Chương 103
Tô Bì Phù Phù Tử
25/11/2024
“Giúp một chút.” Anh nói.
Phong Cảnh Thụy mắt sáng lên: “Wow.”
Mặc dù không thể nói rằng Lộ Tinh Lâm là một người hoàn hảo, không gì làm không được, nhưng thật ra anh không muốn nhờ vả người khác. Những việc có thể tự làm thì tự làm, không muốn nợ ai cái gì.
Vì vậy, những người không quen biết Lộ Tinh Lâm thường cảm thấy anh lạnh lùng, xa cách, không thân cận với bất kỳ ai.
“Cô ấy muốn chụp một vài tư liệu sống, khó khăn lắm mới bắt được chúng ta trong buổi huấn luyện, nhưng những tư liệu vừa rồi không sử dụng được, giờ muốn chụp bổ sung một vài tấm.”
“Cứ làm công việc của các cậu thôi, chỉ cần chú ý một chút là được, có người đang quay chụp, hãy để cho cô ấy một chút không gian thao tác.”
“À đúng rồi, cũng không cần phải cố tình nhìn vào ống kính.”
Trần Thượng đáp lại, nhưng vẫn hỏi Lộ Tinh Lâm: “Bây giờ theo đuổi con gái phải đến mức này sao? Còn có người mà anh không theo đuổi được…”
Lộ Tinh Lâm mỉm cười, ánh mắt thu lại.
“Trước đây là cô ấy theo đuổi tôi.”
Phong Cảnh Thụy nghe thấy bát quái liền nhảy vào: “Cái gì cái gì? Vậy bây giờ hai người thế nào…”
“Rất rõ ràng.” Lộ Tinh Lâm ngừng lại một chút, nói rõ sự thật, “Tôi bị đá, cô ấy đã buông bỏ.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Thượng và Phong Cảnh Thụy, Lộ Tinh Lâm ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên.
“Nhưng tôi thì không buông bỏ được.”
…
Nhờ sự phối hợp của mọi người, lần thu thập tài liệu này của Dư Lạc diễn ra rất suôn sẻ, cô còn chạy xuống yêu cầu một số phỏng vấn cá nhân.
Mọi thứ đã hoàn thành hoàn hảo!
Cuối cùng cô đã thu thập đến phần này!
Dư Lạc nhìn vào bảng kế hoạch công việc của mình, từng mục đã được đánh dấu, chỉ còn lại phỏng vấn cá nhân với Lộ Tinh Lâm là chưa hoàn thành.
Về phần Lộ Tinh Lâm… chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?
Điều đó có nghĩa là cô đã chuẩn bị xong toàn bộ nội dung!
Chỉ cần nghĩ đến việc có thể cầm đầy đủ nội dung về nộp công việc, hung hăng đánh vào cái mặt già nua của chủ nhiệm Mã một cái, liền cảm thấy thấy vui như lên trời!
“Tôi mời mọi người ăn sáng nhé, mọi người vất vả rồi.” Dư Lạc thu dọn đồ đạc, đề nghị muốn mời mọi người, “Trước cổng câu lạc bộ có một quán bánh bao và mì rất ngon đó~”
Mặc dù nhà ăn của câu lạc bộ đã rất phong phú, nhưng thỉnh thoảng mọi người cũng muốn ra ngoài cải thiện khẩu vị.
Ăn uống của đầu bếp nhà mình ngán rồi, đi ăn một chút do đầu bếp bên ngoài nấu.
Mọi người đều là những người thẳng thắn, đã giúp đỡ thì sẽ nhận lấy lòng tốt của người khác, không ai từ chối, cả nhóm vui vẻ cùng nhau ra ngoài.
Nhưng trước khi ra ngoài ăn, bọn họ phải thay bộ đồ đua nhão nhão dính dính kia đã, phải đi tắm rửa một chút.
Dư Lạc vốn đang đợi bên ngoài, những người khác đã vào hết, chỉ có Lộ Tinh Lâm chậm chạp chưa vào.
“Anh không đi tắm sao?” Dư Lạc vừa xác nhận thông tin công việc vừa hỏi anh.
