Chương 6:
Giả Diện Đích Thịnh Yến
24/08/2022
Suy cho cùng một bên là ngựa gầy sống dựa vào nhan sắc, còn một bên là tỳ nữ của thế gia vọng tộc. Không phải có một câu nói là ‘Thà cưới nữ nô thế gia vọng tộc, cũng không cưới nữ nhi xuất thân nhà nghèo’ hay sao? Tuy rằng câu nói kia không hoàn toàn phù hợp trong ngữ cảnh này, nhưng cũng không khác mấy. Nếu đổi lại là Bàn Nhi năm mười lăm tuổi, e rằng những ánh mắt như kim châm này sẽ khiến nàng khó mà ngồi yên, may mà Bàn Nhi đã thay da đổi thịt rồi, cho nên nàng vẫn thản nhiên rũ mắt ngồi yên.
Trong trí nhớ mơ hồ của Ý An Hoàng thái hậu, khi đó dường như có xảy ra chuyện như vậy.
Lúc đó nàng không biết đầu đuôi ra sao mà mình phải gánh chịu những ánh mắt lườm nguýt như vậy. Chỉ cần mọi người biết thân phận ngựa gầy Dương Châu của nàng, trong lòng nàng liền tự ti mặc cảm, không có mặt mũi ngẩng đầu gặp người khác. Thế cho nên sau đó bị nhị phu nhân lấy cớ tâm tính nàng khiêm nhường mà bắt chẹt Bùi Vĩnh Xương, khăng khăng giữ nàng lại, mà nàng cũng không dám cự tuyệt.
Người bên cạnh chỉ cần bố thí một chút, nàng đã cảm động đến rơi nước mắt. Đối phương thẳng thừng không nể nang, nàng cũng không dám hó hé lấy một lời. Thậm chí sau bao khó khăn gian khổ, nàng mới sáng mắt ra.
Ngay khi Bàn Nhi đang chìm đắm trong ký ức, thì trong sân có người bước tới, là gã sai vặt bên cạnh nhị lão gia, nói là hôm nay nhị lão gia rảnh rỗi, nghe nói đại cô gia tới thăm, nên cho gọi đại cô gia vào ôn chuyện.
Nhị phu nhân tự thấy không thể giữ Bùi Vĩnh Xương ở lại nữa, mà lúc Bùi Vĩnh Xương rời đi cũng không đưa Bàn Nhi đi theo, rõ ràng là cố tình để nàng lại.
Nhị phu nhân suy nghĩ một lúc, đi đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn về trong mái hiên bên hông. Nhìn từ hướng của bà ta, chỉ có thể một bên gương mặt mềm mại và xinh đẹp của Bàn Nhi, lúc này Lưu ma ma đã đưa Bùi Vĩnh Xương quay trở lại, hai người đi đến gian phòng bên cạnh.
“Lưu ma ma, ngươi cảm thấy nữ nhân này thế nào?” Sau khi ngồi xuống, nhị phu nhân hỏi.
Tuổi tác của Lưu ma ma đã ngoài bốn mươi, nhưng nhìn bề ngoài chỉ khoảng chừng hơn ba mươi tuổi mà thôi. Bà ấy mặc một chiếc áo bằng vải bồi màu đỏ thêu hoa văn hình cây và bướm, váy mã diện màu đá xanh, mái tóc đen tuyền được chải gọn gàng và búi ngã ngựa, trên đầu đội trang sức bằng vàng ròng có khảm ngọc phỉ thúy, toát lên khí chất vô cùng quý phái. Bà ấy có khuôn mặt tròn và đôi lông mày lá liễu, dáng người đẫy đà, trên gương mặt trắng nõn có một đôi mắt phượng sắc sảo không hề tương xứng.
Lưu ma ma thở dài một hơi: “Phu nhân thấy thế nào?"
Nhị phu nhân vuốt ve chiếc nhẫn bảo thạch giữa các ngón tay, nhếch môi nói: "Thật ra tướng mạo cũng khá, tuổi tác hình như cũng còn nhỏ nên không khỏi quá gầy yếu. Tiến cử trinh nữ ốm yếu như vậy, thật sự có thể khiến Thái tử ưa thích hay không?”
Vừa rồi khi Lưu ma ma đưa nàng vào cũng có nhìn sơ qua, cảm thấy dung mạo Bàn Nhi cũng được xem là cực kỳ xuất sắc, nhất là nét liễu rũ hoa kiều kia, phong thái uyển chuyển gọn gàng khiến người ta phải ghé mắt liếc nhìn, không khỏi động lòng thương hoa tiếc ngọc.
Còn vì sao nhị phu nhân lại nói như vậy, có lẽ vẫn là do mặt mũi của nàng phạm vào điều cấm kị của phu nhân. Nhị phu nhân thường ngày ghét nhất là loại nữ nhân yếu đuối khiến người khác mủi lòng thương hại như thế này, chẳng qua chỉ có những người cũ trong phủ mới biết chuyện cũ năm xưa này, còn đại cô gia thì làm sao biết được.
