Đáng Tiếc Không Phải Anh

Chương 39

Diệp Tử

14/03/2013

Thời gian chậm rãi trôi đi, có một số người sẽ từ từ mờ nhạt trong trái tim bạn.

Học cách cho đi, mọi hạnh phúc sẽ tự tìm đến với bạn.

Vốn tưởng sẽ có cả một đêm không ngủ, hoặc cũng là lúc tỉnh lúc mơ, nhưng vừa đặt lưng vào giường đã ngủ say, sáng sớm đồng hồ báo thức kêu mà tôi vẫn không tỉnh, phải để mẫu thân đại nhân xông vào kéo đẩy, hơn nữa còn hung hăng cấu véo lên mặt tôi, tôi mới mơ màng tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh, ngơ ngác nhìn bà, không biết mình đã động đến nơi nào mà khiến bà kích động độc thủ.

Cho đến khi bà hét to: “Không biết coi thời gian, cô sắp bị muộn giờ đi làm rồi đó.”.

Tôi đột nhiên tỉnh táo hẳn, vội vàng một tay mặc áo, một tay thu xếp túi xách, chân quơ vào gầm giường lấy đôi dép, miệng hô hào “Không kịp, không kịp nữa rồi.” chạy như điên vào toilet, lại tiếp tục hét thảm, “Ba ơi, ba mau ra đi, nhường con dùng trước.”.

Mười phút sau, tôi đã ngồi yên trên xe buýt gặm bánh mì, thực sự trước kia chưa từng thần tốc như vậy, cho nên nói tiềm năng của con người đến cùng cực sẽ được bức hết ra.

Ngồi bên cạnh tôi là một nhân viên tiểu bạch, từ lúc xe chạy, cô ấy bắt đầu bôi đắp lên khuôn mặt, đánh phấn lên đến mắt, sau đó đến gần lông mi, viền mắt, mặc cho xe có xóc nảy thế nào, mặt cô ấy vẫn không đổi sắc.

Phải chen lấn lên xe buýt để trang điểm, phần công lực như này thực không phải một hai ngày có thể luyện thành.

Chưa xong, cô ấy vừa lòng soi gương, eo uốn éo, đong đẩy mông lượn lờ xuống xe.

Tôi nhìn mà trợn mắt há mồm, từ người bình thường trở thành mỹ nữ cũng chỉ cần mười phút, thật khó tin, quả nhiên người bất thường không thể làm được.

Lúc đến công ty, tôi nâng cổ tay xem giờ, trong lòng hô nhỏ một tiếng, còn năm phút nữa mới đến giờ làm, tháng này điểm thưởng vẫn được bảo lưu hoàn toàn.

Bước vào phòng làm việc, một vị chua xông tới đập vào mặt, thì ra là Simon bên phòng thị trường cúi đầu nhấp nháp ngon lành một túi, gần như đang tận hưởng bất chấp nhiệt khí quanh túi bánh bao.

Tôi bỏ ý nghĩ hướng đến văn phòng làm việc Ariel, ồ, tôi giật mình hiểu ra, con người kì lạ kiêu ngạo Simon, nếu như theo lời nói của Ariel, đáng lẽ anh ta phải trốn tránh nơi an toàn nào đó mà ngồi.

Nhưng nói đi nói lại, Ariel luôn là người đầu tiên đề ra những nguyên tắc nhất quán yêu cầu nhân viên ưu tú chấp hành, hôm nay sao thế này? Bỗng nhiên nhớ lại, hôm qua có vẻ cô ấy cũng không tăng ca.

Trở về từ phòng trà, Simon đã giải quyết toàn bộ túi bánh bao, ngồi xỉa răng, nhâm nhi trà, có lẽ vẫn chưa thỏa mãn.

Tôi cười nhẹ, nhìn tư thế này của anh ta, liệu có phải sẽ là nhân vật tiếp theo của tờ báo buôn chuyện.

Mở máy tính, lấy đĩa trong túi ra, quyết định thừa lúc Ariel chưa đến xem lại một lần, cô ấy không bao giờ đánh một trận chiến mà không chuẩn bị, tôi là trợ lý tất nhiên không thể kéo chân sau của cô ấy.

“Elva.” Ellen vẻ mặt nghiệp trọng chạy tới, “Vừa rồi Ariel gọi điện tới nói nhà có việc nên xin phép nghỉ một ngày.”.

