô sau khi cha mẹ cô qua đời. Cô yêu chồng mình, không muốn xa rời hắn nhưng cô cũng kính trọng và luôn lắng nghe dì của mình, cô không muốn bà buồn bởi bà là người thân duy nhất còn lại bên cô luôn lo lắng, quan tâm đến cô.
.
.
.
Jen ngắm bó thủy vu trắng dịu dàng loài hoa mà dì cô rất thích, rồi tiến lại phía Kay. Hắn đang tìm kiếm một bộ đồ tươm tất để ra mắt dì của vợ mình, người mà hắn chưa từng được gặp mặt.
-Anh xong chưa?_ Cô ôm lấy chồng mình từ phía sau.
-Ừm…anh chẳng biết chọn áo nào cả, em chọn cho anh nhé._ Hắn quay lại ôm cô nũng nịu.
-Anh này…em có chuyện muốn nói với anh trước khi mình đến gặp dì…_ Cô vừa lật những chiếc mắc áo vừa nói.
-Sao em?
-Những chuyện quá khứ đã qua rồi, cha mẹ em cũng đã qua đời, mẹ anh cũng vậy... Em biết anh không muốn nhắc lại nữa, nhưng chuyện đó dì Anna không thể quên được, dì không chấp nhận bỏ qua mọi chuyện như vậy…
Hắn nhíu mày lại không hiểu vợ mình nói gì, cũng không hiểu sao cô lại nhắc đến mẹ hắn và chuyện gì đó trong quá khứ.
-Khoan đã, em đang định nói gì thế? Anh không hiểu lắm, bố mẹ em và mẹ anh đã mất nhưng có liên quan gì đến nhau? Còn dì của em làm sao? Anh thực sự không hiểu._ Hắn giữ vai cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô thắc mắc.
Bây giờ thì người ngạc nhiên, sững sờ lại chính là cô. Cô không hiểu sao chồng mình lại hỏi những câu như vậy, cũng không hiểu sao ánh mắt của hắn lại ngạc nhiên đến thế. Chẳng phải hắn là người biết rõ mọi chuyện hơn ai hết hay sao? Tại sao hắn lại tỏ thái độ như thế, hay hắn quên?
-Anh không hiểu em đang nói đến chuyện gì à? Những chuyện xảy ra trong quá khứ, cái chết của những người thân bên cạnh chúng ta anh là người biết rõ nhất cơ mà. Tại sao ba mẹ em lại qua đời, tại sao mẹ anh phải tự tử…anh không nhớ gì hết à?
-Em càng nói anh càng không hiểu, mẹ anh đã phản bội bố anh…điều đó là điều anh không muốn nhớ đến nữa…Nhưng chuyện bố mẹ em mất anh có được biết gì đâu? Em chưa hề nói với anh về điều đó mà…anh cũng không dám hỏi…anh sợ em buồn. Hay em đang giận anh vì điều đó?_ Hắn luống cuống nắm chặt vai cô như sợ cô sẽ nổi giận mà bỏ đi vậy.
Còn cô thì càng ngạc nhiên hơn bởi những điều hắn nói. Cô biết thái độ đó của chồng mình là thật, tức là hắn không nói dối cô. Vậy mọi chuyện thực ra là như thế nào? Chồng cô không nói dối thì sao dì cô lại nói với cô như vậy? Hay hắn lại đang đóng kịch trước mặt cô.
Cô lại bắt đầu cảm thấy bất an, dường như sắp sửa có sóng gió nào đó lại xảy đến với cô. Và cô cảm nhận được nó đang tiến lại cô, ngày càng gần…rất gần. Chỉ chiều nay thôi, mọi chuyện sẽ rõ ràng khi cô đến thăm dì Anna cùng với chồng của mình.
Jen ngắm bó thủy vu trắng dịu dàng loài hoa mà dì cô rất thích, rồi tiến lại phía Kay. Hắn đang tìm kiếm một bộ đồ tươm tất để ra mắt dì của vợ mình, người mà hắn chưa từng được gặp mặt.
-Anh xong chưa?_ Cô ôm lấy chồng mình từ phía sau.
-Ừm…anh chẳng biết chọn áo nào cả, em chọn cho anh nhé._ Hắn quay lại ôm cô nũng nịu.
-Anh này…em có chuyện muốn nói với anh trước khi mình đến gặp dì…_ Cô vừa lật những chiếc mắc áo vừa nói.
-Sao em?
-Những chuyện quá khứ đã qua rồi, cha mẹ em cũng đã qua đời, mẹ anh cũng vậy... Em biết anh không muốn nhắc lại nữa, nhưng chuyện đó dì Anna không thể quên được, dì không chấp nhận bỏ qua mọi chuyện như vậy…
Hắn nhíu mày lại không hiểu vợ mình nói gì, cũng không hiểu sao cô lại nhắc đến mẹ hắn và chuyện gì đó trong quá khứ.
-Khoan đã, em đang định nói gì thế? Anh không hiểu lắm, bố mẹ em và mẹ anh đã mất nhưng có liên quan gì đến nhau? Còn dì của em làm sao? Anh thực sự không hiểu._ Hắn giữ vai cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô thắc mắc.
Bây giờ thì người ngạc nhiên, sững sờ lại chính là cô. Cô không hiểu sao chồng mình lại hỏi những câu như vậy, cũng không hiểu sao ánh mắt của hắn lại ngạc nhiên đến thế. Chẳng phải hắn là người biết rõ mọi chuyện hơn ai hết hay sao? Tại sao hắn lại tỏ thái độ như thế, hay hắn quên?
-Anh không hiểu em đang nói đến chuyện gì à? Những chuyện xảy ra trong quá khứ, cái chết của những người thân bên cạnh chúng ta anh là người biết rõ nhất cơ mà. Tại sao ba mẹ em lại qua đời, tại sao mẹ anh phải tự tử…anh không nhớ gì hết à?
-Em càng nói anh càng không hiểu, mẹ anh đã phản bội bố anh…điều đó là điều anh không muốn nhớ đến nữa…Nhưng chuyện bố mẹ em mất anh có được biết gì đâu? Em chưa hề nói với anh về điều đó mà…anh cũng không dám hỏi…anh sợ em buồn. Hay em đang giận anh vì điều đó?_ Hắn luống cuống nắm chặt vai cô như sợ cô sẽ nổi giận mà bỏ đi vậy.
Còn cô thì càng ngạc nhiên hơn bởi những điều hắn nói. Cô biết thái độ đó của chồng mình là thật, tức là hắn không nói dối cô. Vậy mọi chuyện thực ra là như thế nào? Chồng cô không nói dối thì sao dì cô lại nói với cô như vậy? Hay hắn lại đang đóng kịch trước mặt cô.
