Chương 44:
Giả Diện Đích Thịnh Yến
30/09/2022
Trước khi sang đây, trong lòng Ngọc Bình chộn rộn không yên, dù chưa hiểu rõ quy củ trong cung đáng sợ thế nào, nhưng thấy hai vị cung nữ ban nãy như thế, nàng ta biết chuyện này không dễ làm.
Đến nơi, vẻ mặt đen như mực của Trương Lai Thuận doạ nàng ta sợ đến mức cả người mềm nhũn, nhưng lòng trung thành với chủ tử trong tim nàng ta đã khuyến khích nàng ta nói ra mọi chuyện.
Nghe nàng ta nói thế, Trương Lai Thuận tức giận đến nỗi bật cười. Vì không muốn phí thời giờ nói nhảm với nàng ta, hắn ta bèn vẫy tay ra hiệu cho hai tên thái giám cao to mập mạp bước ra từ trong bóng tối.
“Mau kéo cái thứ không biết trời cao đất dày này đi!”
Trương Lai Thuận cảm thấy cực kì xúi quẩy, bèn phủi chiếc áo choàng của mình. Thấy Phúc Lộc vừa từ bên trong bước ra, hắn ta vội vàng nhích lên phía trước gọi dưỡng phụ.
Phúc Lộc hỏi Trương Lai Thuận chuyện gì vừa xảy ra, hắn ta liền ghé sát vào mang tai của lão ta để giải thích ngọn nguồn mọi chuyện.
Phúc Lộc liếc nhìn hắn ta, sau đó lão ta cười, đá hắn ta một cái rồi quay người bước vào trong. Lão ta bẩm báo mọi chuyện một cách hời hợt: “Hồi bẩm chủ tử, bên ngoài không có chuyện gì cả. Chỉ có một nô tài không hiểu chuyện tới gây sự nhưng Trương Lai Thuận đã xử lý xong xuôi.”
Thái tử ậm ừ. Nếu không có gì thì đi ngủ tiếp thôi.
Thái tử bước vào trong, Bàn Nhi theo sau. Hương Bồ và Thanh Đại bối rối không biết phải làm gì tiếp theo. Phúc Lộc cười thầm trong lòng rồi gằn giọng: “Sao không lo chuẩn bị nước nóng để lát nữa còn dùng!” Nghe vậy, Hương Bồ và Thanh Đại vội vàng chạy đi.
Ở trong phòng, Thái tử đang đứng yên trước giường để Bàn Nhi hầu hạ thay y phục cho mình.
Bàn Nhi cởi từng nút thắt con ếch được thêu trên chiếc áo khoác lụa sẫm màu của hắn. Nàng cúi đầu xuống, không dám nhìn Thái tử và từ từ cởi nút. Ở vạt chéo phía trên còn hai nút, nhưng Bàn Nhi nhỏ nhắn còn Thái tử thì cao lớn, tính ra nàng chỉ cao đến bả vai hắn. Nếu muốn cởi chúng, nàng ắt phải ngước lên nhìn Thái tử. Nhưng Bàn Nhi không dám ngẩng đầu, vả lại nàng chưa nghĩ ra nàng sẽ làm gì tiếp theo sau khi lên giường.
Trong lúc đang do dự, một bàn tay to lớn vươn ra nắm chặt tay nàng.
“Ban nãy nàng bình tĩnh đến thế, sao bây giờ luống cuống vậy?” Thái tử có ý mỉa mai nàng.
“Thiếp thân, thiếp thân...”
Bàn Nhi còn đang băn khoăn không biết nói gì, Thái tử đã nới tay ra, tự cởi áo choàng rồi xoay người ngồi xuống giường.
Bàn Nhi chỉ đành đứng đó nhìn. Thái tử giương mắt nhìn nàng với ánh mắt xa xăm và tĩnh mịch: “Nàng đứng đó làm gì? Mau nghỉ ngơi đi.”
Nếu thế hắn cũng cử động đi, nằm xuống đi, hắn không nằm xuống thì làm sao nàng dám ngủ?
Bàn Nhi cảm thấy Thái tử có chút cố tình làm khó nàng nên cảm thấy tủi thân.
Những năm về sau, hắn chưa bao giờ đối xử với nàng như thế này, nhưng đáng tiếc bây giờ không phải là lúc đó.
Trong lòng nàng hơi tức giận, nàng nhạy cảm và mỏng manh trước người đã từng sủng ái nàng. Nàng chưa từng như thế với bất cứ ai, duy chỉ có hắn là nàng không chịu được. Nàng luôn nghĩ những năm sau này, hắn đã chiều chuộng nàng như thế nào, còn bây giờ đối xử với nàng ra sao.
Ban nãy hắn dám chế nhạo nàng liều lĩnh, thì giờ nàng sẽ làm liều cho hắn thấy. Bàn Nhi ngồi lên đùi của Thái tử, quàng tay qua cổ hắn và gọi “Điện hạ” với giọng đầy dịu dàng. Nghe vậy, Thái tử nhìn nàng với ánh mắt đen tối.
Cánh tay đang ôm eo nàng đột nhiên siết chặt, Thái tử nói bằng giọng khàn khàn: “Nàng cũng to gan đấy.”
“Thái tử điện hạ...”
Giọng nàng nghe vô cùng êm ái và nhẹ nhàng. Để đáp lại nàng, Thái tử ôm chặt eo nàng với lực mạnh hơn. Bàn Nhi biết Thái tử không biết hôn, đường đường là một Thái tử sao đi hôn người khác được, đặc biệt là chạm môi với một nữ nhân, ngay cả Thái tử phi e là cũng chưa từng được hắn ta làm như thế.
Đừng hỏi tại sao Bàn Nhi lại biết điều đó, là vì Thái tử ở kiếp trước không biết hôn. Khi lâm hạnh người khác, hắn ta không biết chiều lòng đối phương và cũng sẽ không làm những hành động thừa thãi. Cũng vẫn là nàng, sau khi được sủng ái, vì cảm thấy thật khó chịu nên đành chỉ dẫn hắn từng chút một, dần dần hắn mới biết những chuyện này.
Ban nãy, Bàn Nhi đứng trước giường rồi do dự về điều này. Nàng vốn chưa chuẩn bị trước nên đến lúc đó chắc chắn nàng sẽ phải chịu đựng rất nhiều. Nàng cả gan hôn hắn là vì nhất thời không tự chủ được tình cảm của mình, lại vừa không muốn để bản thân mình phải chịu khổ.
Hắn chặn môi nàng lại rồi nói: “Nàng to gan lắm...”
Bàn Nhi im lặng không nói gì.
Lúc này bên ngoài có tiếng gì đó khá lớn. Phúc Lộc loạng choạng bước vào, dù nghe qua bức bình phong cũng thấy được lão ta đang rất lo lắng.
“Chủ tử, có người từ viện của Hồ lương đệ đến báo rằng tam quận chúa xảy ra chuyện rồi!”
Đến nơi, vẻ mặt đen như mực của Trương Lai Thuận doạ nàng ta sợ đến mức cả người mềm nhũn, nhưng lòng trung thành với chủ tử trong tim nàng ta đã khuyến khích nàng ta nói ra mọi chuyện.
Nghe nàng ta nói thế, Trương Lai Thuận tức giận đến nỗi bật cười. Vì không muốn phí thời giờ nói nhảm với nàng ta, hắn ta bèn vẫy tay ra hiệu cho hai tên thái giám cao to mập mạp bước ra từ trong bóng tối.
“Mau kéo cái thứ không biết trời cao đất dày này đi!”
Trương Lai Thuận cảm thấy cực kì xúi quẩy, bèn phủi chiếc áo choàng của mình. Thấy Phúc Lộc vừa từ bên trong bước ra, hắn ta vội vàng nhích lên phía trước gọi dưỡng phụ.
Phúc Lộc hỏi Trương Lai Thuận chuyện gì vừa xảy ra, hắn ta liền ghé sát vào mang tai của lão ta để giải thích ngọn nguồn mọi chuyện.
Phúc Lộc liếc nhìn hắn ta, sau đó lão ta cười, đá hắn ta một cái rồi quay người bước vào trong. Lão ta bẩm báo mọi chuyện một cách hời hợt: “Hồi bẩm chủ tử, bên ngoài không có chuyện gì cả. Chỉ có một nô tài không hiểu chuyện tới gây sự nhưng Trương Lai Thuận đã xử lý xong xuôi.”
Thái tử ậm ừ. Nếu không có gì thì đi ngủ tiếp thôi.
Thái tử bước vào trong, Bàn Nhi theo sau. Hương Bồ và Thanh Đại bối rối không biết phải làm gì tiếp theo. Phúc Lộc cười thầm trong lòng rồi gằn giọng: “Sao không lo chuẩn bị nước nóng để lát nữa còn dùng!” Nghe vậy, Hương Bồ và Thanh Đại vội vàng chạy đi.
Ở trong phòng, Thái tử đang đứng yên trước giường để Bàn Nhi hầu hạ thay y phục cho mình.
Bàn Nhi cởi từng nút thắt con ếch được thêu trên chiếc áo khoác lụa sẫm màu của hắn. Nàng cúi đầu xuống, không dám nhìn Thái tử và từ từ cởi nút. Ở vạt chéo phía trên còn hai nút, nhưng Bàn Nhi nhỏ nhắn còn Thái tử thì cao lớn, tính ra nàng chỉ cao đến bả vai hắn. Nếu muốn cởi chúng, nàng ắt phải ngước lên nhìn Thái tử. Nhưng Bàn Nhi không dám ngẩng đầu, vả lại nàng chưa nghĩ ra nàng sẽ làm gì tiếp theo sau khi lên giường.
Trong lúc đang do dự, một bàn tay to lớn vươn ra nắm chặt tay nàng.
“Ban nãy nàng bình tĩnh đến thế, sao bây giờ luống cuống vậy?” Thái tử có ý mỉa mai nàng.
“Thiếp thân, thiếp thân...”
Bàn Nhi còn đang băn khoăn không biết nói gì, Thái tử đã nới tay ra, tự cởi áo choàng rồi xoay người ngồi xuống giường.
Bàn Nhi chỉ đành đứng đó nhìn. Thái tử giương mắt nhìn nàng với ánh mắt xa xăm và tĩnh mịch: “Nàng đứng đó làm gì? Mau nghỉ ngơi đi.”
Nếu thế hắn cũng cử động đi, nằm xuống đi, hắn không nằm xuống thì làm sao nàng dám ngủ?
Bàn Nhi cảm thấy Thái tử có chút cố tình làm khó nàng nên cảm thấy tủi thân.
Những năm về sau, hắn chưa bao giờ đối xử với nàng như thế này, nhưng đáng tiếc bây giờ không phải là lúc đó.
Trong lòng nàng hơi tức giận, nàng nhạy cảm và mỏng manh trước người đã từng sủng ái nàng. Nàng chưa từng như thế với bất cứ ai, duy chỉ có hắn là nàng không chịu được. Nàng luôn nghĩ những năm sau này, hắn đã chiều chuộng nàng như thế nào, còn bây giờ đối xử với nàng ra sao.
Ban nãy hắn dám chế nhạo nàng liều lĩnh, thì giờ nàng sẽ làm liều cho hắn thấy. Bàn Nhi ngồi lên đùi của Thái tử, quàng tay qua cổ hắn và gọi “Điện hạ” với giọng đầy dịu dàng. Nghe vậy, Thái tử nhìn nàng với ánh mắt đen tối.
Cánh tay đang ôm eo nàng đột nhiên siết chặt, Thái tử nói bằng giọng khàn khàn: “Nàng cũng to gan đấy.”
“Thái tử điện hạ...”
Giọng nàng nghe vô cùng êm ái và nhẹ nhàng. Để đáp lại nàng, Thái tử ôm chặt eo nàng với lực mạnh hơn. Bàn Nhi biết Thái tử không biết hôn, đường đường là một Thái tử sao đi hôn người khác được, đặc biệt là chạm môi với một nữ nhân, ngay cả Thái tử phi e là cũng chưa từng được hắn ta làm như thế.
Đừng hỏi tại sao Bàn Nhi lại biết điều đó, là vì Thái tử ở kiếp trước không biết hôn. Khi lâm hạnh người khác, hắn ta không biết chiều lòng đối phương và cũng sẽ không làm những hành động thừa thãi. Cũng vẫn là nàng, sau khi được sủng ái, vì cảm thấy thật khó chịu nên đành chỉ dẫn hắn từng chút một, dần dần hắn mới biết những chuyện này.
Ban nãy, Bàn Nhi đứng trước giường rồi do dự về điều này. Nàng vốn chưa chuẩn bị trước nên đến lúc đó chắc chắn nàng sẽ phải chịu đựng rất nhiều. Nàng cả gan hôn hắn là vì nhất thời không tự chủ được tình cảm của mình, lại vừa không muốn để bản thân mình phải chịu khổ.
Hắn chặn môi nàng lại rồi nói: “Nàng to gan lắm...”
Bàn Nhi im lặng không nói gì.
Lúc này bên ngoài có tiếng gì đó khá lớn. Phúc Lộc loạng choạng bước vào, dù nghe qua bức bình phong cũng thấy được lão ta đang rất lo lắng.
“Chủ tử, có người từ viện của Hồ lương đệ đến báo rằng tam quận chúa xảy ra chuyện rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.