Chương 111
Tô Bì Phù Phù Tử
25/11/2024
"Hu hu hu, con đã nói rồi mà, ong vàng lớn mới là mạnh nhất! Tất cả là tại ba! Nếu ba chạy nhanh hơn một chút thì chúng ta đã chạy đến ong vàng lớn và chắc chắn sẽ là nhà vô địch!"
Dư Lạc quay lại nhìn, định an ủi đứa trẻ một chút, nhưng Lộ Tinh Lâm lại không ngại mà tạt nước lạnh vào.
"Không phải đâu, chuyện này không liên quan gì đến xe cả." Lộ Tinh Lâm nói, "Hoàn toàn là nhờ chúng tôi giỏi thôi, không thấy cách tôi lướt qua khúc cua sao?"
Dư Lạc: …
Cứu với! Cô thật muốn giả vờ không quen biết anh!
Là một tay đua chuyên nghiệp, mà còn khoe khoang kỹ năng lái xe khi chơi xe đụng với trẻ con, hợp lý không, có hợp lý không!
"Với lại, bạn nhỏ à, khả năng b.ắ.n của em cũng cần luyện thêm đó. Chị gái này b.ắ.n rất giỏi, là một xạ thủ đấy."
Dư Lạc: …
Cô không hề có ý định so bì với đứa trẻ, sao lại có người giúp cô khoe khoang thế này?
Không thể nghe nổi nữa, Dư Lạc lén lút bước nhanh hơn, cố tránh xa Lộ Tinh Lâm, nhưng kỳ lạ thay, cô lại cảm thấy bầu không khí lúc này rất ngọt ngào.
Phía sau vẫn mơ hồ truyền đến tiếng nói của hai người.
"Không sao đâu bạn nhỏ, luyện thêm một chút, lớn lên em sẽ thấy tương lai cũng rất đẹp, và em sẽ mạnh mẽ hơn."
"Đừng khóc nữa, thua anh cũng không có gì đáng xấu hổ đâu."
"Anh là dân chuyên đấy, về nhà thử tìm kiếm tên anh trên mạng mà xem."
Nghe những lời đó, Dư Lạc không nhịn được cười. Cô đã đi khá xa, nhưng khi dừng bước, cô nghe thấy ai đó gọi mình từ phía sau.
"Này——"
"Dư Lạc, đợi đã——"
Cô đã dừng lại, lần này thực sự đợi, chỉ là không quay đầu lại.
Dư Lạc đứng tại chỗ, ngước lên nhìn bầu trời hôm nay.
Lúc ra ngoài, cô còn cảm thán rằng hôm nay thật thích hợp để vui chơi, trời nhiều mây, không quá nóng, nhiệt độ dễ chịu và không có nắng gắt.
Nhưng giờ đây dường như có dấu hiệu mặt trời sẽ xuất hiện.
Nếu như...
Khi Lộ Tinh Lâm bước đến, nếu đám mây tan ra, cô sẽ tin vào định mệnh lần này.
Anh chạy đến, chỉ mất vỏn vẹn năm giây, Dư Lạc nghĩ, nếu anh đi chậm lại một chút, có lẽ sẽ càng có cơ hội.
Nhưng Lộ Tinh Lâm chắc chắn sẽ chạy đến, giống như khi cô gặp chuyện, anh nhất định sẽ đứng chắn trước mặt cô.
Nếu Lộ Tinh Lâm không quá chắc chắn trong việc bảo vệ cô, có lẽ cô sẽ không quá lo sợ anh bị thương, và có lẽ…
Khi đó, bọn họ cũng sẽ không chia tay.
Nhưng, đó là định mệnh giữa bọn họ.
Dư Lạc cứ nhìn mãi lên bầu trời, cho đến khi cảm nhận được vai mình trĩu xuống, cảm giác được anh lại đây, và có vẻ như trời vẫn chưa có dấu hiệu nắng lên.
Nhưng——
Lộ Tinh Lâm không vỗ vai cô từ phía sau, mà trực tiếp bước lên, xoay người lại, và nắm lấy tay cô.
