Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm
Chương 130: Hồi ức
Trị Bệnh Thần Tiên Thủy
15/12/2020
"Nếu
như lúc đó trong kinh thành có náo loạn, ta sẽ đợi cho các đệ tử cấp bậc thấp tu vi yếu đi sơ tán trước. Độ Sinh đại sư vào cung hộ giá, tất cả
còn lại đi bao vây Doãn Thương Sơn. Có thể chia ra nhiều đường để vào
thành, tuyệt đối không được xảy ra sai sót." Nhan Tri Phi vẽ mấy đường
trên địa đồ, "Độ Sinh đại sư, an bài như thế có thỏa đáng không?"
Độ Sinh cẩn thận nhìn kỹ, trầm ngâm nói: "Nhan chưởng môn suy tính cho vòng ngoài chu đáo chặt chẽ, có điều địa hình phủ Doãn vương chúng ta không quen thuộc lắm, một khi tiến vào vòng trong, dễ lâm vào thế yếu......"
Nhan Tri Phi nhíu mày nói: "Nếu như trong phủ Doãn vương có người chịu quy hàng dẫn đường thì không thể tốt hơn."
Ngoài phòng có người đáp: "Vòng trong không cần lo lắng, bổn vương đã an bài thỏa đáng rồi."
Mấy người ở trước bàn ngẩng đầu lên, thấy đó là Cửu Châu Vương và Tạ Tri Vi, một trước một sau đạp trên tuyết đi vào phòng.
Lúc gần trưa, thấy cửa phòng Tạ Tri Vi vẫn đóng chặt, Nhan Tri Phi cho rằng mấy ngày nay hắn ta làm việc vất vả nên vẫn còn ngủ say, bởi vậy không có kêu hắn ta. Lúc này hắn và Độ Sinh bàn bạc đến tận xế chiều, vẫn không thấy người đi ra, đang định tới nhìn xem rốt cuộc đã có chuyện gì. Không nghĩ tới, Tạ Tri Vi lại đi ra ngoài cùng với kẻ đối đầu là Cửu Châu Vương. Coi như trước mắt Cửu Châu Vương vì tình thế ép buộc mà hợp tác với Đạo Tông, thế nhưng cũng không cần phải hạ mình đi lôi kéo ông ta như vậy, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhan Tri Phi nghĩ mãi không ra, nhíu mày càng chặt: "Tri Vi, đệ đã đi đâu?"
Không đợi Tạ Tri Vi trả lời, Cửu Châu Vương lên tiếng trước: "A, hắn và bổn vương vào kinh một chuyến, bổn vương bí mật điều khiển thân tín và bộ hạ cũ, bên cạnh không thể không có người bảo vệ."
Nhan Tri Phi vừa nghe, lập tức nhìn về phía Tạ Tri Vi. Hắn xưa nay vui buồn không hiện rõ, thân lại là chưởng môn, không tiện trách cứ Tạ Tri Vi ở trước mặt người ngoài. Nhưng sắc mặt thoáng lộ vẻ không vui, tựa như muốn nói: Sao phải đi theo lấy lòng ông ta, còn ra thể thống gì.
Tạ Tri Vi ho khụ một tiếng, đang định giải thích, Cửu Châu Vương bỗng nhiên tiến lên một bước, ở trước mặt Độ Sinh, Nhan Tri Phi và đám đệ tử Thiền Tông Đạo Tông, hướng về phía Tạ Tri Vi khom người thi lễ: "Chuyện của vương nhi xin dựa vào ngươi."
Lần này tất cả mọi người đều sững sờ, kể cả Độ Sinh vốn có quan hệ thân thiết xưa nay cũng chưa từng thấy Cửu Châu Vương hạ mình hành lễ với ai đó như vậy.
Tạ Tri Vi cũng cảm thấy bất ngờ, con hàng này từ sau khi bị vạch trần mưu tính nhỏ ở trong lòng kia thì một đường đều ra vẻ kiêu ngạo. Lúc này, ông ta ở trước mặt nhiều người hành lễ với hắn, lại còn cúi đầu thấp xuống.
Ừm, thật là sảng khoái.
Nhan Tri Phi nghiêm mặt, đi lên kéo Tạ Tri Vi ra ngoài cửa, thấp giọng chất vấn: "Cửu Châu Vương có thể hành đại lễ như thế với đệ, có phải chuyến này dữ nhiều lành ít hay không?"
Tạ Tri Vi im lặng không nói, gật đầu.
Sắc mặt Nhan Tri Phi càng khó coi hơn.
Tạ Tri Vi xưa nay không phóng đại cũng không che giấu, nếu hắn đã gật đầu, vậy chứng minh việc cứu Mục Hạc quả thật hung hiểm, thậm chí......
Nhan Tri Phi hỏi: "Nắm chắc được mấy phần?"
Tạ Tri Vi nhẹ giọng nói: "Không có nắm chắc."
Việc này không nói quá đấy chứ?
Đàm Đạo Dao vẫn chưa tỉnh, Kim Liên không thể lấy ra; khó khăn lắm mới hỏi được một chút manh mối từ trong miệng Thảo Mãng Anh Hùng, kết quả hai ngày nay không có ánh trăng; hiện tại cát trong đồng hồ của hệ thống chầm chậm tuôn chảy lại không thể đảo ngược, thời gian đã không còn nhiều.
Tạ Tri Vi chỉ mới tưởng tượng, ánh mắt lập tức ảm đạm đi mấy phần.
Nhan Tri Phi nhắm mắt, phất tay áo đóng cửa lại, âm lượng trong giọng nói rõ ràng đã lớn hơn: "Tri Vi, có phải đệ bị cái gì mê hoặc tâm trí rồi không? Cứ năm lần bảy lượt muốn mạo hiểm vì hắn, đáng giá sao?"
Nhan Tri Phi hiếm khi tức giận như thế, Hạ Tri Ỷ đang bước ra từ tiền điện, thấy vậy khẽ giật mình, vội bước nhanh xuống bậc thềm.
Tạ Tri Vi hít sâu một hơi, bỗng nhiên cong khóe môi lên: "Đại sư huynh, đệ cũng không biết có đáng giá hay không. Nhưng nếu đệ không đi, nhất định sẽ hối hận."
