Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chương 65: Gặp mặt

Trị Bệnh Thần Tiên Thủy

15/12/2020

Giọng điệu chua lòm, khiến cho Tạ Tri Vi có chút xấu hổ.

Nếu như hắn nhớ không lầm, Cửu Châu Vương đối với Mục Hạc yêu thương có thừa, tại sao lúc này lại không có tự tin như vậy, đi so hơn kém với một người đã chết?

Trong nguyên tác mỗi lần nam chính hồi tưởng lại ân tình của Tạ Tri Vi đều khiến cho Cửu Châu Vương cảm khái đủ kiểu, sau đó nam chính sẽ nói chút lời dễ nghe, ví dụ như "Tạ chân nhân tuy tốt, ân tình của phụ vương càng nặng hơn", "Trong trời đất này ai cũng không sánh bằng phụ vương", dỗ ngọt cha hắn vui vẻ đến mở cờ trong bụng, vô số tiền tài hoàng quyền đều nhét vào trong tay hắn.

Trước mắt là cơ hội rất tốt để nam chính mời gọi sủng ái, nhất định phải xuất ra bản lĩnh đi nói lời ngon tiếng ngọt.

Mục Hạc cũng đưa mắt nhìn về phía rừng trúc. Mấy tia nắng sớm đâm thủng màn đêm, chiếu xuyên qua rừng, nhuộm lên sương mù một sắc xanh đen. Ánh mắt hắn trong chớp mắt phảng phất như bừng sáng, tiếp theo đó hóa thành một đầm nước tĩnh lặng, không còn nhìn thấy bất kỳ gợn sóng nào.

Thời gian cứ như từng giọt từng giọt nước nhỏ xuống trôi đi, Tạ Tri Vi tránh ở phía sau núi đá cũng nhịn không được sốt ruột dùm hắn —— thiếu niên ngươi mau giải thích đi, mau dỗ ngọt cha ngươi đi, tại sao còn ở chỗ này bày ra tư thế ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn lên không trung hả! Ngươi cũng không phải Hà Tranh, bên cạnh không có cái ống kính nào đâu!

Nhưng bất kể trong lòng hắn gào thét như thế nào, Mục Hạc cũng nghe không thấy, hắn ta đã sắp đứng thành một bức chân dung tràn ngập ưu thương.

Cuối cùng, vẫn là Cửu Châu Vương thở dài, "Cũng tại vi phụ biết rõ còn cố hỏi, bằng không vì sao tay ngươi mãi vẫn không chịu khỏi, toàn bởi vì họ Tạ kia...... Thôi được, không nhắc tới nữa."

Mục Hạc cuối cùng cũng quay đầu lại, trầm thấp nói: "Cảm tạ phụ vương đã quan tâm."

Tạ Tri Vi không khỏi ngầm dỗi hờn: Là Cửu Châu Vương ông tìm đường chết muốn chặt tay ta. Tay hắn gãy nói có liên quan tới ta thì tạm chấp nhận đi, nhưng trị không khỏi cái nồi này ta không cõng! Người đã chết rồi sao có thể gây họa cho con trai của ông được hả!

Có điều, tại sao nam chính không chịu đi lấy lòng cha mình? Nhiều năm như vậy hắn làm sao mà sống nổi? Nếu Cửu Châu Vương không hài lòng thì làm sao chịu đem đại quyền giao cho hắn?

Tạ Tri Vi vừa nảy sinh ra điểm nghi hoặc này, bỗng thấy Cửu Châu Vương hướng về phía một gã tùy tùng vẫy vẫy tay, tùy tùng kia vô cùng cung kính đi tới, hai tay dâng lên một cái hộp gấm vuông vức. Cửu Châu Vương liếc mắt ra hiệu với gã một cái, lại hướng về phía Mục Hạc hơi hất cằm lên. Tùy tùng kia lập tức hiểu ý, mang cái hộp đến trước mặt Mục Hạc rồi nâng lên.

Sau đó tùy tùng kia quỳ xuống, mở hộp ra,cất tiếng nói: "Chúc mừng thế tử."

Tạ Tri Vi nheo mắt nhìn về phía đó, ngay lập tức, tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài.

Đây chính là binh phù của cấm vệ kinh thành.

Mẹ nó tình huống quỷ gì đây, hào quang của nam chính so với hào quang của vai chính trong nguyên tác vậy mà còn trâu hơn. Có còn thiên lý hay không, một câu êm ái hắn cũng không nói, chỉ bày cho cha hắn thấy một cái pose* u buồn, cha hắn liền đem binh quyền nhường lại!

