Chương 77: hương 77
Tô Bì Phù Phù Tử
25/11/2024
Sau khi trong nhà xảy ra chuyện, cô không còn chăm chút cho bản thân mình nữa.
"Cô gái nhỏ này có phần bất cẩn, nhưng coi như cũng may cho em, dịch tiết ra đã giúp làm lành một phần vết thương."
"Cũng may, không sâu lắm đâu. Tôi sẽ băng lại cho em trước, mấy ngày này nhớ đừng để vết thương đỵng vào nước, ra ngoài tiệm gội đầu nhé."
"Nếu có gì thì cứ liên lạc với tôi."
Cô ấy lấy một miếng băng nhỏ băng ngón út của Dư Lạc lại, nhắc nhở cô chú ý các điều cần thiết. Dư Lạc nhìn ngón tay út được băng bó của mình.
Nhìn một lúc, cô bỗng bật cười: “Nhìn như chú chuột hamster bị gãy xương vậy…”
Nghe xong, cô thợ làm móng cũng cười phá lên, nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở Dư Lạc.
"Sao cảm thấy em có vẻ rất vui nhỉ?"
Dư Lạc bất đắc dĩ nhún vai, nói: "Chuyện gì cũng nghĩ theo hướng tốt mà, tin xấu là bị thương, nhưng tin tốt là chỉ bị ngón út, không ảnh hưởng nhiều đến công việc hằng ngày.”
Cô còn phải viết tài liệu nữa.
Cô thợ làm móng vừa thu dọn đồ đạc vừa tiếp tục dặn dò: "Lần sau em phải chú ý hơn nhé, không được bất cẩn như vậy nữa đâu."
Dư Lạc gật đầu, hỏi: "Bao nhiêu tiền ạ? Em sẽ chuyển khoản cho chị."
"Không cần đâu, chỉ là việc nhỏ thôi." Cô ấy nói, "Lúc nãy bà Nhan gọi cho tôi, nói rằng đại thiếu gia nhà bà ấy rất lo lắng, bảo rằng có người bị lột móng, nói giọng cực kỳ gấp, làm tôi cũng giật cả mình. Nhưng nhìn tình hình của em, thật sự không nghiêm trọng như vậy."
Không nghiêm trọng như cô ấy đã hình dung.
Cô ấy hàng năm đều làm móng cho Nhan Man Ngữ, thường là đến nhà phục vụ, nên cũng gặp Lộ Tinh Lâm không ít lần.
Ấn tượng ban đầu về Lộ Tinh Lâm chính là, có một vẻ bình tĩnh không hợp với độ tuổi, cả người như được tiêm thuốc trợ tim vậy.
Nhan Man Ngữ cũng thừa nhận điều đó.
Lộ Tinh Lâm thi đấu xe đua, chơi loại thể thao mạo hiểm cực hạn này, cần phải có một trái tim rất mạnh mẽ. Trước đây anh còn có chút trẻ con, nhưng mấy năm nay lại càng trầm ổn hơn.
Vì thế, khi Nhan Man Ngữ nhận được cuộc gọi từ Lộ Tinh Lâm, bà đã nghĩ rằng chuyện này chắc hẳn rất nghiêm trọng. Dĩ nhiên, khi bà kể lại với thợ làm móng, bà đã thêm mắm thêm muối một chút dựa theo phản ứng của con trai mình.
Thế nên khi thợ làm móng nhận được tin, cũng giật mình, nhanh chóng mang theo tất cả đồ đạc đến đây.
May mắn là tình hình vẫn ổn.
Cô ấy và Nhan Man Ngữ có mối quan hệ thân thiết, chút việc nhỏ này không cần tính tiền, chỉ là chuyện qua lại giữa người quen mà thôi.
Xong việc, thợ làm móng vào bếp chào Nhan Man Ngữ để ra về.
"Ơ? Đi rồi à? Đang chuẩn bị ăn tối mà, ở lại ăn cùng luôn nhé?"
"Không cần đâu, tối nay tôi còn có khách khác, nhìn thấy chị gấp rút nên tôi mới lùi lại một, hai tiếng để đến đây đấy."
