Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn
Chương 30: Giông bão
Tiểu Kết Ngủ Ngày (anbuchihi)
16/12/2017
“Viêm phổi?” Hạ Cầm giật mình.
Người bác sĩ trẻ sau khi khám xong cho Đậu Đậu, gặp Hạ Cầm thông báo kết quả.
Đậu Đậu còn không biết bệnh viêm phổi là gì, cứ ngồi trong lòng Hạ Cầm nghịch tóc cô, miệng cười thích thú lắm.
“Thật may là kịp thời phát hiện sớm, nên không nghiêm trọng.” Người bác sĩ trẻ trấn an.
Anh ta kê một đơn thuốc, nhìn lần lượt lại mấy lần, cuối cùng đưa đến tay Hạ Cầm.
Hạ Cầm đọc toàn tên thuốc, liều dùng khá nhiều. Cô cau mày, chất vấn: “Chỉ uống thuốc thôi sao? Không cần có biện pháp gì thêm à bác sĩ?”
Anh ta chỉ liếc nhìn cô một lần, xong hờ hững đáp: “Bệnh chỉ vừa kịp phát hiện, không có tình hình xấu gì cả. Cô cứ cho cậu nhóc uống kháng sinh điều đặn, bệnh cũng không cần phải ở bệnh viện theo dõi, cô có thể theo dõi cậu nhóc ở nhà.”
Trước khi bước ra gọi bệnh nhân mới, anh ta còn nói thêm: “Nhớ là để phòng ốc không bụi bậm, cũng không nên để gió lạnh luồng vào nhà quá nhiều, giữ ấm cho cậu bé, đừng để cảm lạnh. Thời tiết tháng này rất xấu. Tuần sau đến tái khám lại.”
Nói xong, anh ta dùng biện pháp gọi bệnh nhân mới để tiễn khách cũ là Hạ Cầm.
Hạ Cầm đờ đẫn bế Đậu Đậu bước đi chậm rãi ra khỏi cổng bệnh viện.
Bệnh Viêm phổi? Không phải mới hai tuần trước còn bảo là Nhiễm khuẩn hô hấp cấp tính sao? Còn bảo uống thuốc điều đặn sẽ nhanh khỏi thôi.
Đậu Đậu bắt đầu có dấu hiệu bệnh là hơn hai tuần trước, sổ mũi có, ho khan có, thở gấp có, tất cả điều xảy ra khi từ nhà trẻ về.
Đó là nhà trẻ tư thục Hạ Cầm đã gửi Đậu Đậu đến hơn hai năm nay, bây giờ lại có dấu hiệu bị bệnh, làm mẹ như cô không khỏi sinh nghi ngờ.
Mà vội nghĩ lại, có lẽ Đậu Đậu bệnh do môi trường, thời tiết xung quanh thay đổi thôi, cũng có thể là do cô... do cô đã không chăm lo tốt cho Đậu Đậu.
Hạ Cầm gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Lâm, báo cáo tình hình. Làm Lâm Lâm phải hét thanh trong điện thoại, bảo về nhà đợi cô, cô sẽ dẫn đến một bác sĩ tư quen biết khám lại, cô không tin Đậu Đậu viêm phổi.
Lúc hai người từ bệnh viện tư đó ra về, kết quả vẫn là Viêm phổi. Lâm Lâm yểu xìu như quả bóng xì hơi, còn lẩm bẩm trong miệng là từ: “Không tin được!”
Dù vị bác sĩ trung niêm kia bảo, chỉ là mới bắt đầu phát bệnh, không có gì nghiêm trọng nhưng cứ nhìn mặt Hạ Cầm và Lâm Lâm là thấy: Cực kỳ nghiêm trọng!!!
Đứa trẻ nhỏ đáng yêu này, mũm mĩm này, đôi mắt tròn xoe lay láy này, khuôn mặt lúc nào cũng cười tươi như hoa này, ai làm sao mà tin được đang phát bệnh kia chứ.
Tâm trạng của hai người mẹ trẻ nặng nề càng nặng nề!
Tối đó, không khí vui vẻ ồn ào từ tivi phát chương trình hài kịch không làm hai người tâm trạng đỡ u sầu miếng nào. Chỉ có Đậu Đậu không hiểu chuyện, cầm lấy chiếc xe cần cẩu đồ chơi đẩy khắp nhà, miệng giả tiếng máy “brừm brừm!”
“Tớ sẽ nghỉ việc ở công ty vậy.” Đó là lời Hạ Cầm nói sau một hồi im lặng.
“Ế! Đâu được! Cậu mới vừa “lên chức” không bao lâu, nghỉ ngang như thế vừa mất tiền vừa mất công việc ổn định.” Lâm Lâm can ngăn.
“Chứ... Đậu Đậu...” Hạ Cầm ngập ngừng.
Lâm Lâm trấn an: “Không sao! Đậu Đậu vừa bị bệnh thôi, viêm phổi không phải là bệnh nan y, kiên trì chữa trị sẽ khỏi!”
“Haizz, thời gian này, tớ bận, cậu cũng bận, để Đậu Đậu ở nhà trẻ mãi cũng không phải là cách. Làm sao đây...”
“Trước tiên trong một tuần lễ tới, tớ và cậu cứ xin mỗi chiều về sớm hơn một tí, đón Đậu Đậu về chăm, đợi tái khám xong tính tiếp. Ở nhà trẻ, các cô rất thương Đậu Đậu, tớ tin, Đậu Đậu sẽ ổn thôi. Suốt hai năm nay, cậu không thấy Đậu Đậu rất khoẻ mạnh sao? Ngoại trừ mấy bệnh lặt vặt con nít thường bị một hai ngày rồi hết, thì đâu xảy ra gì nữa đâu cơ chứ?”
Hạ Cầm nghe sao chỗ nào cũng thấy Lâm Lâm nói có tình đạt lí gớm. Không phản biện được.
Buổi sáng, đợi Lâm Lâm chở Đậu Đậu đến nhà trẻ, cô liền đi tàu điện ngầm cho nhanh đến công ty.
Từ buổi sáng cô đã không thấy Trưởng phòng Trác đâu.
Cho khi đến trưa, cô bắt gặp anh từ thang máy bước ra, anh nhìn thấy cô, mỉm cười hối lỗi: “Sáng có việc, nên quên thông báo cho em.”
Cô gật đầu, giọng rất bao dung: “Vâng.”
Trưởng phòng Trác nhìn Hạ Cầm một hồi, mới thong dong bước đi.
“Bên phòng Tài vụ đã gửi email cho em chưa?” Trưởng phòng Trác bước chân dài đi vào văn phòng của mình.
“Vâng, đã gửi rồi. Tôi cũng đã photo ra một bản để trên bàn làm việc của Trưởng phòng.” Hạ Cầm trả lời.
“Tốt!”
Hạ Cầm đi theo Trưởng phòng Trác vào phòng, đưa anh xem lịch họp trong ngày, các văn bản cần ký và những hợp đồng đang cần xem xét.
Hai người trao đổi rất lâu trong phòng, anh càng thuyết phục được mình rằng: Anh chọn người quả không sai!
Hạ Cầm khéo léo, điềm tĩnh, rất được việc. Một tháng nay, công việc của phòng trở nên nhiều đơn đặt hàng, Hạ Cầm có hôm cùng anh đến tối mịt mới tan ca. Cô tiếp thu công việc rất nhanh, dù đôi khi vẫn mắc lỗi, nhưng đối với anh, như thế đã rất là tốt đối với người mới.
Lúc trao đổi vài vấn đề khúc mắc trong bản hợp đồng khách hàng cùng Trưởng phòng Trác, cô hăng say chỉ ra điểm lỗi và điểm tốt. Cô nào biết khi cô đang tập trung như thế, trong người cô toả ra nét cuốn hút đầy phong tình. Đôi môi đầy đặn được tô một lớp son bóng màu hồng nhạt trong ngọt ngào chỉ muốn cắn một phát. Khuôn mặt nghiên nghiên lộ qua khuôn hàm góc cạnh như gọt giũa, đôi mắt đã rũ xuống hàng mi dày, đôi khi khẽ động. Mái tóc được buột cao lưa thưa vài sợi tóc dài rũ xuống má, vừa thanh thuần lại mong manh như sương sớm. Trong cô trẻ hơn số tuổi hai mươi sáu.
Trưởng phòng Trác càng nhìn, tay chân càng bức rức khó chịu. Anh lấy hai ngón tay xoa xoa hai huyệt Thái Dương, xong đến mũi, che đi khoé miệng đang cười khổ.
Hạ Cầm nhướng mày, nhìn Trưởng phòng Trác có lẽ đang đau đầu, cô bèn hỏi thăm: “Trưởng phòng Trác, anh không sao chứ?”
“À, không sao, không sao!” Anh định thần lại nét cười ôn hoà.
Anh liền thấy cô cười nhẹ nhõm, đôi mắt đen thẳm ấy, sao nhìn lâu lại như bị hút hồn thế này.
Anh lắc đầu cho tỉnh táo, nghe Hạ Cầm nói tiếp. “Về bản hợp đồng bên Dực tiên sinh, ngài ấy muốn trực tiếp bàn chuyện cùng Trưởng phòng Trác. Thế Trưởng phòng Trác muốn sao ạ?”
“Hẹn thời gian.” Trưởng phòng Trác nhìn Hạ Cầm cúi đầu viết vào cuốn sổ nhỏ luôn đem theo bên cạnh cô. Nét chữ nhỏ nhắn, đáng yêu như cô vậy.
“Vâng!”
Trưởng phòng Trác gật đầu nhẹ phụ hoạ.
Trong phòng bỗng chốc im lặng như tờ.
...
“Còn gì nữa không?” Trưởng phòng Trác hỏi sau khi cứ thấy cô chần chừ.
“À, còn một chuyện... không biết Trưởng phòng Trác... à, ừ...”
“Em cứ nói.”
“Tôi, tôi muốn xin phép Trưởng phòng Trác một tuần lễ này có thể cho tôi về sớm hơn mọi người hai tiếng đồng hồ không? Vì con tôi đang bệnh, mà nhà lại không có ai chăm sóc.”
“Con em bị bệnh gì?” Trưởng phòng Trác cau mày.
Hạ Cầm thành thật khai báo: “Viêm phổi.”
“Ồ, nhà em không còn ai chăm sóc cho con em sao? Nhà chỉ có hai mẹ con?” Trưởng phòng Trác không hiểu sao anh lại quan tâm đến vấn đề này.
“Dạ không, còn một người bạn ở chung nữa. Nhưng cô ấy cũng bận việc suốt ngày.” Hạ Cầm thành thật khai báo lần hai .
“Ồ...” Anh ồ lên một tiếng.
Trưởng phòng Trác dường như đã suy nghĩ được điều gì đó rất vui vẻ, anh gật đầu đồng ý: “Tôi cũng rất muốn cho em nghỉ phép một tuần lễ này, nhưng đang trong thời gian cao điểm của CDA, đành không được. Cứ theo như ý kiến của em đi, đến ba giờ chiều mỗi ngày em cứ đánh dấu ở bảng chấm công rồi về.”
Hạ Cầm sung sướng, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, “Cám ơn Trưởng phòng Trác, cám ơn Trưởng phòng Trác!”
“Tôi tên Trác Viễn, em biết rồi đúng chứ?”
Hạ Cầm chớp mắt không hiểu ý tứ lời nói của Trác Viễn: “Vâng?”
“À, không có gì. Em lui ra đi.” Trác Viễn xoay ghế xoay ra cửa sổ bằng kính, vờ như muốn nghỉ ngơi.
“Vâng! Trưởng phòng Trác...” Hạ Cầm cúi đầu chào, rời đi.
Trác Viễn thở dài.
Ba ngày sau, Hạ Cầm đã hẹn với Thư ký của Dực tiên sinh về thời gian gặp mặt.
Một buổi tối, trời đông đầy tuyết.
Cô rời nhà sau khi đã làm bữa tối cho Đậu Đậu ăn và dỗ cậu đi ngủ sớm.
Trác Viễn đến rước, cô cũng không khách sáo mà bước vào ngồi, đỡ được đồng nào đi tàu điện ngầm thì đỡ đồng ấy. Lại thêm là tăng ca lần này, cô sẽ được thêm ba trăm tệ tiền công nha.
Nhà hàng Hoa Biển, là nhà hàng bốn sao đầy sang trọng của Thành phố D. Dực tiên sinh đang có công việc nên ở lại Thành phố D một tuần, nếu bản hợp đồng này thành công, phòng Kinh doanh sẽ được Đại Bos tặng một khoảng hoa hồng rất hời.
Lúc cô bước vào nhà hàng cùng Trác Viễn, cô không khỏi cảm thán cách phục vụ chu đáo của nhà hàng này. Ờ, ngoại trừ lần đó đi cùng Hạ An và Doãn Chí Đằng vào nhà hàng sang trọng ở Thành phố S, thì cô chưa có dịp đi đến những nơi như vầy lần nào nữa.
Vì khi cô bước ra đời, trên người không có bao nhiêu tiền. Nên cô đã học cách tiết kiệm tiền, để cuộc sống sau này của Đậu Đậu không vất vả như cô từng trải qua.
Hai người ngồi trong phòng ăn đã đặt trước, đợi Dực tiên sinh xuất hiện. Thời gian cứ tí tách trôi, làm cô nuốt nước miếng vì hồi hộp.
Đây là mối làm ăn lớn, không thể khinh suất được, nên xảy ra sự căng thẳng cũng là lẽ thường tình.
Không lâu sau...
Tiếng mở cửa, Hạ Cầm và Trác Viễn đứng dậy. Bước vào là người đàn ông lịch lãm trong bộ vest đỏ đô áo sơ mi đen, dáng cao không thua kém gì Trác Viễn, theo sau là một cô gái trong trang phục công sở. Cô đoán, người đàn ông mặc vest là Dực tiên sinh, còn cô gái theo sau là Thư ký của anh.
“Chào anh! Dực tiên sinh.” Trác Viễn cười tươi, đưa bàn tay ra phía trước.
Dực Thanh nhếch miệng cười, bắt tay lại. “Chào anh Trác, nghe danh đã lâu.”
“Anh khách sáo quá!” Trác Viễn nghiên đầu nhìn Hạ Cầm, giới thiệu: “Đây là Thư ký của tôi, Cố Hạ Cầm.”
Hạ Cầm nghe cái tên Dực Thanh sao quen quen lắm, lúc nhìn khuôn mặt còn quen hơn. Tạm thời lại chưa nhớ là ai.
Mà người tên Dực Thanh đó, đã hốt hoảng hét lên: “Chị dâu!!!”
Người bác sĩ trẻ sau khi khám xong cho Đậu Đậu, gặp Hạ Cầm thông báo kết quả.
Đậu Đậu còn không biết bệnh viêm phổi là gì, cứ ngồi trong lòng Hạ Cầm nghịch tóc cô, miệng cười thích thú lắm.
“Thật may là kịp thời phát hiện sớm, nên không nghiêm trọng.” Người bác sĩ trẻ trấn an.
Anh ta kê một đơn thuốc, nhìn lần lượt lại mấy lần, cuối cùng đưa đến tay Hạ Cầm.
Hạ Cầm đọc toàn tên thuốc, liều dùng khá nhiều. Cô cau mày, chất vấn: “Chỉ uống thuốc thôi sao? Không cần có biện pháp gì thêm à bác sĩ?”
Anh ta chỉ liếc nhìn cô một lần, xong hờ hững đáp: “Bệnh chỉ vừa kịp phát hiện, không có tình hình xấu gì cả. Cô cứ cho cậu nhóc uống kháng sinh điều đặn, bệnh cũng không cần phải ở bệnh viện theo dõi, cô có thể theo dõi cậu nhóc ở nhà.”
Trước khi bước ra gọi bệnh nhân mới, anh ta còn nói thêm: “Nhớ là để phòng ốc không bụi bậm, cũng không nên để gió lạnh luồng vào nhà quá nhiều, giữ ấm cho cậu bé, đừng để cảm lạnh. Thời tiết tháng này rất xấu. Tuần sau đến tái khám lại.”
Nói xong, anh ta dùng biện pháp gọi bệnh nhân mới để tiễn khách cũ là Hạ Cầm.
Hạ Cầm đờ đẫn bế Đậu Đậu bước đi chậm rãi ra khỏi cổng bệnh viện.
Bệnh Viêm phổi? Không phải mới hai tuần trước còn bảo là Nhiễm khuẩn hô hấp cấp tính sao? Còn bảo uống thuốc điều đặn sẽ nhanh khỏi thôi.
Đậu Đậu bắt đầu có dấu hiệu bệnh là hơn hai tuần trước, sổ mũi có, ho khan có, thở gấp có, tất cả điều xảy ra khi từ nhà trẻ về.
Đó là nhà trẻ tư thục Hạ Cầm đã gửi Đậu Đậu đến hơn hai năm nay, bây giờ lại có dấu hiệu bị bệnh, làm mẹ như cô không khỏi sinh nghi ngờ.
Mà vội nghĩ lại, có lẽ Đậu Đậu bệnh do môi trường, thời tiết xung quanh thay đổi thôi, cũng có thể là do cô... do cô đã không chăm lo tốt cho Đậu Đậu.
Hạ Cầm gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Lâm, báo cáo tình hình. Làm Lâm Lâm phải hét thanh trong điện thoại, bảo về nhà đợi cô, cô sẽ dẫn đến một bác sĩ tư quen biết khám lại, cô không tin Đậu Đậu viêm phổi.
Lúc hai người từ bệnh viện tư đó ra về, kết quả vẫn là Viêm phổi. Lâm Lâm yểu xìu như quả bóng xì hơi, còn lẩm bẩm trong miệng là từ: “Không tin được!”
Dù vị bác sĩ trung niêm kia bảo, chỉ là mới bắt đầu phát bệnh, không có gì nghiêm trọng nhưng cứ nhìn mặt Hạ Cầm và Lâm Lâm là thấy: Cực kỳ nghiêm trọng!!!
Đứa trẻ nhỏ đáng yêu này, mũm mĩm này, đôi mắt tròn xoe lay láy này, khuôn mặt lúc nào cũng cười tươi như hoa này, ai làm sao mà tin được đang phát bệnh kia chứ.
Tâm trạng của hai người mẹ trẻ nặng nề càng nặng nề!
Tối đó, không khí vui vẻ ồn ào từ tivi phát chương trình hài kịch không làm hai người tâm trạng đỡ u sầu miếng nào. Chỉ có Đậu Đậu không hiểu chuyện, cầm lấy chiếc xe cần cẩu đồ chơi đẩy khắp nhà, miệng giả tiếng máy “brừm brừm!”
“Tớ sẽ nghỉ việc ở công ty vậy.” Đó là lời Hạ Cầm nói sau một hồi im lặng.
“Ế! Đâu được! Cậu mới vừa “lên chức” không bao lâu, nghỉ ngang như thế vừa mất tiền vừa mất công việc ổn định.” Lâm Lâm can ngăn.
“Chứ... Đậu Đậu...” Hạ Cầm ngập ngừng.
Lâm Lâm trấn an: “Không sao! Đậu Đậu vừa bị bệnh thôi, viêm phổi không phải là bệnh nan y, kiên trì chữa trị sẽ khỏi!”
“Haizz, thời gian này, tớ bận, cậu cũng bận, để Đậu Đậu ở nhà trẻ mãi cũng không phải là cách. Làm sao đây...”
“Trước tiên trong một tuần lễ tới, tớ và cậu cứ xin mỗi chiều về sớm hơn một tí, đón Đậu Đậu về chăm, đợi tái khám xong tính tiếp. Ở nhà trẻ, các cô rất thương Đậu Đậu, tớ tin, Đậu Đậu sẽ ổn thôi. Suốt hai năm nay, cậu không thấy Đậu Đậu rất khoẻ mạnh sao? Ngoại trừ mấy bệnh lặt vặt con nít thường bị một hai ngày rồi hết, thì đâu xảy ra gì nữa đâu cơ chứ?”
Hạ Cầm nghe sao chỗ nào cũng thấy Lâm Lâm nói có tình đạt lí gớm. Không phản biện được.
Buổi sáng, đợi Lâm Lâm chở Đậu Đậu đến nhà trẻ, cô liền đi tàu điện ngầm cho nhanh đến công ty.
Từ buổi sáng cô đã không thấy Trưởng phòng Trác đâu.
Cho khi đến trưa, cô bắt gặp anh từ thang máy bước ra, anh nhìn thấy cô, mỉm cười hối lỗi: “Sáng có việc, nên quên thông báo cho em.”
Cô gật đầu, giọng rất bao dung: “Vâng.”
Trưởng phòng Trác nhìn Hạ Cầm một hồi, mới thong dong bước đi.
“Bên phòng Tài vụ đã gửi email cho em chưa?” Trưởng phòng Trác bước chân dài đi vào văn phòng của mình.
“Vâng, đã gửi rồi. Tôi cũng đã photo ra một bản để trên bàn làm việc của Trưởng phòng.” Hạ Cầm trả lời.
“Tốt!”
Hạ Cầm đi theo Trưởng phòng Trác vào phòng, đưa anh xem lịch họp trong ngày, các văn bản cần ký và những hợp đồng đang cần xem xét.
Hai người trao đổi rất lâu trong phòng, anh càng thuyết phục được mình rằng: Anh chọn người quả không sai!
Hạ Cầm khéo léo, điềm tĩnh, rất được việc. Một tháng nay, công việc của phòng trở nên nhiều đơn đặt hàng, Hạ Cầm có hôm cùng anh đến tối mịt mới tan ca. Cô tiếp thu công việc rất nhanh, dù đôi khi vẫn mắc lỗi, nhưng đối với anh, như thế đã rất là tốt đối với người mới.
Lúc trao đổi vài vấn đề khúc mắc trong bản hợp đồng khách hàng cùng Trưởng phòng Trác, cô hăng say chỉ ra điểm lỗi và điểm tốt. Cô nào biết khi cô đang tập trung như thế, trong người cô toả ra nét cuốn hút đầy phong tình. Đôi môi đầy đặn được tô một lớp son bóng màu hồng nhạt trong ngọt ngào chỉ muốn cắn một phát. Khuôn mặt nghiên nghiên lộ qua khuôn hàm góc cạnh như gọt giũa, đôi mắt đã rũ xuống hàng mi dày, đôi khi khẽ động. Mái tóc được buột cao lưa thưa vài sợi tóc dài rũ xuống má, vừa thanh thuần lại mong manh như sương sớm. Trong cô trẻ hơn số tuổi hai mươi sáu.
Trưởng phòng Trác càng nhìn, tay chân càng bức rức khó chịu. Anh lấy hai ngón tay xoa xoa hai huyệt Thái Dương, xong đến mũi, che đi khoé miệng đang cười khổ.
Hạ Cầm nhướng mày, nhìn Trưởng phòng Trác có lẽ đang đau đầu, cô bèn hỏi thăm: “Trưởng phòng Trác, anh không sao chứ?”
“À, không sao, không sao!” Anh định thần lại nét cười ôn hoà.
Anh liền thấy cô cười nhẹ nhõm, đôi mắt đen thẳm ấy, sao nhìn lâu lại như bị hút hồn thế này.
Anh lắc đầu cho tỉnh táo, nghe Hạ Cầm nói tiếp. “Về bản hợp đồng bên Dực tiên sinh, ngài ấy muốn trực tiếp bàn chuyện cùng Trưởng phòng Trác. Thế Trưởng phòng Trác muốn sao ạ?”
“Hẹn thời gian.” Trưởng phòng Trác nhìn Hạ Cầm cúi đầu viết vào cuốn sổ nhỏ luôn đem theo bên cạnh cô. Nét chữ nhỏ nhắn, đáng yêu như cô vậy.
“Vâng!”
Trưởng phòng Trác gật đầu nhẹ phụ hoạ.
Trong phòng bỗng chốc im lặng như tờ.
...
“Còn gì nữa không?” Trưởng phòng Trác hỏi sau khi cứ thấy cô chần chừ.
“À, còn một chuyện... không biết Trưởng phòng Trác... à, ừ...”
“Em cứ nói.”
“Tôi, tôi muốn xin phép Trưởng phòng Trác một tuần lễ này có thể cho tôi về sớm hơn mọi người hai tiếng đồng hồ không? Vì con tôi đang bệnh, mà nhà lại không có ai chăm sóc.”
“Con em bị bệnh gì?” Trưởng phòng Trác cau mày.
Hạ Cầm thành thật khai báo: “Viêm phổi.”
“Ồ, nhà em không còn ai chăm sóc cho con em sao? Nhà chỉ có hai mẹ con?” Trưởng phòng Trác không hiểu sao anh lại quan tâm đến vấn đề này.
“Dạ không, còn một người bạn ở chung nữa. Nhưng cô ấy cũng bận việc suốt ngày.” Hạ Cầm thành thật khai báo lần hai .
“Ồ...” Anh ồ lên một tiếng.
Trưởng phòng Trác dường như đã suy nghĩ được điều gì đó rất vui vẻ, anh gật đầu đồng ý: “Tôi cũng rất muốn cho em nghỉ phép một tuần lễ này, nhưng đang trong thời gian cao điểm của CDA, đành không được. Cứ theo như ý kiến của em đi, đến ba giờ chiều mỗi ngày em cứ đánh dấu ở bảng chấm công rồi về.”
Hạ Cầm sung sướng, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, “Cám ơn Trưởng phòng Trác, cám ơn Trưởng phòng Trác!”
“Tôi tên Trác Viễn, em biết rồi đúng chứ?”
Hạ Cầm chớp mắt không hiểu ý tứ lời nói của Trác Viễn: “Vâng?”
“À, không có gì. Em lui ra đi.” Trác Viễn xoay ghế xoay ra cửa sổ bằng kính, vờ như muốn nghỉ ngơi.
“Vâng! Trưởng phòng Trác...” Hạ Cầm cúi đầu chào, rời đi.
Trác Viễn thở dài.
Ba ngày sau, Hạ Cầm đã hẹn với Thư ký của Dực tiên sinh về thời gian gặp mặt.
Một buổi tối, trời đông đầy tuyết.
Cô rời nhà sau khi đã làm bữa tối cho Đậu Đậu ăn và dỗ cậu đi ngủ sớm.
Trác Viễn đến rước, cô cũng không khách sáo mà bước vào ngồi, đỡ được đồng nào đi tàu điện ngầm thì đỡ đồng ấy. Lại thêm là tăng ca lần này, cô sẽ được thêm ba trăm tệ tiền công nha.
Nhà hàng Hoa Biển, là nhà hàng bốn sao đầy sang trọng của Thành phố D. Dực tiên sinh đang có công việc nên ở lại Thành phố D một tuần, nếu bản hợp đồng này thành công, phòng Kinh doanh sẽ được Đại Bos tặng một khoảng hoa hồng rất hời.
Lúc cô bước vào nhà hàng cùng Trác Viễn, cô không khỏi cảm thán cách phục vụ chu đáo của nhà hàng này. Ờ, ngoại trừ lần đó đi cùng Hạ An và Doãn Chí Đằng vào nhà hàng sang trọng ở Thành phố S, thì cô chưa có dịp đi đến những nơi như vầy lần nào nữa.
Vì khi cô bước ra đời, trên người không có bao nhiêu tiền. Nên cô đã học cách tiết kiệm tiền, để cuộc sống sau này của Đậu Đậu không vất vả như cô từng trải qua.
Hai người ngồi trong phòng ăn đã đặt trước, đợi Dực tiên sinh xuất hiện. Thời gian cứ tí tách trôi, làm cô nuốt nước miếng vì hồi hộp.
Đây là mối làm ăn lớn, không thể khinh suất được, nên xảy ra sự căng thẳng cũng là lẽ thường tình.
Không lâu sau...
Tiếng mở cửa, Hạ Cầm và Trác Viễn đứng dậy. Bước vào là người đàn ông lịch lãm trong bộ vest đỏ đô áo sơ mi đen, dáng cao không thua kém gì Trác Viễn, theo sau là một cô gái trong trang phục công sở. Cô đoán, người đàn ông mặc vest là Dực tiên sinh, còn cô gái theo sau là Thư ký của anh.
“Chào anh! Dực tiên sinh.” Trác Viễn cười tươi, đưa bàn tay ra phía trước.
Dực Thanh nhếch miệng cười, bắt tay lại. “Chào anh Trác, nghe danh đã lâu.”
“Anh khách sáo quá!” Trác Viễn nghiên đầu nhìn Hạ Cầm, giới thiệu: “Đây là Thư ký của tôi, Cố Hạ Cầm.”
Hạ Cầm nghe cái tên Dực Thanh sao quen quen lắm, lúc nhìn khuôn mặt còn quen hơn. Tạm thời lại chưa nhớ là ai.
Mà người tên Dực Thanh đó, đã hốt hoảng hét lên: “Chị dâu!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.