Chương 131
Tô Bì Phù Phù Tử
25/11/2024
Ánh mắt của hai người va chạm nhau trong không khí, b.ắ.n ra tia lửa.
Liễu San San ngẩng cao đầu, trông rất tự tin và rõ ràng không định để yên chuyện. Dư Lạc không để ý nhiều đến cô ta, bởi vì cô biết rằng đây không chỉ là cuộc chiến của riêng cô. Chuyện này còn liên quan đến Hình Lục, chị An An, và thậm chí là những người khác.
Dư Lạc định đi lướt qua Liễu San San, nhưng bị cô ta níu lấy áo. Tiếng ồn từ các bàn làm việc xung quanh lấn át lời nói của Liễu San San, Dư Lạc chỉ nghe loáng thoáng: “Đừng vội đắc ý, hãy trân trọng những ngày còn có thể ở đây làm việc vặt, nơi này sẽ sớm không còn chỗ cho cô nữa đâu!”
Những lời này đáng lẽ Liễu San San nên giữ lại cho bản thân, nhưng Dư Lạc chưa kịp đáp lại thì một cuộc điện thoại đột ngột cắt ngang.
Cơn đau ở mắt cá chân vốn đã không còn, giờ lại bất ngờ quay trở lại.
Dư Lạc nhìn thấy tên người gọi hiện lên màn hình — Tô Bạch.
Với mối quan hệ giữa cô và Tô Bạch, chẳng có lý do gì anh ta phải gọi điện trực tiếp như vậy. Tô Bạch luôn là người rất tinh tế, có chuyện gì anh ta cũng sẽ nhắn tin, chứ không bao giờ gọi điện đột ngột như thế này.
Dư Lạc cảm giác có điều gì không ổn, tay cô run rẩy, trong khi Liễu San San vẫn còn lôi kéo cô.
Dư Lạc tức giận gạt tay cô ta ra, lớn tiếng: “Tránh ra!”
Sau đó, cô cố nén cơn đau ở mắt cá chân, vội vàng bước ra khỏi khu vực ồn ào, vừa nhấc máy.
“Alo? Tô Bạch, có... " chuyện gì gấp sao?
Dư Lạc còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng còi xe liên tục vang lên ở đầu dây bên kia và giọng nói lo lắng, khàn đặc của Tô Bạch:
“Lộ Tinh Lâm... gặp tai nạn trong khi huấn luyện.”
Tô Bạch đã xin thông tin căn cước của cô trên đường đến, giúp cô mua vé chuyến bay gần nhất.
Nhan Mạn Ngữ và Tôn Khả đã nhận được tin sớm hơn và hiện đang trên đường đến Tứ Xuyên. Giao thông ở Bắc Kinh vốn đã không tốt, mà tòa soạn lại nằm trong khu vực đông đúc nhất dành cho những người đi làm, xe cộ qua lại nhiều, tình trạng tắc đường cũng nghiêm trọng hơn.
Tô Bạch mãi vẫn chưa đến nơi, Dư Lạc một mình ngồi trong phòng nghỉ vắng lặng của tòa soạn, đầu óc trống rỗng. Cô đã cảm thấy bất an suốt cả ngày, có lẽ từ lúc sáng khi cô bị bỏng tay, đáng ra hôm nay cô không nên đến tòa soạn.
Nếu cô ở nhà hoặc ở câu lạc bộ, có lẽ giờ cô đã đang trên đường đến đó rồi.
Tô Bạch ở trong điện thoại không nói rõ tình trạng của Lộ Tinh Lâm, chỉ bảo rằng tình huống cũng chưa rõ ràng, cần đợi người từ câu lạc bộ đến nơi mới biết được.
Hiện tại, bọn họ chỉ nhận được cuộc gọi từ câu lạc bộ Rainy, thông báo rằng Lộ Tinh Lâm đã được đưa đến bệnh viện trong tình trạng hôn mê.
Nhưng những chi tiết đó, Tô Bạch chưa nói cho cô biết.
Dư Lạc không thể xác định được tình huống của Lộ Tinh Lâm, gọi cho anh nhiều lần nhưng không có ai nghe máy, dù biết rõ anh không thể trả lời, cô vẫn liên tục gọi và nhắn tin cho anh:
【Lộ Tinh Lâm.】
【Anh trả lời em đi.】
Tất cả tin nhắn gửi đi đều như đá chìm đáy biển, Dư Lạc cảm thấy đầu óc quay cuồng, ngồi co ro ở góc sofa, muốn ôm lấy mình.
Nhưng cuối cùng, cô không làm như vậy, vì đó là phản ứng của một Dư Lạc sợ hãi trong quá khứ.
Bây giờ, cô không thể như trước nữa, cô không thể tiếp tục sợ hãi, dù lo lắng nhưng phải giữ vững tinh thần và bình tĩnh.
Cô hít một hơi thật sâu, tay vẫn run rẩy, nhưng cố kìm nén cảm xúc và thay miếng dán giảm đau cho mắt cá chân trước khi Tô Bạch đến.
Cũng may là vết thương không quá nghiêm trọng, dù rất đau lúc mới bị trẹo, nhưng hiện giờ ít nhất cô có thể tự đi lại.
Cô không nói cho Tô Bạch biết về việc mình cũng bị thương.
Khi Tô Bạch đến, cũng khá ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của cô.
Cô trông rất điềm tĩnh, đã biết mình cần làm gì và không bị cảm xúc lo lắng chi phối.
Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm, nếu cô khóc, sau này khi Lộ Tinh Lâm tỉnh lại, chắc chắn sẽ trách anh ta, nhất định sẽ nói là "chuyện nhỏ như vậy, đừng làm cô gái nhỏ nhà tôi lo lắng".
Cho nên, sau khi Tô Bạch đón cô, trên đường ra sân bay, vẫn an ủi vài câu: "Đua xe vốn là môn thể thao nguy hiểm, đây không phải lần đầu Lộ Tinh Lâm gặp sự cố khi huấn luyện. Các biện pháp bảo vệ khi thi đấu luôn được thực hiện rất kỹ lưỡng. Chỉ cần người được đưa ra khỏi xe kịp thời và đưa đi cấp cứu, thì chắc chắn sẽ không sao đâu."
Nguy hiểm nhất không phải là lật xe, mà là xe phát nổ sau khi lật và tay đua không kịp ra ngoài trước vụ nổ.
Dù trang phục đua xe có khả năng chịu nhiệt cao, nhưng vụ nổ không chỉ gây ra nhiệt độ cao.
"Cô cũng đừng quá lo lắng, chắc chắn sẽ không sao đâu."
Dù trong lòng vẫn hoảng loạn, nhưng Dư Lạc cũng chỉ ừ một tiếng, khẽ nói: "Cảm ơn anh, tôi biết, bây giờ có lo lắng cũng không giải quyết được gì."
Cô phải giữ bình tĩnh để đến bên anh.
Nếu Lộ Tinh Lâm biết cô suy sụp, anh sẽ càng đau lòng hơn, khi anh bị thương, cô không thể để anh phải lo lắng thêm cho cô nữa.
…
Cũng may là đường ra sân bay không kẹt xe, bọn họ lái xe với tốc độ cao trên đường cao tốc dẫn vào sân bay.
Dư Lạc vẫn luôn không nói chuyện, vẫn nắm chặt điện thoại, nhìn vào những tin nhắn chưa được trả lời, đầu óc cô bỗng nóng lên, mở miệng hỏi Tô Bạch.
Liễu San San ngẩng cao đầu, trông rất tự tin và rõ ràng không định để yên chuyện. Dư Lạc không để ý nhiều đến cô ta, bởi vì cô biết rằng đây không chỉ là cuộc chiến của riêng cô. Chuyện này còn liên quan đến Hình Lục, chị An An, và thậm chí là những người khác.
Dư Lạc định đi lướt qua Liễu San San, nhưng bị cô ta níu lấy áo. Tiếng ồn từ các bàn làm việc xung quanh lấn át lời nói của Liễu San San, Dư Lạc chỉ nghe loáng thoáng: “Đừng vội đắc ý, hãy trân trọng những ngày còn có thể ở đây làm việc vặt, nơi này sẽ sớm không còn chỗ cho cô nữa đâu!”
Những lời này đáng lẽ Liễu San San nên giữ lại cho bản thân, nhưng Dư Lạc chưa kịp đáp lại thì một cuộc điện thoại đột ngột cắt ngang.
Cơn đau ở mắt cá chân vốn đã không còn, giờ lại bất ngờ quay trở lại.
Dư Lạc nhìn thấy tên người gọi hiện lên màn hình — Tô Bạch.
Với mối quan hệ giữa cô và Tô Bạch, chẳng có lý do gì anh ta phải gọi điện trực tiếp như vậy. Tô Bạch luôn là người rất tinh tế, có chuyện gì anh ta cũng sẽ nhắn tin, chứ không bao giờ gọi điện đột ngột như thế này.
Dư Lạc cảm giác có điều gì không ổn, tay cô run rẩy, trong khi Liễu San San vẫn còn lôi kéo cô.
Dư Lạc tức giận gạt tay cô ta ra, lớn tiếng: “Tránh ra!”
Sau đó, cô cố nén cơn đau ở mắt cá chân, vội vàng bước ra khỏi khu vực ồn ào, vừa nhấc máy.
“Alo? Tô Bạch, có... " chuyện gì gấp sao?
Dư Lạc còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng còi xe liên tục vang lên ở đầu dây bên kia và giọng nói lo lắng, khàn đặc của Tô Bạch:
“Lộ Tinh Lâm... gặp tai nạn trong khi huấn luyện.”
Tô Bạch đã xin thông tin căn cước của cô trên đường đến, giúp cô mua vé chuyến bay gần nhất.
Nhan Mạn Ngữ và Tôn Khả đã nhận được tin sớm hơn và hiện đang trên đường đến Tứ Xuyên. Giao thông ở Bắc Kinh vốn đã không tốt, mà tòa soạn lại nằm trong khu vực đông đúc nhất dành cho những người đi làm, xe cộ qua lại nhiều, tình trạng tắc đường cũng nghiêm trọng hơn.
Tô Bạch mãi vẫn chưa đến nơi, Dư Lạc một mình ngồi trong phòng nghỉ vắng lặng của tòa soạn, đầu óc trống rỗng. Cô đã cảm thấy bất an suốt cả ngày, có lẽ từ lúc sáng khi cô bị bỏng tay, đáng ra hôm nay cô không nên đến tòa soạn.
Nếu cô ở nhà hoặc ở câu lạc bộ, có lẽ giờ cô đã đang trên đường đến đó rồi.
Tô Bạch ở trong điện thoại không nói rõ tình trạng của Lộ Tinh Lâm, chỉ bảo rằng tình huống cũng chưa rõ ràng, cần đợi người từ câu lạc bộ đến nơi mới biết được.
Hiện tại, bọn họ chỉ nhận được cuộc gọi từ câu lạc bộ Rainy, thông báo rằng Lộ Tinh Lâm đã được đưa đến bệnh viện trong tình trạng hôn mê.
Nhưng những chi tiết đó, Tô Bạch chưa nói cho cô biết.
Dư Lạc không thể xác định được tình huống của Lộ Tinh Lâm, gọi cho anh nhiều lần nhưng không có ai nghe máy, dù biết rõ anh không thể trả lời, cô vẫn liên tục gọi và nhắn tin cho anh:
【Lộ Tinh Lâm.】
【Anh trả lời em đi.】
Tất cả tin nhắn gửi đi đều như đá chìm đáy biển, Dư Lạc cảm thấy đầu óc quay cuồng, ngồi co ro ở góc sofa, muốn ôm lấy mình.
Nhưng cuối cùng, cô không làm như vậy, vì đó là phản ứng của một Dư Lạc sợ hãi trong quá khứ.
Bây giờ, cô không thể như trước nữa, cô không thể tiếp tục sợ hãi, dù lo lắng nhưng phải giữ vững tinh thần và bình tĩnh.
Cô hít một hơi thật sâu, tay vẫn run rẩy, nhưng cố kìm nén cảm xúc và thay miếng dán giảm đau cho mắt cá chân trước khi Tô Bạch đến.
Cũng may là vết thương không quá nghiêm trọng, dù rất đau lúc mới bị trẹo, nhưng hiện giờ ít nhất cô có thể tự đi lại.
Cô không nói cho Tô Bạch biết về việc mình cũng bị thương.
Khi Tô Bạch đến, cũng khá ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của cô.
Cô trông rất điềm tĩnh, đã biết mình cần làm gì và không bị cảm xúc lo lắng chi phối.
Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm, nếu cô khóc, sau này khi Lộ Tinh Lâm tỉnh lại, chắc chắn sẽ trách anh ta, nhất định sẽ nói là "chuyện nhỏ như vậy, đừng làm cô gái nhỏ nhà tôi lo lắng".
Cho nên, sau khi Tô Bạch đón cô, trên đường ra sân bay, vẫn an ủi vài câu: "Đua xe vốn là môn thể thao nguy hiểm, đây không phải lần đầu Lộ Tinh Lâm gặp sự cố khi huấn luyện. Các biện pháp bảo vệ khi thi đấu luôn được thực hiện rất kỹ lưỡng. Chỉ cần người được đưa ra khỏi xe kịp thời và đưa đi cấp cứu, thì chắc chắn sẽ không sao đâu."
Nguy hiểm nhất không phải là lật xe, mà là xe phát nổ sau khi lật và tay đua không kịp ra ngoài trước vụ nổ.
Dù trang phục đua xe có khả năng chịu nhiệt cao, nhưng vụ nổ không chỉ gây ra nhiệt độ cao.
"Cô cũng đừng quá lo lắng, chắc chắn sẽ không sao đâu."
Dù trong lòng vẫn hoảng loạn, nhưng Dư Lạc cũng chỉ ừ một tiếng, khẽ nói: "Cảm ơn anh, tôi biết, bây giờ có lo lắng cũng không giải quyết được gì."
Cô phải giữ bình tĩnh để đến bên anh.
Nếu Lộ Tinh Lâm biết cô suy sụp, anh sẽ càng đau lòng hơn, khi anh bị thương, cô không thể để anh phải lo lắng thêm cho cô nữa.
…
Cũng may là đường ra sân bay không kẹt xe, bọn họ lái xe với tốc độ cao trên đường cao tốc dẫn vào sân bay.
Dư Lạc vẫn luôn không nói chuyện, vẫn nắm chặt điện thoại, nhìn vào những tin nhắn chưa được trả lời, đầu óc cô bỗng nóng lên, mở miệng hỏi Tô Bạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.