Hắn vừa dứt lời, cúi người bái Nhan Tri Phi một cái thật sâu, thái độ vừa cung kính và chân thành xưa nay chưa từng có, lại vừa trầm mặc và cố chấp giống như trước kia, Nhan Tri Phi trong lúc nhất thời nói không nên lời. Tạ Tri Vi bái xong, mở cửa muốn đi vào.
"Hối hận?" Nhan Tri Phi ở sau lưng hắn hỏi: "Nếu đệ vì cứu hắn mà gặp phải bất trắc, lúc đó lại có hối hận hay không?"
Tạ Tri Vi dừng bước, im lặng một lát mới chậm rãi nói: "Đệ không biết, đệ không nghĩ nhiều như vậy...... Cả đời này, đệ chưa từng bất chấp hậu quả làm chuyện gì đó. Hãy cho phép đệ được tùy hứng lần này."
Tuy rằng nói cho Nhan Tri Phi nghe, nhưng Tạ Tri Vi lại đột nhiên sinh ra một loại quyết định dứt khoát.
Lời này bao hàm thâm ý, đã vượt qua ranh giới của lời thoại trên kịch bản.
Nhan Tri Phi khe khẽ thở dài, đặt tay lên vai Tạ Tri Vi nhẹ nhàng vỗ một cái, nói ra bốn chữ: "Cẩn thận một chút."
Hạ Tri Ỷ cũng gật đầu nói: "Nhị sư huynh, cứ buông tay đi làm đi, phía sau nhị sư huynh là toàn bộ Đạo Tông."
Rèm mi Tạ Tri Vi run lên, trong nháy mắt suy nghĩ liên thiên, sau một lúc lâu mới cất giọng khàn khàn: "Đa tạ, ta hiểu rồi."
Thế gian này, những người này, kêu hắn làm sao đành lòng nhìn tất cả bị hủy diệt?
Một ngày này các môn phái lần lượt tới Thiền Tông, đến chạng vạng tối tất cả người đương thời đều có mặt đủ, cùng thảo luận đại kế trước Đại Hùng Bảo Điện. Nhờ Cửu Châu Vương một phen khuyến khích, lại thêm Nhan Tri Phi và Độ Sinh kêu gọi, trong lúc nhất thời tinh thần quần chúng trở nên phấn chấn, đồng lòng diệt trừ Doãn Thương Sơn, trả lại bình yên cho thiên hạ, đòi lại công đạo choTu Chân giới.
Tạ Tri Vi dành thời gian đi thăm Đàm Đạo Dao.
Đứa nhỏ này vẫn còn ngủ sâu. Nó lúc trước bị lệ khí gây tổn hại tâm mạch, cộng thêm thân thể bị bỏng hơn phân nửa, lúc ấy có thể sống sót đã là không dễ. Nó lại không sánh bằng Đạm Đài Mộng có linh lực ở trên người —— lúc này nó vẫn còn là đứa bé không hề có linh lực, lại không hiểu cách vận dụng Kim Liên, bởi vậy Kim Liên chữa thương làm nhiều công ít, chỉ có thể đợi chờ.
Chờ nó phục hồi lại như cũ mới có thể lấy Kim Liên ra, nếu không khác nào kiếm củi ba năm đốt trong một giờ.
Đây cũng là di nguyện của Mộng Mộng.
Nhưng hệ thống còn có thể cho phép hắn chờ trong bao lâu?
Mục Hạc...... Lại có thể chờ trong bao lâu?
Tạ Tri Vi nhìn sắc trời u ám ở bên ngoài, tiếng mọi người hò hét vang dội trên Đại Hùng Bảo Điện vẫn không dứt ở bên tai, hết sức ồn ào. Phía chân trời gần chạng vạng tối, một tia sáng cũng không có.
Buổi tối Tạ Tri Vi không ngủ, yên lặng tiến vào hệ thống.
Khung chat bên phía Thảo Mãng Anh Hùng hiện lên: "Thần tượng đã trễ thế này, sao anh không ngủ một lát?"
"Không muốn ngủ."
"Thế nào, sợ nam chính lại tiến vào trong mộng gặp mặt anh, hao phí linh lực của hắn sao?"
"...... Ừm." Tạ Tri Vi lên tiếng, "Nếu thế giới này bị hủy diệt, tất cả mọi người cũng sẽ biến mất theo, có đúng không?"
Thảo Mãng Anh Hùng cảm thấy vấn đề này rất buồn cười: "Chuyện này không phải quá rõ rồi sao? Nam chính đã không còn nữa, những cái vai phụ râu ria đó, hệ thống còn cần bọn họ để làm gì?"
"Râu ria?" Tạ Tri Vi bỗng nhiên cười một tiếng, "Nói cái gì trải nghiệm cuộc sống. Trên thực tế, cậu cũng chỉ để ý tới thiết lập những nhân vật này có đặc sắc hay không, cốt truyện có hấp dẫn hay không, toàn bộ tiểu thuyết có giá trị tồn tại hay không. Cậu căn bản không xem bọn họ là người, bao gồm cả nam chính của cậu."
"Tôi sao có thể không xem bọn họ là người, bọn họ đầu tiên là sống ở trong lòng tôi, tôi mới có thể khiến cho bọn họ bừng bừng sức sống trên trang giấy." Thảo Mãng Anh Hùng giải thích một hồi, rốt cuộc nhận ra Tạ Tri Vi có chút kỳ lạ, cẩn thận hỏi: "Thần tượng anh làm sao vậy...... Anh lại bị cái gì kích thích rồi?"
Tạ Tri Vi thở ra một hơi, nói: "Tôi hỏi cậu, chuyện của tôi cậu biết được bao nhiêu?"
"Đương nhiên là tất cả đều biết, thần tượng anh quên rồi sao, anh đã trao quyền cho tôi."
"Tôi không phải nói tới cốt truyện, tôi hỏi, là tôi lúc còn làm Tạ Chi."
"A?"
Từ lúc Tạ Tri Vi xuyên qua cho đến nay, bởi vì hệ thống hạn chế, hơn nữa đời trước chết oan chết uổng không vui sướng gì, cả Thảo Mãng Anh Hùng lẫn Tạ Tri Vi đều ngầm hiểu cùng đem cái tên "Tạ Chi" này niêm phong lại, không nhắc tới nữa.
