Chương 106
Tô Bì Phù Phù Tử
25/11/2024
Dư Lạc trả lời trong nhóm chat: 【Cảm ơn chị An An ^ ^】
Hai người hỏi đáp qua lại, còn hai người vị kia thì vẫn im lặng không lên tiếng.
Tan làm sớm, Dư Lạc định về nhà một chút. Dù mới gặp mẹ gần đây nhưng dạo này cô cũng ít về nhà, chỉ ở lại câu lạc bộ.
Đang sắp xếp đồ thì chuông cửa vang lên. Cô bước ra mở cửa, liêng nhìn thấy Lộ Tinh Lâm lười biếng tựa người bên cạnh.
Anh luôn xuất hiện đúng lúc, như thể gắn thiết bị theo dõi trên người cô vậy.
Lộ Tinh Lâm cô, ngỏ lời: “Ngày mai, ra ngoài hẹn hò nhé?”
“Hả?” Dư Lạc ngạc nhiên chớp mắt, “Hẹn hò…?”
“Trước khi em rời đi lần trước ấy.” Lộ Tinh Lâm ngừng lại, ánh mắt lướt qua vai cô, thấy cô đang thu dọn đồ đạc. Anh thoáng ngỡ ngàng và ngập ngừng.
Dư Lạc cảm nhận được sự khác thường của anh, trong lòng có chút áy náy, sợ anh hiểu lầm nên vội giải thích: “Lần này, em chỉ muốn về nhà một chút thôi…”
Lộ Tinh Lâm tuy rằng tạm dừng, nhưng vẫn tiếp tục nói xong: “Chẳng phải chúng ta đã hẹn gặp nhau, đi công viên giải trí để anh giành cho em con thỏ bông siêu lớn đó sao?”
Dư Lạc: “Chuyện đó đã lâu lắm rồi, chắc con thỏ đó không còn nữa đâu.”
Lúc đó cô rất thích con thú bông ấy, thi thoảng vẫn nhớ đến, nhưng mỗi lần đều tự nhủ như vậy. Giống như bây giờ, cô nói với Lộ Tinh Lâm rằng, con thỏ đó đã không còn, và Lộ Tinh Lâm cũng đã không còn ở bên cạnh cô nữa.
Mọi thứ đã thay đổi rồi.
Bốn năm rồi.
Những chuyện quá khứ đã trở thành tiếc nuối mãi mãi, cô chỉ có thể để nó qua đi.
Nhưng rõ ràng, Lộ Tinh Lâm không nghĩ như vậy.
Khi Dư Lạc cúi đầu, anh đột ngột nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô ra, căn bản không đợi cô từ chối.
“Con thỏ anh không giành được cho em bốn năm trước, bốn năm sau anh sẽ giành lại.”
“Bốn năm, mười bốn năm, bốn mươi năm.”
Lộ Tinh Lâm dừng một chút, cúi người nhìn cô, hai người gần như chạm mũi nhau, mị hoặc.
Anh nói:
“Không có thứ gì mà Lộ Tinh Lâm không thể giành cho em.”
Đồng tử của Dư Lạc khẽ rung động, chưa kịp tiêu hóa hết câu nói trước thì đã nghe thấy câu tiếp theo.
“Đúng rồi, cho dù lần này em lại bỏ trốn.”
Như trước đây, không lời từ biệt mà rời đi.
Lộ Tinh Lâm nheo mắt, đưa tay nâng cằm cô, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt.
“Nếu vậy, lần tới sẽ không còn tính khí tốt như bây giờ nữa đâu. Lần tới ——”
“Anh sẽ bắt em về, nhốt lại, giữ em bên cạnh anh, hiểu không?”
Cuối tuần nghỉ hai ngày, dành một ngày ra cũng không khó.
Cô quyết định, trước tiên sẽ cùng Lộ Tinh Lâm đi công viên giải trí, chủ nhật lại về nhà một chuyến.
Đã lâu rồi cô chưa thực sự có một buổi “hẹn hò”.
Tính cách Dư Lạc khá cởi mở, có nhiều bạn từ thời đi học, hồi cấp hai và cấp ba đều có những người bạn thân thiết, sau này cô lại rời khỏi Bắc Kinh, cô chỉ nói với mọi người rằng, gia đình có vài việc, sau này nếu có cơ hội, nhất định sẽ gặp lại.
Khi đó, Dư Lạc không muốn liên lụy bất cứ ai.
Sau đó mọi người mỗi người một nơi, có nhóm xã giao mới, dù vẫn giữ liên lạc hời hợt, nhưng đã không còn thân quen nữa.
Con người vốn dĩ rất dễ lạc mất nhau.
Vì vậy...
Khi gặp lại Lộ Tinh Lâm, thực ra cô cũng nghĩ như vậy.
Ban đầu Dư Lạc không nghĩ rằng Lộ Tinh Lâm sẽ vì sự xuất hiện của cô mà d.a.o động, trong lòng cô, người như anh đáng lẽ phải dứt khoát buông bỏ quá khứ.
Sau đó, tiếp tục đi về phía trước, tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.
Lâu lắm rồi cô không trang điểm ra ngoài, trong lúc nhất thời Dư Lạc cũng không biết nên mặc gì, cuối cùng đành gửi tin nhắn hỏi Hình Lục.
【Chị Lục à, thời tiết này đi công viên giải trí hẹn hò thì nên mặc gì đây…?】
Cô chụp vài bộ gửi qua.
Sau đó phát hiện ——
Thực ra chẳng có gì để chọn, bởi lần này cô đến đây không mang theo quần áo gì.
Nói chính xác, tủ đồ của cô bây giờ, trống không.
Không có hứng thú ăn diện, cũng chẳng có gì để ăn diện.
Hình Lục thấy những bức ảnh cô gửi qua, liền gửi liền mấy dấu hỏi, cuối cùng bình luận:
【Em không có bộ nào tươi sáng, rực rỡ hơn chút sao! Mặc đen trắng xám thế này, trông chẳng khác nào đi công viên tiếp khách ấy.】
Dư Lạc: …Nếu phải nói thật, cũng coi như là đi tiếp khách?
Trong mắt Hình Lục, Dư Lạc nên mặc những bộ dễ thương siêu đáng yêu, cả người cô rõ ràng là một bảo bối ngọt ngào mềm mại, nhưng lại rất thích giấu mình đi.
Nếu trên thế giới này thực sự có chiếc áo choàng tàng hình của Harry Potter, Dư Lạc chắc chắn là người đầu tiên muốn sở hữu nó.
Cô dường như đặc biệt không muốn bị người khác nhìn thấy.
Luôn cảm thấy việc bị nhìn thấy là một điều rất nguy hiểm.
Hình Lục không chịu nổi nữa, nhìn đồng hồ, nhắn tin cho cô: 【Ra đây, bây giờ chị đưa em đi mua quần áo, trung tâm thương mại Hoa Mậu đóng cửa lúc 10 giờ tối, đi thôi!】
Ban đầu Dư Lạc thấy việc bị bạn kéo đi mua quần áo ngay trước buổi hẹn hò có chút thái quá.
Nhưng rồi cô nhìn lại mấy bộ quần áo bày trên giường, không có bộ nào phù hợp để đi hẹn hò, cuối cùng quyết định đồng ý với đề nghị "hoang đường" của Hình Lục.
Giống như hồi 18 tuổi vậy.
Ngày ấy cô đã lên kế hoạch cho trang phục ngày hôm sau để đi hẹn hò với Lộ Tinh Lâm, đã định về nhà thử chiếc váy nào đó.
Nhưng cuối cùng, chẳng làm được gì cả.
Vì vậy, ít nhất lần này hãy nắm lấy cơ hội này.
Dư Lạc thậm chí còn lái chiếc xe mà Lộ Tinh Lâm đưa cho cô để đến đó, nhưng bất ngờ là cô không thấy chiếc Ferrari mà anh thường lái ở bãi đỗ xe.
Hai người hỏi đáp qua lại, còn hai người vị kia thì vẫn im lặng không lên tiếng.
Tan làm sớm, Dư Lạc định về nhà một chút. Dù mới gặp mẹ gần đây nhưng dạo này cô cũng ít về nhà, chỉ ở lại câu lạc bộ.
Đang sắp xếp đồ thì chuông cửa vang lên. Cô bước ra mở cửa, liêng nhìn thấy Lộ Tinh Lâm lười biếng tựa người bên cạnh.
Anh luôn xuất hiện đúng lúc, như thể gắn thiết bị theo dõi trên người cô vậy.
Lộ Tinh Lâm cô, ngỏ lời: “Ngày mai, ra ngoài hẹn hò nhé?”
“Hả?” Dư Lạc ngạc nhiên chớp mắt, “Hẹn hò…?”
“Trước khi em rời đi lần trước ấy.” Lộ Tinh Lâm ngừng lại, ánh mắt lướt qua vai cô, thấy cô đang thu dọn đồ đạc. Anh thoáng ngỡ ngàng và ngập ngừng.
Dư Lạc cảm nhận được sự khác thường của anh, trong lòng có chút áy náy, sợ anh hiểu lầm nên vội giải thích: “Lần này, em chỉ muốn về nhà một chút thôi…”
Lộ Tinh Lâm tuy rằng tạm dừng, nhưng vẫn tiếp tục nói xong: “Chẳng phải chúng ta đã hẹn gặp nhau, đi công viên giải trí để anh giành cho em con thỏ bông siêu lớn đó sao?”
Dư Lạc: “Chuyện đó đã lâu lắm rồi, chắc con thỏ đó không còn nữa đâu.”
Lúc đó cô rất thích con thú bông ấy, thi thoảng vẫn nhớ đến, nhưng mỗi lần đều tự nhủ như vậy. Giống như bây giờ, cô nói với Lộ Tinh Lâm rằng, con thỏ đó đã không còn, và Lộ Tinh Lâm cũng đã không còn ở bên cạnh cô nữa.
Mọi thứ đã thay đổi rồi.
Bốn năm rồi.
Những chuyện quá khứ đã trở thành tiếc nuối mãi mãi, cô chỉ có thể để nó qua đi.
Nhưng rõ ràng, Lộ Tinh Lâm không nghĩ như vậy.
Khi Dư Lạc cúi đầu, anh đột ngột nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô ra, căn bản không đợi cô từ chối.
“Con thỏ anh không giành được cho em bốn năm trước, bốn năm sau anh sẽ giành lại.”
“Bốn năm, mười bốn năm, bốn mươi năm.”
Lộ Tinh Lâm dừng một chút, cúi người nhìn cô, hai người gần như chạm mũi nhau, mị hoặc.
Anh nói:
“Không có thứ gì mà Lộ Tinh Lâm không thể giành cho em.”
Đồng tử của Dư Lạc khẽ rung động, chưa kịp tiêu hóa hết câu nói trước thì đã nghe thấy câu tiếp theo.
“Đúng rồi, cho dù lần này em lại bỏ trốn.”
Như trước đây, không lời từ biệt mà rời đi.
Lộ Tinh Lâm nheo mắt, đưa tay nâng cằm cô, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt.
“Nếu vậy, lần tới sẽ không còn tính khí tốt như bây giờ nữa đâu. Lần tới ——”
“Anh sẽ bắt em về, nhốt lại, giữ em bên cạnh anh, hiểu không?”
Cuối tuần nghỉ hai ngày, dành một ngày ra cũng không khó.
Cô quyết định, trước tiên sẽ cùng Lộ Tinh Lâm đi công viên giải trí, chủ nhật lại về nhà một chuyến.
Đã lâu rồi cô chưa thực sự có một buổi “hẹn hò”.
