Chương 49
Tô Bì Phù Phù Tử
25/11/2024
"Như vậy, tất cả người chơi cũng có thể cảm nhận được khoảng cách giữa mình và các tuyển thủ chuyên nghiệp."
Dư Lạc nghi ngờ rằng hệ thống này được thiết kế là để những người trên mạng không hiểu biết phải im miệng lại, chạy vài vòng trong câu lạc bộ là phải im lặng ngay.
"Hai cô có thể thử một chút, rất thư giãn, ha ha."
"Đúng rồi, màn hình LED ngoài cửa là bảng xếp hạng của các người chơi và tuyển thủ."
Nghe vậy, Dư Lạc ngẩng đầu nhìn lên màn hình.
Liếc mắt nhìn thoáng qua bảng xếp hạng.
“NO1. Lộ Tinh Lâm.”
Cô chợt mỉm cười, nhớ lại nhiều năm trước, khi cả hai ngồi trên sân thượng trường học hóng gió, cảm thấy cuộc sống tốt đẹp mới bắt đầu.
"Sau này, toàn thế giới đều là tên của anh, em tin không?" Lộ Tinh Lâm tự hào nói, "Trong bảng xếp hạng em thấy, Lộ Tinh Lâm sẽ luôn là No1."
Dư Lạc lúc đó cười anh: "Xì, bây giờ anh mới được đến đâu chứ! Nên nhớ rằng, núi cao còn có núi cao hơn, làm người phải học cách khiêm tốn!"
"Ngại quá, điều đó thật sự không học được." Anh bất ngờ tiến gần lại, hơi thở nóng bỏng chạm vào mặt cô.
Ngón tay của thiếu niên chạm vào khuôn mặt cô, anh để mũi mình chạm vào mũi cô.
"Còn nữa."
"Dù không phải là No1, nhưng trong lòng em anh vẫn là vậy, không phải sao?"
Dư Lạc lại cười: "Anh lại ăn gian, làm gì có ai như anh! Thành tích là thực tế khách quan, không phải vì em nói anh giỏi là anh sẽ giỏi."
"Đừng lo, Lộ Tinh Lâm sẽ không làm em thất vọng." Anh lùi lại, dùng tay chọc vào trán cô, "Tuy rằng anh rất tin tưởng cô bé ngoan ngoãn là em, nhưng đổi lại em cũng phải hứa với anh."
"Sao?"
"Bất kể xảy ra chuyện gì, hãy làm điều mà em muốn." Lộ Tinh Lâm nhìn cô, trong mắt thiếu niên đầy sao.
Lúc đó, Dư Lạc cảm thấy, Lộ Tinh Lâm là một người giống như tên của anh vậy.
Tinh là những ngôi sao lấp lánh.
Còn Lâm, là khu rừng tươi tốt, sinh sôi mạnh mẽ.
"Không vấn đề gì, theo đuổi ước mơ mà." Dư Lạc đáp lại, "Đương nhiên em sẽ làm được, vậy chúng ta sẽ gặp lại sau năm năm nữa để xem kết quả? Ai chơi xấu sẽ là Pinocchio!"
Lúc đó, Dư Lạc tự tin rằng mình tuyệt đối sẽ không thua Lộ Tinh Lâm.
Nhưng thực tế…
Quay đầu lại.
Người luôn chơi xấu không phải là Lộ Tinh Lâm, mà là cô.
Dư Lạc đứng yên nhìn bảng xếp hạng, mãi đến khi người bên cạnh đã đi xa mới nhận ra Dư Lạc chưa theo kịp, lại quay đầu gọi cô.
"Dư tiểu thư? Sao vậy, cô có hứng thú với bảng xếp hạng này sao?"
Dư Lạc giật mình tỉnh khỏi hồi ức.
"Ừm, không có việc gì, đi thôi."
Tin xấu là, cô đã thất hẹn, không hoàn thành lời hứa, không đi theo con đường đã định.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy Lộ Tinh Lâm vẫn tỏa sáng trong thế giới này, cô lại cảm thấy...
Thật tốt.
Câu lạc bộ thật sự quá lớn, không thể tham quan hết trong một buổi sáng, Liễu San San sau hai tiếng đi dạo đã than mệt, đòi trở về.
"Mệt c.h.ế.t rồi, tôi phải về phòng tắm một cái, nằm trên giường nghỉ ngơi. Dù sao những thứ này cũng không nằm trong phạm vi công việc, không cần phải xem tiếp, đúng không?"
Nhân viên có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn đồng ý: "Được rồi, tôi sẽ gọi xe đưa chúng ta về khu ký túc xá."
Nói xong, anh ta nhìn thoáng qua Dư Lạc.
Thật không thể không cảm thán.
Vẫn là phóng viên Dư tràn đầy sức sống!
Hai người trở về khu ký túc xá, sau khi nhân viên hướng dẫn vài điều liền rời đi, chỉ còn lại Liễu San San và Dư Lạc đứng đối mặt nhau một lúc lâu ở cửa.
Lúc này không có ai bên ngoài, Liễu San San cũng lười giả vờ, lộ rõ tính khí tiểu thư, muốn trả lại gấp đôi những ấm ức hôm nay.
"Dư Lạc đúng không? Để tôi nói trước cho cô biết! Cô chắc cũng biết rõ tình cảnh của mình hiện tại là gì, một thực tập sinh nhỏ bé cũng dám chống đối tôi?"
"Sau này cô tốt nhất nên phối hợp chút đi, nếu không..."
Dư Lạc lạnh lùng đảo mắt qua: "Nếu không thì sao?"
Liễu San San nhớ lại cảnh buổi trưa Lộ Tinh Lâm đứng về phía Dư Lạc, đoán rằng hai người này chắc chắn có gì đó không thể nói ra.
"Nếu không, tôi sẽ nói ra mọi chuyện giữa cô và Lộ Tinh Lâm, xem cô còn dám ở lại tòa soạn làm việc không!"
Dư Lạc nghe xong, bỗng nhiên cười.
Không cần giải thích, không cần thay đổi nhận thức của người khác, chỉ cần thuận theo mà nói.
Cô không hề phản bác, chỉ nhướng mày.
"Nếu Liễu tiểu thư nghĩ rằng mình cũng có thể thu phục được Lộ Tinh Lâm, vậy thì...."
"Cứ thử đi."
Nói xong, Dư Lạc nhìn gương mặt tái mét của Liễu San San, không thèm để ý, quay lưng bước vào phòng mình.
Hoàn toàn không để ý rằng cửa phòng đối diện hé mở một khe hở.
…
Tô Bạch chờ cả hai người đều đóng cửa lại mới cẩn thận đóng cửa phòng mình, vẫn còn bàng hoàng vì vô tình nghe trộm.
"Đệt, này là có ý gì?" Tô Bạch lập tức quay lại, "Cậu và Dư Lạc đã đạt được giao kèo gì?"
Nghe có vẻ không đúng lắm.
Nhưng khi Tô Bạch quay lại, lại đối diện với ánh mắt đầy sát khí của Lộ Tinh Lâm, anh ta sợ tới mức né sang một bên.
......Quả nhiên! Chỉ cần là chuyện liên quan đến Dư Lạc, Lộ Tinh Lâm sẽ biến thành một kẻ điên! Hàng thật đó!
"Không có gì." Lộ Tinh Lâm tùy ý đáp, quay lại ngồi trên ghế sofa, "Chỉ là thú vị thôi."
Tô Bạch nghe mà đau đầu, thái dương giật giật: "Nói rõ đi."
"Theo đuổi được tôi, tôi sẽ đồng ý yêu cầu phỏng vấn của cô ấy." Giọng điệu của Lộ Tinh Lâm vô cùng tự nhiên, còn mang theo chút trêu đùa.