Lúc này Tạ Tri Vi đột nhiên chủ động nói tới, Thảo Mãng Anh Hùng có chút bất ngờ không phản ứng kịp, suy nghĩ nửa ngày mới chậm rãi nói: "Thần tượng lúc đó rất nổi tiếng. Vòng truyền hình vòng điện ảnh đều được hoan nghênh, kỹ năng diễn tốt hình tượng đẹp, cổ trang đẹp trai hơn cả hiện đại, thống trị màn ảnh gần mười năm, ôm nhiều giải thưởng lớn...... Đây là thông tin thường xuyên được nhắc đến. Lúc tôi còn học cấp hai, có em gái ngồi cùng bàn kia mua hơn mười quyển tập chỉ để dán ảnh của anh, tất cả poster trong phòng cũng đều là anh, nhiều đến nỗi mẹ cô ấy đã mắng cô ấy. Chậc chậc, ngay cả tôi hồi còn nhỏ cũng muốn giống như anh...... A không, ý tôi là làm loại đại hiệp giống như vai diễn của anh, hăng hái làm việc nghĩa, trừng trị cái ác biểu dương cái thiện."
"Chuyện khác thì sao?"
"Chuyện khác gì cơ?"
"Đời tư cá nhân của tôi."
Thảo Mãng Anh Hùng không hiểu hôm nay Tạ Tri Vi bị trúng cái gió gì, nhưng vẫn nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Thần tượng là diễn viên phái thực lực, không chiêu trò không tai tiếng, đời tư cá nhân rất sạch sẽ. Tôi chỉ nghe nói, đám em gái kia đào bới ra được gia cảnh của anh hình như là dòng dõi thư hương? Dù sao cũng khá tốt, không có chuyện gì xấu."
Tạ Tri Vi nhàn nhạt nói: "Thật ra tôi là trẻ mồ côi."
Thảo Mãng Anh Hùng vô cùng bất ngờ: "Hả? Không phải nói cha mẹ anh là giáo viên gì đó sao? Tôi nghĩ thần tượng là người có tiên khí như vậy, nhất định là gia đình rất hạnh phúc, hài hòa mỹ mãn......"
"Đó đều là thông tin do công ty quản lý tung ra." Tạ Tri Vi cười nhạo nói, "Cha mẹ tôi qua đời từ rất sớm, tôi từ nhỏ được họ hàng nuôi nấng đến lớn, họ không hề quan tâm tới tôi. Gia sản bị bọn họ chiếm giữ, học phí đại học đều do tôi làm công kiếm ra."
Giới giải trí đúng là lộn xộn, đến phái thực lực như Tạ Tri Vi cũng xài chiêu trò lăng xê thì đám lưu lượng kia bị giả tạo thành cái dạng gì?
Thảo Mãng Anh Hùng ngơ ngẩn nói: "Tất cả đều là quá khứ, thần tượng một đường thuận buồm xuôi gió, phát triển tốt như vậy, không cần để ý tới bọn họ."
"Ừm, đã đoạn tuyệt lui tới." Tạ Tri Vi tỏ vẻ lạnh nhạt, "Có điều giai đoạn trước khi tôi thành danh, vốn không hề thuận lợi một chút nào. Bạn thân chí cốt thời đại học cùng đi phỏng vấn vai diễn với tôi, kết quả người ta lén bò lên giường đạo diễn, thuận lợi đẩy tôi rớt xuống."
Thảo Mãng Anh Hùng lòng đầy căm phẫn: "Đậu xanh thật quá đáng, tên đó là ai."
Tạ Tri Vi nói ra một cái tên.
Thảo Mãng Anh Hùng vỗ đùi: "Móa! Hóa ra là anh ta, mấy cái tin tức hành lang kia vậy mà đều là sự thật, có điều thần tượng anh cũng đừng tức giận. Anh ta chỉ là một tên trai bao, không có thực lực, bộ phim kia năm đó cũng không làm nên trò trống gì. Nếu như để cho anh diễn, chắc chắn sẽ lưu danh lịch sử điện ảnh."
Đây đều là chuyện cũ năm xưa, Tạ Tri Vi ngay cả bộ phim này nói về cái gì cũng quên mất, đương nhiên không dám khẳng định mình có thể diễn tốt hay không, ngoài miệng lại kiên cường nói một câu "Có lẽ vậy", sau đó tiếp tục nói: "Tôi về sau gặp may mắn, có một đạo diễn nhỏ muốn quay một bộ phim văn nghệ nhưng không có ai để ý, tôi đã nhận diễn mà không cần một đồng thù lao. Kết quả bộ phim này đoạt được giải thưởng ở nước ngoài, lúc đó mới có chuyển biến tốt. Có điều giới giải trí chính là như vậy, hôm nay anh chơi tôi, ngày mai tôi lừa anh, giữ thái độ bình tĩnh, ai cũng đừng xem ai là người một nhà là được rồi."
Thảo Mãng Anh Hùng vuốt mông ngựa: "Cho nên thần tượng vẫn là một dòng nước trong, không cùng một giuộc với bọn họ."
Lời này nói thì nghe rất hay, kỳ thật ai cũng không để vào trong lòng, bởi vì mấy lần đắc tội với người ta, cho nên mới tường đổ mọi người xô, không gượng dậy nổi.
Tạ Tri Vi nói: "Nhạt nhẽo như vậy, cho nên kiếp trước tôi không có bạn bè."
"Dùng một câu thê lương nói thành khí phách, ngoại trừ thần tượng cũng không có ai. Thế nhưng thần tượng, chuyện giữa anh với Hà Tranh là chuyện gì vậy? Dù sao cũng từng hợp tác, không đến mức tuyệt tình như vậy chứ."
Nhắc tới người này, Tạ Tri Vi lập tức nổi giận, cười lạnh nói: "Chính bởi vì lần hợp tác kia nên mới kết thành ân oán."
"A, sao lại như vậy?"
"Tôi vốn dĩ không quen nhìn đám lưu lượng này, kỹ năng diễn xuất không có mà chiêu trò lại rất thành thạo." Tạ Tri Vi cho đến bây giờ mới nhắc tới, đánh giá tiêu cực vẫn không hề giảm, "Lúc đó cậu ta vẫn còn chưa hot nhưng cũng có chút tiếng tăm, dáng vẻ kiêu căng ngược lại không nhỏ. Một cảnh diễn khóc mà NG* mười mấy lần, lời thoại của tôi nói đến miệng sắp khô, cậu ta vẫn không vào trạng thái, cuối cùng mẹ nó còn muốn nhỏ thuốc nhỏ mắt. Tôi đương nhiên là nhìn không được."