Hôm nay thực sự là quá sớm, giờ vẫn chưa điểm danh, làm xong việc vẫn chưa đến 9 giờ.
Dư Lạc ngẩng đầu, thấy Lộ Tinh Lâm tháo khuyên tai và khuyên môi, cho vào hai túi nhỏ, đưa cho cô.
“Đây, cầm giúp anh.” Anh nói.
Dư Lạc hơi nghiêng đầu: “Trong đó không có tủ để đồ sao?”
Cảm thấy bối rối.
Có tủ mà không để, cứ phải để trong tay cô sao!
Thật đúng là :))
Lộ Tinh Lâm vẫn không đi, nhất quyết phải nhét những món phụ kiện nhỏ của mình vào tay cô: “Cầm.”
Dư Lạc:……
Im lặng một lúc, rồi bật cười.
“Anh thật trẻ con…”
Lộ Tinh Lâm, luôn có những điều kỳ quặc và một chút bướng bỉnh.
Dư Lạc nói vậy, nhưng vẫn nhận lấy đồ của anh, nắm chặt trong lòng bàn tay, không ngờ rằng, chiếc khuyên tai lăn một vòng, lại rơi vào tay cô.
Cô chợt nảy ra ý, bèn hỏi Lộ Tinh Lâm: “Vậy, lần này nếu em không trả lại cho anh thì sao?”
Lộ Tinh Lâm vốn định đi vào, nghe thấy câu hỏi của cô, lại khẽ cúi đầu.
Một câu nói rất quen thuộc.
“Em nợ anh còn ít sao?”
Nhưng lần này, không còn là tranh cãi, không còn bầu không khí đối đầu căng thẳng, thậm chí, khi anh nói câu này, giọng điệu rất mềm mại và yếu ớt.
Dư Lạc không trả lời trực tiếp, chỉ nói với anh: “Được rồi, anh cũng nhanh đi đi, không thì bọn họ sẽ xong hết, bọn em sẽ không chờ anh đâu.”
Sau khi Lộ Tinh Lâm vào, cô lại một lần nữa nắm chặt tay.
Hai món phụ kiện nhỏ trong lòng bàn tay gần như không có cảm giác gì, nhỏ nhỏ, nhưng vẫn có chút cảm giác bị đ.â.m vào.
Đúng vậy, cô nợ Lộ Tinh Lâm thật sự quá nhiều.
Cũng không biết, có thể trả lại hay không.
Những cậu con trai tắm cũng khá nhanh, Dư Lạc không phải đợi lâu ở bên ngoài, mọi người lần lượt ra tới.
Người vào cuối cùng là Lộ Tinh Lâm cũng là người ra cuối cùng.
Nhưng mọi người đều đã đoán được, nên đã đi ra cửa đứng chờ, chỉ để Dư Lạc ở lại đó chờ là được.
Khi anh vừa ra ngoài, Dư Lạc nhìn thấy tóc anh ướt dầm dề liền nhíu mày.
Lại không làm khô…
Sau khi thay đồ thường, Dư Lạc cảm thấy anh trông không đứng đắn như vậy, vẻ ngoài lười biếng như một công tử, trông như thể có thể đùa giỡn cảm tình của mười người một lần.
Mặc dù Lộ Tinh Lâm hôm nay mặc khá đơn giản, gần đây thời tiết lạnh, anh đã đổi sang áo sơ mi dài tay, nhưng vẫn không cài mấy cúc áo ở phía trước.
Lộ Tinh Lâm sau khi ném khăn giấy dùng một lần vào thùng rác, chậm rãi đi tới, đưa tay, tìm cô lấy lại món đồ mà lúc nãy cô giữ.
Dư Lạc không động đậy.
Thấy vậy, anh nhướng mày: “Thật sự không trả lại à?”
Dư Lạc ngẩng đầu nhìn anh, đưa tay, nhưng mở lòng bàn tay ra chỉ có túi nhỏ đựng khuyên môi, cô rũ mắt.
“Chỉ cái này thôi.” Dư Lạc làm bộ mặt rất vô tội, như đã làm sai điều gì, “Cái kia không còn nữa.”
