Đằng Sau Thiên Thần Là Một Ác Quỷ
Chương 15: Cô Em Gái Giả Tạo
Huyền Scorpio
03/02/2016
- Đồ quê mùa!- Đình Nhã đang ngồi uống trà và đọc sách thì Alin từ đâu xuất hiện, cất giọng tức giận, nhìn cô đầy hằn học. Hôm nay Alin mặc một chiếc váy xanh dài đến đầu gối, tay áo có đính ren, mái tóc nâu bồng bềnh buộc cao lên, trông thật xinh đẹp, nhưng cái điệu bộ kiêu căng làm Đình Nhã khẽ nhíu mày, cô nhếch miệng. Không phải chứ, lại chuyện ghen tuông vớ vẩn. Đúng là buồn cười, tưởng Alin hiền lắm, ai dè.....Đình Nhã không nói gì, cô lơ Alin đi và tiếp tục đọc sách.Pặc!
Alin giật quyển sách trên tay Đình Nhã và ném đi, đôi môi xinh xắn nở nụ cười thách thức. Đình Nhã im lặng, cô đặt ly trà xuống, quay sang nhìn Alin, thong thả nói:
- Nếu xét về tuổi tác thì không phải em kém chị một tuổi sao? Đừng có vô lễ như vậy với đàn chị chứ! Gia Bảo mà thấy hành động vừa rồi của em thì sao nhỉ?
Sắc mặt Alin chuyển sang tối sầm, cả người cô ta run run, Alin trừng mắt:
- Ai cho phép chị gọi tên anh Bảo thân mật như vậy? Mà chị đang đe doạ tôi sao? Thứ con gái quê mùa như chị đòi xứng với anh ấy hả? Đồ không biết xấu hổ, nói cho mà biết, anh Bảo là của tôi, chị đừng hòng giở trò.
Đình Nhã cười mỉa mai, cô bình thản nhìn thẳng vào mắt Alin, giọng có chút khinh thường:
- Ai mới là kẻ không biết xấu hổ nhỉ? Dựa vào đâu em nói Gia Bảo là của em? Anh ấy có thừa nhận vậy à? Hay đó chỉ là em tự ảo tưởng?Gia Bảo chỉ coi em là EM GÁI KẾT NGHĨA thôi.
Alin nghiến răng giận dữ, cô ta lao đến, nắm tóc Đình Nhã, hét lên:
- Im đi! Chị thì biết cái gì chứ? Rõ ràng là anh Bảo thích tôi, chị nghe chưa? Chị chỉ là một kẻ đáng thương đang cố cầu xin anh ấy ban phát tình yêu mà thôi!
Đình Nhã nhăn mặt, cảm giác đau đớn bị nắm tóc khiến cô muốn trào nước mắt. Cô cắn chặt môi, dùng móng tay bấm vào tay Alin.
- Á, chị dám...- Alin buông tóc Đình Nhã ra, xoa xoa cánh tay có vết móng tay đang rướm máu, đôi mắt nảy lửa nhìn về phía Đình Nhã
Đình Nhã chỉnh lại quần áo, đưa tay vuốt vuốt tóc rồi lạnh lùng :
- Nếu chỉ dùng bạo lực thì cô mãi mãi không có được Gia Bảo đâu. Anh ấy không yêu cô, kể cả cô có đánh tôi cũng thế thôi. Hãy chấp nhận sự thật đi, mà công nhận cô cũng ghê hơn tôi nghĩ. Trông bề ngoài hiền vậy mà ra tay cũng gớm lắm, tôi có lời khen cho cô đấy, diễn vai hiền lành suốt mấy năm qua cô không mệt à?
- Chị....- Alin mím môi giận dữ
- Này, tôi có lời khuyên cho cô nhé, cứ sống thật với bản chất của mình ngoài ánh sáng còn hơn là trong bóng tối, có khi sẽ khiến người con trai rung động. Tôi không đánh lại cô, không phải tôi sợ cô mà vì tôi đang khinh bỉ cô thôi. Trong hai chúng ta, ai mới là kẻ đáng thương cần ban phát tình yêu đây? Tự cô biết rõ rồi đấy.
Nói xong Đình Nhã xoay người rời đi, để lại Alin đứng đấy, khuôn mặt chuyển sang tối sầm, tay siết chặt lại căm hận:" Chị chưa xong với tôi đâu"
*************************************
- Anh Bảo!- Gia Bảo đang làm việc thì một giọng nói buồn buồn vang lên. Anh buông bút xuống, không nén được thở dài. Lại phiền phức rồi đây. Alin chạy tới, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, tóc tai rối bù, nhìn đáng thương vô cùng. Gia Bảo thoáng ngạc nhiên, chưa bao giờ anh thấy Alin tàn tạ như thế. Chưa kịp để anh nói gì, Alin đã ôm chầm lấy anh, khóc nức nở:
- Anh Bảo, hu hu....
- Alin, sao vậy?- Gia Bảo nhẹ giọng hỏi, anh đỡ Alin ngồi vào ghế
- Híc, anh Bảo, anh mau đuổi chị Đình Nhã đi đi, em sợ lắm- Alin run rẩy nắm tay Gia Bảo, đôi mắt ngân ngấn nước. Gia Bảo bặm môi. bảo anh đuổi Đình Nhã đi ư? Điều đó là không bao giờ xảy ra. Anh hất tay Alin ra, quay người đứng dậy, giọng lạnh lùng pha chút ra lệnh:
- Không được, em mau ra ngoài đi để anh làm việc.
- Nhưng chị Đình Nhã đánh em. Sáng nay, chị ấy ngồi đọc sách, em có ý tốt ra chào hỏi làm quen, ai ngờ chị ấy tự dưng nổi giận, chửi em giả tạo và tát em, anh xem tay em nè, có vết móng tay và đang chảy máu, là chị ấy cố ý bấm móng tay vào tay em- Alin vừa khóc vừa giơ tay ra. Quả thật có vết móng tay trên đó. Gia Bảo thoáng trầm ngâm. Anh không tin Đình Nhã là người như thế, nhưng vết móng tay trên tay Alin không thể chối cãi được. Gia Bảo suy nghĩ một hồi rồi đứng bật dậy, bước ra cửa. Alin nhìn theo, mỉm cười đắc ý
....................................................
Gia Bảo đi đến phòng Đình Nhã, anh nhẹ nhàng mở cửa. Đình Nhã đang ngồi thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Căn phòng tối om không bật đèn, bóng tối như bao trùm lấy Đình Nhã, làm cô trở nên thật nhỏ bé và cô độc. Gia Bảo xót xa nhìn Đình Nhã, anh nhẹ nhàng bước tới bên giường, cất giọng dịu dàng :
- Đình Nhã!
Nghe tiếng gọi, Đình Nhã giật mình quay lại, ánh mắt cô chuyển sang tức giận khi thấy Gia Bảo, giọng cô gay gắt:
- Ai cho anh vào đây. Mau ra ngoài cho tôi!
- Đây là nhà anh mà.
Gia Bảo thản nhiên ngồi xuống ghế. Đình Nhã mím môi, cô ngoảnh mặt đi, không nói gì. Gia Bảo thở hắt ra, anh ngập ngừng:
- Đình Nhã, anh có chuyện muốn nói với em. Vừa nãy Alin đến tìm anh và bảo bị em đánh....
Đình Nhã quay lại nhìn Gia Bảo, cô nhếch môi, cười chế giễu, giọng mỉa mai:
- Và anh tin?
- Không có, Đình Nhã, chỉ là anh....anh muốn em hãy cẩn thận, gia thế nhà Alin không phải hạng vừa, anh không muốn em gặp nguy hiểm
Đình Nhã nở nụ cười nhàn nhạt, cô cụp mắt xuống, ngồi quay lưng về phía Gia Bảo để anh không thấy đôi mắt đỏ hoe của cô:
- Tuỳ anh nghĩ sao thì nghĩ, giờ anh ra ngoài đi, tôi muốn ngủ
- Đình Nhã...- Giọng Gia Bảo bỗng thiết tha lạ lùng, và bất ngờ, anh ôm chầm lấy cô từ phía sau. Đình Nhã giật mình, giãy giụa cố vùng ra nhưng không được.
- Thực sự...em không thể tha thứ cho anh sao? Anh xin lỗi vì đã lừa em nhưng anh không có hại cha mẹ em mà- Gia Bảo nhắm mắt, anh vẫn ôm chặt lấy Đình Nhã. Vòng tay của anh thật ấm áp, nước mắt Đình Nhã trào ra. Tim cô hiện giờ rất đau, cô biết, biết chứ! Anh không làm gì sai cả, nhưng....cô không đủ dũng cảm, cứ nghĩ về hình ảnh cha mẹ là cô lại đau lòng. Mắt Đình Nhã nhoè đi vì nước, hai vai cô khẽ run lên, cô cố ngăn bản thân không bật khóc thành tiếng. Đình Nhã dùng hết sức vùng ra, cô lắc lắc đầu, giọng nghèn nghẹn:
- Xin lỗi, Gia Bảo, nhưng tôi không thể. Tôi không đủ can đảm. Anh ra ngoài giúp tôi đi, làm ơn!
Gia Bảo đứng lặng người nhìn cô, ánh mắt đau đớn, anh quay người bước đi. Đình Nhã ngồi phịch xuống, cả người cô như không còn sức lực. Mệt mỏi. Cô quá mệt mỏi rồi, cái vòng hận thù này, biết bao giờ cô mới gỡ bỏ được nó đây? Đình Nhã ước gì có ai xuất hiện cho cô một lời khuyên, thật sự bây giờ cô rất rối trí, không biết nên làm gì cho đúng. Cô rất mệt mỏi....
************************************
- Thế nào? Món quà tôi cho chị hôm qua cảm động chứ? Anh Bảo đã đuổi chị đi chưa?- Alin cười đắc ý, khoanh tay nhìn Đình Nhã
- Hừ...- Đình Nhã không đáp, chỉ mỉm cười thầm
Nụ cười của Đình Nhã làm Alin tái mặt, cô ta lúng túng:
- Chị cười gì hả? Chị đang khinh thường tôi sao?
- Không, chị đang cười vì muốn cảm ơn em đấy. Nhờ em mà chị với Gia Bảo đã thân hơn trước, cảm ơn em nhé, hoá ra chị hiểu lầm em rồi, em cũng "TỐT" hơn chị nghĩ đó- Đình Nhã cố ý nhấn mạnh chữ "tốt"- Mà Gia Bảo cũng tốt phước thật, có một cô em gái "tốt bụng" như em
- Chị...- Alin tức không nói nổi câu gì, khuôn mặt thanh tú khẽ nhăn lại, làn da trắng hồng chuyển sang màu tím, đôi môi hồng xinh xắn bị cắn đến nỗi bật máu
- Chẳng phải hôm qua chị nói rồi sao? Em nên sống thật đi, biết đâu Gia Bảo sẽ cảm động, còn hơn em chơi trò đâm lén chị như thế, hèn lắm- Đình Nhã cười nửa miệng
- Chị dám....- Alin giận dữ hét, tay giơ lên cao....
Pặc!
Alin giật quyển sách trên tay Đình Nhã và ném đi, đôi môi xinh xắn nở nụ cười thách thức. Đình Nhã im lặng, cô đặt ly trà xuống, quay sang nhìn Alin, thong thả nói:
- Nếu xét về tuổi tác thì không phải em kém chị một tuổi sao? Đừng có vô lễ như vậy với đàn chị chứ! Gia Bảo mà thấy hành động vừa rồi của em thì sao nhỉ?
Sắc mặt Alin chuyển sang tối sầm, cả người cô ta run run, Alin trừng mắt:
- Ai cho phép chị gọi tên anh Bảo thân mật như vậy? Mà chị đang đe doạ tôi sao? Thứ con gái quê mùa như chị đòi xứng với anh ấy hả? Đồ không biết xấu hổ, nói cho mà biết, anh Bảo là của tôi, chị đừng hòng giở trò.
Đình Nhã cười mỉa mai, cô bình thản nhìn thẳng vào mắt Alin, giọng có chút khinh thường:
- Ai mới là kẻ không biết xấu hổ nhỉ? Dựa vào đâu em nói Gia Bảo là của em? Anh ấy có thừa nhận vậy à? Hay đó chỉ là em tự ảo tưởng?Gia Bảo chỉ coi em là EM GÁI KẾT NGHĨA thôi.
Alin nghiến răng giận dữ, cô ta lao đến, nắm tóc Đình Nhã, hét lên:
- Im đi! Chị thì biết cái gì chứ? Rõ ràng là anh Bảo thích tôi, chị nghe chưa? Chị chỉ là một kẻ đáng thương đang cố cầu xin anh ấy ban phát tình yêu mà thôi!
Đình Nhã nhăn mặt, cảm giác đau đớn bị nắm tóc khiến cô muốn trào nước mắt. Cô cắn chặt môi, dùng móng tay bấm vào tay Alin.
- Á, chị dám...- Alin buông tóc Đình Nhã ra, xoa xoa cánh tay có vết móng tay đang rướm máu, đôi mắt nảy lửa nhìn về phía Đình Nhã
Đình Nhã chỉnh lại quần áo, đưa tay vuốt vuốt tóc rồi lạnh lùng :
- Nếu chỉ dùng bạo lực thì cô mãi mãi không có được Gia Bảo đâu. Anh ấy không yêu cô, kể cả cô có đánh tôi cũng thế thôi. Hãy chấp nhận sự thật đi, mà công nhận cô cũng ghê hơn tôi nghĩ. Trông bề ngoài hiền vậy mà ra tay cũng gớm lắm, tôi có lời khen cho cô đấy, diễn vai hiền lành suốt mấy năm qua cô không mệt à?
- Chị....- Alin mím môi giận dữ
- Này, tôi có lời khuyên cho cô nhé, cứ sống thật với bản chất của mình ngoài ánh sáng còn hơn là trong bóng tối, có khi sẽ khiến người con trai rung động. Tôi không đánh lại cô, không phải tôi sợ cô mà vì tôi đang khinh bỉ cô thôi. Trong hai chúng ta, ai mới là kẻ đáng thương cần ban phát tình yêu đây? Tự cô biết rõ rồi đấy.
Nói xong Đình Nhã xoay người rời đi, để lại Alin đứng đấy, khuôn mặt chuyển sang tối sầm, tay siết chặt lại căm hận:" Chị chưa xong với tôi đâu"
*************************************
- Anh Bảo!- Gia Bảo đang làm việc thì một giọng nói buồn buồn vang lên. Anh buông bút xuống, không nén được thở dài. Lại phiền phức rồi đây. Alin chạy tới, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, tóc tai rối bù, nhìn đáng thương vô cùng. Gia Bảo thoáng ngạc nhiên, chưa bao giờ anh thấy Alin tàn tạ như thế. Chưa kịp để anh nói gì, Alin đã ôm chầm lấy anh, khóc nức nở:
- Anh Bảo, hu hu....
- Alin, sao vậy?- Gia Bảo nhẹ giọng hỏi, anh đỡ Alin ngồi vào ghế
- Híc, anh Bảo, anh mau đuổi chị Đình Nhã đi đi, em sợ lắm- Alin run rẩy nắm tay Gia Bảo, đôi mắt ngân ngấn nước. Gia Bảo bặm môi. bảo anh đuổi Đình Nhã đi ư? Điều đó là không bao giờ xảy ra. Anh hất tay Alin ra, quay người đứng dậy, giọng lạnh lùng pha chút ra lệnh:
- Không được, em mau ra ngoài đi để anh làm việc.
- Nhưng chị Đình Nhã đánh em. Sáng nay, chị ấy ngồi đọc sách, em có ý tốt ra chào hỏi làm quen, ai ngờ chị ấy tự dưng nổi giận, chửi em giả tạo và tát em, anh xem tay em nè, có vết móng tay và đang chảy máu, là chị ấy cố ý bấm móng tay vào tay em- Alin vừa khóc vừa giơ tay ra. Quả thật có vết móng tay trên đó. Gia Bảo thoáng trầm ngâm. Anh không tin Đình Nhã là người như thế, nhưng vết móng tay trên tay Alin không thể chối cãi được. Gia Bảo suy nghĩ một hồi rồi đứng bật dậy, bước ra cửa. Alin nhìn theo, mỉm cười đắc ý
....................................................
Gia Bảo đi đến phòng Đình Nhã, anh nhẹ nhàng mở cửa. Đình Nhã đang ngồi thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Căn phòng tối om không bật đèn, bóng tối như bao trùm lấy Đình Nhã, làm cô trở nên thật nhỏ bé và cô độc. Gia Bảo xót xa nhìn Đình Nhã, anh nhẹ nhàng bước tới bên giường, cất giọng dịu dàng :
- Đình Nhã!
Nghe tiếng gọi, Đình Nhã giật mình quay lại, ánh mắt cô chuyển sang tức giận khi thấy Gia Bảo, giọng cô gay gắt:
- Ai cho anh vào đây. Mau ra ngoài cho tôi!
- Đây là nhà anh mà.
Gia Bảo thản nhiên ngồi xuống ghế. Đình Nhã mím môi, cô ngoảnh mặt đi, không nói gì. Gia Bảo thở hắt ra, anh ngập ngừng:
- Đình Nhã, anh có chuyện muốn nói với em. Vừa nãy Alin đến tìm anh và bảo bị em đánh....
Đình Nhã quay lại nhìn Gia Bảo, cô nhếch môi, cười chế giễu, giọng mỉa mai:
- Và anh tin?
- Không có, Đình Nhã, chỉ là anh....anh muốn em hãy cẩn thận, gia thế nhà Alin không phải hạng vừa, anh không muốn em gặp nguy hiểm
Đình Nhã nở nụ cười nhàn nhạt, cô cụp mắt xuống, ngồi quay lưng về phía Gia Bảo để anh không thấy đôi mắt đỏ hoe của cô:
- Tuỳ anh nghĩ sao thì nghĩ, giờ anh ra ngoài đi, tôi muốn ngủ
- Đình Nhã...- Giọng Gia Bảo bỗng thiết tha lạ lùng, và bất ngờ, anh ôm chầm lấy cô từ phía sau. Đình Nhã giật mình, giãy giụa cố vùng ra nhưng không được.
- Thực sự...em không thể tha thứ cho anh sao? Anh xin lỗi vì đã lừa em nhưng anh không có hại cha mẹ em mà- Gia Bảo nhắm mắt, anh vẫn ôm chặt lấy Đình Nhã. Vòng tay của anh thật ấm áp, nước mắt Đình Nhã trào ra. Tim cô hiện giờ rất đau, cô biết, biết chứ! Anh không làm gì sai cả, nhưng....cô không đủ dũng cảm, cứ nghĩ về hình ảnh cha mẹ là cô lại đau lòng. Mắt Đình Nhã nhoè đi vì nước, hai vai cô khẽ run lên, cô cố ngăn bản thân không bật khóc thành tiếng. Đình Nhã dùng hết sức vùng ra, cô lắc lắc đầu, giọng nghèn nghẹn:
- Xin lỗi, Gia Bảo, nhưng tôi không thể. Tôi không đủ can đảm. Anh ra ngoài giúp tôi đi, làm ơn!
Gia Bảo đứng lặng người nhìn cô, ánh mắt đau đớn, anh quay người bước đi. Đình Nhã ngồi phịch xuống, cả người cô như không còn sức lực. Mệt mỏi. Cô quá mệt mỏi rồi, cái vòng hận thù này, biết bao giờ cô mới gỡ bỏ được nó đây? Đình Nhã ước gì có ai xuất hiện cho cô một lời khuyên, thật sự bây giờ cô rất rối trí, không biết nên làm gì cho đúng. Cô rất mệt mỏi....
************************************
- Thế nào? Món quà tôi cho chị hôm qua cảm động chứ? Anh Bảo đã đuổi chị đi chưa?- Alin cười đắc ý, khoanh tay nhìn Đình Nhã
- Hừ...- Đình Nhã không đáp, chỉ mỉm cười thầm
Nụ cười của Đình Nhã làm Alin tái mặt, cô ta lúng túng:
- Chị cười gì hả? Chị đang khinh thường tôi sao?
- Không, chị đang cười vì muốn cảm ơn em đấy. Nhờ em mà chị với Gia Bảo đã thân hơn trước, cảm ơn em nhé, hoá ra chị hiểu lầm em rồi, em cũng "TỐT" hơn chị nghĩ đó- Đình Nhã cố ý nhấn mạnh chữ "tốt"- Mà Gia Bảo cũng tốt phước thật, có một cô em gái "tốt bụng" như em
- Chị...- Alin tức không nói nổi câu gì, khuôn mặt thanh tú khẽ nhăn lại, làn da trắng hồng chuyển sang màu tím, đôi môi hồng xinh xắn bị cắn đến nỗi bật máu
- Chẳng phải hôm qua chị nói rồi sao? Em nên sống thật đi, biết đâu Gia Bảo sẽ cảm động, còn hơn em chơi trò đâm lén chị như thế, hèn lắm- Đình Nhã cười nửa miệng
- Chị dám....- Alin giận dữ hét, tay giơ lên cao....
Pặc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.