Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm
Chương 89: Nghi vấn
Trị Bệnh Thần Tiên Thủy
15/12/2020
Khi
đó vì để tiện cho hắn bất cứ lúc nào cũng có thể biết nam chính đang ở
đâu, hắn cố ý rót linh lực vào cành liễu rồi cột nó lên cổ tay nam
chính.
Về sau hắn vừa chết, linh lực liền tiêu tán, cành liễu này mất đi nguồn duy trì, tất nhiên cũng sẽ khô khốc úa vàng.
Nghĩ lại thì sau bốn năm, Mục Hạc thay đổi rất nhiều, trên con đường trưởng thành cũng làm không ít chuyện. Nhưng chuyện có liên quan tới Tạ Tri Vi hắn, Mục Hạc chạm vào đã thiếu càng thêm thiếu, tính ra tổng cộng chỉ có hai chuyện—— thứ nhất là giết cha con Bạch gia và Xích Viêm để báo thù; thứ hai là tìm mấy đóa sen khác.
Còn lại, hầu như giống với bốn năm trước.
Tạo Cực Thành, người không phòng trống, hơn phân nửa vẫn còn giữ nguyên bày trí của năm đó.
Bàn tay của Mục Hạc, bị gãy mất vẫn giữ nguyên như cũ, nếu không phải Tạ Tri Vi nối lại cho hắn, còn không biết sẽ gãy tới khi nào.
Cành liễu này càng không cần phải nói, mấy phiến lá cây của năm đó, bây giờ vẫn còn như xưa.
Hắn ta nghĩ rằng, gìn giữ mọi vật không cho phép thay đổi, tất cả vẫn còn là bốn năm trước sao?
Chấp mê, mẫn cảm, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, những thuộc tính này đối với một nam chính truyện ngựa giống căn bản không có chút liên quan nào, hắn ta một cái cũng không bỏ sót, toàn bộ đều phát dương quang đại.
...... Người không biết còn tưởng rằng nam chính cầm nhầm kịch bản phim.
Tạ Tri Vi không còn sức để đậu xanh rau má.
Một giọt ấm áp bỗng rớt trên mu bàn tay, hắn cúi đầu nhìn xuống, là một giọt nước đọng, còn có một chút dính ướt vào cành liễu. Hắn thuận theo đó ngước nhìn lên, phát hiện đôi mắt Mục Hạc sưng đỏ, trên lông mi tất cả đều là nước mắt, một đường dọc theo gương mặt chảy xuôi tới cằm, đang nhỏ giọt rơi xuống.
Tạ Tri Vi thở dài, vỗ vỗ đầu của hắn ta, "Khóc đi khóc đi, chỉ cần có thể khiến ngươi dễ chịu, vi sư sẽ không quản ngươi."
Rèm mi Mục Hạc nhẹ nhàng run rẩy, nháy mắt trên gò má lại chảy xuống hai giọt nước.
Linh lực cuồn cuộn không ngừng được vận chuyển qua, mặc dù đối với lực lượng đang đối chọi lẫn nhau trong cơ thể Mục Hạc mà nói chỉ là trị ngọn không trị gốc, thế nhưng nhiệt độ cơ thể hắn tốt xấu gì cũng bình ổn một chút. Cái trán không còn nóng, lòng bàn tay không còn lạnh lẽo, càng quan trọng là, hắn đã an tĩnh lại, không còn nói mê sảng.
Hắn dường như đang gặp một giấc mộng đẹp đã lâu chưa gặp, mi tâm xưa nay luôn hơi hơi nhíu lại, lúc này cũng giãn ra.
Tạ Tri Vi nhớ tới buổi tối nọ của nhiều năm trước, hắn cách song cửa sổ đắp chăn cho Mục Hạc, lúc đó Mục Hạc không buồn không lo, ôm quyển trục cũng có thể ngủ say sưa.
Chỉ trong giây lát, hắn ta đã biến thành một người trưởng thành mang tâm sự nặng nề như vậy.
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa: "Thế tử, Tạ chân nhân."
Tạ Tri Vi nhận ra là giọng nói của tiểu nha hoàn, vội hỏi: "Muộn thế này rồi, có việc gì sao?"
"Bẩm báo thế tử và Tạ chân nhân, có người xông vào."