“Hả?” Không hiểu sao tôi thở phào một cái, nhưng nghe Ellen nói một câu nữa khiếp sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, “Ariel nói cô ấy không đến, nhưng hôm nay cậu vẫn được sắp xếp như cũ.”.

Tôi ngạc nhiên, lúc lâu mới hỏi: “Cô ấy nói vậy có ý gì?”.

Ellen nhún vai, “Ma mới biết.”.

Tôi không thể nghĩ thêm, cả người mờ mịt.

“Quên còn một chuyện nữa.” Ellen nói thêm, “Ariel còn nói, nếu gặp khó khăn thì gọi điện cho cô ấy.”.

Lần này tôi thực sự sợ hãi, có phải cô ấy muốn để việc ký hợp đồng quan trọng như vậy giao cho tôi một mình thực hiện? Chuyện này… có chút quá tâng bốc tôi rồi. Rõ ràng biết tôi vừa mới đến công ty không lâu, làm chuyện gì cũng sợ hãi rụt rè, việc lớn này lại để nhân vật bé nhỏ tùy tiện làm a.

“Elva, cậu tự cầu nhiều phúc đi.” Ellen nhìn ánh mắt tôi mà dấy lên thương hại.

Chẳng lẽ nói, đây đúng là thủ đoạn Ariel muốn dùng để chống tôi? Chỉ cần khiến tôi không đáng giá làm một nhân viên quèn? Chờ tôi đàm phán hợp đồng thất bại, cô ấy mượn cớ đó sa thải tôi?

Làm thế nào bây giờ, tôi im lặng tự hỏi mình. Chuyện xảy ra thế này trước đệ đơn từ chức rồi bỏ của chạy lấy người, hay là chờ đến khi cô ấy tự mình ra tay, để lại trong hồ sơ một số nhận xét khó coi?

Tôi vội vàng lên QQ và MSN, nghĩ tìm Chu Xuân hoặc Như Yên thương lượng hạ đối sách, nhưng tìm một vòng xuống dưới, hai người này không online.

Chết tiệt.

Không phải không có cách khác liên lạc. Nhưng nếu đặc biệt gọi điện thoại tìm, bọn họ tưởng có chuyện long trọng, lúc đấy sẽ không thiếu mấy câu mắng mỏ của Chu Xuân, lại còn khiến Như Yên bận tâm đến tôi.

Một lần thất bại liền lùi bước, hình như đã thành phong cách của tôi.

Tôi cười khổ, nếu như Hướng Huy ở đây, anh sẽ khuyên tôi nên làm thế nào?

Tôi đang cau mày ủ rũ, trên QQ báo có tin nhắn, đầu tiên là một khuôn mặt cười tươi tắn, sau đó là một câu thăm hỏi ân cần rất bình thường: “Buổi sáng tốt lành.”.

Là hắn!



Kì lạ thật, rõ ràng tối qua tôi đã liệt hắn sang danh sách đen, nhưng sao lúc này hắn lại xuất hiện trong danh sách bạn tốt của tôi.

Tôi còn đang cân nhắc rốt cuộc có nên kéo hắn vào danh sách đen lần nữa hay không thì một đoạn lời nói dài dòng bỗng nhiên nhảy ra:

Bánh bao và mì sợi đánh nhau tàn nhẫn, bánh bao bị mì sợi đánh cho hoa rơi nước chảy, thế là lúc bỏ đi, đã đối mặt rồi quẳng một câu với mì sợi: có gan đừng chạy, ta đi gọi đồng bọn đến giáo huấn ngươi. Thế là bánh bao đi hẹn tiên bao, bánh hấp, bánh mì, chuẩn bị tìm mì sợi đòi lý lẽ. Trên đường đi gặp mì tôm, người của bánh bao vây quanh mì tôm lập trận đòn hiểm, mì tôm sau khi bị đám người xanh đỏ không phân biệt đen trắng đốn ngã, mới hỏi bánh bao vì sao đánh hắn? Bánh bao trả lời: “Mì sợi, đừng cho rằng uốn tóc rồi thì ta sẽ không nhận ra ngươi!”

Mặc dù truyện cười không hề mới, nhưng vẫn làm tôi sau buổi sáng ngột ngạt hiện lên một nụ cười, tuy rằng chỉ hơi nhếch khóe miệng.

“Cám ơn, hy vọng lần sau có truyện cười thú vị hơn.”

