Quyển 1 - Chương 7: chương 7
avata
19/05/2018
Kịch ----
Âm thanh nặng nề của cánh cửa vang lên. Kira tôi nặng nề bước vào phòng. Vùi mặt vào chiếc giường êm ái, tôi mệt mỏi trở người. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mệt mỏi thế này. Tôi đã đi một chuyến đến nơi quái quỷ đó mà không tài nào kháng cự nổi. Tôi muốn được ngủ. Lại một lần nữa cánh cửa mở ra. tôi uể oải ngóc đầu dậy. Light đang đứng trước cửa.
- Đi …
- Lại nữa, tôi không thể nghỉ ngơi sao?
- Đi, nhanh …
- Rồi … đi thì đi … - Tôi đứng dậy một cách chán chường.
Khi tôi đến gần, một vòng tròn ma pháp ánh kim xuất hiện dưới chân. Tôi giật mình định nhảy ra. Tuy nhiên, tôi không nhanh hơn nó. Nó đã kích hoạt xong. Và mọi thứ trở nên trắng xóa.
=========================================================
Tôi mở mắt ra thì thật kinh ngạc. Trước mắt tôi là một đồng bằng rộng lớn, một khu vực mà tôi chưa từng thấy, bao phủ một màu xanh của cỏ. Gió nổi lên từng cơn, thổi mát mặt và tóc tôi lay đông trong gió. Bầu trời xanh cao vời vợi. Những gợn mây trắng nhẹ nhàng trôi. Một khung cảnh yên bình mà tôi chưa từng trải nghiệm.
- Chúng thần đã tới thưa Người. – Light cúi đầu, tay phải cập huyền trượng đặt lên ngực.
Hắn đứng đó. Quay lưng về phía chúng tôi. Hắn vươn vai. Hắn đang hít thở. Không đúng hơn là hắn đang khởi động.
==========================================================
- Hít … hà …
Đã lâu rồi tôi mới cảm thấy dễ chịu thế này. Đúng là cơ thể con người dễ hoạt động hơn. Hử? Họ đến rồi à. Vậy thì tốt. Được rồi, làm thôi.
- Khởi tạo hầm ngục lười biếng.
----- Dizing -----
[Khởi tạo: hầm ngục lười biếng]
[Diện tích: 1000 mét vuông]
[Âm lòng đất:100 mét]
[Tổng cộng một hành lang siêu dài và lắc léo, bẫy nhung nham, khu vực trọng lực, đu dây, đá lăn, phòng ngập nước, và 3 phòng nghỉ, hệ thống loại bỏ người lười biếng. hệ thống thời gian, hệ thống nhân vật dụ dỗ.]
--------------------------------------------------------------
Nền đất cách tôi 500 m dần nâng lên và biến dạng thành một cánh cổng độ hơn 60 m. Với hai hình ảnh bàn tay phải ở hai bên cánh cửa. Đồng nghĩa là phải có ít nhất 2 người mới mở cổng. Cánh cổng được chạm khắc bằng hình hai con rồng oai vệ đang gẩn cao đầu hướng về một chùm sáng trên cùng của cánh cổng. Có hai sợi xích quấn chặt lấy cánh cửa, tạo ra một không khí kì lạ đến rợn óc. Nhưng, điểm đặc biệt là chỉ độc mộc một cánh cổng, phía sau không có gì nữa.
- Tốt rồi.
- Thưa Đấng Tối Cao … hình như ngài quên …
- Hử … - Tôi bực bội, xoay mặt sang lườm. Sao lại phá tôi chiêm ngưỡng tác phẩm của mình chứ. Ơ cơ mà, quên … quên à … Á, nhớ rồi.
- Hắn đâu?
Tôi hỏi Light. Trông cô ấy vui chưa kìa. Tôi hoa mắt hay má cô ấy đang đỏ lên. Sắp khóc rồi kìa. Cô ấy vệt nước mắt. Cơ mà, sao tôi không giống trước đây nhỉ. Nếu là Avata lúc trước hẳn tôi sẽ cảnh thấy cô ấy dễ thương lắm, nhưng giờ thì giống “nước đổ lá môn” quá.
