Chương 3:
Giả Diện Đích Thịnh Yến
24/08/2022
"Nương" biết Bàn Nhi lớn lên sẽ rất xinh đẹp, bằng không bà ấy cũng sẽ không giữ Bàn Nhi ở nhà nuôi dưỡng, biết người biểu tẩu kia của mình là người khó chơi, còn không biết việc này có thể thành công hay không nên đã dứt khoát hét ra một cái giá thật cao.
Một ngàn tám trăm lượng. Ai ngờ đối phương lại đồng ý.
Lần này “nương” ngất xỉu rồi, mẹ ruột ở nhà cũng choáng váng, sau một hồi thương lượng thì quyết định bán con gái, hai nhà mỗi bên một nửa chia đều số bạc này.
Tất nhiên chắc chắn số bạc sẽ không được chia đều. Nếu không thì hai ngày nay trong "nhà" đã không ồn ào đến vậy. Mẹ ruột của Bàn Nhi liên tiếp tìm tới tận cửa, cãi nhau vài trận với "nương" trong nhà, thế nhưng lúc đối diện với Bàn Nhi đều bày ra một dáng vẻ hân hoan vui mừng.
Về sau cũng không biết hai người đạt được thỏa thuận như thế nào, mẹ ruột đến khuyên nhủ Bàn Nhi, nói nàng đừng oán giận, thật sự là trong nhà quá nghèo, Nhị ca của Bàn Nhi đến nay vẫn chưa thành thân, cũng không thể cứ để hắn ta độc thân cả đời được, con cái trong nhà đại ca lại nhiều, hàng năm đều thiếu thốn nợ nần.
Lại nói phú hộ lão gia mua nàng về là để làm thiếp, so với gả vào nhà bần hàn, thì như bây giờ chẳng khác nào chuột sa chĩnh gạo. Bà ta toàn nói những lời ba hoa chích chòe, còn hứa hẹn sẽ cho Bàn Nhi năm mươi lượng bạc nhét đáy giương, sau đó lại còn ôm nàng khóc cả buổi, cuối cùng Bàn Nhi cũng gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau, mẫu thân vui vẻ cầm bạc rời đi, trước khi đi nhét cho Bàn Nhi năm mươi lượng bạc.
Thực ra Bàn Nhi biết, những lời mẫu thân nàng nói đều là dối trá, nếu như thật sự coi trọng nàng thì đã không để nàng ở đây mãi không đưa về nhà. Còn không phải vừa muốn bán nàng lấy bạc, lại sợ bị người ta biết làm hỏng thanh danh hay sao? Có mấy trăm lượng bạc kia đến tay, chắc chắn thanh danh này cũng có thể không cần rồi.
Có điều cho dù nàng biết thì có thể làm gì được. Dù sao vẫn tốt hơn là so với việc ngày nào đó bị xé rách thể diện bán vào thanh lâu, có tỷ tỷ "trong nhà" đã qua tuổi không được người chọn đi, cuối cùng bị bán vào lầu xanh, nghe các tỷ tỷ khác nói, như vậy là hỏng cả một đời rồi.
Cho nên làm thiếp thì làm thiếp đi, tuy rằng vị phú hộ lão gia kia có vẻ hơi béo một tí.
Cứ như vậy, Bàn Nhi rời khỏi Tô Châu, ngồi thuyền đi thẳng về hướng Kinh Thành. Dọc theo đường đi ông chủ làm nghề buôn muối đối xử với nàng cũng không tệ, vừa không thiếu ăn cũng không thiếu mặc, còn phái hai tiểu nha đầu hầu hạ nàng, ngay cả ánh mắt nhìn nàng cũng có chút kỳ lạ. Bàn Nhi là người nhát gan, bị bọn họ dọa sợ, bình thường có thể ở trong khoang thuyền thì sẽ ở mãi trong đó không ra.
Cũng không biết là bị hù dọa hay là như thế nào, nữ tử Bàn Nhi này lớn lên ở vùng sông nước lại bị say sóng, nôn đến tối tăm mặt mày, mới chưa được mấy ngày cả người đã suy nhược đến mức chỉ có thể nằm im một chỗ.
"Cô nương, nô tỳ hầu hạ người uống thuốc."
Một nha đầu thân hình nhỏ nhắn gầy guộc bưng chén thuốc bước vào, nàng ấy mặc một bộ tỷ giáp màu xanh biếc, khuôn mặt xanh xao vàng vọt, dường như xiêm y có chút không vừa người, xộc xệch quấn quanh cơ thể. Đứng ở trước giường là một nha hoàn gầy tong teo giống như nha đầu kia, chỉ là nha đầu kia có khuôn mặt nhỏ nhắn, thì nha hoàn mảnh mai này lại có một khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt vừa to vừa tròn, nhìn có chút khờ khạo hồn nhiên.
Hai nha đầu này cùng lắm cũng chỉ mười hai, mười ba tuổi, cũng không có sức, chỉ có thể cùng nhau đỡ Bàn Nhi dậy, sau đó một người đỡ nàng, một người hầu hạ nàng uống thuốc.
Có thể nhìn ra được hai nàng ấy chỉ mới vừa học cách săn sóc người khác chưa được bao lâu, bởi vì các nàng ấy đút thuốc cho Bàn Nhi như thế này, một nửa số thuốc trong chén đều chảy xuống theo khóe miệng. May mà trước mặt Bàn Nhi có khăn tay, nên không đến mức bị dính thuốc khắp người.
Bàn Nhi ho một tiếng, nói: "Ai... Ta tự uống được rồi.”
Cũng may hai nha đầu này ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Bàn Nhi đã tỉnh lại mấy ngày, nhưng các nàng ấy không nhận ra có gì khác thường. Nếu tùy tiện đổi một nha đầu thông minh lanh lợi khác đã sớm hiểu rõ được chân tướng ngay sau khi Bàn Nhi tỉnh lại.
Đúng vậy, Bàn Nhi đã thay đổi rồi.
Lúc này Bàn Nhi tuy vẫn là Bàn Nhi, nhưng cũng là Ý An Hoàng thái hậu.
Nhưng lúc này Bàn Nhi chẳng qua chỉ là một con ngựa gầy bị người ta mua về, nàng còn chưa đến Trần gia, cũng chưa được Trần gia đưa vào Đông Cung, giúp Thất cô nương của đích xuất Trần gia, cũng chính là đương kim Thái tử phi đang được sủng ái, đương nhiên cũng chưa sinh hạ Tam hoàng tử và Thập Lục hoàng tử, sau đó còn trở thành Lệ Hoàng quý phi thống lĩnh hậu cung, cho đến khi nhi tử đăng cơ, nàng lại trở thành Hoàng thái hậu.
Một ngàn tám trăm lượng. Ai ngờ đối phương lại đồng ý.
Lần này “nương” ngất xỉu rồi, mẹ ruột ở nhà cũng choáng váng, sau một hồi thương lượng thì quyết định bán con gái, hai nhà mỗi bên một nửa chia đều số bạc này.
Tất nhiên chắc chắn số bạc sẽ không được chia đều. Nếu không thì hai ngày nay trong "nhà" đã không ồn ào đến vậy. Mẹ ruột của Bàn Nhi liên tiếp tìm tới tận cửa, cãi nhau vài trận với "nương" trong nhà, thế nhưng lúc đối diện với Bàn Nhi đều bày ra một dáng vẻ hân hoan vui mừng.
Về sau cũng không biết hai người đạt được thỏa thuận như thế nào, mẹ ruột đến khuyên nhủ Bàn Nhi, nói nàng đừng oán giận, thật sự là trong nhà quá nghèo, Nhị ca của Bàn Nhi đến nay vẫn chưa thành thân, cũng không thể cứ để hắn ta độc thân cả đời được, con cái trong nhà đại ca lại nhiều, hàng năm đều thiếu thốn nợ nần.
Lại nói phú hộ lão gia mua nàng về là để làm thiếp, so với gả vào nhà bần hàn, thì như bây giờ chẳng khác nào chuột sa chĩnh gạo. Bà ta toàn nói những lời ba hoa chích chòe, còn hứa hẹn sẽ cho Bàn Nhi năm mươi lượng bạc nhét đáy giương, sau đó lại còn ôm nàng khóc cả buổi, cuối cùng Bàn Nhi cũng gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau, mẫu thân vui vẻ cầm bạc rời đi, trước khi đi nhét cho Bàn Nhi năm mươi lượng bạc.
Thực ra Bàn Nhi biết, những lời mẫu thân nàng nói đều là dối trá, nếu như thật sự coi trọng nàng thì đã không để nàng ở đây mãi không đưa về nhà. Còn không phải vừa muốn bán nàng lấy bạc, lại sợ bị người ta biết làm hỏng thanh danh hay sao? Có mấy trăm lượng bạc kia đến tay, chắc chắn thanh danh này cũng có thể không cần rồi.
Có điều cho dù nàng biết thì có thể làm gì được. Dù sao vẫn tốt hơn là so với việc ngày nào đó bị xé rách thể diện bán vào thanh lâu, có tỷ tỷ "trong nhà" đã qua tuổi không được người chọn đi, cuối cùng bị bán vào lầu xanh, nghe các tỷ tỷ khác nói, như vậy là hỏng cả một đời rồi.
Cho nên làm thiếp thì làm thiếp đi, tuy rằng vị phú hộ lão gia kia có vẻ hơi béo một tí.
Cứ như vậy, Bàn Nhi rời khỏi Tô Châu, ngồi thuyền đi thẳng về hướng Kinh Thành. Dọc theo đường đi ông chủ làm nghề buôn muối đối xử với nàng cũng không tệ, vừa không thiếu ăn cũng không thiếu mặc, còn phái hai tiểu nha đầu hầu hạ nàng, ngay cả ánh mắt nhìn nàng cũng có chút kỳ lạ. Bàn Nhi là người nhát gan, bị bọn họ dọa sợ, bình thường có thể ở trong khoang thuyền thì sẽ ở mãi trong đó không ra.
Cũng không biết là bị hù dọa hay là như thế nào, nữ tử Bàn Nhi này lớn lên ở vùng sông nước lại bị say sóng, nôn đến tối tăm mặt mày, mới chưa được mấy ngày cả người đã suy nhược đến mức chỉ có thể nằm im một chỗ.
"Cô nương, nô tỳ hầu hạ người uống thuốc."
Một nha đầu thân hình nhỏ nhắn gầy guộc bưng chén thuốc bước vào, nàng ấy mặc một bộ tỷ giáp màu xanh biếc, khuôn mặt xanh xao vàng vọt, dường như xiêm y có chút không vừa người, xộc xệch quấn quanh cơ thể. Đứng ở trước giường là một nha hoàn gầy tong teo giống như nha đầu kia, chỉ là nha đầu kia có khuôn mặt nhỏ nhắn, thì nha hoàn mảnh mai này lại có một khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt vừa to vừa tròn, nhìn có chút khờ khạo hồn nhiên.
Hai nha đầu này cùng lắm cũng chỉ mười hai, mười ba tuổi, cũng không có sức, chỉ có thể cùng nhau đỡ Bàn Nhi dậy, sau đó một người đỡ nàng, một người hầu hạ nàng uống thuốc.
Có thể nhìn ra được hai nàng ấy chỉ mới vừa học cách săn sóc người khác chưa được bao lâu, bởi vì các nàng ấy đút thuốc cho Bàn Nhi như thế này, một nửa số thuốc trong chén đều chảy xuống theo khóe miệng. May mà trước mặt Bàn Nhi có khăn tay, nên không đến mức bị dính thuốc khắp người.
Bàn Nhi ho một tiếng, nói: "Ai... Ta tự uống được rồi.”
Cũng may hai nha đầu này ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Bàn Nhi đã tỉnh lại mấy ngày, nhưng các nàng ấy không nhận ra có gì khác thường. Nếu tùy tiện đổi một nha đầu thông minh lanh lợi khác đã sớm hiểu rõ được chân tướng ngay sau khi Bàn Nhi tỉnh lại.
Đúng vậy, Bàn Nhi đã thay đổi rồi.
Lúc này Bàn Nhi tuy vẫn là Bàn Nhi, nhưng cũng là Ý An Hoàng thái hậu.
Nhưng lúc này Bàn Nhi chẳng qua chỉ là một con ngựa gầy bị người ta mua về, nàng còn chưa đến Trần gia, cũng chưa được Trần gia đưa vào Đông Cung, giúp Thất cô nương của đích xuất Trần gia, cũng chính là đương kim Thái tử phi đang được sủng ái, đương nhiên cũng chưa sinh hạ Tam hoàng tử và Thập Lục hoàng tử, sau đó còn trở thành Lệ Hoàng quý phi thống lĩnh hậu cung, cho đến khi nhi tử đăng cơ, nàng lại trở thành Hoàng thái hậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.