Ngón tay Dư Lạc đột ngột bị siết chặt, nửa tầm nhìn của cô bị che bởi chú thỏ nhồi bông, cô chỉ nghe thấy giọng anh vang lên.
"Sao thế, vừa giúp em thắng con thỏ liền bỏ chạy à? Có cần anh trói em lại bên người mới chịu ngoan không?"
Dư Lạc không trả lời.
Vì khi cúi xuống, cô thấy những tia nắng nhỏ vụn rơi xuống đôi tay đang nắm chặt của bọn họ.
Cô nghe thấy giọng mình đang run rẩy.
"Lộ… Tinh Lâm… Anh nhìn xem, mặt trời lên rồi..."
Lộ Tinh Lâm hơi khó hiểu, chỉ “ừ” một tiếng, nhưng vẫn đáp: "Chẳng phải hôm nay vốn là trời nắng sao? Chỉ là khi nãy mây hơi dày thôi."
Chỉ là, mây hơi dày thôi.
Thế giới chưa từng có mưa bão lớn, cũng không có ngày u ám, chỉ là tầng mây tạm thời che mất ánh sáng mặt trời.
Khoảnh khắc này, Dư Lạc đột nhiên cảm thấy cổ họng và đầu óc mình nóng bừng lên, cô không biết liệu mình có đang nhất thời bốc đồng không, và liệu sau này khi suy nghĩ kỹ lại cô có hối hận không.
Nhưng cô biết, đây là viên xúc xắc mà cô đã tung về phía số phận.
Khi bản thân không thể đưa ra quyết định, cô để thời tiết hôm nay giúp mình quyết định.
Lộ Tinh Lâm bị cô làm phân tâm, nghĩ rằng cô đang cố né tránh câu hỏi trước đó, thấy cô im lặng hai giây, anh bỗng cười khẩy.
Anh lại tiến đến gần hơn, “Lại muốn chạy trốn à? Ngay dưới mí mắt anh, em định trốn đi đâu chứ?”
Nhưng khi anh tới gần hơn, Lộ Tinh Lâm bỗng thấy chóp mũi cô hồng hồng, đôi mắt cũng thế.
Cô thực sự biến thành một chú thỏ con rồi.
Người luôn tự tin như Lộ Tinh Lâm bỗng nhiên luống cuống, không biết cô đây làm sao, chỉ biết đưa tay muốn ôm cô.
Nhưng khi tay anh vừa nhấc lên, liền nhìn thấy Dư Lạc ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói của cô cũng có chút nghẹn ngào.
“Cảnh sát Tiểu Cẩu.”
"Cô Thỏ nói, Cô Thỏ có thể được mang đi rồi."
Lộ Tinh Lâm rất hiếm khi không chắc chắn về điều gì.
Họ hàng thường kể, lúc nhỏ khi chọn đồ vật đoán tương lai, anh không hề do dự, ngay lập tức chọn mô hình xe đua.
Chưa bao giờ gặp qua người kiên định như vậy.
Từ nhỏ đã như thế.
Sau này, anh cũng rất rõ ràng về con đường đời của mình, biết mình muốn làm gì, không hề do dự.
Anh chắc chắn về bản thân, chắc chắn rằng mình thích Dư Lạc, nhưng không chắc về việc cô có thích mình hay không.
Cũng.... không chắc về câu cô vừa nói.
Nhưng điều anh biết chắc là…
Cô đang khóc.
Lộ Tinh Lâm đưa tay lau nước mắt cho cô, sự kiêu ngạo vừa nãy đã bị nước mắt của cô dập tắt hoàn toàn.
Nếu có tinh thần thể, thì Lộ Tinh Lâm chắc chắn là một ngọn lửa rực cháy, khó có thể dập tắt.
Không gì có thể dập tắt anh, nhưng nước mắt của Dư Lạc thì có thể.
Thậm chí, chỉ cần một giọt.
Anh mím môi, ngón tay nhẹ nhang vuốt ve má cô, nhưng rõ ràng là không có hiệu quả, nước mắt nóng hổi của cô tiếp tục rơi xuống, rơi trên mu bàn tay anh.
Lần đầu tiên, Lộ Tinh Lâm cảm thấy mình sợ bị nóng.
