Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chương 58: Xung đột

Trị Bệnh Thần Tiên Thủy

15/12/2020

Tạ Tri Vi chậm rãi ngồi thẳng thân mình.

Nam chính như vậy...... Có ý gì?

Hắn biết mấy năm nay nam chính vô cùng cố gắng, nguyên tác dùng một phần ba quyển sách miêu tả kỹ càng tỉ mỉ hắn ta nhẫn nhục gánh vác, vất vả kinh doanh, đem tất cả người có thể sử dụng được trong triều đình đều mua chuộc. Lại dùng một phần ba viết cảnh bốn năm sau trở lại Tu Chân giới, chỉ dùng thời gian một năm gầy dựng một mảnh giang sơn khác.

Nhưng Thảo Mãng Anh Hùng con hàng này không đáng tin cậy, hắn ngủ bốn năm, xem như đã bỏ lỡ đoạn thời gian rất quan trọng kia của nam chính.

Nam chính cố gắng thì không sai, nhưng hắn ta vì cái gì ngay cả thư pháp nhỏ nhặt không đáng kể cũng bỏ ra đủ công phu? Luyện chữ đẹp đã không dễ dàng, còn có thể cứng rắn cố chấp luyện theo bút tích một người khác...... Không hiểu, thật sự không thể hiểu nổi.

Đã lãng phí bao nhiêu thời gian rồi hả tên nhóc này, dùng thời gian kia tìm hai ba em gái không được sao?

Phải biết rằng nguyên tác còn dư lại một phần ba tất cả đều là nội dung không thể nói! Nếu như nam chính thủ thân như ngọc, toàn văn rút ngắn đi bao nhiêu, Thảo Mãng Anh Hùng đều có thể khóc mù mắt.

Nghi thức kết thúc, pháo đốt đùng đùng một hồi, phá tan bầu không khí yên ắng trong đại điện.

Đợi tiếng pháo qua đi, mọi người kịp thời phản ứng, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc thán phục.

Đối với những ánh mắt khác nhau đó Mục Hạc đã tập mãi thành quen, hắn hơi giương cằm lên nhìn về phía trên đài, ánh mắt như mũi tên, bắn thẳng vào người Sở Tri Thị.

Sở Tri Thị vỗ bàn, lạnh mặt đứng lên: "Tiểu tử, ngươi vừa giả bộ đáng thương lại vừa khoe khoang, rốt cuộc là diễn cái nào?"

Tạ Tri Vi thầm nghĩ, không biết phô mai muốn nói giả bộ đáng thương là có ý gì, có điều khoe khoang đúng thật là có, sáo lộ của nam chính sao lại trở nên sâu như vậy?

Mục Hạc nhàn nhạt nói: "Sư tôn chân truyền cho ta, Thanh Bình Kiếm cũng cho ta, di nguyện của người, thiên hạ chỉ có một mình ta biết được. Tiểu sư thúc có cái lập trường gì mà dám nói ra câu kia?"

Thì ra nam chính muốn mượn viết chữ để dát vàng lên mặt chính mình.

Ngụ ý chẳng lẽ không phải: Lão tử ngay cả chữ của Tạ Tri Vi cũng luyện lưu loát như vậy, tu vi lão tử có bao nhiêu ngưu bức, các người dám hoài nghi sao?

Sở Tri Thị giận quá hóa cười: "Ta không có lập trường diệt trừ Xích Viêm, vậy còn ngươi? Ngươi thì có lập trường gì nói chuyện với ta? Chẳng lẽ muốn nhị sư huynh sống lại chính miệng trục xuất ngươi ra khỏi sư môn, mới bằng lòng bỏ cuộc?"

Mục Hạc nói khẽ: "Sư tôn sẽ không."

Lúc hắn nói ra bốn chữ này, mặt mày nhu hòa, khóe miệng tựa như có ý cười, như thể người mà hắn đang nhắc đến đang chăm chú nhìn hắn.

Tạ Tri Vi nghe thấy tiểu cô nương đứng bên cạnh nhỏ giọng tán thưởng: "Oa, hắn thật ôn nhu thật đẹp mắt."

