Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn
Chương 20: Gặm nhấm nỗi đau
Tiểu Kết Ngủ Ngày (anbuchihi)
29/11/2017
Kết quả cuộc thi ở Sở giáo dục cũng đã có. Hạ An đứng hạng hai toàn khu vực cao trung, dĩ nhiên một suất học bổng từ Đại học S không còn là mơ
tưởng nữa. Hai năm đầu miễn phí toàn bộ chi phí học tập, quá tốt không
gì bằng.
Hạ An biết được kết quả, liền chạy đến lớp Hạ Cầm, ôm cô mừng không thể tả hết bằng lời. Hạ Cầm tươi cười vỗ lưng chị mình, tương lai của Hạ An rộng mở, làm em ai lại chẳng vui lây.
Hạ Cầm vẫn đạp xe đến trường, thay vào đó, Hạ An đã chuyển qua đi xe bus.
Chân Hạ Cầm đôi khi vẫn còn đau, chỉ vài ba giây rồi lại hết, cứ như đang nhói theo chế độ vậy.
Cô đã xin đơn rời khỏi nhóm múa của cô giáo Vân, từ bỏ môn học mà mình bắt đầu vào cao trung đã đăng ký với tâm tình đầy phấn khích, chỉ vì một bàn chân đã không còn “lành lặn” theo cách nghĩ của cô, khi xoay chuyển bằng chân, lại nhói lên từng cơn khiến cô phải cau mày gục xuống. Cô cũng chẳng muốn làm khó với cô Vân hơn, cho dù cô Vân nhìn cô với đôi mắt tiếc nuối. Nói sao đây, chân cô đã trật quá lâu mới dùng thuốc, đi bó chân, đi vẫn sẽ bình thường, vận động mạnh là điều không thể nữa...
Hạ Cầm cứ bần thần chạy theo đuôi xe số 4, xe dừng cô dừng, xe chạy cô chạy, cho đến khi tới trường. Dần dà, tập thành thói quen khi nào không hay.
Từ miệng Hạ An, cô cũng biết được Doãn Chí Đằng đứng đầu khu vực đại học, được thưởng một suất học bổng lên thạc sỹ của trường đại học danh tiếng Yale.
Đến lúc này, Hạ Cầm chẳng còn mơ tưởng gì thêm nữa. Đầu óc cô không thông minh như Hạ An, không biết cách nói chuyện như Hạ An, lại chẳng có năng khiếu gì, cả việc đơn giản nhất là cười xã giao còn không được huống gì muốn mọi người đều yêu mến. Chị ấy xứng đáng hơn cô để ở bên Doãn Chí Đằng.
Mà nghĩ lại, xứng đáng hay không đến lượt cô nhận xét, chỉ qua là nhận nhầm người, cô cũng chỉ là kẻ bất đắc dĩ trong chuyện tình cảm của họ.
Thế còn tình cảm của cô thì sao? Từ một phía, chẳng đáng một xu. Cô cũng giống như bao cô gái thầm yêu mến Doãn Chí Đằng.
Anh không biết và cũng chẳng cần biết...
Hạ Cầm ngồi thở dài. Bắt đầu biết yêu đã thành đơn phương rồi... cô không bắt mình phải từ bỏ Doãn Chí Đằng, vì cô càng cố gắng lại càng nhớ anh nhiều thêm, nên cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, đến một lúc nào đó tự giác cô sẽ quên hết. Trong đầu cô đôi khi có suy nghĩ ngu ngốc rằng: Thật may mắn là Doãn Chí Đằng yêu Hạ An, như thế cô cũng có chút cam lòng, vì nhớ lại những hình ảnh lúc trước, cô đã được anh nắm tay và nói chuyện, được nhầm lẫn là Hạ An, được biết rung động đầu đời là như thế nào.
Thế mà một phút giây lơ đãng, cô lại chẳng thấy thoả mãn tí nào... vì dường như chuyện tình cảm của Hạ An đang rất tốt. Khuôn mặt lúc nào cũng hồng hào, càng làm Hạ An xinh đẹp nay rực rỡ hơn nữa. Khi ở nhà, Hạ An luôn ôn khư khư di động, giống như cô gái biết yêu đợi tin nhắn từ bạn trai mình vậy.
