Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm
Chương 23: Âm mưu
Trị Bệnh Thần Tiên Thủy
15/12/2020
Lục
Chiêm Vân cáo mượn oai hùm, vốn định lấy việc này ra giễu cợt một phen,
báo mối thù bị Tạ Tri Vi hạn chế hành động tối hôm qua. Nhưng dù sao hắn vẫn còn nhỏ tuổi, không biết lời nói này đã bị phản tác dụng.
Ai cũng biết, Tạ Tri Vi là cô nhi được Đạo Tông thu dưỡng. Nhưng bởi vì hắn làm người điệu thấp, đối xử với mọi người nhân hậu, tu vi lại cực cao. Bởi vậy không có ai giễu cợt hắn, ngược lại cảm thấy hắn thực chuyên tâm, càng thêm khâm phục hắn.
Mọi người đều là trưởng lão của các phái, vốn là quan tâm tới mặt mũi của Lục Chiêm Vân mới chịu đựng nghe hắn khoe khoang, trong lòng phần lớn là nhân nhượng và khinh thường. Lúc này hắn chỉ trỏ gièm pha Tạ Tri Vi, một bộ hình tượng trẻ trâu không biết trời cao đất dày liền lộ rõ.
Tạ Tri Vi gật gật đầu, lại lắc đầu.
Lục Chiêm Vân vừa định nói thêm cái gì, há mồm đánh cái hắt xì, vội tiếp nhận khăn tay do thị nữ đưa sang để lau nước mũi.
Độ Sinh chắp tay trước ngực: "Tạ chân nhân đây là có ý gì?"
Tạ Tri Vi thở dài: "Bần đạo chỉ tinh thông tu luyện quả thật không giả. Nhưng năm đó lúc mới vào Đạo Tông, sư tôn đã từng truyền thụ cho bần đạo học qua cầm nghệ, cuối cùng bần đạo lại từ bỏ."
"Vì sao?"
Tạ Tri Vi thành khẩn nói: "Bần đạo quả thật là kẻ mù âm nhạc."
Mục Hạc nhìn Tạ Tri Vi nói năng nghiêm túc như vậy, tức khắc cảm thấy hắn càng thêm thân thiết.
Cho dù sư tôn ở trước mặt hắn không hề tự cao tự đại, nhưng dù sao thân phận và trình độ vẫn còn đó, kéo khoảng cách hai người xa đến nghìn dặm. Bây giờ mới biết, sư tôn vậy mà cũng có thứ không rành.
Mục Hạc chống cằm suy nghĩ: Ít nhất trước tiên có thể thử học các loại nhạc cụ, như vậy cũng xem như có thứ mạnh hơn sư tôn.
Lục Chiêm Vân hừ lạnh nói: "Âm luật là thứ dành cho danh gia, loại người như ngươi...... chắc chắn không thể học được." Hắn cũng biết lợi hại, tự giác cắt bỏ danh từ khó nghe ở giữa câu, nhưng nghe vào tai vẫn không đúng chừng mực như cũ.
Mọi người dần dần mất đi hứng thú, ngầm hiểu lẫn nhau mà trở lại chỗ ngồi của mình.
Minh Không thấy không khí có chút không hòa hợp, bèn hoà giải nói: "Bạch lão chưởng môn coi Tạ chân nhân như con đẻ, khó trách lúc Tạ chân nhân nhắc tới lệnh sư tôn, lộ vẻ hoài niệm ra bên ngoài."
Tạ Tri Vi sửng sốt, huynh đệ này thật khéo nói chuyện, nói cứ y như thật, con mắt nào của ngươi thấy ta hoài niệm cha của Bạch Kiến Trứ?
Minh Không giống như bỗng nhiên phát hiện mình đã lỡ lời: "Ta thật là hết chuyện để nói, đi nói năng lung tung chọc cho Tạ chân nhân khổ sở."
Ta đi? Ta đang ngơ ngác không phải là khổ sở có được chưa, huynh đệ ngươi diễn đủ rồi nha!
Độ Sinh cũng khẽ thở dài, nhìn về phía bầu trời đêm xa xôi : "Thấy Tạ chân nhân như thế, lão nạp cũng không khỏi hoài niệm tới sư tôn đã mất của mình."
...... Đây cũng là một tên diễn tinh.
