Chương 128
Tô Bì Phù Phù Tử
25/11/2024
Bắt đầu đi về phía trước rồi.
Dư Lạc tỉnh dậy vì ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Vừa trải qua một giấc mơ, khi tỉnh lại, cô đặc biệt nhớ anh.
Dư Lạc mơ màng mở mắt, nhìn thấy mẹ và chú Trần đang bận rộn trong bếp. Giống như buổi chiều nhiều năm trước, khi cô thức dậy sau một giấc ngủ trưa mệt mỏi, không khí tràn ngập hương vị hạnh phúc nhẹ nhàng.
Cô với lấy điện thoại từ dưới gối ôm ra, nửa híp mắt, nửa tỉnh nửa mê nhắn tin cho Lộ Tinh Lâm.
Trước đó anh đã gửi vài tin nhắn, nhưng Dư Lạc chưa kịp xem, cô chỉ từ từ gõ từng chữ và nhắn cho anh
【Mới dậy.】
【Có chút nhớ anh.】
Sau khi gửi tin nhắn, cô lại muốn ngủ thêm một chút nữa, đặt điện thoại xuống và tiếp tục giấc ngủ cho đến khi mẹ gọi cô dậy ăn cơm.
Trong bữa ăn, mọi người đều rất ăn ý, không ai nhắc đến chuyện của Khả Ái Đa. Nhưng đến giữa bữa cơm, điện thoại của Dư Lạc rung lên, là tin nhắn từ Lộ Tinh Lâm
【Vừa đi thử xe.】
【Anh cũng nhớ em.】
Rồi anh đặc biệt thêm vào: 【Không phải chút, mà là rất nhớ.】
Dư Lạc khẽ cười, tạm gác tin nhắn qua một bên, dự định ăn xong rồi trả lời. Cô cúi đầu, nhìn thấy mẹ đang gắp cho cô một con tôm cay.
"Mẹ." Dư Lạc bỗng nhiên lên tiếng.
"Ừ."
"Con đang yêu đương." Dư Lạc nói một cách nhẹ nhàng, tự nhiên, "Với Lộ Tinh Lâm."
Đôi đũa của Triệu Dung khựng lại giữa không trung rất lâu.
Mặc dù đã đoán được, nhưng khi nghe chính Dư Lạc thừa nhận, bà vẫn có chút ngạc nhiên.
Thấy mẹ phản ứng như vậy, Dư Lạc bồi thêm: "Chúng con không còn là học sinh cao trung nữa, lúc này yêu nhau cũng không gọi là yêu sớm đúng không?"
Cô nghiêng đầu, tinh nghịch nói.
Ttong lòng Triệu Dung nghẹn ngào, chưa nói được gì thì người đàn ông bên cạnh đã lên tiếng: "Tốt quá, yêu đương tốt mà." Chú Trần cười nói, "Giờ đúng là không còn là yêu sớm nữa, nhưng mà..."
Chú Trần cố ý kéo dài giọng.
"Ở độ tuổi này, yêu đương là có thể nghĩ đến chuyện kết hôn rồi!"
Dư Lạc bị sặc, vội vàng nói: "Sao lại thế được, hồi đi học thì bị cấm yêu sớm, vừa tốt nghiệp đã giục cưới!"
"Chú đâu có giục đâu!" Chú Trần nhanh chóng phủ nhận, "Chú chỉ nói sự thật thôi, đây là độ tuổi hợp pháp được nhà nước công nhận mà."
Dư Lạc không trả lời, cúi đầu ăn tiếp, nhưng lại cười trộm. Cô chợt nhớ đến chuyện trước đây Lộ Tinh Lâm sớm lén lấy sổ hộ khẩu ra, lúc đó cô còn nghĩ hành động này của anh... liệu có bị người trong nhà đánh không?
Nhưng sau khi gặp mẹ anh, cô cảm thấy sẽ không.
Bà Nhan không những không trách, mà còn sẵn sàng xé luôn trang của Lộ Tinh Lâm để đưa cho cô.
Cô vừa ăn cơm vừa nói: "Thôi nào, thay vì lo lắng cho chuyện của con, chi bằng nghĩ xem hai người khi nào mới đi đăng ký kết hôn đi."
Triệu Dung và chú Trần bây giờ thực ra cũng được coi là đang yêu đương.
Nhiều năm qua, bọn họ chưa đăng ký kết hôn cũng vì nghĩ đến Dư Lạc. Đối với một cô gái mười tám tuổi, trong nhà đột nhiên xảy ra biến cố là điều rất khó chấp nhận.
Triệu Dung biết cô rất khó tiếp thu, nên chuyện của mình bà cứ để đó.
Ở tuổi này của bọn họ, có giấy kết hôn hay không dường như không quá quan trọng. Bọn họ đã đi qua nửa đời người, cảm thấy tình yêu thực sự không cần phải chứng minh.
Hiện tại như vậy cũng khá ổn.
Dư Lạc vừa nói, hai người họ liếc nhìn nhau rồi cười, nhưng cũng không đi sâu vào chủ đề này.
Dư Lạc ăn xong con tôm cay, bỗng nhiên nhắn tin cho Lộ Tinh Lâm
【Đúng rồi, anh vẫn giữ sổ hộ khẩu bên mình chứ?】
Lần này anh trả lời ngay lập tức, có vẻ như đã xong việc
【Vẫn luôn giữ.】
【Hỏi làm gì thế?】
"Sổ hộ khẩu" dường như trở thành một từ khóa đối với cả hai, mang theo một lời hứa bí mật.
Dư Lạc đang ăn nên không trả lời nhanh được, nhưng tin nhắn từ anh liên tục nhảy ra trên màn hình.
【Nhanh thế đã muốn kết hôn với anh rồi à?】
【Có thể.】
【Đợi anh về, gặp nhau ở Cục Dân chính.】
Dư Lạc: ...
Khoan đã!!
Cô vội đặt đũa xuống, sợ rằng nếu không ngắt lời Lộ Tinh Lâm, mọi chuyện sẽ nhanh chóng tiến tới việc đặt tên cho con.
Dư Lạc không còn tâm trí ăn tiếp, chỉ có thể vội vàng phủ nhận
【Không!】
【Em chỉ... tùy tiện hỏi thôi!】
Lộ Tinh Lâm: 【...】
Lộ Tinh Lâm: 【...】
【Lần sau không được tùy tiện hỏi nữa.】
Dư Lạc: 【?】
Lộ Tinh Lâm: 【Để anh mừng hụt, lần sau em lại hỏi, anh sẽ coi đó là lời cầu hôn.】
Dư Lạc: ??? Đây còn là tiếng Trung nữa không?
Nhưng cô không phản bác ngay, tay dừng trên bàn phím vài giây, sau đó nhắn cho Lộ Tinh Lâm
【Được thôi, theo như đã hứa.】
【Anh giành được chức vô địch, chúng ta sẽ kết hôn.】
Cô thấy trên màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ đối phương đang nhập, nhưng mãi mà Lộ Tinh Lâm không gửi tin nhắn. Có vẻ như anh đang ở đầu bên kia... xóa xóa gõ gõ, đánh rồi lại xóa để sắp xếp câu chữ.
Cuối cùng, Dư Lạc vẫn nhắn nhanh hơn:
【Vậy nên, huấn luyện tốt nhé, số 12 của chúng ta.】
Cô nhớ lại những lời hứa trước đây, từng việc một, đều sẽ từ từ được thực hiện.
【Anh đã nói đấy! Số 12 phải tỏa sáng rực rỡ.】
Sau khi tốt nghiệp cao trung, cô không còn là số 12 nữa, nhưng con số này sẽ luôn tồn tại, luôn gắn trên bộ đồ đua xe của Lộ Tinh Lâm.
Dư Lạc tỉnh dậy vì ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Vừa trải qua một giấc mơ, khi tỉnh lại, cô đặc biệt nhớ anh.
Dư Lạc mơ màng mở mắt, nhìn thấy mẹ và chú Trần đang bận rộn trong bếp. Giống như buổi chiều nhiều năm trước, khi cô thức dậy sau một giấc ngủ trưa mệt mỏi, không khí tràn ngập hương vị hạnh phúc nhẹ nhàng.
Cô với lấy điện thoại từ dưới gối ôm ra, nửa híp mắt, nửa tỉnh nửa mê nhắn tin cho Lộ Tinh Lâm.
Trước đó anh đã gửi vài tin nhắn, nhưng Dư Lạc chưa kịp xem, cô chỉ từ từ gõ từng chữ và nhắn cho anh
【Mới dậy.】
【Có chút nhớ anh.】
Sau khi gửi tin nhắn, cô lại muốn ngủ thêm một chút nữa, đặt điện thoại xuống và tiếp tục giấc ngủ cho đến khi mẹ gọi cô dậy ăn cơm.
Trong bữa ăn, mọi người đều rất ăn ý, không ai nhắc đến chuyện của Khả Ái Đa. Nhưng đến giữa bữa cơm, điện thoại của Dư Lạc rung lên, là tin nhắn từ Lộ Tinh Lâm
【Vừa đi thử xe.】
【Anh cũng nhớ em.】
Rồi anh đặc biệt thêm vào: 【Không phải chút, mà là rất nhớ.】
Dư Lạc khẽ cười, tạm gác tin nhắn qua một bên, dự định ăn xong rồi trả lời. Cô cúi đầu, nhìn thấy mẹ đang gắp cho cô một con tôm cay.
"Mẹ." Dư Lạc bỗng nhiên lên tiếng.
"Ừ."
"Con đang yêu đương." Dư Lạc nói một cách nhẹ nhàng, tự nhiên, "Với Lộ Tinh Lâm."
Đôi đũa của Triệu Dung khựng lại giữa không trung rất lâu.
Mặc dù đã đoán được, nhưng khi nghe chính Dư Lạc thừa nhận, bà vẫn có chút ngạc nhiên.
Thấy mẹ phản ứng như vậy, Dư Lạc bồi thêm: "Chúng con không còn là học sinh cao trung nữa, lúc này yêu nhau cũng không gọi là yêu sớm đúng không?"
Cô nghiêng đầu, tinh nghịch nói.
Ttong lòng Triệu Dung nghẹn ngào, chưa nói được gì thì người đàn ông bên cạnh đã lên tiếng: "Tốt quá, yêu đương tốt mà." Chú Trần cười nói, "Giờ đúng là không còn là yêu sớm nữa, nhưng mà..."
Chú Trần cố ý kéo dài giọng.
"Ở độ tuổi này, yêu đương là có thể nghĩ đến chuyện kết hôn rồi!"
Dư Lạc bị sặc, vội vàng nói: "Sao lại thế được, hồi đi học thì bị cấm yêu sớm, vừa tốt nghiệp đã giục cưới!"
"Chú đâu có giục đâu!" Chú Trần nhanh chóng phủ nhận, "Chú chỉ nói sự thật thôi, đây là độ tuổi hợp pháp được nhà nước công nhận mà."
Dư Lạc không trả lời, cúi đầu ăn tiếp, nhưng lại cười trộm. Cô chợt nhớ đến chuyện trước đây Lộ Tinh Lâm sớm lén lấy sổ hộ khẩu ra, lúc đó cô còn nghĩ hành động này của anh... liệu có bị người trong nhà đánh không?
Nhưng sau khi gặp mẹ anh, cô cảm thấy sẽ không.
Bà Nhan không những không trách, mà còn sẵn sàng xé luôn trang của Lộ Tinh Lâm để đưa cho cô.
Cô vừa ăn cơm vừa nói: "Thôi nào, thay vì lo lắng cho chuyện của con, chi bằng nghĩ xem hai người khi nào mới đi đăng ký kết hôn đi."
Triệu Dung và chú Trần bây giờ thực ra cũng được coi là đang yêu đương.
Nhiều năm qua, bọn họ chưa đăng ký kết hôn cũng vì nghĩ đến Dư Lạc. Đối với một cô gái mười tám tuổi, trong nhà đột nhiên xảy ra biến cố là điều rất khó chấp nhận.
Triệu Dung biết cô rất khó tiếp thu, nên chuyện của mình bà cứ để đó.
Ở tuổi này của bọn họ, có giấy kết hôn hay không dường như không quá quan trọng. Bọn họ đã đi qua nửa đời người, cảm thấy tình yêu thực sự không cần phải chứng minh.
Hiện tại như vậy cũng khá ổn.
Dư Lạc vừa nói, hai người họ liếc nhìn nhau rồi cười, nhưng cũng không đi sâu vào chủ đề này.
Dư Lạc ăn xong con tôm cay, bỗng nhiên nhắn tin cho Lộ Tinh Lâm
【Đúng rồi, anh vẫn giữ sổ hộ khẩu bên mình chứ?】
Lần này anh trả lời ngay lập tức, có vẻ như đã xong việc
【Vẫn luôn giữ.】
【Hỏi làm gì thế?】
"Sổ hộ khẩu" dường như trở thành một từ khóa đối với cả hai, mang theo một lời hứa bí mật.
Dư Lạc đang ăn nên không trả lời nhanh được, nhưng tin nhắn từ anh liên tục nhảy ra trên màn hình.
【Nhanh thế đã muốn kết hôn với anh rồi à?】
【Có thể.】
【Đợi anh về, gặp nhau ở Cục Dân chính.】
Dư Lạc: ...
Khoan đã!!
Cô vội đặt đũa xuống, sợ rằng nếu không ngắt lời Lộ Tinh Lâm, mọi chuyện sẽ nhanh chóng tiến tới việc đặt tên cho con.
Dư Lạc không còn tâm trí ăn tiếp, chỉ có thể vội vàng phủ nhận
【Không!】
【Em chỉ... tùy tiện hỏi thôi!】
Lộ Tinh Lâm: 【...】
Lộ Tinh Lâm: 【...】
【Lần sau không được tùy tiện hỏi nữa.】
Dư Lạc: 【?】
Lộ Tinh Lâm: 【Để anh mừng hụt, lần sau em lại hỏi, anh sẽ coi đó là lời cầu hôn.】
Dư Lạc: ??? Đây còn là tiếng Trung nữa không?
Nhưng cô không phản bác ngay, tay dừng trên bàn phím vài giây, sau đó nhắn cho Lộ Tinh Lâm
【Được thôi, theo như đã hứa.】
【Anh giành được chức vô địch, chúng ta sẽ kết hôn.】
Cô thấy trên màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ đối phương đang nhập, nhưng mãi mà Lộ Tinh Lâm không gửi tin nhắn. Có vẻ như anh đang ở đầu bên kia... xóa xóa gõ gõ, đánh rồi lại xóa để sắp xếp câu chữ.
Cuối cùng, Dư Lạc vẫn nhắn nhanh hơn:
【Vậy nên, huấn luyện tốt nhé, số 12 của chúng ta.】
Cô nhớ lại những lời hứa trước đây, từng việc một, đều sẽ từ từ được thực hiện.
【Anh đã nói đấy! Số 12 phải tỏa sáng rực rỡ.】
Sau khi tốt nghiệp cao trung, cô không còn là số 12 nữa, nhưng con số này sẽ luôn tồn tại, luôn gắn trên bộ đồ đua xe của Lộ Tinh Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.