Nhan Man Ngữ thông cảm, nói: "Thôi được, cảm ơn cô nhé! Lần sau nhất định mời cô ăn cơm!"
Dư Lạc cũng đi theo vào bếp, ở nhà người khác có chút không thoải mái, cảm thấy bản thân như người ngoài.
Lúc này cô không tiện rời đi, nhưng ở lại cũng có chút xấu hổ.
Vì vậy cô đành ló đầu vào bếp hỏi: "Dì ơi, có cần cháu giúp gì không ạ?"
"Lộ Tinh Lâm tay chân vụng về." Nhan Man Ngữ thở dài, "Dù dì rất muốn nhờ cháu giúp, nhưng mà…"
Bà dừng lại một chút, rồi đẩy Lộ Tinh Lâm.
"Bây giờ nên đi đón em gái tan học rồi, con đi cùng Lộ Tinh Lâm đón Tiểu Hạ nhé! Đỡ phải để nó ở đây làm phiền dì!"
Nghe thấy lời miêu tả đó, Lộ Tinh Lâm cảm thấy thật nực cười, khẽ cười nhạo một tiếng.
"Bắt con giúp đỡ rồi lại chê con làm phiền." Anh cũng không khách sáo với mẹ mình, Nhan nữ sĩ, mẹ nghĩ xem có thấy vô lý không."
Nhan Man Ngữ đã quen với điều này, bà lườm anh một cái: "Kệ mẹ, mẹ muốn nghĩ sao thì nghĩ."
Dư Lạc nhìn Lộ Tinh Lâm và mẹ anh "đấu khẩu", trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, nhưng cuối cùng cũng xen vào, gọi anh.
"Lộ Tinh Lâm."
"Hửm?" Anh hơi quay đầu lại, nhìn cô.
Dư Lạc nghiêm túc nói: "Đi thôi, đừng làm phiền dì nữa."
Lộ Tinh Lâm: "..."
Nhan Man Ngữ cười phá lên: "Thấy chưa, ai cũng nói con đang làm phiền đấy."
Lộ Tinh Lâm không nói gì, lặng lẽ tháo găng tay làm việc nhà ra.
Đây cũng là lần đầu tiên Dư Lạc thấy anh trong bộ dạng như “ông chồng đảm đang” như vậy, tạp dề thắt nút c.h.ế.t phía sau lưng.
Anh cố gắng gỡ nút thắt một lúc mà không được, xoay người về phía Nhan Man Ngữ.
"Sao lại thắt chặt thế?" Ban nãy chính mẹ anh thắt cho.
Nhan Man Ngữ tỏ vẻ chán ghét, nhìn vào bó rau đang nhặt trong tay, nhìn về phía Dư Lạc bên kia: "Con bảo Tiểu Dư giúp con đi, không thấy mẹ đang bận à?"
Lộ Tinh Lâm: ...
Có chút cố ý.
Nhưng Dư Lạc không cảm giác được gì, nghe thấy lời của dì, cô lập tức vui vẻ, ngoan ngoãn đi tới.
Dư Lạc: "Vậy anh xoay người lại, để tôi giúp anh tháo."
Lộ Tinh Lâm tỏ vẻ không muốn, chậm chạp xoay người lại, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: "Nhanh lên nào."
Dư Lạc khó hiểu, thuận miệng nói: "Anh gấp cái gì? Chê cái tạp dề này không hợp với anh à?"
"Nếu em thích thì tặng cho em." Lộ Tinh Lâm cũng không chịu thua, "Vừa hay mẹ tôi ngày nào cũng phàn nàn không ai giúp đỡ, chê tôi vụng về, còn em, chắc chắn làm rất tốt."
Nhan Man Ngữ đứng bên cạnh cười trộm.
Bà còn đi theo phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Dư, nếu có thời gian thì thường xuyên đến chơi nhé~"
Đột nhiên nhận được lời mời.
Dư Lạc không biết liệu mình có nên nhận lời hay không.
Nhưng đã nói đến đây rồi, lại được nhà họ giúp đỡ, Dư Lạc không tìm được lý do từ chối, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Cô gái nhỏ này có phần bất cẩn, nhưng coi như cũng may cho em, dịch tiết ra đã giúp làm lành một phần vết thương."
"Cũng may, không sâu lắm đâu. Tôi sẽ băng lại cho em trước, mấy ngày này nhớ đừng để vết thương đỵng vào nước, ra ngoài tiệm gội đầu nhé."
"Nếu có gì thì cứ liên lạc với tôi."
Cô ấy lấy một miếng băng nhỏ băng ngón út của Dư Lạc lại, nhắc nhở cô chú ý các điều cần thiết. Dư Lạc nhìn ngón tay út được băng bó của mình.
Nhìn một lúc, cô bỗng bật cười: “Nhìn như chú chuột hamster bị gãy xương vậy…”
Nghe xong, cô thợ làm móng cũng cười phá lên, nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở Dư Lạc.
"Sao cảm thấy em có vẻ rất vui nhỉ?"
Dư Lạc bất đắc dĩ nhún vai, nói: "Chuyện gì cũng nghĩ theo hướng tốt mà, tin xấu là bị thương, nhưng tin tốt là chỉ bị ngón út, không ảnh hưởng nhiều đến công việc hằng ngày.”
Cô còn phải viết tài liệu nữa.
Cô thợ làm móng vừa thu dọn đồ đạc vừa tiếp tục dặn dò: "Lần sau em phải chú ý hơn nhé, không được bất cẩn như vậy nữa đâu."
Dư Lạc gật đầu, hỏi: "Bao nhiêu tiền ạ? Em sẽ chuyển khoản cho chị."
"Không cần đâu, chỉ là việc nhỏ thôi." Cô ấy nói, "Lúc nãy bà Nhan gọi cho tôi, nói rằng đại thiếu gia nhà bà ấy rất lo lắng, bảo rằng có người bị lột móng, nói giọng cực kỳ gấp, làm tôi cũng giật cả mình. Nhưng nhìn tình hình của em, thật sự không nghiêm trọng như vậy."
Không nghiêm trọng như cô ấy đã hình dung.
Cô ấy hàng năm đều làm móng cho Nhan Man Ngữ, thường là đến nhà phục vụ, nên cũng gặp Lộ Tinh Lâm không ít lần.
Ấn tượng ban đầu về Lộ Tinh Lâm chính là, có một vẻ bình tĩnh không hợp với độ tuổi, cả người như được tiêm thuốc trợ tim vậy.
Nhan Man Ngữ cũng thừa nhận điều đó.
Lộ Tinh Lâm thi đấu xe đua, chơi loại thể thao mạo hiểm cực hạn này, cần phải có một trái tim rất mạnh mẽ. Trước đây anh còn có chút trẻ con, nhưng mấy năm nay lại càng trầm ổn hơn.
Vì thế, khi Nhan Man Ngữ nhận được cuộc gọi từ Lộ Tinh Lâm, bà đã nghĩ rằng chuyện này chắc hẳn rất nghiêm trọng. Dĩ nhiên, khi bà kể lại với thợ làm móng, bà đã thêm mắm thêm muối một chút dựa theo phản ứng của con trai mình.
Thế nên khi thợ làm móng nhận được tin, cũng giật mình, nhanh chóng mang theo tất cả đồ đạc đến đây.
May mắn là tình hình vẫn ổn.
Cô ấy và Nhan Man Ngữ có mối quan hệ thân thiết, chút việc nhỏ này không cần tính tiền, chỉ là chuyện qua lại giữa người quen mà thôi.
Xong việc, thợ làm móng vào bếp chào Nhan Man Ngữ để ra về.
"Ơ? Đi rồi à? Đang chuẩn bị ăn tối mà, ở lại ăn cùng luôn nhé?"
"Không cần đâu, tối nay tôi còn có khách khác, nhìn thấy chị gấp rút nên tôi mới lùi lại một, hai tiếng để đến đây đấy."
Nhan Man Ngữ thông cảm, nói: "Thôi được, cảm ơn cô nhé! Lần sau nhất định mời cô ăn cơm!"
Dư Lạc cũng đi theo vào bếp, ở nhà người khác có chút không thoải mái, cảm thấy bản thân như người ngoài.
Lúc này cô không tiện rời đi, nhưng ở lại cũng có chút xấu hổ.
Vì vậy cô đành ló đầu vào bếp hỏi: "Dì ơi, có cần cháu giúp gì không ạ?"
"Lộ Tinh Lâm tay chân vụng về." Nhan Man Ngữ thở dài, "Dù dì rất muốn nhờ cháu giúp, nhưng mà…"
Bà dừng lại một chút, rồi đẩy Lộ Tinh Lâm.
"Bây giờ nên đi đón em gái tan học rồi, con đi cùng Lộ Tinh Lâm đón Tiểu Hạ nhé! Đỡ phải để nó ở đây làm phiền dì!"
Nghe thấy lời miêu tả đó, Lộ Tinh Lâm cảm thấy thật nực cười, khẽ cười nhạo một tiếng.
"Bắt con giúp đỡ rồi lại chê con làm phiền." Anh cũng không khách sáo với mẹ mình, Nhan nữ sĩ, mẹ nghĩ xem có thấy vô lý không."
Nhan Man Ngữ đã quen với điều này, bà lườm anh một cái: "Kệ mẹ, mẹ muốn nghĩ sao thì nghĩ."
Dư Lạc nhìn Lộ Tinh Lâm và mẹ anh "đấu khẩu", trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, nhưng cuối cùng cũng xen vào, gọi anh.
"Lộ Tinh Lâm."
"Hửm?" Anh hơi quay đầu lại, nhìn cô.
Dư Lạc nghiêm túc nói: "Đi thôi, đừng làm phiền dì nữa."
Lộ Tinh Lâm: "..."
Nhan Man Ngữ cười phá lên: "Thấy chưa, ai cũng nói con đang làm phiền đấy."
Lộ Tinh Lâm không nói gì, lặng lẽ tháo găng tay làm việc nhà ra.
Đây cũng là lần đầu tiên Dư Lạc thấy anh trong bộ dạng như “ông chồng đảm đang” như vậy, tạp dề thắt nút c.h.ế.t phía sau lưng.
Anh cố gắng gỡ nút thắt một lúc mà không được, xoay người về phía Nhan Man Ngữ.
"Sao lại thắt chặt thế?" Ban nãy chính mẹ anh thắt cho.
Nhan Man Ngữ tỏ vẻ chán ghét, nhìn vào bó rau đang nhặt trong tay, nhìn về phía Dư Lạc bên kia: "Con bảo Tiểu Dư giúp con đi, không thấy mẹ đang bận à?"
Lộ Tinh Lâm: ...
Có chút cố ý.
Nhưng Dư Lạc không cảm giác được gì, nghe thấy lời của dì, cô lập tức vui vẻ, ngoan ngoãn đi tới.
Dư Lạc: "Vậy anh xoay người lại, để tôi giúp anh tháo."
Lộ Tinh Lâm tỏ vẻ không muốn, chậm chạp xoay người lại, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: "Nhanh lên nào."
Dư Lạc khó hiểu, thuận miệng nói: "Anh gấp cái gì? Chê cái tạp dề này không hợp với anh à?"
"Nếu em thích thì tặng cho em." Lộ Tinh Lâm cũng không chịu thua, "Vừa hay mẹ tôi ngày nào cũng phàn nàn không ai giúp đỡ, chê tôi vụng về, còn em, chắc chắn làm rất tốt."
Nhan Man Ngữ đứng bên cạnh cười trộm.
Bà còn đi theo phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Dư, nếu có thời gian thì thường xuyên đến chơi nhé~"
Đột nhiên nhận được lời mời.
Dư Lạc không biết liệu mình có nên nhận lời hay không.
Nhưng đã nói đến đây rồi, lại được nhà họ giúp đỡ, Dư Lạc không tìm được lý do từ chối, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.