Tạ Tri Vi đang dùng linh lực giúp Mục Hạc bình ổn, không thể cảm giác được cái gì. Nhưng trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, kết giới của Mục Hạc há lại nói xông vào là có thể xông vào?
"Người này ở nơi nào?"
Giọng tiểu nha hoàn run lên: "Ở, ở ngay bên cạnh nô tỳ."
Tạ Tri Vi lập tức đứng lên, thân mình Mục Hạc liền lảo đảo, khó khăn lắm mới ngã vào trong lòng ngực hắn. Hắn luống cuống tay chân đỡ lấy, tiếp theo đó chợt nghe thấy một giọng nói khác: "Thế tử, dân nữ có việc muốn nhờ, có thể gặp mặt một lần được không?"
Tạ Tri Vi sửng sốt: Đạm Đài Mộng? Có chút ý nghĩa, nàng mang Kim Liên trong người, khó trách có thể đi vào?
Nàng đến đây chỉ có một mình sao?
Tiểu nha hoàn đứng ở ngoài cửa răng trên răng dưới va vào nhau lập cập, tử huyệt trên cổ nàng đang bị một ngón tay ngọc thon dài ấn vào. Nàng buồn bã ngẩng đầu nhìn Đạm Đài Mộng: "Tỷ tỷ, việc nên làm ta đều làm, cầu xin tỷ thả cho ta đi."
Đạm Đài Mộng an ủi nói: "Đừng sợ, ta không muốn hại ngươi, nhìn thấy người sẽ lập tức thả ngươi đi."
Ngữ khí hiền lành như vậy, nhưng lực tay vẫn không giảm một chút nào, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bóp gãy cổ đối phương.
Lông tơ của tiểu nha hoàn dựng thẳng đứng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt .
Đúng lúc này cửa bị mở từ bên trong ra một cái khe hở không lớn không nhỏ, Tạ Tri Vi xuất hiện ở nơi đó, miễn cưỡng lộ ra một nửa bóng dáng.
Tiểu nha hoàn vừa thấy, tức khắc kêu lên: "Tạ......"
"Suỵt——" Tạ Tri Vi nói: "Chỉ là việc nhỏ, chớ nên kinh động những người khác."
Tiểu nha hoàn muốn khóc, đã sắp xảy ra án mạng rồi, vẫn "chỉ là việc nhỏ" thôi sao?
Đạm Đài Mộng đề phòng nhìn Tạ Tri Vi một chút, đôi mắt lướt qua khe cửa ở sau lưng hắn: "Nghe nàng nói, ngươi là một người rất quan trọng đối với thế tử, thế tử thật sự ở bên trong?" Đợi Tạ Tri Vi gật đầu, nàng liền kéo tiểu nha hoàn tới gần một chút, khiến cho tiểu nha hoàn run rẩy chảy xuống hai dòng nước mắt.
"Đối với thế tử mà nói, đây quả thật là việc nhỏ. Nhưng nếu ngài ấy không chịu giải quyết, ta không ngại khiến cho nó trở thành chuyện lớn."
Tạ Tri Vi trầm mặt xuống: "Cô nương phải lòng thế tử vốn không hề sai, nhưng náo loạn thành như vậy còn ra thể thống gì."
Đạm Đài Mộng không hiểu ra sao nói: "Ngươi đang nói cái gì? Ta, ta phải lòng thế tử?"
Tạ Tri Vi hắng giọng một cái, nói: "Cô nương xem, cô nương tùy hứng lên thì ngay cả tiểu cô nương cũng động thủ, bây giờ làm trò trước mặt thế tử lại không dám thẳng thắn thừa nhận?"
Tiểu nha hoàn hiểu ra cái gì, khóc sướt mướt nói: "Tỷ tỷ không vui vẻ cũng không nên lấy nô tỳ ra trút giận, dung mạo tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, thế tử không cần vẫn còn có người khác......"
Đạm Đài Mộng dở khóc dở cười: "Ta thật sự không có......"
Tạ Tri Vi nói: "Nhìn một chút đi, ngay cả nàng ấy còn hiểu được đạo lý này, cô nương còn không mau buông tay."
