Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn
Chương 42: Một gia đình
Tiểu Kết Ngủ Ngày (anbuchihi)
29/12/2017
Doãn Chí Đằng đã tỉnh táo sau ký ức ngọt ngào đó, bởi tiếng gọi của Hạ An.
“Chí Đằng.”
Tiếng khóc của Hạ An cũng vơi đi, chỉ còn lại giọng nghẹn ngào. “Từ ngày về cầu xin em một lần duy nhất, Tiểu Hạ chưa từng về nhà một lần nào nữa. Em thì nhốt kín mình trong phòng, không muốn giao du cùng ai, xung quanh phòng tràn ngập không khí tồi tệ. Thời gian đó, em đã chia tay cùng Vệ Phong, còn việc chấp nhận anh vẫn là điều không thể.
Em muốn nói ra ai là người đã bên cạnh anh nhưng chính Tiểu Hạ đã nhắn cho em rằng đừng bao giờ cho anh biết chuyện này, lúc đó em cũng thắc mắc, nhưng khi gặp ba anh, em đã hiểu nguyên nhân.
Ba anh rất thân thiện với em, chỉ khi nhắc đến Tiểu Hạ, ông không khỏi có nét căm giận trong mắt.
Em đã hiểu, con bé ôm hết tội lỗi là kẻ bạc tình bạc nghĩa với anh, để giúp em có thể được anh tha thứ một lần nữa. Nhưng Tiểu Hạ không biết rằng, nó làm em càng chồng chất thêm tội lỗi đầy mình, càng làm em rối rắm hơn khi đối diện cùng anh.
Lí trí em không cho phép mình phản bội anh một lần nữa, nên ngày anh bất ngờ cầu hôn em, em đã từ chối...
Chí Đằng... hãy tha lỗi cho em vì đến bây giờ mới có gan nói ra... em mong anh và Tiểu Hạ được hạnh phúc...”
Doãn Chí Đằng ậm ừ nói trấn an Hạ An vài câu, vì lúc này, anh chẳng còn tâm trí để mà nói chuyện cùng Hạ An nữa, nên đành cúp máy.
Anh như cạn kiệt sức lực, đầu ngước về sau, mắt nhìn lên trần phòng. Bỗng nhiên đầu đụng vào một vật cứng, nghe một tiếng “cộp”, một khung hình rớt xuống ngay tay trái của anh.
Anh lật lại khung hình bị úp ngược, đưa lên tầm mắt để nhìn. Là một gia đình hạnh phúc, năm anh vừa tròn sáu tuổi đứng dựa vào người mẹ, ba anh đứng nghiêm bên cạnh không cười, màu hình nâu đen hoen ố tượng trưng cho thời gian đã ăn mòn. Anh nhìn mình lúc đó cười thật tươi, như cả thế giới này điều là một màu hồng tuyệt đối.
Bỗng anh cau mày...
Ngồi bật dậy xuống giường.
Mở ngăn tủ quần áo, kéo từ trong góc tủ ra một chiếc hộp. Trong chiếc hộp sắt màu đen, là một quyển album cũ của anh.
Anh quỳ xuống, lật từng trang của album, hình ảnh cậu nhóc từ khi sinh ra cho đến khi tốt nghiệp cao trung hiện rõ.
Kéo một bức ảnh độ tuổi ba đến bốn, anh kinh ngạc đến run rẩy cả bàn tay. Không nói không rằng, cầm di động lên, ấn một dãy số dài.
Chưa đầy năm giây, đã có người bắt máy. Doãn Chí Đằng cũng không vòng vo, anh đi thẳng vào vấn đề: “Kính Vũ, cậu điều tra cho tôi về Hạ Cầm một lần nữa. Nhất là thời gian bốn năm nay, nội trong hôm nay có thì càng tốt!”
Nói xong, không đợi Kính Vũ trả lời đã cúp máy. Đây là nguyên tắc riêng của anh, tượng trưng cho sự “không thể từ chối” đối với cấp dưới.
Anh gọi cho Hạ Cầm một lần nữa, lần này thì khoá máy thật sự. Anh thở dài buồn bã.
Tắm rửa xong, anh liền chạy đến viện kiểm sát trong sự bất ngờ của các nhân viên trực ban.
“Ơ, hôm nay là chủ nhật, thường thì phó Viện trưởng không hề có mặt ở đây nha...”