Cô ấy chìa ra trước mặt tôi một cái lọ nhỏ. Sao nó đen quá vậy. Là lọ thủy tinh nhưng lại không trong suốt. Hay là do cái chất ở trong nhỉ?
Tôi cầm lấy cái lọ.
----- Dizing -----
[Lọ chứa linh hồn Thần Bóng Tối]
[Có thể dùng để tái tạo Thần Bóng Tối với thần lực giới hạn một nữa]
[Nếu mở ra mà không có thể xác sẽ gây thất thoát]
---------------------------------------------------------------------
(Vậy cũng giống với Thần Ánh Sáng à? Chắc thế)
- Nghe đây sau khi ta mở nút thì liệu mà vào cái xác. – tôi nhắc.
Có cái gì đâu mà trông Light lo lắng quá vậy? Còn cái cô Kira kia sao trông kinh hãi vây? Có gì lạ lắm à?
- Khởi tạo cơ thể con ngươi.
Từ trong không khí, vô số nguyên tử tập trung về phía trước Avata, chúng liên kết với nhau, cơ thể của con người dần hình thành. Rồi dần thay đổi thành hình hài của một thiếu niên với mái tóc đen ngắn, nước da vàng bánh mật, gương mặt cực kì điển trai, pha chút bí ẩn. Trên người còn khoác một bộ trang phục đen.
----- Dizing -----
[Khởi tạo: cơ thể con người]
[Tuổi: 15]
[Giới tính: nam]
[Tình trạng cơ thể: tốt – không có linh hồn]
[Kích thước cơ thể và các chỉ số khác thay đổi tùy thuộc vào chất lượng linh hồn sử dụng]
[Có thể cho 1 linh hồn sử dụng]
[Sau khi linh hồn nhập vào, nếu thể xác hỏng thì giống như cái chết của người bình thường]
-----------------------------------------------------------
Tôi bật nút lọ thủy tinh. Tinh chất màu đen bên trong tuôn ra ào ạc. Chúng xâm nhập thẳng vào cái xác với tốc độ chóng mặt. Sau khi kết thúc, cái xác hạ xuống, hai chân nó tiếp xuống trước. Đôi mắt mở ra, hai con ngươi đỏ như máu, sáng lên rồi vụt tắt. Cơ thể đó quỳ một chân, tay để lên ngực.
- Th … thần … vô cùng … ca … cảm … kích … thưa … Đấng Tối Cao.
- Rồi. Từ giờ tên ngươi sẽ là … Dark. – Tôi cố nặng não nghĩ ra một cái tên.
========================================================== Vậy là ổn một phần kế hoạch. Tôi nên đi khỏi đây trước khi nổ não với hành vi của đôi nam nữ kia. Còn ai trồng khoai đất này nữa, cặp đôi Light với Dark đang âu yếm. Tôi biến đây.
- Kira đi thôi. Hai người trong chừng nơi này vài ngày, đừng có mà làm gì ô uế nơi này đó.
- Vâng. – họ đồng thanh kìa, mệt ghê.
Tôi ngoác tay ra dấu cho Kira đến gần. Kira cũng dễ thương đấy chứ. Cơ mà làm sát thủ, phí thật.
- Cô có muốn một công việc tốt hơn không?
- Tốt hơn? – cô ta có vẽ đa nghi. Càng nghi càng chết bé à.
- Phải, một công việc quan trọng, có khi là … mức độ quốc tế.
- Gì … gì chứ? Đùa ta à? – có vẽ cô ta đề phòng rồi thử xem cô chịu được bao lâu.
- Có hứng thú không? – tôi hững hờ hỏi.
- Không! – phủ ác. Cơ mà …
- Cô chắc chứ? – tôi nhắm một mắt, cười nữa môi. – nó là một công việc đơn giản. Vô cùng đơn giản, nhẹ nhàng, thù lao cũng cao nữa.
Cô nàng này đang suy nghĩ. Tốt, bồi thêm phát nữa.