Tay anh vẫn chưa rút lại, khẽ ôm lấy đầu Dư Lạc, nâng gương mặt cô lên.
Dư Lạc quay lại nhìn, định an ủi đứa trẻ một chút, nhưng Lộ Tinh Lâm lại không ngại mà tạt nước lạnh vào.
"Không phải đâu, chuyện này không liên quan gì đến xe cả." Lộ Tinh Lâm nói, "Hoàn toàn là nhờ chúng tôi giỏi thôi, không thấy cách tôi lướt qua khúc cua sao?"
Dư Lạc: …
Cứu với! Cô thật muốn giả vờ không quen biết anh!
Là một tay đua chuyên nghiệp, mà còn khoe khoang kỹ năng lái xe khi chơi xe đụng với trẻ con, hợp lý không, có hợp lý không!
"Với lại, bạn nhỏ à, khả năng b.ắ.n của em cũng cần luyện thêm đó. Chị gái này b.ắ.n rất giỏi, là một xạ thủ đấy."
Dư Lạc: …
Cô không hề có ý định so bì với đứa trẻ, sao lại có người giúp cô khoe khoang thế này?
Không thể nghe nổi nữa, Dư Lạc lén lút bước nhanh hơn, cố tránh xa Lộ Tinh Lâm, nhưng kỳ lạ thay, cô lại cảm thấy bầu không khí lúc này rất ngọt ngào.
Phía sau vẫn mơ hồ truyền đến tiếng nói của hai người.
"Không sao đâu bạn nhỏ, luyện thêm một chút, lớn lên em sẽ thấy tương lai cũng rất đẹp, và em sẽ mạnh mẽ hơn."
"Đừng khóc nữa, thua anh cũng không có gì đáng xấu hổ đâu."
"Anh là dân chuyên đấy, về nhà thử tìm kiếm tên anh trên mạng mà xem."
Nghe những lời đó, Dư Lạc không nhịn được cười. Cô đã đi khá xa, nhưng khi dừng bước, cô nghe thấy ai đó gọi mình từ phía sau.
"Này——"
"Dư Lạc, đợi đã——"
Cô đã dừng lại, lần này thực sự đợi, chỉ là không quay đầu lại.
Dư Lạc đứng tại chỗ, ngước lên nhìn bầu trời hôm nay.
Lúc ra ngoài, cô còn cảm thán rằng hôm nay thật thích hợp để vui chơi, trời nhiều mây, không quá nóng, nhiệt độ dễ chịu và không có nắng gắt.
Nhưng giờ đây dường như có dấu hiệu mặt trời sẽ xuất hiện.
Nếu như...
Khi Lộ Tinh Lâm bước đến, nếu đám mây tan ra, cô sẽ tin vào định mệnh lần này.
Anh chạy đến, chỉ mất vỏn vẹn năm giây, Dư Lạc nghĩ, nếu anh đi chậm lại một chút, có lẽ sẽ càng có cơ hội.
Nhưng Lộ Tinh Lâm chắc chắn sẽ chạy đến, giống như khi cô gặp chuyện, anh nhất định sẽ đứng chắn trước mặt cô.
Nếu Lộ Tinh Lâm không quá chắc chắn trong việc bảo vệ cô, có lẽ cô sẽ không quá lo sợ anh bị thương, và có lẽ…
Khi đó, bọn họ cũng sẽ không chia tay.
Nhưng, đó là định mệnh giữa bọn họ.
Dư Lạc cứ nhìn mãi lên bầu trời, cho đến khi cảm nhận được vai mình trĩu xuống, cảm giác được anh lại đây, và có vẻ như trời vẫn chưa có dấu hiệu nắng lên.
Nhưng——
Lộ Tinh Lâm không vỗ vai cô từ phía sau, mà trực tiếp bước lên, xoay người lại, và nắm lấy tay cô.
Ngón tay Dư Lạc đột ngột bị siết chặt, nửa tầm nhìn của cô bị che bởi chú thỏ nhồi bông, cô chỉ nghe thấy giọng anh vang lên.
"Sao thế, vừa giúp em thắng con thỏ liền bỏ chạy à? Có cần anh trói em lại bên người mới chịu ngoan không?"
Dư Lạc không trả lời.
Vì khi cúi xuống, cô thấy những tia nắng nhỏ vụn rơi xuống đôi tay đang nắm chặt của bọn họ.
Cô nghe thấy giọng mình đang run rẩy.
"Lộ… Tinh Lâm… Anh nhìn xem, mặt trời lên rồi..."
Lộ Tinh Lâm hơi khó hiểu, chỉ “ừ” một tiếng, nhưng vẫn đáp: "Chẳng phải hôm nay vốn là trời nắng sao? Chỉ là khi nãy mây hơi dày thôi."
Chỉ là, mây hơi dày thôi.
Thế giới chưa từng có mưa bão lớn, cũng không có ngày u ám, chỉ là tầng mây tạm thời che mất ánh sáng mặt trời.
Khoảnh khắc này, Dư Lạc đột nhiên cảm thấy cổ họng và đầu óc mình nóng bừng lên, cô không biết liệu mình có đang nhất thời bốc đồng không, và liệu sau này khi suy nghĩ kỹ lại cô có hối hận không.
Nhưng cô biết, đây là viên xúc xắc mà cô đã tung về phía số phận.
Khi bản thân không thể đưa ra quyết định, cô để thời tiết hôm nay giúp mình quyết định.
Lộ Tinh Lâm bị cô làm phân tâm, nghĩ rằng cô đang cố né tránh câu hỏi trước đó, thấy cô im lặng hai giây, anh bỗng cười khẩy.
Anh lại tiến đến gần hơn, “Lại muốn chạy trốn à? Ngay dưới mí mắt anh, em định trốn đi đâu chứ?”
Nhưng khi anh tới gần hơn, Lộ Tinh Lâm bỗng thấy chóp mũi cô hồng hồng, đôi mắt cũng thế.
Cô thực sự biến thành một chú thỏ con rồi.
Người luôn tự tin như Lộ Tinh Lâm bỗng nhiên luống cuống, không biết cô đây làm sao, chỉ biết đưa tay muốn ôm cô.
Nhưng khi tay anh vừa nhấc lên, liền nhìn thấy Dư Lạc ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói của cô cũng có chút nghẹn ngào.
“Cảnh sát Tiểu Cẩu.”
"Cô Thỏ nói, Cô Thỏ có thể được mang đi rồi."
Lộ Tinh Lâm rất hiếm khi không chắc chắn về điều gì.
Họ hàng thường kể, lúc nhỏ khi chọn đồ vật đoán tương lai, anh không hề do dự, ngay lập tức chọn mô hình xe đua.
Chưa bao giờ gặp qua người kiên định như vậy.
Từ nhỏ đã như thế.
Sau này, anh cũng rất rõ ràng về con đường đời của mình, biết mình muốn làm gì, không hề do dự.
Anh chắc chắn về bản thân, chắc chắn rằng mình thích Dư Lạc, nhưng không chắc về việc cô có thích mình hay không.
Cũng.... không chắc về câu cô vừa nói.
Nhưng điều anh biết chắc là…
Cô đang khóc.
Lộ Tinh Lâm đưa tay lau nước mắt cho cô, sự kiêu ngạo vừa nãy đã bị nước mắt của cô dập tắt hoàn toàn.
Nếu có tinh thần thể, thì Lộ Tinh Lâm chắc chắn là một ngọn lửa rực cháy, khó có thể dập tắt.
Không gì có thể dập tắt anh, nhưng nước mắt của Dư Lạc thì có thể.
Thậm chí, chỉ cần một giọt.
Anh mím môi, ngón tay nhẹ nhang vuốt ve má cô, nhưng rõ ràng là không có hiệu quả, nước mắt nóng hổi của cô tiếp tục rơi xuống, rơi trên mu bàn tay anh.
Lần đầu tiên, Lộ Tinh Lâm cảm thấy mình sợ bị nóng.
Tay anh vẫn chưa rút lại, khẽ ôm lấy đầu Dư Lạc, nâng gương mặt cô lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.