Chương 147
Tô Bì Phù Phù Tử
25/11/2024
“Lạc Lạc.” Bà Nhan vẫy tay về gọi cô, “Cháu có thể lên nghỉ một chút.”
Dư Lạc vẫn ngoan ngoãn đáp: “Cháu ở đây cũng được, không làm phiền dì đâu ạ.”
“Dì sợ cháu ở đây sẽ buồn chán, mà giờ dì lại không chăm sóc cháu được...” Bà Nhan nói, “Cháu lên phòng của Lộ Tinh Lâm chơi một lát nhé? Trong phòng có máy chơi game đấy.”
Lên phòng bạn trai có vẻ thoải mái hơn.
Dư Lạc gật đầu: “Vâng ạ.”
“Nhưng mà mật khẩu phòng thì dì không nhớ rõ.” Nhan Mạn Ngữ nói, “Cháu hỏi Tinh Lâm nhé, dì đi làm việc trước đây.”
Dư Lạc có chút ngạc nhiên.
Nhưng cô cũng mừng cho Lộ Tinh Lâm, thật may mắn khi từ nhỏ đã có một không gian riêng tư nghiêm mật như vậy.
Ngay cả phòng riêng cũng có khóa mật khẩu.
Anh đúng là một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu, có rất nhiều sự yêu thương và tôn trọng.
Dư Lạc nhắn tin hỏi Lộ Tinh Lâm mật khẩu.
Lộ Tinh Lâm trả lời: 【11111212】
Dư Lạc: 【... nhiều số 1 quá, em nhìn đến hoa cả mắt.】
Con số này quen quen.
Lộ Tinh Lâm: 【Em thật sự đã đếm à?】
Lộ Tinh Lâm: 【Rất dễ nhớ mà, sinh nhật anh + sinh nhật em, không cần đếm có mấy số 1.】
Dư Lạc bây giờ mới hiểu ra.
Sinh nhật của cô là 12/12, còn của Lộ Tinh Lâm là 11/11, thế nên dãy số này vừa dễ nhớ lại rõ ràng.
Dư Lạc nhìn dãy số này mỉm cười, nhưng vẫn chọc ghẹo Lộ Tinh Lâm.
【Cách đặt mật khẩu này trẻ con quá.】
Lộ Tinh Lâm ngay lập tức gửi lại một dấu chấm hỏi.
Dư Lạc bật cười thành tiếng khi nhìn thấy tin nhắn đó, cô cất điện thoại, bước vào thang máy lên tầng ba, cảm nhận được điện thoại trong túi áo rung liên tục nhưng không lấy ra xem ngay.
Cô nhập mật khẩu và mở khóa thành công.
Lúc này, cô mới nhìn lại tin nhắn của Lộ Tinh Lâm.
【Trẻ con?】
【Được thôi.】
【Vậy anh sẽ đổi mật khẩu thành kiểu của người lớn.】
【Em giúp anh đổi đi, đổi thành 185710.】
Dư Lạc thấy dãy số này có vẻ kỳ lạ, bèn hỏi:
【Ý nghĩa là gì vậy?】
Chờ Lộ Tinh Lâm gửi tin nhắn giải thích, Dư Lạc đã bắt đầu cảm thấy hối hận, cô không nên nói những lời kia, càng không nên hỏi.
【18.5.7.10】
【18 nụ hôn, 5 tư thế đêm đầu tiên, sáng hôm sau em thức dậy lúc 7 giờ.】
【Còn số 10.】
【Là số lần em nói yêu anh vào tối hôm đó.】
Dư Lạc: …………
Mặt cô lập tức đỏ bừng, một vài ký ức nào đó lại ùa về.
Lộ Tinh Lâm là người rất thích chơi xấu, thích dừng giữa chừng, ép cô phải gọi anh là “bảo bảo”, còn phải dỗ dành: “Bảo bảo, em rất yêu anh.”
Nếu không nói, anh sẽ tiếp tục chơi xấu.
Dư Lạc: 【Không cần đâu.】
Dư Lạc: 【Em nghĩ chúng ta vẫn nên tiếp tục trẻ con như vậy đi ^ ^】
Vì phòng ngừa Lộ Tinh Lâm không đổi mật khẩu nơi này mà đổi những nơi khác, Dư Lạc còn nhấn mạnh thêm.
【Những chỗ khác cũng không được dùng mật khẩu này!! Nếu không thì——】
Nếu không thì sau này, mỗi khi cô nhìn thấy dãy số này, sẽ có những ký ức không muốn nhớ ùa về trong đầu.
Cánh cửa phòng mở ra, Dư Lạc bước vào.
Vừa uy h.i.ế.p Lộ Tinh Lâm xong, cô ngẩng đầu nhìn quanh, vốn dĩ định theo bản năng đi tìm máy chơi game trong phòng anh, nhưng lại không thấy.
Điều đầu tiên cô nhìn thấy là những đồ trang trí chất đống ở góc phòng.
Lộ Tinh Lâm đã đặt một cây thông Noel rất lớn trong phòng, trên đó treo đèn màu, quả cầu và những bông tuyết trang trí giả, dưới chân cây thông...
Là những hộp quà được gói gọn gàng, với những chiếc nơ được buộc theo kiểu mà cô quen thuộc.
Dư Lạc sửng sốt, đến mức quên cả đóng cửa phòng.
Cô còn nhìn thấy một con thỏ nhồi bông màu hồng thật lớn ở bên cạnh.
Nó giống hệt con thỏ mà cô vừa mang về, tại sao anh lại có con thỏ này?
Dư Lạc bước từng bước về phía trước.
Lúc này cô mới nhìn thấy trên tai con thỏ treo một tấm thiệp, là loại thiệp chúc mừng Giáng sinh.
Cô có chút khẩn trương mà mở ra, thấy nét chữ bên trong đã mờ đi phần nào, nhưng những dòng chữ vẫn còn đọc được, chỉ có ba chữ đơn giản, kèm theo một ngày tháng.
[Cho Dư Lạc Tháng 7 năm 2018]
Con thỏ từ bốn năm trước, hóa ra anh vẫn giữ con thỏ từ bốn năm trước.
Tay Dư Lạc khẽ run, trong lúc nhất thời trong lòng cô ngổn ngang cảm xúc. Dù đã cảm nhận sâu sắc tình yêu của anh, trong những khoảnh khắc như thế này, cô vẫn không nhịn được mà cay mắt.
Khi được yêu một cách mãnh liệt, linh hồn cũng trở nên ấm áp.
Cô ngồi xổm xuống, chú ý thấy trong túi váy của con thỏ còn có những mảnh giấy được gấp lại, từng tờ từng tờ, như thể anh đã biến chiếc túi này thành một hồ điều ước.
Nhưng thực ra, nội dung đều rất đơn giản và thẳng thắn.
[Anh rất nhớ em, rất nhớ em, rất nhớ em.]
[Ở đây anh có rất nhiều thỏ nhồi bông rồi, còn em, khi nào mới về? Đồ ngốc lạc đường, ngay cả con thỏ mà em luôn tâm tâm niệm niệm cũng không cần nữa sao.]
Dư Lạc dừng tay lại khi lật đến tờ giấy này, dù đã từng nghĩ đến điều này, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng, cô cảm thấy khó thở, co mình vào góc, hít thở sâu một lúc lâu.
Cô hoàn toàn không nhận ra phía sau mình có động tĩnh.
Hình Lục đến rất nhanh, bà Nhan thấy cô ấy đến, liền nói rằng Dư Lạc đang nghỉ ngơi trong phòng Lộ Tinh Lâm, bảo Hình Lục đi lên tìm cô.
Kết quả là, vừa lên đến nơi, Hình Lục đã thấy cửa phòng không đóng, Dư Lạc ngồi thu mình trong góc, đờ đẫn.
“Lạc Lạc bảo bối?” Hình Lục gọi thử.
Người không có phản ứng.
Hình Lục lo lắng Dư Lạc có gì không thoải mái, cô ấy quăng túi xách xuống đất, chạy tới ngồi xuống bên cạnh cô, “Dư Lạc?”
Lúc này Dư Lạc mới từ từ tỉnh lại, trên tay vẫn cầm tờ giấy nhỏ, khi quay đầu nhìn Hình Lục, mắt cô đã đỏ hoe.
Dư Lạc vẫn ngoan ngoãn đáp: “Cháu ở đây cũng được, không làm phiền dì đâu ạ.”
“Dì sợ cháu ở đây sẽ buồn chán, mà giờ dì lại không chăm sóc cháu được...” Bà Nhan nói, “Cháu lên phòng của Lộ Tinh Lâm chơi một lát nhé? Trong phòng có máy chơi game đấy.”
Lên phòng bạn trai có vẻ thoải mái hơn.
Dư Lạc gật đầu: “Vâng ạ.”
“Nhưng mà mật khẩu phòng thì dì không nhớ rõ.” Nhan Mạn Ngữ nói, “Cháu hỏi Tinh Lâm nhé, dì đi làm việc trước đây.”
Dư Lạc có chút ngạc nhiên.
Nhưng cô cũng mừng cho Lộ Tinh Lâm, thật may mắn khi từ nhỏ đã có một không gian riêng tư nghiêm mật như vậy.
Ngay cả phòng riêng cũng có khóa mật khẩu.
Anh đúng là một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu, có rất nhiều sự yêu thương và tôn trọng.
Dư Lạc nhắn tin hỏi Lộ Tinh Lâm mật khẩu.
Lộ Tinh Lâm trả lời: 【11111212】
Dư Lạc: 【... nhiều số 1 quá, em nhìn đến hoa cả mắt.】
Con số này quen quen.
Lộ Tinh Lâm: 【Em thật sự đã đếm à?】
Lộ Tinh Lâm: 【Rất dễ nhớ mà, sinh nhật anh + sinh nhật em, không cần đếm có mấy số 1.】
Dư Lạc bây giờ mới hiểu ra.
Sinh nhật của cô là 12/12, còn của Lộ Tinh Lâm là 11/11, thế nên dãy số này vừa dễ nhớ lại rõ ràng.
Dư Lạc nhìn dãy số này mỉm cười, nhưng vẫn chọc ghẹo Lộ Tinh Lâm.
【Cách đặt mật khẩu này trẻ con quá.】
Lộ Tinh Lâm ngay lập tức gửi lại một dấu chấm hỏi.
Dư Lạc bật cười thành tiếng khi nhìn thấy tin nhắn đó, cô cất điện thoại, bước vào thang máy lên tầng ba, cảm nhận được điện thoại trong túi áo rung liên tục nhưng không lấy ra xem ngay.
Cô nhập mật khẩu và mở khóa thành công.
Lúc này, cô mới nhìn lại tin nhắn của Lộ Tinh Lâm.
【Trẻ con?】
【Được thôi.】
【Vậy anh sẽ đổi mật khẩu thành kiểu của người lớn.】
【Em giúp anh đổi đi, đổi thành 185710.】
Dư Lạc thấy dãy số này có vẻ kỳ lạ, bèn hỏi:
【Ý nghĩa là gì vậy?】
Chờ Lộ Tinh Lâm gửi tin nhắn giải thích, Dư Lạc đã bắt đầu cảm thấy hối hận, cô không nên nói những lời kia, càng không nên hỏi.
【18.5.7.10】
【18 nụ hôn, 5 tư thế đêm đầu tiên, sáng hôm sau em thức dậy lúc 7 giờ.】
【Còn số 10.】
【Là số lần em nói yêu anh vào tối hôm đó.】
Dư Lạc: …………
Mặt cô lập tức đỏ bừng, một vài ký ức nào đó lại ùa về.
Lộ Tinh Lâm là người rất thích chơi xấu, thích dừng giữa chừng, ép cô phải gọi anh là “bảo bảo”, còn phải dỗ dành: “Bảo bảo, em rất yêu anh.”
Nếu không nói, anh sẽ tiếp tục chơi xấu.
Dư Lạc: 【Không cần đâu.】
Dư Lạc: 【Em nghĩ chúng ta vẫn nên tiếp tục trẻ con như vậy đi ^ ^】
Vì phòng ngừa Lộ Tinh Lâm không đổi mật khẩu nơi này mà đổi những nơi khác, Dư Lạc còn nhấn mạnh thêm.
【Những chỗ khác cũng không được dùng mật khẩu này!! Nếu không thì——】
Nếu không thì sau này, mỗi khi cô nhìn thấy dãy số này, sẽ có những ký ức không muốn nhớ ùa về trong đầu.
Cánh cửa phòng mở ra, Dư Lạc bước vào.
Vừa uy h.i.ế.p Lộ Tinh Lâm xong, cô ngẩng đầu nhìn quanh, vốn dĩ định theo bản năng đi tìm máy chơi game trong phòng anh, nhưng lại không thấy.
Điều đầu tiên cô nhìn thấy là những đồ trang trí chất đống ở góc phòng.
Lộ Tinh Lâm đã đặt một cây thông Noel rất lớn trong phòng, trên đó treo đèn màu, quả cầu và những bông tuyết trang trí giả, dưới chân cây thông...
Là những hộp quà được gói gọn gàng, với những chiếc nơ được buộc theo kiểu mà cô quen thuộc.
Dư Lạc sửng sốt, đến mức quên cả đóng cửa phòng.
Cô còn nhìn thấy một con thỏ nhồi bông màu hồng thật lớn ở bên cạnh.
Nó giống hệt con thỏ mà cô vừa mang về, tại sao anh lại có con thỏ này?
Dư Lạc bước từng bước về phía trước.
Lúc này cô mới nhìn thấy trên tai con thỏ treo một tấm thiệp, là loại thiệp chúc mừng Giáng sinh.
Cô có chút khẩn trương mà mở ra, thấy nét chữ bên trong đã mờ đi phần nào, nhưng những dòng chữ vẫn còn đọc được, chỉ có ba chữ đơn giản, kèm theo một ngày tháng.
[Cho Dư Lạc Tháng 7 năm 2018]
Con thỏ từ bốn năm trước, hóa ra anh vẫn giữ con thỏ từ bốn năm trước.
Tay Dư Lạc khẽ run, trong lúc nhất thời trong lòng cô ngổn ngang cảm xúc. Dù đã cảm nhận sâu sắc tình yêu của anh, trong những khoảnh khắc như thế này, cô vẫn không nhịn được mà cay mắt.
Khi được yêu một cách mãnh liệt, linh hồn cũng trở nên ấm áp.
Cô ngồi xổm xuống, chú ý thấy trong túi váy của con thỏ còn có những mảnh giấy được gấp lại, từng tờ từng tờ, như thể anh đã biến chiếc túi này thành một hồ điều ước.
Nhưng thực ra, nội dung đều rất đơn giản và thẳng thắn.
[Anh rất nhớ em, rất nhớ em, rất nhớ em.]
[Ở đây anh có rất nhiều thỏ nhồi bông rồi, còn em, khi nào mới về? Đồ ngốc lạc đường, ngay cả con thỏ mà em luôn tâm tâm niệm niệm cũng không cần nữa sao.]
Dư Lạc dừng tay lại khi lật đến tờ giấy này, dù đã từng nghĩ đến điều này, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng, cô cảm thấy khó thở, co mình vào góc, hít thở sâu một lúc lâu.
Cô hoàn toàn không nhận ra phía sau mình có động tĩnh.
Hình Lục đến rất nhanh, bà Nhan thấy cô ấy đến, liền nói rằng Dư Lạc đang nghỉ ngơi trong phòng Lộ Tinh Lâm, bảo Hình Lục đi lên tìm cô.
Kết quả là, vừa lên đến nơi, Hình Lục đã thấy cửa phòng không đóng, Dư Lạc ngồi thu mình trong góc, đờ đẫn.
“Lạc Lạc bảo bối?” Hình Lục gọi thử.
Người không có phản ứng.
Hình Lục lo lắng Dư Lạc có gì không thoải mái, cô ấy quăng túi xách xuống đất, chạy tới ngồi xuống bên cạnh cô, “Dư Lạc?”
Lúc này Dư Lạc mới từ từ tỉnh lại, trên tay vẫn cầm tờ giấy nhỏ, khi quay đầu nhìn Hình Lục, mắt cô đã đỏ hoe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.