Không sai...... Quả thật rất ôn nhu, nếu nam chính biết ta không chết hại hắn phí công thương tâm một hồi, chắc chắn sẽ càng ôn nhu...... giết ta.

Sở Tri Thị bước từng bước một xuống khán đài: "Vậy ngươi nói thử xem, di nguyện của nhị sư huynh là gì, chẳng lẽ là bảo ngươi rụt đầu rụt đuôi trốn đi? Ngày giỗ mỗi năm không có tin tức?"

Mục Hạc hơi hơi mỉm cười: "Tiểu sư thúc không cần phải gấp, ta sẽ tự mình mang theo đại lễ trở về gặp sư tôn."

Sở Tri Thị thoáng dừng bước chân, tiếp theo bước nhanh xuống mấy bậc thang cuối cùng, một bên trách mắng: "Ai cho phép ngươi kêu như vậy, tiểu tử ngươi chớ nên đắc ý, ta sẽ không cho phép ngươi bước qua cửa lớn của Đạo Tông một bước."

Hai người bọn họ không coi ai ra gì giằng co ở chỗ này, Doãn Vô Song muốn đi lên kéo Mục Hạc, nhưng nàng chưa từng gặp qua dáng vẻ Mục Hạc lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, cho dù hắn vẫn như cũ mặt mang mỉm cười, nhưng khí thế đã khiến nàng cảm thấy xa lạ.

Nàng thậm chí có chút sợ hãi.

Đạm Đài Mộng nhỏ giọng nói với Độ Sinh: "Sư phụ, vị thế tử này có ân oán gì với Sở chân nhân sao?"

Tạ Tri Vi cũng sờ không ra manh mối. Vốn dĩ hôm nay nam chính biểu hiện không chê vào đâu được, lúc này đột nhiên kích động cái gì, sao lại không phân phải trái giằng co với Sở Tri Thị?

Phô mai cũng vậy! Làm sư thúc kiểu gì thế hả? Mở miệng một cái là đòi trục xuất sư môn, Mục Hạc chính là đệ tử duy nhất của hắn có được chưa, nghĩ hắn chết rồi sao?

...... Được rồi, quả thật đã chết.

Độ Sinh đếm Phật châu, tiến về phía trước một bước, khuyên giải nói, "Mấy năm nay thế tử ẩn cư trong vương phủ, Cửu Châu Vương thương xót ngài ấy tuổi còn nhỏ nên tiến hành trông coi, bởi vậy mới ra vào không tiện. Hiện giờ thế tử đã tới tuổi nhược quán, ngài ấy tự nhiên sẽ thường xuyên trở về thăm Tạ chân nhân. Sở Thành chủ lo lắng Tạ chân nhân nhớ mong thế tử, mới có chỗ hiểu lầm. Tất cả mọi người đều là có ý tốt, chớ nên tổn thương hòa khí."

Sở Tri Thị nhướng mày, buồn cười nói: "Ta lo lắng sao?"



Mục Hạc bỗng nhiên thở dài, chút cảm xúc ưu thương tựa như sương mù chợt phủ kín đôi mắt hắn, "Đa tạ đại sư, ta tin tưởng tiểu sư thúc vì lo lắng mới...... Nhưng ta sao lại không phải ngày ngày đêm đêm nhớ mong sư tôn? Ngày xưa dạy bảo dù chỉ mấy tháng, nhưng khác nào ơn tái tạo, nếu tiểu sư thúc hận ta lúc trước không trở về Tạo Cực Thành thăm sư tôn, bây giờ vì sao lại ngăn cản? Thôi, ta không muốn tranh chấp, sư tôn người sẽ...... không vui."

Tạ Tri Vi lặng lẽ lau mồ hôi, không sao không sao, không có không vui, chỉ có mộng bức một chút mà thôi.

Không thể không nói, nam chính thật đúng như giả thiết phát huy tính cách bạch liên hoa vô cùng nhuần nhuyễn, nếu không phải sớm nhìn trước nguyên tác biết bản chất nam chính là hắc hóa, hắn thiếu chút nữa đã cảm động.