Minh Không giơ cái ly trong tay mình lên, cười nói: "Mong Độ Sinh đại sư thứ lỗi, ta tự phạt một ly, tạm coi như tạ tội." Dứt lời, uống một hơi cạn sạch.
Lục Chiêm Vân nói lẩm bẩm: "Tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, chẳng qua là làm bộ làm tịch. Nếu thật mang ơn đội nghĩa Bạch gia, mỗi ngày nên quỳ gối trong từ đường bái lạy mới phải." Giọng nói tuy không lớn, nhưng những người ở đây đều nghe thấy được.
Minh Không nhướng mày, không nói lời nào nhìn về phía Lục Chiêm Vân. Rồi sau đó mang theo ý cười đi đến trước mặt hắn, vạt áo bào xám bị gió thổi phất phơ.
Lục Chiêm Vân nghi hoặc ngẩng đầu: "Ngươi muốn làm gì?"
Đứng ở góc độ của Tạ Tri Vi cùng những vị khách khác, thân thể Lục Chiêm Vân bị Minh Không che kín mít, nhìn không ra biểu tình.
Tạ Tri Vi nghĩ thầm, tên Minh Không âm dương quái khí này, chắc không phải định thu thập đồ trẻ trâu này đi? Dù sao có khả năng đêm nay bọn họ muốn làm chuyện gì đó, tâm trạng rất quan trọng.
Tầng mây bị gió thổi tan, trăng tròn lại được lộ diện. Đám hạ nhân của Lục gia được giáo dục rất tốt, thiếu chủ nhà bọn họ không lên tiếng, bọn họ liền đứng ở một bên lấy đôi mắt nhìn, chẳng buồn quan tâm.
Lục Chiêm Vân ngồi yên không nhúc nhích, đôi bên cứ thế giằng co trong chốc lát, Độ Sinh bên này đã đứng dậy, chuẩn bị làm người hòa giải.
Minh Không bỗng nhiên đưa tay rót đầy ly rượu trước mặt hắn, cất cao giọng nói: "Lục thiếu chủ, chưởng môn nhà ta mời các vị đến, vốn là xuất phát từ lòng muốn được kết giao. Mấy ngày nay mọi người hoà hợp êm thấm, như thế không tốt sao? Mong Lục thiếu chủ nể mặt, uống cạn ly này."
Tạ Tri Vi thất vọng vô cùng, huynh đệ tâm huyết của ngươi để đâu?
Độ Sinh mỉm cười lắc đầu, cảm thấy mình đã xen vào việc của người khác, một lần nữa ngồi xuống.
Nghe vậy, biểu tình của Lục Chiêm Vân mặc dù không thay đổi gì, nhưng cũng rất phối hợp tiếp rượu, cắm đầu uống sạch. Lúc buông ly, hướng về phía Tạ Tri Vi trừng mắt liếc nhìn một cái, tuy rằng vẫn không có ý tốt, nhưng không còn mở miệng nói chuyện vô lễ nữa.
Xem ra tên nhóc này cũng biết chút quy củ.
Minh Không liên tục uống hai ly, tựa hồ vẫn chưa thỏa mãn. Hắn lại tiếp tục rót đầy, xoay người, cười nói với mọi người: "Nếu Lục thiếu chủ đã chịu nể mặt, một ly này mời các vị cũng chớ nên chối từ."
Mời rượu kiểu này có chút cao minh, chẳng lẽ những người khác còn không bằng một đứa nhỏ sao? Mọi người sôi nổi đứng lên, cũng đem ly rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch.
Mục Hạc đã nhờ Nhiếp Đình xác nhận ly rượu không có độc, nhưng vẫn không yên tâm, nhân cơ hội lén đổ rượu vào trong tay áo.
Uống xong, Minh Không mời mọi người ngồi xuống như cũ, ý cười trên mặt vẫn chưa tan: "Không bằng biểu diễn một chút giúp vui cho các vị."
Có người nghiêm chỉnh, lập tức ngăn lại: "Uống rượu tâm tình là được, ca múa vẫn là quên đi."
Minh Không xua xua tay, "Tại hạ biết các vị đều là danh sĩ, biểu diễn tầm thường nhìn sẽ không vừa mắt. Nhưng, kỳ thật tại hạ luyện sáo cũng đã nhiều năm, muốn mượn cơ hội này biểu diễn một chút."