“Chỉ là truyện cười tôi sưu tầm trên mạng, đừng để ý.” Người này đúng là hết nói, tôi lại cười.

Để thoát khỏi khói mù, tôi đã thực hiện một quyết định.

Tôi cầm túi xách, đã là Đinh Thần muốn tôi sẽ làm, nhưng tôi sẽ không để cô ấy được như ý.

Từ công ty đến địa điểm công ty quốc tế Hồng Kì cũng không xa, chỉ cần đi 20’.

Từ đường yên tĩnh đến con phố phồn hoa đường Hoài Hải, hình như có ngủ gật, nên thời gian đi tới hai mươi năm phút.

Không biết vì sao, tôi thấy nhân viên tiếp tân của mỗi công ty đều cùng một loại, à tôi không phải nói đến dung mạo, mà cách nhìn người. Bình thường ánh mắt hướng lên, mặt không biểu lộ cảm xúc, tay nhất quán: “Có hẹn trước không?”.

May mắn tôi sớm đã có chuẩn bị, “Có, tôi hẹn giám đốc Bùi đàm phán hợp đồng.”. Nói xong chuyển danh thiếp. Tôi còn đang thử việc, đương nhiên không có danh thiếp riêng, cho nên, lấy tên Ariel, cũng dám ngẩng đầu vì là cấp bậc giám đốc.

Công ty quốc tế Hồng Kì là công ty có tài chính hùng hậu, vốn là doanh nghiệp riêng của một thương nhân nước ngoài, chỉ nhìn vị trí hoàng kim bọn họ thuê làm trụ sở có quy mô đến kinh ngạc, hiển nhiên cho thấy rõ thực lực mạnh mẽ.

Công ty kinh doanh lớn nhất trong nước. Ông chủ vốn là người Mỹ, nhưng vì yêu thích nền văn hóa Trung Quốc nên trụ sở khu vực châu Á mới đặt tại Thượng Hải – Trung Quốc. Toàn bộ tư liệu thông tin này đêm qua tôi đã tìm hiểu qua.

Tôi đi theo nhân viên tiếp tân đến một hành lang dài giống như mê cung, cảm giác tất cả phòng làm việc trang hoàng phong cách giống nhau, đi hết đoạn đường này tới phòng làm việc giám đốc, bộ phận IT, bộ phận dịch vụ, bộ hành chính, còn có phòng thị trường, nếu không có biển đề trên cửa rõ ràng, tôi thực cho rằng cô ấy cố ý đưa tôi đi vòng vèo.

“Đinh tiểu thư, cô ngồi ở đây một lát, Giám đốc Bùi sẽ đến ngay.” Đầu óc tôi choáng váng, hồn nhiên không phân biệt rõ phương hướng theo nhân viên tiếp tân tiến đến một phòng họp.

Đơn giản gọn gàng, đây là ấn tượng đầu tiên của tôi với phòng họp này.

Bàn hội nghị có thể chứa mấy chục người, chính giữa có màn hình chiếu rộng lớn để phát thông tin.

Phẩm vị không sai, đây là kết luận sau khi hoàn tất việc tham quan. Hy vọng tôi được đối mặt với người không quá khó chơi.

Tôi lấy hợp đồng đóng dấu đặt lên bàn hội nghị, kỳ thật hợp đồng sớm đã đàm phán thỏa thuận, hôm nay cùng lắm là chốt hạ những tình tiết cuối cùng và trình tự kí kết, theo lý thuyết nếu như mọi việc suôn sẻ, một giờ là quá đủ, chỉ sợ Đinh Thần cố ý làm tôi phải xỏ giầy chật, vậy thì bất luận tôi nỗ lực thế nào, kết quả vẫn không nằm trong t筠kiểm soát của tôi.

Phía sau có người đẩy cửa vào, tôi hít sâu một hơi.

“Judy, tôi không phải đã nói cô để phòng họp tôi sử dụng một lúc, sao cô còn sắp xếp thế này.” Khẩu khí rất thiếu kiên nhẫn, tiếp theo là tiếng nhân viên tiếp tân thấp giọng xin lỗi.

Giọng nói này… nếu như tôi không nghe nhầm thì...

Tôi vội vã xoay người, chỉ kịp nhìn thấy mặt anh. Nhưng chỉ thoáng nhìn, tôi lập tức nhận ra anh ấy.

“Trần Vũ Hoa…” Tôi hơi mở miệng, giọng nói không cao, anh vẫn nghe thấy.