Đạm Đài Mộng đang định nói cái gì, đột nhiên Tạ Tri Vi đã một phát túm lấy cánh tay mà nàng đang bắt ép tiểu nha hoàn, hơi dùng sức một chút, nhẹ nhàng lôi tiểu nha hoàn ở bên cạnh nàng ra ngoài.
"Tiểu cô nương mau mau trở về nghỉ ngơi, trò khôi hài này không nên để lộ ra."
Tiểu nha hoàn thở ra một hơi, nói cảm tạ, xoa xoa cổ, lòng còn sợ hãi mà chạy đi.
Đạm Đài Mộng dùng Kim Liên phá vỡ kết giới để xông vào vốn không dễ gì, gần như đã hao hết sức lực toàn thân. Nàng bị Tạ Tri Vi kéo ra phía sau, liền dựa vào cây cột bên hành lang khe khẽ thở dốc, nhất thời không cách nào phản kháng.
Tạ Tri Vi nghi hoặc hỏi nàng: "Linh lực của cô nương vì sao lại yếu như vậy?"
Đạm Đài Mộng vịn cây cột cố gắng đứng vững, hỏi lại: "Các hạ là ai? Chúng ta có phải từng gặp nhau ở chỗ nào rồi không?"
Tạ Tri Vi lúc này mới sực nhớ, Mộng Mộng còn chưa nhìn thấy cách ăn mặc này của mình. Vì thế hắn kéo tay áo lên, che ở trên mặt, chỉ để lộ đôi mắt ra bên ngoài, hỏi: "Thế này thì sao, có nhận ra không?"
Đạm Đài Mộng ngẩn ra trong giây lát, đôi mắt lập tức bừng sáng: "Ân công, thì ra là ngài!"
"Nói nhỏ một chút." Tạ Tri Vi liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái, thấy Mục Hạc còn đang ngủ trầm mê, vội rón ra rón rén kéo cửa đóng thật chặt.
"Nơi này không phải nơi để nói chuyện." Hắn nhìn Đạm Đài Mộng có chút suy yếu, lập tức kéo nàng đến phía sau giàn hoa cách đó không xa.
Mới vừa đứng vững, Đạm Đài Mộng đã nhịn không được nói: "Ân công, ngài quả nhiên đã bị bắt tới phủ Cửu Châu Vương, nhưng...... người ở đây hình như đối xử rất cung kính với ngài, thế tử không gây khó dễ với ngài chứ? Hắn biết ngài là Xích Viêm giả chứ?"
"Đã biết, ta rất tốt." Trong lòng Tạ Tri Vi nghi vấn trùng trùng, hắn hàm hồ đáp một câu, tiếp theo lại hỏi: "Vì sao cô nương lại đến nơi này?"
Dưới trăng sao chiếu rọi, đôi mắt Đạm Đài Mộng ẩn ẩn có chút thủy quang: "Ta vì cứu ân công, lần trước ở biệt viện cứu ngài không có kết quả, về sau trở lại lần nữa thì đã người không phòng trống. Ta đành phải một đường tìm tới vương phủ, hôm nay trông thấy ân công không có chuyện gì thật sự là quá tốt rồi."
Tạ Tri Vi cảm thấy có chút ngượng ngùng. Hắn vốn dĩ đối với nữ chính trong nguyên tác rất có hảo cảm, mặc dù bây giờ tính cách nàng thay đổi cực lớn, nhưng có thể biến đổi đến gần dân cũng không có gì không tốt. Cô nương này còn đặc biệt có ơn tất báo, một đường gọi "ân công" cho đến tận đây, còn phấn đấu quên mình tới tìm hắn.
Hắn thở dài: "Cô nương chịu khổ rồi, ta phải cảm ơn cô nương cho đàng hoàng."
Đạm Đài Mộng cắn cắn môi, gắng gượng thu hồi lệ ý trong mắt, bỗng nhiên bái một cái thật sâu với Tạ Tri Vi: "Cầu ân công cứu người."
Tạ Tri Vi vội đỡ nàng, kinh ngạc nói: "Cô nương không cần phải như vậy, cần cứu ai, ta nhất định sẽ giúp đỡ hết mình."