- Cô sẽ được đảm bảo an toàn. Và sẽ được rất nhiều thứ nữa.
- Bao nhiêu?
- 500 vàng. Mỗi nhiệm vụ.
Theo định mức tiền bạc nơi này chia là các bậc. Vàng, bạc, đồng.
1 vàng = 10 bạc = 100 đồng. Nếu tính thế này thì sau mỗi nhiệm vụ cô nàng này sẽ kiếm còn nhiều hơn bọn buôn nô lệ.
- Thấy sao? – tôi nghiên đầu, vẫn giữ nụ cười đó. (Có một câu nói rất hay: “cái gì không mua được bằng tiền sẽ mua được bằng rất nhiều tiền.”) Nó đúng với nhiều trường hợp nhỉ. Nhất là bây giờ.
- Tôi đồng ý. Tuy nhiên, tôi muốn chắc tất cả những điều trên đều là thật.
- Tất nhiên. (Hôhô … thấy tôi nói đúng chưa.)
- Tôi phải làm gì?
- Ưm …. Để xem … đợi lát.
==========================================================
Tôi là Eri, công chúa tộc Elf, tuy nhiên đó là một câu chuyện khác.
Sau khi đến hội Mạo Hiểm Gia, tôi gặp được Ninya và Touch. Hai người này đều là bán nhân. Ninya là một miêu nhân, còn Touch là khuyển nhân. Trông họ dễ thương quá. Đuôi của Ninya mền quá. Tôi rất thích. Chúng tôi lập tổ đội, rồi đấu với Goblin. Rồi sắp mất mạng dưới nanh vuốt của Thích Lang Tranh và sống sót một cách kì diệu.
Lúc này, tôi đang dọn phòng, thì đột nhiên một giọng nói nữ vang lên.
- Chào. Không làm phiền cô chứ?
- Ai – tôi rút nhanh thanh kiếm ngắn ngang hông thủ thế. Từ bóng của tôi trồi lên một cô gái vận trang phục như Ám Sát Gỉa. Mái tóc vàng óng ả, gương mặt thanh tú, đôi mắt hút hồn. Cô ta đứng lên.
- Ta đến để giao cái này.
Cô ta đưa ra một gói nhỏ, tôi lấy vội. Mở ra, tôi hoảng hồn. Đó là chiếc nhẫn của người mẹ mất tích cách đây 60 năm trước của tôi.
- Làm sao cô có? – tôi mất bình tĩnh rồi.
- Có người nhờ ta giao cho cô cùng lời nhắn, “ ma vương là địch” chỉ vậy thôi. Việc của ta đã xong. Chào.
Cô ta biến mất, không một chút tâm hơi. Tôi thật sự hoang mang vì lời nhắn đó. Tôi cảm thấy năng nề.
==========================================================
Một quốc gia không thể thiếu vua, và không thể thiếu đại tướng quân. Vương quốc Laventer này là một quốc gia thịnh trị đã hơn 1500 năm. Với nền văn hiến lâu đời nhất Đại Lục Địa. Dù không có tiềm lực quân sự như Đế Quốc hay nền tảng ma pháp vững chắc như Pháp Quốc, chúng tôi vẫn tiếp tục tiến lên. Tuy nhiên, không có gì là vĩnh viễn. Ma Vương xuất hiện đe dọa nền hòa bình thế giới.
Vì lẽ đó, họ – cha tôi và King bạn thân của ông và nhiều bằng hữu khác – lên đường tiêu diệt Ma Vương. Khi trận chiến của họ sắp đến hồi kết thì Cổ Long xuất hiện. Nó gầm lên, phải đó là [Long hóng]. Họ đã chết nhưng Ma Vương thì trốn mất, đến nay chưa rõ tung tích.
