Chương 6: Bệnh về tâm lý
Florence Julia
18/05/2023
Sau khi bước ra khỏi cửa bệnh viện, Tô Mạn bất chợt nhìn thấy hình bóng có chút quen thuộc:
- "Đây không phải là trợ lý của Lục Thiệu Quân sao?".
Châu Huỳnh bước tới gần cô, cúi người lịch sự nói:
- "Tô tiểu thư, Lục tổng sợ cô về một mình không an tâm liền nói tôi đến hộ tống người."
Tô Mạn khẽ mỉm cười, người đàn ông này có gì mà không an tâm chứ, cô cũng đâu còn là con nít nữa:
- "Được, vậy làm phiền anh rồi".
- "Tô tiểu thư, mời".
Châu Huỳnh cúi người mở cánh cửa xe cho Tô Mạn rồi nhanh chóng chở cô về Tô gia. Trên cả đoạn đường đi Châu Huỳnh cũng không dám nói gì nhiều, chỉ sợ lỡ miệng khiến tiểu tổ tông của tổng tài không vui hay tức giận một chút thì cái mạng của anh khó mà bảo toàn.
Đến Tô gia, Tô Mạn cúi người cảm ơn rồi nhanh chóng vào nhà. Châu Huỳnh sau khi xác nhận cô đã an toàn liền lái xe rời đi
...----------------...
Trong căn phòng u tối, thân ảnh người đàn ông ngồi tựa mình vào chiếc ghế cạnh bàn làm việc, gương mặt đau khổ cắn chặt răng gậm gừ vài tiếng.
- "Lục tổng".
Thanh âm Châu Huỳnh vang lên đầy hốt hoảng, nhanh chóng chạy lại đỡ lấy Lục Thiệu Quân.
- "Thuốc... ". Lục Thiệu Quân gương mặt khó khăn khẽ kêu gào như đứa trẻ.
Châu Huỳnh vội vàng lật đi lật lại trên bàn làm việc như đang tìm kiếm thứ gì đó. Kết quả cầm một chiếc hộp nhỏ lấy ra trong đó vài viên thuốc rồi đưa cho Lục Thiệu Quân
- "Lục tổng". Châu Huỳnh trên tay cầm cốc nước để trước mặt anh
Lục Thiệu Quân nhanh chóng đưa vài viên thuốc vào miệng rồi uống một ngụm nước lớn. Sau khi đã bình tĩnh trở lại anh liền hỏi:
- "Cô ấy thế nào rồi?"
- "Lục tổng ngài yên tâm, tôi đã hộ tống Tô tiểu thư về nhà an toàn, nhất định không có sai sót gì. Chỉ là... anh như vậy, hà tất phải tự làm khó bản thân mình chứ".
- "Chuyện này không liên quan tới cậu". Lục Thiệu Quân nghiêm mặt, giọng nói có phần lạnh lẽo.
Châu Huỳnh trong lòng khó chịu lên tiếng cao giọng:
- "Lục tổng, tôi chỉ muốn hỏi anh có thấy đáng không. Rõ ràng trong người có bệnh nhưng lại cứ phải cố gắng tỏ ra bình thường trước mặt Tô tiểu thư. Ngài làm như vậy sẽ dẫn đến ngày càng lạm dụng thuốc trị liệu. Bệnh tình của ngài...".
Đột nhiên Châu Huỳnh liền ngập ngừng không muốn nói tiếp. Lục Thiệu Quân mắc bệnh về tâm lý, thường xuyên khó kiểm soát được cảm xúc và hành động của mình, vì vậy hàng ngày anh tính khí có phần thất thường, luôn không ra ngoài tiếp xúc nhiều. Chỉ có những bữa tiệc quan trọng mới phải uống thuốc trị liệu để có mặt, nhưng thuốc này tác dụng phụ không nhỏ, nếu dùng nhiều sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe. Hai ngày gần đây vì để gặp Tô Mạn trong bộ dạng bình thường nhất, anh liền uống rất nhiều thuốc mới dẫn đến tình trạng như lúc nãy.
Lục Thiệu Quân khi nghe nhắc đến Tô Mạn ánh mắt liền dịu đi vài phần, im lặng hồi lâu:
- "Đáng, rất đáng. Tôi lặng nhìn ngắm cô ấy từ xa lâu như vậy. Đây là cơ hội mà ông trời ban cho tôi, có lẽ những điều tồi tệ mà tôi từng trải qua chính là để đổi lấy một mình cô ấy".
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nụ cười như chứa đựng mọi sự hạnh phục mãn nguyện như thể có cả thế giới.
Châu Huỳnh sau khi nghe thấy đáp án từ Lục Thiệu Quân cũng không muốn truy cứu gì thêm, chỉ thở dài bất lực.
- "Haiz... được rồi, nếu ngài đã nói vậy thì bỏ đi".
Bỗng "ting" lên một tiếng, là âm thanh phát ra từ điện thọai của Lục Thiệu Quân.
Tô Mạn: [Hi].
Bên màn hình điện thoại phía Tô Mạn, đây là lần đầu tiên cô nhắn tin với Lục Thiệu Quân, khó tránh khỏi cảm thấy hồi hộp lo lắng, thấy anh im lặng hồi lâu không trả lời, Tô Mạn trong lòng có chút thất vọng.
Còn Lục Thiệu Quân bên này đang thất thần định hình, anh không nghĩ cô sẽ chủ động gửi tin nhắn cho mình như vậy. Cô... không phải muốn đổi ý rồi chứ. Lục Thiệu Quân hai bàn tay khẽ run rẩy siết chặt lại.
Lục Thiệu Quân: [Có chuyện gì vậy?].
Thấy anh hồi âm, Tô Mạn nhanh chóng trả lời.
Tô Mạn: [Em muốn cảm ơn anh vì đã nhờ người hộ tống em về].
Sau khi đọc tin nhắn của cô, Lục Thiệu Quân liền thở phào nhẹ nhõm. Anh chỉ sợ tiểu tổ tông này đột nhiên đổi ý, không muốn kết hôn hợp đồng với anh nữa.
Lục Thiệu Quân: [Không có gì].
Tô Mạn cố gắng hít thở sâu, lấy can đảm hỏi:
Tô Mạn: [Thiệu Quân, nếu chúng ta đã đăng kí kết hôn, có phải... em cũng nên chuyển về Lục gia không?].
Lục Thiệu Quân phút chốc bất ngờ, anh nghĩ nếu nói cô dọn về Lục gia sớm như vậy sẽ dọa sợ cô, khiến cô không thoải mái. Nào ngờ cô lại tự mình nói ra điều này, còn biểu lộ ý muốn về Lục gia. Lục Thiệu Quân trong lòng vui sướng không nguôi, chỉ hận không thể ngay lập tức đưa cô về bên mình.
Lục Thiệu Quân: [Ừm, vậy ngày mai tôi cho người đến đón em]
Tô Mạn bên này trong lòng có chút lo lắng, chỉ khi nhận được câu trả lời từ Lục Thiệu Quân mới an tâm cất điện thoại đi ngủ.
Tô Mạn: [Được].
- "Đây không phải là trợ lý của Lục Thiệu Quân sao?".
Châu Huỳnh bước tới gần cô, cúi người lịch sự nói:
- "Tô tiểu thư, Lục tổng sợ cô về một mình không an tâm liền nói tôi đến hộ tống người."
Tô Mạn khẽ mỉm cười, người đàn ông này có gì mà không an tâm chứ, cô cũng đâu còn là con nít nữa:
- "Được, vậy làm phiền anh rồi".
- "Tô tiểu thư, mời".
Châu Huỳnh cúi người mở cánh cửa xe cho Tô Mạn rồi nhanh chóng chở cô về Tô gia. Trên cả đoạn đường đi Châu Huỳnh cũng không dám nói gì nhiều, chỉ sợ lỡ miệng khiến tiểu tổ tông của tổng tài không vui hay tức giận một chút thì cái mạng của anh khó mà bảo toàn.
Đến Tô gia, Tô Mạn cúi người cảm ơn rồi nhanh chóng vào nhà. Châu Huỳnh sau khi xác nhận cô đã an toàn liền lái xe rời đi
...----------------...
Trong căn phòng u tối, thân ảnh người đàn ông ngồi tựa mình vào chiếc ghế cạnh bàn làm việc, gương mặt đau khổ cắn chặt răng gậm gừ vài tiếng.
- "Lục tổng".
Thanh âm Châu Huỳnh vang lên đầy hốt hoảng, nhanh chóng chạy lại đỡ lấy Lục Thiệu Quân.
- "Thuốc... ". Lục Thiệu Quân gương mặt khó khăn khẽ kêu gào như đứa trẻ.
Châu Huỳnh vội vàng lật đi lật lại trên bàn làm việc như đang tìm kiếm thứ gì đó. Kết quả cầm một chiếc hộp nhỏ lấy ra trong đó vài viên thuốc rồi đưa cho Lục Thiệu Quân
- "Lục tổng". Châu Huỳnh trên tay cầm cốc nước để trước mặt anh
Lục Thiệu Quân nhanh chóng đưa vài viên thuốc vào miệng rồi uống một ngụm nước lớn. Sau khi đã bình tĩnh trở lại anh liền hỏi:
- "Cô ấy thế nào rồi?"
- "Lục tổng ngài yên tâm, tôi đã hộ tống Tô tiểu thư về nhà an toàn, nhất định không có sai sót gì. Chỉ là... anh như vậy, hà tất phải tự làm khó bản thân mình chứ".
- "Chuyện này không liên quan tới cậu". Lục Thiệu Quân nghiêm mặt, giọng nói có phần lạnh lẽo.
Châu Huỳnh trong lòng khó chịu lên tiếng cao giọng:
- "Lục tổng, tôi chỉ muốn hỏi anh có thấy đáng không. Rõ ràng trong người có bệnh nhưng lại cứ phải cố gắng tỏ ra bình thường trước mặt Tô tiểu thư. Ngài làm như vậy sẽ dẫn đến ngày càng lạm dụng thuốc trị liệu. Bệnh tình của ngài...".
Đột nhiên Châu Huỳnh liền ngập ngừng không muốn nói tiếp. Lục Thiệu Quân mắc bệnh về tâm lý, thường xuyên khó kiểm soát được cảm xúc và hành động của mình, vì vậy hàng ngày anh tính khí có phần thất thường, luôn không ra ngoài tiếp xúc nhiều. Chỉ có những bữa tiệc quan trọng mới phải uống thuốc trị liệu để có mặt, nhưng thuốc này tác dụng phụ không nhỏ, nếu dùng nhiều sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe. Hai ngày gần đây vì để gặp Tô Mạn trong bộ dạng bình thường nhất, anh liền uống rất nhiều thuốc mới dẫn đến tình trạng như lúc nãy.
Lục Thiệu Quân khi nghe nhắc đến Tô Mạn ánh mắt liền dịu đi vài phần, im lặng hồi lâu:
- "Đáng, rất đáng. Tôi lặng nhìn ngắm cô ấy từ xa lâu như vậy. Đây là cơ hội mà ông trời ban cho tôi, có lẽ những điều tồi tệ mà tôi từng trải qua chính là để đổi lấy một mình cô ấy".
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nụ cười như chứa đựng mọi sự hạnh phục mãn nguyện như thể có cả thế giới.
Châu Huỳnh sau khi nghe thấy đáp án từ Lục Thiệu Quân cũng không muốn truy cứu gì thêm, chỉ thở dài bất lực.
- "Haiz... được rồi, nếu ngài đã nói vậy thì bỏ đi".
Bỗng "ting" lên một tiếng, là âm thanh phát ra từ điện thọai của Lục Thiệu Quân.
Tô Mạn: [Hi].
Bên màn hình điện thoại phía Tô Mạn, đây là lần đầu tiên cô nhắn tin với Lục Thiệu Quân, khó tránh khỏi cảm thấy hồi hộp lo lắng, thấy anh im lặng hồi lâu không trả lời, Tô Mạn trong lòng có chút thất vọng.
Còn Lục Thiệu Quân bên này đang thất thần định hình, anh không nghĩ cô sẽ chủ động gửi tin nhắn cho mình như vậy. Cô... không phải muốn đổi ý rồi chứ. Lục Thiệu Quân hai bàn tay khẽ run rẩy siết chặt lại.
Lục Thiệu Quân: [Có chuyện gì vậy?].
Thấy anh hồi âm, Tô Mạn nhanh chóng trả lời.
Tô Mạn: [Em muốn cảm ơn anh vì đã nhờ người hộ tống em về].
Sau khi đọc tin nhắn của cô, Lục Thiệu Quân liền thở phào nhẹ nhõm. Anh chỉ sợ tiểu tổ tông này đột nhiên đổi ý, không muốn kết hôn hợp đồng với anh nữa.
Lục Thiệu Quân: [Không có gì].
Tô Mạn cố gắng hít thở sâu, lấy can đảm hỏi:
Tô Mạn: [Thiệu Quân, nếu chúng ta đã đăng kí kết hôn, có phải... em cũng nên chuyển về Lục gia không?].
Lục Thiệu Quân phút chốc bất ngờ, anh nghĩ nếu nói cô dọn về Lục gia sớm như vậy sẽ dọa sợ cô, khiến cô không thoải mái. Nào ngờ cô lại tự mình nói ra điều này, còn biểu lộ ý muốn về Lục gia. Lục Thiệu Quân trong lòng vui sướng không nguôi, chỉ hận không thể ngay lập tức đưa cô về bên mình.
Lục Thiệu Quân: [Ừm, vậy ngày mai tôi cho người đến đón em]
Tô Mạn bên này trong lòng có chút lo lắng, chỉ khi nhận được câu trả lời từ Lục Thiệu Quân mới an tâm cất điện thoại đi ngủ.
Tô Mạn: [Được].
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.