“Suỵt! Chắc là có việc gì đó, nhìn phó Viện trưởng đi trong rất gấp gáp. Nhưng vẫn tiêu sái, đẹp trai ngời ngời như thường... haizz ước gì phó Viện trưởng đi chậm lại một tí để được chiêm ngưỡng lâu hơn...”
“Hề! Người như phó Viện trưởng không đến lượt các cậu đâu. Người ta có chức tước tiền tài, cỡ phải thuộc hàng mỹ nhân lúc đó mới được cái liếc nhìn từ phó Viện trưởng.”
“...”
“Đúng vậy... dù tớ đã ở viện kiểm sát hai năm rồi, vẫn chưa được cái nhìn quá năm giây từ anh ta...”
“Lạnh lùng, khó gần như thế mới đáng giá là Người đàn ông độc thân hoàng kim chứ!”
“Ôi, phó Viện trưởng của chúng ta...”
“...”
Bỗng dưng, cả ba cô nàng kiểm sát viên không hẹn cùng nhau thở dài.
Doãn Chí Đằng chẳng nể nang gì, đạp cửa phòng của Kính Vũ xông vào.
Kính Vũ lúc đầu còn giật mình rớt cả bút đang cầm, giây tiếp theo, cậu nhìn tay nắm cánh cửa bị tuôn đầu ốc, chẳng còn vật chắn nên rơi thẳng “bốp” xuống đất, rồi quay lên nhìn khuôn mặt kẻ phá hoại là Doãn Chí Đằng thì cậu bất lực phải thở dài thườn thượt.
“Ông trời của tôi... đây là lần thứ 2 cậu đạp hư cửa rồi đấy! Đây là tài sản nhà nước đấy, cậu có phải là con dân nhà nước không chứ?” Lần đầu ư? Là bốn năm về trước, vẫn tìm tung tích cô gái này, vẫn là hung hăng xông vào đạp cửa như thế này, khác là lúc đó cậu chưa được ngồi vào văn phòng này.
Doãn Chí Đằng hờ hững ngồi xuống sô pha bên tay trái văn phòng của Kính Vũ, mở giọng ra lệnh: “Tài liệu có chưa?”
Kính Vũ thở dài lần hai, “Sếp ơi là sếp! Chỉ vừa có hai tiếng đồng hồ thôi, làm sao mà thu thập nhanh hết cho sếp được chứ? Ít nhất là cũng phải ngày mai.”
“Nội trong ngày hôm nay!” Anh ra lệnh, trên môi nở nụ cười đắc ý, “Kính Vũ, tôi biết cậu có thể làm được!”
Sao Kính Vũ cậu cảm nhận không khí xung quanh sao rờn rợn như ở nghĩa trang thế này. Lạnh toát cả mồ hôi. Cái này, rõ ràng là uy hiếp cậu một cách trắng trợn!
“Tối! Sớm nhất là tối nay...” cậu chỉ còn cách nghiến răng y lệnh. Ai biểu Doãn Chí Đằng là cấp trên của cậu chứ!
“Tốt!” Doãn Chí Đằng quay người rời khỏi phòng Kính Vũ, anh không quên đá vật cản trở đang nằm giữa lối đi.
Vật tội nghiệp đó là tay nắm cửa, đã bị trọng thương bây giờ lại bị thương càng nghiêm trọng bởi cú đá của ai đó quá mạnh...
Tối đến, Kính Vũ đến nhà của Doãn Chí Đằng, còn có Trực Bình đi cùng.
“Tiện đường, tiện đường!” Trực Bình cười hì hì ngồi xuống sô pha.
Kính Vũ cũng ngồi xuống sô pha phòng khách Doãn Chí Đằng, đặt trước mặt anh là một bộ tài liệu. Cậu phải nhờ đến người bạn quen biết ở Thành phố D là một tay Thám tử chuyên nghiệp gắn mác hoạ sĩ phòng tranh giúp. Không hiểu sao Doãn Chí Đằng biết được nên cậu bị uy hiếp.
Cậu cũng đọc sơ qua tài liệu về cô gái tên Hạ Cầm, em gái của Hạ An cậu quen biết này. Nhưng cô gái này, cuộc sống thật phức tạp.