Vâng theo lời dạy của cha, tôi rèn luyện bản thân để trở thành một đại tướng quân. Sau khi đạt được, tôi tự hài lòng với chính mình. Tôi nghĩ rằng bây giờ trừ cổ long ra không ai mà tôi không hạ được. Tuy nhiên, tự cao chỉ cho quả đắng. Tôi đã suýt chết vì bị lũ Sói Mặt Trăng tấn công, và được một người mà mình không quen biết cứu. Thật mất mặt, nhưng điều này đã thức tỉnh tôi. Không cần biết bạn là ai, chỉ có chăm chỉ, nổ lực hết sức, cố gắng không ngừng mới cho ra quả ngọt. Sau khi về lại thủ đô, tôi lao vào luyện tập không ngơi nghỉ. Tuy vậy tôi không cảm thấy mình mạnh hơn. Cũng phải, tôi không có hứng thú để luyện tập. lúc nào cũng nghe những lời tân bóc của bè lũ quý tộc làm tôi mệt mỏi. Đơn giản là tôi chán.
Hôm nay, tôi mải miết tập vung kiếm. Người tôi nóng. Mồ hôi vã ra như tắm. Tôi mặt trọng giáp để tạo sức ép cho cơ thể. Tuy vậy, tôi không thấy khá hơn. Sau khi chán chường, tôi đi bộ ra phố. Đi qua nhiều con đường, tôi đến bên bờ song để thư giãn. Và tôi thấy hắn. Cái bóng mà tôi không thể quên được. Là tên kiêu ngạo đó. Hắn đang đứng đối diện với một gốc cây. Có lẽ hắn định tập luyện cái gì đó. Để xem hắn làm được gì.
Một chiếc lá úa đang rơi. Khi vừa tầm hắn vung kiếm. Một đường kiếm màu đen vụt qua. Chiếc lá tiếp tục rơi. Nhưng khi nó chạm đất, nó đứt hai, và kinh khủng hơn … thân cây vỡ ra với hằng sa số vết chém, để lại trên đó hình ảnh một thiếu với dung mạo tuyệt trần. Hai tay đặt lên chuôi kiếm, lưỡi kiếm găm xuống dưới. Bức tượng vận trọng giáp với hình ảnh nổi bật trên ngực giáp hình hoa hồng, với đầy gai nhọn. Đôi mắt, tỏ rõ ý chí hiên ngang của bậc anh hùng, nhìn thẳng về trước và không có biểu hiện trốn chạy.
Hắn bỏ đi. Tôi bất ngờ đến nổi không khép miệng được, chân tôi bất giác chuyển động, ngày càng nhanh, đến gần bức tượng. Tôi gắm nhìn nó. Khi cúi xuống tôi nhìn thây ngay vị trí chiếc lá rơi có dòng chữ: “bây giờ là lúc ngươi nên là chính mình. Sẽ còn gặp lại Lio”
Tôi xoay đi tứ hướng tìm người đó. Tuy nhiên, tôi chẳng thể tìm được gì. Tôi đi về trong đầu đầy suy nghĩ. (là chính mình sao?)
==================================================================
Còn một bước nữa là xong khâu chuẩn bị. Chưa bao giờ tôi cảm thấy thất vọng như thế này. Trước mặt Avata tôi là 17 con Orc. Tôi không muốn gặp lũ bại não này chút nào. Thân hình ú ụ đúng chất một con heo, bốc mùi. Ôi tôi không muốn chúng cản đường tôi đâu. Tội chúng lắm.
- Tránh ra cho ta đi
- Mày mới phải tránh con người à!
- Nhược bằng không thì sao? – tôi nhết môi.
- Ha ha … thì chết!
Tên đứng trước vung chùy, nhanh đấy, cơ mà … Tôi tránh nó nhẹ như không. Rồi lại thế. bọn chúng thi nhau vung chùy, mỗi cú đều uy lực ghê gớm. Nếu là người thường thì chết chắc.
Tôi không rút kiếm đâu. Cũng từ lâu tôi muốn thủ cái này. Một hít chết luôn.
- One puch.
Tôi thủ thế, tung ra một cú đấm thẳng, với một tí sức mạnh. Hức … lố rồi … tôi cày nát khu vực sỏi đá, và một quả núi đi tong. Còn bọn Orc thì bốc hơi luôn, chẵn cần nói. Thôi chuồn lẹ. Chắc thế nào cũng có người đến. 36 kế chạy là thượng sách.
Âm thanh nặng nề của cánh cửa vang lên. Kira tôi nặng nề bước vào phòng. Vùi mặt vào chiếc giường êm ái, tôi mệt mỏi trở người. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mệt mỏi thế này. Tôi đã đi một chuyến đến nơi quái quỷ đó mà không tài nào kháng cự nổi. Tôi muốn được ngủ. Lại một lần nữa cánh cửa mở ra. tôi uể oải ngóc đầu dậy. Light đang đứng trước cửa.
- Đi …
- Lại nữa, tôi không thể nghỉ ngơi sao?
- Đi, nhanh …
- Rồi … đi thì đi … - Tôi đứng dậy một cách chán chường.
Khi tôi đến gần, một vòng tròn ma pháp ánh kim xuất hiện dưới chân. Tôi giật mình định nhảy ra. Tuy nhiên, tôi không nhanh hơn nó. Nó đã kích hoạt xong. Và mọi thứ trở nên trắng xóa.
=========================================================
Tôi mở mắt ra thì thật kinh ngạc. Trước mắt tôi là một đồng bằng rộng lớn, một khu vực mà tôi chưa từng thấy, bao phủ một màu xanh của cỏ. Gió nổi lên từng cơn, thổi mát mặt và tóc tôi lay đông trong gió. Bầu trời xanh cao vời vợi. Những gợn mây trắng nhẹ nhàng trôi. Một khung cảnh yên bình mà tôi chưa từng trải nghiệm.
- Chúng thần đã tới thưa Người. – Light cúi đầu, tay phải cập huyền trượng đặt lên ngực.
Hắn đứng đó. Quay lưng về phía chúng tôi. Hắn vươn vai. Hắn đang hít thở. Không đúng hơn là hắn đang khởi động.
==========================================================
- Hít … hà …
Đã lâu rồi tôi mới cảm thấy dễ chịu thế này. Đúng là cơ thể con người dễ hoạt động hơn. Hử? Họ đến rồi à. Vậy thì tốt. Được rồi, làm thôi.
- Khởi tạo hầm ngục lười biếng.
----- Dizing -----
[Khởi tạo: hầm ngục lười biếng]
[Diện tích: 1000 mét vuông]
[Âm lòng đất:100 mét]
[Tổng cộng một hành lang siêu dài và lắc léo, bẫy nhung nham, khu vực trọng lực, đu dây, đá lăn, phòng ngập nước, và 3 phòng nghỉ, hệ thống loại bỏ người lười biếng. hệ thống thời gian, hệ thống nhân vật dụ dỗ.]
--------------------------------------------------------------
Nền đất cách tôi 500 m dần nâng lên và biến dạng thành một cánh cổng độ hơn 60 m. Với hai hình ảnh bàn tay phải ở hai bên cánh cửa. Đồng nghĩa là phải có ít nhất 2 người mới mở cổng. Cánh cổng được chạm khắc bằng hình hai con rồng oai vệ đang gẩn cao đầu hướng về một chùm sáng trên cùng của cánh cổng. Có hai sợi xích quấn chặt lấy cánh cửa, tạo ra một không khí kì lạ đến rợn óc. Nhưng, điểm đặc biệt là chỉ độc mộc một cánh cổng, phía sau không có gì nữa.
- Tốt rồi.
- Thưa Đấng Tối Cao … hình như ngài quên …
- Hử … - Tôi bực bội, xoay mặt sang lườm. Sao lại phá tôi chiêm ngưỡng tác phẩm của mình chứ. Ơ cơ mà, quên … quên à … Á, nhớ rồi.
- Hắn đâu?
Tôi hỏi Light. Trông cô ấy vui chưa kìa. Tôi hoa mắt hay má cô ấy đang đỏ lên. Sắp khóc rồi kìa. Cô ấy vệt nước mắt. Cơ mà, sao tôi không giống trước đây nhỉ. Nếu là Avata lúc trước hẳn tôi sẽ cảnh thấy cô ấy dễ thương lắm, nhưng giờ thì giống “nước đổ lá môn” quá.