Ngươi nhìn vành mắt đỏ ửng này, ngươi nhìn cái miệng nhỏ mấp máy này, ngươi nhìn mấy em gái ở chung quanh đang đau lòng đi.

Ngươi nhìn phô mai tức giận, siết chặt nắm tay đến phát run, nhìn dáng vẻ như muốn lập tức đánh người đi.

Mặc kệ là người có tính khí ra sao, cũng phải chịu phục......

Doãn Vô Song không chịu nổi khi thấy bộ dáng khổ sở của Mục Hạc, đang định tiến lên an ủi hai câu, lúc đi ngang qua Độ Sinh, không cẩn thận đụng trúng Đạm Đài Mộng.

Hai thiếu nữ bốn mắt nhìn nhau, từ hờ hững, đến mê mang lại đến nghi hoặc, cuối cùng là hoàn toàn tỉnh táo.

Doãn Vô Song lập tức dậm một chân, chỉ vào Đạm Đài Mộng kêu lên: "Tốt lắm, thì ra là ngươi! Rốt cuộc bị ta bắt được rồi! Mục Hạc ca ca, ngày đó chính là bọn họ đoạt đường nhân không đưa cho ta!" Nàng chặn ngang túm chặt tay áo của Đạm Đài Mộng, "Cái tên che mặt xấu xí kia đâu, có phải cũng ở gần đây không!"

Biến cố xảy ra bất thình lình khiến tất cả mọi người đều bất ngờ. Xem nữ nhân diễn vĩnh viễn đều đẹp hơn nam nhân, cơ hồ là tất cả mọi người đều ném Mục Hạc và Sở Tri Thị qua một bên, đồng loạt nhất trí nhìn về phía này.

Tạ Tri Vi đau đầu: Chẳng trách nha đầu này không được người ta chào đón, hiện tại cảnh diễn quan trọng không phải ở trên người của ta ê này, có thể chuyển ống kính về phía nam chính được không? Ta cho ngươi biết thế này không chỉ là lạc đề, đặt bên trong kịch bản, nếu có diễn viên nhảy nhót như vậy đạo diễn sớm đã đá ra ngoài!

Độ Sinh ngạc nhiên nói: "Mộng Nhi, sao lại thế này? Cái gì là người che mặt xấu xí?"

Đạm Đài Mộng nhỏ giọng giải thích với ông ta: "Thưa sư phụ, người mà nàng ấy nói chính là ân công."

Độ Sinh trước đó đã nghe Đạm Đài Mộng nói qua việc này, vì thế gật đầu nói "thiện tai". Ông ta đứng che phía trước Đạm Đài Mộng, "Người mà tiểu quận chúa muốn tìm là ân nhân của Thiền Tông ta, ngài ấy bởi vì bị bệnh nên bị hủy dung, ban đầu cũng không phải như vậy. Huống chi con người xấu đẹp là ở nội tâm, không thể chỉ dựa vào vẻ ngoài......"

Doãn Vô Song mỉa mai: "Xấu chính là xấu, hơn nữa bản thân hắn chắc chắn cũng cảm thấy xấu, nếu không sao lại che mặt không cho người ta nhìn?"

Sở Tri Thị xoa xoa lỗ tai, châm chọc nói: "Quả nhiên đám người các ngươi đi đến chỗ nào cũng không yên tĩnh."

Sắc mặt Mục Hạc không chút gợn sóng, "Vô Song, hiểu lầm lúc trước Độ Sinh đại sư đã giải thích với ta, không nên truy cứu nữa được không?"

Doãn Vô Song bĩu môi, lẩm bẩm: "Không truy cứu cũng được, nhưng ít ra cũng phải đứng ra nhận lỗi với muội! Bỏ trốn như vậy chẳng khác nào một con rùa đen".

Nàng một bên nói, một bên đảo mắt tìm kiếm thật nhanh trong đám người, bỗng nhiên chỉ vào một bóng người sắp chuồn ra khỏi đại điện: "Chính là ngươi, đứng lại! Người đâu, mau cản hắn lại!"

Tùy tùng hai bên nghe vậy lập tức nhào tới, đồng thời rút binh khí bên hông ra.

