Chương 28
Tô Bì Phù Phù Tử
25/11/2024
Lộ Tinh Lâm rất nghiêm túc về việc chăm sóc Khả Ái Đa.
Khả Ái Đa là chú chó nhỏ mà bọn họ đã cùng nhau nuôi, hay chính xác hơn, Khả Ái Đa là chú chó mà Lộ Tinh Lâm đưa cho cô.
Bọn họ đã cùng chăm sóc Khả Ái Đa trong một khoảng thời gian, khi nó còn là một chú cún con nhỏ bé, bước đi còn chưa vững.
Lúc nó còn nhỏ, Lộ Tinh Lâm thường "giáo dục" nó.
"Khả Ái Đa, khi lớn lên, con phải bảo vệ mẹ thật tốt, biết không? Khi ba không ở đây, con phải bảo vệ mẹ."
Khả Ái Đa là một chú chó rất thông minh, luôn l.i.ế.m tay Lộ Tinh Lâm mỗi khi được dạy dỗ như để đồng ý.
Dư Lạc ngồi đan tay vào nhau, nhìn vào video mà mẹ cô gửi qua WeChat, trong video, chú chó nhỏ đang vẫy đuôi.
Cô cúi đầu.
"Nó vẫn rất ổn."
Ổn lắm, rất ngoan, và cũng đã tuân thủ lời hứa với Lộ Tinh Lâm.
Bảo vệ cô rất tốt.
Khi bọn họ quay lại câu lạc bộ thì trời đã khá muộn.
Đáng lẽ mỗi người sẽ về phòng riêng của mình, nhưng vì ở ngay đối diện nhau nên hai người đành cùng đi lên lầu.
Cả hai cùng đi đến tầng hai, đứng đối diện nhau, Lộ Tinh Lâm im lặng không nói gì.
Dư Lạc cảm thấy anh cứ nhìn cô, thật kỳ lạ: "Anh không trở về phòng nghỉ ngơi sao?"
"Em vào phòng trước đi." Lộ Tinh Lâm tựa vào tường bên cạnh, "Nếu không, lỡ em nhìn thấy mật mã phòng tôi rồi lại xông vào thì sao?"
Dư Lạc ngạc nhiên: "Tôi trông không đáng tin cậy như thế sao?"
Lộ Tinh Lâm không trả lời trực tiếp, chỉ cười nhẹ và thở dài: "Ai mà biết được?"
Lỡ thì sao.
"Được thôi." Dư Lạc nhanh chóng chấp nhận, nhưng cô không lập tức xoay người vào phòng, mà cứ nhìn anh chằm chằm.
Một cách yên tĩnh, không nói gì, chỉ nhìn anh.
Ánh mắt trực diện của cô khiến Lộ Tinh Lâm cũng cảm thấy có chút cứng nhắc.
"Xem ra em thật sự muốn xông vào." Lộ Tinh Lâm mỉm cười, tiến lại gần cô hai bước.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn lại, đủ gần chỉ cần anh đưa tay ra là có thể ôm cô vào lòng, nhưng Lộ Tinh Lâm chỉ cúi đầu nhìn cô.
Giống như cô vừa nhìn anh ban nãy.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi bị thúc đẩy bởi suy nghĩ, Dư Lạc không phủ nhận, theo bản năng, cô cũng tiến về phía anh một bước.
Khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.
Hơi thở của cô lướt qua cổ Lộ Tinh Lâm, kèm theo hơi ẩm, bám vào da anh.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không xông vào, tôi sẽ gõ cửa." Dư Lạc nói một cách nghiêm túc, "Anh mở cửa cho tôi, rồi tôi sẽ vào."
Lộ Tinh Lâm: “……”
Anh im lặng hai giây, giơ tay lên, dùng đầu ngón trỏ chạm vào trán cô, đẩy cô lùi lại một chút, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
"Hóa ra, em có suy nghĩ như vậy với tôi." Nói xong, Lộ Tinh Lâm thả tay xuống, "Đã đến mức tham lam cả ngoại hình và sắc đẹp của tôi rồi sao?"