Dư Lạc nghi ngờ rằng hệ thống này được thiết kế là để những người trên mạng không hiểu biết phải im miệng lại, chạy vài vòng trong câu lạc bộ là phải im lặng ngay.
"Hai cô có thể thử một chút, rất thư giãn, ha ha."
"Đúng rồi, màn hình LED ngoài cửa là bảng xếp hạng của các người chơi và tuyển thủ."
Nghe vậy, Dư Lạc ngẩng đầu nhìn lên màn hình.
Liếc mắt nhìn thoáng qua bảng xếp hạng.
“NO1. Lộ Tinh Lâm.”
Cô chợt mỉm cười, nhớ lại nhiều năm trước, khi cả hai ngồi trên sân thượng trường học hóng gió, cảm thấy cuộc sống tốt đẹp mới bắt đầu.
"Sau này, toàn thế giới đều là tên của anh, em tin không?" Lộ Tinh Lâm tự hào nói, "Trong bảng xếp hạng em thấy, Lộ Tinh Lâm sẽ luôn là No1."
Dư Lạc lúc đó cười anh: "Xì, bây giờ anh mới được đến đâu chứ! Nên nhớ rằng, núi cao còn có núi cao hơn, làm người phải học cách khiêm tốn!"
"Ngại quá, điều đó thật sự không học được." Anh bất ngờ tiến gần lại, hơi thở nóng bỏng chạm vào mặt cô.
Ngón tay của thiếu niên chạm vào khuôn mặt cô, anh để mũi mình chạm vào mũi cô.
"Còn nữa."
"Dù không phải là No1, nhưng trong lòng em anh vẫn là vậy, không phải sao?"
Dư Lạc lại cười: "Anh lại ăn gian, làm gì có ai như anh! Thành tích là thực tế khách quan, không phải vì em nói anh giỏi là anh sẽ giỏi."
"Đừng lo, Lộ Tinh Lâm sẽ không làm em thất vọng." Anh lùi lại, dùng tay chọc vào trán cô, "Tuy rằng anh rất tin tưởng cô bé ngoan ngoãn là em, nhưng đổi lại em cũng phải hứa với anh."
"Sao?"
"Bất kể xảy ra chuyện gì, hãy làm điều mà em muốn." Lộ Tinh Lâm nhìn cô, trong mắt thiếu niên đầy sao.
Lúc đó, Dư Lạc cảm thấy, Lộ Tinh Lâm là một người giống như tên của anh vậy.
Tinh là những ngôi sao lấp lánh.
Còn Lâm, là khu rừng tươi tốt, sinh sôi mạnh mẽ.
"Không vấn đề gì, theo đuổi ước mơ mà." Dư Lạc đáp lại, "Đương nhiên em sẽ làm được, vậy chúng ta sẽ gặp lại sau năm năm nữa để xem kết quả? Ai chơi xấu sẽ là Pinocchio!"
Lúc đó, Dư Lạc tự tin rằng mình tuyệt đối sẽ không thua Lộ Tinh Lâm.
Nhưng thực tế…
Quay đầu lại.
Người luôn chơi xấu không phải là Lộ Tinh Lâm, mà là cô.
Dư Lạc đứng yên nhìn bảng xếp hạng, mãi đến khi người bên cạnh đã đi xa mới nhận ra Dư Lạc chưa theo kịp, lại quay đầu gọi cô.
"Dư tiểu thư? Sao vậy, cô có hứng thú với bảng xếp hạng này sao?"
Dư Lạc giật mình tỉnh khỏi hồi ức.
"Ừm, không có việc gì, đi thôi."
Tin xấu là, cô đã thất hẹn, không hoàn thành lời hứa, không đi theo con đường đã định.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy Lộ Tinh Lâm vẫn tỏa sáng trong thế giới này, cô lại cảm thấy...