Tạ Tri Vi nghe thấy động tĩnh, trong lòng lộp bộp một tiếng. Nếu đánh, sẽ lộ tẩy. Không đánh, bị bắt cũng có khả năng lộ tẩy.

"Không được vô lễ!" mắt thấy những người này dùng binh đao để gặp gỡ khách quý của Thiền Tông, ánh mắt Đạm Đài Mộng sắc bén, lắc mình một cái đến cửa đại điện, cầm kiếm che chắn trước người Tạ Tri Vi.

Tạ Tri Vi vô cùng cảm động, không hổ là nữ chính, dũng cảm quả quyết còn hiểu chuyện.

Ở thánh địa của Thiền Tông, mấy tên tùy tùng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành nhìn về phía chủ tử nhà mình.

Doãn Vô Song quát: "Còn thất thần cái gì, đánh một lượt!"

Đám tùy tùng được lệnh, cũng không chần chờ nữa, tức khắc xông lên. Đạm Đài Mộng cầm kiếm nghênh đón, hai bên ngươi tới ta đi đấu thành một đoàn. Tạ Tri Vi ngay từ đầu còn do dự có nên giúp một tay hay không, sau đó phát hiện tuy rằng võ công của nữ chính không bằng cảnh giới trong nguyên tác, nhưng đối phó với mấy tên tiểu tướng lính quèn này không tốn chút sức nào.

Trên đại điện, Mục Hạc khe khẽ thở dài, nói xin lỗi với Độ Sinh: "Vô Song muội ấy tùy hứng như thế, đại sư chịu thêm phiền toái rồi."

Độ Sinh nói: "Không sao, Mộng Nhi luận bàn một chút với bọn họ cũng không phải chuyện xấu."

Mục Hạc gật đầu, tiếp nhận chung trà do chú tiểu đưa lên, đang chuẩn bị ngồi xuống.

Nhưng lời Độ Sinh nói đúng lúc bị Doãn Vô Song nghe thấy, nàng lập tức không vui: "Luận bàn sao? Không được, Mục Hạc ca ca, ca ca cũng đi lên hỗ trợ đi. Ta chỉ muốn nghe một câu xin lỗi, khó như vậy sao?"

Mục Hạc nhìn về phía nàng: "Ta?"



"Đúng vậy, Thanh Bình Kiếm của Mục Hạc ca ca lợi hại như vậy, lấy ra cho bọn họ nhìn một chút! Ca ca chỉ cần một tay là có thể đánh bọn họ đến hoa rơi nước chảy!"

Mục Hạc vốn định cự tuyệt, lại nghe Sở Tri Thị ở bên cạnh cười ha ha một tiếng: "Lợi hại vậy sao? Chỉ sợ là muốn mượn thanh danh của nhị sư huynh ta."

Mục Hạc cũng nở nụ cười: "Xem ra tiểu sư thúc có nhiều kỳ vọng với đệ tử."

Tạ Tri Vi nheo mắt, vắt chân lên cổ mà chạy.

Doãn Vô Song thấy thế vội nói: "Mục Hạc ca ca, hắn chạy rồi!"

Doãn Vô Song ngươi được lắm, đáng đời trong nguyên tác nam chính thương nữ chính không thương ngươi! Tạ Tri Vi đành phải vận dụng hai cái đùi liều mạng chạy như bay ra trước núi—— lấy tu vi lúc này của Mục Hạc, dùng linh lực tuyệt đối sẽ bị nhìn ra.

Mục Hạc rũ nửa mi mắt, không nhanh không chậm xoay người, chỉ dùng khóe mắt liếc về phía phương hướng mà Doãn Vô Song chỉ một chút.

Một người nghênh đón ánh mặt trời đang cấp tốc chạy xa, gió lùa vào trong áo bào to rộng của hắn, bóng dáng tựa như thân trúc thon dài.

Thần sắc Mục Hạc hơi cứng lại, nước trà trong tay tràn ra bên ngoài. Ngay sau đó, hắn biến mất không thấy tăm hơi ngay trước mắt mọi người.

Tạ Tri Vi vừa mới chạy đến chỗ phế tích cách Đại Hùng Bảo Điện không xa, đột nhiên không thể không dừng lại.

Cái ao lúc trước dùng để nuôi dưỡng Kim Liên bởi vì bị xách nước dập lửa, nay chỉ còn lại một nửa, bên trong đều là thân tàn lá úa héo rũ thoi thóp. Đáng giận chính là, Độ Sinh vì muốn nhân cơ hội xây dựng thêm một chút, đã cho khai thông toàn bộ phía trước núi bao gồm cả ao Kim Liên này.

Vũng bùn lớn như vậy chắn ngay trước mặt, kêu hắn chơi nhảy xa một trăm mét sao?

Tạ Tri Vi không dám hành động thiếu suy nghĩ, đồng thời cảm thấy có linh lực cường đại đang áp sát —— không biết nam chính bị chạm cọng dây thần kinh nào, vậy mà đuổi theo tới tận đây.

Linh lực cũng không có để lộ...... Là hắn sai sót ở chỗ nào khiến cho nam chính hoài nghi?

Trong nháy mắt Mục Hạc đã xuất hiện phía sau lưng Tạ Tri Vi.

Rừng trúc ở hai bên, càng tới gần Đại Hùng Bảo Điện càng bị cháy khô, màu sắc chuyển dần từ xanh lá sang đen kỳ dị. Bóng lưng trước mắt không còn nhúc nhích nữa, tựa như đã lao vào đường cùng.

Mục Hạc hoảng hốt vươn tay, nước trà trong chung đổ đầy trên đất.

Lúc này Mục Hạc mới lấy lại tinh thần, lại nhìn lần nữa, phát hiện người này tuy rằng mảnh khảnh, phần cổ lộ ra ngoài không có cảm giác xương cốt lởm chởm. Nhưng hắn ta mặc là áo gấm, so với đạo bào xanh đen khác nhau khá xa.

Hắn ta đang sợ hãi, so với những kẻ yếu đuối đáng thương trong thiên hạ kia giống nhau như đúc, đều sợ hắn đến phát run.

Khóe miệng Mục Hạc nhếch lên chút độ cong chua xót.

...... Sao có thể là người ấy.

Người ấy đã nằm sâu dưới lòng đất ở Tạo Cực Thành, ở cái nơi mà người ấy muốn được nằm tại đó cả đời ......

Tiếng huyên náo ồn ào đuổi theo phía sau lưng, nghe tiếng kêu la đã nhận ra là đám người Sở Tri Thị, Đạm Đài Mộng và Doãn Vô Song.

Mục Hạc thu hồi tất cả biểu tình trong nháy mắt, nhàn nhạt hỏi: "Các hạ là ai?."

Tạ Tri Vi nhìn chằm chằm vũng bùn ở dưới chân, vẻ mặt thấy chết không sờn.

Sở Tri Thị đã đuổi tới bên cạnh Mục Hạc, trách mắng: "Tiểu tử ngươi lại phát điên cái gì! Nhìn chằm chằm một tán tu bé nhỏ không đáng kể thì có gì hay ho."

Tạ Tri Vi thầm nói một câu "Lão tử liều mạng" ở trong lòng, nhắm mắt lại, nhảy vào trong vũng bùn, còn là dùng mặt để tiếp xúc.

Bờ ao một mảnh trầm mặc.

Tạ Tri Vi khắp mặt mũi đều là bùn nổi lên, khàn tiếng cứng cổ rống: "Khỏi cần động thủ lão tử vốn là như vậy, có chuyện gì thì từ từ nói, trời ơi thối chết ta rồi."

Đôi mắt Mục Hạc chợt lạnh, trong ánh mắt băng hàn hiện lên một tia sát khí.

Thanh Bình Kiếm lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong tay trái của hắn, trên chuôi kiếm có một vòng sáng màu ngọc bích đang lấp lóe, bốn mảnh phiến lá hợp lại thành hình dáng một chiếc lá sen hoàn chỉnh. Cổ tay hắn run lên, ánh sáng xanh giống như mũi tên bắn về phía Tạ Tri Vi đang ngâm mình trong vũng bùn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook