Chương 23: Băng bó vết thương
Florence Julia
24/06/2023
Sau khi về biệt phủ của Lục Thiệu Quân, Tô Mạn nhanh chóng kéo tay anh vào phòng khách rồi lên tiếng hỏi Cao Lãnh:
“Chú Cao, chú lấy giúp con băng gạc để băng bó vết thương được không ạ?”.
Cao Lãnh vẻ mặt lo lắng:
“Thiếu phu nhân, cô bị thương sao?”.
“Không ạ, là Thiệu Quân bị thương”. Tô Mạn nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.
“Thiếu gia!”. Cao Lãnh phút chốc hoảng hốt, ngờ vực liếc sang nhìn anh.
“Tôi không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi”. Lục Thiệu Quân vẻ mặt hờ hững, không mấy để tâm.
Cao Lãnh bất lực thở dài một hơi rồi vội vàng đi lấy hộp y tế đưa cho Tô Mạn:
“Thiếu phu nhân, thiếu gia nhờ cô rồi”.
“Ừm”. Tô Mạn nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Cô lấy từ trong hộp ra cuộn băng gạc, thuần thục băng bó cho Lục Thiệu Quân. Vết thương của anh không quá lớn nhưng cũng không nhỏ, một đường cắt chéo dưới mu bàn tay, lúc nãy băng dán cá nhân căn bản là dùng không đủ.
Tô Mạn trong lòng không khỏi tự trách bản thân: ‘Nếu khi đó cô không vội vàng tiến lên phía trước thì có lẽ Lục Thiệu Quân cũng không phải bị thương’. Nghĩ đến đây, cả người Tô Mạn run lên, hai mắt có chút đỏ. Đây… chắc là lần đầu tiên có người đàn ông ngoài ba đứng ra bảo vệ cô như vậy. Sinh ra ngậm thìa vàng khiến Tô Mạn không được nhiều người vừa mắt, lúc đi học cô luôn bị các bạn nữ ghen ghét cô lập, điều này cũng làm bản thân cô trở nên lạnh lùng trong lời nói của bạn học. Nhưng ít ai biết Tô Mạn cô vẫn luôn mong ước có một người đối xử chân thành với mình chứ. Lục Thiệu Quân nãy giờ vẫn luôn quan sát cô không rời, nhìn thấy bộ dạng này liền lên tiếng an ủi: “Anh thực sự không sao đâu, vết thương nhỏ mà thôi, em không cần phải tự trách”.
Tô Mạn hai mắt đỏ hoe, có chút không kiềm chế được nữa, cô đưa mắt lên nhìn Lục Thiệu Quân:
“Đây là vết thương nhỏ mà anh nói sao?”.
…
Lục Thiệu Quân phút chốc sững sờ, anh cúi người đưa tay sờ lên bên má của Tô Mạn rồi từ từ chạm vào mắt cô, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Đây là vinh hạnh của anh, vì vậy em không cần phải tự trách gì hết, anh mới là người cần phải biết ơn vì đã được em ban phước”.Lục Thiệu Quân từ từ áp sát lại gần bên má cô, nhẹ nhàng thì thầm bên tai Tô Mạn.
Bỗng cánh cửa lớn mở ra vang lên thanh âm hô hào:
“Lục Thiệu Quân cái tên dở hơi này!”.
Tô Mạn bỗng chốc sực tỉnh đẩy người anh ra rồi vội vàng đứng dậy. Lục Thiệu Quân nhìn thấy người đứng trước cửa vẻ mặt khó chịu ghét bỏ: “Cậu đến đây làm gì?”.
Mạc Tư Viễn giọng điệu cũng không mấy dễ chịu: “Còn không phải là Châu Huỳnh gọi điện tôi sao, không thì việc gì đêm hôm tôi phải bỏ ra giấc ngủ của mình mà đến đây chứ”.
Vừa lúc đó, Châu Huỳnh cũng từ ngoài đi vào, vội vàng giải thích:
“Lục tổng, lúc nãy thấy anh bị thương nên tôi gọi bác sĩ Mạc đến”.
Tô Mạn nhìn thấy không khí có phần căng thẳng bèn vội vàng bước lên chào hỏi với Mạc Tư Viễn:
“Xin chào. Anh là…?”. “Tôi tên Mạc Tư Viễn, là bác sĩ của hắn ta”. Mạc Tư Viễn vừa trả lời vừa đưa mắt sang Lục Thiệu Quân.
“Nếu vậy… Thiệu Quân giao cho anh nhé. Em về phòng trước đây”. Tô Mạn đột nhiên nhớ đến chuyện lúc nãy hai bên má liền trở nên đỏ ửng, vẻ mặt ngại ngùng không mấy tự nhiên, vội vàng xin phép rời đi.
“Ể! Thiệu Quân, cô vợ này của cậu có chuyện gì vậy?”.
Mạc Tư Viễn gương mặt khó hiểu, sao vừa chào hỏi xong liền ngượng ngùng nhanh chóng rời đi vậy chứ.
Lục Thiệu Quân liếc nhìn sang Mạc Tư Viễn, gương mặt ghét bỏ:
“Đừng tự mình suy diễn nữa, lên phòng tôi đi”.
Nói rồi, Lục Thiệu Quân liền đứng dậy rời đi. Mạc Tư Viễn gương mặt có chút ngơ ngác nhưng nhanh chóng theo sau: “Này! Thiệu Quân cậu không đợi tôi lát được à!”.
Trong phòng Lục Thiệu Quân, Mạc Tư Viễn vừa đưa tay ra ý định tháo băng thì liền bị anh nhanh chóng hất ra.
“Hả? Cậu làm gì vậy?”. Mạc Tư Viễn gương mặt ngơ ngác.
“Cần phải tháo băng?”. Lục Thiệu Quân giọng điệu trầm lạnh hỏi.
Mạc Tư Viễn nhanh chóng trả lời lại vẻ mặt hiển nhiên: “Cậu không tháo băng sao tôi xem được vết thương nặng nhẹ như nào chứ”.
Lục Thiệu Quân im lặng một lúc, hai mắt nhìn chằm chằm vào phần băng bó trên tay.
“Vậy không cần đâu, tôi không muốn tháo”.
Mạc Tư Viễn lần nữa bị Lục Thiệu Quân làm cho đơ người:
“Này! Có phải chủ tớ hai người rảnh rỗi đêm hôm không ngủ đươc nên cũng muốn làm phiền người khác không? Mạc Tư Viễn tôi cất công đi từ ngoại thành đến đây đấy”.
Lục Thiệu Quân vẻ mặt không mấy quan tâm:
“Cậu đi nói với Châu Huỳnh ấy”.
Mạc Tư Viễn phút chốc bị vẻ mặt này của Lục Thiệu Quân làm cho tức run người:
“Này Lục Thiệu Quân, có phải cả chủ cả tớ hai người đều không nói lí lẽ không hả. Cậu thì cũng thôi đi, đến cả Châu Huỳnh cũng bị cậu dạy cho hư người, gọi điện không nói được mấy câu giải thích liền nói tôi đến nhà, giờ cậu lại bảo không cần kiểm tra nữa. Tôi là trò cười của mấy người đó hả?”.
“Chú Cao, chú lấy giúp con băng gạc để băng bó vết thương được không ạ?”.
Cao Lãnh vẻ mặt lo lắng:
“Thiếu phu nhân, cô bị thương sao?”.
“Không ạ, là Thiệu Quân bị thương”. Tô Mạn nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.
“Thiếu gia!”. Cao Lãnh phút chốc hoảng hốt, ngờ vực liếc sang nhìn anh.
“Tôi không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi”. Lục Thiệu Quân vẻ mặt hờ hững, không mấy để tâm.
Cao Lãnh bất lực thở dài một hơi rồi vội vàng đi lấy hộp y tế đưa cho Tô Mạn:
“Thiếu phu nhân, thiếu gia nhờ cô rồi”.
“Ừm”. Tô Mạn nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Cô lấy từ trong hộp ra cuộn băng gạc, thuần thục băng bó cho Lục Thiệu Quân. Vết thương của anh không quá lớn nhưng cũng không nhỏ, một đường cắt chéo dưới mu bàn tay, lúc nãy băng dán cá nhân căn bản là dùng không đủ.
Tô Mạn trong lòng không khỏi tự trách bản thân: ‘Nếu khi đó cô không vội vàng tiến lên phía trước thì có lẽ Lục Thiệu Quân cũng không phải bị thương’. Nghĩ đến đây, cả người Tô Mạn run lên, hai mắt có chút đỏ. Đây… chắc là lần đầu tiên có người đàn ông ngoài ba đứng ra bảo vệ cô như vậy. Sinh ra ngậm thìa vàng khiến Tô Mạn không được nhiều người vừa mắt, lúc đi học cô luôn bị các bạn nữ ghen ghét cô lập, điều này cũng làm bản thân cô trở nên lạnh lùng trong lời nói của bạn học. Nhưng ít ai biết Tô Mạn cô vẫn luôn mong ước có một người đối xử chân thành với mình chứ. Lục Thiệu Quân nãy giờ vẫn luôn quan sát cô không rời, nhìn thấy bộ dạng này liền lên tiếng an ủi: “Anh thực sự không sao đâu, vết thương nhỏ mà thôi, em không cần phải tự trách”.
Tô Mạn hai mắt đỏ hoe, có chút không kiềm chế được nữa, cô đưa mắt lên nhìn Lục Thiệu Quân:
“Đây là vết thương nhỏ mà anh nói sao?”.
…
Lục Thiệu Quân phút chốc sững sờ, anh cúi người đưa tay sờ lên bên má của Tô Mạn rồi từ từ chạm vào mắt cô, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Đây là vinh hạnh của anh, vì vậy em không cần phải tự trách gì hết, anh mới là người cần phải biết ơn vì đã được em ban phước”.Lục Thiệu Quân từ từ áp sát lại gần bên má cô, nhẹ nhàng thì thầm bên tai Tô Mạn.
Bỗng cánh cửa lớn mở ra vang lên thanh âm hô hào:
“Lục Thiệu Quân cái tên dở hơi này!”.
Tô Mạn bỗng chốc sực tỉnh đẩy người anh ra rồi vội vàng đứng dậy. Lục Thiệu Quân nhìn thấy người đứng trước cửa vẻ mặt khó chịu ghét bỏ: “Cậu đến đây làm gì?”.
Mạc Tư Viễn giọng điệu cũng không mấy dễ chịu: “Còn không phải là Châu Huỳnh gọi điện tôi sao, không thì việc gì đêm hôm tôi phải bỏ ra giấc ngủ của mình mà đến đây chứ”.
Vừa lúc đó, Châu Huỳnh cũng từ ngoài đi vào, vội vàng giải thích:
“Lục tổng, lúc nãy thấy anh bị thương nên tôi gọi bác sĩ Mạc đến”.
Tô Mạn nhìn thấy không khí có phần căng thẳng bèn vội vàng bước lên chào hỏi với Mạc Tư Viễn:
“Xin chào. Anh là…?”. “Tôi tên Mạc Tư Viễn, là bác sĩ của hắn ta”. Mạc Tư Viễn vừa trả lời vừa đưa mắt sang Lục Thiệu Quân.
“Nếu vậy… Thiệu Quân giao cho anh nhé. Em về phòng trước đây”. Tô Mạn đột nhiên nhớ đến chuyện lúc nãy hai bên má liền trở nên đỏ ửng, vẻ mặt ngại ngùng không mấy tự nhiên, vội vàng xin phép rời đi.
“Ể! Thiệu Quân, cô vợ này của cậu có chuyện gì vậy?”.
Mạc Tư Viễn gương mặt khó hiểu, sao vừa chào hỏi xong liền ngượng ngùng nhanh chóng rời đi vậy chứ.
Lục Thiệu Quân liếc nhìn sang Mạc Tư Viễn, gương mặt ghét bỏ:
“Đừng tự mình suy diễn nữa, lên phòng tôi đi”.
Nói rồi, Lục Thiệu Quân liền đứng dậy rời đi. Mạc Tư Viễn gương mặt có chút ngơ ngác nhưng nhanh chóng theo sau: “Này! Thiệu Quân cậu không đợi tôi lát được à!”.
Trong phòng Lục Thiệu Quân, Mạc Tư Viễn vừa đưa tay ra ý định tháo băng thì liền bị anh nhanh chóng hất ra.
“Hả? Cậu làm gì vậy?”. Mạc Tư Viễn gương mặt ngơ ngác.
“Cần phải tháo băng?”. Lục Thiệu Quân giọng điệu trầm lạnh hỏi.
Mạc Tư Viễn nhanh chóng trả lời lại vẻ mặt hiển nhiên: “Cậu không tháo băng sao tôi xem được vết thương nặng nhẹ như nào chứ”.
Lục Thiệu Quân im lặng một lúc, hai mắt nhìn chằm chằm vào phần băng bó trên tay.
“Vậy không cần đâu, tôi không muốn tháo”.
Mạc Tư Viễn lần nữa bị Lục Thiệu Quân làm cho đơ người:
“Này! Có phải chủ tớ hai người rảnh rỗi đêm hôm không ngủ đươc nên cũng muốn làm phiền người khác không? Mạc Tư Viễn tôi cất công đi từ ngoại thành đến đây đấy”.
Lục Thiệu Quân vẻ mặt không mấy quan tâm:
“Cậu đi nói với Châu Huỳnh ấy”.
Mạc Tư Viễn phút chốc bị vẻ mặt này của Lục Thiệu Quân làm cho tức run người:
“Này Lục Thiệu Quân, có phải cả chủ cả tớ hai người đều không nói lí lẽ không hả. Cậu thì cũng thôi đi, đến cả Châu Huỳnh cũng bị cậu dạy cho hư người, gọi điện không nói được mấy câu giải thích liền nói tôi đến nhà, giờ cậu lại bảo không cần kiểm tra nữa. Tôi là trò cười của mấy người đó hả?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.