Kính Vũ không hiểu vì sao Doãn Chí Đằng liên tiếp hai lần lại muốn điều tra Hạ Cầm, hờ hững nói: “Sếp, không hiểu cô gái Hạ Cầm này có gì làm cậu thích thú mà điều tra nhỉ?”
Doãn Chí Đằng mở bộ tài liệu, có ngẩn đầu nhìn cậu, nhưng vẻ mặt không biểu cảm gì cúi xuống lấy từ tờ giấy ra xem.
Kính Vũ trề môi, khoanh tay nói vu vơ: “Cố Hạ Cầm, bốn năm trước rời khỏi Thành phố S và sinh sống ở Thành phố D. Năm đầu tiên đến thuê một phòng trọ nhỏ ở đường Túc Cửu và sáu tháng đầu có đi làm thu ngân cho một tiệm bách hoá, chưa từng kết hôn nhưng lại có thai. Khi sinh xong thì đến ở chung với một cô gái tên Hà Hi Lâm, là một nhà báo, hai người ở căn nhà thuê trên đường Vạn Nguyệt cho đến nay.”
Trực Bình chen ngang, “Ơ? Cố Hạ Cầm? Em gái của Hạ An đúng không?”
Kính Vũ gật đầu, nói tiếp: “Là cô gái năm đó chúng ta gặp ở lễ hội trường nữ sinh Đồng Hoa đấy! Chỉ là cuộc sống cô gái này phức tạp quá, ba năm đổi hết sáu công ty, với lý do quyến rũ các nam ở công ty nên bị đuổi, còn có một lần bị sàm sở ngay tại trong văn phòng, bà vợ Trưởng phòng công ty đó đến bắt tại trận, chỉ ghi là bị đánh đập khá dã man.”
Tờ giấy trong tay Doãn Chí Đằng bỗng bị nhàu nát, hai người kia chẳng ai nhìn thấy nét mặt anh nên vô tư nói tiếp.
“Ba đứa bé cô ấy là ai nhỉ?” Trực Bình xoa xoa cằm hứng thú hỏi.
“Chẳng rõ, tính theo thời gian tớ ngẫm nghĩ thì có thai từ lúc ở Thành phố S. Dù sao, tớ thấy Hạ An vẫn tốt hơn, vừa giỏi giang lại xinh đẹp, tính tình lại tốt, dù Hạ Cầm có giống chị mình, nhưng không thể nào sánh bằng...” Kính Vũ chưa nói hết câu, đã ăn một cú đấm mạnh mẽ của Doãn Chí Đằng. Cậu té bật ngửa ra sau, mắt nổ đom đóm.
Trực Bình kinh hãi, lấy tay chặn ngang cú đấm tiếp theo của Doãn Chí Đằng, quát ngang: “Chí Đằng! Cậu làm gì vậy?”
Doãn Chí Đằng mắt sắc lạnh nhìn Trực Bình, rồi đến Kính Vũ còn đang ngây người ôm má, anh phun lời đầy tức giận: “Kính Vũ! Nếu cậu còn dám nói xấu Hạ Cầm nữa thì không yên với tôi đâu!”
“Chí Đằng... cậu nói gì vậy? Hạ Cầm cô ấy có liên quan gì đến cậu sao?” Trực Bình đã hỏi câu hỏi giúp Kính Vũ đang ôm má trợn mắt không tin.
Anh gằn ra từng chữ, như đinh đóng cột, mỗi một chữ như tạt một gáo nước đá vào mặt Kính Vũ và Trực Bình lạnh tốc gáy.
“Hạ, Cầm, là, vợ, tôi!” Nhìn sắc mặt hai người, anh nói tiếp: “Cô ấy mang thai con của tôi. Nên không biết thì câm miệng lại cho tôi!”
“Cậu, cậu... đùa đúng không? Thời gian bốn năm trước, cậu đang quen Hạ An mà?” Kính Vũ không tin chất vấn.
“Vấn đề này không cần cậu quan tâm, tôi nói rồi, Hạ Cầm là vợ tôi! Cấm hai cậu nói nhăng nói cuội, không là tôi chẳng kiêng nể như lúc nãy đâu.”
Kính Vũ nghĩ thầm, không kiêng nể mà đấm cho cậu một phát muốn đi chầu trời luôn cơ.
Trực Bình là người giải hoà trước, xua xua tay bảo Doãn Chí Đằng bớt giận, giọng anh rất điềm tĩnh, đúng khí chất của một luật sư: “Chí Đằng, nếu có thể cậu nói rõ cho tớ biết được không? Chuyện này, tớ còn đang nghĩ quá hoang đường đây này...”
Cơn tức giận của Doãn Chí Đằng đã vơi đi một ít, lồng ngực vẫn phập phồng lên xuống, nhưng giọng đã hạ xuống nhiều. Nể mặt Trực Bình và Kính Vũ là bạn thân của anh, nên thôi, rút lại lời nãy khi nói vậy.
Anh lấy ra một xấp hình từ trong bộ tài liệu đưa đến tay Trực Bình, hình ảnh của Hạ Cầm, đôi khi vài bức hình còn thấy cả Đậu Đậu bên cạnh.
Cảnh chỉ hai mẹ con, đùa chơi ở công viên, vạn vật xung quanh bây giờ chỉ còn làm nền cho họ, đẹp một cách yên bình, khó ai chen vào được.
Rồi anh đặt trên Trực Bình một bức hình khi mình bốn tuổi. “Hình tôi khi bốn tuổi.”
Trực Bình lúc đầu chỉ theo lời Doãn Chí Đằng lướt nhìn xem ý Doãn Chí Đằng muốn anh hiểu là gì, không ngờ là càng lúc càng đăm chiêu, lật hình hơn mười lần, ngước nhìn Doãn Chí Đằng rồi nhìn xuống hình tiếp, cứ thế lặp lại như cái máy.
“Ê ê ê...” Kính Vũ cau mày, huých tay Trực Bình. Cậu không hiểu hai người này làm gì, mà cũng đúng thôi, khi nãy, cậu chỉ xem hình Hạ Cầm qua loa cho xong, chứ đâu có chăm chú như Trực Bình. Cậu chỉ chú ý đến tài liệu của cô nhiều hơn.
“Thằng nhóc này... giống y đúc cậu...” Trực Bình kinh ngạc, nhìn Doãn Chí Đằng thăm dò.
Chỉ thấy Doãn Chí Đằng gật đầu, giọng bình thản mà ánh mắt đầy ắp yêu thương: “Thì Đậu Đậu là con tôi mà...”
“Chí Đằng.”
Tiếng khóc của Hạ An cũng vơi đi, chỉ còn lại giọng nghẹn ngào. “Từ ngày về cầu xin em một lần duy nhất, Tiểu Hạ chưa từng về nhà một lần nào nữa. Em thì nhốt kín mình trong phòng, không muốn giao du cùng ai, xung quanh phòng tràn ngập không khí tồi tệ. Thời gian đó, em đã chia tay cùng Vệ Phong, còn việc chấp nhận anh vẫn là điều không thể.
Em muốn nói ra ai là người đã bên cạnh anh nhưng chính Tiểu Hạ đã nhắn cho em rằng đừng bao giờ cho anh biết chuyện này, lúc đó em cũng thắc mắc, nhưng khi gặp ba anh, em đã hiểu nguyên nhân.
Ba anh rất thân thiện với em, chỉ khi nhắc đến Tiểu Hạ, ông không khỏi có nét căm giận trong mắt.
Em đã hiểu, con bé ôm hết tội lỗi là kẻ bạc tình bạc nghĩa với anh, để giúp em có thể được anh tha thứ một lần nữa. Nhưng Tiểu Hạ không biết rằng, nó làm em càng chồng chất thêm tội lỗi đầy mình, càng làm em rối rắm hơn khi đối diện cùng anh.
Lí trí em không cho phép mình phản bội anh một lần nữa, nên ngày anh bất ngờ cầu hôn em, em đã từ chối...
Chí Đằng... hãy tha lỗi cho em vì đến bây giờ mới có gan nói ra... em mong anh và Tiểu Hạ được hạnh phúc...”
Doãn Chí Đằng ậm ừ nói trấn an Hạ An vài câu, vì lúc này, anh chẳng còn tâm trí để mà nói chuyện cùng Hạ An nữa, nên đành cúp máy.
Anh như cạn kiệt sức lực, đầu ngước về sau, mắt nhìn lên trần phòng. Bỗng nhiên đầu đụng vào một vật cứng, nghe một tiếng “cộp”, một khung hình rớt xuống ngay tay trái của anh.
