Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm
Chương 135: Chương cuối
Trị Bệnh Thần Tiên Thủy
15/12/2020
Đáy
giếng vốn là nước bùn, giờ đây đã bị lệ khí hong khô thành lớp đất mềm,
bởi thế Tạ Tri Vi đáp xuống cũng không đến nỗi chật vật.
Nhưng mà lúc này, bụi mù dày đặc quanh thân ở trong không gian tràn ngập hồng quang, trông tựa như gió cát cuồn cuộn che lấp chút ánh nắng của ngày tàn, vẫn là cái loại hiệu ứng thần kỳ của phim điện ảnh. Tạ Tri Vi bị sặc phải ho khan mấy tiếng, đáy giếng vẫn không có một chút động tĩnh, hắn vừa định đứng dậy, phía miệng giếng lại rớt xuống một đồ vật màu trắng, khó khăn lắm mới đánh lên hõm vai hắn.
Tạ Tri Vi liếc mắt vừa nhìn, nhận ra đó là "Cẩu" với hơi thở thoi thóp. Lông trắng nửa người nó đều bị máu nhuộm đỏ, vừa rồi một chưởng kia của Doãn Thương Sơn đã làm cho nó bị thương không nhẹ. Mà nó giải quyết Doãn Thương Sơn xong, vẫn khăng khăng chạy tới tìm kiếm chủ nhân.
Không thể không nói, hôm nay con mèo mập này ra trận giỏi nhất, nếu không có nó, nói không chừng......
Tạ Tri Vi không nghĩ nhiều thêm nữa, ôm "Cẩu" vào trong ngực, đặt tay lên trên đầu nó, truyền một cỗ linh lực lớn để giữ mạng cho nó. Nó vừa có được chút sức lực, miệng đã kêu "meo meo" giãy giụa đứng lên, thất tha thất thểu đi về phía một phương hướng.
Tạ Tri Vi giật mình, nhìn xuyên qua lớp tro bụi đang từ từ lắng xuống. Trong một góc dưới đáy giếng, ở nơi có dây leo khô héo uốn quanh lượn lờ, phía sau nghiễm nhiên là một người.
Một người áo trắng.
Ánh mắt Tạ Tri Vi lập tức không thể dời đi, hắn nhìn không chớp mắt, chờ hắn kịp phản ứng lại, bản thân mình đã bò về hướng đó.
Đáy giếng không lớn, khoảng cách từ chỗ hắn đến cái góc kia không tới một trượng, thế nhưng Tạ Tri Vi lại cảm thấy xa cách ngàn vạn dặm, tựa như trong hiện thực Mục Hạc và hắn đã xa cách nhiều năm không gặp.
"Cẩu" nhảy lên đám dây leo kia kêu một cách buồn bã, Tạ Tri Vi từ trên cao nhìn xuống nó: "Người của ta sẽ không sao đâu, yên tâm đi đại huynh đệ."
Hắn điểm một cái cấm chú, "Cẩu" lập tức ngã xuống chổng vó, bị hắn nhẹ nhàng đặt lên cỏ khô nằm qua một bên, chìm vào giấc ngủ say.
Lúc này Mục Hạc đã mất ý thức, chỉ còn lồng ngực hơi hơi phập phồng và hơi thở mong manh. Doãn Thương Sơn đã dùng dây leo che phủ toàn bộ cơ thể hắn để qua mắt người khác. Tạ Tri Vi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bộ áo trắng đẫm máu từ phía bên ngoài.
Hắn gỡ mấy sợi dây leo trên mặt Mục Hạc xuống, dung mạo Mục Hạc dần dần lộ ra đến cằm. Hắn ta đang cúi gục đầu, sắc mặt tái nhợt khiến cho bóng râm của rèm mi hết sức rõ ràng. Cộng thêm đôi môi mím chặt vào nhau, tựa như đang lặng lẽ chờ đợi cái gì đó.
Tạ Tri Vi sinh ra một loại ảo giác —— lúc trước khi đóng phim, hắn diễn vai tân lang tự mình xốc khăn trùm đầu cho người yêu cũng từng làm cái động tác này. Mục Hạc giống như là người yêu kia vẫn luôn chờ đợi hắn.
Tạ Tri Vi biết cái ý nghĩ này của mình rất buồn cười cũng rất lỗi thời, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch không ngừng, so với năm ấy hắn lấy giải ảnh đế càng khẩn trương hơn.
Hắn theo bản năng lau mặt một cái, cũng không biết là muốn lau máu hay là muốn lau vết bẩn. Nhưng hắn ở miệng giếng đáy giếng lăn lộn lâu như vậy, các vết bỏng rộp từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay sớm đã bị đá vụn ngói vỡ cào nát, máu và bụi đất dính đầy bàn tay. Đến lúc này, gương mặt dường như càng bẩn thỉu hơn.
...... Đậu xanh, hình tượng này cũng là xưa nay không có ai từng gặp phải.
Tạ Tri Vi khẽ cau mày, nhưng đôi mày rất nhanh đã nhu hòa trở lại. Hắn thở dài, thầm nghĩ, thật là đáng tiếc, rốt cuộc không thể cho cậu ta nhìn thấy dáng vẻ anh đây lạnh lùng cool ngầu rồi.
Không còn hệ thống trói buộc, nhưng thời gian vẫn có hạn. Hắn không nghĩ thêm về những thứ không có kia nữa, tiếp tục gỡ bỏ dây leo trên người Mục Hạc.
Chỗ xương quai xanh cắm hai luồng hồng quang đã bị khóa huyền thiết thay thế, toàn bộ vết máu nửa người phía trên của Mục Hạc đã sớm khô cạn. Tạ Tri Vi vừa trông thấy, không biết lấy sức lực từ đâu ra, lập tức đứng dậy, cầm Thanh Bình Kiếm lên vỗ một cái.
Hai luồng ánh sáng xanh từ chỗ chuôi kiếm tràn ra,uốn lượn giây lát trên hai cái khóa huyền thiết, chỉ nghe mấy tiếng "răng rắc", khóa huyền thiết theo tiếng mà đứt gãy, từ trong cơ thể Mục Hạc rớt ra ngoài.
Đôi chân Tạ Tri Vi mềm nhũn, lại ngã xuống một lần nữa, hắn dùng sức đỡ lấy vách tường giếng mới không đè lên trên người Mục Hạc. Hắn nhìn thấy chỗ xương quai xanh của Mục Hạc lại bắt đầu chảy máu, vội vàng duỗi tay đè lại, linh lực từ lòng bàn tay tràn vào vết thương.
Mi tâm Mục Hạc nhẽ nhúc nhích, miệng phát ra một tiếng than nhẹ.
Tạ Tri Vi khẽ nói: "Cố nhịn một chút, sẽ nhanh chóng tốt thôi."
Thân mình Mục Hạc vốn đang xụi lơ trong chớp mắt cứng lại, hắn đột nhiên mở mắt ra: "Sư tôn?"
Tạ Tri Vi đáp: "Là ta."
Mục Hạc mặc dù suy yếu nhưng thị lực vẫn không bị ảnh hưởng một chút nào. Một gương mặt máu me bê bết gần trong gang tấc, đôi mắt hắn nhanh chóng chuyển từ hoảng hốt sang trấn tĩnh, tức khắc nghẹn ngào kêu lên: "Sư tôn!"
Hắn vừa kêu vừa đứng dậy, lại bị Tạ Tri Vi ấn trở về: "Đừng động đậy, vi sư giúp ngươi...... trị thương."
Mục Hạc ngơ ngẩn nhìn hắn, mặc dù không còn cử động nữa, lại gắt gao nắm lấy đôi tay đang ấn trên xương quai xanh của mình, nói liên tục một tràng: "Sư tôn đến đây bằng cách nào! Vì sao sư tôn bị thương tới như vậy? Sư tôn...... vừa rồi ở trong mộng cảnh nói như thế, hóa ra không phải là để dỗ ngọt đệ tử ư!"
Tạ Tri Vi cong khóe môi lên, gật đầu: "Vi sư nói rồi, ta muốn ngươi khỏe mạnh."
"Đệ tử tuân mệnh, nhất định sẽ khỏe mạnh." Đôi mắt Mục Hạc bị một tầng sương mù phủ kín, bàn tay nắm tay hắn càng thêm chặt, "Sư tôn cũng phải khỏe mạnh."
Tạ Tri Vi cười cười, không nói gì. Lúc này, trên trán hắn lại nhỏ xuống một giọt mồ hôi, thế nhưng bởi vì gương mặt hắn đã dính đầy mồ hôi, máu và tro bụi, giọt mồ hôi này xuất hiện không được chú ý lắm.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng ong ong nặng nề, khí lưu quanh thân phát sinh biến hóa, rõ ràng là càng thêm nóng bỏng hơn.
"Doãn Thương Sơn đâu?" Mục Hạc cảnh giác nhìn về phía miệng giếng một chút, nheo mắt lại: "Là ông ta đả thương sư tôn, có đúng không! Sư tôn không cần phải truyền linh lực chữa thương cho đệ tử nữa, đệ tử không sao, chúng ta rời pháp trận trước đi, đệ tử tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta!"
"Đừng lo lắng, ông ta đã chết trong tay vi sư."
Mục Hạc sửng sốt, ánh mắt trở nên ngời sáng: "Sư tôn quả nhiên lợi hại, không hổ là cảnh giới phi thăng...... Thế nhưng sư tôn dấn thân vào trong pháp trận này, thật sự là không sao chứ?"
Tạ Tri Vi nói: "Ta không sao."
Hắn mới vừa nói xong thì bỗng nhiên ngã về phía trước, mặt đất đột nhiên chấn động một chút, khiến cho hắn bởi vì vậy mà cách Mục Hạc càng thêm gần.
Mục Hạc đang định hỏi tình trạng bên ngoài lúc này như thế nào, nhưng khoảng cách hai người vừa kéo gần, hắn ta bỗng nhiên trông thấy vết máu trên khắp mặt khắp người Tạ Tri Vi, vết bỏng rộp lớn nhỏ phân biệt rõ ràng trên da hắn, ngay cả dưới chân tóc cũng có.
