Chương 98
Tô Bì Phù Phù Tử
25/11/2024
“Dư Lạc.”
Rõ ràng là một câu trả lời trong dự đoán, vì Dư Lạc đã cố tình đặt bẫy này cho anh. Nhưng khi nghe anh trả lời cái tên này, cô ngước mắt nhìn anh.
Lộ Tinh Lâm ngả người về sau, lông mi khẽ run: “Anh chịu thua.”
… Có lẽ anh cố ý.
Kết thúc, đến lượt Lộ Tinh Lâm đặt câu hỏi cho cô, Dư Lạc để tâm trí mình trống rỗng trong chốc lát, để câu hỏi của Lộ Tinh Lâm vào tai này qua tai kia.
“Tại sao không ở lại Bắc Kinh để học đại học?”
“Mùa mưa tới rồi.”
“Công việc em đang làm bây giờ, thật sự là em thích sao?”
“Ở lại Tứ Xuyên cũng thấy yên tâm.”
“Em còn muốn tiếp tục đi học không? Năm nay Đại học Bắc Kinh có nhiều chỉ tiêu nghiên cứu sinh ngành văn học.”
“Đại học Tứ Xuyên.”
Dư Lạc để bản thân trong trạng thái hoàn toàn trống rỗng, không hề để ý tới Lộ Tinh Lâm, nhưng cô cảm thấy anh đang gian lận.
Bởi vì Lộ Tinh Lâm bất ngờ gọi tên cô.
“Dư Lạc.”
Cô chỉ theo bản năng đáp lại: “Ừm?”
Game Over… nhưng dường như vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
Câu trả lời của cô rất mơ hồ, khó xác định có thật sự thua hay không.
Dư Lạc vẫn đang tự phán đoán, câu hỏi tiếp theo của Lộ Tinh Lâm đã ập xuống, khiến cô không kịp đổi dòng suy nghĩ.
“Anh hỏi lại lần nữa, trả lời nghiêm túc, nói cho anh biết.”
“Em có phải đang sống không tốt không?”
Dư Lạc bỗng lúng túng, rõ ràng đây là vòng trả lời linh tinh, nhưng cô lại trả lời nhanh chóng, miệng phản ứng nhanh hơn cả đầu óc.
“… Không tốt lắm.”
Sau khi trả lời, cô muốn rút lại nhưng không còn kịp nữa.
Lập tức hiểu ra tại sao Lộ Tinh Lâm lại muốn chơi trò này với cô, anh muốn khai thác lời nói từ cô...
Rõ ràng người bị lừa lại là cô.
Nhưng Dư Lạc không hề tức giận, cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn có một cảm giác thoải mái mà lâu lắm rồi chưa có.
… Hóa ra nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình không khó đến vậy?
Có lẽ, cô có thể cố gắng thêm một chút.
Hai người lặng lẽ đối diện nhau vài giây.
Dư Lạc khẽ nhíu mày, dường như đang suy nghĩ, trông không vui lắm. Lộ Tinh Lâm cũng đang suy nghĩ.
Anh như vậy, có khiến cô cảm thấy quá áp lực không? Có lẽ cô muốn cảm giác từ từ từng bước một?
Hai người cứ giằng co như vậy trong chốc lát, khi Lộ Tinh Lâm vừa rũ mắt xuống thì bất ngờ thấy Dư Lạc ngẩng đầu lên, l.i.ế.m liếm môi.
Cô thăm dò hỏi anh: “Muốn tiếp tục không?”
Phản ứng của Lộ Tinh Lâm cũng rất nhanh: “Lần này, anh sẽ hỏi trước.”
Dư Lạc vốn không có nhiều câu hỏi, cô không phải người có sự tò mò mạnh mẽ, luôn rất “dịu dàng”.
Thực ra, cô chỉ là…
Muốn được đặt câu hỏi.
Cũng rất tò mò, bản thân có thể trả lời đến mức nào.
Dư Lạc thực sự hiểu rõ hơn bất kỳ ai, thế giới của cô đã bị mắc bệnh, chỉ là cô chưa gặp được một “bác sĩ” tốt.
Trên con đường tự cứu mình, cũng cần một vài sợi dây thừng được ném xuống từ người khác.
Khoảnh khắc vừa rồi, cô cảm thấy mình đã nắm bắt được thứ gì đó.
…
Các câu hỏi của Lộ Tinh Lâm thật ra rất đơn giản, không mang tính xúc phạm. Dư Lạc đều có thể trả lời, nhưng không đến mức phải bộc lộ vết thương.
Lộ Tinh Lâm như đang khử trùng cho cô.
Giống như chiếc xe phun nước năm đó gặp thoáng qua, làn sương phun từ trên cao, rơi xuống, những giọt nước nhỏ li ti bám lên cành lá.
Lộ Tinh Lâm cũng đang dùng làn sương rất nhẹ nhàng đó, dịu dàng rửa sạch thế giới u ám của cô.
“Những năm rời xa anh, em có thích ai khác không?”
“Không có.”
Cô không hề thích ai khác, cũng mất đi khả năng cảm nhận tình yêu trong một thời gian dài, không biết cách yêu, cũng không biết cách được yêu.
Dư Lạc cảm thấy mình thực sự đã làm con rối gỗ trong thời gian rất dài.
“Vậy em, có nhớ anh không?”
“Nhớ.”
Không chỉ nhớ một lần, dù không cảm thấy tim đập thình thịch, nhưng trong trí nhớ luôn lưu lại hình ảnh anh che chắn trước mặt cô.
Mỗi khi Lộ Tinh Lâm hỏi câu nào, anh đều nhìn thẳng vào mắt cô, như một chiếc máy phát hiện nói dối.
Dư Lạc cũng tự nhủ trong tiềm thức, không thể nói dối nhé, phải tôn trọng luật chơi.
Lộ Tinh Lâm tiếp tục hỏi.
“Tại sao sau khi chọn rời đi, em lại quay về Bắc Kinh?”
“Em thích nơi này, nhà của em ở đây.”
Dù gì từ nhỏ cô đã lớn lên ở Bắc Kinh. Khi ở Tứ Xuyên, cô cảm thấy không bị đuổi theo, có thể tránh xa người xấu.
Nhưng vẫn thiếu đi cảm giác như ở nhà.
Năm nay khi ổn định lại, mẹ và chú bàn bạc với nhau có nên quay về Bắc Kinh hay không, lúc hỏi cô, Dư Lạc không hề chớp mắt.
Muốn.
Dù con đường trở về nhà có gian nan, cũng nhất định phải về nhà.
Dù có một số ký ức không vui, nhưng Dư Lạc vẫn cảm thấy hầu hết những khoảnh khắc và ký ức đẹp nhất trong cuộc đời cô đều ở Bắc Kinh.
Trước đây khi nhìn thấy từ “nỗi nhớ quê hương” trong sách, cô không thể hiểu.
Sau này mới nhận ra, hóa ra nơi mình lớn lên từ nhỏ thật sự sẽ có những ký ức và cảm xúc đặc biệt, là thứ không thể xóa bỏ, là thứ khắc sâu trong xương cốt.
Vì thế cô muốn về nhà, vẫn muốn quay lại.
Dù có chết, cũng phải c.h.ế.t ở Bắc Kinh.
Lộ Tinh Lâm nghe câu trả lời này, bất ngờ thở phào nhẹ nhõm, vai anh chùng xuống, chậm chạp không hỏi tiếp câu hỏi sau.
Cuối cùng vẫn là Dư Lạc nghiêng đầu hỏi anh: “Sao không hỏi nữa?”
Cô cũng khá thích liệu pháp suối nước nóng này, trong bể nước ấm, cảm giác mọi đau buồn trong cơ thể từ từ thoát ra ngoài.
