Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm
Chương 103: Phong nguyệt
Trị Bệnh Thần Tiên Thủy
15/12/2020
Tạ Tri Vi và Mao Tử trong vô thức cùng lúc bị động tĩnh này hấp dẫn ánh mắt.
Đầu ngõ, một thiếu nữ ăn mặc sang trọng cao quý cưỡi trên lưng một con ngựa trắng nhỏ đang gây sự khắp nơi. Đoàn người chen chúc, nhất thời không cách nào di chuyển, nàng bắt đầu có chút gấp gáp, vung roi da hướng về phía tùy tùng đầy ngạo mạn.
Tuy rằng roi kia chỉ quất vào hư không, không hề có lực sát thương, nhưng mọi người ở chung quanh vẫn nơm nớp lo sợ lui về phía sau. Rất nhanh đã có một người đàn ông trung niên vội vàng chạy tới, tùy tùng hướng về phía ông ta thi lễ rồi lui ra. Thiếu nữ vừa nhìn thấy ông ta, lập tức giận dỗi quay mặt sang một bên. Ông ta xuống giọng dỗ ngọt nửa ngày, thiếu nữ mới bĩu môi ném roi cho ông ta: "Không thú vị, vừa trở về đã thấy phiền rồi."
Tạ Tri Vi vừa thấy là hai cha con nhà này thì có chút đau đầu, quả thực là âm hồn không tan!
Mao Tử nhìn Doãn Vô Song một hồi, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đây là...... Doãn quận chúa nha."
Tạ Tri Vi liếc mắt: "Ngươi biết nàng ấy?"
"Đương nhiên." Mao Tử chống cằm, nhìn không chớp mắt, "Khắp kinh thành có ai mà không biết đại danh của Doãn quận chúa, nàng nổi tiếng điêu ngoa...... Khụ khụ, kỳ thật ta cảm thấy cũng không có gì, nàng đoan chính như vậy, vung roi ngựa cũng rất đẹp mắt."
Tạ Tri Vi tức khắc ở trong lòng giơ lên ngón tay cái cho hắn.
Thiếu niên có tiền đồ! Loại nữ nhân ngang ngược vô lý, tùy hứng ấu trĩ này, nếu có thể thu phục được nàng, ngươi chính là nam chính tương lai trong truyện ngựa giống!
Không được, loại ý tưởng giúp đỡ người khác NTR* hậu cung của nam chính rất nguy hiểm! Cho dù nam chính có cong, các nữ nhân của hắn cũng không thể tự tiện phân phối cho người khác!
Phía ngoài ngõ, ngựa của Doãn Vô Song rất dễ dàng bị Doãn Thương Sơn chặn lại, thần sắc nàng buồn bực, thoáng nhìn Diễm Hương Lâu giăng đèn kết hoa trong ngõ nhỏ, tức khắc đôi mắt lóe sáng lên một chút, chỉ vào hoa lụa trên lầu không biết nói cái gì đó với Doãn Thương Sơn.
Doãn Thương Sơn nhìn hoa lụa kia, lại nhìn nhìn ba chữ Diễm Hương Lâu, không chút do dự nhíu mày lắc đầu. Sắc mặt Doãn Vô Song tức thì biến đổi, đoạt lại roi ngựa trong tay ông ta.
Doãn Thương Sơn lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, đành phải phân phó mấy câu với đám người hầu, tiếp theo đó, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về hướng ngõ nhỏ.
Tạ Tri Vi và Mao Tử đưa mắt nhìn nhau, Mao Tử gãi đầu nói: "Tạ chân nhân, sao lại thế này?"
Tạ Tri Vi cũng không hiểu ra sao, chẳng lẽ Doãn Vô Song muốn tới Diễm Hương Lâu tham quan học tập? Ha ha, nếu thật là như vậy, Doãn Thương Sơn cha nàng tuyệt đối sẽ không bình tĩnh cùng đi chung.
Ngay sau đó, chợt nghe thấy một gã người hầu cất cao giọng nói: "Quận chúa nhà ta vừa ý hoa lụa trên mái lầu này, các ngươi nhanh chóng lấy xuống, vương gia thưởng cho một trăm lượng bạc."
Mọi người vừa nghe hai chữ cuối cùng lập tức kinh ngạc liên tục cảm thán, Doãn vương gia của cải vô số, ra tay thật là rộng rãi. Trong lúc nhất thời, mỗi người ở đây đều hận bản thân mình không phải là chủ nhân của Diễm Hương Lâu.
Mao Tử xoa xoa tay ở một bên nói: "Nếu hoa lụa kia là của ta thì tốt rồi."
Tạ Tri Vi nhàn nhạt lắc đầu. Trong lòng lại đang rỉ máu, nếu nam chính không cong, đừng nói một trăm lượng này, toàn bộ gia sản của Doãn Thương Sơn đều là của hắn! Quả nhiên cong một phát tất cả đều hủy hết......