Cô lại bắt đầu cảm thấy bất an, dường như sắp sửa có sóng gió nào đó lại xảy đến với cô. Và cô cảm nhận được nó đang tiến lại cô, ngày càng gần…rất gần. Chỉ chiều nay thôi, mọi chuyện sẽ rõ ràng khi cô đến thăm dì Anna cùng với chồng của mình.
Cô khoác tay chồng mình rồi cả hai nhìn nhau với cùng một vẻ mặt căng thẳng, họ cùng bước vào cổng bệnh viện – nơi dì Anna của cô đang chữa bệnh.
Cô đã nói hết mọi chuyện với hắn và chỉ nhận lại được những ánh mắt ngạc nhiên, những cái lắc đầu khó hiểu của hắn. Mọi điều cô nói như một bức màn bí mật vừa được kéo lên và hắn là kẻ được biết đến sau cùng vậy.
Hai vợ chồng cô đã cùng có chung một suy nghĩ mà đến giờ cô vẫn chưa dám tin. Đó là người nói dối chính là dì Anna của cô. Cô chỉ không hiểu, nếu chồng cô không hề biết gì thì sao bà lại nói hắn biết, tại sao bà lại bắt cô ly hôn với hắn. Vì bố hắn là kẻ đã hại chết ba mẹ cô ư. Bây giờ là thế kỷ hiện đại rồi, tại sao dì cô vẫn còn giữ cái suy nghĩ như thế? Bố của chồng cô là người có tội vậy tại sao bà bịa ra chuyện để nhất quyết bắt cô ly hôn? Phải chăng còn bí mật nào mà cô không được biết trong câu chuyện này?
Còn hắn thì bực tức ra mặt sau khi nghe cô kể đầu đuôi câu chuyện, hắn đã căm ghét bố mình hơn. Trước kia vì ông thờ ơ mà mẹ hắn đã ngoại tình, để rồi sau đó bà không chịu nổi những áp lực cũng như những căng thẳng trong cuộc sống bất hạnh mà phải tự sát. Mẹ hắn có lỗi, nhưng người có lỗi nhiều hơn chính là cha hắn. Hắn càng không thể tha thứ nổi chuyện ông ta lại lòng thòng với mẹ của vợ mình và kết cục là gia đình vợ hắn tan nát, gây bao đau khổ cho cô cũng như bao nỗi oan trái trong tình yêu của vợ chồng hắn.
Mọi chuyện cứ như một đống bùi nhùi mà cả hai vợ chồng họ đều mông lung mờ mịt, họ chỉ biết câu trả lời duy nhất, và sự thật rõ ràng nhất chỉ có một người giải đáp được. Đó là bà Anna – dì của cô.
.
.
.
Thang máy dừng ở thầng 6 bệnh viện, hai vợ chồng hắn bước ra, vẫn tay trong tay. Họ hít một hơi dài như để chuẩn bị đối diện với những chuyện rất tồi tệ vậy.
-Em đừng lo, dù có chuyện gì thì mọi thứ cũng là quá khứ rồi. Anh sẽ mãi bên cạnh em, anh yêu em._ Hắn siết nhẹ tay cô và nhìn cô trìu mến.
-Em biết, em cũng vậy sẽ mãi ở bên anh._ Cô khẽ mỉm cười, bó thủy vu trên tay rung rung theo từng bước chân.
…..
Phòng bệnh của dì cô thuộc dãy đặc biệt, chỉ có duy nhất một phòng được đặt tại khu riêng biệt, cách xa với dãy phòng bệnh bình thường khác, nên vợ chồng cô phải đi lòng vòng một lúc mới đến được dãy hành lang im ắng đó.
Bình thường thì chẳng có ai bén mảng tới đây cả, vì dì cô khi nào lên cơn đau tim bà sẽ tự ấn nút gọi bác sĩ ở ngay trên giường bệnh mà thôi. Nhưng chưa đến cửa phòng bà mà vợ chồng cô đã nghe có tiếng ồn ào vọng ra rồi.
-Có ai đến thăm dì sao em?
-Không, em đâu còn họ hàng thân thích gì đâu…. Hay là dì bị đau?_ Cô hốt hoảng vội buông tay chồng mình ra chạy về phía cửa phòng.
Nhưng chưa chạy được đến đó thì cô bị vấp ngã, cô loạng choạng suýt bổ nhào xuống đất thì may chồng cô đã kịp đỡ lấy cô nhẹ nhàng. Hắn ôm cô trong lòng, nhăn mặt mắng yêu cô.
-Em làm gì thế? Từ từ đã nào.
-Nhưng hình như dì…
-Em để ý kĩ đi, nếu dì bị sao thì cửa phòng sao đóng im ỉm thế được, với lại bác sĩ, y tá phải đi lại quanh đây nườm nượp chứ. Chắc dì có khách thôi mà, hay là bạn của dì…. Chúng ta ngồi đây chờ đi em._ Hắn vòng tay qua eo cô kéo nhẹ cô ngồi vào lòng hắn trên băng ghế chờ dọc hành lang.
Nhưng hai người chưa kịp ngồi ấm chỗ thì tiếng ồn ào, hình như là cãi vã lại vọng ra từ bên trong phòng bệnh của bà Anna.
“Anh nói thế mà nghe được à? Mọi chuyện anh bày ra bây giờ anh lại buông xuôi bỏ mặc tôi hả?”
“Cô có im đi không? Cô định cho tất cả nghe được mọi chuyện hả?”
Hắn khựng lại, tay nắm đang nắm tay cô chợt run lên lẩy bẩy, mặt hắn bàng hoàng. Hắn làm cô cũng hoảng sợ khi quay lại nhìn hắn, cô vội ngồi sang bên cạnh giơ tay lên ôm mặt hắn:
-Anh, anh làm sao thế?
-Đó là…giọng…bố anh._ Hắn lắp bắp.
-Gì cơ? Bố anh?...Sao bố anh lại ở đây?_ Cô sững sờ.
Cô chồm lên, định chạy về phía cửa phòng nhưng bị hắn giữ lại, có gì đó mách bảo hắn phải im lặng để nghe hết câu chuyện dang dở của hai người bên trong căn phòng kia. Hắn đưa tay lên miệng làm dấu im lặng với cô rồi nắm tay cô bước nhẹ về phía cánh cửa phòng bệnh.
“Anh là thằng đàn ông hèn nhát. Anh có gan làm mọi chuyện giờ lại sợ hãi trốn chạy để mình tôi ở lại đây, cứ phải đóng kịch với lũ trẻ con đó hả?”
Tiếng dì Anna làm cô cũng chết lặng người, lần đầu tiên cô nghe thấy những lời chua ngoa, độc đoán đó của người dì hiều dịu. Cô toát hết mồ hôi và thở dốc, nhưng cái nắm tay nhẹ nhàng của hắn làm cô lấy lại bình tĩnh để nghe nốt câu chuyện.
“Tôi đã bảo dừng lại đi, tôi đã nói hãy để chúng nó sống yên ổn. Cô thì lúc nào cũng tiền, tiền, tiền và tiền. Cô sống như bây giờ không phải quá đầy đủ rồi sao? Gia tài đó là của bố mẹ con bé để lại, nó mới là người thừa kế gia tài đó.”
“Ha ha ha, anh tưởng tôi cần tiền à? Tôi không cần những thứ đó. Cái tôi cần là trả thù chị ta, tôi hận chị ta, hận mẹ của con bé Jen đó. Chị ta luôn có được những thứ đáng lẽ ra là của tôi. Tôi và chị ta cùng là con, nhưng bố tôi luôn yêu quý chị ta. Tôi là người quen Jonny trước, nhưng chị ta đã quyến rũ anh ấy và đã cướp anh ấy. Ngay đến cả anh cũng bị chị ta quyết rũ, còn thứ gì chị ta không cướp mất của tôi nữa…. Tôi phải trả thù, chị ta có chết tôi cũng phải trả thù, tôi phải làm cho con gái chị ta khổ sở, như thế dù ở thiên đàng hay địa ngục chị ta cũng không yên lòng được… ha ha ha ha.”
“Cô điên rồi, Jonny và cô ấy yêu nhau, Jonny chưa hề yêu cô, tôi cũng thế. Cô chỉ có khuôn mặt giống cô ấy mà thôi, cô không bao giờ bằng được cô ấy. Cô là kẻ độc ác, cô ấy đã chết rồi mà cô còn thù hận, trút giận lên đầu con của cô ấy. Cô là một con rắn độc.”
“Ha ha ha ha, anh nói mà không biết ngượng sao? Rắn độc ư? Phải, tôi là một con rắn độc. Vậy còn anh? Anh tử tế, tốt đẹp lắm sao. Anh cũng là một kẻ máu lạnh mà thôi. Anh có yêu vợ mình không? Anh có đối xử tốt với vợ mình không? Anh cưới rồi bỏ mặc vợ mình để chạy theo một tình yêu vô vọng, chạy theo chị của tôi. Anh đối xử với vợ của mình có khác một con nô lệ không? Thậm chí còn giết chết cô ta. Anh tốt đẹp sao? Ha ha ha ha.”
Rầm!
-Bà nói gì? Ông ta đã giết mẹ tôi?
Hắn đạp tung cánh cửa xông vào miệng gầm lên điên dại. Từng câu nói của hai người đó hắn đã nghe rõ từng từ. Hắn không thể tin được, hơn một năm qua hắn đã bị lừa dối, hơn một năm qua hắn hận mẹ của mình. Hắn cứ nghĩ mẹ mình là người đàn bà lăng nhăng, lẳng lơ. Hắn cứ nghĩ rằng bà bị dằn vặt bởi tội lỗi để rồi quyết định tự tử. Nhưng tất cả chỉ là giả dối. Hắn không ngờ được hắn lại bị lừa gạt trắng trợn đến như vậy.
Mặt hắn tức giận, điên cuồng. Mắt hắn vằn lên những tia đỏ ngang dọc, hắn căm thù người đàn ông mà hắn phải gọi là bố đang đứng trước mặt hắn. Hắn chỉ muốn giết chết ông ta, hắn chỉ muốn ông ta phải xuống địa ngục để trả thù cho mẹ hắn.
-Kay…! Sao…sao con lại ở đây?_ Bố hắn lắp bắp.
-Tại sao ư? Tại vì tôi không muốn làm kẻ ngớ ngẩn…không muốn làm thằng ngốc để ông lừa gạt nữa.._ Hắn nghiến răng rít lên.
-Con…con đừng nghĩ lung tung…hãy nghe bố đã…_ Ông ta lùi dần về phía sau.
Cả bố hắn và dì của vợ hắn đều hoảng hốt, kinh sợ trước dáng vẻ của hắn. Họ không hiểu sao hắn lại có mặt ở đây, nghe được những gì họ vừa nói. Hai người họ sợ hãi cứ lùi dần, lùi dần về phía sau. Họ biết rằng mọi chuyện đã bại lộ, bí mật của họ đã bị người khác biết. Họ hoảng loạn, thất kinh nhìn tên con trai đứng trước mặt.
-Con bình tĩnh nghe bố nói đã, chuyện không phải thế đâu, bố muốn giải thích…Kay…con phải nghe bố chứ?_ Bố hắn giơ tay ra xua xua trấn an hắn, nhưng ông càng nói hắn càng tiến lại lạnh lùng, vô cảm.
-Tôi không có lý do gì để nghe ông nữa…ông lại định lừa gạt tôi sao? Vì ông mà mẹ tôi sống trong đau khổ, vì ông mà mẹ tôi chết đi vẫn phải chịu oan uổng và tai tiếng…ông độc ác với vợ mình, với người đã yêu thương trung thành với ông hết lòng như vậy sao?
-Không…không phải bố làm thế đâu...Chính mụ đàn bà này, chính mụ ta đã dàn ra cảnh đó làm mẹ con chết oan…có..có quản gia Trịnh làm chứng, bố hoàn toàn không cố ý làm thế._ Bố hắn đột nhiên quay sang, chỉ thẳng vào mặt bà Anna quát lên, ông nhìn bà ta đầy vẻ căm thù, tức giận.
-Cái gì?...Anh nói cái gì…? Đồ đê tiện, bây giờ anh đổ lỗi cho tôi hả? Đồ khốn nạn…_ Bà Anna trợn mắt nhìn ông ta điên cuồng, máu nóng bốc lên, bà nhảy chồm chồm lên đấm đá vào người bố hắn bôm bốp.
Bố hắn vội giật tay bà ta ra, chạy lại phía hắn nắm chặt lấy hai cánh tay con trai mình cầu xin thảm thiết. Ông cứ luôn miệng đổ lỗi cho bà Anna về tất cả mọi chuyện. Từ chuyện bà ta quyến rũ ông để ông lú lẫn bỏ rơi mẹ hắn, cho đến chuyện bà ta dàn dựng ra cảnh nằm ngủ trên giường với ông để mẹ hắn nhìn thấy. Và cả chuyện bà ta xúi bẩy, đặt bẫy để mẹ hắn bị chết.