"Trên người sư tôn......" Mục Hạc kinh ngạc đến ngây người, theo bản năng nhìn xuống đôi tay đang ấn trên xương quai xanh của mình, "Tay sư tôn cũng vậy...... Sao lại thế này!?"
Một đôi tay vốn dĩ trắng nõn thon dài, giờ phút này dính nhớp thối rữa, vừa rồi bị hắn mạnh mẽ nắm chặt, có không ít vết bỏng rộp ở phía trên vỡ ra, mu bàn tay đã lở loét đến không còn chỗ nào là nguyên vẹn.
Tạ Tri Vi đột nhiên nghiêm nghị nói: "Đừng nhúc nhích!"
Cùng lúc đó, từng tia từng sợi kim quang và hồng quang nhè nhẹ đan xen nhau, từ kẽ ngón tay hắn tràn ra bên ngoài. Kim Liên và Hồng Liên đang theo những linh lực kia, chuyển dời từ cơ thể hắn vào trong thần thức của Mục Hạc.
Hắn không chỉ là trị thương cho Mục Hạc.
Từ thời khắc quyết định ở lại kia, hắn đã không có ý định giành chiếc vé sống sót lại cho mình.
Thảo Mãng Anh Hùng không biết, hệ thống càng không rõ, lựa chọn thứ ba này có ý nghĩa như thế nào với hắn.
Sau khi Doãn Thương Sơn chết đi, pháp trận cũng không dừng vận chuyển, ngược lại bởi vì mất đi sự điều khiển của ông ta, dường như có thứ gì đó đáng sợ sắp bước ra ngoài. Có một số việc chỉ có thể làm ngay, tuyệt đối không thể kéo dài.
"Không ——" Mục Hạc nhanh chóng hiểu ra Tạ Tri Vi đang làm gì, hắn thất kinh muốn đẩy Tạ Tri Vi ra —— đây là lần đầu tiên hắn muốn đẩy Tạ Tri Vi ra bên ngoài.
Nhưng Tạ Tri Vi đã dốc hết toàn lực của mình, gần như hung ác mà đè ép hắn, so với lúc liều mạng với Doãn Thương Sơn càng gắng sức hơn.
Mục Hạc bị vây nhốt trong pháp trận đã nhiều ngày, cộng thêm xương tỳ bà vừa mới được giải phóng, giờ phút này không phải là đối thủ của Tạ Tri Vi. Hắn tránh không thoát, đành phải liên tục cầu xin: "Sư tôn không được...... Sư tôn mau dừng tay, thật sự, đệ tử cầu xin người sư tôn!"
Tạ Tri Vi thờ ơ mặc kệ, Kim Liên thành công rót vào trong cơ thể Mục Hạc. Đến lúc này Tạ Tri Vi đã hoàn toàn mất đi lớp bảo hộ, những chỗ da thịt bị thối rữa bắt đầu bốc cháy biến thành màu đen.
Kế tiếp là Hồng Liên!
Tạ Tri Vi cắn chặt hàm răng, gom góp sức lực cả đời để chuyển Hồng Liên ra bên ngoài. Khắp gương mặt Mục Hạc đều là nước mắt: "Đệ tử cầu xin sư tôn dừng lại...... Sư tôn vì sao phải tới đây! Cứ mặc kệ cho đệ tử chết đi không tốt sao, thật sự không cần sư tôn làm như vậy, sư tôn vì sao phải......"
"Vì...... sao ư?" Cổ họng Tạ Tri Vi bỏng rát, bờ môi khô nứt, nói chuyện cũng khó khăn, "Ngươi không phải muốn biết, ta có...... có khổ sở hay không......"
Mục Hạc nước mắt ràn rụa nhìn hắn, một mực liều mạng lắc đầu, cũng không biết là không muốn biết, hay là vẫn như cũ muốn ngăn cản hắn.
Đáy giếng bỗng nhiên lung lay, tiếp theo đó mép giếng nứt toác, bốn phía thành giếng bong tróc ra từng mảng. Lúc này, khe hở của Ma giới không người khống chế, lệ khí trào dâng gợn sóng, có thứ gì đó đã sắp hiện thân ra ngoài.
Tạ Tri Vi tạm thời không rảnh bận tâm đến thứ này, hắn chăm chú nhìn Mục Hạc: "Ta làm sao phải khổ sở...... Ta tuyệt đối không khổ sở......"
Nước trong người hắn như bị rút cạn, cơ thể nhanh chóng co quắt khô héo, gương mặt hình thành từng lớp nếp nhăn.
Từng giọt nước mắt thật to chảy xuống từ trên mặt Mục Hạc, hắn ta liên tục gật đầu nức nở nói: "Như thế nào cũng được, sư tôn không thích đệ tử cũng được! Sư tôn có khổ sở hay không cũng được! Chỉ cầu xin sư tôn...... Không cần......"
Cát đá lớn nhỏ thi nhau rớt xuống thân thể hai người, Mục Hạc đẩy Tạ Tri Vi ra không nổi, theo bản năng ôm hắn vào trong ngực, một bên khóc lớn một bên dùng ống tay áo che chắn cho hắn khỏi những đá vụn kia.
Tạ Tri Vi nhân cơ hội này ghé vào bên tai hắn: "Vi sư thích ngươi như thế...... Sao có thể...... Để cho ngươi chết?"
Mục Hạc bỗng nhiên ngừng khóc, nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào như cũ: "Sư tôn nói cái gì?"
Tạ Tri Vi kêu lên một tiếng, Hồng Liên rời thân!
"Hợp nhất!" Hắn đặt Thanh Bình Kiếm vào trong tay Mục Hạc, đột nhiên đẩy một phát, mượn lực đánh cho Hồng Liên triệt để vào trong cơ thể Mục Hạc, cũng bởi vì vậy mà té ngã trên mặt đất.
"Sư tôn cẩn thận!" Mục Hạc rốt cuộc có thể đứng lên, muốn ôm Tạ Tri Vi vào trong ngực bảo hộ một lần nữa, nhưng cùng lúc đó, toàn bộ miệng giếng đổ sụp xuống dưới, bụi mù cuồn cuộn bốn phương tám hướng, lệ khí như thủy triều càn quét tràn vào. Khí lưu trút xuống giếng hình thành một luồng lốc xoáy khổng lồ, Tạ Tri Vi vừa lúc bị cuốn vào, nháy mắt biến mất bên trong cát bay đá chạy đang không ngừng quay cuồng.
Mục Hạc không màng tất cả tiến lên, phát ra tiếng rống khàn cả giọng: "Sư tôn!"
Một tiếng nổ mạnh "Ầm ầm" thật lớn vang lên, khiến cho tiếng kêu này có vẻ đặc biệt yếu ớt. Bỗng nhiên dưới chân Mục Hạc trống không, khí lưu mạnh mẽ đã cuốn hắn sang một phương hướng khác, miệng giếng nháy mắt bị cát đá lấp đầy. Chính giữa pháp trận xuất hiện một khe nứt cực lớn, lệ khí từ đó cuồn cuộn trào ra. Những nơi mà nó đi qua, cát đá nứt toạc, cây khô thành tro, phủ Doãn vương huy hoàng tráng lệ của ngày xưa từ phế tích đã biến thành cánh đồng hoang vu, bốn phía mênh mông không dấu chân người.
Toàn bộ sự thay đổi kéo dài liên tục đến canh ba.
Đầu tiên là thế lửa ở bên ngoài tăng lên, tiếp theo đó là hồng quang của lệ khí ở bên trong tăng thêm, tựa như biển máu không ngừng dấy lên sóng to gió lớn. Chính giữa là âm thanh kỳ quái không dứt bên tai, lúc thì như ác quỷ kêu khóc, lúc thì như mãnh thú rít gào, nhưng bất kể là âm thanh nào cũng đều không giống với âm thanh của thế giới này.
Bên ngoài đám cháy, đám người canh giữ ở phủ Doãn vương kinh hoảng dõi theo tất cả cảnh tượng này, sôi nổi rút lui. Thế nhưng những người có liên quan thuộc Thiền Tông, Đạo Tông và cả Cửu Châu Vương chỉ thoáng lui về phía sau một chút, nhất định không chịu rời đi.
Ước chừng nửa canh giờ, giữa không trung sinh ra hào quang ngũ sắc, năm màu vàng, trắng, đỏ, đen, xanh biến đổi luân phiên nhau, tiếp theo đó, màu xanh hóa thành lá và thân, còn lại bốn màu hóa thành hình dáng một tòa sen, hợp nhất trở thành một gốc sen hoàn chỉnh. Sau thời gian một nén nhang, hào quang này mới biến mất giữa những tầng mây dày nặng.
Theo sau sự biến mất của hào quang, pháp trận đang rung chuyển không yên kia cũng dần dần lắng xuống, tiếng gào thét của hung thú lệ quỷ bị cưỡng ép đè xuống, dường như nó lại bị đưa về một không gian khác không thuộc về thế giới này.
Tuyết vẫn đang tiếp tục rơi, đám tuyết đọng đầu tường nặng nề trượt xuống. Lệ khí mang theo hồng quang kia rốt cuộc hoàn toàn tiêu tán, Cửu Châu Vương dẫn đầu xông vào phủ Doãn vương lúc này đã không thể nhận ra dáng vẻ lúc ban đầu, đoàn người Đạo Tông theo sát phía sau, đoàn người Thiền Tông cũng nhanh chóng vọt tới.
Mọi người nôn nóng tìm kiếm trong phủ gần như bị san thành bình địa, rất nhanh, có người nghe thấy tiếng mèo kêu. Phía sau một đống đổ nát cao nửa người, Tuyết Ly Thú khập khiễng, lôi kéo thứ gì đó ra bên ngoài.
Hình như là một góc áo trắng.
Mọi người cuống quýt chạy đến đằng sau đống đổ nát, sau đó bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.
Mục Hạc quỳ gối trên cát đá, rưng rưng hôn lên thứ gì đó trong lòng ngực, hắn ta không ngừng lặp đi lặp lại: "Ta biết rồi sư tôn...... Đệ tử đều biết cả rồi......"