Lộ Tinh Lâm cũng không đưa tay nhận, tiếp tục nhìn cô: “Mất rồi?”
Phong Cảnh Thụy mắt sáng lên: “Wow.”
Mặc dù không thể nói rằng Lộ Tinh Lâm là một người hoàn hảo, không gì làm không được, nhưng thật ra anh không muốn nhờ vả người khác. Những việc có thể tự làm thì tự làm, không muốn nợ ai cái gì.
Vì vậy, những người không quen biết Lộ Tinh Lâm thường cảm thấy anh lạnh lùng, xa cách, không thân cận với bất kỳ ai.
“Cô ấy muốn chụp một vài tư liệu sống, khó khăn lắm mới bắt được chúng ta trong buổi huấn luyện, nhưng những tư liệu vừa rồi không sử dụng được, giờ muốn chụp bổ sung một vài tấm.”
“Cứ làm công việc của các cậu thôi, chỉ cần chú ý một chút là được, có người đang quay chụp, hãy để cho cô ấy một chút không gian thao tác.”
“À đúng rồi, cũng không cần phải cố tình nhìn vào ống kính.”
Trần Thượng đáp lại, nhưng vẫn hỏi Lộ Tinh Lâm: “Bây giờ theo đuổi con gái phải đến mức này sao? Còn có người mà anh không theo đuổi được…”
Lộ Tinh Lâm mỉm cười, ánh mắt thu lại.
“Trước đây là cô ấy theo đuổi tôi.”
Phong Cảnh Thụy nghe thấy bát quái liền nhảy vào: “Cái gì cái gì? Vậy bây giờ hai người thế nào…”
“Rất rõ ràng.” Lộ Tinh Lâm ngừng lại một chút, nói rõ sự thật, “Tôi bị đá, cô ấy đã buông bỏ.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Thượng và Phong Cảnh Thụy, Lộ Tinh Lâm ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên.
“Nhưng tôi thì không buông bỏ được.”
…
Nhờ sự phối hợp của mọi người, lần thu thập tài liệu này của Dư Lạc diễn ra rất suôn sẻ, cô còn chạy xuống yêu cầu một số phỏng vấn cá nhân.
Mọi thứ đã hoàn thành hoàn hảo!
Cuối cùng cô đã thu thập đến phần này!
Dư Lạc nhìn vào bảng kế hoạch công việc của mình, từng mục đã được đánh dấu, chỉ còn lại phỏng vấn cá nhân với Lộ Tinh Lâm là chưa hoàn thành.
Về phần Lộ Tinh Lâm… chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?
Điều đó có nghĩa là cô đã chuẩn bị xong toàn bộ nội dung!
Chỉ cần nghĩ đến việc có thể cầm đầy đủ nội dung về nộp công việc, hung hăng đánh vào cái mặt già nua của chủ nhiệm Mã một cái, liền cảm thấy thấy vui như lên trời!
“Tôi mời mọi người ăn sáng nhé, mọi người vất vả rồi.” Dư Lạc thu dọn đồ đạc, đề nghị muốn mời mọi người, “Trước cổng câu lạc bộ có một quán bánh bao và mì rất ngon đó~”
Mặc dù nhà ăn của câu lạc bộ đã rất phong phú, nhưng thỉnh thoảng mọi người cũng muốn ra ngoài cải thiện khẩu vị.
Ăn uống của đầu bếp nhà mình ngán rồi, đi ăn một chút do đầu bếp bên ngoài nấu.
Mọi người đều là những người thẳng thắn, đã giúp đỡ thì sẽ nhận lấy lòng tốt của người khác, không ai từ chối, cả nhóm vui vẻ cùng nhau ra ngoài.
Nhưng trước khi ra ngoài ăn, bọn họ phải thay bộ đồ đua nhão nhão dính dính kia đã, phải đi tắm rửa một chút.
Dư Lạc vốn đang đợi bên ngoài, những người khác đã vào hết, chỉ có Lộ Tinh Lâm chậm chạp chưa vào.
“Anh không đi tắm sao?” Dư Lạc vừa xác nhận thông tin công việc vừa hỏi anh.
Hôm nay thực sự là quá sớm, giờ vẫn chưa điểm danh, làm xong việc vẫn chưa đến 9 giờ.
Dư Lạc ngẩng đầu, thấy Lộ Tinh Lâm tháo khuyên tai và khuyên môi, cho vào hai túi nhỏ, đưa cho cô.
“Đây, cầm giúp anh.” Anh nói.
Dư Lạc hơi nghiêng đầu: “Trong đó không có tủ để đồ sao?”
Cảm thấy bối rối.
Có tủ mà không để, cứ phải để trong tay cô sao!
Thật đúng là :))
Lộ Tinh Lâm vẫn không đi, nhất quyết phải nhét những món phụ kiện nhỏ của mình vào tay cô: “Cầm.”
Dư Lạc:……
Im lặng một lúc, rồi bật cười.
“Anh thật trẻ con…”
Lộ Tinh Lâm, luôn có những điều kỳ quặc và một chút bướng bỉnh.
Dư Lạc nói vậy, nhưng vẫn nhận lấy đồ của anh, nắm chặt trong lòng bàn tay, không ngờ rằng, chiếc khuyên tai lăn một vòng, lại rơi vào tay cô.
Cô chợt nảy ra ý, bèn hỏi Lộ Tinh Lâm: “Vậy, lần này nếu em không trả lại cho anh thì sao?”
Lộ Tinh Lâm vốn định đi vào, nghe thấy câu hỏi của cô, lại khẽ cúi đầu.
Một câu nói rất quen thuộc.
“Em nợ anh còn ít sao?”
Nhưng lần này, không còn là tranh cãi, không còn bầu không khí đối đầu căng thẳng, thậm chí, khi anh nói câu này, giọng điệu rất mềm mại và yếu ớt.
Dư Lạc không trả lời trực tiếp, chỉ nói với anh: “Được rồi, anh cũng nhanh đi đi, không thì bọn họ sẽ xong hết, bọn em sẽ không chờ anh đâu.”
Sau khi Lộ Tinh Lâm vào, cô lại một lần nữa nắm chặt tay.
Hai món phụ kiện nhỏ trong lòng bàn tay gần như không có cảm giác gì, nhỏ nhỏ, nhưng vẫn có chút cảm giác bị đ.â.m vào.
Đúng vậy, cô nợ Lộ Tinh Lâm thật sự quá nhiều.
Cũng không biết, có thể trả lại hay không.
Những cậu con trai tắm cũng khá nhanh, Dư Lạc không phải đợi lâu ở bên ngoài, mọi người lần lượt ra tới.
Người vào cuối cùng là Lộ Tinh Lâm cũng là người ra cuối cùng.
Nhưng mọi người đều đã đoán được, nên đã đi ra cửa đứng chờ, chỉ để Dư Lạc ở lại đó chờ là được.
Khi anh vừa ra ngoài, Dư Lạc nhìn thấy tóc anh ướt dầm dề liền nhíu mày.
Lại không làm khô…
Sau khi thay đồ thường, Dư Lạc cảm thấy anh trông không đứng đắn như vậy, vẻ ngoài lười biếng như một công tử, trông như thể có thể đùa giỡn cảm tình của mười người một lần.
Mặc dù Lộ Tinh Lâm hôm nay mặc khá đơn giản, gần đây thời tiết lạnh, anh đã đổi sang áo sơ mi dài tay, nhưng vẫn không cài mấy cúc áo ở phía trước.
Lộ Tinh Lâm sau khi ném khăn giấy dùng một lần vào thùng rác, chậm rãi đi tới, đưa tay, tìm cô lấy lại món đồ mà lúc nãy cô giữ.
Dư Lạc không động đậy.
Thấy vậy, anh nhướng mày: “Thật sự không trả lại à?”
Dư Lạc ngẩng đầu nhìn anh, đưa tay, nhưng mở lòng bàn tay ra chỉ có túi nhỏ đựng khuyên môi, cô rũ mắt.
“Chỉ cái này thôi.” Dư Lạc làm bộ mặt rất vô tội, như đã làm sai điều gì, “Cái kia không còn nữa.”
Lộ Tinh Lâm cũng không đưa tay nhận, tiếp tục nhìn cô: “Mất rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.