Hắn không muốn tin gì hết, hắn nhìn ra nơi khác tránh ánh mắt giả dối của cha mình, hắn cố giũ ông ra khỏi tay mình với vẻ ghê tởm, khinh bỉ. Còn ông, ông khóc lóc van xin hắn, ông nói ông yêu quý hắn, muốn làm người cha tốt của hắn.
Và trong lúc hai người còn đang giằng co nhau thanh minh, van vỉ thì bà Anna đứng nhìn họ bằng đôi mắt căm hờn tột độ. Bà không thể tin được người đàn ông kia lại điêu ngoa, xảo trá đến thế. Mọi lỗi lầm ông ta đổ hết lên đầu bà, biến bà thành một con quỷ hút máu người, biến bà thành một thứ đáng ghê tởm, một thứ cặn bã như thế.
Bà không cam lòng, dù bà có độc ác đến đâu thì một mình bà cũng không thể bày ra tất cả những điều độc ác như ông ta nói. Vậy mà ông ta đã nói thế đấy. Nếu ông ta đã nói như vậy thì bà sẽ cho ông ta biết bà là con người như thế nào, bà sẽ biến thành con người độc ác đúng như ông ta đang bôi vẽ lên.
-Aaaaaaa….chết đi…đồ đàn ông thối tha._ Bà Anna vớ lấy con dao gọt hoa quả trên bàn lao tới từ sau lưng người đàn ông đang ra sức kể xấu bà.
-Không!_ Hắn chợt quay lại, giật mình bởi hình ảnh của bà Anna.
Phập!
-…không….
Những con sóng biển đùa nghịch xô vào bờ cát mịn hát lên bài hát của biển cả, bài hát chúc mừng hạnh phúc lứa đôi. Hắn và cô không rời nhau nửa bước, họ quấn quít như đôi chim uyên ương, tay trong tay hạnh phúc.
Hôm nay căn nhà của họ có rất nhiều người đến chung vui sau bao sóng gió xảy ra. Vợ chồng ông quản gia nhìn nhau mừng mừng tủi tủi, trợ lý Kim nâng ly rượu mừng cùng uống với Linn. Anh em Antoni và Ivy cũng vui vẻ vì hạnh phúc của người bạn họ.
Mọi khúc mắc đã được giải tỏa và căn nhà bừng lên một sức sống mãnh liệt đón chào những vị chủ nhân cũ với những thay đổi mới.
-Chúc mừng mày, chúc mừng mày đã tìm lại hạnh phúc của mình._ Antoni khoác vai hắn rồi nâng ly rượu lên uống cạn đến giọt cuối cùng.
-Chiều nay mày sẽ đi hả? Mọi chuyện đã ổn thỏa chưa?_ Hắn nhìn thằng bạn hơi lo lắng.
-Vui lên mày, có phải tao đến một hành tinh khác đâu cơ chứ. Nếu mày thích mày vẫn có thể tìm đến tao. Nhưng nhớ là tao giờ là một người khác rồi nhé, Justin Edward ha ha ha.
-Ông già mày đã giàn xếp được mọi chuyện rồi hả? Phía bọn cảnh sát quốc tế thì sao?
-Ổn rồi, Antoni Vaycan đã chết, mặc dù tiếc cái tên nhưng vì cuộc sống tao phải chấp nhận thôi. Bọn cảnh sát đã im lặng, nhưng bọn tay chân của lão trùm có lẽ vẫn sẽ truy tìm tao. Vậy nên tốt nhất là đổi tên, đến một nơi mới, bắt đầu lại từ đầu.
-Và tránh xa thứ đó ra chứ? Mày còn có nhiều điều phải làm lắm đấy. Nhất là cô bé đó…_ Hắn hất mặt về phía Ivy đang đứng nói chuyện với vợ mình.
-Nghĩa là sao?_ Antoni ngơ ngác.
-Ivy cần mày…còn lại mày tự hiểu đi._ Hắn cười vỗ vai thằng bạn bồm bộp trong khi cậu chàng mặt cứ ngớ ngẩn không hiểu ý thằng bạn muốn gì.
.
.
.
Cô nhìn căn nhà thân thương với một nụ cười mãn nguyện nhất từ trước đến giờ. Vậy là mọi điều phiền toái đã qua đi. Cô sẽ được sống trong hạnh phúc, với người mình yêu và bên cạnh đó cô còn rất nhiều người bạn quan tâm, yêu quý cô như Linn, như cô bé Ivy và người đã cứu thoát cô khỏi bọn bắt cóc – Antoni nữa. Tất cả những người đó đã tạo nên một cô cứng cỏi, trưởng thành của ngày hôm nay.
Tuy cô đã hiểu và tha thứ cho những lỗi lầm của anh, nhưng có một chuyện nữa cô cần phải nói với anh. Cô muốn đưa anh đến gặp dì cô, muốn anh xin dì cô tha lỗi. Dù sao quá khứ đã là quá khứ, bố mẹ cô không thể sống lại cho dù cô hay dì Anna có trả thù được gia đình anh hay không. Cô không muốn phải đau khổ hay thù oán gì nữa. Mọi chuyện cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Cô phải thuyết phục dì cô bỏ qua hết mọi thứ để bắt đầu lại một cuộc sống tốt đẹp hơn, không hận thù hay đau đớn gì nữa. Đó mới là hạnh phúc trọn vẹn đối với cô.
Sân bay quốc tế 4 giờ chiều…
-Lên đường bình an nhé! Đến nơi báo cho tao đấy, đừng có giở trò mất tích với tao._ Hắn vỗ vai Antoni.
-Yên tâm, bao giờ có con cho nó sang chơi với tao. Tao sẽ luyện nó trở thành một tay súng cừ khôi, chứ để mày dạy thì chỉ toàn một lũ mặc váy thôi._ Antoni cười ha hả rồi xoa xoa đầu hắn với vẻ rất đáng bị đánh.
…
-Em nhớ giứ sức khỏe nhé, nhớ liên lạc với chị thường xuyên nha…chị xin lỗi đã hiểu lầm.._ Cô ngượng ngịu nắm tay Ivy.
-Chị đừng nghĩ lung tung nữa, chị đã xin lỗi em nhiều lắm rồi mà. Bây giờ mọi chuyện đã tốt đẹp rồi, chị cũng hứa với em phải sống thật vui vẻ, hạnh phúc…và mau sinh cho anh Kay thật nhiều những đứa nhóc dễ thương nha chị._ Cô bé Ivy cười dịu dàng ôm lấy cô như thể đang ôm chị gái.
-Chị còn nhiều chuyện phải làm cơ, chưa thể sinh con cho anh ấy được…À..còn em, sao em chưa chịu nói cho anh Antoni biết bí mật của mình chứ?_ Cô nhìn Ivy cười tinh nghịch.
-Chị…! Hóa ra anh Kay đã nói cho chị rồi hả, thật đáng ghét..Hai người đừng chọc em nữa…- Ivy phụng phịu.
-Sao đây hai tiểu thư, đến giờ đi rồi mà không nỡ xa nhau sao?_ Antoni xuất hiện choàng lấy vai hai cô gái cười khoái trá.
-Em không nỡ thật, nhưng phải để hai người đi chứ…Hay là anh để Ivy ở lại đây em sẽ chăm sóc và kiếm cho em ấy một tấm chồng thật tốt, được không nào?
-Gì chứ? Nhưng mà…anh là anh nó, anh nghĩ anh lo được những chuyện đó cho nó chứ._ Antoni nghệt mặt ra nhìn cô rồi lại nhìn Ivy, trông anh ta thật mắc cười.
-Thôi, mày đi đi …có rất nhiều điều bất ngờ đang chờ mày phía trước đó, chúc hạnh phúc.
Hắn tiến lại choàng lấy vai vợ mình rồi đẩy thằng bạn vào sân bay.
Antoni tất nhiên là vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra với vợ chồng thằng bạn rồi, hắn cũng không hiểu sao cô em họ lại xấu hổ đến đỏ gay mặt mũi lên khi nghe những câu khó hiểu của vợ chồng Kay. Gặng hỏi thế nào cũng không được, hắn đành bước đi với những sợi dây thắc mắc lằng nhằng trong đầu.
Nhưng sự thật là hạnh phúc đang đón chờ hắn. Hắn chỉ phải làm lại từ đầu, sống tốt hơn, lương thiện và thành thật hơn mà thôi.
------------------------
-Anh này!
-Gì, vợ yêu?
-Hôm nay anh đưa em đi thăm mộ bố mẹ em được chứ?
-Tất nhiên rồi em…em nhớ hai người à?_ Hắn xiết nhẹ tay vợ mình.
………..
Bó hoa hồng trắng muốt được đặt trên tấm bia mộ có dòng tên của hai người quá cố. Cô lặng lẽ đứng nhìn mộ cha mẹ mình, cỏ đã mọc kín xung quanh, dòng chữ bám đầy cáu bẩn bởi đất cát và mưa gió sau một năm. Kí ức về cha mẹ, về những ngày tháng của tuổi thơ êm đềm như chạy qua trước mắt cô. Nụ cười của mẹ, vòng tay của cha và mái tóc hoe hoe nắng của một con bé kháu khỉnh đang cùng nhau vui đùa trên bãi cỏ.
Cô không khóc như những lần trước đến thăm mộ. Cô chỉ đứng nhìn trân trân dòng tên của hai người.
“Bố…mẹ, hai người có khỏe mạnh không? Con đến thăm bố mẹ đây. Hôm nay là ngày đầu tiên con đưa người đàn ông con yêu đến mộ bố mẹ. Con không biết bố mẹ có giận con không. Nhưng con muốn cầu xin một điều, bố mẹ hãy tha thứ và bỏ qua hết mọi chuyện được không ạ. Con chỉ mong hai người được sống một cuộc sống hạnh phúc thanh thản trên thiên đường thôi. Vì thế những vướng bận, những đau khổ hay hận thù bố mẹ hãy quên đi, hãy bỏ lại nó trên cuộc đời đau khổ này đi. Và bố mẹ hãy vì con, một lần nữa, hãy vì hạnh phúc và tình yêu của con mà bỏ qua cho anh ấy. Con yêu anh ấy, con sẽ không sống nổi nếu thiếu anh ấy và con cũng không muốn những hận thù, oan trái này cứ mãi tiếp diễn. Con muốn sống một cuộc sống bình yên và không còn sóng gió nữa… Bố mẹ hãy hiểu cho con. Con yêu bố mẹ.”
-Em đừng buồn nữa, bố mẹ thấy em như thế sẽ không vui đâu.
-Vâng._ Cô dựa đầu vào vai hắn, bàn tay cô lồng vào tay chồng mình, cảm nhận hơi ấm của yêu thương.
-Lần đầu tiên con được đến thăm bố mẹ. Những lần trước là cô bé này không cho con đến, con không hiểu sao nhưng giờ thì con đã được đến đây rồi. Con xin lỗi bố mẹ vì thời gian qua con đã làm cô ấy khổ. Nhưng từ bây giờ con sẽ yêu thương, trân trọng cô ấy hơn, con sẽ mang hạnh phúc và sẽ ở bên cô ấy suốt đời. Cảm ơn bố mẹ đã mang đến cho con một người phụ nữ tuyệt vời.
Hắn cúi rạp người thành kính trước mộ bố mẹ vợ, hắn làm cô thấy mãn nguyện, những gì hắn nói cô hoàn toàn tin tưởng và biết hắn sẽ làm như thế. Và bây giờ trở ngại cuối cùng cho tình yêu của cô chỉ còn lại dì cô. Cô chưa biết phải làm thế nào nếu dì cô lại phản ứng như mọi lần. Nhưng thà đưa chồng đến gặp mặt dì, cầu xin dì tha thứ còn hơn là tìm cách giấu diếm hay vòng vo.
Với cô, người dì ấy đã chịu nhiều mất mát và phải hy sinh quá nhiều cho cô sau khi cha mẹ cô qua đời. Cô yêu chồng mình, không muốn xa rời hắn nhưng cô cũng kính trọng và luôn lắng nghe dì của mình, cô không muốn bà buồn bởi bà là người thân duy nhất còn lại bên cô luôn lo lắng, quan tâm đến cô.
.
.
.
Jen ngắm bó thủy vu trắng dịu dàng loài hoa mà dì cô rất thích, rồi tiến lại phía Kay. Hắn đang tìm kiếm một bộ đồ tươm tất để ra mắt dì của vợ mình, người mà hắn chưa từng được gặp mặt.
-Anh xong chưa?_ Cô ôm lấy chồng mình từ phía sau.
-Ừm…anh chẳng biết chọn áo nào cả, em chọn cho anh nhé._ Hắn quay lại ôm cô nũng nịu.
-Anh này…em có chuyện muốn nói với anh trước khi mình đến gặp dì…_ Cô vừa lật những chiếc mắc áo vừa nói.
-Sao em?
-Những chuyện quá khứ đã qua rồi, cha mẹ em cũng đã qua đời, mẹ anh cũng vậy... Em biết anh không muốn nhắc lại nữa, nhưng chuyện đó dì Anna không thể quên được, dì không chấp nhận bỏ qua mọi chuyện như vậy…
Hắn nhíu mày lại không hiểu vợ mình nói gì, cũng không hiểu sao cô lại nhắc đến mẹ hắn và chuyện gì đó trong quá khứ.
-Khoan đã, em đang định nói gì thế? Anh không hiểu lắm, bố mẹ em và mẹ anh đã mất nhưng có liên quan gì đến nhau? Còn dì của em làm sao? Anh thực sự không hiểu._ Hắn giữ vai cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô thắc mắc.
Bây giờ thì người ngạc nhiên, sững sờ lại chính là cô. Cô không hiểu sao chồng mình lại hỏi những câu như vậy, cũng không hiểu sao ánh mắt của hắn lại ngạc nhiên đến thế. Chẳng phải hắn là người biết rõ mọi chuyện hơn ai hết hay sao? Tại sao hắn lại tỏ thái độ như thế, hay hắn quên?
-Anh không hiểu em đang nói đến chuyện gì à? Những chuyện xảy ra trong quá khứ, cái chết của những người thân bên cạnh chúng ta anh là người biết rõ nhất cơ mà. Tại sao ba mẹ em lại qua đời, tại sao mẹ anh phải tự tử…anh không nhớ gì hết à?
-Em càng nói anh càng không hiểu, mẹ anh đã phản bội bố anh…điều đó là điều anh không muốn nhớ đến nữa…Nhưng chuyện bố mẹ em mất anh có được biết gì đâu? Em chưa hề nói với anh về điều đó mà…anh cũng không dám hỏi…anh sợ em buồn. Hay em đang giận anh vì điều đó?_ Hắn luống cuống nắm chặt vai cô như sợ cô sẽ nổi giận mà bỏ đi vậy.
Còn cô thì càng ngạc nhiên hơn bởi những điều hắn nói. Cô biết thái độ đó của chồng mình là thật, tức là hắn không nói dối cô. Vậy mọi chuyện thực ra là như thế nào? Chồng cô không nói dối thì sao dì cô lại nói với cô như vậy? Hay hắn lại đang đóng kịch trước mặt cô.
Cô lại bắt đầu cảm thấy bất an, dường như sắp sửa có sóng gió nào đó lại xảy đến với cô. Và cô cảm nhận được nó đang tiến lại cô, ngày càng gần…rất gần. Chỉ chiều nay thôi, mọi chuyện sẽ rõ ràng khi cô đến thăm dì Anna cùng với chồng của mình.
Jen ngắm bó thủy vu trắng dịu dàng loài hoa mà dì cô rất thích, rồi tiến lại phía Kay. Hắn đang tìm kiếm một bộ đồ tươm tất để ra mắt dì của vợ mình, người mà hắn chưa từng được gặp mặt.
-Anh xong chưa?_ Cô ôm lấy chồng mình từ phía sau.
-Ừm…anh chẳng biết chọn áo nào cả, em chọn cho anh nhé._ Hắn quay lại ôm cô nũng nịu.
-Anh này…em có chuyện muốn nói với anh trước khi mình đến gặp dì…_ Cô vừa lật những chiếc mắc áo vừa nói.
-Sao em?
-Những chuyện quá khứ đã qua rồi, cha mẹ em cũng đã qua đời, mẹ anh cũng vậy... Em biết anh không muốn nhắc lại nữa, nhưng chuyện đó dì Anna không thể quên được, dì không chấp nhận bỏ qua mọi chuyện như vậy…
Hắn nhíu mày lại không hiểu vợ mình nói gì, cũng không hiểu sao cô lại nhắc đến mẹ hắn và chuyện gì đó trong quá khứ.
-Khoan đã, em đang định nói gì thế? Anh không hiểu lắm, bố mẹ em và mẹ anh đã mất nhưng có liên quan gì đến nhau? Còn dì của em làm sao? Anh thực sự không hiểu._ Hắn giữ vai cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô thắc mắc.
Bây giờ thì người ngạc nhiên, sững sờ lại chính là cô. Cô không hiểu sao chồng mình lại hỏi những câu như vậy, cũng không hiểu sao ánh mắt của hắn lại ngạc nhiên đến thế. Chẳng phải hắn là người biết rõ mọi chuyện hơn ai hết hay sao? Tại sao hắn lại tỏ thái độ như thế, hay hắn quên?
-Anh không hiểu em đang nói đến chuyện gì à? Những chuyện xảy ra trong quá khứ, cái chết của những người thân bên cạnh chúng ta anh là người biết rõ nhất cơ mà. Tại sao ba mẹ em lại qua đời, tại sao mẹ anh phải tự tử…anh không nhớ gì hết à?
-Em càng nói anh càng không hiểu, mẹ anh đã phản bội bố anh…điều đó là điều anh không muốn nhớ đến nữa…Nhưng chuyện bố mẹ em mất anh có được biết gì đâu? Em chưa hề nói với anh về điều đó mà…anh cũng không dám hỏi…anh sợ em buồn. Hay em đang giận anh vì điều đó?_ Hắn luống cuống nắm chặt vai cô như sợ cô sẽ nổi giận mà bỏ đi vậy.
Còn cô thì càng ngạc nhiên hơn bởi những điều hắn nói. Cô biết thái độ đó của chồng mình là thật, tức là hắn không nói dối cô. Vậy mọi chuyện thực ra là như thế nào? Chồng cô không nói dối thì sao dì cô lại nói với cô như vậy? Hay hắn lại đang đóng kịch trước mặt cô.
Cô lại bắt đầu cảm thấy bất an, dường như sắp sửa có sóng gió nào đó lại xảy đến với cô. Và cô cảm nhận được nó đang tiến lại cô, ngày càng gần…rất gần. Chỉ chiều nay thôi, mọi chuyện sẽ rõ ràng khi cô đến thăm dì Anna cùng với chồng của mình.
Cô khoác tay chồng mình rồi cả hai nhìn nhau với cùng một vẻ mặt căng thẳng, họ cùng bước vào cổng bệnh viện – nơi dì Anna của cô đang chữa bệnh.
Cô đã nói hết mọi chuyện với hắn và chỉ nhận lại được những ánh mắt ngạc nhiên, những cái lắc đầu khó hiểu của hắn. Mọi điều cô nói như một bức màn bí mật vừa được kéo lên và hắn là kẻ được biết đến sau cùng vậy.
Hai vợ chồng cô đã cùng có chung một suy nghĩ mà đến giờ cô vẫn chưa dám tin. Đó là người nói dối chính là dì Anna của cô. Cô chỉ không hiểu, nếu chồng cô không hề biết gì thì sao bà lại nói hắn biết, tại sao bà lại bắt cô ly hôn với hắn. Vì bố hắn là kẻ đã hại chết ba mẹ cô ư. Bây giờ là thế kỷ hiện đại rồi, tại sao dì cô vẫn còn giữ cái suy nghĩ như thế? Bố của chồng cô là người có tội vậy tại sao bà bịa ra chuyện để nhất quyết bắt cô ly hôn? Phải chăng còn bí mật nào mà cô không được biết trong câu chuyện này?