“Diệp Tử.” Khuôn mặt anh có vẻ ngạc nhiên kích động hòa với niềm vui sướng, đôi mắt qua cặp kính mỏng không hề chớp mở to nhìn tôi, “Sao em lại ở đây?”.

Tôi cười nhạt, “Em tới tìm giám đốc Bùi phòng hành chính đàm phán hợp đồng, không nghĩ lại gặp được anh, thật trùng hợp.”.

“Đúng vậy, rất trùng hợp, hết sức trùng hợp luôn.” Anh lặp lại nói hai chữ, không ngại phiền hà.

Nhân viên tiếp tân kì lạ nhìn anh, tôi ngập ngừng một lúc, chưa nói gì.

“Giám đốc Trần, có cần mời vị tiểu thư này đổi phòng họp không? Tôi vừa mới kiểm tra, bên cạnh có phòng trống.”

“Không cần.” Tuy anh đối diện với nhân viên tiếp tân nói nhưng mắt thủy chung không rời tôi, “Một lúc nữa cô gọi những người khác đến phòng bên họp.”.

“Vâng.” Nhân viên tiếp tân như trút được gánh nặng thở phào.

Tiếp tân đi rồi, tôi nhìn anh còn chưa rời ý nghĩ, cười trêu trọc, “Xem ra công việc của anh rất tốt.”. Đúng vậy, mới đó đã hơn một năm, từ một nhân viên không có tiếng tăm gì lên vị trí giám đốc bộ phận, hơn nữa còn làm việc nghiêm ngặt cho một công ty đa quốc gia, nhiều thứ không dễ dàng. Tôi tự hỏi liệu có phải tôi không có động lực?

Anh cười, “Em cũng vậy. Tốt nghiệp chưa lâu, đã ở công ty làm việc độc lập.”.



Tôi gần như tự giễu cười, đương nhiên, sự thật chân tướng cũng không nói rõ với anh ấy.

“Ồ, Michael, hai người quen nhau à?” Người vừa mới tới, hiển nhiên chính là giám đốc Bùi, vốn cho là giám đốc hành chính phải là người trung niên bụng to béo phệ, hay một nhân vật nữ cường vẻ mặt nghiêm túc, nhưng người trước mắt hiển nhiên đã phá vỡ mọi tưởng tượng trước đó của tôi.

Anh ta không phải già, mà còn rất trẻ, quan trọng nhất vẫn là một người trẻ tuổi anh tuấn lỗi lạc.

Ngay cả người đối với soái ca không hề cảm lạnh như tôi nhưng cũng không khỏi liếc nhìn anh ta vài lần.

Không đợi tôi trả lời, Trần Vũ Hoa cướp lời: “Jason, tôi và cô ấy là bạn cũ cùng trường.”.

Jason gật đầu trầm ngâm, Trần Vũ Hoa lại nói tiếp, “Hai người cứ nói chuyện công việc đi, Diệp Tử, anh sẽ gọi lại cho em sau.”.

Sau khi bóng lưng Trần Vũ Hoa hoàn toàn biến mất, Jason mới ngồi xuống trước, chỉ vị trí đối diện, “Mời ngồi.”.

Tôi mông còn chưa dính vào ghế, anh ta lại nói: “Tôi nên xưng hộ với cô là Diệp tiểu thư hay vẫn là Đinh tiểu thư?”. Anh ta tựa hơi cười, tôi nhất thời không làm chủ tình huống, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi, nôn nóng không biết cần làm gì mới tốt.

Tôi cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn anh ta, “Hôm nay nhà Đinh tiểu thư có việc, cho nên hợp đồng này do tôi toàn quyền đại diện. Nếu như anh có gì băn khoăn, hiện giờ có thể gọi điện cho cô ấy.”.

Jason nở nụ cười lớn, “Cũng không cần.”, anh ta lấy hợp đồng trên bàn, ngón tay gõ hai cái, “Chính là cái này?”. Rõ ràng là vấn đề nghiêm trọng, nhưng sao từ miệng anh ta nói lại mang theo phần hài hước.

“Phải.” Sự tình có chút vượt quá tưởng tượng của tôi, nhưng tôi gần như vẫn ân cần nói: “Hợp đồng hoàn toàn dựa theo nội dung lần trước anh và Đinh tiểu thư đã đồng ý kí kết.”.

Anh ta lại cười, mặt mày cong cong, ánh mắt đen như mực trong phút chốc lóe sáng.