Thảo Mãng Anh Hùng ho khụ một tiếng: "Anh mắng cậu ta?"
"Vậy thì không có. Vất vả lắm cảnh diễn kia mới được thông qua, thời điểm tháo trang sức, tôi nhịn không được đã nói một câu, lúc này khóc không nổi, về sau không quay phim thì đừng chạy lên giường người ta khóc lóc."
"Khụ khụ, câu nói này mặc dù không có ác ý, thế nhưng so với mắng chửi người cũng không có gì khác nhau nha thần tượng. Khi đó tính tình của anh đúng thật là...... Vậy lúc ấy cậu ta có tranh cãi gì với anh không?"
"Không có, cậu ta lúc ấy chỉ cười cười, cái gì cũng không nói. Thật không ngờ, những lời này cậu ta vẫn luôn nhớ kỹ." Tạ Tri Vi thở dài một hơi, nói, "Về sau cậu ta nổi tiếng rồi, chèn ép đến tôi không có phim để diễn, cậu ta còn thường xuyên gọi điện thoại, nói có một gã đạo diễn thích tôi rất lâu rồi, có thể giới thiệu cho tôi lên giường với gã đó."
Thảo Mãng Anh Hùng kinh hãi: "Thật không biết xấu hổ, đồ tiểu nhân đắc chí! Uổng cho tôi cũng bị vẻ ngoài vô hại của cậu ta che mờ mắt, còn tham khảo ngoại hình của cậu ta để viết nam chính."
Tạ Tri Vi vô cùng tán thành mà gật đầu: "Cho nên bây giờ cậu đã hiểu chưa, vì sao lúc ấy tôi vừa tới lại có phản ứng mạnh với Mục Hạc như vậy?"
Thảo Mãng Anh Hùng gật đầu tỏ vẻ hoàn toàn hiểu rõ: "Bây giờ thì sao? Anh còn để ý gương mặt kia giống với Hà Tranh y như đúc nữa không?"
Tạ Tri Vi dừng một chút, chậm rãi nói: "Tuy rằng ngoại hình Mục Hạc là tham khảo của cậu ta, nhưng tôi bây giờ quả thật không thể nào nhớ nổi dáng vẻ của cậu ta ra sao."
Thời gian dài, nhìn thấy gương mặt kia, nghĩ tới chỉ có Mục Hạc......
Thảo Mãng Anh Hùng nắm lấy cơ hội nói bóng nói gió: "Nhớ không nổi là đúng rồi, vẫn là nam chính tốt, cho nên thần tượng cái lựa chọn kia...... Hi hi, anh có muốn suy xét lại một chút không? Chọn cái thứ nhất, khi trở về sẽ còn gặp Hà Tranh kia nữa đấy."
Tạ Tri Vi sửng sốt: "Đã chọn mặc định rồi, còn có thể sửa đổi sao?"
"Đương nhiên có thể, anh bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi sửa lại. Thế nào, đổi thành cái thứ hai nha?"
Ánh mắt Tạ Tri Vi lóe lên một tia cảm xúc mỏng manh và kỳ dị, miệng lại nói: "Không muốn cái thứ hai."
"Được rồi." Thảo Mãng Anh Hùng có chút thất vọng nói, "Thần tượng, thời gian đã sắp hết, anh ngủ một lát ha, tôi đi viết văn."
"Viết văn? Chính là cái hố mà lúc trước cậu đào đấy à?"
"Đúng vậy, cũng sắp kết thúc rồi."
Tạ Tri Vi hăng hái: "Móa sao nhanh quá vậy, cho tôi xem một chút."
Thảo Mãng Anh Hùng xấu hổ nói: "Cái đề tài này chỉ sợ...... Anh đọc không được tốt lắm."
"Không phải nói là tu chân sao, đừng lảm nhảm nữa. Lấy ra đưa tôi xem nào, nói không chừng tôi sẽ suy xét tới cái lựa chọn thứ hai của cậu."
Thảo Mãng Anh Hùng lập tức nói: "Thật sao! Thần tượng anh đừng có gạt tôi nha."
"Nói lắm lời thế, nhanh lên."
Bên kia vừa mới theo tiếng ném ra một cái file TXT, hệ thống đã cưỡng ép tắt đi khung chat. Lần này không có trực tiếp đá hắn ra ngoài, hệ thống nhắc nhở nói: "Ngài có văn kiện chưa đọc, bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra xem, trong lúc đó thời gian bên ngoài hệ thống sẽ không tạm dừng, thời hạn nhân công phục vụ vẫn là hai mươi phút."
Nói cách khác, trong lúc đọc truyện thời gian vẫn trôi đi, hơn nữa không thể click mở khung chat. Hệ thống trong lúc đọc truyện là một thứ có tồn tại cũng chẳng làm được cái tích sự gì.
Vậy cũng đủ để giết thời gian rồi.
Tạ Tri Vi quyết định hai ngày này sẽ không ngủ. Tuy rằng không biết Mục Hạc còn đang tức giận có thể chạy vào trong mộng gặp mặt hay không, nhưng hắn vẫn phải phòng ngừa tai họa có thể xảy ra, tận hết khả năng giữ gìn linh lực cho hắn ta.
Tạ Tri Vi đã rất lâu rồi chưa có đọc truyện, gấp không chờ nổi click mở file TXT, sau đó thấy được một câu chuyện xưa như thế này: Đồ đệ được sư phụ thu nhận, sau đó đi theo sư phụ xuống núi đánh quái, một đường thăng cấp nhặt trang bị.
Ừm, đã trông thấy bóng dáng của sảng văn thăng cấp lưu rồi.
Nhưng chỗ kỳ quái chính là, hắn đọc truyện một mạch đến tảng sáng, gần hai trăm nghìn chữ, nhưng vẫn không thấy có nhân vật giới tính nữ xuất hiện.
Tạ Tri Vi cảm thấy quái quái, không giống với phong cách xưa nay của Thảo Mãng Anh Hùng cho lắm. Hắn đang định đọc tiếp tục, bỗng nhiên cửa bị gõ vang từ phía bên ngoài, là Cửu Châu Vương kêu hắn: "Tạ Tri Vi, đứa nhỏ kia tỉnh rồi."