Mục Hạc rũ mắt nhìn cái hộp kia một chút, sau đó hơi hơi cong khóe môi, thoạt nhìn lại có chút bất đắc dĩ. "Phụ vương, ta nói rồi ta không có hứng thú với những thứ này, ngài nên giữ lại đưa cho người càng thích hợp với nó hơn đi."

Tạ Tri Vi cứng họng.

Không nghe lầm chứ? Nam chính nói hắn không yêu quyền lợi?

Ha ha, nghe một chút chơi thôi, Mã Vân** còn chưa nói không thích tiền cơ mà.

Bởi vậy có thể thấy được, sáo lộ của nam chính đã nâng lên một tầm cao mới. So với loại a dua nịnh nọt, loại thủ đoạn lạt mềm buộc chặt chiếm được đồ vật này càng có mặt mũi. Hình như trong cốt truyện vặn vẹo này, hình tượng nam chính bạch liên hoa càng thêm...... ảo diệu rồi?

Cửu Châu Vương kiên trì nói: "Vương nhi, vi phụ không phải là một người xứng với chức phụ thân, không biết ngươi muốn cái gì, ta chỉ có thể cho ngươi đồ vật mà ta có...... hi vọng ngươi có thể vui vẻ một chút, đừng có lại......"

Ông ta nói xong, nhìn gương mặt Mục Hạc so với chính mình giống như đúc ra từ một khuôn mẫu, mà biểu tình trên gương mặt này lại vô dục vô cầu, khác biệt với mình rất lớn. Đó là một loại khí chất thuần khiết chưa bị bụi bặm của thế gian nhuộm bẩn, trong lúc nhất thời trỗi dậy tràn ngập tình thương của cha, không khỏi giơ tay sờ sờ đầu của Mục Hạc.



Nhưng bàn tay kia vừa mới chạm vào tóc của hắn, Mục Hạc bỗng nhiên nâng mí mắt lên, lui về phía sau một bước.

Cánh tay Cửu Châu Vương cứ thế treo giữa không trung, vô cùng lúng túng. Có điều dường như ông ta đã tập mãi thành thói quen, cực kỳ lưu loát mà thu hồi tay trở về, đưa lên che miệng ho khan mấy cái.

Mục Hạc cung kính cúi đầu thi lễ: "Thời tiết đã bớt nóng, lúc này trời còn chưa sáng, phụ vương nên sớm trở về mới tốt."

Cửu Châu Vương nhìn con trai mình vừa xa cách lại vừa khách khí, thở dài một tiếng, lại dặn dò một câu: "Cái binh phù này, ngươi nhất định phải giữ, nếu không vi phụ không yên tâm."

Mục Hạc nói: "Cảm tạ phụ vương."

Tạ Tri Vi âm thầm trợn trắng mắt: Thật đúng là ngàn dặm đưa binh phù, lễ nhẹ nhưng tình nặng —— cái cọng lông!

Xe ngựa men theo đường núi lắc lư đi xuống, Mục Hạc ôm hộp gấm đứng trong rừng trúc bốn bề gió mát, phóng tầm mắt dõi theo nhìn nó đi xa. Biểu tình trên gương mặt hắn vẫn luôn đạm bạc, mãi cho đến khi xe ngựa kia biến mất không còn thấy gì nữa, hắn mới cúi đầu, lấy đồ vật trong hộp ra rồi tiện tay ném hộp vào trong dòng suối.

Hắn nhìn lướt qua mặt trên của tấm binh phù được chế tác bằng ngọc trơn bóng, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, độ cong bên khóe môi càng thêm sâu. Cùng một người, cùng một nụ cười, nhưng khí chất thánh khiết như tiên lúc đầu đã biến mất không còn tăm tít, âm trầm tựa như một Tu La mặc áo trắng.

Tạ Tri Vi không khỏi rùng mình một cái, rốt cuộc đã được lĩnh giáo công phu trở mặt như lật sách của hắn.

Bỗng nhiên một vệt sáng xanh ào ào xông đến, Tạ Tri Vi sửng sốt, theo bản năng tránh thoát, vệt sáng kia lập tức khiến mấy cây trúc nổ tứ tán như nở hoa ngay tại chỗ. Lúc hắn vừa đứng vững lại, trước mắt thình lình xuất hiện thêm một người.

Mục Hạc đứng đối diện với hắn, mở miệng nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Xích Viêm."

Đầu óc Tạ Tri Vi trống rỗng.

Đây là lần đầu tiên Mục Hạc dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, lạnh băng đến không chút cảm xúc, tựa như đang nhìn một khối thi thể. Mặc dù Tạ Tri Vi rất rõ ràng, tất cả đều bởi vì giờ phút này hắn đang mang thân phận của Xích Viêm.

Nhưng hắn vẫn chịu không nổi. Tựa như nuôi một con mèo con, biết rõ cuối cùng nó sẽ biến thành hổ dữ rồi ăn thịt mình, đến khi cái ngày kia thật sự đến, trong lòng có nói thế nào cũng không thấy thoải mái.

Bất chợt, một giọt mồ hôi lạnh men theo sau cổ Tạ Tri Vi trượt xuống xương sống, khiến trên lưng hắn sinh ra từng cơn ớn lạnh.

Mục Hạc thấy hắn vẫn không nói gì, không khỏi nheo mắt lại, giọng điệu lại càng nhẹ: "Tự tìm đường chết, chớ có trách ta."

Tạ Tri Vi đón lấy uy áp vô hình mà lắc đầu, mồ hôi lạnh tuôn xuống từ trên trán, men theo mặt nạ chảy ra ngoài.

Mục Hạc buồn cười nói: "Thế nào, không phải sao?"

Mặc dù nhìn như hắn đang nói chuyện bình thường, nhưng Thanh Bình Kiếm đã xuất hiện trong tay hắn, ánh sáng xanh như ngọn lửa bập bùng lên xuống, đằng đằng sát khí.

Dĩ nhiên là không phải, ta sao có thể đi tìm đường chết, ta cúi lạy ngươi cả năm có được chưa! Tạ Tri Vi thấy đối phương chỉ xuất ra Thanh Bình Kiếm, thoáng nhẹ nhàng thở ra. Xem ra Mục Hạc vẫn còn xem nhẹ Xích Viêm, không có lập tức lấy Hắc Liên Bạch Liên ra dùng, nếu không hôm nay hắn muốn thoát thân đúng là có chút khó khăn.

Tạ Tri Vi bừng tỉnh đại ngộ, ta là ảnh đế ta sợ ai, lão tử muốn diễn, ai nhìn ra được?

Hắn cũng chỉ dám ngông cuồng ở trong lòng một chút, bên ngoài vẫn không dám mở miệng nói chuyện, chỉ dùng hai con mắt biểu hiện ra dáng vẻ mười phần khinh thường. Hắn nhớ rõ, trước đây lúc Xích Viêm đối mặt với Sở Tri Thị, dùng chính là loại thái độ này.

Quả nhiên, tuy rằng Mục Hạc không có giận tím mặt giống như Sở Tri Thị nhưng lại nâng tay lên: "Tìm chết."

Ánh sáng của Thanh Bình Kiếm nháy mắt bùng lên, chỗ chuôi kiếm bằng ngọc bích hợp thành hình dạng lá sen tức khắc lóe ra một đạo thanh quang.



Cái kịch bản này thật thú vị, trong nguyên tác nam chính xoát Boss đi lên đỉnh phong nhân sinh, hiện tại Boss đã sớm chết, nam chính đành phải tới xoát hắn.

Tạ Tri Vi mặt đầy hắc tuyến, thiếu niên cho dù ngươi có xoát vi sư tới cỡ nào, ngươi cũng không thể đi lên đỉnh phong nhân sinh được......

Ngay khoảnh khắc thanh quang xông vào mặt, Tạ Tri Vi không tránh không né, mặc kệ thanh quang đánh lên người. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Mục Hạc khẽ giật mình.

Hùng mạnh như Xích Viêm, cũng không dám cứng rắn đi chống cự thứ này. Đây là Tạ Tri Vi tung ra nước cờ hiểm, hắn muốn xây dựng một cái cảnh tượng giả tạo "Xích Viêm đã mạnh đến không sợ Thanh Bình Kiếm", khiến cho Mục Hạc càng thêm khắc khổ tu luyện, hơn nữa tạm thời sẽ không đánh chủ ý lên hắn.

Áo choàng to rộng bảy màu trên người Tạ Tri Vi tung bay phất phới, kiếm khí của Thanh Bình Kiếm vốn nên chém hắn thành hai nửa, thế nhưng sau khi tới gần cơ thể hắn giống như một vũng nước thấm vào đất đai, bỗng nhiên biến mất.