"Khoan đã." Doãn Thương Sơn gọi lại chủ nhân của Diễm Hương Lâu đang hấp tấp chuẩn bị chạy lên lầu, trầm ngâm nói, "Một trăm lượng tiền thưởng này ta chia làm hai phần, một phần cho ngươi, một phần khác, tất cả mọi người đều có cơ hội có được."
Vừa nghe thấy câu này, quần chúng vây xem lập tức lên tinh thần, kẻ nào cũng xoa tay xoắn áo. Lại có người nhịn không được nói: "Doãn vương gia thật là người tốt, mau nói, là cơ hội gì?"
Doãn Vô Song cũng cảm thấy mới mẻ: "Cha, con cũng muốn biết."
Doãn Thương Sơn vỗ nhẹ đỉnh đầu nàng, nói với mọi người: "Chư vị ở đây, ai có thể gỡ hoa lụa này xuống đưa cho quận chúa, người đó sẽ có được năm mươi lượng còn lại."
Hai mắt Mao Tử tỏa ánh sáng, cũng hùa theo mọi người cùng nhau thốt ra tiếng kinh ngạc cảm thán, Doãn Thương Sơn ở trong mắt bọn họ nghiễm nhiên biến thành năm mươi lượng bạc trắng như tuyết kia.
Tạ Tri Vi khịt mũi coi thường.
Trò cũ rích! Ngay cả dụ dỗ khuê nữ vui vẻ cũng phải giả vờ giả vịt! Cũng may loại lão hồ ly này là để nam chính sử dụng, nước phù sa không chảy ở ruộng ngoài.
Doãn Vô Song vỗ tay nói: "Cha trò này chơi vui nha, con muốn vừa xem vừa ăn cái gì đó, con đói rồi."
"Được." Doãn Thương Sơn đảo mắt một vòng, thấy khách điếm nơi Tạ Tri Vi đang ở, cười nói, "Chúng ta ngồi ở sát vách xem đi, có điều, cũng không thể ăn đồ của bọn họ, lỡ như không sạch sẽ......"
"Biết rồi!" Doãn Vô Song không kiên nhẫn đáp ứng một tiếng, nhấc chân tiến về hướng khách điếm.
Doãn Thương Sơn dặn dò mấy tên thuộc hạ: "Các ngươi lên lầu kiểm tra cẩn thận, tuyệt đối không cho kẻ xấu lẫn vào, an nguy của quận chúa phải đặt lên hàng đầu."
Tạ Tri Vi thấp thỏm trong lòng.
Doãn Thương Sơn từng gặp qua hắn, Doãn Vô Song cũng gặp qua hắn, có che mặt hay không cũng đều không ổn. Lỡ như bỗng dưng dây dưa với bọn họ, lại có thêm một đống phiền phức khác.
Mao Tử bước lại gần hắn, nói: "Tạ chân nhân, ta cũng muốn đi đoạt hoa lụa, ngài là tiên nhân, có thể giúp ta thắng được không."
Tạ Tri Vi nói: "Đưa tay ra."
Mao Tử mờ mịt vươn tay, Tạ Tri Vi rót một chút linh lực vào lòng bàn tay hắn, "Đi đi, thời gian một nén nhang, đoạt được hoa lụa không thành vấn đề,."
"Tạ chân nhân ngài đúng là thần tiên! Ta cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng!" Mao Tử vui mừng siết chặt nắm tay, "Tạ chân nhân, ngài không tới xem náo nhiệt sao?"
Tiếng lùng bắt càng lúc càng gần, Tạ Tri Vi ho khụ một tiếng: "Ta đi tìm Lão Đỗ." Dứt lời một trận gió lùa tới, cửa sổ mở rộng ra, tại chỗ đã không còn bóng người.
"Tìm Lão Đỗ?" Mao Tử ngơ ngác, "Nhưng mà Lão Đỗ ở Diễm Hương Lâu đó Tạ chân nhân......"
Sẫm tối hôm đó Diễm Hương Lâu đầy tiếng người huyên náo, một nơi xưa nay không thể lộ diện ngoài ánh sáng lúc này phảng phất như được mang lên trên bàn. Các cô nương cũng không mời chào khách, đi theo nhìn người đoạt hoa lụa, bỗng nhiên bị tú bà chỉ ngón tay vào đầu từng người mà răn dạy: "Đã quên nhiệm vụ rồi sao, còn không nhân cơ hội này kéo thêm nhiều người vào đây!"
Có mấy cô nương phồng má lui về trang điểm lại, nào ngờ phòng khách riêng ở trong lầu cũng có chuyện mới lạ. Một đàn oanh oanh yến yến vây quanh bên ngoài một sương phòng nhỏ ở dưới lầu, cách khe cửa nhìn vào trong, miệng thì thầm bàn tán.