Cô ấy chìa ra trước mặt tôi một cái lọ nhỏ. Sao nó đen quá vậy. Là lọ thủy tinh nhưng lại không trong suốt. Hay là do cái chất ở trong nhỉ?
Tôi cầm lấy cái lọ.
----- Dizing -----
[Lọ chứa linh hồn Thần Bóng Tối]
[Có thể dùng để tái tạo Thần Bóng Tối với thần lực giới hạn một nữa]
[Nếu mở ra mà không có thể xác sẽ gây thất thoát]
---------------------------------------------------------------------
(Vậy cũng giống với Thần Ánh Sáng à? Chắc thế)
- Nghe đây sau khi ta mở nút thì liệu mà vào cái xác. – tôi nhắc.
Có cái gì đâu mà trông Light lo lắng quá vậy? Còn cái cô Kira kia sao trông kinh hãi vây? Có gì lạ lắm à?
- Khởi tạo cơ thể con ngươi.
Từ trong không khí, vô số nguyên tử tập trung về phía trước Avata, chúng liên kết với nhau, cơ thể của con người dần hình thành. Rồi dần thay đổi thành hình hài của một thiếu niên với mái tóc đen ngắn, nước da vàng bánh mật, gương mặt cực kì điển trai, pha chút bí ẩn. Trên người còn khoác một bộ trang phục đen.
----- Dizing -----
[Khởi tạo: cơ thể con người]
[Tuổi: 15]
[Giới tính: nam]
[Tình trạng cơ thể: tốt – không có linh hồn]
[Kích thước cơ thể và các chỉ số khác thay đổi tùy thuộc vào chất lượng linh hồn sử dụng]
[Có thể cho 1 linh hồn sử dụng]
[Sau khi linh hồn nhập vào, nếu thể xác hỏng thì giống như cái chết của người bình thường]
-----------------------------------------------------------
Tôi bật nút lọ thủy tinh. Tinh chất màu đen bên trong tuôn ra ào ạc. Chúng xâm nhập thẳng vào cái xác với tốc độ chóng mặt. Sau khi kết thúc, cái xác hạ xuống, hai chân nó tiếp xuống trước. Đôi mắt mở ra, hai con ngươi đỏ như máu, sáng lên rồi vụt tắt. Cơ thể đó quỳ một chân, tay để lên ngực.
- Th … thần … vô cùng … ca … cảm … kích … thưa … Đấng Tối Cao.
- Rồi. Từ giờ tên ngươi sẽ là … Dark. – Tôi cố nặng não nghĩ ra một cái tên.
========================================================== Vậy là ổn một phần kế hoạch. Tôi nên đi khỏi đây trước khi nổ não với hành vi của đôi nam nữ kia. Còn ai trồng khoai đất này nữa, cặp đôi Light với Dark đang âu yếm. Tôi biến đây.
- Kira đi thôi. Hai người trong chừng nơi này vài ngày, đừng có mà làm gì ô uế nơi này đó.
- Vâng. – họ đồng thanh kìa, mệt ghê.
Tôi ngoác tay ra dấu cho Kira đến gần. Kira cũng dễ thương đấy chứ. Cơ mà làm sát thủ, phí thật.
- Cô có muốn một công việc tốt hơn không?
- Tốt hơn? – cô ta có vẽ đa nghi. Càng nghi càng chết bé à.
- Phải, một công việc quan trọng, có khi là … mức độ quốc tế.
- Gì … gì chứ? Đùa ta à? – có vẽ cô ta đề phòng rồi thử xem cô chịu được bao lâu.
- Có hứng thú không? – tôi hững hờ hỏi.
- Không! – phủ ác. Cơ mà …
- Cô chắc chứ? – tôi nhắm một mắt, cười nữa môi. – nó là một công việc đơn giản. Vô cùng đơn giản, nhẹ nhàng, thù lao cũng cao nữa.
Cô nàng này đang suy nghĩ. Tốt, bồi thêm phát nữa.
- Cô sẽ được đảm bảo an toàn. Và sẽ được rất nhiều thứ nữa.