Còn hắn thì bực tức ra mặt sau khi nghe cô kể đầu đuôi câu chuyện, hắn đã căm ghét bố mình hơn. Trước kia vì ông thờ ơ mà mẹ hắn đã ngoại tình, để rồi sau đó bà không chịu nổi những áp lực cũng như những căng thẳng trong cuộc sống bất hạnh mà phải tự sát. Mẹ hắn có lỗi, nhưng người có lỗi nhiều hơn chính là cha hắn. Hắn càng không thể tha thứ nổi chuyện ông ta lại lòng thòng với mẹ của vợ mình và kết cục là gia đình vợ hắn tan nát, gây bao đau khổ cho cô cũng như bao nỗi oan trái trong tình yêu của vợ chồng hắn.
Mọi chuyện cứ như một đống bùi nhùi mà cả hai vợ chồng họ đều mông lung mờ mịt, họ chỉ biết câu trả lời duy nhất, và sự thật rõ ràng nhất chỉ có một người giải đáp được. Đó là bà Anna – dì của cô.
.
.
.
Thang máy dừng ở thầng 6 bệnh viện, hai vợ chồng hắn bước ra, vẫn tay trong tay. Họ hít một hơi dài như để chuẩn bị đối diện với những chuyện rất tồi tệ vậy.
-Em đừng lo, dù có chuyện gì thì mọi thứ cũng là quá khứ rồi. Anh sẽ mãi bên cạnh em, anh yêu em._ Hắn siết nhẹ tay cô và nhìn cô trìu mến.
-Em biết, em cũng vậy sẽ mãi ở bên anh._ Cô khẽ mỉm cười, bó thủy vu trên tay rung rung theo từng bước chân.
…..
Phòng bệnh của dì cô thuộc dãy đặc biệt, chỉ có duy nhất một phòng được đặt tại khu riêng biệt, cách xa với dãy phòng bệnh bình thường khác, nên vợ chồng cô phải đi lòng vòng một lúc mới đến được dãy hành lang im ắng đó.
Bình thường thì chẳng có ai bén mảng tới đây cả, vì dì cô khi nào lên cơn đau tim bà sẽ tự ấn nút gọi bác sĩ ở ngay trên giường bệnh mà thôi. Nhưng chưa đến cửa phòng bà mà vợ chồng cô đã nghe có tiếng ồn ào vọng ra rồi.
-Có ai đến thăm dì sao em?
-Không, em đâu còn họ hàng thân thích gì đâu…. Hay là dì bị đau?_ Cô hốt hoảng vội buông tay chồng mình ra chạy về phía cửa phòng.
Nhưng chưa chạy được đến đó thì cô bị vấp ngã, cô loạng choạng suýt bổ nhào xuống đất thì may chồng cô đã kịp đỡ lấy cô nhẹ nhàng. Hắn ôm cô trong lòng, nhăn mặt mắng yêu cô.
-Em làm gì thế? Từ từ đã nào.
-Nhưng hình như dì…
-Em để ý kĩ đi, nếu dì bị sao thì cửa phòng sao đóng im ỉm thế được, với lại bác sĩ, y tá phải đi lại quanh đây nườm nượp chứ. Chắc dì có khách thôi mà, hay là bạn của dì…. Chúng ta ngồi đây chờ đi em._ Hắn vòng tay qua eo cô kéo nhẹ cô ngồi vào lòng hắn trên băng ghế chờ dọc hành lang.
Nhưng hai người chưa kịp ngồi ấm chỗ thì tiếng ồn ào, hình như là cãi vã lại vọng ra từ bên trong phòng bệnh của bà Anna.
“Anh nói thế mà nghe được à? Mọi chuyện anh bày ra bây giờ anh lại buông xuôi bỏ mặc tôi hả?”
“Cô có im đi không? Cô định cho tất cả nghe được mọi chuyện hả?”
Hắn khựng lại, tay nắm đang nắm tay cô chợt run lên lẩy bẩy, mặt hắn bàng hoàng. Hắn làm cô cũng hoảng sợ khi quay lại nhìn hắn, cô vội ngồi sang bên cạnh giơ tay lên ôm mặt hắn:
-Anh, anh làm sao thế?
-Đó là…giọng…bố anh._ Hắn lắp bắp.
-Gì cơ? Bố anh?...Sao bố anh lại ở đây?_ Cô sững sờ.
Cô chồm lên, định chạy về phía cửa phòng nhưng bị hắn giữ lại, có gì đó mách bảo hắn phải im lặng để nghe hết câu chuyện dang dở của hai người bên trong căn phòng kia. Hắn đưa tay lên miệng làm dấu im lặng với cô rồi nắm tay cô bước nhẹ về phía cánh cửa phòng bệnh.
“Anh là thằng đàn ông hèn nhát. Anh có gan làm mọi chuyện giờ lại sợ hãi trốn chạy để mình tôi ở lại đây, cứ phải đóng kịch với lũ trẻ con đó hả?”
Tiếng dì Anna làm cô cũng chết lặng người, lần đầu tiên cô nghe thấy những lời chua ngoa, độc đoán đó của người dì hiều dịu. Cô toát hết mồ hôi và thở dốc, nhưng cái nắm tay nhẹ nhàng của hắn làm cô lấy lại bình tĩnh để nghe nốt câu chuyện.
“Tôi đã bảo dừng lại đi, tôi đã nói hãy để chúng nó sống yên ổn. Cô thì lúc nào cũng tiền, tiền, tiền và tiền. Cô sống như bây giờ không phải quá đầy đủ rồi sao? Gia tài đó là của bố mẹ con bé để lại, nó mới là người thừa kế gia tài đó.”
“Ha ha ha, anh tưởng tôi cần tiền à? Tôi không cần những thứ đó. Cái tôi cần là trả thù chị ta, tôi hận chị ta, hận mẹ của con bé Jen đó. Chị ta luôn có được những thứ đáng lẽ ra là của tôi. Tôi và chị ta cùng là con, nhưng bố tôi luôn yêu quý chị ta. Tôi là người quen Jonny trước, nhưng chị ta đã quyến rũ anh ấy và đã cướp anh ấy. Ngay đến cả anh cũng bị chị ta quyết rũ, còn thứ gì chị ta không cướp mất của tôi nữa…. Tôi phải trả thù, chị ta có chết tôi cũng phải trả thù, tôi phải làm cho con gái chị ta khổ sở, như thế dù ở thiên đàng hay địa ngục chị ta cũng không yên lòng được… ha ha ha ha.”