Rõ ràng là một câu trả lời trong dự đoán, vì Dư Lạc đã cố tình đặt bẫy này cho anh. Nhưng khi nghe anh trả lời cái tên này, cô ngước mắt nhìn anh.
Lộ Tinh Lâm ngả người về sau, lông mi khẽ run: “Anh chịu thua.”
… Có lẽ anh cố ý.
Kết thúc, đến lượt Lộ Tinh Lâm đặt câu hỏi cho cô, Dư Lạc để tâm trí mình trống rỗng trong chốc lát, để câu hỏi của Lộ Tinh Lâm vào tai này qua tai kia.
“Tại sao không ở lại Bắc Kinh để học đại học?”
“Mùa mưa tới rồi.”
“Công việc em đang làm bây giờ, thật sự là em thích sao?”
“Ở lại Tứ Xuyên cũng thấy yên tâm.”
“Em còn muốn tiếp tục đi học không? Năm nay Đại học Bắc Kinh có nhiều chỉ tiêu nghiên cứu sinh ngành văn học.”
“Đại học Tứ Xuyên.”
Dư Lạc để bản thân trong trạng thái hoàn toàn trống rỗng, không hề để ý tới Lộ Tinh Lâm, nhưng cô cảm thấy anh đang gian lận.
Bởi vì Lộ Tinh Lâm bất ngờ gọi tên cô.
“Dư Lạc.”
Cô chỉ theo bản năng đáp lại: “Ừm?”
Game Over… nhưng dường như vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
Câu trả lời của cô rất mơ hồ, khó xác định có thật sự thua hay không.
Dư Lạc vẫn đang tự phán đoán, câu hỏi tiếp theo của Lộ Tinh Lâm đã ập xuống, khiến cô không kịp đổi dòng suy nghĩ.
“Anh hỏi lại lần nữa, trả lời nghiêm túc, nói cho anh biết.”
“Em có phải đang sống không tốt không?”
Dư Lạc bỗng lúng túng, rõ ràng đây là vòng trả lời linh tinh, nhưng cô lại trả lời nhanh chóng, miệng phản ứng nhanh hơn cả đầu óc.
“… Không tốt lắm.”
Sau khi trả lời, cô muốn rút lại nhưng không còn kịp nữa.
Lập tức hiểu ra tại sao Lộ Tinh Lâm lại muốn chơi trò này với cô, anh muốn khai thác lời nói từ cô...
Rõ ràng người bị lừa lại là cô.
Nhưng Dư Lạc không hề tức giận, cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn có một cảm giác thoải mái mà lâu lắm rồi chưa có.
… Hóa ra nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình không khó đến vậy?
Có lẽ, cô có thể cố gắng thêm một chút.
Hai người lặng lẽ đối diện nhau vài giây.
Dư Lạc khẽ nhíu mày, dường như đang suy nghĩ, trông không vui lắm. Lộ Tinh Lâm cũng đang suy nghĩ.
Anh như vậy, có khiến cô cảm thấy quá áp lực không? Có lẽ cô muốn cảm giác từ từ từng bước một?
Hai người cứ giằng co như vậy trong chốc lát, khi Lộ Tinh Lâm vừa rũ mắt xuống thì bất ngờ thấy Dư Lạc ngẩng đầu lên, l.i.ế.m liếm môi.
Cô thăm dò hỏi anh: “Muốn tiếp tục không?”
Phản ứng của Lộ Tinh Lâm cũng rất nhanh: “Lần này, anh sẽ hỏi trước.”
Dư Lạc vốn không có nhiều câu hỏi, cô không phải người có sự tò mò mạnh mẽ, luôn rất “dịu dàng”.
Thực ra, cô chỉ là…
Muốn được đặt câu hỏi.
Cũng rất tò mò, bản thân có thể trả lời đến mức nào.