Nếu gạt bỏ hiềm khích riêng tư của nhị phu nhân, thì cô nương này thật sự rất phù hợp. Nghĩ lại lúc nãy tiễn đại cô gia đi, hắn ta có rỉ tai bà ấy một chút chuyện, Lưu ma ma rất nhạy bén chuyển sang đề tài này.
"Phu nhân có biết ngựa gầy Dương Châu là như thế nào không?"
Nhị phu nhân xuất thân tước gia, đương nhiên biết rất rõ ngựa gầy Dương Châu là gì, dù thế nào cũng là loại tiện tì thấp hèn bại hoại sống dựa vào khuôn mặt, bà ta cũng chẳng buồn nhắc tới vì sợ bẩn miệng.
“Loại ngựa gầy Dương Châu này là phục vụ theo sở thích, được dạy dỗ kĩ càng để phục vụ cho nữ tử của nam nhân, mắt nhìn của nam nhân và nữ tử chúng ta không giống nhau, nên có lẽ chúng ta cảm thấy không vừa mắt, hoàn toàn có thể dùng để lấy lòng người khác. Vả lại người như thế này thì tốt hơn người do đại phu nhân và tam phu nhân tìm đến, thật sự nếu có thêm quan hệ thông gia, đến lúc đó tiểu thư của chúng ta làm sao ra tay khống chế đây? Đã không thể kiểm soát người, mà còn đưa người ở bên cạnh Thái tử, chắc chắn là sẽ chia bớt sự sủng ái với tiểu thư của chúng ta. Người như thế này ngược lại là tốt nhất. Xuất thân hèn mọn, tính mạng nằm gọn trong lòng bàn tay của chúng ta, còn không phải là chúng ta có thể bắt nàng ta làm như thế nào thì nàng ta phải làm như thế đó hay sao?”
Nhị phu nhân hiểu những đạo lý này, chỉ là việc liên quan đến nữ nhi bà ta hết lòng yêu thương, bà ta đương nhiên không thể không cẩn thận.
Nghĩ đến nữ nhi của mình được làm Thái tử phi, nhị phu nhân vừa ngạo mạn vừa ủ dột nói: “Cũng tại ta năm đó nóng vội lấy lòng lão phu nhân, đem Nghiên Nhi giao cho lão phu nhân nuôi dưỡng, kết quả công dung ngôn hạnh không có gì là không tốt, nhưng lại bồi dưỡng thành một đứa trẻ tính nết kiêu căng ương ngạnh. Nha đầu ấy chỉ cắn răng không nói, khiến chúng ta không biết kẻ đê hèn suy đồi kia đã khiến nha đầu ấy phải chịu ấm ức như thế nào. Phải giương mắt nhìn nữ nhi của mình chịu khổ, điều đó thật sự đã khoét một cái lỗ thật sâu vào tròng lòng người làm mẹ là ta đây rồi.”
Trong trí nhớ mơ hồ của Ý An Hoàng thái hậu, khi đó dường như có xảy ra chuyện như vậy.
Lúc đó nàng không biết đầu đuôi ra sao mà mình phải gánh chịu những ánh mắt lườm nguýt như vậy. Chỉ cần mọi người biết thân phận ngựa gầy Dương Châu của nàng, trong lòng nàng liền tự ti mặc cảm, không có mặt mũi ngẩng đầu gặp người khác. Thế cho nên sau đó bị nhị phu nhân lấy cớ tâm tính nàng khiêm nhường mà bắt chẹt Bùi Vĩnh Xương, khăng khăng giữ nàng lại, mà nàng cũng không dám cự tuyệt.
Người bên cạnh chỉ cần bố thí một chút, nàng đã cảm động đến rơi nước mắt. Đối phương thẳng thừng không nể nang, nàng cũng không dám hó hé lấy một lời. Thậm chí sau bao khó khăn gian khổ, nàng mới sáng mắt ra.
Ngay khi Bàn Nhi đang chìm đắm trong ký ức, thì trong sân có người bước tới, là gã sai vặt bên cạnh nhị lão gia, nói là hôm nay nhị lão gia rảnh rỗi, nghe nói đại cô gia tới thăm, nên cho gọi đại cô gia vào ôn chuyện.
Nhị phu nhân tự thấy không thể giữ Bùi Vĩnh Xương ở lại nữa, mà lúc Bùi Vĩnh Xương rời đi cũng không đưa Bàn Nhi đi theo, rõ ràng là cố tình để nàng lại.
Nhị phu nhân suy nghĩ một lúc, đi đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn về trong mái hiên bên hông. Nhìn từ hướng của bà ta, chỉ có thể một bên gương mặt mềm mại và xinh đẹp của Bàn Nhi, lúc này Lưu ma ma đã đưa Bùi Vĩnh Xương quay trở lại, hai người đi đến gian phòng bên cạnh.
“Lưu ma ma, ngươi cảm thấy nữ nhân này thế nào?” Sau khi ngồi xuống, nhị phu nhân hỏi.
Tuổi tác của Lưu ma ma đã ngoài bốn mươi, nhưng nhìn bề ngoài chỉ khoảng chừng hơn ba mươi tuổi mà thôi. Bà ấy mặc một chiếc áo bằng vải bồi màu đỏ thêu hoa văn hình cây và bướm, váy mã diện màu đá xanh, mái tóc đen tuyền được chải gọn gàng và búi ngã ngựa, trên đầu đội trang sức bằng vàng ròng có khảm ngọc phỉ thúy, toát lên khí chất vô cùng quý phái. Bà ấy có khuôn mặt tròn và đôi lông mày lá liễu, dáng người đẫy đà, trên gương mặt trắng nõn có một đôi mắt phượng sắc sảo không hề tương xứng.
Lưu ma ma thở dài một hơi: “Phu nhân thấy thế nào?"
Nhị phu nhân vuốt ve chiếc nhẫn bảo thạch giữa các ngón tay, nhếch môi nói: "Thật ra tướng mạo cũng khá, tuổi tác hình như cũng còn nhỏ nên không khỏi quá gầy yếu. Tiến cử trinh nữ ốm yếu như vậy, thật sự có thể khiến Thái tử ưa thích hay không?”
Vừa rồi khi Lưu ma ma đưa nàng vào cũng có nhìn sơ qua, cảm thấy dung mạo Bàn Nhi cũng được xem là cực kỳ xuất sắc, nhất là nét liễu rũ hoa kiều kia, phong thái uyển chuyển gọn gàng khiến người ta phải ghé mắt liếc nhìn, không khỏi động lòng thương hoa tiếc ngọc.
Còn vì sao nhị phu nhân lại nói như vậy, có lẽ vẫn là do mặt mũi của nàng phạm vào điều cấm kị của phu nhân. Nhị phu nhân thường ngày ghét nhất là loại nữ nhân yếu đuối khiến người khác mủi lòng thương hại như thế này, chẳng qua chỉ có những người cũ trong phủ mới biết chuyện cũ năm xưa này, còn đại cô gia thì làm sao biết được.
Nếu gạt bỏ hiềm khích riêng tư của nhị phu nhân, thì cô nương này thật sự rất phù hợp. Nghĩ lại lúc nãy tiễn đại cô gia đi, hắn ta có rỉ tai bà ấy một chút chuyện, Lưu ma ma rất nhạy bén chuyển sang đề tài này.
"Phu nhân có biết ngựa gầy Dương Châu là như thế nào không?"
Nhị phu nhân xuất thân tước gia, đương nhiên biết rất rõ ngựa gầy Dương Châu là gì, dù thế nào cũng là loại tiện tì thấp hèn bại hoại sống dựa vào khuôn mặt, bà ta cũng chẳng buồn nhắc tới vì sợ bẩn miệng.
“Loại ngựa gầy Dương Châu này là phục vụ theo sở thích, được dạy dỗ kĩ càng để phục vụ cho nữ tử của nam nhân, mắt nhìn của nam nhân và nữ tử chúng ta không giống nhau, nên có lẽ chúng ta cảm thấy không vừa mắt, hoàn toàn có thể dùng để lấy lòng người khác. Vả lại người như thế này thì tốt hơn người do đại phu nhân và tam phu nhân tìm đến, thật sự nếu có thêm quan hệ thông gia, đến lúc đó tiểu thư của chúng ta làm sao ra tay khống chế đây? Đã không thể kiểm soát người, mà còn đưa người ở bên cạnh Thái tử, chắc chắn là sẽ chia bớt sự sủng ái với tiểu thư của chúng ta. Người như thế này ngược lại là tốt nhất. Xuất thân hèn mọn, tính mạng nằm gọn trong lòng bàn tay của chúng ta, còn không phải là chúng ta có thể bắt nàng ta làm như thế nào thì nàng ta phải làm như thế đó hay sao?”
Nhị phu nhân hiểu những đạo lý này, chỉ là việc liên quan đến nữ nhi bà ta hết lòng yêu thương, bà ta đương nhiên không thể không cẩn thận.
Nghĩ đến nữ nhi của mình được làm Thái tử phi, nhị phu nhân vừa ngạo mạn vừa ủ dột nói: “Cũng tại ta năm đó nóng vội lấy lòng lão phu nhân, đem Nghiên Nhi giao cho lão phu nhân nuôi dưỡng, kết quả công dung ngôn hạnh không có gì là không tốt, nhưng lại bồi dưỡng thành một đứa trẻ tính nết kiêu căng ương ngạnh. Nha đầu ấy chỉ cắn răng không nói, khiến chúng ta không biết kẻ đê hèn suy đồi kia đã khiến nha đầu ấy phải chịu ấm ức như thế nào. Phải giương mắt nhìn nữ nhi của mình chịu khổ, điều đó thật sự đã khoét một cái lỗ thật sâu vào tròng lòng người làm mẹ là ta đây rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.