"Không thể nào, ngươi nhìn hắn ăn mặc kìa, là đạo sĩ ư?"
"Còn rất anh tuấn, giống y như thần tiên, chậc."
"Để ta nhìn một chút, ôi chao bề ngoài quả thật quá tốt, đều tránh ra hết cho ta, đêm nay hắn là của ta!"
"Cái gì là của ngươi! Ngươi không phải muốn đi nhà xí sao, thuận tiện soi gương xem bản thân mình có xứng với người ta hay không."
"Đồ phóng đãng ngươi nói ai đấy?"
"Nói ngươi, thì sao!"
Mấy cô nương càng nói càng khó nghe, mắt thấy sắp ẩu đả nhau, Tạ Tri Vi ngồi ngay ngắn ở trong phòng, vẫn duy trì hình tượng tiên phong đạo cốt y như cũ, không nói với các cô nương một câu, thậm chí còn tránh nảy sinh va chạm ánh mắt.
Nhưng nội tâm của hắn lại đang sụp đổ.
Từ lúc hắn bước chân qua cửa lớn Diễm Hương Lâu, tiếng cảnh báo chói tai lâu rồi không nghe bỗng vang lên chấn động muốn thủng màng nhĩ của hắn: "Cảnh cáo! Cảnh cáo! Cảnh cáo! Đi dạo kỹ viện cực kỳ không phù hợp với hành vi của Tạ Tri Vi, thật đáng tiếc, khấu trừ nửa ngôi sao chỉ số tồn tại cảm của ngài."
Đồ hệ thống rác rưởi!
Mắt thấy sắp đầy năm sao, kiếm nửa ngôi sao cuối cùng này có bao nhiêu gian khổ ngươi có biết không? Nói trừ là trừ! Như thế này phải đoạt diễn bao nhiêu mới có thể tích cóp trở về hả!
Lại nói, toàn thành đều đang giới nghiêm, Vô Nhan tự mình ra tay bắt người, ta dám chạy loạn sao? Kỹ viện là nơi tị nạn tuyệt vời, ngươi có biết hay không!
Tạ Tri Vi cảm thấy, hắn nhất định phải tìm Thảo Mãng Anh Hùng thương lượng, đòi cho được chỉ số tồn tại cảm bị khấu trừ trở về.
Nhưng trước đó, vẫn nên làm chính sự đi.
Bên ngoài đang ồn ào, bỗng nhiên có một tiếng quát lớn: "Ầm ĩ cái gì, người đâu?"
Còn không đợi các cô nương trả lời, cửa đã bị đẩy ra, Lão Đỗ mang theo vẻ mặt không lau sạch sẽ vết phấn son xuất hiện ở trước cửa, trong lòng ngực còn mang theo một em gái quần áo không chỉnh tề.
Hắn xoa xoa đôi mắt bị hơi rượu xông đỏ: "Thật là ngài sao Tạ chân nhân, ngài tới tìm ta làm gì...... A, ta hiểu rồi ha ha ha."
Hiểu cái cọng lông.
Tạ Tri Vi nhìn không chớp mắt cái bàn trước mặt: "Đợi ngươi tỉnh rượu lại nói......" Ta sợ nhìn thêm mấy giây, hệ thống rác rưởi lại nhắc nhở OOC......
"Đợi......" Lão Đỗ nấc một cái, nửa gian phòng bám đầy mùi rượu, "Cứ ngồi đợi như vậy cũng không thích hợp, người đâu......"
Tú bà nghe tiếng chạy đến, vung khăn tay nói: "Gia, ngài cứ dặn dò."
"Hầu hạ ta như thế nào thì hầu hạ hắn như thế đó, nấc, nhớ rõ tìm cho vị tiên nhân này một người cao nhã, phải đặc biệt đặc biệt cao nhã, không được dung chi tục phấn...... nấc......"
Sau một nén nhang, Tạ Tri Vi ngồi ở nhã gian lầu hai, gian phòng to như vậy, ánh nến lẻ loi kéo ra một bóng dáng đơn côi.
Dưới lầu truyền đến tiếng trêu đùa hỗn tạp, một bên ngoài cửa sổ lại là tiếng reo hò trợ uy đoạt hoa lụa. Tạ Tri Vi không có tâm trạng đi nhìn dù chỉ một chút, hắn nói với bình phong: "Cô nương, ta đợi người mà thôi, thật sự không cần phải hầu hạ."
Phía sau bình phong, cô nương kia nũng nịu nói: "Chẳng lẽ đạo trưởng ghét bỏ ta nhan sắc không đủ sao?"
"...... Không phải."