.
.
.
Lời tác giả: Nói một chút về kiếp trước của Tạ lão sư, Tạ lão sư cũng là một người có số khổ oa oa
Độ Sinh cẩn thận nhìn kỹ, trầm ngâm nói: "Nhan chưởng môn suy tính cho vòng ngoài chu đáo chặt chẽ, có điều địa hình phủ Doãn vương chúng ta không quen thuộc lắm, một khi tiến vào vòng trong, dễ lâm vào thế yếu......"
Nhan Tri Phi nhíu mày nói: "Nếu như trong phủ Doãn vương có người chịu quy hàng dẫn đường thì không thể tốt hơn."
Ngoài phòng có người đáp: "Vòng trong không cần lo lắng, bổn vương đã an bài thỏa đáng rồi."
Mấy người ở trước bàn ngẩng đầu lên, thấy đó là Cửu Châu Vương và Tạ Tri Vi, một trước một sau đạp trên tuyết đi vào phòng.
Lúc gần trưa, thấy cửa phòng Tạ Tri Vi vẫn đóng chặt, Nhan Tri Phi cho rằng mấy ngày nay hắn ta làm việc vất vả nên vẫn còn ngủ say, bởi vậy không có kêu hắn ta. Lúc này hắn và Độ Sinh bàn bạc đến tận xế chiều, vẫn không thấy người đi ra, đang định tới nhìn xem rốt cuộc đã có chuyện gì. Không nghĩ tới, Tạ Tri Vi lại đi ra ngoài cùng với kẻ đối đầu là Cửu Châu Vương. Coi như trước mắt Cửu Châu Vương vì tình thế ép buộc mà hợp tác với Đạo Tông, thế nhưng cũng không cần phải hạ mình đi lôi kéo ông ta như vậy, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhan Tri Phi nghĩ mãi không ra, nhíu mày càng chặt: "Tri Vi, đệ đã đi đâu?"
Không đợi Tạ Tri Vi trả lời, Cửu Châu Vương lên tiếng trước: "A, hắn và bổn vương vào kinh một chuyến, bổn vương bí mật điều khiển thân tín và bộ hạ cũ, bên cạnh không thể không có người bảo vệ."
Nhan Tri Phi vừa nghe, lập tức nhìn về phía Tạ Tri Vi. Hắn xưa nay vui buồn không hiện rõ, thân lại là chưởng môn, không tiện trách cứ Tạ Tri Vi ở trước mặt người ngoài. Nhưng sắc mặt thoáng lộ vẻ không vui, tựa như muốn nói: Sao phải đi theo lấy lòng ông ta, còn ra thể thống gì.
Tạ Tri Vi ho khụ một tiếng, đang định giải thích, Cửu Châu Vương bỗng nhiên tiến lên một bước, ở trước mặt Độ Sinh, Nhan Tri Phi và đám đệ tử Thiền Tông Đạo Tông, hướng về phía Tạ Tri Vi khom người thi lễ: "Chuyện của vương nhi xin dựa vào ngươi."
Lần này tất cả mọi người đều sững sờ, kể cả Độ Sinh vốn có quan hệ thân thiết xưa nay cũng chưa từng thấy Cửu Châu Vương hạ mình hành lễ với ai đó như vậy.
Tạ Tri Vi cũng cảm thấy bất ngờ, con hàng này từ sau khi bị vạch trần mưu tính nhỏ ở trong lòng kia thì một đường đều ra vẻ kiêu ngạo. Lúc này, ông ta ở trước mặt nhiều người hành lễ với hắn, lại còn cúi đầu thấp xuống.
Ừm, thật là sảng khoái.
Nhan Tri Phi nghiêm mặt, đi lên kéo Tạ Tri Vi ra ngoài cửa, thấp giọng chất vấn: "Cửu Châu Vương có thể hành đại lễ như thế với đệ, có phải chuyến này dữ nhiều lành ít hay không?"
Tạ Tri Vi im lặng không nói, gật đầu.
Sắc mặt Nhan Tri Phi càng khó coi hơn.
Tạ Tri Vi xưa nay không phóng đại cũng không che giấu, nếu hắn đã gật đầu, vậy chứng minh việc cứu Mục Hạc quả thật hung hiểm, thậm chí......
Nhan Tri Phi hỏi: "Nắm chắc được mấy phần?"
Tạ Tri Vi nhẹ giọng nói: "Không có nắm chắc."
Việc này không nói quá đấy chứ?
Đàm Đạo Dao vẫn chưa tỉnh, Kim Liên không thể lấy ra; khó khăn lắm mới hỏi được một chút manh mối từ trong miệng Thảo Mãng Anh Hùng, kết quả hai ngày nay không có ánh trăng; hiện tại cát trong đồng hồ của hệ thống chầm chậm tuôn chảy lại không thể đảo ngược, thời gian đã không còn nhiều.
Tạ Tri Vi chỉ mới tưởng tượng, ánh mắt lập tức ảm đạm đi mấy phần.
Nhan Tri Phi nhắm mắt, phất tay áo đóng cửa lại, âm lượng trong giọng nói rõ ràng đã lớn hơn: "Tri Vi, có phải đệ bị cái gì mê hoặc tâm trí rồi không? Cứ năm lần bảy lượt muốn mạo hiểm vì hắn, đáng giá sao?"
Nhan Tri Phi hiếm khi tức giận như thế, Hạ Tri Ỷ đang bước ra từ tiền điện, thấy vậy khẽ giật mình, vội bước nhanh xuống bậc thềm.
Tạ Tri Vi hít sâu một hơi, bỗng nhiên cong khóe môi lên: "Đại sư huynh, đệ cũng không biết có đáng giá hay không. Nhưng nếu đệ không đi, nhất định sẽ hối hận."
Hắn vừa dứt lời, cúi người bái Nhan Tri Phi một cái thật sâu, thái độ vừa cung kính và chân thành xưa nay chưa từng có, lại vừa trầm mặc và cố chấp giống như trước kia, Nhan Tri Phi trong lúc nhất thời nói không nên lời. Tạ Tri Vi bái xong, mở cửa muốn đi vào.
"Hối hận?" Nhan Tri Phi ở sau lưng hắn hỏi: "Nếu đệ vì cứu hắn mà gặp phải bất trắc, lúc đó lại có hối hận hay không?"
Tạ Tri Vi dừng bước, im lặng một lát mới chậm rãi nói: "Đệ không biết, đệ không nghĩ nhiều như vậy...... Cả đời này, đệ chưa từng bất chấp hậu quả làm chuyện gì đó. Hãy cho phép đệ được tùy hứng lần này."
Tuy rằng nói cho Nhan Tri Phi nghe, nhưng Tạ Tri Vi lại đột nhiên sinh ra một loại quyết định dứt khoát.
Lời này bao hàm thâm ý, đã vượt qua ranh giới của lời thoại trên kịch bản.
Nhan Tri Phi khe khẽ thở dài, đặt tay lên vai Tạ Tri Vi nhẹ nhàng vỗ một cái, nói ra bốn chữ: "Cẩn thận một chút."
Hạ Tri Ỷ cũng gật đầu nói: "Nhị sư huynh, cứ buông tay đi làm đi, phía sau nhị sư huynh là toàn bộ Đạo Tông."
Rèm mi Tạ Tri Vi run lên, trong nháy mắt suy nghĩ liên thiên, sau một lúc lâu mới cất giọng khàn khàn: "Đa tạ, ta hiểu rồi."
Thế gian này, những người này, kêu hắn làm sao đành lòng nhìn tất cả bị hủy diệt?
Một ngày này các môn phái lần lượt tới Thiền Tông, đến chạng vạng tối tất cả người đương thời đều có mặt đủ, cùng thảo luận đại kế trước Đại Hùng Bảo Điện. Nhờ Cửu Châu Vương một phen khuyến khích, lại thêm Nhan Tri Phi và Độ Sinh kêu gọi, trong lúc nhất thời tinh thần quần chúng trở nên phấn chấn, đồng lòng diệt trừ Doãn Thương Sơn, trả lại bình yên cho thiên hạ, đòi lại công đạo choTu Chân giới.
Tạ Tri Vi dành thời gian đi thăm Đàm Đạo Dao.
Đứa nhỏ này vẫn còn ngủ sâu. Nó lúc trước bị lệ khí gây tổn hại tâm mạch, cộng thêm thân thể bị bỏng hơn phân nửa, lúc ấy có thể sống sót đã là không dễ. Nó lại không sánh bằng Đạm Đài Mộng có linh lực ở trên người —— lúc này nó vẫn còn là đứa bé không hề có linh lực, lại không hiểu cách vận dụng Kim Liên, bởi vậy Kim Liên chữa thương làm nhiều công ít, chỉ có thể đợi chờ.
Chờ nó phục hồi lại như cũ mới có thể lấy Kim Liên ra, nếu không khác nào kiếm củi ba năm đốt trong một giờ.
Đây cũng là di nguyện của Mộng Mộng.
Nhưng hệ thống còn có thể cho phép hắn chờ trong bao lâu?
Mục Hạc...... Lại có thể chờ trong bao lâu?
Tạ Tri Vi nhìn sắc trời u ám ở bên ngoài, tiếng mọi người hò hét vang dội trên Đại Hùng Bảo Điện vẫn không dứt ở bên tai, hết sức ồn ào. Phía chân trời gần chạng vạng tối, một tia sáng cũng không có.
Buổi tối Tạ Tri Vi không ngủ, yên lặng tiến vào hệ thống.
Khung chat bên phía Thảo Mãng Anh Hùng hiện lên: "Thần tượng đã trễ thế này, sao anh không ngủ một lát?"
"Không muốn ngủ."
"Thế nào, sợ nam chính lại tiến vào trong mộng gặp mặt anh, hao phí linh lực của hắn sao?"
"...... Ừm." Tạ Tri Vi lên tiếng, "Nếu thế giới này bị hủy diệt, tất cả mọi người cũng sẽ biến mất theo, có đúng không?"
Thảo Mãng Anh Hùng cảm thấy vấn đề này rất buồn cười: "Chuyện này không phải quá rõ rồi sao? Nam chính đã không còn nữa, những cái vai phụ râu ria đó, hệ thống còn cần bọn họ để làm gì?"
"Râu ria?" Tạ Tri Vi bỗng nhiên cười một tiếng, "Nói cái gì trải nghiệm cuộc sống. Trên thực tế, cậu cũng chỉ để ý tới thiết lập những nhân vật này có đặc sắc hay không, cốt truyện có hấp dẫn hay không, toàn bộ tiểu thuyết có giá trị tồn tại hay không. Cậu căn bản không xem bọn họ là người, bao gồm cả nam chính của cậu."
"Tôi sao có thể không xem bọn họ là người, bọn họ đầu tiên là sống ở trong lòng tôi, tôi mới có thể khiến cho bọn họ bừng bừng sức sống trên trang giấy." Thảo Mãng Anh Hùng giải thích một hồi, rốt cuộc nhận ra Tạ Tri Vi có chút kỳ lạ, cẩn thận hỏi: "Thần tượng anh làm sao vậy...... Anh lại bị cái gì kích thích rồi?"
Tạ Tri Vi thở ra một hơi, nói: "Tôi hỏi cậu, chuyện của tôi cậu biết được bao nhiêu?"
"Đương nhiên là tất cả đều biết, thần tượng anh quên rồi sao, anh đã trao quyền cho tôi."
"Tôi không phải nói tới cốt truyện, tôi hỏi, là tôi lúc còn làm Tạ Chi."
"A?"
Từ lúc Tạ Tri Vi xuyên qua cho đến nay, bởi vì hệ thống hạn chế, hơn nữa đời trước chết oan chết uổng không vui sướng gì, cả Thảo Mãng Anh Hùng lẫn Tạ Tri Vi đều ngầm hiểu cùng đem cái tên "Tạ Chi" này niêm phong lại, không nhắc tới nữa.