...... Đó là một người, nhưng chính xác mà nói, là một cái xác chết cháy đã bị đốt tới toàn thân mất nước.
Quần áo trên người xác chết kia đã rách nát, đoàn người Đạo Tông lại vô cùng quen thuộc.
Đó là đạo bào màu xanh đen tầm thường nhất của nhà mình.
Tạ Tri Vi vẫn còn ý thức, nhưng hắn rõ ràng đã chết.
Đây là lần chết thứ hai, hắn có kinh nghiệm. Lần này hắn không có xuyên việt đến đâu cả, bốn phía tối om lại có chút ánh sáng yếu ớt, tựa như là ánh sao nhưng lại không nhìn thấy trăng sao.
Gì đây, lần này trực tiếp làm quỷ, dự tính cứ như vậy mà trôi nổi cả đời sao?
"Thầy Tạ."
Tạ Tri Vi sửng sốt: "Hả? Ai kêu tôi đấy?"
"Là tôi."
"...... Nói cái tên có được không."
"Tôi là chủ hệ thống, ngài hiện tại đang ở đại sảnh hệ thống."
Tạ Tri Vi hiểu ra, cười lạnh nói: "Ông chính là chủ hệ thống trong truyền thuyết? Thế nào, hố đến tôi phải anh dũng hy sinh, bây giờ kéo tới đây để tỏ vẻ an ủi sao?"
"Không khác biệt lắm, nhưng đa số vẫn là tò mò."
"Tò mò cái gì?"
"Ngài không phải là người xuyên việt duy nhất xoát tồn tại cảm đến năm ngôi sao, nhưng lại là người duy nhất yêu cầu ở lại thế giới xuyên việt, cho nên tôi cảm thấy tò mò. Là cái gì đã khiến cho ngài quyết định ở lại?"
Tạ Tri Vi nói: "Không thể trả lời, một hệ thống như ông thì biết cái gì."
"Chính bởi vì không biết, cho nên mới muốn hỏi."
"Vậy ông cứ việc hỏi, tôi có thể không trả lời."
"Tác giả Thảo Mãng Anh Hùng trước kia từng phản hồi qua, ngài là một người khó tính không dễ ở chung, hiện tại xem ra đúng là như vậy rồi. Tôi đây càng tò mò, một người không dễ ở chung như vậy, vậy mà sẽ lựa chọn ở lại một cái thế giới không quen thuộc. Hệ thống nâng cấp rất cần có sự trợ giúp của ngài, nếu không người xuyên việt nào cũng đều muốn quay về thế giới ban đầu, bổn hệ thống quá thất bại rồi. Nếu như ngài chịu trả lời, hệ thống sẽ có ban thưởng."
"Ban thưởng?"
"Ngài muốn ở lại thế giới kia, nhưng bây giờ cơ thể đã chết. Hệ thống giúp ngài sống lại thì thế nào?"
Trải qua một trận hy sinh thật lòng thật dạ không biết sợ kia, Tạ Tri Vi vốn đã tâm như tro tàn. Bởi vậy vẫn luôn vò mẻ không sợ rơi làm khó dễ hệ thống, lúc này giọng nói bỗng nhiên run lên: "Ông nói cái gì?"
"Ngài không có nghe lầm, hệ thống sẽ cung cấp linh tuyền cho ngài một lần nữa, ngài có thể được sống lại nữa rồi."
Tạ Tri Vi hít sâu một chút: "Ông cần tư liệu gì, tôi hợp tác."
"Được, lập tức sẽ phát bảng câu hỏi khảo sát cho ngài."
Tạ Tri Vi vừa nhận được, lập tức vùi đầu điền bảng câu hỏi, ngay cả lúc trước ở trên khán đài cũng không có mạnh mẽ dứt khoát giống như lúc này.
Không bao lâu sau, hắn đã trả lại bảng câu hỏi: "Xong rồi."
"Cảm ơn đã hợp tác, trong vòng mười phút đã trả lời hết hai trăm câu hỏi, thật không đơn giản. Vậy thì khởi động linh tuyền cho ngài ngay bây giờ. Trong lúc này, tác giả Thảo Mãng Anh Hùng có tin nhắn hồi đáp mời tìm đọc."
"Phát ra."
Bên kia lập tức truyền tới giọng nói đầy kích động của Thảo Mãng Anh Hùng: "A a a a thần tượng không hổ là thần tượng, quá vĩ đại rồi, tôi cho đến phút cuối cũng chưa từng nghĩ đến anh sẽ đổi thành lựa chọn thứ ba. Tôi vốn còn đang lo lắng cho anh, có điều chủ hệ thống đã nói chỉ cần anh chịu hợp tác điền bảng câu hỏi là có thể cho anh cơ hội, sau đó tôi mới yên tâm được. Thần tượng, tôi đã viết xong tác phẩm mới kia rồi, là HE nha! Từ đây về sau anh phải hạnh phúc nha! Mãi mãi cùng với nam chính ở trong Tạo Cực Thành nha!"
Tạ Tri Vi trợn trắng mắt: Còn kêu là Tạo Cực Thành nữa sao, một cái thành chỉ có hai người, mẹ nó toàn là cong...... Đổi thành Tạo Gay Thành còn tạm được đi.
Hắn ho khụ một tiếng, nghiêm túc đáp lại sáu chữ: "Đã biết rồi, nhớ kỹ rồi."
Chủ hệ thống nói: "Linh tuyền đã mở ra, kế tiếp ngài sẽ tiến vào ngủ say, mời chuẩn bị sẵn sàng."
Tạ Tri Vi ngẩn ra: "Ngủ say, cái quỷ gì thế?"
"Linh tuyền cần thời gian bốn năm để phục sinh, bởi vì lúc trước ngài từng trải qua rồi, cần kết hợp với thực tế, nhất định phải ngủ đủ bốn năm mới được sống lại."
Tạ Tri Vi hít một ngụm khí lạnh: "Đậu xanh sao không nói sớm, một cái hệ thống cũng có cưỡng bách chứng...... Còn có phương pháp nào khác không?"
"Hệ thống đã chuẩn bị đầy đủ trình tự, không thể sửa đổi."
Tạ Tri Vi lúc này không tay không chân không thân thể, sau khi nghiến răng nghiến lợi dùng ý niệm so ngón giữa xong, lại một lần nữa mất đi ý thức.
Đưa tiễn Tạ Tri Vi đi rồi, hệ thống mở ra bảng câu hỏi để xem xét.
Hỏi: Vì sao muốn ở lại?
Đáp: Bởi vì yêu.
Hỏi: Vì sao phấn đấu quên mình cứu nam chính?
Đáp: Bởi vì yêu.
Hỏi: Vì sao đạt được năm ngôi sao sớm nhất?
Đáp: Không sai vẫn là bởi vì yêu.
Hỏi: Thế giới này có cái ưu điểm gì?
Đáp: Thế giới này tràn ngập tình yêu.
Hỏi: Bí quyết để hình tượng vượt qua nguyên chủ là?
Đáp: Toàn bộ đều là bởi vì yêu.
Vì thế, phía sau hơn một trăm chín mươi câu hỏi, tất cả đều viết giống như trên.
Hệ thống: "......"
Qua loa cũng không cần quá rõ ràng như thế chứ, người này đang gấp cái gì vậy?
Chủ hệ thống giống như là bị cái đáp án kia tẩy não, buột miệng thốt ra khá trôi chảy: "Bởi vì yêu......"
Người kể chuyện vỗ kinh đường mộc một cái: "Cuối cùng Mục Hạc thế tử hợp nhất năm món bảo vật, kịp thời phong ấn khe hở Ma giới, đánh cho đám yêu ma quỷ quái kia quay trở về, trận lửa lớn đó mới xem như lắng lại."
Người bên dưới thúc giục hỏi: "Tạ chân nhân thì sao?"
"Nghe nói Tạ chân nhân bị Mục Hạc thế tử đào ra từ dưới đống đổ nát...... Một cao nhân đắc đạo như thế lại bị lệ khí đốt thành than cốc, thật là vui buồn lẫn lộn."
Có tiểu cô nương lau nước mắt: "Mục Hạc thế tử quá đáng thương, Tạ chân nhân cũng vậy! Cho dù hai người là nam tử thì thế nào, bọn họ ở bên nhau không hại đến ai, ngược lại vì thiên hạ hy sinh nhiều như vậy."
Không riêng gì nàng, người khác đều là một mảnh thổn thức.
Người kể chuyện nói: "Các vị cũng không cần khổ sở, Tạ chân nhân là nhân vật nào chứ, Mục Hạc thế tử lại là nhân vật nào, tuyệt đối sẽ không bỏ mạng như vậy. Tạ chân nhân chính là người đã phi thăng! Sau vụ cháy lớn ở kinh thành, các nơi lục tục dựng lên miếu Bích Hư chân nhân, chính là vì tích góp công đức cho Tạ chân nhân, để cho lão nhân gia ngài sớm ngày quay trở lại."
Có người lại hỏi: "Vậy hiện giờ Tạ chân nhân đang ở nơi nào? Mục Hạc thế tử lại đang ở nơi nào?"
Người kể chuyện lắc đầu: "Việc này thì không ai biết rõ. Sau sự kiện lần đó, Mục Hạc thế tử đã mang theo di hài Tạ chân nhân rồi biến mất, hiện giờ đã qua bốn năm, có người ở phía bắc Vạn Thánh Sơn gặp được hắn, cũng có người ở phía nam Ngọc Luân Đảo thoáng thấy bóng dáng hắn, nghe nói đôi khi hắn còn xuất hiện ở Đạo Tông. Thế nhưng chưa từng chính thức hiện thân."
"Vậy hắn chỉ có một mình sao?"
"Có vài người nói, lúc hắn ngắm bình minh trong biển mây, bên người có một thân ảnh xanh đen dựa sát vào. Có điều cũng có người nói, hắn chỉ có một mình, ai mà biết được, tiên nhân bay tới bay lui, rất là thần bí."
Tiểu cô nương ngơ ngẩn hỏi: "Nơi đó xa như thế...... Vậy, loại trấn nhỏ phía dưới Thiền Tông như chúng ta đây, bọn họ chắc chắn là sẽ không tới, thật muốn được nhìn thấy bọn họ."