Đạm Đài Mộng lại bái một cái nữa, cầu xin nói: "Đại ân đại đức của ân công ta vẫn không báo đáp được gì, đáng lẽ không nên đến gây thêm phiền toái. Nhưng thật sự là không còn cách nào, vị tiền bối kia bị hành hạ quá độc ác, ngài ấy lại không thể trốn ra......"
Tạ Tri Vi cảm thấy lượng tin tức trong lời này có chút lớn, không khỏi nói: "Cô nương đừng vội, cứ từ từ nói. Là vị tiền bối nào?"
.
.
.
Lời tác giả: Bắt đầu từ chương này viết lại toàn bộ, cốt truyện mọi người còn nhận ra sao? Không quen biết? Vậy tui đây yên tâm rồi, bởi vì tui cũng không quen biết ha ha ha ha
[Ngoài lề- Đồng nhân] Viết cho Thẩm U- Hạc Hàm Nguyệt
FM: Gần đây tui đang edit đồng nhân của Vi sư, đa số sẽ phát trên Wordpress . Nay post lên đây 1 truyện để mọi người đọc thử. Vì là đồng nhân nên không liên quan đến chính văn, vì do độc giả viết nên không thể hiện quan điểm của tác giả. Ai không thích xin hãy bỏ qua, không xem cũng được :)
---
Tác giả: 鹤衔月 Hạc Hàm Nguyệt
Nguồn: xinwanyunao.lofter.com
Edit: Fall Moon
Thể loại: Đồng nhân Vi sư, đoản, vô CP
Lời tác giả: Gần đây rất mê sư đồ văn...... Sau đó đọc được áng văn 《 Đáng thương vi sư chết quá sớm 》 này, nói thật tui cảm thấy viết rất không tồi, chuyện xưa rất tốt, nên có thịt cũng có, ở chỗ này cũng xin đề cử với mọi người một chút.
Thuận tiện nhắc tới là xuyên nhanh.
Trong sách có một nhân vật tên "Thẩm U", cá nhân tui rất thích, xem đoạn phía trước còn tưởng rằng là pháo hôi mua nước tương vai Boss phản diện sắp bị ngược, nhìn đến đoạn sau mới phát hiện kỳ thật hoàn toàn không phải như vậy, đã bị xem như một cái ngã rẽ viết rất có cảm giác.
Đau lòng Thẩm chưởng môn quá đi_(:з" ∠)_
Phía dưới là đoạn ngắn do tui linh quang chợt lóe lúc nhìn thấy hồn phách Thẩm U đã tổn hại, bị đạp hư rồi, có khả năng không còn được luân hồi được nữa.
.
.
.
.
.
Hắn với hắn ta, kỳ thật rất giống nhau.
Tạ Tri Vi nhìn Thẩm U mang vẻ mặt mờ mịt, trong lòng chua xót, hơi hơi điều chỉnh ngữ khí, tựa hồ tất cả ôn nhu ở đời trước đều đem ra hết, chân thành tha thiết mà cầm tay hắn ta, nhẹ giọng nói.
"Ngươi đợi trên thế gian này lâu lắm rồi, nên đi thôi."
"Trước khi đi, ta muốn nói với ngươi mấy câu."
Tạ Tri Vi dừng một chút, lại dùng giọng nhè nhẹ, tựa như lông chim chậm rãi rơi xuống mà nói.
"Nguyện kiếp sau lúc ngươi sinh ra, ngũ cốc được mùa, mưa thuận gió hoà."
"Nguyện kiếp sau ngươi bình an vui sướng, một đời không sầu."
"Nếu ngươi lại đạp tiên đồ, nguyện ngươi gặp dữ hóa lành, một đường lên tới đỉnh."
"Ngươi đời này quá khổ, kiếp sau, ngàn vạn lần phải ngọt ngào."
Tạ Tri Vi nhàn nhạt cười, thiện ý không chút nào che dấu thẳng tắp lọt vào trong mắt hắn.
Thẩm U nghe xong, cũng vui vẻ cười cười, một trận gió tàn thổi qua, linh thể của hắn bắt đầu từ gương mặt chậm rãi phân tách, tựa như vô số cánh bướm bạc bay múa trong không trung, gió ôn nhu cuốn lấy điểm điểm huỳnh quang, mang theo ánh sáng vỡ vụn chậm rãi tan biến.