Lúc này Tạ Tri Vi đột nhiên chủ động nói tới, Thảo Mãng Anh Hùng có chút bất ngờ không phản ứng kịp, suy nghĩ nửa ngày mới chậm rãi nói: "Thần tượng lúc đó rất nổi tiếng. Vòng truyền hình vòng điện ảnh đều được hoan nghênh, kỹ năng diễn tốt hình tượng đẹp, cổ trang đẹp trai hơn cả hiện đại, thống trị màn ảnh gần mười năm, ôm nhiều giải thưởng lớn...... Đây là thông tin thường xuyên được nhắc đến. Lúc tôi còn học cấp hai, có em gái ngồi cùng bàn kia mua hơn mười quyển tập chỉ để dán ảnh của anh, tất cả poster trong phòng cũng đều là anh, nhiều đến nỗi mẹ cô ấy đã mắng cô ấy. Chậc chậc, ngay cả tôi hồi còn nhỏ cũng muốn giống như anh...... A không, ý tôi là làm loại đại hiệp giống như vai diễn của anh, hăng hái làm việc nghĩa, trừng trị cái ác biểu dương cái thiện."
"Chuyện khác thì sao?"
"Chuyện khác gì cơ?"
"Đời tư cá nhân của tôi."
Thảo Mãng Anh Hùng không hiểu hôm nay Tạ Tri Vi bị trúng cái gió gì, nhưng vẫn nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Thần tượng là diễn viên phái thực lực, không chiêu trò không tai tiếng, đời tư cá nhân rất sạch sẽ. Tôi chỉ nghe nói, đám em gái kia đào bới ra được gia cảnh của anh hình như là dòng dõi thư hương? Dù sao cũng khá tốt, không có chuyện gì xấu."
Tạ Tri Vi nhàn nhạt nói: "Thật ra tôi là trẻ mồ côi."
Thảo Mãng Anh Hùng vô cùng bất ngờ: "Hả? Không phải nói cha mẹ anh là giáo viên gì đó sao? Tôi nghĩ thần tượng là người có tiên khí như vậy, nhất định là gia đình rất hạnh phúc, hài hòa mỹ mãn......"
"Đó đều là thông tin do công ty quản lý tung ra." Tạ Tri Vi cười nhạo nói, "Cha mẹ tôi qua đời từ rất sớm, tôi từ nhỏ được họ hàng nuôi nấng đến lớn, họ không hề quan tâm tới tôi. Gia sản bị bọn họ chiếm giữ, học phí đại học đều do tôi làm công kiếm ra."
Giới giải trí đúng là lộn xộn, đến phái thực lực như Tạ Tri Vi cũng xài chiêu trò lăng xê thì đám lưu lượng kia bị giả tạo thành cái dạng gì?
Thảo Mãng Anh Hùng ngơ ngẩn nói: "Tất cả đều là quá khứ, thần tượng một đường thuận buồm xuôi gió, phát triển tốt như vậy, không cần để ý tới bọn họ."
"Ừm, đã đoạn tuyệt lui tới." Tạ Tri Vi tỏ vẻ lạnh nhạt, "Có điều giai đoạn trước khi tôi thành danh, vốn không hề thuận lợi một chút nào. Bạn thân chí cốt thời đại học cùng đi phỏng vấn vai diễn với tôi, kết quả người ta lén bò lên giường đạo diễn, thuận lợi đẩy tôi rớt xuống."
Thảo Mãng Anh Hùng lòng đầy căm phẫn: "Đậu xanh thật quá đáng, tên đó là ai."
Tạ Tri Vi nói ra một cái tên.
Thảo Mãng Anh Hùng vỗ đùi: "Móa! Hóa ra là anh ta, mấy cái tin tức hành lang kia vậy mà đều là sự thật, có điều thần tượng anh cũng đừng tức giận. Anh ta chỉ là một tên trai bao, không có thực lực, bộ phim kia năm đó cũng không làm nên trò trống gì. Nếu như để cho anh diễn, chắc chắn sẽ lưu danh lịch sử điện ảnh."
Đây đều là chuyện cũ năm xưa, Tạ Tri Vi ngay cả bộ phim này nói về cái gì cũng quên mất, đương nhiên không dám khẳng định mình có thể diễn tốt hay không, ngoài miệng lại kiên cường nói một câu "Có lẽ vậy", sau đó tiếp tục nói: "Tôi về sau gặp may mắn, có một đạo diễn nhỏ muốn quay một bộ phim văn nghệ nhưng không có ai để ý, tôi đã nhận diễn mà không cần một đồng thù lao. Kết quả bộ phim này đoạt được giải thưởng ở nước ngoài, lúc đó mới có chuyển biến tốt. Có điều giới giải trí chính là như vậy, hôm nay anh chơi tôi, ngày mai tôi lừa anh, giữ thái độ bình tĩnh, ai cũng đừng xem ai là người một nhà là được rồi."
Thảo Mãng Anh Hùng vuốt mông ngựa: "Cho nên thần tượng vẫn là một dòng nước trong, không cùng một giuộc với bọn họ."
Lời này nói thì nghe rất hay, kỳ thật ai cũng không để vào trong lòng, bởi vì mấy lần đắc tội với người ta, cho nên mới tường đổ mọi người xô, không gượng dậy nổi.
Tạ Tri Vi nói: "Nhạt nhẽo như vậy, cho nên kiếp trước tôi không có bạn bè."
"Dùng một câu thê lương nói thành khí phách, ngoại trừ thần tượng cũng không có ai. Thế nhưng thần tượng, chuyện giữa anh với Hà Tranh là chuyện gì vậy? Dù sao cũng từng hợp tác, không đến mức tuyệt tình như vậy chứ."
Nhắc tới người này, Tạ Tri Vi lập tức nổi giận, cười lạnh nói: "Chính bởi vì lần hợp tác kia nên mới kết thành ân oán."
"A, sao lại như vậy?"
"Tôi vốn dĩ không quen nhìn đám lưu lượng này, kỹ năng diễn xuất không có mà chiêu trò lại rất thành thạo." Tạ Tri Vi cho đến bây giờ mới nhắc tới, đánh giá tiêu cực vẫn không hề giảm, "Lúc đó cậu ta vẫn còn chưa hot nhưng cũng có chút tiếng tăm, dáng vẻ kiêu căng ngược lại không nhỏ. Một cảnh diễn khóc mà NG* mười mấy lần, lời thoại của tôi nói đến miệng sắp khô, cậu ta vẫn không vào trạng thái, cuối cùng mẹ nó còn muốn nhỏ thuốc nhỏ mắt. Tôi đương nhiên là nhìn không được."
Thảo Mãng Anh Hùng ho khụ một tiếng: "Anh mắng cậu ta?"
"Vậy thì không có. Vất vả lắm cảnh diễn kia mới được thông qua, thời điểm tháo trang sức, tôi nhịn không được đã nói một câu, lúc này khóc không nổi, về sau không quay phim thì đừng chạy lên giường người ta khóc lóc."
"Khụ khụ, câu nói này mặc dù không có ác ý, thế nhưng so với mắng chửi người cũng không có gì khác nhau nha thần tượng. Khi đó tính tình của anh đúng thật là...... Vậy lúc ấy cậu ta có tranh cãi gì với anh không?"
"Không có, cậu ta lúc ấy chỉ cười cười, cái gì cũng không nói. Thật không ngờ, những lời này cậu ta vẫn luôn nhớ kỹ." Tạ Tri Vi thở dài một hơi, nói, "Về sau cậu ta nổi tiếng rồi, chèn ép đến tôi không có phim để diễn, cậu ta còn thường xuyên gọi điện thoại, nói có một gã đạo diễn thích tôi rất lâu rồi, có thể giới thiệu cho tôi lên giường với gã đó."
Thảo Mãng Anh Hùng kinh hãi: "Thật không biết xấu hổ, đồ tiểu nhân đắc chí! Uổng cho tôi cũng bị vẻ ngoài vô hại của cậu ta che mờ mắt, còn tham khảo ngoại hình của cậu ta để viết nam chính."
Tạ Tri Vi vô cùng tán thành mà gật đầu: "Cho nên bây giờ cậu đã hiểu chưa, vì sao lúc ấy tôi vừa tới lại có phản ứng mạnh với Mục Hạc như vậy?"
Thảo Mãng Anh Hùng gật đầu tỏ vẻ hoàn toàn hiểu rõ: "Bây giờ thì sao? Anh còn để ý gương mặt kia giống với Hà Tranh y như đúc nữa không?"
Tạ Tri Vi dừng một chút, chậm rãi nói: "Tuy rằng ngoại hình Mục Hạc là tham khảo của cậu ta, nhưng tôi bây giờ quả thật không thể nào nhớ nổi dáng vẻ của cậu ta ra sao."
Thời gian dài, nhìn thấy gương mặt kia, nghĩ tới chỉ có Mục Hạc......
Thảo Mãng Anh Hùng nắm lấy cơ hội nói bóng nói gió: "Nhớ không nổi là đúng rồi, vẫn là nam chính tốt, cho nên thần tượng cái lựa chọn kia...... Hi hi, anh có muốn suy xét lại một chút không? Chọn cái thứ nhất, khi trở về sẽ còn gặp Hà Tranh kia nữa đấy."
Tạ Tri Vi sửng sốt: "Đã chọn mặc định rồi, còn có thể sửa đổi sao?"
"Đương nhiên có thể, anh bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi sửa lại. Thế nào, đổi thành cái thứ hai nha?"
Ánh mắt Tạ Tri Vi lóe lên một tia cảm xúc mỏng manh và kỳ dị, miệng lại nói: "Không muốn cái thứ hai."
"Được rồi." Thảo Mãng Anh Hùng có chút thất vọng nói, "Thần tượng, thời gian đã sắp hết, anh ngủ một lát ha, tôi đi viết văn."
"Viết văn? Chính là cái hố mà lúc trước cậu đào đấy à?"
"Đúng vậy, cũng sắp kết thúc rồi."
Tạ Tri Vi hăng hái: "Móa sao nhanh quá vậy, cho tôi xem một chút."
Thảo Mãng Anh Hùng xấu hổ nói: "Cái đề tài này chỉ sợ...... Anh đọc không được tốt lắm."
"Không phải nói là tu chân sao, đừng lảm nhảm nữa. Lấy ra đưa tôi xem nào, nói không chừng tôi sẽ suy xét tới cái lựa chọn thứ hai của cậu."
Thảo Mãng Anh Hùng lập tức nói: "Thật sao! Thần tượng anh đừng có gạt tôi nha."
"Nói lắm lời thế, nhanh lên."
Bên kia vừa mới theo tiếng ném ra một cái file TXT, hệ thống đã cưỡng ép tắt đi khung chat. Lần này không có trực tiếp đá hắn ra ngoài, hệ thống nhắc nhở nói: "Ngài có văn kiện chưa đọc, bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra xem, trong lúc đó thời gian bên ngoài hệ thống sẽ không tạm dừng, thời hạn nhân công phục vụ vẫn là hai mươi phút."
Nói cách khác, trong lúc đọc truyện thời gian vẫn trôi đi, hơn nữa không thể click mở khung chat. Hệ thống trong lúc đọc truyện là một thứ có tồn tại cũng chẳng làm được cái tích sự gì.
Vậy cũng đủ để giết thời gian rồi.
Tạ Tri Vi quyết định hai ngày này sẽ không ngủ. Tuy rằng không biết Mục Hạc còn đang tức giận có thể chạy vào trong mộng gặp mặt hay không, nhưng hắn vẫn phải phòng ngừa tai họa có thể xảy ra, tận hết khả năng giữ gìn linh lực cho hắn ta.
Tạ Tri Vi đã rất lâu rồi chưa có đọc truyện, gấp không chờ nổi click mở file TXT, sau đó thấy được một câu chuyện xưa như thế này: Đồ đệ được sư phụ thu nhận, sau đó đi theo sư phụ xuống núi đánh quái, một đường thăng cấp nhặt trang bị.
Ừm, đã trông thấy bóng dáng của sảng văn thăng cấp lưu rồi.
Nhưng chỗ kỳ quái chính là, hắn đọc truyện một mạch đến tảng sáng, gần hai trăm nghìn chữ, nhưng vẫn không thấy có nhân vật giới tính nữ xuất hiện.
Tạ Tri Vi cảm thấy quái quái, không giống với phong cách xưa nay của Thảo Mãng Anh Hùng cho lắm. Hắn đang định đọc tiếp tục, bỗng nhiên cửa bị gõ vang từ phía bên ngoài, là Cửu Châu Vương kêu hắn: "Tạ Tri Vi, đứa nhỏ kia tỉnh rồi."
.
.
.
Lời tác giả: Nói một chút về kiếp trước của Tạ lão sư, Tạ lão sư cũng là một người có số khổ oa oa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.