Dư Lạc thực sự hiểu rõ hơn bất kỳ ai, thế giới của cô đã bị mắc bệnh, chỉ là cô chưa gặp được một “bác sĩ” tốt.
Trên con đường tự cứu mình, cũng cần một vài sợi dây thừng được ném xuống từ người khác.
Khoảnh khắc vừa rồi, cô cảm thấy mình đã nắm bắt được thứ gì đó.
…
Các câu hỏi của Lộ Tinh Lâm thật ra rất đơn giản, không mang tính xúc phạm. Dư Lạc đều có thể trả lời, nhưng không đến mức phải bộc lộ vết thương.
Lộ Tinh Lâm như đang khử trùng cho cô.
Giống như chiếc xe phun nước năm đó gặp thoáng qua, làn sương phun từ trên cao, rơi xuống, những giọt nước nhỏ li ti bám lên cành lá.
Lộ Tinh Lâm cũng đang dùng làn sương rất nhẹ nhàng đó, dịu dàng rửa sạch thế giới u ám của cô.
“Những năm rời xa anh, em có thích ai khác không?”
“Không có.”
Cô không hề thích ai khác, cũng mất đi khả năng cảm nhận tình yêu trong một thời gian dài, không biết cách yêu, cũng không biết cách được yêu.
Dư Lạc cảm thấy mình thực sự đã làm con rối gỗ trong thời gian rất dài.
“Vậy em, có nhớ anh không?”
“Nhớ.”
Không chỉ nhớ một lần, dù không cảm thấy tim đập thình thịch, nhưng trong trí nhớ luôn lưu lại hình ảnh anh che chắn trước mặt cô.
Mỗi khi Lộ Tinh Lâm hỏi câu nào, anh đều nhìn thẳng vào mắt cô, như một chiếc máy phát hiện nói dối.
Dư Lạc cũng tự nhủ trong tiềm thức, không thể nói dối nhé, phải tôn trọng luật chơi.
Lộ Tinh Lâm tiếp tục hỏi.
“Tại sao sau khi chọn rời đi, em lại quay về Bắc Kinh?”
“Em thích nơi này, nhà của em ở đây.”
Dù gì từ nhỏ cô đã lớn lên ở Bắc Kinh. Khi ở Tứ Xuyên, cô cảm thấy không bị đuổi theo, có thể tránh xa người xấu.
Nhưng vẫn thiếu đi cảm giác như ở nhà.
Năm nay khi ổn định lại, mẹ và chú bàn bạc với nhau có nên quay về Bắc Kinh hay không, lúc hỏi cô, Dư Lạc không hề chớp mắt.
Muốn.
Dù con đường trở về nhà có gian nan, cũng nhất định phải về nhà.
Dù có một số ký ức không vui, nhưng Dư Lạc vẫn cảm thấy hầu hết những khoảnh khắc và ký ức đẹp nhất trong cuộc đời cô đều ở Bắc Kinh.
Trước đây khi nhìn thấy từ “nỗi nhớ quê hương” trong sách, cô không thể hiểu.
Sau này mới nhận ra, hóa ra nơi mình lớn lên từ nhỏ thật sự sẽ có những ký ức và cảm xúc đặc biệt, là thứ không thể xóa bỏ, là thứ khắc sâu trong xương cốt.
Vì thế cô muốn về nhà, vẫn muốn quay lại.
Dù có chết, cũng phải c.h.ế.t ở Bắc Kinh.
Lộ Tinh Lâm nghe câu trả lời này, bất ngờ thở phào nhẹ nhõm, vai anh chùng xuống, chậm chạp không hỏi tiếp câu hỏi sau.
Cuối cùng vẫn là Dư Lạc nghiêng đầu hỏi anh: “Sao không hỏi nữa?”
Cô cũng khá thích liệu pháp suối nước nóng này, trong bể nước ấm, cảm giác mọi đau buồn trong cơ thể từ từ thoát ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.