Thẩm U không xuất hiện, trợ thủ của hắn ở chỗ này dốc hết vốn liếng bồi ăn bồi uống bồi thổi sáo, cũng là rất liều mạng.
Tạ Tri Vi nói với Độ Sinh: "Minh Không trưởng lão tự mình thổi, chúng ta thật sự là có phúc lớn."
Độ Sinh nói tiếp: "Đúng vậy."
Vì vậy Tạ Tri Vi nói: "Mời ngài bắt đầu biểu diễn."
Minh Không cũng không khiêm tốn, lập tức lấy từ trong tay áo ra một cây sáo.
Tạ Tri Vi vừa nhìn, hình dáng tựa như que cời lửa, huynh đệ này chắc không phải là bẻ một nhánh cây tùy tiện gọt hai cái rồi lấy ra dùng đi? Huyền Vân Kiếm Phái ngay cả một cây sáo cũng mua không nổi sao? Cũng không biết cây sáo xấu hết chỗ chê này có thể thổi ra cái quỷ gì.
Một trận tiếng sáo chói tai vạch phá bầu trời truyền vào lỗ tai, giống như cửa kính bị quẹt cho trầy xướt, lại giống tiếng xẻng cào trên nền xi-măng. Đừng nói không thành giai điệu, quả thực rất ô nhiễm tinh thần.
Mẹ nó quả nhiên thổi như quỷ khóc sói gào. Vậy mà không biết xấu hổ muốn biểu diễn?
Tạ Tri Vi xoa xoa lỗ tai, vừa định trái với lương tâm khen ngợi vài câu. Bỗng nhiên nhìn thấy Lục Chiêm Vân tê liệt ngã xuống chỗ đang ngồi, hai mắt nhắm nghiền mặt đỏ bừng. Đồ trẻ trâu này vậy mà uống say như chết, ngay cả Minh Không thổi ma âm vào tai cũng không ảnh hưởng tới hắn sao?
Không đúng? Sao ngay cả Độ Sinh cũng......
Tạ Tri Vi quét mắt nhìn xung quanh một vòng, phát hiện tất cả mọi người đều đã ngã xuống.
Ngoại trừ hắn và Minh Không.
Đậu xanh, quả nhiên bắt đầu kiếm chuyện rồi?
Khách mời nằm ngả nghiêng ngang dọc, chỉ có Tạ Tri Vi còn ngồi ngay ngắn mắt to trừng mắt nhỏ với Minh Không, giả bộ bất tỉnh đã không kịp, lập tức có chút xấu hổ.
Lại nhìn Mục Hạc, không biết từ lúc nào đã ghé đầu lên bàn, ly rượu ở trong tay rớt xuống mặt đất, phát ra tiếng vỡ vụn thanh thúy. Nhưng mặt đất lại sạch sẽ, một giọt rượu cũng không bắn ra, rõ ràng là đã uống sạch.
Tạ Tri Vi ngưng thần vừa thấy, tay áo của Mục Hạc bị ướt một mảnh, bừng tỉnh đại ngộ.
Lâm trận phát huy không tệ nha thiếu niên!
Minh Không khoanh tay, chậm rãi nói: "Tạ chân nhân mù âm nhạc, vậy mà mù đến trình độ này." Hắn còn đang cười, đã không còn là mỉm cười lễ phép, cả người thoạt nhìn tăng thêm mấy phần âm hiểm, loại vẻ mặt này mới xứng với đôi mắt hung ác nham hiểm kia.
Tạ Tri Vi cẩn thận hỏi: "Trong rượu có độc à?"
"Làm sao có thể, chưởng môn nhà ta vô cùng thiện lương, biết ta làm như vậy nhất định sẽ không cao hứng. Chẳng qua chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục mà thôi." Minh Không nhìn Tạ Tri Vi từ trên xuống dưới, trong miệng "chậc" một tiếng, cũng không biết là đang cảm thán cái gì.
Còn giả bộ, Thẩm U chính bản thân hắn là một tên giết người điên cuồng, có cần ta đem hai cổ thi thể trong rừng cây phía sau núi ném vào mặt ngươi không?
Minh Không thấy Tạ Tri Vi không nói lời nào, nhướng mày: "Tạ chân nhân hình như không tin lắm? Là không tin chưởng môn nhà ta thiện tâm, hay là không tin ta không có hạ độc?"