Anh lật lại khung hình bị úp ngược, đưa lên tầm mắt để nhìn. Là một gia đình hạnh phúc, năm anh vừa tròn sáu tuổi đứng dựa vào người mẹ, ba anh đứng nghiêm bên cạnh không cười, màu hình nâu đen hoen ố tượng trưng cho thời gian đã ăn mòn. Anh nhìn mình lúc đó cười thật tươi, như cả thế giới này điều là một màu hồng tuyệt đối.
Bỗng anh cau mày...
Ngồi bật dậy xuống giường.
Mở ngăn tủ quần áo, kéo từ trong góc tủ ra một chiếc hộp. Trong chiếc hộp sắt màu đen, là một quyển album cũ của anh.
Anh quỳ xuống, lật từng trang của album, hình ảnh cậu nhóc từ khi sinh ra cho đến khi tốt nghiệp cao trung hiện rõ.
Kéo một bức ảnh độ tuổi ba đến bốn, anh kinh ngạc đến run rẩy cả bàn tay. Không nói không rằng, cầm di động lên, ấn một dãy số dài.
Chưa đầy năm giây, đã có người bắt máy. Doãn Chí Đằng cũng không vòng vo, anh đi thẳng vào vấn đề: “Kính Vũ, cậu điều tra cho tôi về Hạ Cầm một lần nữa. Nhất là thời gian bốn năm nay, nội trong hôm nay có thì càng tốt!”
Nói xong, không đợi Kính Vũ trả lời đã cúp máy. Đây là nguyên tắc riêng của anh, tượng trưng cho sự “không thể từ chối” đối với cấp dưới.
Anh gọi cho Hạ Cầm một lần nữa, lần này thì khoá máy thật sự. Anh thở dài buồn bã.
Tắm rửa xong, anh liền chạy đến viện kiểm sát trong sự bất ngờ của các nhân viên trực ban.
“Ơ, hôm nay là chủ nhật, thường thì phó Viện trưởng không hề có mặt ở đây nha...”
“Suỵt! Chắc là có việc gì đó, nhìn phó Viện trưởng đi trong rất gấp gáp. Nhưng vẫn tiêu sái, đẹp trai ngời ngời như thường... haizz ước gì phó Viện trưởng đi chậm lại một tí để được chiêm ngưỡng lâu hơn...”
“Hề! Người như phó Viện trưởng không đến lượt các cậu đâu. Người ta có chức tước tiền tài, cỡ phải thuộc hàng mỹ nhân lúc đó mới được cái liếc nhìn từ phó Viện trưởng.”
“...”
“Đúng vậy... dù tớ đã ở viện kiểm sát hai năm rồi, vẫn chưa được cái nhìn quá năm giây từ anh ta...”
“Lạnh lùng, khó gần như thế mới đáng giá là Người đàn ông độc thân hoàng kim chứ!”
“Ôi, phó Viện trưởng của chúng ta...”
“...”
Bỗng dưng, cả ba cô nàng kiểm sát viên không hẹn cùng nhau thở dài.
Doãn Chí Đằng chẳng nể nang gì, đạp cửa phòng của Kính Vũ xông vào.
Kính Vũ lúc đầu còn giật mình rớt cả bút đang cầm, giây tiếp theo, cậu nhìn tay nắm cánh cửa bị tuôn đầu ốc, chẳng còn vật chắn nên rơi thẳng “bốp” xuống đất, rồi quay lên nhìn khuôn mặt kẻ phá hoại là Doãn Chí Đằng thì cậu bất lực phải thở dài thườn thượt.
“Ông trời của tôi... đây là lần thứ 2 cậu đạp hư cửa rồi đấy! Đây là tài sản nhà nước đấy, cậu có phải là con dân nhà nước không chứ?” Lần đầu ư? Là bốn năm về trước, vẫn tìm tung tích cô gái này, vẫn là hung hăng xông vào đạp cửa như thế này, khác là lúc đó cậu chưa được ngồi vào văn phòng này.
Doãn Chí Đằng hờ hững ngồi xuống sô pha bên tay trái văn phòng của Kính Vũ, mở giọng ra lệnh: “Tài liệu có chưa?”
