Chương 6: Không thích hợp
Ngưng Văn
28/01/2015
Trải qua một thời gian dài bình lặng, cuối cùng cũng tới lúc Toàn Nghĩa thi tốt nghiệp, trở thành bác sĩ rồi.
Em trai học rất giỏi nên Hiểu Văn không lo gì lắm. Cô chỉ sợ chuyện thằng bé tốt nghiệp rồi vẫn không có việc làm. HK đất chật người đông, có thiếu gì bác sĩ ra trường không có việc. Gia đình cô cũng còn nhiều khó khăn, chỉ sợ Toàn Nghĩa không có nhiều cơ hội như người ta.
Toàn Nghĩa an ủi chị vài câu. Ước mơ của anh là trở thành bác sĩ ngoại khoa hàng đầu của Hoàn Ái. Cố công học tập cũng là vì vậy. Với tấm bằng tốt nghiệp xuất xắc, Toàn Nghĩa hoàn toàn tự tin.
Cuộc thi tuyển khá cam go. Sau phần thi giải phẫu học, kiểm tra kỹ thuật, kiến thức phẫu thuật, Toàn Nghĩa đạt điểm rất cao. Anh và 2 người nữa được đưa đến nơi phỏng vấn. Nhìn thấy Hữu Minh ngồi trên ghế giám khảo, Toàn Nghĩa không khỏi vui sướng trong lòng.
Phần phỏng vấn diễn ra cũng khá suôn sẻ. Hai bác sĩ không quen mặt thì tỏ ra khá hài lòng trước phần phỏng vấn của Toàn Nghĩa. Chỉ có Hữu Minh thoáng chau mày.
Anh không tán đồng với những gì cậu thanh niên này đã nói. Tay nghề phẫu thuật đương nhiên quan trọng, là sinh mạng của người bác sĩ. Nhưng lương tâm nghề nghiệp chính là cây kim chỉ nam cho mọi hành động của họ. ” Lương y như từ mẫu”. Anh rất mong cậu ta có thể hiểu để sau này không chỉ là một bác sĩ xuất sắc về nghề nghiệp mà còn phải có tâm.
Như người thầy đã dìu dắt Hữu Minh ngày xưa. Cả ân nhân đã giúp anh thoát khỏi tay thần chết. Toàn Nghĩa rất giỏi, nhưng làm bác sĩ cần lằm một chữ “tâm”.
Sau hai tuần thi, Toàn Nghĩa đi xem kết quả. Trong 3 người chỉ có một người đạt. Toàn Nghĩa cùng với một anh bạn đều không được tuyển dụng đợt này.
Toàn Nghĩa thực sự bị sốc. Anh không nghĩ mình sẽ rớt. Bài kiểm tra hoàn hảo, phần kiến thức cũng rất vững. Tại sao….?
Anh đứng đợi cả buổi ngoài bệnh viện. Cuối cùng đã thấy được Hữu Minh.
-Bác sĩ Trương…
Hữu Minh dừng lại. Anh nhận ra Toàn Nghĩa ngay.
-Tôi là Tô Toàn Nghĩa.
-Vâng. Tôi nhớ cậu.
-Bác sĩ có thể nói rõ là trong đợt tuyển dụng vừa qua, tôi có gì sai sót không?- Toàn Nghĩa nôn nóng- Tôi mong bác sĩ có thể góp ý để tôi chỉnh sửa thiếu sót của mình.
-À…
Hữu Minh nheo mắt lại. Có những chuyện không biết nói ra rồi có thể làm người ta chấp nhận được không?
-Cậu rất giỏi. Nhưng tư duy của cậu không phù hợp với một bác sĩ.
Toàn Nghĩa là một người che giấu ý đồ của mình rất khéo léo. Anh ta cũng có tham vọng. Trong các lĩnh vực khác, tham vọng sẽ giúp con người luôn tiến về phía trước. Nhưng trong y khoa thì khác. Tham vọng có thể triệt tiêu phần nhân cách lương thiện của con người, khiến họ trở nên lạnh lùng, nhẫn tâm. Những người như thế, nếu cầm trong tay dao mổ sẽ giống như đồ tể, xem bệnh nhân là món hàng mua bán, tư lợi cho mình.