Ta có thể nói cái gì cũng đều không tin có được không? Tạ Tri Vi hỏi: "Thẩm chưởng môn ở đâu."
Minh Không bỗng nhiên di dời tầm mắt, nhìn về phía sau lưng Tạ Tri Vi. "Hắn đã tới rồi."
Sống lưng Tạ Tri Vi rét run, bỗng nhiên xoay người lại. Tiếp đó hắn cách một vườn hoa nhìn thấy Thẩm U một thân áo trắng. Thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ, thế đứng thẳng tắp, ngoại trừ trong tay không cầm kiếm thì dáng vẻ so với lúc hắn ta giết chết hai tên tiểu đệ tử không có gì khác nhau.
Đúng, đã đổi sang y phục sạch sẽ rồi.
Trong lòng Tạ Tri Vi không chắc chắn. Lúc này nguy hiểm nhất không phải là rượu độc, cũng không phải Thẩm U và Minh Không có âm mưu quỷ kế gì, mà là hắn căn bản không biết Thẩm U đã đứng sau lưng hắn được bao lâu rồi.
Hắn căn bản không hề cảm nhận được một tia linh lực, thậm chí ngay cả hơi thở rõ ràng cũng không cảm thấy.
Thế này thì không khoa học rồi, tu vi Tạ Tri Vi đã đạt tới đỉnh cao, nếu muốn vòng đến sau lưng hắn mà không bị phát hiện, trừ phi tu vi của Thẩm U không phân cao thấp so với hắn, thậm chí còn trâu hơn.
Nhưng không có chút hơi thở thì càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng, Thẩm U...... Rõ ràng là một người sống sờ sờ.
Chẳng lẽ Huyền Vân Kiếm Phái có công pháp âm hiểm gì không truyền ra ngoài?
Minh Không cười nói: "Tạ chân nhân ung dung không vội, quả nhiên là cao nhân. Ai, đáng tiếc."
Tạ Tri Vi không cùng tên tiểu lâu la Minh Không này cãi cọ, nghĩ thầm Thẩm U và Tạ Tri Vi hàng thật bị đồn đãi xưng là "Nhị tiên", quả nhiên không bỏ xuống được mấy thứ hư danh này, còn nhớ rõ giết người phải rửa tay.
Vậy kế tiếp hoặc là giết mình diệt khẩu, hoặc là tiếp tục giả vờ.
"Xin hỏi Thẩm chưởng môn, chuyện xảy ra đêm nay nên giải thích như thế nào?"
Thẩm U bình tĩnh nhìn hắn chằm chằm, nhưng không có tiêu cự gì, càng giống như đang phát ngốc, bờ môi mím thật chặt, rõ ràng không có ý định trả lời. Tựa hồ hắn ta từ đầu đến cuối chỉ là đang đeo một cái mặt nạ da người.
Tạ Tri Vi bị hắn nhìn đến phát cáu, không tự giác cúi đầu liếc mắt nhìn nam chính, tức khắc nổi lên một bụng lửa giận.
Lão tử vì ngươi che mưa chắn gió, ngươi vậy mà dám ngủ tự tại như thế, còn gối đầu lên đùi của ta. Tạ Tri Vi hàng thật mỗi ngày tích cốc uống gió, một thân da bọc xương, đùi cũng không có thịt, cấn cho chết ngươi!
Minh Không không bỏ qua cơ hội khen ngợi: "Không hổ là Tạ chân nhân, đã tới lúc này rồi, vẫn không quên lo lắng cho an nguy của đệ tử."
Tạ Tri Vi kìm nén bực bội, hơi hơi mỉm cười: "Tất nhiên, bần đạo chỉ có một đồ đệ này." Vừa mới dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy Mục Hạc ôm chân hắn càng chặt hơn nữa.
Ta...... Ngươi còn đắc ý được sao?
Chẳng qua chỉ mới nói hai câu, Thẩm U đã vòng qua vườn hoa đứng trên đường nhỏ, chậm rãi đi đến trong đình. Nếu không phải hắn ta giết người dứt khoát lưu loát, Tạ Tri Vi hoài nghi hắn là kẻ bị bệnh tự kỷ.
Không, ai nói bệnh tự kỷ sẽ không giết người?
Tạ Tri Vi cẩn thận hỏi lại một lần nữa: "Thẩm chưởng môn, có thể giải thích nghi hoặc cho bần đạo được không?"
Thẩm U một đường ngồi xuống vị trí Minh Không mới vừa ngồi, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Tạ Tri Vi, trong mắt rốt cuộc có một tia thần thái, lại là lạnh.
Ai cũng biết, Tạ Tri Vi là cô nhi được Đạo Tông thu dưỡng. Nhưng bởi vì hắn làm người điệu thấp, đối xử với mọi người nhân hậu, tu vi lại cực cao. Bởi vậy không có ai giễu cợt hắn, ngược lại cảm thấy hắn thực chuyên tâm, càng thêm khâm phục hắn.
Mọi người đều là trưởng lão của các phái, vốn là quan tâm tới mặt mũi của Lục Chiêm Vân mới chịu đựng nghe hắn khoe khoang, trong lòng phần lớn là nhân nhượng và khinh thường. Lúc này hắn chỉ trỏ gièm pha Tạ Tri Vi, một bộ hình tượng trẻ trâu không biết trời cao đất dày liền lộ rõ.
Tạ Tri Vi gật gật đầu, lại lắc đầu.
Lục Chiêm Vân vừa định nói thêm cái gì, há mồm đánh cái hắt xì, vội tiếp nhận khăn tay do thị nữ đưa sang để lau nước mũi.
Độ Sinh chắp tay trước ngực: "Tạ chân nhân đây là có ý gì?"
Tạ Tri Vi thở dài: "Bần đạo chỉ tinh thông tu luyện quả thật không giả. Nhưng năm đó lúc mới vào Đạo Tông, sư tôn đã từng truyền thụ cho bần đạo học qua cầm nghệ, cuối cùng bần đạo lại từ bỏ."
"Vì sao?"
Tạ Tri Vi thành khẩn nói: "Bần đạo quả thật là kẻ mù âm nhạc."
Mục Hạc nhìn Tạ Tri Vi nói năng nghiêm túc như vậy, tức khắc cảm thấy hắn càng thêm thân thiết.
Cho dù sư tôn ở trước mặt hắn không hề tự cao tự đại, nhưng dù sao thân phận và trình độ vẫn còn đó, kéo khoảng cách hai người xa đến nghìn dặm. Bây giờ mới biết, sư tôn vậy mà cũng có thứ không rành.
Mục Hạc chống cằm suy nghĩ: Ít nhất trước tiên có thể thử học các loại nhạc cụ, như vậy cũng xem như có thứ mạnh hơn sư tôn.
Lục Chiêm Vân hừ lạnh nói: "Âm luật là thứ dành cho danh gia, loại người như ngươi...... chắc chắn không thể học được." Hắn cũng biết lợi hại, tự giác cắt bỏ danh từ khó nghe ở giữa câu, nhưng nghe vào tai vẫn không đúng chừng mực như cũ.
Mọi người dần dần mất đi hứng thú, ngầm hiểu lẫn nhau mà trở lại chỗ ngồi của mình.
Minh Không thấy không khí có chút không hòa hợp, bèn hoà giải nói: "Bạch lão chưởng môn coi Tạ chân nhân như con đẻ, khó trách lúc Tạ chân nhân nhắc tới lệnh sư tôn, lộ vẻ hoài niệm ra bên ngoài."
Tạ Tri Vi sửng sốt, huynh đệ này thật khéo nói chuyện, nói cứ y như thật, con mắt nào của ngươi thấy ta hoài niệm cha của Bạch Kiến Trứ?
Minh Không giống như bỗng nhiên phát hiện mình đã lỡ lời: "Ta thật là hết chuyện để nói, đi nói năng lung tung chọc cho Tạ chân nhân khổ sở."
Ta đi? Ta đang ngơ ngác không phải là khổ sở có được chưa, huynh đệ ngươi diễn đủ rồi nha!
Độ Sinh cũng khẽ thở dài, nhìn về phía bầu trời đêm xa xôi : "Thấy Tạ chân nhân như thế, lão nạp cũng không khỏi hoài niệm tới sư tôn đã mất của mình."
...... Đây cũng là một tên diễn tinh.
Minh Không giơ cái ly trong tay mình lên, cười nói: "Mong Độ Sinh đại sư thứ lỗi, ta tự phạt một ly, tạm coi như tạ tội." Dứt lời, uống một hơi cạn sạch.
Lục Chiêm Vân nói lẩm bẩm: "Tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, chẳng qua là làm bộ làm tịch. Nếu thật mang ơn đội nghĩa Bạch gia, mỗi ngày nên quỳ gối trong từ đường bái lạy mới phải." Giọng nói tuy không lớn, nhưng những người ở đây đều nghe thấy được.
Minh Không nhướng mày, không nói lời nào nhìn về phía Lục Chiêm Vân. Rồi sau đó mang theo ý cười đi đến trước mặt hắn, vạt áo bào xám bị gió thổi phất phơ.
Lục Chiêm Vân nghi hoặc ngẩng đầu: "Ngươi muốn làm gì?"
Đứng ở góc độ của Tạ Tri Vi cùng những vị khách khác, thân thể Lục Chiêm Vân bị Minh Không che kín mít, nhìn không ra biểu tình.
Tạ Tri Vi nghĩ thầm, tên Minh Không âm dương quái khí này, chắc không phải định thu thập đồ trẻ trâu này đi? Dù sao có khả năng đêm nay bọn họ muốn làm chuyện gì đó, tâm trạng rất quan trọng.
Tầng mây bị gió thổi tan, trăng tròn lại được lộ diện. Đám hạ nhân của Lục gia được giáo dục rất tốt, thiếu chủ nhà bọn họ không lên tiếng, bọn họ liền đứng ở một bên lấy đôi mắt nhìn, chẳng buồn quan tâm.
Lục Chiêm Vân ngồi yên không nhúc nhích, đôi bên cứ thế giằng co trong chốc lát, Độ Sinh bên này đã đứng dậy, chuẩn bị làm người hòa giải.
Minh Không bỗng nhiên đưa tay rót đầy ly rượu trước mặt hắn, cất cao giọng nói: "Lục thiếu chủ, chưởng môn nhà ta mời các vị đến, vốn là xuất phát từ lòng muốn được kết giao. Mấy ngày nay mọi người hoà hợp êm thấm, như thế không tốt sao? Mong Lục thiếu chủ nể mặt, uống cạn ly này."
Tạ Tri Vi thất vọng vô cùng, huynh đệ tâm huyết của ngươi để đâu?
Độ Sinh mỉm cười lắc đầu, cảm thấy mình đã xen vào việc của người khác, một lần nữa ngồi xuống.
Nghe vậy, biểu tình của Lục Chiêm Vân mặc dù không thay đổi gì, nhưng cũng rất phối hợp tiếp rượu, cắm đầu uống sạch. Lúc buông ly, hướng về phía Tạ Tri Vi trừng mắt liếc nhìn một cái, tuy rằng vẫn không có ý tốt, nhưng không còn mở miệng nói chuyện vô lễ nữa.
Xem ra tên nhóc này cũng biết chút quy củ.
Minh Không liên tục uống hai ly, tựa hồ vẫn chưa thỏa mãn. Hắn lại tiếp tục rót đầy, xoay người, cười nói với mọi người: "Nếu Lục thiếu chủ đã chịu nể mặt, một ly này mời các vị cũng chớ nên chối từ."
Mời rượu kiểu này có chút cao minh, chẳng lẽ những người khác còn không bằng một đứa nhỏ sao? Mọi người sôi nổi đứng lên, cũng đem ly rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch.
Mục Hạc đã nhờ Nhiếp Đình xác nhận ly rượu không có độc, nhưng vẫn không yên tâm, nhân cơ hội lén đổ rượu vào trong tay áo.
Uống xong, Minh Không mời mọi người ngồi xuống như cũ, ý cười trên mặt vẫn chưa tan: "Không bằng biểu diễn một chút giúp vui cho các vị."
Có người nghiêm chỉnh, lập tức ngăn lại: "Uống rượu tâm tình là được, ca múa vẫn là quên đi."
Minh Không xua xua tay, "Tại hạ biết các vị đều là danh sĩ, biểu diễn tầm thường nhìn sẽ không vừa mắt. Nhưng, kỳ thật tại hạ luyện sáo cũng đã nhiều năm, muốn mượn cơ hội này biểu diễn một chút."
Thẩm U không xuất hiện, trợ thủ của hắn ở chỗ này dốc hết vốn liếng bồi ăn bồi uống bồi thổi sáo, cũng là rất liều mạng.
Tạ Tri Vi nói với Độ Sinh: "Minh Không trưởng lão tự mình thổi, chúng ta thật sự là có phúc lớn."
Độ Sinh nói tiếp: "Đúng vậy."
Vì vậy Tạ Tri Vi nói: "Mời ngài bắt đầu biểu diễn."
Minh Không cũng không khiêm tốn, lập tức lấy từ trong tay áo ra một cây sáo.
Tạ Tri Vi vừa nhìn, hình dáng tựa như que cời lửa, huynh đệ này chắc không phải là bẻ một nhánh cây tùy tiện gọt hai cái rồi lấy ra dùng đi? Huyền Vân Kiếm Phái ngay cả một cây sáo cũng mua không nổi sao? Cũng không biết cây sáo xấu hết chỗ chê này có thể thổi ra cái quỷ gì.
Một trận tiếng sáo chói tai vạch phá bầu trời truyền vào lỗ tai, giống như cửa kính bị quẹt cho trầy xướt, lại giống tiếng xẻng cào trên nền xi-măng. Đừng nói không thành giai điệu, quả thực rất ô nhiễm tinh thần.
Mẹ nó quả nhiên thổi như quỷ khóc sói gào. Vậy mà không biết xấu hổ muốn biểu diễn?
Tạ Tri Vi xoa xoa lỗ tai, vừa định trái với lương tâm khen ngợi vài câu. Bỗng nhiên nhìn thấy Lục Chiêm Vân tê liệt ngã xuống chỗ đang ngồi, hai mắt nhắm nghiền mặt đỏ bừng. Đồ trẻ trâu này vậy mà uống say như chết, ngay cả Minh Không thổi ma âm vào tai cũng không ảnh hưởng tới hắn sao?
Không đúng? Sao ngay cả Độ Sinh cũng......
Tạ Tri Vi quét mắt nhìn xung quanh một vòng, phát hiện tất cả mọi người đều đã ngã xuống.
Ngoại trừ hắn và Minh Không.
Đậu xanh, quả nhiên bắt đầu kiếm chuyện rồi?
Khách mời nằm ngả nghiêng ngang dọc, chỉ có Tạ Tri Vi còn ngồi ngay ngắn mắt to trừng mắt nhỏ với Minh Không, giả bộ bất tỉnh đã không kịp, lập tức có chút xấu hổ.
Lại nhìn Mục Hạc, không biết từ lúc nào đã ghé đầu lên bàn, ly rượu ở trong tay rớt xuống mặt đất, phát ra tiếng vỡ vụn thanh thúy. Nhưng mặt đất lại sạch sẽ, một giọt rượu cũng không bắn ra, rõ ràng là đã uống sạch.
Tạ Tri Vi ngưng thần vừa thấy, tay áo của Mục Hạc bị ướt một mảnh, bừng tỉnh đại ngộ.
Lâm trận phát huy không tệ nha thiếu niên!
Minh Không khoanh tay, chậm rãi nói: "Tạ chân nhân mù âm nhạc, vậy mà mù đến trình độ này." Hắn còn đang cười, đã không còn là mỉm cười lễ phép, cả người thoạt nhìn tăng thêm mấy phần âm hiểm, loại vẻ mặt này mới xứng với đôi mắt hung ác nham hiểm kia.
Tạ Tri Vi cẩn thận hỏi: "Trong rượu có độc à?"
"Làm sao có thể, chưởng môn nhà ta vô cùng thiện lương, biết ta làm như vậy nhất định sẽ không cao hứng. Chẳng qua chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục mà thôi." Minh Không nhìn Tạ Tri Vi từ trên xuống dưới, trong miệng "chậc" một tiếng, cũng không biết là đang cảm thán cái gì.
Còn giả bộ, Thẩm U chính bản thân hắn là một tên giết người điên cuồng, có cần ta đem hai cổ thi thể trong rừng cây phía sau núi ném vào mặt ngươi không?
Minh Không thấy Tạ Tri Vi không nói lời nào, nhướng mày: "Tạ chân nhân hình như không tin lắm? Là không tin chưởng môn nhà ta thiện tâm, hay là không tin ta không có hạ độc?"
Ta có thể nói cái gì cũng đều không tin có được không? Tạ Tri Vi hỏi: "Thẩm chưởng môn ở đâu."
Minh Không bỗng nhiên di dời tầm mắt, nhìn về phía sau lưng Tạ Tri Vi. "Hắn đã tới rồi."
Sống lưng Tạ Tri Vi rét run, bỗng nhiên xoay người lại. Tiếp đó hắn cách một vườn hoa nhìn thấy Thẩm U một thân áo trắng. Thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ, thế đứng thẳng tắp, ngoại trừ trong tay không cầm kiếm thì dáng vẻ so với lúc hắn ta giết chết hai tên tiểu đệ tử không có gì khác nhau.
Đúng, đã đổi sang y phục sạch sẽ rồi.
Trong lòng Tạ Tri Vi không chắc chắn. Lúc này nguy hiểm nhất không phải là rượu độc, cũng không phải Thẩm U và Minh Không có âm mưu quỷ kế gì, mà là hắn căn bản không biết Thẩm U đã đứng sau lưng hắn được bao lâu rồi.
Hắn căn bản không hề cảm nhận được một tia linh lực, thậm chí ngay cả hơi thở rõ ràng cũng không cảm thấy.
Thế này thì không khoa học rồi, tu vi Tạ Tri Vi đã đạt tới đỉnh cao, nếu muốn vòng đến sau lưng hắn mà không bị phát hiện, trừ phi tu vi của Thẩm U không phân cao thấp so với hắn, thậm chí còn trâu hơn.
Nhưng không có chút hơi thở thì càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng, Thẩm U...... Rõ ràng là một người sống sờ sờ.
Chẳng lẽ Huyền Vân Kiếm Phái có công pháp âm hiểm gì không truyền ra ngoài?
Minh Không cười nói: "Tạ chân nhân ung dung không vội, quả nhiên là cao nhân. Ai, đáng tiếc."
Tạ Tri Vi không cùng tên tiểu lâu la Minh Không này cãi cọ, nghĩ thầm Thẩm U và Tạ Tri Vi hàng thật bị đồn đãi xưng là "Nhị tiên", quả nhiên không bỏ xuống được mấy thứ hư danh này, còn nhớ rõ giết người phải rửa tay.
Vậy kế tiếp hoặc là giết mình diệt khẩu, hoặc là tiếp tục giả vờ.
"Xin hỏi Thẩm chưởng môn, chuyện xảy ra đêm nay nên giải thích như thế nào?"
Thẩm U bình tĩnh nhìn hắn chằm chằm, nhưng không có tiêu cự gì, càng giống như đang phát ngốc, bờ môi mím thật chặt, rõ ràng không có ý định trả lời. Tựa hồ hắn ta từ đầu đến cuối chỉ là đang đeo một cái mặt nạ da người.
Tạ Tri Vi bị hắn nhìn đến phát cáu, không tự giác cúi đầu liếc mắt nhìn nam chính, tức khắc nổi lên một bụng lửa giận.
Lão tử vì ngươi che mưa chắn gió, ngươi vậy mà dám ngủ tự tại như thế, còn gối đầu lên đùi của ta. Tạ Tri Vi hàng thật mỗi ngày tích cốc uống gió, một thân da bọc xương, đùi cũng không có thịt, cấn cho chết ngươi!
Minh Không không bỏ qua cơ hội khen ngợi: "Không hổ là Tạ chân nhân, đã tới lúc này rồi, vẫn không quên lo lắng cho an nguy của đệ tử."
Tạ Tri Vi kìm nén bực bội, hơi hơi mỉm cười: "Tất nhiên, bần đạo chỉ có một đồ đệ này." Vừa mới dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy Mục Hạc ôm chân hắn càng chặt hơn nữa.
Ta...... Ngươi còn đắc ý được sao?
Chẳng qua chỉ mới nói hai câu, Thẩm U đã vòng qua vườn hoa đứng trên đường nhỏ, chậm rãi đi đến trong đình. Nếu không phải hắn ta giết người dứt khoát lưu loát, Tạ Tri Vi hoài nghi hắn là kẻ bị bệnh tự kỷ.
Không, ai nói bệnh tự kỷ sẽ không giết người?
Tạ Tri Vi cẩn thận hỏi lại một lần nữa: "Thẩm chưởng môn, có thể giải thích nghi hoặc cho bần đạo được không?"
Thẩm U một đường ngồi xuống vị trí Minh Không mới vừa ngồi, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Tạ Tri Vi, trong mắt rốt cuộc có một tia thần thái, lại là lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.