Tính cách Dư Lạc khá cởi mở, có nhiều bạn từ thời đi học, hồi cấp hai và cấp ba đều có những người bạn thân thiết, sau này cô lại rời khỏi Bắc Kinh, cô chỉ nói với mọi người rằng, gia đình có vài việc, sau này nếu có cơ hội, nhất định sẽ gặp lại.
Khi đó, Dư Lạc không muốn liên lụy bất cứ ai.
Sau đó mọi người mỗi người một nơi, có nhóm xã giao mới, dù vẫn giữ liên lạc hời hợt, nhưng đã không còn thân quen nữa.
Con người vốn dĩ rất dễ lạc mất nhau.
Vì vậy...
Khi gặp lại Lộ Tinh Lâm, thực ra cô cũng nghĩ như vậy.
Ban đầu Dư Lạc không nghĩ rằng Lộ Tinh Lâm sẽ vì sự xuất hiện của cô mà d.a.o động, trong lòng cô, người như anh đáng lẽ phải dứt khoát buông bỏ quá khứ.
Sau đó, tiếp tục đi về phía trước, tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.
Lâu lắm rồi cô không trang điểm ra ngoài, trong lúc nhất thời Dư Lạc cũng không biết nên mặc gì, cuối cùng đành gửi tin nhắn hỏi Hình Lục.
【Chị Lục à, thời tiết này đi công viên giải trí hẹn hò thì nên mặc gì đây…?】
Cô chụp vài bộ gửi qua.
Sau đó phát hiện ——
Thực ra chẳng có gì để chọn, bởi lần này cô đến đây không mang theo quần áo gì.
Nói chính xác, tủ đồ của cô bây giờ, trống không.
Không có hứng thú ăn diện, cũng chẳng có gì để ăn diện.
Hình Lục thấy những bức ảnh cô gửi qua, liền gửi liền mấy dấu hỏi, cuối cùng bình luận:
【Em không có bộ nào tươi sáng, rực rỡ hơn chút sao! Mặc đen trắng xám thế này, trông chẳng khác nào đi công viên tiếp khách ấy.】
Dư Lạc: …Nếu phải nói thật, cũng coi như là đi tiếp khách?
Trong mắt Hình Lục, Dư Lạc nên mặc những bộ dễ thương siêu đáng yêu, cả người cô rõ ràng là một bảo bối ngọt ngào mềm mại, nhưng lại rất thích giấu mình đi.
Nếu trên thế giới này thực sự có chiếc áo choàng tàng hình của Harry Potter, Dư Lạc chắc chắn là người đầu tiên muốn sở hữu nó.
Cô dường như đặc biệt không muốn bị người khác nhìn thấy.
Luôn cảm thấy việc bị nhìn thấy là một điều rất nguy hiểm.
Hình Lục không chịu nổi nữa, nhìn đồng hồ, nhắn tin cho cô: 【Ra đây, bây giờ chị đưa em đi mua quần áo, trung tâm thương mại Hoa Mậu đóng cửa lúc 10 giờ tối, đi thôi!】
Ban đầu Dư Lạc thấy việc bị bạn kéo đi mua quần áo ngay trước buổi hẹn hò có chút thái quá.
Nhưng rồi cô nhìn lại mấy bộ quần áo bày trên giường, không có bộ nào phù hợp để đi hẹn hò, cuối cùng quyết định đồng ý với đề nghị "hoang đường" của Hình Lục.
Giống như hồi 18 tuổi vậy.
Ngày ấy cô đã lên kế hoạch cho trang phục ngày hôm sau để đi hẹn hò với Lộ Tinh Lâm, đã định về nhà thử chiếc váy nào đó.
Nhưng cuối cùng, chẳng làm được gì cả.
Vì vậy, ít nhất lần này hãy nắm lấy cơ hội này.
Dư Lạc thậm chí còn lái chiếc xe mà Lộ Tinh Lâm đưa cho cô để đến đó, nhưng bất ngờ là cô không thấy chiếc Ferrari mà anh thường lái ở bãi đỗ xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.