Em gái ngươi có được không đó, ngay từ đầu che mặt ôm đàn tiến vào còn có chút ý tứ, nhưng trốn ở phía sau bình phong không ra là cái quỷ gì? Muốn ghét bỏ ngươi, cũng nên cho ta có cơ hội này đi, ta còn không biết dáng vẻ ngươi trông như thế nào!
"Một khi đã như vậy, ta sẽ ở phía sau bình phong đánh đàn cho đạo trưởng nghe, có được không?"
Tạ Tri Vi nhịn không được hỏi: "Có thể, nhưng vì sao phải ở sau bình phong?"
Cô nương kia tựa như hít sâu một hơi: "Bởi vì...... Thế này tương đối cao nhã."
Không lộ mặt thì chính là cao nhã sao? Đây là cái ngụy biện gì vậy?
Tạ Tri Vi đối với việc bị khấu trừ chỉ số tồn tại cảm lúc trước còn canh cánh trong lòng, bệnh nghiện diễn lại nổi lên, không khỏi đứng dậy nói: "Ta không hiểu cao nhã, nhưng một khi dính vào nơi phong nguyệt thế này, thì đã không còn quan hệ với hai chữ cao nhã . Cô nương không chịu lộ mặt, chắc là người thanh cao, vì sao lại lưu lạc đến tận đây?"
Phía sau bình phong yên tĩnh một chút, sau đó lời của cô nương truyền ra: "Ta vốn là con gái nhà quan, phụ thân bị tội xét nhà, ta chịu liên lụy nên mới...... Ối......"
Nàng dường như phát ra một tiếng kêu đau, Tạ Tri Vi nghi ngờ không thôi: "Chuyện gì vậy?"
"Không có gì!" Cô nương trả lời một tiếng cực nhanh, "Những việc này nhiều lời vô ích, đạo trưởng vẫn là nghe ta đánh đàn đi."
Tạ Tri Vi cảm thấy lời nói việc làm của cô nương này quái quái, nhưng lại không tiện nói thẳng, vì thế nhàn nhạt nói: "Xin cứ tự nhiên."
Nói xong, đàn ngân tính tang vài ba tiếng, điệu khúc như nước chảy lan ra. Âm thanh tạp nham chung quanh phảng phất bởi vì cây đàn này tấu vang mà nhanh chóng lùi xa. Vừa lúc bên ngoài ánh chiều tà buông xuống, khung cửa sổ lộ ra ánh sáng nhạt ảm đạm, tựa như ăn nhịp với tiếng đàn điềm đạm này.
Cho dù Tạ Tri Vi là người mù âm nhạc, cũng không khỏi nghe ra mấy phần thi vị.
Tiếng đàn này hơi giống một người.
Mặc kệ là âm sắc hay phẩm cấp của đàn như thế nào, nhưng nghe vào tai, lại có loại cảm giác ngăn cách với đời cô độc và u buồn. Trong giấc mộng vừa rồi, thân áo trắng kia cũng là không cách nào trộn lẫn với mọi thứ chung quanh, thật giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ vạn vật trên thế gian.
Tạ Tri Vi cảm thấy không đúng lắm, tại sao chỉ nghe đàn cũng muốn chạy lệch rồi?
Người đánh đàn là một em gái, có quan hệ gì với Mục Hạc đâu? Thế này mà có liên quan thì quả thực quá ma quái rồi!
Tạ Tri Vi thở dài một hơi, bưng lên ly rượu ở trên bàn cắm đầu uống một ngụm cạn sạch, sau đó hắn thiếu chút nữa phun ra ngoài—— quá mẹ nó khó uống.
Thứ này chua không chua ngọt không ngọt, còn mang theo chút vị tanh hôi, Lão Đỗ kia còn dám nói cái gì mà rượu ngon thượng đẳng chứ, hù dọa người thì có!
Thế nhưng dừng lại không kịp, hắn đã nuốt xuống rồi. Tạ Tri Vi nhăn mi lại, toàn bộ trong cổ họng đều là một cỗ mùi lạ chua cay và tanh ngọt trộn lẫn vào nhau.
Giữa lúc tiếng đàn đang tuôn ra, Tạ Tri Vi không nói một lời đứng dậy, mở cửa sổ ra cho gió lạnh đập vào mặt, hơi rượu kỳ quái kia tức khắc vơi bớt đi rất nhiều.
Khoảng đất kế bên Diễm Hương Lâu này có chút hẻo lánh, không gần đường chính. Nơi xa trên cầu vượt có người đi qua, trong tay cầm theo đèn lồng, tựa như sao trời trôi lơ lửng.
Tạ Tri Vi cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Vừa lúc có cơn gió thổi lướt qua, nhành liễu rủ trên cầu vượt thả bay xuống vài chiếc lá khô lác đác.
Đồng tử Tạ Tri Vi co rụt lại.
Không đúng, mới vừa rồi lúc nằm mộng, trong mộng chẳng phải là cái cầu vượt này sao?
Đầu ngõ, một thiếu nữ ăn mặc sang trọng cao quý cưỡi trên lưng một con ngựa trắng nhỏ đang gây sự khắp nơi. Đoàn người chen chúc, nhất thời không cách nào di chuyển, nàng bắt đầu có chút gấp gáp, vung roi da hướng về phía tùy tùng đầy ngạo mạn.
Tuy rằng roi kia chỉ quất vào hư không, không hề có lực sát thương, nhưng mọi người ở chung quanh vẫn nơm nớp lo sợ lui về phía sau. Rất nhanh đã có một người đàn ông trung niên vội vàng chạy tới, tùy tùng hướng về phía ông ta thi lễ rồi lui ra. Thiếu nữ vừa nhìn thấy ông ta, lập tức giận dỗi quay mặt sang một bên. Ông ta xuống giọng dỗ ngọt nửa ngày, thiếu nữ mới bĩu môi ném roi cho ông ta: "Không thú vị, vừa trở về đã thấy phiền rồi."
Tạ Tri Vi vừa thấy là hai cha con nhà này thì có chút đau đầu, quả thực là âm hồn không tan!
Mao Tử nhìn Doãn Vô Song một hồi, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đây là...... Doãn quận chúa nha."
Tạ Tri Vi liếc mắt: "Ngươi biết nàng ấy?"
"Đương nhiên." Mao Tử chống cằm, nhìn không chớp mắt, "Khắp kinh thành có ai mà không biết đại danh của Doãn quận chúa, nàng nổi tiếng điêu ngoa...... Khụ khụ, kỳ thật ta cảm thấy cũng không có gì, nàng đoan chính như vậy, vung roi ngựa cũng rất đẹp mắt."
Tạ Tri Vi tức khắc ở trong lòng giơ lên ngón tay cái cho hắn.
Thiếu niên có tiền đồ! Loại nữ nhân ngang ngược vô lý, tùy hứng ấu trĩ này, nếu có thể thu phục được nàng, ngươi chính là nam chính tương lai trong truyện ngựa giống!
Không được, loại ý tưởng giúp đỡ người khác NTR* hậu cung của nam chính rất nguy hiểm! Cho dù nam chính có cong, các nữ nhân của hắn cũng không thể tự tiện phân phối cho người khác!
Phía ngoài ngõ, ngựa của Doãn Vô Song rất dễ dàng bị Doãn Thương Sơn chặn lại, thần sắc nàng buồn bực, thoáng nhìn Diễm Hương Lâu giăng đèn kết hoa trong ngõ nhỏ, tức khắc đôi mắt lóe sáng lên một chút, chỉ vào hoa lụa trên lầu không biết nói cái gì đó với Doãn Thương Sơn.
Doãn Thương Sơn nhìn hoa lụa kia, lại nhìn nhìn ba chữ Diễm Hương Lâu, không chút do dự nhíu mày lắc đầu. Sắc mặt Doãn Vô Song tức thì biến đổi, đoạt lại roi ngựa trong tay ông ta.
Doãn Thương Sơn lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, đành phải phân phó mấy câu với đám người hầu, tiếp theo đó, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về hướng ngõ nhỏ.
Tạ Tri Vi và Mao Tử đưa mắt nhìn nhau, Mao Tử gãi đầu nói: "Tạ chân nhân, sao lại thế này?"
Tạ Tri Vi cũng không hiểu ra sao, chẳng lẽ Doãn Vô Song muốn tới Diễm Hương Lâu tham quan học tập? Ha ha, nếu thật là như vậy, Doãn Thương Sơn cha nàng tuyệt đối sẽ không bình tĩnh cùng đi chung.
Ngay sau đó, chợt nghe thấy một gã người hầu cất cao giọng nói: "Quận chúa nhà ta vừa ý hoa lụa trên mái lầu này, các ngươi nhanh chóng lấy xuống, vương gia thưởng cho một trăm lượng bạc."
Mọi người vừa nghe hai chữ cuối cùng lập tức kinh ngạc liên tục cảm thán, Doãn vương gia của cải vô số, ra tay thật là rộng rãi. Trong lúc nhất thời, mỗi người ở đây đều hận bản thân mình không phải là chủ nhân của Diễm Hương Lâu.
Mao Tử xoa xoa tay ở một bên nói: "Nếu hoa lụa kia là của ta thì tốt rồi."
Tạ Tri Vi nhàn nhạt lắc đầu. Trong lòng lại đang rỉ máu, nếu nam chính không cong, đừng nói một trăm lượng này, toàn bộ gia sản của Doãn Thương Sơn đều là của hắn! Quả nhiên cong một phát tất cả đều hủy hết......
"Khoan đã." Doãn Thương Sơn gọi lại chủ nhân của Diễm Hương Lâu đang hấp tấp chuẩn bị chạy lên lầu, trầm ngâm nói, "Một trăm lượng tiền thưởng này ta chia làm hai phần, một phần cho ngươi, một phần khác, tất cả mọi người đều có cơ hội có được."
Vừa nghe thấy câu này, quần chúng vây xem lập tức lên tinh thần, kẻ nào cũng xoa tay xoắn áo. Lại có người nhịn không được nói: "Doãn vương gia thật là người tốt, mau nói, là cơ hội gì?"
Doãn Vô Song cũng cảm thấy mới mẻ: "Cha, con cũng muốn biết."
Doãn Thương Sơn vỗ nhẹ đỉnh đầu nàng, nói với mọi người: "Chư vị ở đây, ai có thể gỡ hoa lụa này xuống đưa cho quận chúa, người đó sẽ có được năm mươi lượng còn lại."
Hai mắt Mao Tử tỏa ánh sáng, cũng hùa theo mọi người cùng nhau thốt ra tiếng kinh ngạc cảm thán, Doãn Thương Sơn ở trong mắt bọn họ nghiễm nhiên biến thành năm mươi lượng bạc trắng như tuyết kia.
Tạ Tri Vi khịt mũi coi thường.
Trò cũ rích! Ngay cả dụ dỗ khuê nữ vui vẻ cũng phải giả vờ giả vịt! Cũng may loại lão hồ ly này là để nam chính sử dụng, nước phù sa không chảy ở ruộng ngoài.
Doãn Vô Song vỗ tay nói: "Cha trò này chơi vui nha, con muốn vừa xem vừa ăn cái gì đó, con đói rồi."
"Được." Doãn Thương Sơn đảo mắt một vòng, thấy khách điếm nơi Tạ Tri Vi đang ở, cười nói, "Chúng ta ngồi ở sát vách xem đi, có điều, cũng không thể ăn đồ của bọn họ, lỡ như không sạch sẽ......"
"Biết rồi!" Doãn Vô Song không kiên nhẫn đáp ứng một tiếng, nhấc chân tiến về hướng khách điếm.
Doãn Thương Sơn dặn dò mấy tên thuộc hạ: "Các ngươi lên lầu kiểm tra cẩn thận, tuyệt đối không cho kẻ xấu lẫn vào, an nguy của quận chúa phải đặt lên hàng đầu."
Tạ Tri Vi thấp thỏm trong lòng.
Doãn Thương Sơn từng gặp qua hắn, Doãn Vô Song cũng gặp qua hắn, có che mặt hay không cũng đều không ổn. Lỡ như bỗng dưng dây dưa với bọn họ, lại có thêm một đống phiền phức khác.
Mao Tử bước lại gần hắn, nói: "Tạ chân nhân, ta cũng muốn đi đoạt hoa lụa, ngài là tiên nhân, có thể giúp ta thắng được không."
Tạ Tri Vi nói: "Đưa tay ra."
Mao Tử mờ mịt vươn tay, Tạ Tri Vi rót một chút linh lực vào lòng bàn tay hắn, "Đi đi, thời gian một nén nhang, đoạt được hoa lụa không thành vấn đề,."
"Tạ chân nhân ngài đúng là thần tiên! Ta cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng!" Mao Tử vui mừng siết chặt nắm tay, "Tạ chân nhân, ngài không tới xem náo nhiệt sao?"
Tiếng lùng bắt càng lúc càng gần, Tạ Tri Vi ho khụ một tiếng: "Ta đi tìm Lão Đỗ." Dứt lời một trận gió lùa tới, cửa sổ mở rộng ra, tại chỗ đã không còn bóng người.
"Tìm Lão Đỗ?" Mao Tử ngơ ngác, "Nhưng mà Lão Đỗ ở Diễm Hương Lâu đó Tạ chân nhân......"
Sẫm tối hôm đó Diễm Hương Lâu đầy tiếng người huyên náo, một nơi xưa nay không thể lộ diện ngoài ánh sáng lúc này phảng phất như được mang lên trên bàn. Các cô nương cũng không mời chào khách, đi theo nhìn người đoạt hoa lụa, bỗng nhiên bị tú bà chỉ ngón tay vào đầu từng người mà răn dạy: "Đã quên nhiệm vụ rồi sao, còn không nhân cơ hội này kéo thêm nhiều người vào đây!"
Có mấy cô nương phồng má lui về trang điểm lại, nào ngờ phòng khách riêng ở trong lầu cũng có chuyện mới lạ. Một đàn oanh oanh yến yến vây quanh bên ngoài một sương phòng nhỏ ở dưới lầu, cách khe cửa nhìn vào trong, miệng thì thầm bàn tán.
"Không thể nào, ngươi nhìn hắn ăn mặc kìa, là đạo sĩ ư?"
"Còn rất anh tuấn, giống y như thần tiên, chậc."
"Để ta nhìn một chút, ôi chao bề ngoài quả thật quá tốt, đều tránh ra hết cho ta, đêm nay hắn là của ta!"
"Cái gì là của ngươi! Ngươi không phải muốn đi nhà xí sao, thuận tiện soi gương xem bản thân mình có xứng với người ta hay không."
"Đồ phóng đãng ngươi nói ai đấy?"
"Nói ngươi, thì sao!"
Mấy cô nương càng nói càng khó nghe, mắt thấy sắp ẩu đả nhau, Tạ Tri Vi ngồi ngay ngắn ở trong phòng, vẫn duy trì hình tượng tiên phong đạo cốt y như cũ, không nói với các cô nương một câu, thậm chí còn tránh nảy sinh va chạm ánh mắt.
Nhưng nội tâm của hắn lại đang sụp đổ.
Từ lúc hắn bước chân qua cửa lớn Diễm Hương Lâu, tiếng cảnh báo chói tai lâu rồi không nghe bỗng vang lên chấn động muốn thủng màng nhĩ của hắn: "Cảnh cáo! Cảnh cáo! Cảnh cáo! Đi dạo kỹ viện cực kỳ không phù hợp với hành vi của Tạ Tri Vi, thật đáng tiếc, khấu trừ nửa ngôi sao chỉ số tồn tại cảm của ngài."
Đồ hệ thống rác rưởi!
Mắt thấy sắp đầy năm sao, kiếm nửa ngôi sao cuối cùng này có bao nhiêu gian khổ ngươi có biết không? Nói trừ là trừ! Như thế này phải đoạt diễn bao nhiêu mới có thể tích cóp trở về hả!
Lại nói, toàn thành đều đang giới nghiêm, Vô Nhan tự mình ra tay bắt người, ta dám chạy loạn sao? Kỹ viện là nơi tị nạn tuyệt vời, ngươi có biết hay không!
Tạ Tri Vi cảm thấy, hắn nhất định phải tìm Thảo Mãng Anh Hùng thương lượng, đòi cho được chỉ số tồn tại cảm bị khấu trừ trở về.
Nhưng trước đó, vẫn nên làm chính sự đi.
Bên ngoài đang ồn ào, bỗng nhiên có một tiếng quát lớn: "Ầm ĩ cái gì, người đâu?"
Còn không đợi các cô nương trả lời, cửa đã bị đẩy ra, Lão Đỗ mang theo vẻ mặt không lau sạch sẽ vết phấn son xuất hiện ở trước cửa, trong lòng ngực còn mang theo một em gái quần áo không chỉnh tề.
Hắn xoa xoa đôi mắt bị hơi rượu xông đỏ: "Thật là ngài sao Tạ chân nhân, ngài tới tìm ta làm gì...... A, ta hiểu rồi ha ha ha."
Hiểu cái cọng lông.
Tạ Tri Vi nhìn không chớp mắt cái bàn trước mặt: "Đợi ngươi tỉnh rượu lại nói......" Ta sợ nhìn thêm mấy giây, hệ thống rác rưởi lại nhắc nhở OOC......
"Đợi......" Lão Đỗ nấc một cái, nửa gian phòng bám đầy mùi rượu, "Cứ ngồi đợi như vậy cũng không thích hợp, người đâu......"
Tú bà nghe tiếng chạy đến, vung khăn tay nói: "Gia, ngài cứ dặn dò."
"Hầu hạ ta như thế nào thì hầu hạ hắn như thế đó, nấc, nhớ rõ tìm cho vị tiên nhân này một người cao nhã, phải đặc biệt đặc biệt cao nhã, không được dung chi tục phấn...... nấc......"
Sau một nén nhang, Tạ Tri Vi ngồi ở nhã gian lầu hai, gian phòng to như vậy, ánh nến lẻ loi kéo ra một bóng dáng đơn côi.
Dưới lầu truyền đến tiếng trêu đùa hỗn tạp, một bên ngoài cửa sổ lại là tiếng reo hò trợ uy đoạt hoa lụa. Tạ Tri Vi không có tâm trạng đi nhìn dù chỉ một chút, hắn nói với bình phong: "Cô nương, ta đợi người mà thôi, thật sự không cần phải hầu hạ."
Phía sau bình phong, cô nương kia nũng nịu nói: "Chẳng lẽ đạo trưởng ghét bỏ ta nhan sắc không đủ sao?"
"...... Không phải."
Em gái ngươi có được không đó, ngay từ đầu che mặt ôm đàn tiến vào còn có chút ý tứ, nhưng trốn ở phía sau bình phong không ra là cái quỷ gì? Muốn ghét bỏ ngươi, cũng nên cho ta có cơ hội này đi, ta còn không biết dáng vẻ ngươi trông như thế nào!
"Một khi đã như vậy, ta sẽ ở phía sau bình phong đánh đàn cho đạo trưởng nghe, có được không?"
Tạ Tri Vi nhịn không được hỏi: "Có thể, nhưng vì sao phải ở sau bình phong?"
Cô nương kia tựa như hít sâu một hơi: "Bởi vì...... Thế này tương đối cao nhã."
Không lộ mặt thì chính là cao nhã sao? Đây là cái ngụy biện gì vậy?
Tạ Tri Vi đối với việc bị khấu trừ chỉ số tồn tại cảm lúc trước còn canh cánh trong lòng, bệnh nghiện diễn lại nổi lên, không khỏi đứng dậy nói: "Ta không hiểu cao nhã, nhưng một khi dính vào nơi phong nguyệt thế này, thì đã không còn quan hệ với hai chữ cao nhã . Cô nương không chịu lộ mặt, chắc là người thanh cao, vì sao lại lưu lạc đến tận đây?"
Phía sau bình phong yên tĩnh một chút, sau đó lời của cô nương truyền ra: "Ta vốn là con gái nhà quan, phụ thân bị tội xét nhà, ta chịu liên lụy nên mới...... Ối......"
Nàng dường như phát ra một tiếng kêu đau, Tạ Tri Vi nghi ngờ không thôi: "Chuyện gì vậy?"
"Không có gì!" Cô nương trả lời một tiếng cực nhanh, "Những việc này nhiều lời vô ích, đạo trưởng vẫn là nghe ta đánh đàn đi."
Tạ Tri Vi cảm thấy lời nói việc làm của cô nương này quái quái, nhưng lại không tiện nói thẳng, vì thế nhàn nhạt nói: "Xin cứ tự nhiên."
Nói xong, đàn ngân tính tang vài ba tiếng, điệu khúc như nước chảy lan ra. Âm thanh tạp nham chung quanh phảng phất bởi vì cây đàn này tấu vang mà nhanh chóng lùi xa. Vừa lúc bên ngoài ánh chiều tà buông xuống, khung cửa sổ lộ ra ánh sáng nhạt ảm đạm, tựa như ăn nhịp với tiếng đàn điềm đạm này.
Cho dù Tạ Tri Vi là người mù âm nhạc, cũng không khỏi nghe ra mấy phần thi vị.
Tiếng đàn này hơi giống một người.
Mặc kệ là âm sắc hay phẩm cấp của đàn như thế nào, nhưng nghe vào tai, lại có loại cảm giác ngăn cách với đời cô độc và u buồn. Trong giấc mộng vừa rồi, thân áo trắng kia cũng là không cách nào trộn lẫn với mọi thứ chung quanh, thật giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ vạn vật trên thế gian.
Tạ Tri Vi cảm thấy không đúng lắm, tại sao chỉ nghe đàn cũng muốn chạy lệch rồi?
Người đánh đàn là một em gái, có quan hệ gì với Mục Hạc đâu? Thế này mà có liên quan thì quả thực quá ma quái rồi!
Tạ Tri Vi thở dài một hơi, bưng lên ly rượu ở trên bàn cắm đầu uống một ngụm cạn sạch, sau đó hắn thiếu chút nữa phun ra ngoài—— quá mẹ nó khó uống.
Thứ này chua không chua ngọt không ngọt, còn mang theo chút vị tanh hôi, Lão Đỗ kia còn dám nói cái gì mà rượu ngon thượng đẳng chứ, hù dọa người thì có!
Thế nhưng dừng lại không kịp, hắn đã nuốt xuống rồi. Tạ Tri Vi nhăn mi lại, toàn bộ trong cổ họng đều là một cỗ mùi lạ chua cay và tanh ngọt trộn lẫn vào nhau.
Giữa lúc tiếng đàn đang tuôn ra, Tạ Tri Vi không nói một lời đứng dậy, mở cửa sổ ra cho gió lạnh đập vào mặt, hơi rượu kỳ quái kia tức khắc vơi bớt đi rất nhiều.
Khoảng đất kế bên Diễm Hương Lâu này có chút hẻo lánh, không gần đường chính. Nơi xa trên cầu vượt có người đi qua, trong tay cầm theo đèn lồng, tựa như sao trời trôi lơ lửng.
Tạ Tri Vi cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Vừa lúc có cơn gió thổi lướt qua, nhành liễu rủ trên cầu vượt thả bay xuống vài chiếc lá khô lác đác.
Đồng tử Tạ Tri Vi co rụt lại.
Không đúng, mới vừa rồi lúc nằm mộng, trong mộng chẳng phải là cái cầu vượt này sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.