Thật tốt.
Câu lạc bộ thật sự quá lớn, không thể tham quan hết trong một buổi sáng, Liễu San San sau hai tiếng đi dạo đã than mệt, đòi trở về.
"Mệt c.h.ế.t rồi, tôi phải về phòng tắm một cái, nằm trên giường nghỉ ngơi. Dù sao những thứ này cũng không nằm trong phạm vi công việc, không cần phải xem tiếp, đúng không?"
Nhân viên có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn đồng ý: "Được rồi, tôi sẽ gọi xe đưa chúng ta về khu ký túc xá."
Nói xong, anh ta nhìn thoáng qua Dư Lạc.
Thật không thể không cảm thán.
Vẫn là phóng viên Dư tràn đầy sức sống!
Hai người trở về khu ký túc xá, sau khi nhân viên hướng dẫn vài điều liền rời đi, chỉ còn lại Liễu San San và Dư Lạc đứng đối mặt nhau một lúc lâu ở cửa.
Lúc này không có ai bên ngoài, Liễu San San cũng lười giả vờ, lộ rõ tính khí tiểu thư, muốn trả lại gấp đôi những ấm ức hôm nay.
"Dư Lạc đúng không? Để tôi nói trước cho cô biết! Cô chắc cũng biết rõ tình cảnh của mình hiện tại là gì, một thực tập sinh nhỏ bé cũng dám chống đối tôi?"
"Sau này cô tốt nhất nên phối hợp chút đi, nếu không..."
Dư Lạc lạnh lùng đảo mắt qua: "Nếu không thì sao?"
Liễu San San nhớ lại cảnh buổi trưa Lộ Tinh Lâm đứng về phía Dư Lạc, đoán rằng hai người này chắc chắn có gì đó không thể nói ra.
"Nếu không, tôi sẽ nói ra mọi chuyện giữa cô và Lộ Tinh Lâm, xem cô còn dám ở lại tòa soạn làm việc không!"
Dư Lạc nghe xong, bỗng nhiên cười.
Không cần giải thích, không cần thay đổi nhận thức của người khác, chỉ cần thuận theo mà nói.
Cô không hề phản bác, chỉ nhướng mày.
"Nếu Liễu tiểu thư nghĩ rằng mình cũng có thể thu phục được Lộ Tinh Lâm, vậy thì...."
"Cứ thử đi."
Nói xong, Dư Lạc nhìn gương mặt tái mét của Liễu San San, không thèm để ý, quay lưng bước vào phòng mình.
Hoàn toàn không để ý rằng cửa phòng đối diện hé mở một khe hở.
…
Tô Bạch chờ cả hai người đều đóng cửa lại mới cẩn thận đóng cửa phòng mình, vẫn còn bàng hoàng vì vô tình nghe trộm.
"Đệt, này là có ý gì?" Tô Bạch lập tức quay lại, "Cậu và Dư Lạc đã đạt được giao kèo gì?"
Nghe có vẻ không đúng lắm.
Nhưng khi Tô Bạch quay lại, lại đối diện với ánh mắt đầy sát khí của Lộ Tinh Lâm, anh ta sợ tới mức né sang một bên.
......Quả nhiên! Chỉ cần là chuyện liên quan đến Dư Lạc, Lộ Tinh Lâm sẽ biến thành một kẻ điên! Hàng thật đó!
"Không có gì." Lộ Tinh Lâm tùy ý đáp, quay lại ngồi trên ghế sofa, "Chỉ là thú vị thôi."
Tô Bạch nghe mà đau đầu, thái dương giật giật: "Nói rõ đi."
"Theo đuổi được tôi, tôi sẽ đồng ý yêu cầu phỏng vấn của cô ấy." Giọng điệu của Lộ Tinh Lâm vô cùng tự nhiên, còn mang theo chút trêu đùa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.