Kính Vũ thở dài lần hai, “Sếp ơi là sếp! Chỉ vừa có hai tiếng đồng hồ thôi, làm sao mà thu thập nhanh hết cho sếp được chứ? Ít nhất là cũng phải ngày mai.”
“Nội trong ngày hôm nay!” Anh ra lệnh, trên môi nở nụ cười đắc ý, “Kính Vũ, tôi biết cậu có thể làm được!”
Sao Kính Vũ cậu cảm nhận không khí xung quanh sao rờn rợn như ở nghĩa trang thế này. Lạnh toát cả mồ hôi. Cái này, rõ ràng là uy hiếp cậu một cách trắng trợn!
“Tối! Sớm nhất là tối nay...” cậu chỉ còn cách nghiến răng y lệnh. Ai biểu Doãn Chí Đằng là cấp trên của cậu chứ!
“Tốt!” Doãn Chí Đằng quay người rời khỏi phòng Kính Vũ, anh không quên đá vật cản trở đang nằm giữa lối đi.
Vật tội nghiệp đó là tay nắm cửa, đã bị trọng thương bây giờ lại bị thương càng nghiêm trọng bởi cú đá của ai đó quá mạnh...
Tối đến, Kính Vũ đến nhà của Doãn Chí Đằng, còn có Trực Bình đi cùng.
“Tiện đường, tiện đường!” Trực Bình cười hì hì ngồi xuống sô pha.
Kính Vũ cũng ngồi xuống sô pha phòng khách Doãn Chí Đằng, đặt trước mặt anh là một bộ tài liệu. Cậu phải nhờ đến người bạn quen biết ở Thành phố D là một tay Thám tử chuyên nghiệp gắn mác hoạ sĩ phòng tranh giúp. Không hiểu sao Doãn Chí Đằng biết được nên cậu bị uy hiếp.
Cậu cũng đọc sơ qua tài liệu về cô gái tên Hạ Cầm, em gái của Hạ An cậu quen biết này. Nhưng cô gái này, cuộc sống thật phức tạp.
Kính Vũ không hiểu vì sao Doãn Chí Đằng liên tiếp hai lần lại muốn điều tra Hạ Cầm, hờ hững nói: “Sếp, không hiểu cô gái Hạ Cầm này có gì làm cậu thích thú mà điều tra nhỉ?”
Doãn Chí Đằng mở bộ tài liệu, có ngẩn đầu nhìn cậu, nhưng vẻ mặt không biểu cảm gì cúi xuống lấy từ tờ giấy ra xem.
Kính Vũ trề môi, khoanh tay nói vu vơ: “Cố Hạ Cầm, bốn năm trước rời khỏi Thành phố S và sinh sống ở Thành phố D. Năm đầu tiên đến thuê một phòng trọ nhỏ ở đường Túc Cửu và sáu tháng đầu có đi làm thu ngân cho một tiệm bách hoá, chưa từng kết hôn nhưng lại có thai. Khi sinh xong thì đến ở chung với một cô gái tên Hà Hi Lâm, là một nhà báo, hai người ở căn nhà thuê trên đường Vạn Nguyệt cho đến nay.”
Trực Bình chen ngang, “Ơ? Cố Hạ Cầm? Em gái của Hạ An đúng không?”
Kính Vũ gật đầu, nói tiếp: “Là cô gái năm đó chúng ta gặp ở lễ hội trường nữ sinh Đồng Hoa đấy! Chỉ là cuộc sống cô gái này phức tạp quá, ba năm đổi hết sáu công ty, với lý do quyến rũ các nam ở công ty nên bị đuổi, còn có một lần bị sàm sở ngay tại trong văn phòng, bà vợ Trưởng phòng công ty đó đến bắt tại trận, chỉ ghi là bị đánh đập khá dã man.”
Tờ giấy trong tay Doãn Chí Đằng bỗng bị nhàu nát, hai người kia chẳng ai nhìn thấy nét mặt anh nên vô tư nói tiếp.
“Ba đứa bé cô ấy là ai nhỉ?” Trực Bình xoa xoa cằm hứng thú hỏi.
“Chẳng rõ, tính theo thời gian tớ ngẫm nghĩ thì có thai từ lúc ở Thành phố S. Dù sao, tớ thấy Hạ An vẫn tốt hơn, vừa giỏi giang lại xinh đẹp, tính tình lại tốt, dù Hạ Cầm có giống chị mình, nhưng không thể nào sánh bằng...” Kính Vũ chưa nói hết câu, đã ăn một cú đấm mạnh mẽ của Doãn Chí Đằng. Cậu té bật ngửa ra sau, mắt nổ đom đóm.
Trực Bình kinh hãi, lấy tay chặn ngang cú đấm tiếp theo của Doãn Chí Đằng, quát ngang: “Chí Đằng! Cậu làm gì vậy?”
Doãn Chí Đằng mắt sắc lạnh nhìn Trực Bình, rồi đến Kính Vũ còn đang ngây người ôm má, anh phun lời đầy tức giận: “Kính Vũ! Nếu cậu còn dám nói xấu Hạ Cầm nữa thì không yên với tôi đâu!”
“Chí Đằng... cậu nói gì vậy? Hạ Cầm cô ấy có liên quan gì đến cậu sao?” Trực Bình đã hỏi câu hỏi giúp Kính Vũ đang ôm má trợn mắt không tin.
Anh gằn ra từng chữ, như đinh đóng cột, mỗi một chữ như tạt một gáo nước đá vào mặt Kính Vũ và Trực Bình lạnh tốc gáy.
“Hạ, Cầm, là, vợ, tôi!” Nhìn sắc mặt hai người, anh nói tiếp: “Cô ấy mang thai con của tôi. Nên không biết thì câm miệng lại cho tôi!”
“Cậu, cậu... đùa đúng không? Thời gian bốn năm trước, cậu đang quen Hạ An mà?” Kính Vũ không tin chất vấn.
“Vấn đề này không cần cậu quan tâm, tôi nói rồi, Hạ Cầm là vợ tôi! Cấm hai cậu nói nhăng nói cuội, không là tôi chẳng kiêng nể như lúc nãy đâu.”
Kính Vũ nghĩ thầm, không kiêng nể mà đấm cho cậu một phát muốn đi chầu trời luôn cơ.
Trực Bình là người giải hoà trước, xua xua tay bảo Doãn Chí Đằng bớt giận, giọng anh rất điềm tĩnh, đúng khí chất của một luật sư: “Chí Đằng, nếu có thể cậu nói rõ cho tớ biết được không? Chuyện này, tớ còn đang nghĩ quá hoang đường đây này...”
Cơn tức giận của Doãn Chí Đằng đã vơi đi một ít, lồng ngực vẫn phập phồng lên xuống, nhưng giọng đã hạ xuống nhiều. Nể mặt Trực Bình và Kính Vũ là bạn thân của anh, nên thôi, rút lại lời nãy khi nói vậy.
Anh lấy ra một xấp hình từ trong bộ tài liệu đưa đến tay Trực Bình, hình ảnh của Hạ Cầm, đôi khi vài bức hình còn thấy cả Đậu Đậu bên cạnh.
Cảnh chỉ hai mẹ con, đùa chơi ở công viên, vạn vật xung quanh bây giờ chỉ còn làm nền cho họ, đẹp một cách yên bình, khó ai chen vào được.
Rồi anh đặt trên Trực Bình một bức hình khi mình bốn tuổi. “Hình tôi khi bốn tuổi.”
Trực Bình lúc đầu chỉ theo lời Doãn Chí Đằng lướt nhìn xem ý Doãn Chí Đằng muốn anh hiểu là gì, không ngờ là càng lúc càng đăm chiêu, lật hình hơn mười lần, ngước nhìn Doãn Chí Đằng rồi nhìn xuống hình tiếp, cứ thế lặp lại như cái máy.
“Ê ê ê...” Kính Vũ cau mày, huých tay Trực Bình. Cậu không hiểu hai người này làm gì, mà cũng đúng thôi, khi nãy, cậu chỉ xem hình Hạ Cầm qua loa cho xong, chứ đâu có chăm chú như Trực Bình. Cậu chỉ chú ý đến tài liệu của cô nhiều hơn.
“Thằng nhóc này... giống y đúc cậu...” Trực Bình kinh ngạc, nhìn Doãn Chí Đằng thăm dò.
Chỉ thấy Doãn Chí Đằng gật đầu, giọng bình thản mà ánh mắt đầy ắp yêu thương: “Thì Đậu Đậu là con tôi mà...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.