Chương 4: Người bí ẩn
Sam xàm xí
17/02/2018
'Đúng vậy' cô gái gật đầu.
'ờ vậy thì cậu ngồi đi' Vi xách đồ đứng dậy sang đầu bàn bên cạnh ngồi trong lòng thầm mắng Tùng.
Tiếng chuông vào học, Tùng lững thững đi từ ngoài vào thấy Vi đã rời khỏi chỗ
'Sao cậu lại ngồi ở đây' Tùng giận dữ nắm lấy cổ tay Vi
'Cô ấy nói đấy là chỗ của cô ấy' Vi nhìn Tùng vs vẻ mặt sợ hãi rồi chỉ tay sang chỗ bên cạnh
'Hạ cậu qua chỗ tôi ngồi đi tôi ngồi chỗ cậu' nói xong Tùng nhấc cặp của mình đặt lên mặt bàn của Hạ thường ngày Tùng không hay tiếp xúc với con gái nhưng vs Hạ thì khác hai người chơi thân vs nhau từ nhỏ nên cũng hiểu tính cách của nhau.
'Mình không đi' Hạ vẫn ngoan cố ngồi lại
'Cậu có đi không' Tùng trừng mắt
'Không đi' Hạ vẫn ngồi yên chỗ đó. Lời vừa dứt toàn bộ sách vở và cặp của Hạ bị đẩy sang bên mặt bàn của Tùng rồi đặt cặp của mình trước mặt Hạ.
'Tùng cậu vì cậu ấy mới đến mà cậu đối xử với mình như vậy sao' Hạ giận dữ trừng mắt vs Tùng
'Đừng nghĩ linh tinh' Tùng nói
'Tùng sao cậu không sang bên này ngồi' Vi chỉ sang chỗ ngồi bên cạnh mình
'Chỗ đó có người ngồi rồi'
'Ai vậy sao mình không thấy đi học'
'Cậu ta đi học không đều buổi đi buổi nghỉ'
'Vậy mà cũng đi học sao' Vi nói điều này rất nhỏ và chỉ mình cô có thể nghe thấy.
Trong tiết học đầu tiên là tiết văn học,Tùng thấy Vi thi thoảng lại không tập chung vào giờ học, tay đang viết đột nhiên ngưng lại, mày hơi chau lại thi thoảng lại viết ra giấy một từ gì đó. Tiếng chuông cuối cùng cũng vang lên Vi ngồi tựa ra sau ghế thở dài, Tùng thấy vậy liền kéo ghế lại gần Vi.
‘Trong giờ học cậu sao vậy’ Tùng hỏi
‘Đây là giờ văn cô giáo dùng một số từ ngữ địa phương nên tớ không hiểu lắm’
‘Vậy hả. Cầm vở tớ mà chép này. Không hiểu thì cứ hỏi’ Tùng lấy quyển vở đưa cho Vi
‘cám ơn nha’ Vi mở vở của Tùng ra vở không giống như vở của những người con trai khác nó đẹp hơn, sạch hơn, nhưng cũng không phải là giống vở con gái.
‘Lần sau không hiểu cứ hỏi mình là được nhé’
‘ừ’
Nghe thông tin đồn thổi, Tùng là một chàng trai lạnh lùng và ngổ ngáo, cậu ta rất ít tiếp xúc với con gái, người tiếp xúc nhiều nhất chắc chỉ có mình Hạ mà thôi.
Hết giờ học, Vi đứng ở cổng trường đợi bố đến đón.
‘Vi cậu chưa về sao’ Tùng đi xe đạp qua
‘mình đợi bố đến đón’
‘hay là đi chung đi’
‘thôi mình không làm phiền cậu đâu.’ ‘xe của bố mình đến rồi mình đi đây’ Vi vẫy tay chào Tùng rồi lên xe của bố.
‘Con gái hôm nay học thế nào’ Bố ân cần hỏi
‘Dạ bình thường ạ, bạn bè rất tốt, trường rất tốt chỉ có điều hơi khó khăn trong việc học văn thôi’
‘bố xin lỗi vì công việc mà bố làm khó con’
‘không sao đâu ạ , con vẫn học giỏi là được chứ gì bố yên tâm con sẽ cố gắng thích nghi nhanh thôi’
Nhà hôm nay có khách Vi vào nhà bị mẹ đuổi luôn lên phòng thay đồ, mẹ biết cô ghét mặc váy nhưng vẫn mua váy cho cô, chân váy chữ A được may bằng vải bò, đôi chỗ còn có vết xước giống như mèo cào kết hợp với áo sơ mi trắng có thêu một bông hoa hồng màu đỏ trên vai trái. Cô bước xuống nhà cầm gói snack vắt chân lên bàn , xem ti vi.
‘đing …. Đong….’ Tiếng chuông cửa
‘Vi ơi , con ra mở cửa đi có thể khách đến rồi đây’ Mẹ yêu cầu
‘Dạ’ Vi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài mà quên không đeo dép chân trần chạy ra ngoài. ‘Ai vậy ạ’ tiếng gọi của Vi từ trong nhà vọng ra. ‘Cháu chào cô chú’ Vi ngạc nhiên cúi đầu chào.
‘Chào cháu’ cô Duyên nói
‘Chị Vi’ Sơn chạy đến ôm chầm lấy Vi . ‘Hôm nay chị xinh lắm’
‘Chị cám ơn. Cô chú và em vào đi ạ’, cô Duyên và chú dắt Sơn vào nhà thì có một chiếc ô tô đen hôm nọ đang tiến lại căn nhà đối diện. Chiếc ô tô vừa dừng lại thì Lang Lang đã sủa rất to, và một giọng nói trầm vang lên.
‘Hey, LangLang mày có nhớ tao không’.
Tiếng nói nghe rất quen nhưng Vi không nhớ nổi đó là ai, điều này càng khiến Vi tò mò xem người đó là ai liệu cô có quen không.
‘Vi..Vi’ Tùng gọi
‘Hả’ Vi ngơ ngác trả lời.
‘cậu sao vậy’
‘à không sao chỉ thấy hơi lạ thôi’ Vi lắc đầu đánh mắt sang nhìn Tùng rồi lại nhìn đến chiếc ô tô đằng sau Tùng.
‘Tặng cậu này’ Tùng cầm bó hoa hồng cầm trước mặt Vi.
‘Tặng mình hả’ Vi vẫn không tập chung vào Tùng mà chỉ để ý đến chiếc xe đằng sau.
‘ừ’
‘ờ…ờ.. mình cám ơn’. ‘ cậu vào nhà đi’
Tùng bước đi vào nhà được vài bước Vi vẫn đứng đấy nhìn sang nhà đối diện.
‘Vi, Vi cậu làm gì vậy sao không vào nhà’ Tùng gọi nhưng Vi không để ý đến.
---------Đường phân cách-----------
Vi đứng ngẩn người nhìn sang phía đối diện.
‘người đó đã về . mình sắp biết được người đó là ai rồi. Mình sắp nhìn thấy rồi’.
Hạo Huân ở phía bên kia nhìn thấy Vi cứ đứng nhìn sang bên phía anh. Cửa kính ô tô là cửa 1 chiều nên chỉ có Hạo Huân nhìn thấy Vi chứ Vi không thể thấy Họa Huân.
‘là cô ấy’ Hạo Huân nghĩ thầm rồi cười nhếch mép.
Vào phút giây này nhịp tim của hai người dường như cùng đập nhanh một nhịp.
---------Đường phân cách-------------
‘Viii, cậu bị sao vậy’. ‘ đi vào thôi’ Tùng kéo tay Vi đi vào nhà nhưng Vi vẫn nhìn về phía chiếc ô tô đó.
Lâm Hạo Huân có vẻ hơi thất vọng khi nhìn thấy Tùng kéo Vi vào nhà.
'ờ vậy thì cậu ngồi đi' Vi xách đồ đứng dậy sang đầu bàn bên cạnh ngồi trong lòng thầm mắng Tùng.
Tiếng chuông vào học, Tùng lững thững đi từ ngoài vào thấy Vi đã rời khỏi chỗ
'Sao cậu lại ngồi ở đây' Tùng giận dữ nắm lấy cổ tay Vi
'Cô ấy nói đấy là chỗ của cô ấy' Vi nhìn Tùng vs vẻ mặt sợ hãi rồi chỉ tay sang chỗ bên cạnh
'Hạ cậu qua chỗ tôi ngồi đi tôi ngồi chỗ cậu' nói xong Tùng nhấc cặp của mình đặt lên mặt bàn của Hạ thường ngày Tùng không hay tiếp xúc với con gái nhưng vs Hạ thì khác hai người chơi thân vs nhau từ nhỏ nên cũng hiểu tính cách của nhau.
'Mình không đi' Hạ vẫn ngoan cố ngồi lại
'Cậu có đi không' Tùng trừng mắt
'Không đi' Hạ vẫn ngồi yên chỗ đó. Lời vừa dứt toàn bộ sách vở và cặp của Hạ bị đẩy sang bên mặt bàn của Tùng rồi đặt cặp của mình trước mặt Hạ.
'Tùng cậu vì cậu ấy mới đến mà cậu đối xử với mình như vậy sao' Hạ giận dữ trừng mắt vs Tùng
'Đừng nghĩ linh tinh' Tùng nói
'Tùng sao cậu không sang bên này ngồi' Vi chỉ sang chỗ ngồi bên cạnh mình
'Chỗ đó có người ngồi rồi'
'Ai vậy sao mình không thấy đi học'
'Cậu ta đi học không đều buổi đi buổi nghỉ'
'Vậy mà cũng đi học sao' Vi nói điều này rất nhỏ và chỉ mình cô có thể nghe thấy.
Trong tiết học đầu tiên là tiết văn học,Tùng thấy Vi thi thoảng lại không tập chung vào giờ học, tay đang viết đột nhiên ngưng lại, mày hơi chau lại thi thoảng lại viết ra giấy một từ gì đó. Tiếng chuông cuối cùng cũng vang lên Vi ngồi tựa ra sau ghế thở dài, Tùng thấy vậy liền kéo ghế lại gần Vi.
‘Trong giờ học cậu sao vậy’ Tùng hỏi
‘Đây là giờ văn cô giáo dùng một số từ ngữ địa phương nên tớ không hiểu lắm’
‘Vậy hả. Cầm vở tớ mà chép này. Không hiểu thì cứ hỏi’ Tùng lấy quyển vở đưa cho Vi
‘cám ơn nha’ Vi mở vở của Tùng ra vở không giống như vở của những người con trai khác nó đẹp hơn, sạch hơn, nhưng cũng không phải là giống vở con gái.
‘Lần sau không hiểu cứ hỏi mình là được nhé’
‘ừ’
Nghe thông tin đồn thổi, Tùng là một chàng trai lạnh lùng và ngổ ngáo, cậu ta rất ít tiếp xúc với con gái, người tiếp xúc nhiều nhất chắc chỉ có mình Hạ mà thôi.
Hết giờ học, Vi đứng ở cổng trường đợi bố đến đón.
‘Vi cậu chưa về sao’ Tùng đi xe đạp qua
‘mình đợi bố đến đón’
‘hay là đi chung đi’
‘thôi mình không làm phiền cậu đâu.’ ‘xe của bố mình đến rồi mình đi đây’ Vi vẫy tay chào Tùng rồi lên xe của bố.
‘Con gái hôm nay học thế nào’ Bố ân cần hỏi
‘Dạ bình thường ạ, bạn bè rất tốt, trường rất tốt chỉ có điều hơi khó khăn trong việc học văn thôi’
‘bố xin lỗi vì công việc mà bố làm khó con’
‘không sao đâu ạ , con vẫn học giỏi là được chứ gì bố yên tâm con sẽ cố gắng thích nghi nhanh thôi’
Nhà hôm nay có khách Vi vào nhà bị mẹ đuổi luôn lên phòng thay đồ, mẹ biết cô ghét mặc váy nhưng vẫn mua váy cho cô, chân váy chữ A được may bằng vải bò, đôi chỗ còn có vết xước giống như mèo cào kết hợp với áo sơ mi trắng có thêu một bông hoa hồng màu đỏ trên vai trái. Cô bước xuống nhà cầm gói snack vắt chân lên bàn , xem ti vi.
‘đing …. Đong….’ Tiếng chuông cửa
‘Vi ơi , con ra mở cửa đi có thể khách đến rồi đây’ Mẹ yêu cầu
‘Dạ’ Vi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài mà quên không đeo dép chân trần chạy ra ngoài. ‘Ai vậy ạ’ tiếng gọi của Vi từ trong nhà vọng ra. ‘Cháu chào cô chú’ Vi ngạc nhiên cúi đầu chào.
‘Chào cháu’ cô Duyên nói
‘Chị Vi’ Sơn chạy đến ôm chầm lấy Vi . ‘Hôm nay chị xinh lắm’
‘Chị cám ơn. Cô chú và em vào đi ạ’, cô Duyên và chú dắt Sơn vào nhà thì có một chiếc ô tô đen hôm nọ đang tiến lại căn nhà đối diện. Chiếc ô tô vừa dừng lại thì Lang Lang đã sủa rất to, và một giọng nói trầm vang lên.
‘Hey, LangLang mày có nhớ tao không’.
Tiếng nói nghe rất quen nhưng Vi không nhớ nổi đó là ai, điều này càng khiến Vi tò mò xem người đó là ai liệu cô có quen không.
‘Vi..Vi’ Tùng gọi
‘Hả’ Vi ngơ ngác trả lời.
‘cậu sao vậy’
‘à không sao chỉ thấy hơi lạ thôi’ Vi lắc đầu đánh mắt sang nhìn Tùng rồi lại nhìn đến chiếc ô tô đằng sau Tùng.
‘Tặng cậu này’ Tùng cầm bó hoa hồng cầm trước mặt Vi.
‘Tặng mình hả’ Vi vẫn không tập chung vào Tùng mà chỉ để ý đến chiếc xe đằng sau.
‘ừ’
‘ờ…ờ.. mình cám ơn’. ‘ cậu vào nhà đi’
Tùng bước đi vào nhà được vài bước Vi vẫn đứng đấy nhìn sang nhà đối diện.
‘Vi, Vi cậu làm gì vậy sao không vào nhà’ Tùng gọi nhưng Vi không để ý đến.
---------Đường phân cách-----------
Vi đứng ngẩn người nhìn sang phía đối diện.
‘người đó đã về . mình sắp biết được người đó là ai rồi. Mình sắp nhìn thấy rồi’.
Hạo Huân ở phía bên kia nhìn thấy Vi cứ đứng nhìn sang bên phía anh. Cửa kính ô tô là cửa 1 chiều nên chỉ có Hạo Huân nhìn thấy Vi chứ Vi không thể thấy Họa Huân.
‘là cô ấy’ Hạo Huân nghĩ thầm rồi cười nhếch mép.
Vào phút giây này nhịp tim của hai người dường như cùng đập nhanh một nhịp.
---------Đường phân cách-------------
‘Viii, cậu bị sao vậy’. ‘ đi vào thôi’ Tùng kéo tay Vi đi vào nhà nhưng Vi vẫn nhìn về phía chiếc ô tô đó.
Lâm Hạo Huân có vẻ hơi thất vọng khi nhìn thấy Tùng kéo Vi vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.