Toàn Nghĩa còn trẻ. Hiểu Minh hy vọng, rồi cậu ta có thể hiểu ra nhiều thứ.
-Anh không cho tôi cơ hội, làm sao biết tôi không phù hợp chứ? Tôi…
Toàn Nghĩa lần đầu tiên mất bình tĩnh. Có người cho anh biết, hồ sơ của mình rất tốt, khảo nghiệm chuyên môn cũng đạt yêu cầu thậm chí tốt hơn dự kiến. Nhưng người chịu trách nhiệm chính của đợt tuyển dụng này lại là Hữu Minh. Anh không đồng ý, Toàn Nghĩa cũng không có cơ hội. Cánh cửa Hoàn Ái đang sập xuống trước mắt Toàn Nghĩa. Anh không tránh khỏi hoang mang.
-Bác sĩ Trương…Tôi…
-Xin lỗi cậu. Tôi phải về phòng mạch. Có bệnh nhân đang đợi tôi.
Hữu Minh bước thẳng. Tâm trạng Toàn Nghĩa càng lúc càng nặng nề hơn.
Từ khi trở về từ Hoàn Ái, Toàn Nghĩa cứ giam mình trong phòng, không nói một lời.
Toàn Dũng đi làm về, gọi ra ăn cơm cậu ta cũng không màng đến, chỉ nói vọng ra:
-Em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút. Đừng lo.
Thà đừng nói sẽ không lo. Nghe rồi đương nhiên sẽ lo lắng. Toàn Dũng cũng không ăn ngon miệng, nhưng càng gọi thì bên trong càng im lặng. Cuối cùng bên trong vang lên tiếng quát của Toàn Nghĩa, có vẻ rất bực mình:
-Em đã nói là không sao mà.
Cô bé Đông Đông ngồi trên bàn, ngoan ngoãn chờ. Thấy cậu Toàn Dũng lo lắng, cô bé đặt bàn tay nhỏ bé lên miệng, môi cong lên:
-Cậu Tư ơi…Cậu Năm mệt thì cậu Tư đừng nói nhiều. Cậu Năm lại nói là cậu phiền, lại bỏ ra ngoài đó.
-Ờ- Toàn Dũng xoa đầu cháu, cười khẽ- Cậu biết rồi. Đông Đông ăn cơm đi.
-Dạ…Con mời cậu Tư ăn.
Cô nhóc rất ngoan, mới ngần ấy tuổi đã tự xúc ăn một mình. Mái tóc hơi rối, bị gió thổi bạt ra hai phía. Toàn Dũng thở dài. Con nít nhưng phải sống tự lập từ hồi còn bé xíu. Năm Đông Đông một, hai tuổi, có lần đã phải ở nhà một mình vì mẹ Hiểu Văn bận làm việc. Không biết sau này rồi sẽ ra sao.
-Cậu Tư ơi, khi nào mẹ con về?
Hôm nay Hiểu Văn lại tăng ca nữa. Toàn Dũng ôm lấy cháu gái, nhẹ nhàng:
-Mẹ chắc về trễ đó. Đông Đông ăn xong, chơi một lát rồi đi ngủ nha. Nếu không ngủ sớm là phải vào bệnh viện, cho chú bác sĩ hôm trước chích thuốc nữa đó. Sợ không?
-Con không sợ….-Đông Đông nhăn mũi- Chú bác sĩ hiền lắm. Chú thương Đông Đông…
-Nhìn vậy thôi chứ không hiền lành gì đâu -Toàn Nghĩa bất ngờ xuất hiện- Không ai là tốt đâu Đông Đông. Ai cũng có mục đích của mình hết…Con đừng tin ai hết, biết không?
-Em nói gì kỳ vậy -Toàn Dũng lớn tiếng nạt em trai vừa ngồi xuống bàn- Sao lại nói cho trẻ con nghe những chuyện đó chứ. Chị ba đã dặn là….
-Đông Đông không nghe chuyên người lớn đâu -Đông Đông tụt xuống đất, bịt chặt tai, quay sang phía Toàn Dũng- