Chương 27:
Giả Diện Đích Thịnh Yến
30/09/2022
Lúc này mới là giờ Mão, không tính là sớm, nhưng cũng không muộn. Đương nhiên chỉ là so với thời gian thỉnh an, còn thực tế bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng hẳn.
Theo một tiếng truyền gọi, tấm rèm trước cửa được mở ra, Hồ lương đệ và những người khác cúi đầu nối đuôi nhau vào trong. Sau khi tất cả hành lễ, Thái tử phi ban cho các nàng ta ngồi.
Lúc này, mọi người rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều, Từ lương viện mỉm cười hỏi han Thái tử phi đã dùng bữa sáng chưa, Hồ lương đệ thì đang mải mê thỏ thẻ tỏ tình với Thái tử.
Hà lương viện khẽ nhếch môi, nhìn thấy nỗi u oán lờ mờ ánh lên trong đôi mắt của Thái tử. Lưu thừa huy và Mã thừa huy ngồi tựa nửa đầu ở trên ghế dựa, giống như là người vô hình vậy.
Thái tử phi nhìn thấy hết thảy nhất cử nhất động bên dưới, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười mỉm, giơ tay nói: "Cũng đừng để người mới đợi lâu, gọi người vào đi.”
Không lâu sau, Bàn Nhi và Triệu Hi Nguyệt được đưa đến.
Lúc này hai người họ đứng ở bên ngoài, chưa được triệu thì không được vào trong. Mặc dù bây giờ đã là trung tuần tháng tư, nhưng thời tiết vẫn còn chút se lạnh vào sáng sớm. Bàn Nhi đã có kinh nghiệm, lúc ra ngoài mặc thêm áo choàng, nhưng Triệu Hi Nguyệt chỉ một lòng muốn khoe vẻ đẹp của mình, toàn thân run lên vì lạnh, nhưng sợ bẽ mặt trước mặt người khác nên chỉ đành cắn răng chịu đựng.
Sau khi nghe thấy lời truyền gọi ở bên trong, Bàn Nhi cởi áo choàng của mình và đưa nó cho Hương Bồ, sau đó cùng Triệu Hi Nguyệt được cung nữ dẫn vào trong.
Đèn ngọc lưu ly trong Kế Đức Đường sáng rực, trong phòng còn lưu lại mùi thơm của thức ăn, dường như vừa mới ăn sáng xong. Bàn Nhi cúi đầu không dám nhìn xung quanh, hai tay buông thõng dọc theo thân, yên lặng đứng tại chỗ.
Người mới vào cung, ngày hôm sau phải kính trà cho chủ mẫu.
Phú Hạ mang theo một tiểu cung nữ bưng trà đến, đặt hai chiếc đệm bằng gấm trước mặt Thái tử phi và Thái tử.
Triệu Hi Nguyệt bước tới trước và quỳ xuống. Bưng trà dâng cho Thái tử phi trước, rồi đến Thái tử, sau đó quỳ gối ba lần dập đầu chín lần để hành lễ. Thái tử phi thưởng cho một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trai.
Sau đó là Bàn Nhi bước lên, quy trình cũng giống với Triệu Hi Nguyệt. Lúc dâng trà cho Thái tử, Bàn Nhi thoang thoảng ngửi thấy mùi hương già nam quen thuộc.
Thái tử có một chiếc vòng tay làm bằng trầm hương Bạch Kỳ, màu nền trắng nuột, trên hạt châu có các đường tơ ngọc như ẩn như hiện, bởi vì cọ xát trong thời gian dài nên trên bề mặt đã xuất hiện một lớp bóng tự nhiên, màu sắc như ngọc thạch, quý hiếm vô cùng.
Thái tử luôn đeo chuỗi vòng tay này, kỳ nam hay còn gọi là già nam, là mùi hương kỳ nam thượng đẳng nhất có thể lưu Hương Bồ không mất, thậm chí có thể dựa vào nhiệt độ cơ thể mà tản mát ra mùi hương hoặc nồng hoặc nhạt, cũng vì thế mà Thái tử cho dù không thích hương, nhưng trên người của hắn luôn có một mùi hương già nam quanh quẩn.
Trong phút chốc Bàn Nhi không khỏi hoảng hốt, cảm thấy giống như một giấc mộng và có một loại cảm giác không chân thực.
Nàng không thể không nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên nàng gặp Thái tử vào kiếp trước.
Ban đầu mới đến, vì là nô tỳ bổ sung bị đưa vào Đông Cung, đương nhiên nàng phải hầu hạ bên cạnh Thái tử phi. Nàng không biết luật lệ trong cung, cũng không hiểu quy tắc, Thái tử phi phải sai người dạy dỗ nàng. Sợ nàng thay lòng đổi dạ, bình thường hầu như không cho nàng bước ra khỏi cửa, mãi cho đến khi Thái tử phi mang thai, nàng ta mới để nàng đi lại ở bên ngoài, nhưng vẫn không cho nàng đến gần Thái tử.
Lần đó cũng thật tình cờ, nàng không biết Thái tử sẽ đến, không cẩn thận nên va phải hắn ta. Nàng vừa rụt rè nhút nhát, vừa sợ bị phạt, nên trốn phía sau cột nhà. Nàng hồi hộp tim đập thình thịch, nhìn từ xa chỉ biết vóc dáng Thái tử rất cao lớn.
Về sau Thái tử phi vì có thai không thể thị tẩm, cũng không muốn tạo cơ hội cho Hồ lương đệ, nên đã hạ lệnh cho nàng đến thị tẩm.
Lần đầu tiên Thái tử phi đề cập chuyện này với Thái tử, thì nàng đang đảm nhận cung nữ ở bên cạnh hầu hạ trà nước, Thái tử nghe thấy ý kiến này của Thái tử phi, hắn ta chỉ liếc nàng một cái, đồng ý hay không đồng ý cũng chẳng nói, nhưng sau đó mượn cớ còn có việc nên rời đi.
Lần thứ hai Thái tư phi lại nhắc đến chuyện này, Thái tử đã ở lại.
Nàng còn nhớ lúc đó là ở thiên điện của Kế Đức Đường này, cả người run lẩy bẩy nhưng chỉ biết nỗ lực lấy lòng hắn ta. Vì nàng biết, chỉ có lấy lòng Thái tử gia thì sẽ khiến hắn lần sau còn tới tìm nàng, khi đó mới có thể tự cứu lấy mình.
Ngày hôm sau Thái tử lại đến. Trong lòng nàng rất vui mừng, nhưng sau này mới biết bản thân mình đã quá ngây thơ. Thái tử xưa nay không xem trọng nữ sắc, từ trước đến nay chưa bao giờ tìm cùng một người thị tẩm hai ngày liên tiếp. Chuyện nàng được sủng ái hai ngày liền như vậy đã đâm thẳng vào trái tim của Thái tử phi, ngoài mặt nàng ta không nói gì, nhưng cung nữ dưới trướng thì tức giận và đối xử với nàng ta cực kỳ thậm tệ.
Về sau nàng mới biết nàng là nô tỳ của Thái tử phi, dù cho được sủng ái, nàng cũng không thể ở lại, mà cũng không dám ở lại, từ đó về sau nàng không còn dám tận lực xin được sủng ái nữa, mãi đến khi… Trong lúc sững sờ, Bàn Nhi chỉ nhìn thấy vạt áo màu xanh thẫm có những hoa văn hình mây được thêu mờ bằng chỉ vàng đang nhảy múa và nhấp nháy ánh sáng vàng dưới ánh nến. Bàn tay to lớn với các ngón thon dài và khớp xương như ngọc của hắn ta đặt trên tay vịn của ngai vàng.
Trên vòng tay Bạch Kỳ với các tơ vàng hơi nhạt có chuỗi ngọc màu vàng tươi, dường như đang tùy ý rủ xuống, nhẹ nhàng đong đưa.
Bàn Nhi nói không nên lời những buồn vui trong lòng, không nhịn được ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp đôi mắt sâu như biển kia.
Theo một tiếng truyền gọi, tấm rèm trước cửa được mở ra, Hồ lương đệ và những người khác cúi đầu nối đuôi nhau vào trong. Sau khi tất cả hành lễ, Thái tử phi ban cho các nàng ta ngồi.
Lúc này, mọi người rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều, Từ lương viện mỉm cười hỏi han Thái tử phi đã dùng bữa sáng chưa, Hồ lương đệ thì đang mải mê thỏ thẻ tỏ tình với Thái tử.
Hà lương viện khẽ nhếch môi, nhìn thấy nỗi u oán lờ mờ ánh lên trong đôi mắt của Thái tử. Lưu thừa huy và Mã thừa huy ngồi tựa nửa đầu ở trên ghế dựa, giống như là người vô hình vậy.
Thái tử phi nhìn thấy hết thảy nhất cử nhất động bên dưới, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười mỉm, giơ tay nói: "Cũng đừng để người mới đợi lâu, gọi người vào đi.”
Không lâu sau, Bàn Nhi và Triệu Hi Nguyệt được đưa đến.
Lúc này hai người họ đứng ở bên ngoài, chưa được triệu thì không được vào trong. Mặc dù bây giờ đã là trung tuần tháng tư, nhưng thời tiết vẫn còn chút se lạnh vào sáng sớm. Bàn Nhi đã có kinh nghiệm, lúc ra ngoài mặc thêm áo choàng, nhưng Triệu Hi Nguyệt chỉ một lòng muốn khoe vẻ đẹp của mình, toàn thân run lên vì lạnh, nhưng sợ bẽ mặt trước mặt người khác nên chỉ đành cắn răng chịu đựng.
Sau khi nghe thấy lời truyền gọi ở bên trong, Bàn Nhi cởi áo choàng của mình và đưa nó cho Hương Bồ, sau đó cùng Triệu Hi Nguyệt được cung nữ dẫn vào trong.
Đèn ngọc lưu ly trong Kế Đức Đường sáng rực, trong phòng còn lưu lại mùi thơm của thức ăn, dường như vừa mới ăn sáng xong. Bàn Nhi cúi đầu không dám nhìn xung quanh, hai tay buông thõng dọc theo thân, yên lặng đứng tại chỗ.
Người mới vào cung, ngày hôm sau phải kính trà cho chủ mẫu.
Phú Hạ mang theo một tiểu cung nữ bưng trà đến, đặt hai chiếc đệm bằng gấm trước mặt Thái tử phi và Thái tử.
Triệu Hi Nguyệt bước tới trước và quỳ xuống. Bưng trà dâng cho Thái tử phi trước, rồi đến Thái tử, sau đó quỳ gối ba lần dập đầu chín lần để hành lễ. Thái tử phi thưởng cho một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trai.
Sau đó là Bàn Nhi bước lên, quy trình cũng giống với Triệu Hi Nguyệt. Lúc dâng trà cho Thái tử, Bàn Nhi thoang thoảng ngửi thấy mùi hương già nam quen thuộc.
Thái tử có một chiếc vòng tay làm bằng trầm hương Bạch Kỳ, màu nền trắng nuột, trên hạt châu có các đường tơ ngọc như ẩn như hiện, bởi vì cọ xát trong thời gian dài nên trên bề mặt đã xuất hiện một lớp bóng tự nhiên, màu sắc như ngọc thạch, quý hiếm vô cùng.
Thái tử luôn đeo chuỗi vòng tay này, kỳ nam hay còn gọi là già nam, là mùi hương kỳ nam thượng đẳng nhất có thể lưu Hương Bồ không mất, thậm chí có thể dựa vào nhiệt độ cơ thể mà tản mát ra mùi hương hoặc nồng hoặc nhạt, cũng vì thế mà Thái tử cho dù không thích hương, nhưng trên người của hắn luôn có một mùi hương già nam quanh quẩn.
Trong phút chốc Bàn Nhi không khỏi hoảng hốt, cảm thấy giống như một giấc mộng và có một loại cảm giác không chân thực.
Nàng không thể không nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên nàng gặp Thái tử vào kiếp trước.
Ban đầu mới đến, vì là nô tỳ bổ sung bị đưa vào Đông Cung, đương nhiên nàng phải hầu hạ bên cạnh Thái tử phi. Nàng không biết luật lệ trong cung, cũng không hiểu quy tắc, Thái tử phi phải sai người dạy dỗ nàng. Sợ nàng thay lòng đổi dạ, bình thường hầu như không cho nàng bước ra khỏi cửa, mãi cho đến khi Thái tử phi mang thai, nàng ta mới để nàng đi lại ở bên ngoài, nhưng vẫn không cho nàng đến gần Thái tử.
Lần đó cũng thật tình cờ, nàng không biết Thái tử sẽ đến, không cẩn thận nên va phải hắn ta. Nàng vừa rụt rè nhút nhát, vừa sợ bị phạt, nên trốn phía sau cột nhà. Nàng hồi hộp tim đập thình thịch, nhìn từ xa chỉ biết vóc dáng Thái tử rất cao lớn.
Về sau Thái tử phi vì có thai không thể thị tẩm, cũng không muốn tạo cơ hội cho Hồ lương đệ, nên đã hạ lệnh cho nàng đến thị tẩm.
Lần đầu tiên Thái tử phi đề cập chuyện này với Thái tử, thì nàng đang đảm nhận cung nữ ở bên cạnh hầu hạ trà nước, Thái tử nghe thấy ý kiến này của Thái tử phi, hắn ta chỉ liếc nàng một cái, đồng ý hay không đồng ý cũng chẳng nói, nhưng sau đó mượn cớ còn có việc nên rời đi.
Lần thứ hai Thái tư phi lại nhắc đến chuyện này, Thái tử đã ở lại.
Nàng còn nhớ lúc đó là ở thiên điện của Kế Đức Đường này, cả người run lẩy bẩy nhưng chỉ biết nỗ lực lấy lòng hắn ta. Vì nàng biết, chỉ có lấy lòng Thái tử gia thì sẽ khiến hắn lần sau còn tới tìm nàng, khi đó mới có thể tự cứu lấy mình.
Ngày hôm sau Thái tử lại đến. Trong lòng nàng rất vui mừng, nhưng sau này mới biết bản thân mình đã quá ngây thơ. Thái tử xưa nay không xem trọng nữ sắc, từ trước đến nay chưa bao giờ tìm cùng một người thị tẩm hai ngày liên tiếp. Chuyện nàng được sủng ái hai ngày liền như vậy đã đâm thẳng vào trái tim của Thái tử phi, ngoài mặt nàng ta không nói gì, nhưng cung nữ dưới trướng thì tức giận và đối xử với nàng ta cực kỳ thậm tệ.
Về sau nàng mới biết nàng là nô tỳ của Thái tử phi, dù cho được sủng ái, nàng cũng không thể ở lại, mà cũng không dám ở lại, từ đó về sau nàng không còn dám tận lực xin được sủng ái nữa, mãi đến khi… Trong lúc sững sờ, Bàn Nhi chỉ nhìn thấy vạt áo màu xanh thẫm có những hoa văn hình mây được thêu mờ bằng chỉ vàng đang nhảy múa và nhấp nháy ánh sáng vàng dưới ánh nến. Bàn tay to lớn với các ngón thon dài và khớp xương như ngọc của hắn ta đặt trên tay vịn của ngai vàng.
Trên vòng tay Bạch Kỳ với các tơ vàng hơi nhạt có chuỗi ngọc màu vàng tươi, dường như đang tùy ý rủ xuống, nhẹ nhàng đong đưa.
Bàn Nhi nói không nên lời những buồn vui trong lòng, không nhịn được ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp đôi mắt sâu như biển kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.