Dư Lạc ôm trán, cảm thấy trên trán mình vẫn còn chút hơi ấm từ ngón tay của anh, cô cúi đầu.
"Chính anh bảo tôi theo đuổi anh mà." Dư Lạc tự động bỏ qua một số từ khóa.
Lộ Tinh Lâm nhếch miệng: "Tôi là người dễ theo đuổi như vậy sao?"
Theo đuổi gì chứ, còn chưa bắt đầu, mà đã đến mức muốn vào phòng anh rồi?
"Thế thì tôi sẽ cố gắng thêm." Dư Lạc gật đầu, nhưng không quên nhắc nhở, "Nhưng anh đã hứa với tôi, nếu tôi theo đuổi được anh, anh sẽ cho tôi độc quyền theo sát."
Đó là giao kèo và thỏa thuận giữa họ.
Cô nghi ngờ rằng, Lộ Tinh Lâm chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được người yêu cũ theo đuổi, hoàn toàn là có ý định trả thù.
Lộ Tinh Lâm chẳng phải là muốn cô chủ động, sau đó anh sẽ từ chối cô một lần sao?
Nhưng vì cuộc sống, Dư Lạc cảm thấy, cô, sẽ nhịn!
Sau khi nói xong, cô ngước mắt lên, bắt gặp vẻ mặt không hài lòng của Lộ Tinh Lâm, dường như anh không vừa lòng với biểu hiện hôm nay của cô.
Trên mặt anh viết rõ rằng: "Bản thiếu gia là người mà em có thể theo đuổi trong một ngày sao?" "Em đang đùa phải không?" "Em có thật sự nghiêm túc cố gắng không?"
Biểu cảm của Lộ Tinh Lâm dần trở nên lãnh đạm, khi anh nói tiếp, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
"Em hãy nghĩ xem làm sao để theo đuổi được tôi trước đã, rồi hẵng nói."
"Tô chưa từng nói, tôi nhất định sẽ đồng ý."
Dư Lạc ngẩn ra, nhưng cũng chỉ có thể nhỏ giọng đáp lại: "Tôi biết rồi."
Cô đúng là đã sai lầm, lúc nào cũng nghĩ đây chỉ là vấn đề thời gian, tạm thời không nghĩ đến việc thất bại, vẫn còn giữ ấn tượng về Lộ Tinh Lâm ở nhiều năm trước.
Lúc đó, Lộ Tinh Lâm rất dễ theo đuổi.
Chỉ cần cô gọi một tiếng là anh lập tức chạy đến như một chú chó nhỏ.
...
Cuối cùng, Dư Lạc là người về phòng trước, nhưng cô không đi vào bên trong ngay mà là dựa vào cạnh cửa.
Cách âm ở đây không tốt lắm.
Cô dựa lưng vào cửa, nghe tiếng cửa phòng đối diện đóng lại mới yên tâm.
Dư Lạc dọn dẹp sơ qua, định đi tắm thì nhớ lại câu nói của kỹ thuật viên buổi chiều.
"Massage toàn thân bằng tinh dầu, chị nhớ hôm nay trở về đừng tắm nhé."
Nhớ lại điều này, cô mới lần nữa thay lại đồ ngủ.
Suýt nữa thì để bao nhiêu tiền bỏ sông bỏ biển rồi!!!
Cô ngồi bên giường, ngắm nhìn bộ móng tay đắt đỏ vừa làm hôm nay, cuối cùng thở dài một tiếng, quay người nhào vào trên giường kêu to.
"Hu hu hu hu hu tiền của tôi, cái này phải bao nhiêu tiền chứ, Dư Lạc! Cô phải làm trâu ngựa bao lâu mới có thể kiếm được số tiền này đây!"
Nói không đau lòng về số tiền đó là không thể.
Nhưng may mà cô sẽ ở lại câu lạc bộ này khá lâu, có thể cọ ăn cọ uống một thời gian, tiết kiệm được một số tiền...
Còn có công việc dạy kèm cô đã liên hệ trước đó, có lẽ sắp tới họ cũng sẽ liên lạc lại với cô.
Làm gì mà không kiếm được nhiều tiền hơn là làm việc ở toàn soạn tạp chí chứ?
Khả Ái Đa là chú chó nhỏ mà bọn họ đã cùng nhau nuôi, hay chính xác hơn, Khả Ái Đa là chú chó mà Lộ Tinh Lâm đưa cho cô.
Bọn họ đã cùng chăm sóc Khả Ái Đa trong một khoảng thời gian, khi nó còn là một chú cún con nhỏ bé, bước đi còn chưa vững.
Lúc nó còn nhỏ, Lộ Tinh Lâm thường "giáo dục" nó.
"Khả Ái Đa, khi lớn lên, con phải bảo vệ mẹ thật tốt, biết không? Khi ba không ở đây, con phải bảo vệ mẹ."
Khả Ái Đa là một chú chó rất thông minh, luôn l.i.ế.m tay Lộ Tinh Lâm mỗi khi được dạy dỗ như để đồng ý.
Dư Lạc ngồi đan tay vào nhau, nhìn vào video mà mẹ cô gửi qua WeChat, trong video, chú chó nhỏ đang vẫy đuôi.
Cô cúi đầu.
"Nó vẫn rất ổn."
Ổn lắm, rất ngoan, và cũng đã tuân thủ lời hứa với Lộ Tinh Lâm.
Bảo vệ cô rất tốt.
Khi bọn họ quay lại câu lạc bộ thì trời đã khá muộn.
Đáng lẽ mỗi người sẽ về phòng riêng của mình, nhưng vì ở ngay đối diện nhau nên hai người đành cùng đi lên lầu.
Cả hai cùng đi đến tầng hai, đứng đối diện nhau, Lộ Tinh Lâm im lặng không nói gì.
Dư Lạc cảm thấy anh cứ nhìn cô, thật kỳ lạ: "Anh không trở về phòng nghỉ ngơi sao?"
"Em vào phòng trước đi." Lộ Tinh Lâm tựa vào tường bên cạnh, "Nếu không, lỡ em nhìn thấy mật mã phòng tôi rồi lại xông vào thì sao?"
Dư Lạc ngạc nhiên: "Tôi trông không đáng tin cậy như thế sao?"
Lộ Tinh Lâm không trả lời trực tiếp, chỉ cười nhẹ và thở dài: "Ai mà biết được?"
Lỡ thì sao.
"Được thôi." Dư Lạc nhanh chóng chấp nhận, nhưng cô không lập tức xoay người vào phòng, mà cứ nhìn anh chằm chằm.
Một cách yên tĩnh, không nói gì, chỉ nhìn anh.
Ánh mắt trực diện của cô khiến Lộ Tinh Lâm cũng cảm thấy có chút cứng nhắc.
"Xem ra em thật sự muốn xông vào." Lộ Tinh Lâm mỉm cười, tiến lại gần cô hai bước.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn lại, đủ gần chỉ cần anh đưa tay ra là có thể ôm cô vào lòng, nhưng Lộ Tinh Lâm chỉ cúi đầu nhìn cô.
Giống như cô vừa nhìn anh ban nãy.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi bị thúc đẩy bởi suy nghĩ, Dư Lạc không phủ nhận, theo bản năng, cô cũng tiến về phía anh một bước.
Khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.
Hơi thở của cô lướt qua cổ Lộ Tinh Lâm, kèm theo hơi ẩm, bám vào da anh.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không xông vào, tôi sẽ gõ cửa." Dư Lạc nói một cách nghiêm túc, "Anh mở cửa cho tôi, rồi tôi sẽ vào."
Lộ Tinh Lâm: “……”
Anh im lặng hai giây, giơ tay lên, dùng đầu ngón trỏ chạm vào trán cô, đẩy cô lùi lại một chút, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
"Hóa ra, em có suy nghĩ như vậy với tôi." Nói xong, Lộ Tinh Lâm thả tay xuống, "Đã đến mức tham lam cả ngoại hình và sắc đẹp của tôi rồi sao?"
Dư Lạc ôm trán, cảm thấy trên trán mình vẫn còn chút hơi ấm từ ngón tay của anh, cô cúi đầu.
"Chính anh bảo tôi theo đuổi anh mà." Dư Lạc tự động bỏ qua một số từ khóa.
Lộ Tinh Lâm nhếch miệng: "Tôi là người dễ theo đuổi như vậy sao?"
Theo đuổi gì chứ, còn chưa bắt đầu, mà đã đến mức muốn vào phòng anh rồi?
"Thế thì tôi sẽ cố gắng thêm." Dư Lạc gật đầu, nhưng không quên nhắc nhở, "Nhưng anh đã hứa với tôi, nếu tôi theo đuổi được anh, anh sẽ cho tôi độc quyền theo sát."
Đó là giao kèo và thỏa thuận giữa họ.
Cô nghi ngờ rằng, Lộ Tinh Lâm chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được người yêu cũ theo đuổi, hoàn toàn là có ý định trả thù.
Lộ Tinh Lâm chẳng phải là muốn cô chủ động, sau đó anh sẽ từ chối cô một lần sao?
Nhưng vì cuộc sống, Dư Lạc cảm thấy, cô, sẽ nhịn!
Sau khi nói xong, cô ngước mắt lên, bắt gặp vẻ mặt không hài lòng của Lộ Tinh Lâm, dường như anh không vừa lòng với biểu hiện hôm nay của cô.
Trên mặt anh viết rõ rằng: "Bản thiếu gia là người mà em có thể theo đuổi trong một ngày sao?" "Em đang đùa phải không?" "Em có thật sự nghiêm túc cố gắng không?"
Biểu cảm của Lộ Tinh Lâm dần trở nên lãnh đạm, khi anh nói tiếp, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
"Em hãy nghĩ xem làm sao để theo đuổi được tôi trước đã, rồi hẵng nói."
"Tô chưa từng nói, tôi nhất định sẽ đồng ý."
Dư Lạc ngẩn ra, nhưng cũng chỉ có thể nhỏ giọng đáp lại: "Tôi biết rồi."
Cô đúng là đã sai lầm, lúc nào cũng nghĩ đây chỉ là vấn đề thời gian, tạm thời không nghĩ đến việc thất bại, vẫn còn giữ ấn tượng về Lộ Tinh Lâm ở nhiều năm trước.
Lúc đó, Lộ Tinh Lâm rất dễ theo đuổi.
Chỉ cần cô gọi một tiếng là anh lập tức chạy đến như một chú chó nhỏ.
...
Cuối cùng, Dư Lạc là người về phòng trước, nhưng cô không đi vào bên trong ngay mà là dựa vào cạnh cửa.
Cách âm ở đây không tốt lắm.
Cô dựa lưng vào cửa, nghe tiếng cửa phòng đối diện đóng lại mới yên tâm.
Dư Lạc dọn dẹp sơ qua, định đi tắm thì nhớ lại câu nói của kỹ thuật viên buổi chiều.
"Massage toàn thân bằng tinh dầu, chị nhớ hôm nay trở về đừng tắm nhé."
Nhớ lại điều này, cô mới lần nữa thay lại đồ ngủ.
Suýt nữa thì để bao nhiêu tiền bỏ sông bỏ biển rồi!!!
Cô ngồi bên giường, ngắm nhìn bộ móng tay đắt đỏ vừa làm hôm nay, cuối cùng thở dài một tiếng, quay người nhào vào trên giường kêu to.
"Hu hu hu hu hu tiền của tôi, cái này phải bao nhiêu tiền chứ, Dư Lạc! Cô phải làm trâu ngựa bao lâu mới có thể kiếm được số tiền này đây!"
Nói không đau lòng về số tiền đó là không thể.
Nhưng may mà cô sẽ ở lại câu lạc bộ này khá lâu, có thể cọ ăn cọ uống một thời gian, tiết kiệm được một số tiền...
Còn có công việc dạy kèm cô đã liên hệ trước đó, có lẽ sắp tới họ cũng sẽ liên lạc lại với cô.
Làm gì mà không kiếm được nhiều tiền hơn là làm việc ở toàn soạn tạp chí chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.