“Cô điên rồi, Jonny và cô ấy yêu nhau, Jonny chưa hề yêu cô, tôi cũng thế. Cô chỉ có khuôn mặt giống cô ấy mà thôi, cô không bao giờ bằng được cô ấy. Cô là kẻ độc ác, cô ấy đã chết rồi mà cô còn thù hận, trút giận lên đầu con của cô ấy. Cô là một con rắn độc.”
“Ha ha ha ha, anh nói mà không biết ngượng sao? Rắn độc ư? Phải, tôi là một con rắn độc. Vậy còn anh? Anh tử tế, tốt đẹp lắm sao. Anh cũng là một kẻ máu lạnh mà thôi. Anh có yêu vợ mình không? Anh có đối xử tốt với vợ mình không? Anh cưới rồi bỏ mặc vợ mình để chạy theo một tình yêu vô vọng, chạy theo chị của tôi. Anh đối xử với vợ của mình có khác một con nô lệ không? Thậm chí còn giết chết cô ta. Anh tốt đẹp sao? Ha ha ha ha.”
Rầm!
-Bà nói gì? Ông ta đã giết mẹ tôi?
Hắn đạp tung cánh cửa xông vào miệng gầm lên điên dại. Từng câu nói của hai người đó hắn đã nghe rõ từng từ. Hắn không thể tin được, hơn một năm qua hắn đã bị lừa dối, hơn một năm qua hắn hận mẹ của mình. Hắn cứ nghĩ mẹ mình là người đàn bà lăng nhăng, lẳng lơ. Hắn cứ nghĩ rằng bà bị dằn vặt bởi tội lỗi để rồi quyết định tự tử. Nhưng tất cả chỉ là giả dối. Hắn không ngờ được hắn lại bị lừa gạt trắng trợn đến như vậy.
Mặt hắn tức giận, điên cuồng. Mắt hắn vằn lên những tia đỏ ngang dọc, hắn căm thù người đàn ông mà hắn phải gọi là bố đang đứng trước mặt hắn. Hắn chỉ muốn giết chết ông ta, hắn chỉ muốn ông ta phải xuống địa ngục để trả thù cho mẹ hắn.
-Kay…! Sao…sao con lại ở đây?_ Bố hắn lắp bắp.
-Tại sao ư? Tại vì tôi không muốn làm kẻ ngớ ngẩn…không muốn làm thằng ngốc để ông lừa gạt nữa.._ Hắn nghiến răng rít lên.
-Con…con đừng nghĩ lung tung…hãy nghe bố đã…_ Ông ta lùi dần về phía sau.
Cả bố hắn và dì của vợ hắn đều hoảng hốt, kinh sợ trước dáng vẻ của hắn. Họ không hiểu sao hắn lại có mặt ở đây, nghe được những gì họ vừa nói. Hai người họ sợ hãi cứ lùi dần, lùi dần về phía sau. Họ biết rằng mọi chuyện đã bại lộ, bí mật của họ đã bị người khác biết. Họ hoảng loạn, thất kinh nhìn tên con trai đứng trước mặt.
-Con bình tĩnh nghe bố nói đã, chuyện không phải thế đâu, bố muốn giải thích…Kay…con phải nghe bố chứ?_ Bố hắn giơ tay ra xua xua trấn an hắn, nhưng ông càng nói hắn càng tiến lại lạnh lùng, vô cảm.
-Tôi không có lý do gì để nghe ông nữa…ông lại định lừa gạt tôi sao? Vì ông mà mẹ tôi sống trong đau khổ, vì ông mà mẹ tôi chết đi vẫn phải chịu oan uổng và tai tiếng…ông độc ác với vợ mình, với người đã yêu thương trung thành với ông hết lòng như vậy sao?
-Không…không phải bố làm thế đâu...Chính mụ đàn bà này, chính mụ ta đã dàn ra cảnh đó làm mẹ con chết oan…có..có quản gia Trịnh làm chứng, bố hoàn toàn không cố ý làm thế._ Bố hắn đột nhiên quay sang, chỉ thẳng vào mặt bà Anna quát lên, ông nhìn bà ta đầy vẻ căm thù, tức giận.
-Cái gì?...Anh nói cái gì…? Đồ đê tiện, bây giờ anh đổ lỗi cho tôi hả? Đồ khốn nạn…_ Bà Anna trợn mắt nhìn ông ta điên cuồng, máu nóng bốc lên, bà nhảy chồm chồm lên đấm đá vào người bố hắn bôm bốp.
Bố hắn vội giật tay bà ta ra, chạy lại phía hắn nắm chặt lấy hai cánh tay con trai mình cầu xin thảm thiết. Ông cứ luôn miệng đổ lỗi cho bà Anna về tất cả mọi chuyện. Từ chuyện bà ta quyến rũ ông để ông lú lẫn bỏ rơi mẹ hắn, cho đến chuyện bà ta dàn dựng ra cảnh nằm ngủ trên giường với ông để mẹ hắn nhìn thấy. Và cả chuyện bà ta xúi bẩy, đặt bẫy để mẹ hắn bị chết.
Hắn không muốn tin gì hết, hắn nhìn ra nơi khác tránh ánh mắt giả dối của cha mình, hắn cố giũ ông ra khỏi tay mình với vẻ ghê tởm, khinh bỉ. Còn ông, ông khóc lóc van xin hắn, ông nói ông yêu quý hắn, muốn làm người cha tốt của hắn.
Và trong lúc hai người còn đang giằng co nhau thanh minh, van vỉ thì bà Anna đứng nhìn họ bằng đôi mắt căm hờn tột độ. Bà không thể tin được người đàn ông kia lại điêu ngoa, xảo trá đến thế. Mọi lỗi lầm ông ta đổ hết lên đầu bà, biến bà thành một con quỷ hút máu người, biến bà thành một thứ đáng ghê tởm, một thứ cặn bã như thế.
Bà không cam lòng, dù bà có độc ác đến đâu thì một mình bà cũng không thể bày ra tất cả những điều độc ác như ông ta nói. Vậy mà ông ta đã nói thế đấy. Nếu ông ta đã nói như vậy thì bà sẽ cho ông ta biết bà là con người như thế nào, bà sẽ biến thành con người độc ác đúng như ông ta đang bôi vẽ lên.
-Aaaaaaa….chết đi…đồ đàn ông thối tha._ Bà Anna vớ lấy con dao gọt hoa quả trên bàn lao tới từ sau lưng người đàn ông đang ra sức kể xấu bà.
-Không!_ Hắn chợt quay lại, giật mình bởi hình ảnh của bà Anna.
Phập!
-…không….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.