Nguyện người thiện tâm trên thế gian, cuối cùng sẽ được đối đãi ôn nhu cả một đời.
HOÀN
Về sau hắn vừa chết, linh lực liền tiêu tán, cành liễu này mất đi nguồn duy trì, tất nhiên cũng sẽ khô khốc úa vàng.
Nghĩ lại thì sau bốn năm, Mục Hạc thay đổi rất nhiều, trên con đường trưởng thành cũng làm không ít chuyện. Nhưng chuyện có liên quan tới Tạ Tri Vi hắn, Mục Hạc chạm vào đã thiếu càng thêm thiếu, tính ra tổng cộng chỉ có hai chuyện—— thứ nhất là giết cha con Bạch gia và Xích Viêm để báo thù; thứ hai là tìm mấy đóa sen khác.
Còn lại, hầu như giống với bốn năm trước.
Tạo Cực Thành, người không phòng trống, hơn phân nửa vẫn còn giữ nguyên bày trí của năm đó.
Bàn tay của Mục Hạc, bị gãy mất vẫn giữ nguyên như cũ, nếu không phải Tạ Tri Vi nối lại cho hắn, còn không biết sẽ gãy tới khi nào.
Cành liễu này càng không cần phải nói, mấy phiến lá cây của năm đó, bây giờ vẫn còn như xưa.
Hắn ta nghĩ rằng, gìn giữ mọi vật không cho phép thay đổi, tất cả vẫn còn là bốn năm trước sao?
Chấp mê, mẫn cảm, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, những thuộc tính này đối với một nam chính truyện ngựa giống căn bản không có chút liên quan nào, hắn ta một cái cũng không bỏ sót, toàn bộ đều phát dương quang đại.
...... Người không biết còn tưởng rằng nam chính cầm nhầm kịch bản phim.
Tạ Tri Vi không còn sức để đậu xanh rau má.
Một giọt ấm áp bỗng rớt trên mu bàn tay, hắn cúi đầu nhìn xuống, là một giọt nước đọng, còn có một chút dính ướt vào cành liễu. Hắn thuận theo đó ngước nhìn lên, phát hiện đôi mắt Mục Hạc sưng đỏ, trên lông mi tất cả đều là nước mắt, một đường dọc theo gương mặt chảy xuôi tới cằm, đang nhỏ giọt rơi xuống.
Tạ Tri Vi thở dài, vỗ vỗ đầu của hắn ta, "Khóc đi khóc đi, chỉ cần có thể khiến ngươi dễ chịu, vi sư sẽ không quản ngươi."
Rèm mi Mục Hạc nhẹ nhàng run rẩy, nháy mắt trên gò má lại chảy xuống hai giọt nước.
Linh lực cuồn cuộn không ngừng được vận chuyển qua, mặc dù đối với lực lượng đang đối chọi lẫn nhau trong cơ thể Mục Hạc mà nói chỉ là trị ngọn không trị gốc, thế nhưng nhiệt độ cơ thể hắn tốt xấu gì cũng bình ổn một chút. Cái trán không còn nóng, lòng bàn tay không còn lạnh lẽo, càng quan trọng là, hắn đã an tĩnh lại, không còn nói mê sảng.
Hắn dường như đang gặp một giấc mộng đẹp đã lâu chưa gặp, mi tâm xưa nay luôn hơi hơi nhíu lại, lúc này cũng giãn ra.
Tạ Tri Vi nhớ tới buổi tối nọ của nhiều năm trước, hắn cách song cửa sổ đắp chăn cho Mục Hạc, lúc đó Mục Hạc không buồn không lo, ôm quyển trục cũng có thể ngủ say sưa.
Chỉ trong giây lát, hắn ta đã biến thành một người trưởng thành mang tâm sự nặng nề như vậy.
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa: "Thế tử, Tạ chân nhân."
Tạ Tri Vi nhận ra là giọng nói của tiểu nha hoàn, vội hỏi: "Muộn thế này rồi, có việc gì sao?"
"Bẩm báo thế tử và Tạ chân nhân, có người xông vào."
Tạ Tri Vi đang dùng linh lực giúp Mục Hạc bình ổn, không thể cảm giác được cái gì. Nhưng trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, kết giới của Mục Hạc há lại nói xông vào là có thể xông vào?