- Bao nhiêu?
- 500 vàng. Mỗi nhiệm vụ.
Theo định mức tiền bạc nơi này chia là các bậc. Vàng, bạc, đồng.
1 vàng = 10 bạc = 100 đồng. Nếu tính thế này thì sau mỗi nhiệm vụ cô nàng này sẽ kiếm còn nhiều hơn bọn buôn nô lệ.
- Thấy sao? – tôi nghiên đầu, vẫn giữ nụ cười đó. (Có một câu nói rất hay: “cái gì không mua được bằng tiền sẽ mua được bằng rất nhiều tiền.”) Nó đúng với nhiều trường hợp nhỉ. Nhất là bây giờ.
- Tôi đồng ý. Tuy nhiên, tôi muốn chắc tất cả những điều trên đều là thật.
- Tất nhiên. (Hôhô … thấy tôi nói đúng chưa.)
- Tôi phải làm gì?
- Ưm …. Để xem … đợi lát.
==========================================================
Tôi là Eri, công chúa tộc Elf, tuy nhiên đó là một câu chuyện khác.
Sau khi đến hội Mạo Hiểm Gia, tôi gặp được Ninya và Touch. Hai người này đều là bán nhân. Ninya là một miêu nhân, còn Touch là khuyển nhân. Trông họ dễ thương quá. Đuôi của Ninya mền quá. Tôi rất thích. Chúng tôi lập tổ đội, rồi đấu với Goblin. Rồi sắp mất mạng dưới nanh vuốt của Thích Lang Tranh và sống sót một cách kì diệu.
Lúc này, tôi đang dọn phòng, thì đột nhiên một giọng nói nữ vang lên.
- Chào. Không làm phiền cô chứ?
- Ai – tôi rút nhanh thanh kiếm ngắn ngang hông thủ thế. Từ bóng của tôi trồi lên một cô gái vận trang phục như Ám Sát Gỉa. Mái tóc vàng óng ả, gương mặt thanh tú, đôi mắt hút hồn. Cô ta đứng lên.
- Ta đến để giao cái này.
Cô ta đưa ra một gói nhỏ, tôi lấy vội. Mở ra, tôi hoảng hồn. Đó là chiếc nhẫn của người mẹ mất tích cách đây 60 năm trước của tôi.
- Làm sao cô có? – tôi mất bình tĩnh rồi.
- Có người nhờ ta giao cho cô cùng lời nhắn, “ ma vương là địch” chỉ vậy thôi. Việc của ta đã xong. Chào.
Cô ta biến mất, không một chút tâm hơi. Tôi thật sự hoang mang vì lời nhắn đó. Tôi cảm thấy năng nề.
==========================================================
Một quốc gia không thể thiếu vua, và không thể thiếu đại tướng quân. Vương quốc Laventer này là một quốc gia thịnh trị đã hơn 1500 năm. Với nền văn hiến lâu đời nhất Đại Lục Địa. Dù không có tiềm lực quân sự như Đế Quốc hay nền tảng ma pháp vững chắc như Pháp Quốc, chúng tôi vẫn tiếp tục tiến lên. Tuy nhiên, không có gì là vĩnh viễn. Ma Vương xuất hiện đe dọa nền hòa bình thế giới.
Vì lẽ đó, họ – cha tôi và King bạn thân của ông và nhiều bằng hữu khác – lên đường tiêu diệt Ma Vương. Khi trận chiến của họ sắp đến hồi kết thì Cổ Long xuất hiện. Nó gầm lên, phải đó là [Long hóng]. Họ đã chết nhưng Ma Vương thì trốn mất, đến nay chưa rõ tung tích.
Vâng theo lời dạy của cha, tôi rèn luyện bản thân để trở thành một đại tướng quân. Sau khi đạt được, tôi tự hài lòng với chính mình. Tôi nghĩ rằng bây giờ trừ cổ long ra không ai mà tôi không hạ được. Tuy nhiên, tự cao chỉ cho quả đắng. Tôi đã suýt chết vì bị lũ Sói Mặt Trăng tấn công, và được một người mà mình không quen biết cứu. Thật mất mặt, nhưng điều này đã thức tỉnh tôi. Không cần biết bạn là ai, chỉ có chăm chỉ, nổ lực hết sức, cố gắng không ngừng mới cho ra quả ngọt. Sau khi về lại thủ đô, tôi lao vào luyện tập không ngơi nghỉ. Tuy vậy tôi không cảm thấy mình mạnh hơn. Cũng phải, tôi không có hứng thú để luyện tập. lúc nào cũng nghe những lời tân bóc của bè lũ quý tộc làm tôi mệt mỏi. Đơn giản là tôi chán.
Hôm nay, tôi mải miết tập vung kiếm. Người tôi nóng. Mồ hôi vã ra như tắm. Tôi mặt trọng giáp để tạo sức ép cho cơ thể. Tuy vậy, tôi không thấy khá hơn. Sau khi chán chường, tôi đi bộ ra phố. Đi qua nhiều con đường, tôi đến bên bờ song để thư giãn. Và tôi thấy hắn. Cái bóng mà tôi không thể quên được. Là tên kiêu ngạo đó. Hắn đang đứng đối diện với một gốc cây. Có lẽ hắn định tập luyện cái gì đó. Để xem hắn làm được gì.
Một chiếc lá úa đang rơi. Khi vừa tầm hắn vung kiếm. Một đường kiếm màu đen vụt qua. Chiếc lá tiếp tục rơi. Nhưng khi nó chạm đất, nó đứt hai, và kinh khủng hơn … thân cây vỡ ra với hằng sa số vết chém, để lại trên đó hình ảnh một thiếu với dung mạo tuyệt trần. Hai tay đặt lên chuôi kiếm, lưỡi kiếm găm xuống dưới. Bức tượng vận trọng giáp với hình ảnh nổi bật trên ngực giáp hình hoa hồng, với đầy gai nhọn. Đôi mắt, tỏ rõ ý chí hiên ngang của bậc anh hùng, nhìn thẳng về trước và không có biểu hiện trốn chạy.
Hắn bỏ đi. Tôi bất ngờ đến nổi không khép miệng được, chân tôi bất giác chuyển động, ngày càng nhanh, đến gần bức tượng. Tôi gắm nhìn nó. Khi cúi xuống tôi nhìn thây ngay vị trí chiếc lá rơi có dòng chữ: “bây giờ là lúc ngươi nên là chính mình. Sẽ còn gặp lại Lio”
Tôi xoay đi tứ hướng tìm người đó. Tuy nhiên, tôi chẳng thể tìm được gì. Tôi đi về trong đầu đầy suy nghĩ. (là chính mình sao?)
==================================================================
Còn một bước nữa là xong khâu chuẩn bị. Chưa bao giờ tôi cảm thấy thất vọng như thế này. Trước mặt Avata tôi là 17 con Orc. Tôi không muốn gặp lũ bại não này chút nào. Thân hình ú ụ đúng chất một con heo, bốc mùi. Ôi tôi không muốn chúng cản đường tôi đâu. Tội chúng lắm.
- Tránh ra cho ta đi
- Mày mới phải tránh con người à!
- Nhược bằng không thì sao? – tôi nhết môi.
- Ha ha … thì chết!
Tên đứng trước vung chùy, nhanh đấy, cơ mà … Tôi tránh nó nhẹ như không. Rồi lại thế. bọn chúng thi nhau vung chùy, mỗi cú đều uy lực ghê gớm. Nếu là người thường thì chết chắc.
Tôi không rút kiếm đâu. Cũng từ lâu tôi muốn thủ cái này. Một hít chết luôn.
- One puch.
Tôi thủ thế, tung ra một cú đấm thẳng, với một tí sức mạnh. Hức … lố rồi … tôi cày nát khu vực sỏi đá, và một quả núi đi tong. Còn bọn Orc thì bốc hơi luôn, chẵn cần nói. Thôi chuồn lẹ. Chắc thế nào cũng có người đến. 36 kế chạy là thượng sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.