Mục Hạc không ngoài dự đoán trợn to hai mắt, sau đó sắc mặt ngưng trọng lên.

Tạ Tri Vi hít sâu một hơi, tiếp theo hắn liền nhìn thấy trên đỉnh đầu Mục Hạc chậm rãi mở ra quang ảnh một đóa hoa sen. Cánh hoa màu trắng gần như trong suốt, tâm sen lại là màu đen, hiện ra một loại yêu dị nói không nên lời.

Lần cuối cùng Tạ Tri Vi nhìn thấy đóa hắc tâm liên này chính là bốn năm trước ở lương đình trên Huyền Vân Kiếm Phái. Khi đó Mục Hạc chỉ là một thiếu niên non nớt, thật là cảnh còn người mất.

Tạ Tri Vi bùi ngùi trong lòng, nhưng lại bày ra vẻ mặt tham lam nhìn chằm chằm đóa sen này, chọc cho Mục Hạc lộ ra một chút trào phúng: "Muốn nó sao, dùng mạng của ngươi tới đổi đi."

Bốn năm trước ,Tạ Tri Vi hắn không tiếc mạng sống giấu diếm tin tức về hắc tâm liên, giờ phút này Mục Hạc cứ như vậy công khai lấy ra, xem ra là không có ý định giữ lại mạng cho Xích Viêm.

Tạ Tri Vi lui về phía sau một bước, tâm niệm vừa động, đóa Hồng Liên khổng lồ lập tức nở rộ ở sau lưng hắn.

Ánh mắt Mục Hạc tức khắc bị Hồng Liên hấp dẫn, hắn chậm rãi cất bước tiến về phía trước, "Hồng Liên, thuộc về ta rồi."

Tạ Tri Vi vẫn không dám nói chuyện, chỉ lắc lắc đầu, sử dụng chiêu thức mở đầu mà Xích Viêm vẫn quen dùng.

Khí tức mạnh mẽ của Hồng Liên lập tức bao trùm lấy chút linh lực yếu ớt không đáng kể của hắn, không cần phải lo tới vấn đề bị lộ tẩy.

Hai tay Mục Hạc khẽ nắm chặt, đang định dùng hắc tâm liên cuốn lấy đối phương. Khoảng hư không quanh thân đối phương bỗng nhiên nứt ra một cái cửa động lớn, đối phương xoay người, dang rộng hai cánh tay, giống như một con bọ rùa khổng lồ nhảy vào trong đó. Cửa động theo sau đó khép chặt lại, nơi này chớp mắt đã trống rỗng, chỉ có mấy chiếc lá trúc bay bay lả tả rơi xuống.

Đường đường là nhân vật tàn nhẫn đứng đầu Ma Tông, từ trước đến nay lấy cứng chọi cứng, vậy mà lại chạy trốn.

Mục Hạc mở tay ra, một chiếc lá trúc đáp xuống lòng bàn tay hắn, mang theo cảm giác lành lạnh.

Hắn nhìn chăm chú chiếc lá trúc, ánh mắt nhất thời nhu hòa như nước. Mép lá trúc bỗng nhiên dấy lên ngọn lửa màu đen, như thể thiêu đốt một giấc mơ tan vỡ, chiếc lá nguyên vẹn kia rất nhanh đã hóa thành tro tàn, bị gió thổi tản mát bay đi.

"Để hắn trốn rồi... Xem ra, ta vẫn chưa đủ mạnh."

Khóe miệng hắn khẽ cong lên, ánh mắt lại lạnh lẽo đến thấu xương.

Tạ Tri Vi một hơi chạy về tới cổng chính của Ma Tông, lúc này mới yên lòng, há miệng thở hổn hển.

Moá nam chính thật đáng sợ, ban đầu còn tính quy hàng với hắn, lúc này dẹp đi. Cái gì Xích Viêm Hồng Liên, lão tử mặc kệ! Cái gì vây xem cảnh diễn không thể miêu tả, đây là chuyện mà Tạ Tri Vi hàng thật nên làm sao!

Tạ Tri Vi nghĩ ra một đống lý do đúng lý hợp tình để kiếm cớ cho mình chạy trốn, đang định trở về thu thập tay nải, chợt nghe thấy phía sau có người kêu hắn: "Ân công, ta rốt cuộc lại gặp được ngài rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook