Chương 11: Mua quà
Florence Julia
18/05/2023
Lục Thiệu Quân vừa về đến nhà liền tức tốc vào trong, đúng lúc nhìn thấy Tô Mạn đang ngồi ăn sáng.
- "Anh về rồi à?". Tô Mạn đứng dậy nhẹ nhàng đi lại gần anh.
- "Ừm". Lục Thiệu Quân khẽ gật đầu, trong lòng thầm nhẹ nhõm.
- "Anh... đã ăn sáng chưa?". Tô Mạn thắc mắc hỏi. Lục Thiệu Quân cả đêm không về, cũng không biết là có ăn uống đầy đủ không.
- "Chưa". Lục Thiệu Quân chần chừ nháy nháy mi mắt giây lát rồi nhanh chóng trả lời cô. Nhận ra bản thân đã ngất xỉu từ chiều qua nên cả bữa tối và bữa sáng anh đều chưa ăn gì.
Tô Mạn đi vào trong bếp, lấy ra một bát cháo gà vừa hầm còn đang nóng hổi đặt lên trên bàn:
- "Anh mau vào ăn đi, cháo dì Hồng vừa nấu đó".
- "Ừm". Lục Thiệu Quân ngồi vào bàn khẽ ừm một tiếng.
Anh đưa mắt nhìn Tô Mạn rồi cất giọng nói:
- "Lát nữa anh sẽ chở em về Lục gia".
Tô Mạn có chút ngập ngừng:
- "Ừm... có phải em cũng nên mua thứ gì đó làm quà gặp mặt cho hai bác không".
Lần đầu ra mắt thế này mặc dù anh đã nói sẽ không sao nhưng trong lòng Tô Mạn vẫn không khỏi lo lắng. Lục Thiệu Quân dường như cũng nhận thấy điều đó liền lên tiếng trấn an:
- "Nếu em thích thì lát nữa chúng ta sẽ đi mua quà trước".
Tô Mạn gương mặt hớn hở, nhanh nhảu hỏi:
- "Vậy ba mẹ anh thích gì thế?".
Lục Thiệu Quân ra vẻ trầm tư suy ngẫm sau đó nói một câu:
- "Anh cũng không biết nữa. Nhưng miễn là em mua thì họ đều sẽ thích thôi".
Tô Mạn có chút cạn lời, anh đến cả ba mẹ mình thích gì cũng không biết nữa.
- "Nhưng mà sao anh biết là em mua gì thì hai bác cũng sẽ thích chứ". Tô Mạn khẽ bĩu môi, thầm nghĩ Lục Thiệu Quân nếu trấn an thì cũng nên hợp lí một chút, đừng tùy tiện như vậy chứ.
- "A... em nên mua gì đây?". Tô Mạn không biết nên chọn gì cho thích hợp nữa. Ba mẹ của Lục Thiệu Quân chắc chắn ngày thường không thiếu gì, mà nếu có thiếu thì cũng là thứ Tô Mạn cô mua không nổi.
Lục Thiệu Quân bất ngờ bật cười trước bộ dạng này của cô:
- "Phì..."
Tô Mạn khẽ liếc nhìn anh, gương mặt có chút tức giận:
- "Lục Thiệu Quân anh cười gì chứ?"
Nhưng dáng vẻ này của Tô Mạn cũng thật đáng yêu quá đi, mèo nhỏ dựng lông lên rồi a.
- "Không có gì, chỉ là anh đột nhiên nhớ ra dạo gần đây mẹ anh đang thích một chiếc khăn quàng, có lẽ em có thể dùng nó làm quà". Lục Thiệu Quân nhanh chóng phủ nhận song đưa ra gợi ý.
Tô Mạn liền vui vẻ gật đầu:
- "Vậy lát nữa chúng ta mua nó đi. Nhưng mà ba anh thì sao?".
Lục Thiệu Quân suy nghĩ một lát liền nói:
- "Ừm... dạo gần đây ba anh thường xuyên bị đau đầu, khó ngủ, chúng ta mua trà cùng ít thuốc bổ cho ông ấy là được".
- "Bà ngoại em cũng hay bị đau đầu, đợt trước dùng một loại thuốc Đông y liền đỡ. Em nghĩ có thể mua cho bác uống thử".
Lục Thiệu Quân khẽ gật đầu:
- "Ừm, vậy chúng ta đi thôi".
Nói xong anh liền đứng dậy ra ngoài lấy xe, Tô Mạn cũng nhanh chóng đi theo sau. Lục Thiệu Quân vẫn như cũ, nhẹ nhàng mở cửa rồi đưa tay đỡ lấy phía trên cánh cửa kính cho cô.
Đến trước cổng trung tâm thương mại, Lục Thiệu Quân nhanh chóng dắt tay cô vào trong. Dù sao chiếc khăn quàng mà anh nói Tô Mạn cũng không biết, đành nhờ anh dẫn cô vào chọn. Sau một hồi đưa mắt tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy được đúng chiếc khăn theo miêu tả của Lục Thiệu Quân. Là một chiếc khăn len quàng cổ màu xanh xám nhạt, không có bất kì họa tiết nào, nhìn qua có vẻ tầm thường đơn giản nhưng điểm đặc biệt lại nằm ở từng đường may tinh xảo và tỉ mỉ. Có thể thấy người đan chiếc khăn quàng vô cùng khéo léo, có lẽ đã tốn không ít công sức. Từ đường may đến đường cắt mũi chỉ đều rất tinh tế, thể hiện được phong thái thanh tao như nước, cốt cách giản đơn của người mặc. Bảo sao có thể lọt vào mắt xanh của mẹ Lục Thiệu Quân.
Tô Mạn đang định thanh toán thì bất ngờ Lục Thiệu Quân cản lại, đưa chiếc thẻ của mình cho cô nhân viên ở đó. Tô Mạn nhanh chóng giữ tay người thu ngân, lên tiếng nói với anh:
- "Không cần đâu, đây là quà gặp mặt của em tặng hai bác mà, nên để em thanh toán mới phải".
Lục Thiệu Quân không chút nghĩ ngợi, nhìn thẳng vào mắt cô:
- "Tiền của anh cũng là tiền của em".
Tô Mạn phút chốc ngây người song nhanh chóng định thần lại:
- "Cái này sao có thể giống được chứ, đây là quà gặp mặt em tặng hai bác mà, anh mau cầm lấy đi".
Vừa nói Tô Mạn vừa cầm chiếc thẻ trả lại vào tay anh rồi đưa thẻ của mình cho nhân viên thanh toán.
Người thu ngân vui vẻ cười tươi:
- "Cảm ơn quý khách đã ủng hộ. Chúc quý khách có một ngày tốt lành".
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Tô Mạn cùng Lục Thiệu Quân ghé đến một tiệm thuốc Đông y nằm khá khuất xa trong hẻm nhỏ. Vì Tô Mạn cũng đã từng mua cho bà ngoại nên mọi chuyện diễn ra rất nhanh chóng, chỉ đặc biệt là Tô Mạn có dặn dò cho thêm một số loại thuốc tăng cường sức khỏe cùng thuốc an thần giúp người uống dễ chìm vào giấc ngủ hơn.
- "Anh về rồi à?". Tô Mạn đứng dậy nhẹ nhàng đi lại gần anh.
- "Ừm". Lục Thiệu Quân khẽ gật đầu, trong lòng thầm nhẹ nhõm.
- "Anh... đã ăn sáng chưa?". Tô Mạn thắc mắc hỏi. Lục Thiệu Quân cả đêm không về, cũng không biết là có ăn uống đầy đủ không.
- "Chưa". Lục Thiệu Quân chần chừ nháy nháy mi mắt giây lát rồi nhanh chóng trả lời cô. Nhận ra bản thân đã ngất xỉu từ chiều qua nên cả bữa tối và bữa sáng anh đều chưa ăn gì.
Tô Mạn đi vào trong bếp, lấy ra một bát cháo gà vừa hầm còn đang nóng hổi đặt lên trên bàn:
- "Anh mau vào ăn đi, cháo dì Hồng vừa nấu đó".
- "Ừm". Lục Thiệu Quân ngồi vào bàn khẽ ừm một tiếng.
Anh đưa mắt nhìn Tô Mạn rồi cất giọng nói:
- "Lát nữa anh sẽ chở em về Lục gia".
Tô Mạn có chút ngập ngừng:
- "Ừm... có phải em cũng nên mua thứ gì đó làm quà gặp mặt cho hai bác không".
Lần đầu ra mắt thế này mặc dù anh đã nói sẽ không sao nhưng trong lòng Tô Mạn vẫn không khỏi lo lắng. Lục Thiệu Quân dường như cũng nhận thấy điều đó liền lên tiếng trấn an:
- "Nếu em thích thì lát nữa chúng ta sẽ đi mua quà trước".
Tô Mạn gương mặt hớn hở, nhanh nhảu hỏi:
- "Vậy ba mẹ anh thích gì thế?".
Lục Thiệu Quân ra vẻ trầm tư suy ngẫm sau đó nói một câu:
- "Anh cũng không biết nữa. Nhưng miễn là em mua thì họ đều sẽ thích thôi".
Tô Mạn có chút cạn lời, anh đến cả ba mẹ mình thích gì cũng không biết nữa.
- "Nhưng mà sao anh biết là em mua gì thì hai bác cũng sẽ thích chứ". Tô Mạn khẽ bĩu môi, thầm nghĩ Lục Thiệu Quân nếu trấn an thì cũng nên hợp lí một chút, đừng tùy tiện như vậy chứ.
- "A... em nên mua gì đây?". Tô Mạn không biết nên chọn gì cho thích hợp nữa. Ba mẹ của Lục Thiệu Quân chắc chắn ngày thường không thiếu gì, mà nếu có thiếu thì cũng là thứ Tô Mạn cô mua không nổi.
Lục Thiệu Quân bất ngờ bật cười trước bộ dạng này của cô:
- "Phì..."
Tô Mạn khẽ liếc nhìn anh, gương mặt có chút tức giận:
- "Lục Thiệu Quân anh cười gì chứ?"
Nhưng dáng vẻ này của Tô Mạn cũng thật đáng yêu quá đi, mèo nhỏ dựng lông lên rồi a.
- "Không có gì, chỉ là anh đột nhiên nhớ ra dạo gần đây mẹ anh đang thích một chiếc khăn quàng, có lẽ em có thể dùng nó làm quà". Lục Thiệu Quân nhanh chóng phủ nhận song đưa ra gợi ý.
Tô Mạn liền vui vẻ gật đầu:
- "Vậy lát nữa chúng ta mua nó đi. Nhưng mà ba anh thì sao?".
Lục Thiệu Quân suy nghĩ một lát liền nói:
- "Ừm... dạo gần đây ba anh thường xuyên bị đau đầu, khó ngủ, chúng ta mua trà cùng ít thuốc bổ cho ông ấy là được".
- "Bà ngoại em cũng hay bị đau đầu, đợt trước dùng một loại thuốc Đông y liền đỡ. Em nghĩ có thể mua cho bác uống thử".
Lục Thiệu Quân khẽ gật đầu:
- "Ừm, vậy chúng ta đi thôi".
Nói xong anh liền đứng dậy ra ngoài lấy xe, Tô Mạn cũng nhanh chóng đi theo sau. Lục Thiệu Quân vẫn như cũ, nhẹ nhàng mở cửa rồi đưa tay đỡ lấy phía trên cánh cửa kính cho cô.
Đến trước cổng trung tâm thương mại, Lục Thiệu Quân nhanh chóng dắt tay cô vào trong. Dù sao chiếc khăn quàng mà anh nói Tô Mạn cũng không biết, đành nhờ anh dẫn cô vào chọn. Sau một hồi đưa mắt tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy được đúng chiếc khăn theo miêu tả của Lục Thiệu Quân. Là một chiếc khăn len quàng cổ màu xanh xám nhạt, không có bất kì họa tiết nào, nhìn qua có vẻ tầm thường đơn giản nhưng điểm đặc biệt lại nằm ở từng đường may tinh xảo và tỉ mỉ. Có thể thấy người đan chiếc khăn quàng vô cùng khéo léo, có lẽ đã tốn không ít công sức. Từ đường may đến đường cắt mũi chỉ đều rất tinh tế, thể hiện được phong thái thanh tao như nước, cốt cách giản đơn của người mặc. Bảo sao có thể lọt vào mắt xanh của mẹ Lục Thiệu Quân.
Tô Mạn đang định thanh toán thì bất ngờ Lục Thiệu Quân cản lại, đưa chiếc thẻ của mình cho cô nhân viên ở đó. Tô Mạn nhanh chóng giữ tay người thu ngân, lên tiếng nói với anh:
- "Không cần đâu, đây là quà gặp mặt của em tặng hai bác mà, nên để em thanh toán mới phải".
Lục Thiệu Quân không chút nghĩ ngợi, nhìn thẳng vào mắt cô:
- "Tiền của anh cũng là tiền của em".
Tô Mạn phút chốc ngây người song nhanh chóng định thần lại:
- "Cái này sao có thể giống được chứ, đây là quà gặp mặt em tặng hai bác mà, anh mau cầm lấy đi".
Vừa nói Tô Mạn vừa cầm chiếc thẻ trả lại vào tay anh rồi đưa thẻ của mình cho nhân viên thanh toán.
Người thu ngân vui vẻ cười tươi:
- "Cảm ơn quý khách đã ủng hộ. Chúc quý khách có một ngày tốt lành".
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Tô Mạn cùng Lục Thiệu Quân ghé đến một tiệm thuốc Đông y nằm khá khuất xa trong hẻm nhỏ. Vì Tô Mạn cũng đã từng mua cho bà ngoại nên mọi chuyện diễn ra rất nhanh chóng, chỉ đặc biệt là Tô Mạn có dặn dò cho thêm một số loại thuốc tăng cường sức khỏe cùng thuốc an thần giúp người uống dễ chìm vào giấc ngủ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.