Người kể chuyện vuốt râu nói: "Vị Mục Hạc thế tử này xuất quỷ nhập thần, ngay cả cha hắn về sau cũng chưa từng gặp lại hắn, đừng nói là chúng ta, khó mà nói được."
Chọc cho người bên dưới lại một phen phỏng đoán.
Ngoài cửa, gió xuân lùa qua rặng liễu, ánh nắng rọi chiếu khắp nơi. Dòng người hối hả ngược xuôi trên cầu, cạnh chân cầu có một quán đường nhân đang bày ra, ông chủ vùi đầu làm việc, sau một lúc lâu, đưa một thanh đường nhân ra ngoài: "Đây, ngài muốn hình dáng tôm hùm, nhìn thử xem có hài lòng không?"
Người áo trắng ở trước mặt hơi hơi cúi đầu, cành liễu rũ xuống, dưới bóng râm chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của hắn. Hắn gật đầu nói: "Đa tạ."
Hắn ta cầm đường nhân xoay người chuẩn bị rời đi, đám nhóc ăn mày ở bên cạnh vừa cãi cọ ầm ĩ vừa đi lướt qua, trong đó có một đứa nhỏ hấp tấp, đi hơi nhanh một chút, trực tiếp va vào người hắn.
Con tôm hùm đường nhân mới vừa làm xong lập tức rớt trên mặt đất, vỡ thành mấy mảnh.
Sắc mặt người áo trắng hơi biến đổi.
Người này ngũ quan nhu hòa, sống mũi cao thẳng, vốn dĩ vô cùng tuấn mỹ xuất trần, lúc này vừa nheo đôi mắt lại đã toát ra hơi lạnh thấu xương.
Nhóc ăn mày kia thấy thế sợ tới mức chân mềm nhũn: "Thật xin lỗi, ta không phải cố ý, tha cho ta đi." Nó run rẩy móc ra một đồng xu vừa mới kiếm được, "Cái này bồi thường cho ngài có đủ không?"
Người áo trắng im lặng một lát, chậm rãi nói: "Không cần, đi chơi đi." Hắn lại nói với chủ quán, "Làm thêm một cái nữa, vẫn là tôm hùm."
Nhóc ăn mày nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, phát hiện gương mặt người áo trắng tuy rằng vẫn không có cảm xúc y như cũ, nhưng hàn ý trong mắt đã không còn, cứ như vừa rồi nó đã bị hoa mắt.
Nhóc ăn mày luôn miệng nói: "Ngài thật là một người tốt! Cảm ơn! Ngài nhất định sẽ gặp may mắn!"
Người áo trắng gật đầu, trên mặt lộ ra một chút ý cười: "Mượn lời chúc tốt lành của ngươi."
Hắn đứng dưới cây liễu ở đầu cầu, một thân áo trắng không loạn trong gió, không nhanh không chậm khe khẽ phấp phới. Sinh ra vốn đã đẹp mắt, lúc này cười rộ lên, càng khiến người ta kinh động như gặp thiên nhân.
Nhóc ăn mày không hiểu biết gì, không khỏi kinh ngạc cảm thán: "Ngài là thần tiên ư!"
Người áo trắng thu lại nụ cười từ chối cho ý kiến, một lần nữa nhận lấy tôm hùm đường nhân vừa mới làm xong, mũi chân điểm một cái, tựa như cánh bướm ngọc nhẹ nhàng tung bay lên.
Nhóc ăn mày kinh hô thành tiếng: "A! Đúng là thần tiên!"
Người phàm tục chưa từng thấy qua cảnh này, lập tức hướng về phía thân ảnh người áo trắng ở trên trời quỳ quỳ bái bái, đưa mắt nhìn lại phía dưới đã là một mảnh đông nghịt.
Vừa lúc Độ Sinh vân du trở về, lúc đi ngang qua cầu, thấy thế liền hỏi. Nhóc ăn mày và cả chủ quán đường nhân đều cùng nhau khoa tay múa chân thuật lại cho ông ta nghe.
Lúc Độ Sinh nghe thấy người áo trắng không cần ngự kiếm mà trực tiếp cưỡi gió bay đi, ông ta nhìn về phía chân trời trống không một lần nữa, thất thanh nói: "Đó là...... Mục Hạc thế tử!"
Vạn Thánh Sơn ở ngoài ngàn dặm, đỉnh núi có một sơn động.
Trong động tràn đầy hàn băng, ở giữa đào một cái quan tài băng, bên trong có một người mặc đạo bào xanh đen đang nằm.
Khí lạnh lượn lờ bốn vách tường, sắc mặt người này lại hồng hào, không sợ lạnh một chút nào, tựa như đang yên giấc ngủ say. Quanh thân hắn tràn đầy chất lỏng, mà chất lỏng này cũng không hề đóng thành băng.
Ngoài động truyền đến tiếng hạc véo von, cách rất xa, động tĩnh cũng không lớn. Hắn lại đột nhiên nhíu mày, sau đó mở mắt ra.
Dường như là đã ngủ một giấc rất lâu, đôi mắt hắn mông lung mơ hồ, mờ mịt nhìn ảo cảnh toàn là màu trắng đến xuất thần một hồi lâu, mới đột nhiên ngồi bật dậy.
Tạ Tri Vi một bên ngây ngốc nhớ lại ký ức trước kia, một bên nhảy ra khỏi quan tài băng, tức khắc té ngã thật mạnh trên lớp băng.
Động một chút, tay tê, lại động một cái nữa, chân cẳng cứng đờ.
Chủ hệ thống ông nội nhà mi! Bốn năm! Lại là bốn năm! Mục Hạc đã biến thành dạng gì rồi! Mục Hạc...... Giờ phút này đang ở đâu?
Lại nói...... Đây là chỗ nào?
Tạ Tri Vi nhìn quanh bốn phía, mất một lúc lâu mới có thể trôi chảy đứng dậy, một bên lấy linh lực hong khô quần áo, một bên rời khỏi sơn động.
Ngay sau đó, một vùng ánh sáng vàng rực rỡ đã chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn của hắn.
Lúc này trời đã chạng vạng tối, ánh hoàng hôn chậm rãi rơi xuống từ trên đỉnh núi, biển mây trong núi xoay chuyển hòa vào nắng chiều, nơi cao giống như một dòng sông ánh vàng trút xuống, chỗ thấp lại tựa như bờ biển cuồn cuộn trào dâng ánh vàng. Cảnh đẹp như thế, đứng ở vị trí này của Tạ Tri Vi nhìn không sót thứ gì.
Tạ Tri Vi nhớ ra đây là nơi nào, tuy rằng hắn chưa từng tới nhưng hắn từng nhắc qua với Mục Hạc.
Nhất định Mục Hạc cũng ở chỗ này!
Tạ Tri Vi quay đầu định tìm trên đường núi, bỗng nhiên đụng vào lòng ngực một người. Người nọ giống như đã chờ rất lâu, dang tay ôm chặt lấy hắn.
Động tác đầu tiên của Tạ Tri Vi chính là cũng trở tay ôm lấy đối phương .
Toàn thân người đang ôm hắn đều không thể khống chế mà phát run lên, nước mắt đã sắp trào ra khỏi hốc mắt nhưng vẫn mỉm cười như cũ nói: "Sư tôn rốt cuộc chịu tỉnh rồi."
Tạ Tri Vi gật đầu, lau đi khóe mắt ẩm ướt cho hắn ta.
Hắn khe khẽ nói: "Một ngày vi sư, suốt đời không bỏ."
—— ngươi nói xem, ta làm sao không chịu tỉnh đây?
.
.
.
Lời tác giả: Phù...... Rốt cuộc viết xong rồi.
Chương cuối cùng chính mình cũng là vừa viết vừa khóc, có thể bản thân truyện này không gây xúc động lớn như vậy, nhưng áng văn này đã cùng tôi đi qua một năm đầy biến động, có ý nghĩa trọng đại với tôi.
Ban đầu viết văn là vì trêu chọc Hà Tiểu Chinh, ngay cả tên người cũng dùng là Hà Tranh. Sư huynh viết đến quá màu mè, muốn thả bay một chút, luyện bút viết lối văn khác biệt. Không nghĩ tới viết dài như vậy, còn viết ra Tạ lão sư và Hộp Gỗ khiến cho tôi đau lòng đến thế.
Bắt đầu từ giữa tháng 9 đến cuối tháng 11, bởi vì chuyện của thế giới thật, trạng thái sáng tác của tôi cũng xảy ra vấn đề. Dẫn đến tạm dừng gõ chữ, sửa chữa mấy vạn chữ, cũng có rất nhiều người bỏ văn vào lúc này. Tôi cho đến bây giờ đối viết văn đều không thể tìm lại tự tin...... Ừm.
Nhưng cũng rất cảm ơn các vị khách quan một đường ủng hộ không có ghét bỏ, không có mọi người, có khả năng áng văn này cũng viết không nổi nữa, khom lưng.
Tạ lão sư người này cũng không đáng mến, thật sự, ngay từ đầu có rất nhiều người không thích hắn, nhưng hiện tại hắn là loại người gì, chắc hẳn là có thể hiểu được rồi, cũng sẽ thích hắn đi.
Hộp Gỗ càng không cần phải nói, vẫn luôn là người cẩn thận từng li từng tí, tâm tư mẫn cảm khiến người ta đau lòng.
Áng văn này cập nhật ở Tấn Giang đối với tôi mà nói là một cái kinh hỉ, chưa ký hợp đồng hơn nữa lấy Tieba làm chủ tôi thật sự không nghĩ tới cuối cùng có thể có được số liệu này, thụ sủng nhược kinh.
Tóm lại, tôi bây giờ rốt cuộc có thể vẽ một dấu chấm câu. Truyện tiếp theo là khoái xuyên, không dám nói tiếp tục hẹn ước, nếu quý khách quan cảm thấy hứng thú thì có duyên gặp lại đi.
Lại khom lưng một lần nữa, tiếp theo tôi sẽ viết một vài phiên ngoại, câu chuyện còn lâu mới có thể kết thúc.
Hắn, hắn ta, còn có bọn họ đều vẫn đang tiếp tục sinh hoạt.
Nhưng mà lúc này, bụi mù dày đặc quanh thân ở trong không gian tràn ngập hồng quang, trông tựa như gió cát cuồn cuộn che lấp chút ánh nắng của ngày tàn, vẫn là cái loại hiệu ứng thần kỳ của phim điện ảnh. Tạ Tri Vi bị sặc phải ho khan mấy tiếng, đáy giếng vẫn không có một chút động tĩnh, hắn vừa định đứng dậy, phía miệng giếng lại rớt xuống một đồ vật màu trắng, khó khăn lắm mới đánh lên hõm vai hắn.
Tạ Tri Vi liếc mắt vừa nhìn, nhận ra đó là "Cẩu" với hơi thở thoi thóp. Lông trắng nửa người nó đều bị máu nhuộm đỏ, vừa rồi một chưởng kia của Doãn Thương Sơn đã làm cho nó bị thương không nhẹ. Mà nó giải quyết Doãn Thương Sơn xong, vẫn khăng khăng chạy tới tìm kiếm chủ nhân.
Không thể không nói, hôm nay con mèo mập này ra trận giỏi nhất, nếu không có nó, nói không chừng......
Tạ Tri Vi không nghĩ nhiều thêm nữa, ôm "Cẩu" vào trong ngực, đặt tay lên trên đầu nó, truyền một cỗ linh lực lớn để giữ mạng cho nó. Nó vừa có được chút sức lực, miệng đã kêu "meo meo" giãy giụa đứng lên, thất tha thất thểu đi về phía một phương hướng.
Tạ Tri Vi giật mình, nhìn xuyên qua lớp tro bụi đang từ từ lắng xuống. Trong một góc dưới đáy giếng, ở nơi có dây leo khô héo uốn quanh lượn lờ, phía sau nghiễm nhiên là một người.
Một người áo trắng.
Ánh mắt Tạ Tri Vi lập tức không thể dời đi, hắn nhìn không chớp mắt, chờ hắn kịp phản ứng lại, bản thân mình đã bò về hướng đó.
Đáy giếng không lớn, khoảng cách từ chỗ hắn đến cái góc kia không tới một trượng, thế nhưng Tạ Tri Vi lại cảm thấy xa cách ngàn vạn dặm, tựa như trong hiện thực Mục Hạc và hắn đã xa cách nhiều năm không gặp.
"Cẩu" nhảy lên đám dây leo kia kêu một cách buồn bã, Tạ Tri Vi từ trên cao nhìn xuống nó: "Người của ta sẽ không sao đâu, yên tâm đi đại huynh đệ."
Hắn điểm một cái cấm chú, "Cẩu" lập tức ngã xuống chổng vó, bị hắn nhẹ nhàng đặt lên cỏ khô nằm qua một bên, chìm vào giấc ngủ say.
Lúc này Mục Hạc đã mất ý thức, chỉ còn lồng ngực hơi hơi phập phồng và hơi thở mong manh. Doãn Thương Sơn đã dùng dây leo che phủ toàn bộ cơ thể hắn để qua mắt người khác. Tạ Tri Vi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bộ áo trắng đẫm máu từ phía bên ngoài.
Hắn gỡ mấy sợi dây leo trên mặt Mục Hạc xuống, dung mạo Mục Hạc dần dần lộ ra đến cằm. Hắn ta đang cúi gục đầu, sắc mặt tái nhợt khiến cho bóng râm của rèm mi hết sức rõ ràng. Cộng thêm đôi môi mím chặt vào nhau, tựa như đang lặng lẽ chờ đợi cái gì đó.
Tạ Tri Vi sinh ra một loại ảo giác —— lúc trước khi đóng phim, hắn diễn vai tân lang tự mình xốc khăn trùm đầu cho người yêu cũng từng làm cái động tác này. Mục Hạc giống như là người yêu kia vẫn luôn chờ đợi hắn.
Tạ Tri Vi biết cái ý nghĩ này của mình rất buồn cười cũng rất lỗi thời, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch không ngừng, so với năm ấy hắn lấy giải ảnh đế càng khẩn trương hơn.
Hắn theo bản năng lau mặt một cái, cũng không biết là muốn lau máu hay là muốn lau vết bẩn. Nhưng hắn ở miệng giếng đáy giếng lăn lộn lâu như vậy, các vết bỏng rộp từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay sớm đã bị đá vụn ngói vỡ cào nát, máu và bụi đất dính đầy bàn tay. Đến lúc này, gương mặt dường như càng bẩn thỉu hơn.
...... Đậu xanh, hình tượng này cũng là xưa nay không có ai từng gặp phải.
Tạ Tri Vi khẽ cau mày, nhưng đôi mày rất nhanh đã nhu hòa trở lại. Hắn thở dài, thầm nghĩ, thật là đáng tiếc, rốt cuộc không thể cho cậu ta nhìn thấy dáng vẻ anh đây lạnh lùng cool ngầu rồi.
Không còn hệ thống trói buộc, nhưng thời gian vẫn có hạn. Hắn không nghĩ thêm về những thứ không có kia nữa, tiếp tục gỡ bỏ dây leo trên người Mục Hạc.
Chỗ xương quai xanh cắm hai luồng hồng quang đã bị khóa huyền thiết thay thế, toàn bộ vết máu nửa người phía trên của Mục Hạc đã sớm khô cạn. Tạ Tri Vi vừa trông thấy, không biết lấy sức lực từ đâu ra, lập tức đứng dậy, cầm Thanh Bình Kiếm lên vỗ một cái.
Hai luồng ánh sáng xanh từ chỗ chuôi kiếm tràn ra,uốn lượn giây lát trên hai cái khóa huyền thiết, chỉ nghe mấy tiếng "răng rắc", khóa huyền thiết theo tiếng mà đứt gãy, từ trong cơ thể Mục Hạc rớt ra ngoài.
Đôi chân Tạ Tri Vi mềm nhũn, lại ngã xuống một lần nữa, hắn dùng sức đỡ lấy vách tường giếng mới không đè lên trên người Mục Hạc. Hắn nhìn thấy chỗ xương quai xanh của Mục Hạc lại bắt đầu chảy máu, vội vàng duỗi tay đè lại, linh lực từ lòng bàn tay tràn vào vết thương.
Mi tâm Mục Hạc nhẽ nhúc nhích, miệng phát ra một tiếng than nhẹ.
Tạ Tri Vi khẽ nói: "Cố nhịn một chút, sẽ nhanh chóng tốt thôi."
Thân mình Mục Hạc vốn đang xụi lơ trong chớp mắt cứng lại, hắn đột nhiên mở mắt ra: "Sư tôn?"
Tạ Tri Vi đáp: "Là ta."
Mục Hạc mặc dù suy yếu nhưng thị lực vẫn không bị ảnh hưởng một chút nào. Một gương mặt máu me bê bết gần trong gang tấc, đôi mắt hắn nhanh chóng chuyển từ hoảng hốt sang trấn tĩnh, tức khắc nghẹn ngào kêu lên: "Sư tôn!"
Hắn vừa kêu vừa đứng dậy, lại bị Tạ Tri Vi ấn trở về: "Đừng động đậy, vi sư giúp ngươi...... trị thương."
Mục Hạc ngơ ngẩn nhìn hắn, mặc dù không còn cử động nữa, lại gắt gao nắm lấy đôi tay đang ấn trên xương quai xanh của mình, nói liên tục một tràng: "Sư tôn đến đây bằng cách nào! Vì sao sư tôn bị thương tới như vậy? Sư tôn...... vừa rồi ở trong mộng cảnh nói như thế, hóa ra không phải là để dỗ ngọt đệ tử ư!"
Tạ Tri Vi cong khóe môi lên, gật đầu: "Vi sư nói rồi, ta muốn ngươi khỏe mạnh."
"Đệ tử tuân mệnh, nhất định sẽ khỏe mạnh." Đôi mắt Mục Hạc bị một tầng sương mù phủ kín, bàn tay nắm tay hắn càng thêm chặt, "Sư tôn cũng phải khỏe mạnh."
Tạ Tri Vi cười cười, không nói gì. Lúc này, trên trán hắn lại nhỏ xuống một giọt mồ hôi, thế nhưng bởi vì gương mặt hắn đã dính đầy mồ hôi, máu và tro bụi, giọt mồ hôi này xuất hiện không được chú ý lắm.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng ong ong nặng nề, khí lưu quanh thân phát sinh biến hóa, rõ ràng là càng thêm nóng bỏng hơn.
"Doãn Thương Sơn đâu?" Mục Hạc cảnh giác nhìn về phía miệng giếng một chút, nheo mắt lại: "Là ông ta đả thương sư tôn, có đúng không! Sư tôn không cần phải truyền linh lực chữa thương cho đệ tử nữa, đệ tử không sao, chúng ta rời pháp trận trước đi, đệ tử tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta!"
"Đừng lo lắng, ông ta đã chết trong tay vi sư."
Mục Hạc sửng sốt, ánh mắt trở nên ngời sáng: "Sư tôn quả nhiên lợi hại, không hổ là cảnh giới phi thăng...... Thế nhưng sư tôn dấn thân vào trong pháp trận này, thật sự là không sao chứ?"
Tạ Tri Vi nói: "Ta không sao."
Hắn mới vừa nói xong thì bỗng nhiên ngã về phía trước, mặt đất đột nhiên chấn động một chút, khiến cho hắn bởi vì vậy mà cách Mục Hạc càng thêm gần.
Mục Hạc đang định hỏi tình trạng bên ngoài lúc này như thế nào, nhưng khoảng cách hai người vừa kéo gần, hắn ta bỗng nhiên trông thấy vết máu trên khắp mặt khắp người Tạ Tri Vi, vết bỏng rộp lớn nhỏ phân biệt rõ ràng trên da hắn, ngay cả dưới chân tóc cũng có.
"Trên người sư tôn......" Mục Hạc kinh ngạc đến ngây người, theo bản năng nhìn xuống đôi tay đang ấn trên xương quai xanh của mình, "Tay sư tôn cũng vậy...... Sao lại thế này!?"
Một đôi tay vốn dĩ trắng nõn thon dài, giờ phút này dính nhớp thối rữa, vừa rồi bị hắn mạnh mẽ nắm chặt, có không ít vết bỏng rộp ở phía trên vỡ ra, mu bàn tay đã lở loét đến không còn chỗ nào là nguyên vẹn.
Tạ Tri Vi đột nhiên nghiêm nghị nói: "Đừng nhúc nhích!"
Cùng lúc đó, từng tia từng sợi kim quang và hồng quang nhè nhẹ đan xen nhau, từ kẽ ngón tay hắn tràn ra bên ngoài. Kim Liên và Hồng Liên đang theo những linh lực kia, chuyển dời từ cơ thể hắn vào trong thần thức của Mục Hạc.
Hắn không chỉ là trị thương cho Mục Hạc.
Từ thời khắc quyết định ở lại kia, hắn đã không có ý định giành chiếc vé sống sót lại cho mình.
Thảo Mãng Anh Hùng không biết, hệ thống càng không rõ, lựa chọn thứ ba này có ý nghĩa như thế nào với hắn.
Sau khi Doãn Thương Sơn chết đi, pháp trận cũng không dừng vận chuyển, ngược lại bởi vì mất đi sự điều khiển của ông ta, dường như có thứ gì đó đáng sợ sắp bước ra ngoài. Có một số việc chỉ có thể làm ngay, tuyệt đối không thể kéo dài.
"Không ——" Mục Hạc nhanh chóng hiểu ra Tạ Tri Vi đang làm gì, hắn thất kinh muốn đẩy Tạ Tri Vi ra —— đây là lần đầu tiên hắn muốn đẩy Tạ Tri Vi ra bên ngoài.
Nhưng Tạ Tri Vi đã dốc hết toàn lực của mình, gần như hung ác mà đè ép hắn, so với lúc liều mạng với Doãn Thương Sơn càng gắng sức hơn.
Mục Hạc bị vây nhốt trong pháp trận đã nhiều ngày, cộng thêm xương tỳ bà vừa mới được giải phóng, giờ phút này không phải là đối thủ của Tạ Tri Vi. Hắn tránh không thoát, đành phải liên tục cầu xin: "Sư tôn không được...... Sư tôn mau dừng tay, thật sự, đệ tử cầu xin người sư tôn!"
Tạ Tri Vi thờ ơ mặc kệ, Kim Liên thành công rót vào trong cơ thể Mục Hạc. Đến lúc này Tạ Tri Vi đã hoàn toàn mất đi lớp bảo hộ, những chỗ da thịt bị thối rữa bắt đầu bốc cháy biến thành màu đen.
Kế tiếp là Hồng Liên!
Tạ Tri Vi cắn chặt hàm răng, gom góp sức lực cả đời để chuyển Hồng Liên ra bên ngoài. Khắp gương mặt Mục Hạc đều là nước mắt: "Đệ tử cầu xin sư tôn dừng lại...... Sư tôn vì sao phải tới đây! Cứ mặc kệ cho đệ tử chết đi không tốt sao, thật sự không cần sư tôn làm như vậy, sư tôn vì sao phải......"
"Vì...... sao ư?" Cổ họng Tạ Tri Vi bỏng rát, bờ môi khô nứt, nói chuyện cũng khó khăn, "Ngươi không phải muốn biết, ta có...... có khổ sở hay không......"
Mục Hạc nước mắt ràn rụa nhìn hắn, một mực liều mạng lắc đầu, cũng không biết là không muốn biết, hay là vẫn như cũ muốn ngăn cản hắn.
Đáy giếng bỗng nhiên lung lay, tiếp theo đó mép giếng nứt toác, bốn phía thành giếng bong tróc ra từng mảng. Lúc này, khe hở của Ma giới không người khống chế, lệ khí trào dâng gợn sóng, có thứ gì đó đã sắp hiện thân ra ngoài.
Tạ Tri Vi tạm thời không rảnh bận tâm đến thứ này, hắn chăm chú nhìn Mục Hạc: "Ta làm sao phải khổ sở...... Ta tuyệt đối không khổ sở......"
Nước trong người hắn như bị rút cạn, cơ thể nhanh chóng co quắt khô héo, gương mặt hình thành từng lớp nếp nhăn.
Từng giọt nước mắt thật to chảy xuống từ trên mặt Mục Hạc, hắn ta liên tục gật đầu nức nở nói: "Như thế nào cũng được, sư tôn không thích đệ tử cũng được! Sư tôn có khổ sở hay không cũng được! Chỉ cầu xin sư tôn...... Không cần......"
Cát đá lớn nhỏ thi nhau rớt xuống thân thể hai người, Mục Hạc đẩy Tạ Tri Vi ra không nổi, theo bản năng ôm hắn vào trong ngực, một bên khóc lớn một bên dùng ống tay áo che chắn cho hắn khỏi những đá vụn kia.
Tạ Tri Vi nhân cơ hội này ghé vào bên tai hắn: "Vi sư thích ngươi như thế...... Sao có thể...... Để cho ngươi chết?"
Mục Hạc bỗng nhiên ngừng khóc, nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào như cũ: "Sư tôn nói cái gì?"
Tạ Tri Vi kêu lên một tiếng, Hồng Liên rời thân!
"Hợp nhất!" Hắn đặt Thanh Bình Kiếm vào trong tay Mục Hạc, đột nhiên đẩy một phát, mượn lực đánh cho Hồng Liên triệt để vào trong cơ thể Mục Hạc, cũng bởi vì vậy mà té ngã trên mặt đất.
"Sư tôn cẩn thận!" Mục Hạc rốt cuộc có thể đứng lên, muốn ôm Tạ Tri Vi vào trong ngực bảo hộ một lần nữa, nhưng cùng lúc đó, toàn bộ miệng giếng đổ sụp xuống dưới, bụi mù cuồn cuộn bốn phương tám hướng, lệ khí như thủy triều càn quét tràn vào. Khí lưu trút xuống giếng hình thành một luồng lốc xoáy khổng lồ, Tạ Tri Vi vừa lúc bị cuốn vào, nháy mắt biến mất bên trong cát bay đá chạy đang không ngừng quay cuồng.
Mục Hạc không màng tất cả tiến lên, phát ra tiếng rống khàn cả giọng: "Sư tôn!"
Một tiếng nổ mạnh "Ầm ầm" thật lớn vang lên, khiến cho tiếng kêu này có vẻ đặc biệt yếu ớt. Bỗng nhiên dưới chân Mục Hạc trống không, khí lưu mạnh mẽ đã cuốn hắn sang một phương hướng khác, miệng giếng nháy mắt bị cát đá lấp đầy. Chính giữa pháp trận xuất hiện một khe nứt cực lớn, lệ khí từ đó cuồn cuộn trào ra. Những nơi mà nó đi qua, cát đá nứt toạc, cây khô thành tro, phủ Doãn vương huy hoàng tráng lệ của ngày xưa từ phế tích đã biến thành cánh đồng hoang vu, bốn phía mênh mông không dấu chân người.
Toàn bộ sự thay đổi kéo dài liên tục đến canh ba.
Đầu tiên là thế lửa ở bên ngoài tăng lên, tiếp theo đó là hồng quang của lệ khí ở bên trong tăng thêm, tựa như biển máu không ngừng dấy lên sóng to gió lớn. Chính giữa là âm thanh kỳ quái không dứt bên tai, lúc thì như ác quỷ kêu khóc, lúc thì như mãnh thú rít gào, nhưng bất kể là âm thanh nào cũng đều không giống với âm thanh của thế giới này.
Bên ngoài đám cháy, đám người canh giữ ở phủ Doãn vương kinh hoảng dõi theo tất cả cảnh tượng này, sôi nổi rút lui. Thế nhưng những người có liên quan thuộc Thiền Tông, Đạo Tông và cả Cửu Châu Vương chỉ thoáng lui về phía sau một chút, nhất định không chịu rời đi.
Ước chừng nửa canh giờ, giữa không trung sinh ra hào quang ngũ sắc, năm màu vàng, trắng, đỏ, đen, xanh biến đổi luân phiên nhau, tiếp theo đó, màu xanh hóa thành lá và thân, còn lại bốn màu hóa thành hình dáng một tòa sen, hợp nhất trở thành một gốc sen hoàn chỉnh. Sau thời gian một nén nhang, hào quang này mới biến mất giữa những tầng mây dày nặng.
Theo sau sự biến mất của hào quang, pháp trận đang rung chuyển không yên kia cũng dần dần lắng xuống, tiếng gào thét của hung thú lệ quỷ bị cưỡng ép đè xuống, dường như nó lại bị đưa về một không gian khác không thuộc về thế giới này.
Tuyết vẫn đang tiếp tục rơi, đám tuyết đọng đầu tường nặng nề trượt xuống. Lệ khí mang theo hồng quang kia rốt cuộc hoàn toàn tiêu tán, Cửu Châu Vương dẫn đầu xông vào phủ Doãn vương lúc này đã không thể nhận ra dáng vẻ lúc ban đầu, đoàn người Đạo Tông theo sát phía sau, đoàn người Thiền Tông cũng nhanh chóng vọt tới.
Mọi người nôn nóng tìm kiếm trong phủ gần như bị san thành bình địa, rất nhanh, có người nghe thấy tiếng mèo kêu. Phía sau một đống đổ nát cao nửa người, Tuyết Ly Thú khập khiễng, lôi kéo thứ gì đó ra bên ngoài.
Hình như là một góc áo trắng.
Mọi người cuống quýt chạy đến đằng sau đống đổ nát, sau đó bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.
Mục Hạc quỳ gối trên cát đá, rưng rưng hôn lên thứ gì đó trong lòng ngực, hắn ta không ngừng lặp đi lặp lại: "Ta biết rồi sư tôn...... Đệ tử đều biết cả rồi......"
...... Đó là một người, nhưng chính xác mà nói, là một cái xác chết cháy đã bị đốt tới toàn thân mất nước.
Quần áo trên người xác chết kia đã rách nát, đoàn người Đạo Tông lại vô cùng quen thuộc.
Đó là đạo bào màu xanh đen tầm thường nhất của nhà mình.
Tạ Tri Vi vẫn còn ý thức, nhưng hắn rõ ràng đã chết.
Đây là lần chết thứ hai, hắn có kinh nghiệm. Lần này hắn không có xuyên việt đến đâu cả, bốn phía tối om lại có chút ánh sáng yếu ớt, tựa như là ánh sao nhưng lại không nhìn thấy trăng sao.
Gì đây, lần này trực tiếp làm quỷ, dự tính cứ như vậy mà trôi nổi cả đời sao?
"Thầy Tạ."
Tạ Tri Vi sửng sốt: "Hả? Ai kêu tôi đấy?"
"Là tôi."
"...... Nói cái tên có được không."
"Tôi là chủ hệ thống, ngài hiện tại đang ở đại sảnh hệ thống."
Tạ Tri Vi hiểu ra, cười lạnh nói: "Ông chính là chủ hệ thống trong truyền thuyết? Thế nào, hố đến tôi phải anh dũng hy sinh, bây giờ kéo tới đây để tỏ vẻ an ủi sao?"
"Không khác biệt lắm, nhưng đa số vẫn là tò mò."
"Tò mò cái gì?"
"Ngài không phải là người xuyên việt duy nhất xoát tồn tại cảm đến năm ngôi sao, nhưng lại là người duy nhất yêu cầu ở lại thế giới xuyên việt, cho nên tôi cảm thấy tò mò. Là cái gì đã khiến cho ngài quyết định ở lại?"
Tạ Tri Vi nói: "Không thể trả lời, một hệ thống như ông thì biết cái gì."
"Chính bởi vì không biết, cho nên mới muốn hỏi."
"Vậy ông cứ việc hỏi, tôi có thể không trả lời."
"Tác giả Thảo Mãng Anh Hùng trước kia từng phản hồi qua, ngài là một người khó tính không dễ ở chung, hiện tại xem ra đúng là như vậy rồi. Tôi đây càng tò mò, một người không dễ ở chung như vậy, vậy mà sẽ lựa chọn ở lại một cái thế giới không quen thuộc. Hệ thống nâng cấp rất cần có sự trợ giúp của ngài, nếu không người xuyên việt nào cũng đều muốn quay về thế giới ban đầu, bổn hệ thống quá thất bại rồi. Nếu như ngài chịu trả lời, hệ thống sẽ có ban thưởng."
"Ban thưởng?"
"Ngài muốn ở lại thế giới kia, nhưng bây giờ cơ thể đã chết. Hệ thống giúp ngài sống lại thì thế nào?"
Trải qua một trận hy sinh thật lòng thật dạ không biết sợ kia, Tạ Tri Vi vốn đã tâm như tro tàn. Bởi vậy vẫn luôn vò mẻ không sợ rơi làm khó dễ hệ thống, lúc này giọng nói bỗng nhiên run lên: "Ông nói cái gì?"
"Ngài không có nghe lầm, hệ thống sẽ cung cấp linh tuyền cho ngài một lần nữa, ngài có thể được sống lại nữa rồi."
Tạ Tri Vi hít sâu một chút: "Ông cần tư liệu gì, tôi hợp tác."
"Được, lập tức sẽ phát bảng câu hỏi khảo sát cho ngài."
Tạ Tri Vi vừa nhận được, lập tức vùi đầu điền bảng câu hỏi, ngay cả lúc trước ở trên khán đài cũng không có mạnh mẽ dứt khoát giống như lúc này.
Không bao lâu sau, hắn đã trả lại bảng câu hỏi: "Xong rồi."
"Cảm ơn đã hợp tác, trong vòng mười phút đã trả lời hết hai trăm câu hỏi, thật không đơn giản. Vậy thì khởi động linh tuyền cho ngài ngay bây giờ. Trong lúc này, tác giả Thảo Mãng Anh Hùng có tin nhắn hồi đáp mời tìm đọc."
"Phát ra."
Bên kia lập tức truyền tới giọng nói đầy kích động của Thảo Mãng Anh Hùng: "A a a a thần tượng không hổ là thần tượng, quá vĩ đại rồi, tôi cho đến phút cuối cũng chưa từng nghĩ đến anh sẽ đổi thành lựa chọn thứ ba. Tôi vốn còn đang lo lắng cho anh, có điều chủ hệ thống đã nói chỉ cần anh chịu hợp tác điền bảng câu hỏi là có thể cho anh cơ hội, sau đó tôi mới yên tâm được. Thần tượng, tôi đã viết xong tác phẩm mới kia rồi, là HE nha! Từ đây về sau anh phải hạnh phúc nha! Mãi mãi cùng với nam chính ở trong Tạo Cực Thành nha!"
Tạ Tri Vi trợn trắng mắt: Còn kêu là Tạo Cực Thành nữa sao, một cái thành chỉ có hai người, mẹ nó toàn là cong...... Đổi thành Tạo Gay Thành còn tạm được đi.
Hắn ho khụ một tiếng, nghiêm túc đáp lại sáu chữ: "Đã biết rồi, nhớ kỹ rồi."
Chủ hệ thống nói: "Linh tuyền đã mở ra, kế tiếp ngài sẽ tiến vào ngủ say, mời chuẩn bị sẵn sàng."
Tạ Tri Vi ngẩn ra: "Ngủ say, cái quỷ gì thế?"
"Linh tuyền cần thời gian bốn năm để phục sinh, bởi vì lúc trước ngài từng trải qua rồi, cần kết hợp với thực tế, nhất định phải ngủ đủ bốn năm mới được sống lại."
Tạ Tri Vi hít một ngụm khí lạnh: "Đậu xanh sao không nói sớm, một cái hệ thống cũng có cưỡng bách chứng...... Còn có phương pháp nào khác không?"
"Hệ thống đã chuẩn bị đầy đủ trình tự, không thể sửa đổi."
Tạ Tri Vi lúc này không tay không chân không thân thể, sau khi nghiến răng nghiến lợi dùng ý niệm so ngón giữa xong, lại một lần nữa mất đi ý thức.
Đưa tiễn Tạ Tri Vi đi rồi, hệ thống mở ra bảng câu hỏi để xem xét.
Hỏi: Vì sao muốn ở lại?
Đáp: Bởi vì yêu.
Hỏi: Vì sao phấn đấu quên mình cứu nam chính?
Đáp: Bởi vì yêu.
Hỏi: Vì sao đạt được năm ngôi sao sớm nhất?
Đáp: Không sai vẫn là bởi vì yêu.
Hỏi: Thế giới này có cái ưu điểm gì?
Đáp: Thế giới này tràn ngập tình yêu.
Hỏi: Bí quyết để hình tượng vượt qua nguyên chủ là?
Đáp: Toàn bộ đều là bởi vì yêu.
Vì thế, phía sau hơn một trăm chín mươi câu hỏi, tất cả đều viết giống như trên.
Hệ thống: "......"
Qua loa cũng không cần quá rõ ràng như thế chứ, người này đang gấp cái gì vậy?
Chủ hệ thống giống như là bị cái đáp án kia tẩy não, buột miệng thốt ra khá trôi chảy: "Bởi vì yêu......"
Người kể chuyện vỗ kinh đường mộc một cái: "Cuối cùng Mục Hạc thế tử hợp nhất năm món bảo vật, kịp thời phong ấn khe hở Ma giới, đánh cho đám yêu ma quỷ quái kia quay trở về, trận lửa lớn đó mới xem như lắng lại."
Người bên dưới thúc giục hỏi: "Tạ chân nhân thì sao?"
"Nghe nói Tạ chân nhân bị Mục Hạc thế tử đào ra từ dưới đống đổ nát...... Một cao nhân đắc đạo như thế lại bị lệ khí đốt thành than cốc, thật là vui buồn lẫn lộn."
Có tiểu cô nương lau nước mắt: "Mục Hạc thế tử quá đáng thương, Tạ chân nhân cũng vậy! Cho dù hai người là nam tử thì thế nào, bọn họ ở bên nhau không hại đến ai, ngược lại vì thiên hạ hy sinh nhiều như vậy."
Không riêng gì nàng, người khác đều là một mảnh thổn thức.
Người kể chuyện nói: "Các vị cũng không cần khổ sở, Tạ chân nhân là nhân vật nào chứ, Mục Hạc thế tử lại là nhân vật nào, tuyệt đối sẽ không bỏ mạng như vậy. Tạ chân nhân chính là người đã phi thăng! Sau vụ cháy lớn ở kinh thành, các nơi lục tục dựng lên miếu Bích Hư chân nhân, chính là vì tích góp công đức cho Tạ chân nhân, để cho lão nhân gia ngài sớm ngày quay trở lại."
Có người lại hỏi: "Vậy hiện giờ Tạ chân nhân đang ở nơi nào? Mục Hạc thế tử lại đang ở nơi nào?"
Người kể chuyện lắc đầu: "Việc này thì không ai biết rõ. Sau sự kiện lần đó, Mục Hạc thế tử đã mang theo di hài Tạ chân nhân rồi biến mất, hiện giờ đã qua bốn năm, có người ở phía bắc Vạn Thánh Sơn gặp được hắn, cũng có người ở phía nam Ngọc Luân Đảo thoáng thấy bóng dáng hắn, nghe nói đôi khi hắn còn xuất hiện ở Đạo Tông. Thế nhưng chưa từng chính thức hiện thân."
"Vậy hắn chỉ có một mình sao?"
"Có vài người nói, lúc hắn ngắm bình minh trong biển mây, bên người có một thân ảnh xanh đen dựa sát vào. Có điều cũng có người nói, hắn chỉ có một mình, ai mà biết được, tiên nhân bay tới bay lui, rất là thần bí."
Tiểu cô nương ngơ ngẩn hỏi: "Nơi đó xa như thế...... Vậy, loại trấn nhỏ phía dưới Thiền Tông như chúng ta đây, bọn họ chắc chắn là sẽ không tới, thật muốn được nhìn thấy bọn họ."
Người kể chuyện vuốt râu nói: "Vị Mục Hạc thế tử này xuất quỷ nhập thần, ngay cả cha hắn về sau cũng chưa từng gặp lại hắn, đừng nói là chúng ta, khó mà nói được."
Chọc cho người bên dưới lại một phen phỏng đoán.
Ngoài cửa, gió xuân lùa qua rặng liễu, ánh nắng rọi chiếu khắp nơi. Dòng người hối hả ngược xuôi trên cầu, cạnh chân cầu có một quán đường nhân đang bày ra, ông chủ vùi đầu làm việc, sau một lúc lâu, đưa một thanh đường nhân ra ngoài: "Đây, ngài muốn hình dáng tôm hùm, nhìn thử xem có hài lòng không?"
Người áo trắng ở trước mặt hơi hơi cúi đầu, cành liễu rũ xuống, dưới bóng râm chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của hắn. Hắn gật đầu nói: "Đa tạ."
Hắn ta cầm đường nhân xoay người chuẩn bị rời đi, đám nhóc ăn mày ở bên cạnh vừa cãi cọ ầm ĩ vừa đi lướt qua, trong đó có một đứa nhỏ hấp tấp, đi hơi nhanh một chút, trực tiếp va vào người hắn.
Con tôm hùm đường nhân mới vừa làm xong lập tức rớt trên mặt đất, vỡ thành mấy mảnh.
Sắc mặt người áo trắng hơi biến đổi.
Người này ngũ quan nhu hòa, sống mũi cao thẳng, vốn dĩ vô cùng tuấn mỹ xuất trần, lúc này vừa nheo đôi mắt lại đã toát ra hơi lạnh thấu xương.
Nhóc ăn mày kia thấy thế sợ tới mức chân mềm nhũn: "Thật xin lỗi, ta không phải cố ý, tha cho ta đi." Nó run rẩy móc ra một đồng xu vừa mới kiếm được, "Cái này bồi thường cho ngài có đủ không?"
Người áo trắng im lặng một lát, chậm rãi nói: "Không cần, đi chơi đi." Hắn lại nói với chủ quán, "Làm thêm một cái nữa, vẫn là tôm hùm."
Nhóc ăn mày nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, phát hiện gương mặt người áo trắng tuy rằng vẫn không có cảm xúc y như cũ, nhưng hàn ý trong mắt đã không còn, cứ như vừa rồi nó đã bị hoa mắt.
Nhóc ăn mày luôn miệng nói: "Ngài thật là một người tốt! Cảm ơn! Ngài nhất định sẽ gặp may mắn!"
Người áo trắng gật đầu, trên mặt lộ ra một chút ý cười: "Mượn lời chúc tốt lành của ngươi."
Hắn đứng dưới cây liễu ở đầu cầu, một thân áo trắng không loạn trong gió, không nhanh không chậm khe khẽ phấp phới. Sinh ra vốn đã đẹp mắt, lúc này cười rộ lên, càng khiến người ta kinh động như gặp thiên nhân.
Nhóc ăn mày không hiểu biết gì, không khỏi kinh ngạc cảm thán: "Ngài là thần tiên ư!"
Người áo trắng thu lại nụ cười từ chối cho ý kiến, một lần nữa nhận lấy tôm hùm đường nhân vừa mới làm xong, mũi chân điểm một cái, tựa như cánh bướm ngọc nhẹ nhàng tung bay lên.
Nhóc ăn mày kinh hô thành tiếng: "A! Đúng là thần tiên!"
Người phàm tục chưa từng thấy qua cảnh này, lập tức hướng về phía thân ảnh người áo trắng ở trên trời quỳ quỳ bái bái, đưa mắt nhìn lại phía dưới đã là một mảnh đông nghịt.
Vừa lúc Độ Sinh vân du trở về, lúc đi ngang qua cầu, thấy thế liền hỏi. Nhóc ăn mày và cả chủ quán đường nhân đều cùng nhau khoa tay múa chân thuật lại cho ông ta nghe.
Lúc Độ Sinh nghe thấy người áo trắng không cần ngự kiếm mà trực tiếp cưỡi gió bay đi, ông ta nhìn về phía chân trời trống không một lần nữa, thất thanh nói: "Đó là...... Mục Hạc thế tử!"
Vạn Thánh Sơn ở ngoài ngàn dặm, đỉnh núi có một sơn động.
Trong động tràn đầy hàn băng, ở giữa đào một cái quan tài băng, bên trong có một người mặc đạo bào xanh đen đang nằm.
Khí lạnh lượn lờ bốn vách tường, sắc mặt người này lại hồng hào, không sợ lạnh một chút nào, tựa như đang yên giấc ngủ say. Quanh thân hắn tràn đầy chất lỏng, mà chất lỏng này cũng không hề đóng thành băng.
Ngoài động truyền đến tiếng hạc véo von, cách rất xa, động tĩnh cũng không lớn. Hắn lại đột nhiên nhíu mày, sau đó mở mắt ra.
Dường như là đã ngủ một giấc rất lâu, đôi mắt hắn mông lung mơ hồ, mờ mịt nhìn ảo cảnh toàn là màu trắng đến xuất thần một hồi lâu, mới đột nhiên ngồi bật dậy.
Tạ Tri Vi một bên ngây ngốc nhớ lại ký ức trước kia, một bên nhảy ra khỏi quan tài băng, tức khắc té ngã thật mạnh trên lớp băng.
Động một chút, tay tê, lại động một cái nữa, chân cẳng cứng đờ.
Chủ hệ thống ông nội nhà mi! Bốn năm! Lại là bốn năm! Mục Hạc đã biến thành dạng gì rồi! Mục Hạc...... Giờ phút này đang ở đâu?
Lại nói...... Đây là chỗ nào?
Tạ Tri Vi nhìn quanh bốn phía, mất một lúc lâu mới có thể trôi chảy đứng dậy, một bên lấy linh lực hong khô quần áo, một bên rời khỏi sơn động.
Ngay sau đó, một vùng ánh sáng vàng rực rỡ đã chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn của hắn.
Lúc này trời đã chạng vạng tối, ánh hoàng hôn chậm rãi rơi xuống từ trên đỉnh núi, biển mây trong núi xoay chuyển hòa vào nắng chiều, nơi cao giống như một dòng sông ánh vàng trút xuống, chỗ thấp lại tựa như bờ biển cuồn cuộn trào dâng ánh vàng. Cảnh đẹp như thế, đứng ở vị trí này của Tạ Tri Vi nhìn không sót thứ gì.
Tạ Tri Vi nhớ ra đây là nơi nào, tuy rằng hắn chưa từng tới nhưng hắn từng nhắc qua với Mục Hạc.
Nhất định Mục Hạc cũng ở chỗ này!
Tạ Tri Vi quay đầu định tìm trên đường núi, bỗng nhiên đụng vào lòng ngực một người. Người nọ giống như đã chờ rất lâu, dang tay ôm chặt lấy hắn.
Động tác đầu tiên của Tạ Tri Vi chính là cũng trở tay ôm lấy đối phương .
Toàn thân người đang ôm hắn đều không thể khống chế mà phát run lên, nước mắt đã sắp trào ra khỏi hốc mắt nhưng vẫn mỉm cười như cũ nói: "Sư tôn rốt cuộc chịu tỉnh rồi."
Tạ Tri Vi gật đầu, lau đi khóe mắt ẩm ướt cho hắn ta.
Hắn khe khẽ nói: "Một ngày vi sư, suốt đời không bỏ."
—— ngươi nói xem, ta làm sao không chịu tỉnh đây?
.
.
.
Lời tác giả: Phù...... Rốt cuộc viết xong rồi.
Chương cuối cùng chính mình cũng là vừa viết vừa khóc, có thể bản thân truyện này không gây xúc động lớn như vậy, nhưng áng văn này đã cùng tôi đi qua một năm đầy biến động, có ý nghĩa trọng đại với tôi.
Ban đầu viết văn là vì trêu chọc Hà Tiểu Chinh, ngay cả tên người cũng dùng là Hà Tranh. Sư huynh viết đến quá màu mè, muốn thả bay một chút, luyện bút viết lối văn khác biệt. Không nghĩ tới viết dài như vậy, còn viết ra Tạ lão sư và Hộp Gỗ khiến cho tôi đau lòng đến thế.
Bắt đầu từ giữa tháng 9 đến cuối tháng 11, bởi vì chuyện của thế giới thật, trạng thái sáng tác của tôi cũng xảy ra vấn đề. Dẫn đến tạm dừng gõ chữ, sửa chữa mấy vạn chữ, cũng có rất nhiều người bỏ văn vào lúc này. Tôi cho đến bây giờ đối viết văn đều không thể tìm lại tự tin...... Ừm.
Nhưng cũng rất cảm ơn các vị khách quan một đường ủng hộ không có ghét bỏ, không có mọi người, có khả năng áng văn này cũng viết không nổi nữa, khom lưng.
Tạ lão sư người này cũng không đáng mến, thật sự, ngay từ đầu có rất nhiều người không thích hắn, nhưng hiện tại hắn là loại người gì, chắc hẳn là có thể hiểu được rồi, cũng sẽ thích hắn đi.
Hộp Gỗ càng không cần phải nói, vẫn luôn là người cẩn thận từng li từng tí, tâm tư mẫn cảm khiến người ta đau lòng.
Áng văn này cập nhật ở Tấn Giang đối với tôi mà nói là một cái kinh hỉ, chưa ký hợp đồng hơn nữa lấy Tieba làm chủ tôi thật sự không nghĩ tới cuối cùng có thể có được số liệu này, thụ sủng nhược kinh.
Tóm lại, tôi bây giờ rốt cuộc có thể vẽ một dấu chấm câu. Truyện tiếp theo là khoái xuyên, không dám nói tiếp tục hẹn ước, nếu quý khách quan cảm thấy hứng thú thì có duyên gặp lại đi.
Lại khom lưng một lần nữa, tiếp theo tôi sẽ viết một vài phiên ngoại, câu chuyện còn lâu mới có thể kết thúc.
Hắn, hắn ta, còn có bọn họ đều vẫn đang tiếp tục sinh hoạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.