"Người này ở nơi nào?"
Giọng tiểu nha hoàn run lên: "Ở, ở ngay bên cạnh nô tỳ."
Tạ Tri Vi lập tức đứng lên, thân mình Mục Hạc liền lảo đảo, khó khăn lắm mới ngã vào trong lòng ngực hắn. Hắn luống cuống tay chân đỡ lấy, tiếp theo đó chợt nghe thấy một giọng nói khác: "Thế tử, dân nữ có việc muốn nhờ, có thể gặp mặt một lần được không?"
Tạ Tri Vi sửng sốt: Đạm Đài Mộng? Có chút ý nghĩa, nàng mang Kim Liên trong người, khó trách có thể đi vào?
Nàng đến đây chỉ có một mình sao?
Tiểu nha hoàn đứng ở ngoài cửa răng trên răng dưới va vào nhau lập cập, tử huyệt trên cổ nàng đang bị một ngón tay ngọc thon dài ấn vào. Nàng buồn bã ngẩng đầu nhìn Đạm Đài Mộng: "Tỷ tỷ, việc nên làm ta đều làm, cầu xin tỷ thả cho ta đi."
Đạm Đài Mộng an ủi nói: "Đừng sợ, ta không muốn hại ngươi, nhìn thấy người sẽ lập tức thả ngươi đi."
Ngữ khí hiền lành như vậy, nhưng lực tay vẫn không giảm một chút nào, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bóp gãy cổ đối phương.
Lông tơ của tiểu nha hoàn dựng thẳng đứng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt .
Đúng lúc này cửa bị mở từ bên trong ra một cái khe hở không lớn không nhỏ, Tạ Tri Vi xuất hiện ở nơi đó, miễn cưỡng lộ ra một nửa bóng dáng.
Tiểu nha hoàn vừa thấy, tức khắc kêu lên: "Tạ......"
"Suỵt——" Tạ Tri Vi nói: "Chỉ là việc nhỏ, chớ nên kinh động những người khác."
Tiểu nha hoàn muốn khóc, đã sắp xảy ra án mạng rồi, vẫn "chỉ là việc nhỏ" thôi sao?
Đạm Đài Mộng đề phòng nhìn Tạ Tri Vi một chút, đôi mắt lướt qua khe cửa ở sau lưng hắn: "Nghe nàng nói, ngươi là một người rất quan trọng đối với thế tử, thế tử thật sự ở bên trong?" Đợi Tạ Tri Vi gật đầu, nàng liền kéo tiểu nha hoàn tới gần một chút, khiến cho tiểu nha hoàn run rẩy chảy xuống hai dòng nước mắt.
"Đối với thế tử mà nói, đây quả thật là việc nhỏ. Nhưng nếu ngài ấy không chịu giải quyết, ta không ngại khiến cho nó trở thành chuyện lớn."
Tạ Tri Vi trầm mặt xuống: "Cô nương phải lòng thế tử vốn không hề sai, nhưng náo loạn thành như vậy còn ra thể thống gì."
Đạm Đài Mộng không hiểu ra sao nói: "Ngươi đang nói cái gì? Ta, ta phải lòng thế tử?"
Tạ Tri Vi hắng giọng một cái, nói: "Cô nương xem, cô nương tùy hứng lên thì ngay cả tiểu cô nương cũng động thủ, bây giờ làm trò trước mặt thế tử lại không dám thẳng thắn thừa nhận?"
Tiểu nha hoàn hiểu ra cái gì, khóc sướt mướt nói: "Tỷ tỷ không vui vẻ cũng không nên lấy nô tỳ ra trút giận, dung mạo tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, thế tử không cần vẫn còn có người khác......"
Đạm Đài Mộng dở khóc dở cười: "Ta thật sự không có......"
Tạ Tri Vi nói: "Nhìn một chút đi, ngay cả nàng ấy còn hiểu được đạo lý này, cô nương còn không mau buông tay."
Đạm Đài Mộng đang định nói cái gì, đột nhiên Tạ Tri Vi đã một phát túm lấy cánh tay mà nàng đang bắt ép tiểu nha hoàn, hơi dùng sức một chút, nhẹ nhàng lôi tiểu nha hoàn ở bên cạnh nàng ra ngoài.
"Tiểu cô nương mau mau trở về nghỉ ngơi, trò khôi hài này không nên để lộ ra."
Tiểu nha hoàn thở ra một hơi, nói cảm tạ, xoa xoa cổ, lòng còn sợ hãi mà chạy đi.
Đạm Đài Mộng dùng Kim Liên phá vỡ kết giới để xông vào vốn không dễ gì, gần như đã hao hết sức lực toàn thân. Nàng bị Tạ Tri Vi kéo ra phía sau, liền dựa vào cây cột bên hành lang khe khẽ thở dốc, nhất thời không cách nào phản kháng.
Tạ Tri Vi nghi hoặc hỏi nàng: "Linh lực của cô nương vì sao lại yếu như vậy?"
Đạm Đài Mộng vịn cây cột cố gắng đứng vững, hỏi lại: "Các hạ là ai? Chúng ta có phải từng gặp nhau ở chỗ nào rồi không?"
Tạ Tri Vi lúc này mới sực nhớ, Mộng Mộng còn chưa nhìn thấy cách ăn mặc này của mình. Vì thế hắn kéo tay áo lên, che ở trên mặt, chỉ để lộ đôi mắt ra bên ngoài, hỏi: "Thế này thì sao, có nhận ra không?"
Đạm Đài Mộng ngẩn ra trong giây lát, đôi mắt lập tức bừng sáng: "Ân công, thì ra là ngài!"
"Nói nhỏ một chút." Tạ Tri Vi liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái, thấy Mục Hạc còn đang ngủ trầm mê, vội rón ra rón rén kéo cửa đóng thật chặt.
"Nơi này không phải nơi để nói chuyện." Hắn nhìn Đạm Đài Mộng có chút suy yếu, lập tức kéo nàng đến phía sau giàn hoa cách đó không xa.
Mới vừa đứng vững, Đạm Đài Mộng đã nhịn không được nói: "Ân công, ngài quả nhiên đã bị bắt tới phủ Cửu Châu Vương, nhưng...... người ở đây hình như đối xử rất cung kính với ngài, thế tử không gây khó dễ với ngài chứ? Hắn biết ngài là Xích Viêm giả chứ?"
"Đã biết, ta rất tốt." Trong lòng Tạ Tri Vi nghi vấn trùng trùng, hắn hàm hồ đáp một câu, tiếp theo lại hỏi: "Vì sao cô nương lại đến nơi này?"
Dưới trăng sao chiếu rọi, đôi mắt Đạm Đài Mộng ẩn ẩn có chút thủy quang: "Ta vì cứu ân công, lần trước ở biệt viện cứu ngài không có kết quả, về sau trở lại lần nữa thì đã người không phòng trống. Ta đành phải một đường tìm tới vương phủ, hôm nay trông thấy ân công không có chuyện gì thật sự là quá tốt rồi."
Tạ Tri Vi cảm thấy có chút ngượng ngùng. Hắn vốn dĩ đối với nữ chính trong nguyên tác rất có hảo cảm, mặc dù bây giờ tính cách nàng thay đổi cực lớn, nhưng có thể biến đổi đến gần dân cũng không có gì không tốt. Cô nương này còn đặc biệt có ơn tất báo, một đường gọi "ân công" cho đến tận đây, còn phấn đấu quên mình tới tìm hắn.
Hắn thở dài: "Cô nương chịu khổ rồi, ta phải cảm ơn cô nương cho đàng hoàng."
Đạm Đài Mộng cắn cắn môi, gắng gượng thu hồi lệ ý trong mắt, bỗng nhiên bái một cái thật sâu với Tạ Tri Vi: "Cầu ân công cứu người."
Tạ Tri Vi vội đỡ nàng, kinh ngạc nói: "Cô nương không cần phải như vậy, cần cứu ai, ta nhất định sẽ giúp đỡ hết mình."
Đạm Đài Mộng lại bái một cái nữa, cầu xin nói: "Đại ân đại đức của ân công ta vẫn không báo đáp được gì, đáng lẽ không nên đến gây thêm phiền toái. Nhưng thật sự là không còn cách nào, vị tiền bối kia bị hành hạ quá độc ác, ngài ấy lại không thể trốn ra......"
Tạ Tri Vi cảm thấy lượng tin tức trong lời này có chút lớn, không khỏi nói: "Cô nương đừng vội, cứ từ từ nói. Là vị tiền bối nào?"
.
.
.
Lời tác giả: Bắt đầu từ chương này viết lại toàn bộ, cốt truyện mọi người còn nhận ra sao? Không quen biết? Vậy tui đây yên tâm rồi, bởi vì tui cũng không quen biết ha ha ha ha
[Ngoài lề- Đồng nhân] Viết cho Thẩm U- Hạc Hàm Nguyệt
FM: Gần đây tui đang edit đồng nhân của Vi sư, đa số sẽ phát trên Wordpress . Nay post lên đây 1 truyện để mọi người đọc thử. Vì là đồng nhân nên không liên quan đến chính văn, vì do độc giả viết nên không thể hiện quan điểm của tác giả. Ai không thích xin hãy bỏ qua, không xem cũng được :)
---
Tác giả: 鹤衔月 Hạc Hàm Nguyệt
Nguồn: xinwanyunao.lofter.com
Edit: Fall Moon
Thể loại: Đồng nhân Vi sư, đoản, vô CP
Lời tác giả: Gần đây rất mê sư đồ văn...... Sau đó đọc được áng văn 《 Đáng thương vi sư chết quá sớm 》 này, nói thật tui cảm thấy viết rất không tồi, chuyện xưa rất tốt, nên có thịt cũng có, ở chỗ này cũng xin đề cử với mọi người một chút.
Thuận tiện nhắc tới là xuyên nhanh.
Trong sách có một nhân vật tên "Thẩm U", cá nhân tui rất thích, xem đoạn phía trước còn tưởng rằng là pháo hôi mua nước tương vai Boss phản diện sắp bị ngược, nhìn đến đoạn sau mới phát hiện kỳ thật hoàn toàn không phải như vậy, đã bị xem như một cái ngã rẽ viết rất có cảm giác.
Đau lòng Thẩm chưởng môn quá đi_(:з" ∠)_
Phía dưới là đoạn ngắn do tui linh quang chợt lóe lúc nhìn thấy hồn phách Thẩm U đã tổn hại, bị đạp hư rồi, có khả năng không còn được luân hồi được nữa.
.
.
.
.
.
Hắn với hắn ta, kỳ thật rất giống nhau.
Tạ Tri Vi nhìn Thẩm U mang vẻ mặt mờ mịt, trong lòng chua xót, hơi hơi điều chỉnh ngữ khí, tựa hồ tất cả ôn nhu ở đời trước đều đem ra hết, chân thành tha thiết mà cầm tay hắn ta, nhẹ giọng nói.
"Ngươi đợi trên thế gian này lâu lắm rồi, nên đi thôi."
"Trước khi đi, ta muốn nói với ngươi mấy câu."
Tạ Tri Vi dừng một chút, lại dùng giọng nhè nhẹ, tựa như lông chim chậm rãi rơi xuống mà nói.
"Nguyện kiếp sau lúc ngươi sinh ra, ngũ cốc được mùa, mưa thuận gió hoà."
"Nguyện kiếp sau ngươi bình an vui sướng, một đời không sầu."
"Nếu ngươi lại đạp tiên đồ, nguyện ngươi gặp dữ hóa lành, một đường lên tới đỉnh."
"Ngươi đời này quá khổ, kiếp sau, ngàn vạn lần phải ngọt ngào."
Tạ Tri Vi nhàn nhạt cười, thiện ý không chút nào che dấu thẳng tắp lọt vào trong mắt hắn.
Thẩm U nghe xong, cũng vui vẻ cười cười, một trận gió tàn thổi qua, linh thể của hắn bắt đầu từ gương mặt chậm rãi phân tách, tựa như vô số cánh bướm bạc bay múa trong không trung, gió ôn nhu cuốn lấy điểm điểm huỳnh quang, mang theo ánh sáng vỡ vụn chậm rãi tan biến.
Nguyện người thiện tâm trên thế gian, cuối cùng sẽ được đối đãi ôn nhu cả một đời.
HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.