Anh ta đối với bất kì người nào cũng không kiểm soát mà phóng điện như thế hay sao? Như vậy người đàn ông này, có bao nhiêu phụ nữ phải thương tâm đây? Tôi dường như có thể thấy được những trái tim tan vỡ thành ngàn vạn tình cảnh bi thảm.

“Được.” Anh ta đẩy một phần hợp đồng trả lại cho tôi, tôi nhấc cánh tay, lúc này đột nhiên thất thần.

Trên hợp đồng là một con dấu đỏ tươi và một chữ kí rồng bay phượng múa: Bùi Tử Mặc.

Tên gọi rất êm tai. Tôi nhanh cấu véo mình, tôi vừa nghĩ gì vậy.

Anh ta đã ký hợp đồng? Có vẻ hơi dễ dàng so với dự liệu.

Anh ta sắp xếp mọi thứ chuẩn bị ra về, tôi không nhịn được thốt lên: “Giám đốc Bùi.”.

“Còn có vấn đề gì?” Anh ta không quan tâm hỏi.

“…” Chẳng lẽ muốn nói anh không cần xem lại hợp đồng tử tế hơn sao, ấn tượng có vẻ anh ta chỉ quét mắt hai lần. Hoặc là nói, chuyện dễ dàng thái quá, ngược lại khiến tôi hơi sợ hãi. Có vẻ như tôi không đến nông nỗi thiểu não.

“Cám ơn anh.” Cuối cùng tôi cũng thốt ra câu này.

Anh ta nheo mắt lại, vẫn cười rực rỡ: “Hợp tác vui vẻ.”. Anh duỗi tay, tôi do dự, cùng anh ta bắt tay: “Hợp tác vui vẻ.”.

Anh ta tươi cười càng mê người: “Hy vọng lại có cơ hội hợp tác.”.

“Đương nhiên.”

Trên đường trở về công ty, tôi vẫn không dám tin vận khí mình thật tốt. Ký được hợp đồng, xem lại nhiều lần, xác định không có vấn đè, mới nhẹ nhàng thở ra.

Không loại trừ khả năng, nhờ câu nói của Trần Vũ Hoa: “Chúng tôi là bạn cũ cùng trường.” đã giúp tôi. Hợp đồng này sớm muộn cũng muốn ký, Bùi Tử Mặc bán cái nhân tình cho Trần Vũ Hoa cũng không có gì đáng trách.

Nghĩ như thế, tôi bình thường trở lại.

Trở lại công ty, gọi điện thoại cho Ariel báo tình hình, cô ấy đầu tiên không nói, sau tư tưởng không tập trung mới “Ừ.” một câu, cũng không có thêm những lời giao thiệp.

Trong lòng tôi càng thêm khẳng định sự thật cô ấy nghĩ muốn đâm sau lưng tôi nhưng không thành công, lần này tôi may mắn tránh được, nhưng còn lần sau, tôi bỗng nhiên có chút mệt mỏi, vì sao trong một công ty nhỏ, người với người lại chung sống phức tạp như vậy?

Trong lúc vô tình nói với Chu Xuân và Như Yên chuyện này, hai người vẫn bất đồng quan điểm.

Chu Xuân nói người ta tốt xấu gì cũng là giám đốc, cậu có đáng phải mất thời gian gây trở ngại hay không?

Như Yên nói mọi việc làm của Đinh Thần đã nói rõ tất cả, nếu như không phải cô ta giở trò xấu, vì sao tất cả trợ lý đều bất mãn trong thời gian thử việc.

Nhìn thấy hai cô ấy ồn ào, tôi xoa đầu muốn ngất đi, rồi nói sang chuyện khác, tôi nói chuyện đã gặp Trần Vũ Hoa.

Lần này, lại tiếp tục nổ banh.

Nhưng lần này hai cô ấy có cùng cách nghĩ mặc dù trước chưa bao giờ đồng quan điểm, nói Trần Vũ Hoa đối với tôi chưa hề hết hy vọng, lần này gặp lại nhau, cũng chứng tỏ tôi và anh ấy có duyên phận, hai người anh một câu tôi một câu đều khuyến khích tôi nên cho Trần Vũ Hoa một cơ hội, tôi bị các cô ấy làm phiền muốn chết, nhanh chóng tắt QQ, cảm thấy vạn vật trên thế gian thật thanh tịnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đáng Tiếc Không Phải Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook