Chương 50:
Giả Diện Đích Thịnh Yến
30/09/2022
Hồ Lương Đệ kia cũng nên quở trách thôi, tránh cho nàng ta không phân rõ thứ bậc.”
"Nhưng nương nương...”
"Nàng ta là Thái Tử Phi, nếu lần này nàng ta có thể sinh nhi tử trưởng cho Thái Tử thì ta gánh thêm mấy cái tội danh cũng không sao cả.”
Niệm Từ nhỏ giọng nói: "Nô tì chỉ sợ Cao Quý Phi và Chu Hiền Phi lại lợi dụng chuyện này, nói những điều không phải về người trước mặt bệ hạ. Nương nương khó khăn như thế nào người ngoài không biết được, chỉ những người bên cạnh chúng ta đều biết rõ, Thái Tử Phi nàng ta..." Nói đến câu cuối, bản thân Niệm Từ cũng không nói nổi nữa.
Phó Hoàng Hậu không nói gì cả, chỉ phất phất tay bảo bọn họ lui xuống.
Niệm Từ vốn chưa muốn lui xuống thì bị Niệm Thu kéo đi, nhưng chưa được bao lâu hai người lại quay lại. Trên mặt Niệm Từ có ý cười, bẩm báo với Phó Hoàng Hậu: "Nương nương, điện hạ đến rồi.”
Ở Khôn Ninh có thể xưng hô như vậy, ngoài Thái Tử ra thì không còn ai nữa. Phó Hoàng Hậu ngồi dậy, trong lúc này thì Thái Tử đã tiến vào.
"Mẫu hậu.”
Thái Tử hành lễ với Phó Hoàng Hậu thì bị bà ta kéo lại.
"Đến đây với mẫu hậu, vẫn cứ khuôn phép như vậy?" Phó Hoàng Hậu cười nói, sai các cung nữ đem trà với điểm tâm hoa quả, bây giờ vẫn đối phó với Thái Tử như hồi còn đọc sách ở trong thư phòng, Thái Tử cũng chỉ nhìn xem.
Phó Hoàng Hậu lại kéo Thái Tử lên giường ngồi rồi mới nói: "Sao giờ này lại đến thăm mẫu hậu?”
"Đúng lúc không có việc làm thì nghĩ đến, nên lập tức đến thỉnh an mẫu hậu.”
Phó Hoàng Hậu lắc đầu cười, thấy trong số hoa quả được bưng lên có một đĩa dâu tây thì lấy cho Thái Tử ăn.
Thái Tử là nam nhân mà nam nhân thì ít khi thích ăn đồ ngọt, mấy thứ có màu đỏ tươi này. Nhưng Thái Tử lại thích ăn dâu tây, những người biết được điều này rất ít.
Thái Tử ăn mấy quả thì không ăn nữa, Phó Hoàng Hậu nhìn thoáng qua âm thầm thở dài, bảo Niệm Thu đem khăn đến giúp hắn lau tay.
Sau đó, hai mẹ con lại nói mấy chuyện phiếm khác. Thái Tử thấy thời gian không còn sớm nữa thì lập tức cáo từ.
Đợi sau khi hắn đi, Phó Hoàng Hậu ngồi trên giường một cách lẳng lặng thẫn thờ nhớ đến Thái Tử Phi. Nhớ đến đứa bé trong bụng nàng ta, lại nhớ đến dáng vẻ ban nãy của Thái Tử, rõ ràng rất thích nhưng chỉ ăn mấy quả đã kiềm chế lại. Một cảm giác đau buồn dâng lên trong lòng.
Niệm Từ tiễn Thái Tử về thì thấy sắc mặt của Phó Hoàng Hậu, không nén nổi mà gọi một tiếng nương nương.
Phó Hoàng Hậu giơ tay nói: "Được rồi, ngươi không cần nói nữa. Ở đây không có kẻ ngốc, nàng ta cho rằng nàng ta thắng rồi, không ngờ rằng..." Lời còn lại bà ta không nói, chỉ bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
Bàn Nhi đoán không hề sai, quả nhiên tất cả mọi người đều đã rục rịch rồi.
Hiện giờ, mỗi ngày thời gian thỉnh an lại dài thêm trong vô thức. Trước kia đều là ngồi một chút, nhiều lắm thì uống cốc trà rồi đi, bây giờ mỗi người đều tìm cớ để kéo dài thêm một chút.
Cho dù sức khoẻ của Thái Tử Phi không tốt thì cũng sẽ không ở lại bên ngoài quá lâu, thậm chí thỉnh thoảng người còn chưa đi ra đã bảo bọn họ giải tán. Nhưng vẫn có người ở lại, một người ở lại những người khác tất nhiên sẽ không cam tâm, lập tức trở thành ở lại hết. Trong lòng Bàn Nhi cho dù có muốn đi cũng không muốn làm kẻ đứng đầu hứng gió.
Nơi này của Thái Tử Phi bất giác trở thành bếp lò, ai cũng muốn đến sưởi một chút.
Hôm nay, sau khi thỉnh an trở về, Bàn Nhi cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Tiến vào phòng, lập tức đến thẳng chỗ giường, đạp giày thêu trên chân rơi ra, đi lên giường còn cầm một cái gối dựa nhỏ kê ở sau thắt lưng.
Cứ ngồi trên ghế không dựa vào một bên được suốt cả một buổi sáng, còn ngồi ghế cứng. Trên ghế tuy có đệm lót, nhưng thời tiết bây giờ đang nóng nên đều đổi thành một lớp, chỉ để dùng trang trí chứ không hề có khả năng xoa dịu cái mông ngồi lâu không cử động.
Bàn Nhi không chỉ đau mông, thắt cũng đau.
Tình Cô Cô hơi đau lòng, tự mình xoa thắt lưng cho nàng.
Hương Bồ và Thanh Đại thì vừa bưng trà, vừa đem hoa quả đến cho Bàn Nhi lót bụng.
Mặc dù đã đến giữa trưa lập tức sẽ đến bữa trưa rồi, nhưng Bàn Nhi không ăn sáng nên vẫn là ăn trước rồi tính sau.
"Xem ra sau này phải gọi bữa sáng sớm hơn, chủ tử nên ăn rồi hãy đi thỉnh an. Nếu không cứ phải gắng gượng như vậy lâu dần sẽ không tốt cho sức khỏe." Hương Bồ nói.
Bàn Nhi uể oải: "Được, sau này ta sẽ dậy sớm hơn một chút, buổi tối ngủ sớm hơn.”
Bạch Chỉ đi vào nói Tiểu Đức Tử có việc muốn bẩm báo.
Bây giờ Tiểu Đức Tử đã trở thành người cái gì cũng biết của chái tây, vừa thấy có tin tức gì cũng báo cho Bàn Nhi, đừng nói Bàn Nhi, cả đám Hương Bồ bọn họ cũng biểu hiện ra vô cùng tò mò.
Không lâu sau thì Tiểu Đức Tử đến, ở ngoài cửa còn quỳ xuống khấu đầu rồi mới đi vào.
"Chủ tử, hôm nay ở phòng ăn Tiểu Đậu Tử bên cạnh Hồ Lương Đệ với Tiểu Lục Tử bên cạnh Triệu Phụng Nghi nói với nhau vài lời.”
"Nhưng nương nương...”
"Nàng ta là Thái Tử Phi, nếu lần này nàng ta có thể sinh nhi tử trưởng cho Thái Tử thì ta gánh thêm mấy cái tội danh cũng không sao cả.”
Niệm Từ nhỏ giọng nói: "Nô tì chỉ sợ Cao Quý Phi và Chu Hiền Phi lại lợi dụng chuyện này, nói những điều không phải về người trước mặt bệ hạ. Nương nương khó khăn như thế nào người ngoài không biết được, chỉ những người bên cạnh chúng ta đều biết rõ, Thái Tử Phi nàng ta..." Nói đến câu cuối, bản thân Niệm Từ cũng không nói nổi nữa.
Phó Hoàng Hậu không nói gì cả, chỉ phất phất tay bảo bọn họ lui xuống.
Niệm Từ vốn chưa muốn lui xuống thì bị Niệm Thu kéo đi, nhưng chưa được bao lâu hai người lại quay lại. Trên mặt Niệm Từ có ý cười, bẩm báo với Phó Hoàng Hậu: "Nương nương, điện hạ đến rồi.”
Ở Khôn Ninh có thể xưng hô như vậy, ngoài Thái Tử ra thì không còn ai nữa. Phó Hoàng Hậu ngồi dậy, trong lúc này thì Thái Tử đã tiến vào.
"Mẫu hậu.”
Thái Tử hành lễ với Phó Hoàng Hậu thì bị bà ta kéo lại.
"Đến đây với mẫu hậu, vẫn cứ khuôn phép như vậy?" Phó Hoàng Hậu cười nói, sai các cung nữ đem trà với điểm tâm hoa quả, bây giờ vẫn đối phó với Thái Tử như hồi còn đọc sách ở trong thư phòng, Thái Tử cũng chỉ nhìn xem.
Phó Hoàng Hậu lại kéo Thái Tử lên giường ngồi rồi mới nói: "Sao giờ này lại đến thăm mẫu hậu?”
"Đúng lúc không có việc làm thì nghĩ đến, nên lập tức đến thỉnh an mẫu hậu.”
Phó Hoàng Hậu lắc đầu cười, thấy trong số hoa quả được bưng lên có một đĩa dâu tây thì lấy cho Thái Tử ăn.
Thái Tử là nam nhân mà nam nhân thì ít khi thích ăn đồ ngọt, mấy thứ có màu đỏ tươi này. Nhưng Thái Tử lại thích ăn dâu tây, những người biết được điều này rất ít.
Thái Tử ăn mấy quả thì không ăn nữa, Phó Hoàng Hậu nhìn thoáng qua âm thầm thở dài, bảo Niệm Thu đem khăn đến giúp hắn lau tay.
Sau đó, hai mẹ con lại nói mấy chuyện phiếm khác. Thái Tử thấy thời gian không còn sớm nữa thì lập tức cáo từ.
Đợi sau khi hắn đi, Phó Hoàng Hậu ngồi trên giường một cách lẳng lặng thẫn thờ nhớ đến Thái Tử Phi. Nhớ đến đứa bé trong bụng nàng ta, lại nhớ đến dáng vẻ ban nãy của Thái Tử, rõ ràng rất thích nhưng chỉ ăn mấy quả đã kiềm chế lại. Một cảm giác đau buồn dâng lên trong lòng.
Niệm Từ tiễn Thái Tử về thì thấy sắc mặt của Phó Hoàng Hậu, không nén nổi mà gọi một tiếng nương nương.
Phó Hoàng Hậu giơ tay nói: "Được rồi, ngươi không cần nói nữa. Ở đây không có kẻ ngốc, nàng ta cho rằng nàng ta thắng rồi, không ngờ rằng..." Lời còn lại bà ta không nói, chỉ bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
Bàn Nhi đoán không hề sai, quả nhiên tất cả mọi người đều đã rục rịch rồi.
Hiện giờ, mỗi ngày thời gian thỉnh an lại dài thêm trong vô thức. Trước kia đều là ngồi một chút, nhiều lắm thì uống cốc trà rồi đi, bây giờ mỗi người đều tìm cớ để kéo dài thêm một chút.
Cho dù sức khoẻ của Thái Tử Phi không tốt thì cũng sẽ không ở lại bên ngoài quá lâu, thậm chí thỉnh thoảng người còn chưa đi ra đã bảo bọn họ giải tán. Nhưng vẫn có người ở lại, một người ở lại những người khác tất nhiên sẽ không cam tâm, lập tức trở thành ở lại hết. Trong lòng Bàn Nhi cho dù có muốn đi cũng không muốn làm kẻ đứng đầu hứng gió.
Nơi này của Thái Tử Phi bất giác trở thành bếp lò, ai cũng muốn đến sưởi một chút.
Hôm nay, sau khi thỉnh an trở về, Bàn Nhi cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Tiến vào phòng, lập tức đến thẳng chỗ giường, đạp giày thêu trên chân rơi ra, đi lên giường còn cầm một cái gối dựa nhỏ kê ở sau thắt lưng.
Cứ ngồi trên ghế không dựa vào một bên được suốt cả một buổi sáng, còn ngồi ghế cứng. Trên ghế tuy có đệm lót, nhưng thời tiết bây giờ đang nóng nên đều đổi thành một lớp, chỉ để dùng trang trí chứ không hề có khả năng xoa dịu cái mông ngồi lâu không cử động.
Bàn Nhi không chỉ đau mông, thắt cũng đau.
Tình Cô Cô hơi đau lòng, tự mình xoa thắt lưng cho nàng.
Hương Bồ và Thanh Đại thì vừa bưng trà, vừa đem hoa quả đến cho Bàn Nhi lót bụng.
Mặc dù đã đến giữa trưa lập tức sẽ đến bữa trưa rồi, nhưng Bàn Nhi không ăn sáng nên vẫn là ăn trước rồi tính sau.
"Xem ra sau này phải gọi bữa sáng sớm hơn, chủ tử nên ăn rồi hãy đi thỉnh an. Nếu không cứ phải gắng gượng như vậy lâu dần sẽ không tốt cho sức khỏe." Hương Bồ nói.
Bàn Nhi uể oải: "Được, sau này ta sẽ dậy sớm hơn một chút, buổi tối ngủ sớm hơn.”
Bạch Chỉ đi vào nói Tiểu Đức Tử có việc muốn bẩm báo.
Bây giờ Tiểu Đức Tử đã trở thành người cái gì cũng biết của chái tây, vừa thấy có tin tức gì cũng báo cho Bàn Nhi, đừng nói Bàn Nhi, cả đám Hương Bồ bọn họ cũng biểu hiện ra vô cùng tò mò.
Không lâu sau thì Tiểu Đức Tử đến, ở ngoài cửa còn quỳ xuống khấu đầu rồi mới đi vào.
"Chủ tử, hôm nay ở phòng ăn Tiểu Đậu Tử bên cạnh Hồ Lương Đệ với Tiểu Lục Tử bên cạnh Triệu Phụng Nghi nói với nhau vài lời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.