Hạ Cầm càng lúc càng có khoảng cách với Hạ An.
Cô cũng đã hiểu vì sao mình bần thần suốt mấy hôm. Càng không thể tiếp xúc với Hạ An tự nhiên nữa, cũng như cả Lưu Phỉ và Tiểu Duy bị vạ lây.
Tiểu Duy và Lưu Phỉ cũng chẳng biết lí do Hạ Cầm cứ chui rúc như con rùa nhỏ cô đơn, dù cười đó, mà nụ cười lại gượng gạo vô cùng, nhìn vào đã biết giả tạo.
Cô ngồi dùng cơm trưa một mình, đôi mắt đờ đẫn xúc từng muỗng cơm nhạt nhẽo.
Vừa lúc đó, Lưu Phỉ cùng Tiểu Duy chạy đến, trên mặt còn nét hoang mang.
“Tiểu Hạ!” Lưu Phỉ nói như hét lên.
Tiểu Duy thì mềm mỏng hơn, ngồi xuống cạnh cô nói: “Bọn tớ có hai điều muốn hỏi cậu. Cậu phải trả lời rõ ràng, không thì đừng trách bọn tớ!”
“Các cậu hỏi đi.” Hạ Cầm vừa nhai cơm vừa nói.
“Tại sao cậu lại viết vào đơn nguyện vọng thi vào trường Cao đẳng sư phạm Y?” Tiểu Duy nhanh nhảo hỏi. “Cậu biết rõ hai tụi tớ sẽ thi vào Đại học Trùng Lâm cơ mà?”
Thở hắt, Hạ Cầm nhàn nhạ trả lời nhưng đã học thuộc sẵng: “Tớ biết thực lực học tập mình ra sao, ngôi trường đó sẽ hợp với những người như tớ.”
Tiểu Duy không phục, cô tức giận lay lay vai Hạ Cầm: “Cậu nghĩ gì vậy? Sao lại xem thường mình như thế? Cậu có thể chăm chỉ học hơn mà? Có thể nhờ chị cậu dạy kèm...”
Chưa hết câu đã bị Hạ Cầm cắt phăng ý định đó: “Chị mình cũng bận túi bụi cho việc thi vào Đại học S.”
Hết cách, Tiểu Duy nói giọng càng thê lương: “Cậu không thể vì tụi tớ sao?”
“Vì tụi cậu, ai sẽ vì tớ đây?” Giọng Hạ Cầm càng thảm thiết hơn: “Bốn năm làm bạn bè, hai cậu phải hiểu rõ hơn tớ chứ? Tớ là đứa chẳng có năng lực gì cả, học lực thấp, lên lớp đã là mai mắn lắm rồi. Điểm để vào Cao đẳng sư phạm Y thấp hơn nhiều trường khác, tớ nghĩ mình chỉ vào được mỗi chỗ đó.”
Tiểu Duy gục đầu lên vai Hạ Cầm. Ôm lấy cô, không nói thêm gì cả.
Cô thở dài, vuốt lưng Tiểu Duy.
“Còn một điều nữa!” Lưu Phỉ mắt lửa hừng hực nhìn Hạ Cầm: “Cậu phải nói rõ tớ biết, Doãn Chí Đằng và chị cậu đang hẹn hò đúng không?”
Hạ Cầm không giật mình, chỉ có thân thể đang run. Cô ỡm ờ vờ như không biết, lắc đầu: “Tớ không biết.”
Lưu Phỉ nhăn mày, nói rõ ngọn ngành: “Sáng nay có vài người trong trường thấy chị cậu cùng Doãn Chí Đằng ngồi trên chuyến xe bus 4. Hai người tình tứ lắm, lúc chị cậu xuống xe, Doãn Chí Đằng còn chẳng muốn rời tay, cứ lưu lưu luyến luyến với chị cậu. Cậu làm em, không lẽ không biết?”
Hạ Cầm thở dài, giọng đầy bi thương, trả lời: “Chuyện tình cảm là chuyện riêng tư của Hạ An, tớ không nhất định phải biết, trừ khi chị ấy muốn kể.”
Cô biện minh cho lời nói dối của mình, một phần đó là chuyện riêng tư của Hạ An, một phần cô thật sự vẫn không chịu nổi sự thật này, nói trắng ra cô không chấp nhận được!
Tiểu Duy yên ổn gục đầu trên vai của Hạ Cầm nãy giờ, bắt đầu thấy thân thể Hạ Cầm căng cứng, còn cảm nhận được cô đang run.
Lưu Phỉ xoa xoa cằm, cách đứng khá nam tính, suy nghĩ sao nói vậy: “Thật ra, chị cậu và Doãn Chí Đằng cũng khá đẹp đôi. Chị cậu vừa xuất sắc đứng hạng hai toàn khu vực cao trung, Doãn Chí Đằng lại hạng nhất toàn khu vực đại học, trai tài gái sắc! Mà tớ vẫn tò mò sao hai người họ lại biết nhau và yêu nhau nhỉ? Aizzz, muốn biết quá đi! Hâm mộ chết được!”
Tiểu Duy cảm nhận thân thể Hạ Cầm càng rung rẩy hơn đứng giữa trời tuyết mùa đông, bèn vực dậy, liếc Lưu Phỉ: “Phỉ Phỉ, đừng nói nữa!”
“Ơ? Tớ nói không phải hả?” Lưu Phỉ khoanh tay nhìn, không hiểu ý Tiểu Duy vẫn oai oái nói.
Tai Hạ Cầm càng nghe càng lùng bùng, cô hít thở sâu lấy lại bình tĩnh. Cô mím môi, chỉ gật đầu nói thật lòng: “Hai người họ cũng... ừ, đẹp đôi.”
Lưu Phỉ nhìn Hạ Cầm với cười khoái chí như tìm được đồng minh chung lời nói vậy, còn Tiểu Duy nhìn cô với vẻ mặt khác lạ.
Để tránh cho việc bị hỏi và sợ mình có hành động khác lạ, cô bảo mình còn một môn chưa học, nên nói vài điều xong liền chuồng đi mất.
“Tiểu Duy, cậu có thấy Tiểu Hạ ngày càng lạ lùng không?” Lưu Phỉ chống nạnh, đứng nhìn Hạ Cầm khuất bóng.
Tiểu Duy chỉ lắc đầu, khuôn mặt đăm chiêu.
Hạ Cầm dạo về sau chỉ gặp được Hạ An vào mỗi buổi sáng, đôi khi cũng giáp mặt vài lần ở trường. Hạ An hỏi thăm cô vài câu đơn giản, càng làm cô mệt mỏi.
Cô như bị hút hết sức lực, chuyện việc học xưa giờ cô không quan tâm lắm, lúc nào cũng đủ điểm lên lớp, giờ lại nuốt một chữ cũng không vào. Lại là thi cuối cấp, thêm việc điểm thi đại học, làm cô càng suy sụp. Dù sao cao đẳng sư phạm Y điểm vào cũng không gọi là thấp được, so với vài điểm Đại học vẫn ít hơn vài phần.
Còn Hạ An? Chuyện này, chị ấy có thể dễ dàng vượt qua, huống hồ chi còn nhân tài khoa Luật Doãn Chí Đằng bên cạnh.
Càng nghĩ Hạ Cầm càng thấy tương lai mình tăm tối.
Từ khi biết được mối quan hệ giữa Hạ An và Doãn Chí Đằng càng ngày càng tiến triễn tốt đẹp, cô không sao vui vẻ nổi, đầu óc suy viễn lung tung, muốn nổ tung ra.
Cho đến một hôm, suy nghĩ đau, buồn lẫn lộn đó càng nhân đôi.
Hôm đó, vừa hoàn tất thi xong các môn chính, chỉ còn hai môn phụ.
Tắm rửa và uống một cốc nước ấm, Hạ Cầm đang thấy thoải mái hơn, vừa muốn bước vào phòng ôn bài, thì cô nghe tiếng động bên ngoài cổng.
Cô nghe tiếng lách cách mở cửa, Hạ An bước vào nhà.
“Chị về rồi.” Hạ An để giầy mình một bên, xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà.
“Bốp” tiếng chiếc cốc bằng thuỷ tinh trên tay Hạ Cầm rớt xuống đất, vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ, có mảnh còn bắn vào chân cô, rỉ máu.
Hạ An ngẩn đầu dậy nhìn, không ngờ thấy Hạ Cầm đang ngơ ngẩn ra, mặt cắt không còn giọt máu nào.
Vì đèn phòng vàng nhạt le lói, nên trừ những chổ không phát sáng ra được thì toàn là màu đen ánh tí vàng le lói, nên Hạ An không nhìn thấy vết máu trên chân Hạ Cầm, chỉ nghe được một giây trước tiếng thuỷ tinh vỡ.
“Tiểu Hạ em làm rơi cốc hả?” Hạ An bỏ túi xách lên bàn, đi thẳng đến công tắt điện, mở đèn.
Một ánh sáng loé lên, làm Hạ Cầm nheo mắt, lúc này như người từ cõi mộng trở về thực tại, môi còn run run, từ dưới chân nhói lên từng hồi đau như ong chích.
Hạ Cầm nheo mắt, nhìn chằm chằm vào mái tóc của Hạ An. Chị ấy đã cắt ngắn đến vai! Không cần đèn trong nhà, chỉ cần đèn đường hắt vào thôi cũng đủ nhìn thấy mái tóc ngắn kiểu búp bê Nhật của Hạ An.
“Chị... sao lại cắt tóc?” Hạ Cầm kinh hoàng, đôi mắt đầy sợi tơ đỏ. Không vì thiếu ngủ mà vì mái tóc Hạ An nâng niu bấy lâu nay giờ lại ngắn đến xót thương.
Hạ An vuốt mái tóc ngắn ngủn của mình, cười hì hì híp mắt: “Em thấy hợp không?” Sợ em gái mình giận, liền giải thích: “Trời hè nực nội, chị cắt tóc cho mát...”
“Á!” Tiếng thét vọng lên, Hạ An chạy đến ngồi sụp bên chân Hạ Cầm, tay chân luống cuống: “Máu, máu chảy!”
Cô liền đi lấy khăn giấy trong túi xách mình, liền lau đi vết máu, cúi xuống nhìn thấy miễng vỡ thuỷ tinh xung quanh, mai mắn là cô mang dép trong nhà, còn Hạ Cầm thì không. Cô quở trách: “Sao em lại không mang dép trong nhà? Thật là...”
“Tại sao chị phải làm như vậy...” Hạ Cầm khuôn mặt sa sầm cắt ngang lời Hạ An. Cô không tin lời Hạ An nói, cái gì mà cắt cho mát?
Tóc Hạ An, chị ấy còn trân quý hơn điều gì. Mái tóc thướt tha, óng ả. Đó cũng là niềm hãnh diện của Hạ An, một sợi tóc rụng chị ấy còn xót lòng, huống chi bây giờ lại cắt phăng đi, còn lâu Hạ Cầm cô mới tin.
“Tại sao chị lại cắt tóc?” Hạ Cầm lặp lại một lần nữa, lần này giọng đầy đanh thép, không khí xung quanh dường như xuống âm 0 độ.
Hạ An khịt mũi, cúi đầu vừa lau vết máu chảy chân Hạ Cầm vừa cười cười: “Chị và Chí Đằng... bắt đầu... quen nhau rồi.”
“Chị... cắt tóc vì như thế chúng ta dễ phân biệt hơn.” Sợ Hạ Cầm nổi giận, cô nói thêm: “Chị thấy đẹp mà, tóc ngắn nhìn chị trẻ ra vài tuổi luôn!”
Lòng Hạ Cầm dâng lên niềm thống khổ. Nước bọt nó cứ mắc nghẹn ngay cổ họng, không tài nào nuốt xuống nổi.
Cô nắm tay mình lại thành nắm đấm, cố gắng cho mình hít thở đều lại, chỉ buông ra được một câu: “Xem ra Doãn Chí Đằng rất quan trọng đối với chị.”
“Em mệt rồi. Em đi ngủ trước đây!”
Hạ An ngớ người, không hiểu vì sao Hạ Cầm lại giận dỗi, vài câu nói còn có sự mỉa mai trong đó.
Hạ An biết được kết quả, liền chạy đến lớp Hạ Cầm, ôm cô mừng không thể tả hết bằng lời. Hạ Cầm tươi cười vỗ lưng chị mình, tương lai của Hạ An rộng mở, làm em ai lại chẳng vui lây.
Hạ Cầm vẫn đạp xe đến trường, thay vào đó, Hạ An đã chuyển qua đi xe bus.
Chân Hạ Cầm đôi khi vẫn còn đau, chỉ vài ba giây rồi lại hết, cứ như đang nhói theo chế độ vậy.
Cô đã xin đơn rời khỏi nhóm múa của cô giáo Vân, từ bỏ môn học mà mình bắt đầu vào cao trung đã đăng ký với tâm tình đầy phấn khích, chỉ vì một bàn chân đã không còn “lành lặn” theo cách nghĩ của cô, khi xoay chuyển bằng chân, lại nhói lên từng cơn khiến cô phải cau mày gục xuống. Cô cũng chẳng muốn làm khó với cô Vân hơn, cho dù cô Vân nhìn cô với đôi mắt tiếc nuối. Nói sao đây, chân cô đã trật quá lâu mới dùng thuốc, đi bó chân, đi vẫn sẽ bình thường, vận động mạnh là điều không thể nữa...
Hạ Cầm cứ bần thần chạy theo đuôi xe số 4, xe dừng cô dừng, xe chạy cô chạy, cho đến khi tới trường. Dần dà, tập thành thói quen khi nào không hay.
Từ miệng Hạ An, cô cũng biết được Doãn Chí Đằng đứng đầu khu vực đại học, được thưởng một suất học bổng lên thạc sỹ của trường đại học danh tiếng Yale.
Đến lúc này, Hạ Cầm chẳng còn mơ tưởng gì thêm nữa. Đầu óc cô không thông minh như Hạ An, không biết cách nói chuyện như Hạ An, lại chẳng có năng khiếu gì, cả việc đơn giản nhất là cười xã giao còn không được huống gì muốn mọi người đều yêu mến. Chị ấy xứng đáng hơn cô để ở bên Doãn Chí Đằng.
Mà nghĩ lại, xứng đáng hay không đến lượt cô nhận xét, chỉ qua là nhận nhầm người, cô cũng chỉ là kẻ bất đắc dĩ trong chuyện tình cảm của họ.
Thế còn tình cảm của cô thì sao? Từ một phía, chẳng đáng một xu. Cô cũng giống như bao cô gái thầm yêu mến Doãn Chí Đằng.
Anh không biết và cũng chẳng cần biết...
Hạ Cầm ngồi thở dài. Bắt đầu biết yêu đã thành đơn phương rồi... cô không bắt mình phải từ bỏ Doãn Chí Đằng, vì cô càng cố gắng lại càng nhớ anh nhiều thêm, nên cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, đến một lúc nào đó tự giác cô sẽ quên hết. Trong đầu cô đôi khi có suy nghĩ ngu ngốc rằng: Thật may mắn là Doãn Chí Đằng yêu Hạ An, như thế cô cũng có chút cam lòng, vì nhớ lại những hình ảnh lúc trước, cô đã được anh nắm tay và nói chuyện, được nhầm lẫn là Hạ An, được biết rung động đầu đời là như thế nào.
Thế mà một phút giây lơ đãng, cô lại chẳng thấy thoả mãn tí nào... vì dường như chuyện tình cảm của Hạ An đang rất tốt. Khuôn mặt lúc nào cũng hồng hào, càng làm Hạ An xinh đẹp nay rực rỡ hơn nữa. Khi ở nhà, Hạ An luôn ôn khư khư di động, giống như cô gái biết yêu đợi tin nhắn từ bạn trai mình vậy.
Hạ Cầm càng lúc càng có khoảng cách với Hạ An.
Cô cũng đã hiểu vì sao mình bần thần suốt mấy hôm. Càng không thể tiếp xúc với Hạ An tự nhiên nữa, cũng như cả Lưu Phỉ và Tiểu Duy bị vạ lây.
Tiểu Duy và Lưu Phỉ cũng chẳng biết lí do Hạ Cầm cứ chui rúc như con rùa nhỏ cô đơn, dù cười đó, mà nụ cười lại gượng gạo vô cùng, nhìn vào đã biết giả tạo.
Cô ngồi dùng cơm trưa một mình, đôi mắt đờ đẫn xúc từng muỗng cơm nhạt nhẽo.
Vừa lúc đó, Lưu Phỉ cùng Tiểu Duy chạy đến, trên mặt còn nét hoang mang.
“Tiểu Hạ!” Lưu Phỉ nói như hét lên.
Tiểu Duy thì mềm mỏng hơn, ngồi xuống cạnh cô nói: “Bọn tớ có hai điều muốn hỏi cậu. Cậu phải trả lời rõ ràng, không thì đừng trách bọn tớ!”
“Các cậu hỏi đi.” Hạ Cầm vừa nhai cơm vừa nói.
“Tại sao cậu lại viết vào đơn nguyện vọng thi vào trường Cao đẳng sư phạm Y?” Tiểu Duy nhanh nhảo hỏi. “Cậu biết rõ hai tụi tớ sẽ thi vào Đại học Trùng Lâm cơ mà?”
Thở hắt, Hạ Cầm nhàn nhạ trả lời nhưng đã học thuộc sẵng: “Tớ biết thực lực học tập mình ra sao, ngôi trường đó sẽ hợp với những người như tớ.”
Tiểu Duy không phục, cô tức giận lay lay vai Hạ Cầm: “Cậu nghĩ gì vậy? Sao lại xem thường mình như thế? Cậu có thể chăm chỉ học hơn mà? Có thể nhờ chị cậu dạy kèm...”
Chưa hết câu đã bị Hạ Cầm cắt phăng ý định đó: “Chị mình cũng bận túi bụi cho việc thi vào Đại học S.”
Hết cách, Tiểu Duy nói giọng càng thê lương: “Cậu không thể vì tụi tớ sao?”
“Vì tụi cậu, ai sẽ vì tớ đây?” Giọng Hạ Cầm càng thảm thiết hơn: “Bốn năm làm bạn bè, hai cậu phải hiểu rõ hơn tớ chứ? Tớ là đứa chẳng có năng lực gì cả, học lực thấp, lên lớp đã là mai mắn lắm rồi. Điểm để vào Cao đẳng sư phạm Y thấp hơn nhiều trường khác, tớ nghĩ mình chỉ vào được mỗi chỗ đó.”
Tiểu Duy gục đầu lên vai Hạ Cầm. Ôm lấy cô, không nói thêm gì cả.
Cô thở dài, vuốt lưng Tiểu Duy.
“Còn một điều nữa!” Lưu Phỉ mắt lửa hừng hực nhìn Hạ Cầm: “Cậu phải nói rõ tớ biết, Doãn Chí Đằng và chị cậu đang hẹn hò đúng không?”
Hạ Cầm không giật mình, chỉ có thân thể đang run. Cô ỡm ờ vờ như không biết, lắc đầu: “Tớ không biết.”
Lưu Phỉ nhăn mày, nói rõ ngọn ngành: “Sáng nay có vài người trong trường thấy chị cậu cùng Doãn Chí Đằng ngồi trên chuyến xe bus 4. Hai người tình tứ lắm, lúc chị cậu xuống xe, Doãn Chí Đằng còn chẳng muốn rời tay, cứ lưu lưu luyến luyến với chị cậu. Cậu làm em, không lẽ không biết?”
Hạ Cầm thở dài, giọng đầy bi thương, trả lời: “Chuyện tình cảm là chuyện riêng tư của Hạ An, tớ không nhất định phải biết, trừ khi chị ấy muốn kể.”
Cô biện minh cho lời nói dối của mình, một phần đó là chuyện riêng tư của Hạ An, một phần cô thật sự vẫn không chịu nổi sự thật này, nói trắng ra cô không chấp nhận được!
Tiểu Duy yên ổn gục đầu trên vai của Hạ Cầm nãy giờ, bắt đầu thấy thân thể Hạ Cầm căng cứng, còn cảm nhận được cô đang run.
Lưu Phỉ xoa xoa cằm, cách đứng khá nam tính, suy nghĩ sao nói vậy: “Thật ra, chị cậu và Doãn Chí Đằng cũng khá đẹp đôi. Chị cậu vừa xuất sắc đứng hạng hai toàn khu vực cao trung, Doãn Chí Đằng lại hạng nhất toàn khu vực đại học, trai tài gái sắc! Mà tớ vẫn tò mò sao hai người họ lại biết nhau và yêu nhau nhỉ? Aizzz, muốn biết quá đi! Hâm mộ chết được!”
Tiểu Duy cảm nhận thân thể Hạ Cầm càng rung rẩy hơn đứng giữa trời tuyết mùa đông, bèn vực dậy, liếc Lưu Phỉ: “Phỉ Phỉ, đừng nói nữa!”
“Ơ? Tớ nói không phải hả?” Lưu Phỉ khoanh tay nhìn, không hiểu ý Tiểu Duy vẫn oai oái nói.
Tai Hạ Cầm càng nghe càng lùng bùng, cô hít thở sâu lấy lại bình tĩnh. Cô mím môi, chỉ gật đầu nói thật lòng: “Hai người họ cũng... ừ, đẹp đôi.”
Lưu Phỉ nhìn Hạ Cầm với cười khoái chí như tìm được đồng minh chung lời nói vậy, còn Tiểu Duy nhìn cô với vẻ mặt khác lạ.
Để tránh cho việc bị hỏi và sợ mình có hành động khác lạ, cô bảo mình còn một môn chưa học, nên nói vài điều xong liền chuồng đi mất.
“Tiểu Duy, cậu có thấy Tiểu Hạ ngày càng lạ lùng không?” Lưu Phỉ chống nạnh, đứng nhìn Hạ Cầm khuất bóng.
Tiểu Duy chỉ lắc đầu, khuôn mặt đăm chiêu.
Hạ Cầm dạo về sau chỉ gặp được Hạ An vào mỗi buổi sáng, đôi khi cũng giáp mặt vài lần ở trường. Hạ An hỏi thăm cô vài câu đơn giản, càng làm cô mệt mỏi.
Cô như bị hút hết sức lực, chuyện việc học xưa giờ cô không quan tâm lắm, lúc nào cũng đủ điểm lên lớp, giờ lại nuốt một chữ cũng không vào. Lại là thi cuối cấp, thêm việc điểm thi đại học, làm cô càng suy sụp. Dù sao cao đẳng sư phạm Y điểm vào cũng không gọi là thấp được, so với vài điểm Đại học vẫn ít hơn vài phần.
Còn Hạ An? Chuyện này, chị ấy có thể dễ dàng vượt qua, huống hồ chi còn nhân tài khoa Luật Doãn Chí Đằng bên cạnh.
Càng nghĩ Hạ Cầm càng thấy tương lai mình tăm tối.
Từ khi biết được mối quan hệ giữa Hạ An và Doãn Chí Đằng càng ngày càng tiến triễn tốt đẹp, cô không sao vui vẻ nổi, đầu óc suy viễn lung tung, muốn nổ tung ra.
Cho đến một hôm, suy nghĩ đau, buồn lẫn lộn đó càng nhân đôi.
Hôm đó, vừa hoàn tất thi xong các môn chính, chỉ còn hai môn phụ.
Tắm rửa và uống một cốc nước ấm, Hạ Cầm đang thấy thoải mái hơn, vừa muốn bước vào phòng ôn bài, thì cô nghe tiếng động bên ngoài cổng.
Cô nghe tiếng lách cách mở cửa, Hạ An bước vào nhà.
“Chị về rồi.” Hạ An để giầy mình một bên, xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà.
“Bốp” tiếng chiếc cốc bằng thuỷ tinh trên tay Hạ Cầm rớt xuống đất, vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ, có mảnh còn bắn vào chân cô, rỉ máu.
Hạ An ngẩn đầu dậy nhìn, không ngờ thấy Hạ Cầm đang ngơ ngẩn ra, mặt cắt không còn giọt máu nào.
Vì đèn phòng vàng nhạt le lói, nên trừ những chổ không phát sáng ra được thì toàn là màu đen ánh tí vàng le lói, nên Hạ An không nhìn thấy vết máu trên chân Hạ Cầm, chỉ nghe được một giây trước tiếng thuỷ tinh vỡ.
“Tiểu Hạ em làm rơi cốc hả?” Hạ An bỏ túi xách lên bàn, đi thẳng đến công tắt điện, mở đèn.
Một ánh sáng loé lên, làm Hạ Cầm nheo mắt, lúc này như người từ cõi mộng trở về thực tại, môi còn run run, từ dưới chân nhói lên từng hồi đau như ong chích.
Hạ Cầm nheo mắt, nhìn chằm chằm vào mái tóc của Hạ An. Chị ấy đã cắt ngắn đến vai! Không cần đèn trong nhà, chỉ cần đèn đường hắt vào thôi cũng đủ nhìn thấy mái tóc ngắn kiểu búp bê Nhật của Hạ An.
“Chị... sao lại cắt tóc?” Hạ Cầm kinh hoàng, đôi mắt đầy sợi tơ đỏ. Không vì thiếu ngủ mà vì mái tóc Hạ An nâng niu bấy lâu nay giờ lại ngắn đến xót thương.
Hạ An vuốt mái tóc ngắn ngủn của mình, cười hì hì híp mắt: “Em thấy hợp không?” Sợ em gái mình giận, liền giải thích: “Trời hè nực nội, chị cắt tóc cho mát...”
“Á!” Tiếng thét vọng lên, Hạ An chạy đến ngồi sụp bên chân Hạ Cầm, tay chân luống cuống: “Máu, máu chảy!”
Cô liền đi lấy khăn giấy trong túi xách mình, liền lau đi vết máu, cúi xuống nhìn thấy miễng vỡ thuỷ tinh xung quanh, mai mắn là cô mang dép trong nhà, còn Hạ Cầm thì không. Cô quở trách: “Sao em lại không mang dép trong nhà? Thật là...”
“Tại sao chị phải làm như vậy...” Hạ Cầm khuôn mặt sa sầm cắt ngang lời Hạ An. Cô không tin lời Hạ An nói, cái gì mà cắt cho mát?
Tóc Hạ An, chị ấy còn trân quý hơn điều gì. Mái tóc thướt tha, óng ả. Đó cũng là niềm hãnh diện của Hạ An, một sợi tóc rụng chị ấy còn xót lòng, huống chi bây giờ lại cắt phăng đi, còn lâu Hạ Cầm cô mới tin.
“Tại sao chị lại cắt tóc?” Hạ Cầm lặp lại một lần nữa, lần này giọng đầy đanh thép, không khí xung quanh dường như xuống âm 0 độ.
Hạ An khịt mũi, cúi đầu vừa lau vết máu chảy chân Hạ Cầm vừa cười cười: “Chị và Chí Đằng... bắt đầu... quen nhau rồi.”
“Chị... cắt tóc vì như thế chúng ta dễ phân biệt hơn.” Sợ Hạ Cầm nổi giận, cô nói thêm: “Chị thấy đẹp mà, tóc ngắn nhìn chị trẻ ra vài tuổi luôn!”
Lòng Hạ Cầm dâng lên niềm thống khổ. Nước bọt nó cứ mắc nghẹn ngay cổ họng, không tài nào nuốt xuống nổi.
Cô nắm tay mình lại thành nắm đấm, cố gắng cho mình hít thở đều lại, chỉ buông ra được một câu: “Xem ra Doãn Chí Đằng rất quan trọng đối với chị.”
“Em mệt rồi. Em đi ngủ trước đây!”
Hạ An ngớ người, không hiểu vì sao Hạ Cầm lại giận dỗi, vài câu nói còn có sự mỉa mai trong đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.