Đang Livestream Thì Bị Con Cưng Hào Môn Thổ Lộ
Chương 69
Lạc Thủy Đông Tịch
11/07/2024
Sau khi ăn bữa sáng xong, Hứa Tề Tư theo lời đề nghị của Nguyễn Ôn Tịch đi dạo qua mấy cửa hàng họa cụ để chuẩn bị dụng cụ vẽ hoa đăng.
Hoa đăng thủ công là một điểm độc đáo ở trấn S. Người dân nơi đây rất có tài năng hội họa, đa số đều dựa vào nghề thủ công này để sinh sống.
Hứa Tề Tư dựa theo sở thích mà mua không ít dụng cụ, tâm tình cũng vui vẻ theo.
Nguyễn Ôn Tịch lúc này nói:
“Lát nữa tiểu Thất có muốn qua nhà anh không? Là khu biệt thự bên kia, ba mẹ và anh cả chắc tới đêm mới có thể về, chỉ cần chúng ta rời đi trước khi bọn họ về là được.”
“A?” Hứa Tề Tư không ngờ anh lại đột ngột đưa ra lời đề nghị như vậy, cậu có chút kinh ngạc hỏi:
“Nhưng như vậy có thể....không tốt lắm a?”
Nguyễn Ôn Tịch cười trấn an: “Yên tâm, bọn họ đều biết em. Trước tiên anh sẽ báo với bọn họ một tiếng, trong nhà chỉ có dì nấu cơm và quản gia. Anh đưa em về sẽ không có ai để ý.”
Hứa Tề Tư lại do dự một lúc lâu mới gật đầu: “Được.”
Nhưng cậu vẫn lo lắng, lấy hết can đảm hỏi: “Vậy đợi lần sau.....Em cũng tìm một cơ hội đến chào người nhà anh Ôn Tịch được không? Nếu không thì trông quá không lễ phép....”
Cậu và Nguyễn Ôn Tịch đã sống chung nhà hơn ba tháng, hơn nữa từ lúc đó đến bây giờ đều là Nguyễn Ôn Tịch chiếu cố cậu, còn giúp cậu rất nhiều, theo lý mà nói thì cậu nên qua nhà anh lễ phép chào hỏi người lớn mới đúng.
Nguyễn Ôn Tịch: “Anh không có ý kiến, nhưng tiểu Thất có thể chứ? Nếu em chưa thể thích ứng với nhiều người thì không cần miễn cưỡng bản thân.”
Tuy rằng trong khoảng thời gian này tình trạng của Hứa Tề Tư đã cởi mở hơn trước rất nhiều nhưng chung quy tính cách sợ giao tiếp xã hội không phải là điều dễ dàng thay đổi.
Kỳ thực hiện tại Hứa Tề Tư cũng không dám ở cùng chỗ với những trưởng bối lớn hơn mình, chỉ là nghĩ đến việc mình được Nguyễn Ôn Tịch chăm sóc nhiều như vậy, cậu quyết tâm mình có thể làm được:
“Em có thể. Anh Ôn Tịch đã chiếu cố em nhiều như vậy nên em cũng muốn gặp người nhà anh, ừm......cũng muốn cảm nhận một chút nơi mà anh Ôn Tịch trưởng thành.”
Cậu nhớ lại lần ở công ty của Nguyễn Ôn Tịch nhìn thấy hình thức hai anh em ở chung, nói:
“Quan hệ của anh Ôn Tịch và người nhà nhất định là rất tốt a.”
Nguyễn Ôn Tịch nghe vậy vẻ mặt dịu dàng hơn vài phần: “Ừ, anh có được thành tựu như vây giờ cũng không khỏi nhờ có mọi người.”
“Cho nên.....” Hứa Tề Tư hít sâu, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Ôn Tịch, “Cho nên em muốn gặp những người đã nhìn anh Ôn Tịch trưởng thành.”
Nguyễn Ôn Tịch đã ngắm biểu cảm từ kinh ngạc đến hoang mang rồi lại quyết tâm của cậu, nhịn không được khẽ cười ra tiếng:
“Được, có một số việc cũng vừa lúc em nên biết.”
“Hả?” Nguyễn Ôn Tịch nói câu cuối quá nhỏ, Hứa Tề Tư không nghe rõ.
“Không có gì.” Nguyễn Ôn Tịch không lặp lại, anh hỏi: “Vậy tiểu Thất muốn khi nào đến?”
Hứa Tề Tư khó xử nói: “À.....Hay là anh Ôn Tịch quyết đi?”
Nguyễn Ôn Tịch cố tình trêu ghẹo: “Chọn ngày chi bằng chiều nay?”
“Kia, cũng quá gấp đi.....” Hứa Tề Tư bị câu này dọa nhảy dựng, vất vả lắm mới an ủi trái tim hốt hoảng của mình.
Nguyễn Ôn Tịch xoa đầu cậu một phen: “Được rồi, giỡn em thôi. Thật ra ba mẹ anh đã sớm muốn gặp em, chỉ là sợ em thẹn thùng nên mới không gấp gáp. Anh và bọn họ sẽ thương lượng thời gian, để bọn họ chuẩn bị trước.”
“Đến tối cả nhà anh mới về, mà hai nhà ở trấn S còn bận rộn mấy ngày nữa. Tiểu Thất thấy thế nào?”
Nghe thấy mình còn thời gian để củng cố tâm lý, Hứa Tề Tư liền thở phào nhẹ nhõm: “Được.”
Thấy người lớn hai nhà đều có lịch trình bận rộn, hai người không tiếp tục đề tài này nữa, quyết định để Nguyễn Ôn Tịch nói trước với người nhà rồi lại tính tiếp, còn bây giờ Hứa Tề Tư và anh cùng nhau đến nhà Nguyễn Ôn Tịch ở trấn S.
Bọn họ tuy ở cùng khu biệt thự nhưng bởi vì tính riêng tư nên khoảng cách mỗi căn rất lớn, quãng đường đi lại giữa các căn biệt thự có lẽ ước chừng mười mấy phút đi xe.
Cư dân ở đây ngày càng quạnh quẽ so với trên phố, có rất ít người đi lại trên đường.
Hứa Tề Tư và Nguyễn Ôn Tịch đi cùng nhau vào biệt khu, trên đường cậu khẽ nhìn chung quanh đánh giá các căn nhà hình như đã lâu không có người ở.
Có lẽ nhìn ra được sự hoang mang của cậu, Nguyễn Ôn Tịch giải thích:
“Khu này chủ yếu là các tòa biệt thự riêng, ngày thường không có mấy ai ở. Phần lớn đều giống nhà chúng ta, đều đến nơi khác lập nghiệp phát triển, để lại mấy căn biệt thư làm bất động sản hoặc nghỉ dưỡng.”
Hứa Tề Tư gật đầu, cuối cùng không tò mò nữa, đi theo Nguyễn Ôn Tịch vào nhà.
Vị trí tòa nhà chính tương đối tốt, khoảng cách với cổng chính không quá xa, lại tương đối yên tĩnh, không dễ bị quấy rầy bởi âm thanh ngoài đường.
Cửa lớn và nhà chính đều có nét xưa thanh tao, hai bên đối xứng treo đèn lồng đỏ và câu đối rất có không khí của Tết Âm Lịch.
“Tiểu thiếu gia, Hứa nhị thiếu gia.”
Quản gia đã sớm nhận được tin tức, hôm nay sau khi thu xếp xong mọi thứ liền ra cửa chờ, thấy hai người xuất hiện thì cung kính chào hỏi.
Nguyễn Ôn Tịch nhẹ nhàng đáp: “Lâm thúc, năm mới vui vẻ.”
Hứa Tề Tư hơi ngượng, vô thức đứng nép mình về phía Nguyễn Ôn Tịch, nhỏ giọng nói:
“Năm, năm mới vui vẻ ạ.”
“Năm mới vui vẻ.” Lâm thúc thân thiện mỉm cười, mượn mấy túi xách trong tay Nguyễn Ôn Tịch làm đề tài, “Cứ để mấy túi đồ đó cho tôi, hai vị thiếu gia mau mau vào nhà nghỉ ngơi một chút đi.”
“Được, làm phiền Lâm thúc.” Nguyễn Ôn Tịch gật đầu, từ lúc vào cửa chưa từng buông tay Hứa Tề Tư nói:
“Đi thôi, anh dẫn em đến xem nơi lát nữa mình vẽ hoa đăng.”
Hứa Tề Tư đã quen tay trong tay với Nguyễn Ôn Tịch nên cậu không hề phát hiện ra có chỗ không đúng, sau khi nghe xong thì gật đầu đi theo Nguyễn Ôn Tịch lên lầu.
Nguyễn Ôn Tịch chọn sân thượng là nơi để làm hoa đăng.
Sân thượng nhà anh giống với cái của bọn họ ở Phương Thơ hoa viên.
Chẳng qua là không tinh xảo bằng cái đã được đầu tư làm thành nhà kính trồng hoa, bên này ít khi ở nên trang trí tương đối đơn giản.
Nửa sân thượng có mái che được bày biện bộ bàn ghế mây, chiếc xích đu, xung quanh còn có hàng rào mây tre trang trí. Nửa sân ngoài trời thì trồng một số hoa lá tươi tắn, nghe Nguyễn Ôn Tịch nói là định kỳ sẽ có người làm vườn chuyên nghiệp đến chăm sóc.
Nói tóm lại, nơi này quả thực rất thích hợp để nghỉ dưỡng.
Nguyễn Ôn Tịch cười giới thiệu: “Nếu đến vào mùa xuân thì sẽ đúng dịp trăm hoa đua nở, quanh nhà chúng ta cũng có không ít các loài hoa mọc dại, so với mùa đông thì trông tươi tắn hơn nhiều.”
Hứa Tề Tư tò mò hỏi: “Anh Ôn Tịch thường đến đây vào mùa xuân sao?”
Nguyễn Ôn Tịch trả lời: “Nói đúng ra thì khi anh còn nhỏ, nhà của anh đã từng sống ở đây. Trước 5 tuổi, bên nhà chính khá loạn nên ba mẹ anh không thể trở về thành phố A, anh đành sống ở đây cùng bọn họ 5 năm.”
“Về sau anh được mười mấy tuổi thì có trở lại đây ở hơn một năm, thế nên cũng quen thuộc với nơi này.”
Lúc này Hứa Tề Tư mới hiểu ra: “Anh Ôn Tịch hẳn là cùng có chút tình cảm với nơi này.”
“Coi như là vậy.” Nguyễn Ôn Tịch trả lời loa qua rồi nhanh chóng đổi chủ đề, “Vậy tiểu Thất cảm thấy ở đây vẽ hoa đăng có được không? Có lẽ sẽ không đẹp bằng nhà kính của chúng ta, nhưng hiện tại chỉ còn cái sân thượng này hẳn là nơi thích hợp nhất rồi.”
Hứa Tề Tư trả lời: “Em cảm thấy nơi này khá tốt. Đơn giản, ấm áp và cũng rất có sinh khí.”
Nguyễn Ôn Tịch mỉm cười: “Tiểu Thất thích là tốt. Vậy em xuống lầu nghỉ ngơi một chút đi. Hoa đăng không lớn lắm, vẽ cũng đơn giản nên sẽ không mất nhiều thời gian, đợi buổi chiều bắt đầu là được.”
Hứa Tề Tư gật đầu, đi theo Nguyễn Ôn Tịch cùng nhau xuống lầu.
Căn nhà này thường không có người ở, nhưng vì được dọn dẹp hàng ngày nên không hề giống dáng vẻ một năm không ai ở.
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách chốc lát, đến giờ ăn trưa Nguyễn Ôn Tịch tự mình xuống bếp chuẩn bị cơm. Sau khi ăn uống đơn giản, lại ngồi nghỉ tiêu cơm rồi mới cùng Nguyễn Ôn Tịch quay lại sân thượng bắt đầu công tác vẽ hoa đăng.
Hai người đã hẹn trước là sẽ trao đổi hoa đăng, thế nên nó sẽ là bí mật trước khi hoàn thành.
Nói là bí mật nhưng vì sự tín nhiệm lẫn nhau, không một ai trong hai người đến chỗ riêng làm, cả hai đều thoải mái ngồi chung chỗ nhưng quay lưng về phía đối phương.
Nguyễn Ôn Tịch ở bên kia hình như đã có ý tưởng trong đầu trước đó rồi, vừa ngồi xuống là Hứa Tề Tư đã nghe được âm thanh truyền đến.
Hứa Tề Tư không phân tâm nữa, cậu bắt đầu cầm bút vẽ, chuẩn bị vào trạng thái.
Lúc này, trong đầu cậu bỗng nhớ tới cảnh tượng mặt trời mọc trong lần cùng nhau leo núi ở thành phố B.
Cảnh sắc lúc mặt trời mọc rất hợp với Nguyễn Ôn Tịch a.
Quyết định như vậy đi. Hứa Tề Tư nhanh chóng đắm chìm vào thế giới của bản thân. Trong quá trình vẽ, Lâm thúc có lên định hỏi các thiếu gia có cần bọn họ mang thêm đồ uống hay tráng miệng không. Nhưng ông chưa kịp mở miệng đã thấy Nguyễn Ôn Tịch khẽ lắc đầu, làm động tác 'suỵt' ý nói không cần.
Lâm thúc nhìn Hứa Tề Tư đang say mê đắm chìm vào thế giới của tranh vẽ, lập tức hiểu ra ý của thiếu gia nhà mình. Ông vui mừng cúi đầu không tiếng động rời đi.
Lâm thúc vừa đi không bao lâu thì có tin nhắn của ba mẹ Nguyễn Ôn Tịch lo lắng hỏi.
[Phu nhân: Ông thấy đứa bé kia thế nào?]
[Lâm: Thưa phu nhân, Hứa tiểu thiếu gia thoạt nhìn đúng thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn, lớn lên trông rất đáng yêu, nói chuyện lịch sự nhưng có cảm giác rất thẹn thùng.]
[Lâm: Hình như vị tiểu thiếu gia rất thích vẽ tranh, dáng vẻ khi vẽ rất chuyên chú, như hoàn toàn đắm mình vào thế giới riêng, tính tình khá đơn thuần.]
[Lão gia: Vậy khi ở chung với tiểu Tịch thì như thế nào? Nó có sợ tiểu Tịch không?]
[Lâm: Theo như tôi quan sát thì khi hai người ở chung, nhị thiếu gia ra dáng con người hơn nhiều.]
[Đại thiếu gia: Con đã nói rồi, tiểu Tịch thích đứa trẻ kia là thật. Hiện tại mọi người đều tin rồi chứ gì, hừ ]
[Phu nhân: Ai nha, này còn không phải đáng lo sao, với cái tính tình kia của tiểu Tịch......lỡ như làm tổn thương trái tim của đứa trẻ đó thì sao!]
[Lão gia: Tiểu Tịch trước giờ đều có chừng mực, Hứa gia và nhà chúng ta đều có quan hệ tốt, nó không cần thiết phải đến mức trở mặt đâu.]
[Đại thiếu gia: Dù sao mấy ngày này cũng có cơ hội thấy, để ba mẹ tận mắt nhìn liền biết.]
[Phu nhân: Nhưng trước đây chúng ta chưa từng tiếp xúc qua, liệu thằng bé sẽ thích cái gì a? Chuẩn bị nhiều thứ thằng bé thích, có phải sẽ làm nó thả lỏng hơn không?]
[Phu nhân: Bất quá như vậy trông có vẻ nhiệt tình quá mức, có phải sẽ dọa người ta chạy mất không?]
[Phu nhân: Hay là làm chút bánh ngọt? Trẻ con ở tuổi này hẳn là sẽ thích ăn bánh kẹo a?]
[Đại thiếu gia: Mẹ ——]
[Đại thiếu gia: Rốt cuộc là tiểu Thất gặp trưởng bối hay mẹ gặp? Sao con thấy mẹ còn khẩn trương hơn người ta là sao?]
[Phu nhân: Ai da, còn không phải trước đây mẹ chưa từng thử ở chung với đứa trẻ nào sợ người lạ sao.]
[Phu nhân: Khó khăn lắm tiểu Tịch mới gặp được người nó thích, nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt với đối phương chứ!]
Mẹ Nguyễn tự mình độc thoại trong group, tâm trạng khẩn trương đều lộ rõ. Nguyễn Sơn Nghiêu tuy ngoài miệng ghét bỏ nhưng không biết tự bao giờ mà bắt đầu tham gia chung với mẹ Nguyễn.
Ba Nguyễn thỉnh thoảng sẽ nói chen vào vài câu, có thể thấy ba người ai cũng có chút khẩn trương trước lần gặp mặt với Hứa Tề Tư.
Lâm thúc nhìn cuộc thảo luận sôi nổi trong điện thoại, lại ngẩng đầu nhìn về phía sân thượng, một lát mới cười ha hả rời mắt tiếp tục xuống lầu.
- ---------byhanako----------
Hoa đăng thủ công là một điểm độc đáo ở trấn S. Người dân nơi đây rất có tài năng hội họa, đa số đều dựa vào nghề thủ công này để sinh sống.
Hứa Tề Tư dựa theo sở thích mà mua không ít dụng cụ, tâm tình cũng vui vẻ theo.
Nguyễn Ôn Tịch lúc này nói:
“Lát nữa tiểu Thất có muốn qua nhà anh không? Là khu biệt thự bên kia, ba mẹ và anh cả chắc tới đêm mới có thể về, chỉ cần chúng ta rời đi trước khi bọn họ về là được.”
“A?” Hứa Tề Tư không ngờ anh lại đột ngột đưa ra lời đề nghị như vậy, cậu có chút kinh ngạc hỏi:
“Nhưng như vậy có thể....không tốt lắm a?”
Nguyễn Ôn Tịch cười trấn an: “Yên tâm, bọn họ đều biết em. Trước tiên anh sẽ báo với bọn họ một tiếng, trong nhà chỉ có dì nấu cơm và quản gia. Anh đưa em về sẽ không có ai để ý.”
Hứa Tề Tư lại do dự một lúc lâu mới gật đầu: “Được.”
Nhưng cậu vẫn lo lắng, lấy hết can đảm hỏi: “Vậy đợi lần sau.....Em cũng tìm một cơ hội đến chào người nhà anh Ôn Tịch được không? Nếu không thì trông quá không lễ phép....”
Cậu và Nguyễn Ôn Tịch đã sống chung nhà hơn ba tháng, hơn nữa từ lúc đó đến bây giờ đều là Nguyễn Ôn Tịch chiếu cố cậu, còn giúp cậu rất nhiều, theo lý mà nói thì cậu nên qua nhà anh lễ phép chào hỏi người lớn mới đúng.
Nguyễn Ôn Tịch: “Anh không có ý kiến, nhưng tiểu Thất có thể chứ? Nếu em chưa thể thích ứng với nhiều người thì không cần miễn cưỡng bản thân.”
Tuy rằng trong khoảng thời gian này tình trạng của Hứa Tề Tư đã cởi mở hơn trước rất nhiều nhưng chung quy tính cách sợ giao tiếp xã hội không phải là điều dễ dàng thay đổi.
Kỳ thực hiện tại Hứa Tề Tư cũng không dám ở cùng chỗ với những trưởng bối lớn hơn mình, chỉ là nghĩ đến việc mình được Nguyễn Ôn Tịch chăm sóc nhiều như vậy, cậu quyết tâm mình có thể làm được:
“Em có thể. Anh Ôn Tịch đã chiếu cố em nhiều như vậy nên em cũng muốn gặp người nhà anh, ừm......cũng muốn cảm nhận một chút nơi mà anh Ôn Tịch trưởng thành.”
Cậu nhớ lại lần ở công ty của Nguyễn Ôn Tịch nhìn thấy hình thức hai anh em ở chung, nói:
“Quan hệ của anh Ôn Tịch và người nhà nhất định là rất tốt a.”
Nguyễn Ôn Tịch nghe vậy vẻ mặt dịu dàng hơn vài phần: “Ừ, anh có được thành tựu như vây giờ cũng không khỏi nhờ có mọi người.”
“Cho nên.....” Hứa Tề Tư hít sâu, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Ôn Tịch, “Cho nên em muốn gặp những người đã nhìn anh Ôn Tịch trưởng thành.”
Nguyễn Ôn Tịch đã ngắm biểu cảm từ kinh ngạc đến hoang mang rồi lại quyết tâm của cậu, nhịn không được khẽ cười ra tiếng:
“Được, có một số việc cũng vừa lúc em nên biết.”
“Hả?” Nguyễn Ôn Tịch nói câu cuối quá nhỏ, Hứa Tề Tư không nghe rõ.
“Không có gì.” Nguyễn Ôn Tịch không lặp lại, anh hỏi: “Vậy tiểu Thất muốn khi nào đến?”
Hứa Tề Tư khó xử nói: “À.....Hay là anh Ôn Tịch quyết đi?”
Nguyễn Ôn Tịch cố tình trêu ghẹo: “Chọn ngày chi bằng chiều nay?”
“Kia, cũng quá gấp đi.....” Hứa Tề Tư bị câu này dọa nhảy dựng, vất vả lắm mới an ủi trái tim hốt hoảng của mình.
Nguyễn Ôn Tịch xoa đầu cậu một phen: “Được rồi, giỡn em thôi. Thật ra ba mẹ anh đã sớm muốn gặp em, chỉ là sợ em thẹn thùng nên mới không gấp gáp. Anh và bọn họ sẽ thương lượng thời gian, để bọn họ chuẩn bị trước.”
“Đến tối cả nhà anh mới về, mà hai nhà ở trấn S còn bận rộn mấy ngày nữa. Tiểu Thất thấy thế nào?”
Nghe thấy mình còn thời gian để củng cố tâm lý, Hứa Tề Tư liền thở phào nhẹ nhõm: “Được.”
Thấy người lớn hai nhà đều có lịch trình bận rộn, hai người không tiếp tục đề tài này nữa, quyết định để Nguyễn Ôn Tịch nói trước với người nhà rồi lại tính tiếp, còn bây giờ Hứa Tề Tư và anh cùng nhau đến nhà Nguyễn Ôn Tịch ở trấn S.
Bọn họ tuy ở cùng khu biệt thự nhưng bởi vì tính riêng tư nên khoảng cách mỗi căn rất lớn, quãng đường đi lại giữa các căn biệt thự có lẽ ước chừng mười mấy phút đi xe.
Cư dân ở đây ngày càng quạnh quẽ so với trên phố, có rất ít người đi lại trên đường.
Hứa Tề Tư và Nguyễn Ôn Tịch đi cùng nhau vào biệt khu, trên đường cậu khẽ nhìn chung quanh đánh giá các căn nhà hình như đã lâu không có người ở.
Có lẽ nhìn ra được sự hoang mang của cậu, Nguyễn Ôn Tịch giải thích:
“Khu này chủ yếu là các tòa biệt thự riêng, ngày thường không có mấy ai ở. Phần lớn đều giống nhà chúng ta, đều đến nơi khác lập nghiệp phát triển, để lại mấy căn biệt thư làm bất động sản hoặc nghỉ dưỡng.”
Hứa Tề Tư gật đầu, cuối cùng không tò mò nữa, đi theo Nguyễn Ôn Tịch vào nhà.
Vị trí tòa nhà chính tương đối tốt, khoảng cách với cổng chính không quá xa, lại tương đối yên tĩnh, không dễ bị quấy rầy bởi âm thanh ngoài đường.
Cửa lớn và nhà chính đều có nét xưa thanh tao, hai bên đối xứng treo đèn lồng đỏ và câu đối rất có không khí của Tết Âm Lịch.
“Tiểu thiếu gia, Hứa nhị thiếu gia.”
Quản gia đã sớm nhận được tin tức, hôm nay sau khi thu xếp xong mọi thứ liền ra cửa chờ, thấy hai người xuất hiện thì cung kính chào hỏi.
Nguyễn Ôn Tịch nhẹ nhàng đáp: “Lâm thúc, năm mới vui vẻ.”
Hứa Tề Tư hơi ngượng, vô thức đứng nép mình về phía Nguyễn Ôn Tịch, nhỏ giọng nói:
“Năm, năm mới vui vẻ ạ.”
“Năm mới vui vẻ.” Lâm thúc thân thiện mỉm cười, mượn mấy túi xách trong tay Nguyễn Ôn Tịch làm đề tài, “Cứ để mấy túi đồ đó cho tôi, hai vị thiếu gia mau mau vào nhà nghỉ ngơi một chút đi.”
“Được, làm phiền Lâm thúc.” Nguyễn Ôn Tịch gật đầu, từ lúc vào cửa chưa từng buông tay Hứa Tề Tư nói:
“Đi thôi, anh dẫn em đến xem nơi lát nữa mình vẽ hoa đăng.”
Hứa Tề Tư đã quen tay trong tay với Nguyễn Ôn Tịch nên cậu không hề phát hiện ra có chỗ không đúng, sau khi nghe xong thì gật đầu đi theo Nguyễn Ôn Tịch lên lầu.
Nguyễn Ôn Tịch chọn sân thượng là nơi để làm hoa đăng.
Sân thượng nhà anh giống với cái của bọn họ ở Phương Thơ hoa viên.
Chẳng qua là không tinh xảo bằng cái đã được đầu tư làm thành nhà kính trồng hoa, bên này ít khi ở nên trang trí tương đối đơn giản.
Nửa sân thượng có mái che được bày biện bộ bàn ghế mây, chiếc xích đu, xung quanh còn có hàng rào mây tre trang trí. Nửa sân ngoài trời thì trồng một số hoa lá tươi tắn, nghe Nguyễn Ôn Tịch nói là định kỳ sẽ có người làm vườn chuyên nghiệp đến chăm sóc.
Nói tóm lại, nơi này quả thực rất thích hợp để nghỉ dưỡng.
Nguyễn Ôn Tịch cười giới thiệu: “Nếu đến vào mùa xuân thì sẽ đúng dịp trăm hoa đua nở, quanh nhà chúng ta cũng có không ít các loài hoa mọc dại, so với mùa đông thì trông tươi tắn hơn nhiều.”
Hứa Tề Tư tò mò hỏi: “Anh Ôn Tịch thường đến đây vào mùa xuân sao?”
Nguyễn Ôn Tịch trả lời: “Nói đúng ra thì khi anh còn nhỏ, nhà của anh đã từng sống ở đây. Trước 5 tuổi, bên nhà chính khá loạn nên ba mẹ anh không thể trở về thành phố A, anh đành sống ở đây cùng bọn họ 5 năm.”
“Về sau anh được mười mấy tuổi thì có trở lại đây ở hơn một năm, thế nên cũng quen thuộc với nơi này.”
Lúc này Hứa Tề Tư mới hiểu ra: “Anh Ôn Tịch hẳn là cùng có chút tình cảm với nơi này.”
“Coi như là vậy.” Nguyễn Ôn Tịch trả lời loa qua rồi nhanh chóng đổi chủ đề, “Vậy tiểu Thất cảm thấy ở đây vẽ hoa đăng có được không? Có lẽ sẽ không đẹp bằng nhà kính của chúng ta, nhưng hiện tại chỉ còn cái sân thượng này hẳn là nơi thích hợp nhất rồi.”
Hứa Tề Tư trả lời: “Em cảm thấy nơi này khá tốt. Đơn giản, ấm áp và cũng rất có sinh khí.”
Nguyễn Ôn Tịch mỉm cười: “Tiểu Thất thích là tốt. Vậy em xuống lầu nghỉ ngơi một chút đi. Hoa đăng không lớn lắm, vẽ cũng đơn giản nên sẽ không mất nhiều thời gian, đợi buổi chiều bắt đầu là được.”
Hứa Tề Tư gật đầu, đi theo Nguyễn Ôn Tịch cùng nhau xuống lầu.
Căn nhà này thường không có người ở, nhưng vì được dọn dẹp hàng ngày nên không hề giống dáng vẻ một năm không ai ở.
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách chốc lát, đến giờ ăn trưa Nguyễn Ôn Tịch tự mình xuống bếp chuẩn bị cơm. Sau khi ăn uống đơn giản, lại ngồi nghỉ tiêu cơm rồi mới cùng Nguyễn Ôn Tịch quay lại sân thượng bắt đầu công tác vẽ hoa đăng.
Hai người đã hẹn trước là sẽ trao đổi hoa đăng, thế nên nó sẽ là bí mật trước khi hoàn thành.
Nói là bí mật nhưng vì sự tín nhiệm lẫn nhau, không một ai trong hai người đến chỗ riêng làm, cả hai đều thoải mái ngồi chung chỗ nhưng quay lưng về phía đối phương.
Nguyễn Ôn Tịch ở bên kia hình như đã có ý tưởng trong đầu trước đó rồi, vừa ngồi xuống là Hứa Tề Tư đã nghe được âm thanh truyền đến.
Hứa Tề Tư không phân tâm nữa, cậu bắt đầu cầm bút vẽ, chuẩn bị vào trạng thái.
Lúc này, trong đầu cậu bỗng nhớ tới cảnh tượng mặt trời mọc trong lần cùng nhau leo núi ở thành phố B.
Cảnh sắc lúc mặt trời mọc rất hợp với Nguyễn Ôn Tịch a.
Quyết định như vậy đi. Hứa Tề Tư nhanh chóng đắm chìm vào thế giới của bản thân. Trong quá trình vẽ, Lâm thúc có lên định hỏi các thiếu gia có cần bọn họ mang thêm đồ uống hay tráng miệng không. Nhưng ông chưa kịp mở miệng đã thấy Nguyễn Ôn Tịch khẽ lắc đầu, làm động tác 'suỵt' ý nói không cần.
Lâm thúc nhìn Hứa Tề Tư đang say mê đắm chìm vào thế giới của tranh vẽ, lập tức hiểu ra ý của thiếu gia nhà mình. Ông vui mừng cúi đầu không tiếng động rời đi.
Lâm thúc vừa đi không bao lâu thì có tin nhắn của ba mẹ Nguyễn Ôn Tịch lo lắng hỏi.
[Phu nhân: Ông thấy đứa bé kia thế nào?]
[Lâm: Thưa phu nhân, Hứa tiểu thiếu gia thoạt nhìn đúng thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn, lớn lên trông rất đáng yêu, nói chuyện lịch sự nhưng có cảm giác rất thẹn thùng.]
[Lâm: Hình như vị tiểu thiếu gia rất thích vẽ tranh, dáng vẻ khi vẽ rất chuyên chú, như hoàn toàn đắm mình vào thế giới riêng, tính tình khá đơn thuần.]
[Lão gia: Vậy khi ở chung với tiểu Tịch thì như thế nào? Nó có sợ tiểu Tịch không?]
[Lâm: Theo như tôi quan sát thì khi hai người ở chung, nhị thiếu gia ra dáng con người hơn nhiều.]
[Đại thiếu gia: Con đã nói rồi, tiểu Tịch thích đứa trẻ kia là thật. Hiện tại mọi người đều tin rồi chứ gì, hừ ]
[Phu nhân: Ai nha, này còn không phải đáng lo sao, với cái tính tình kia của tiểu Tịch......lỡ như làm tổn thương trái tim của đứa trẻ đó thì sao!]
[Lão gia: Tiểu Tịch trước giờ đều có chừng mực, Hứa gia và nhà chúng ta đều có quan hệ tốt, nó không cần thiết phải đến mức trở mặt đâu.]
[Đại thiếu gia: Dù sao mấy ngày này cũng có cơ hội thấy, để ba mẹ tận mắt nhìn liền biết.]
[Phu nhân: Nhưng trước đây chúng ta chưa từng tiếp xúc qua, liệu thằng bé sẽ thích cái gì a? Chuẩn bị nhiều thứ thằng bé thích, có phải sẽ làm nó thả lỏng hơn không?]
[Phu nhân: Bất quá như vậy trông có vẻ nhiệt tình quá mức, có phải sẽ dọa người ta chạy mất không?]
[Phu nhân: Hay là làm chút bánh ngọt? Trẻ con ở tuổi này hẳn là sẽ thích ăn bánh kẹo a?]
[Đại thiếu gia: Mẹ ——]
[Đại thiếu gia: Rốt cuộc là tiểu Thất gặp trưởng bối hay mẹ gặp? Sao con thấy mẹ còn khẩn trương hơn người ta là sao?]
[Phu nhân: Ai da, còn không phải trước đây mẹ chưa từng thử ở chung với đứa trẻ nào sợ người lạ sao.]
[Phu nhân: Khó khăn lắm tiểu Tịch mới gặp được người nó thích, nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt với đối phương chứ!]
Mẹ Nguyễn tự mình độc thoại trong group, tâm trạng khẩn trương đều lộ rõ. Nguyễn Sơn Nghiêu tuy ngoài miệng ghét bỏ nhưng không biết tự bao giờ mà bắt đầu tham gia chung với mẹ Nguyễn.
Ba Nguyễn thỉnh thoảng sẽ nói chen vào vài câu, có thể thấy ba người ai cũng có chút khẩn trương trước lần gặp mặt với Hứa Tề Tư.
Lâm thúc nhìn cuộc thảo luận sôi nổi trong điện thoại, lại ngẩng đầu nhìn về phía sân thượng, một lát mới cười ha hả rời mắt tiếp tục xuống lầu.
- ---------byhanako----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.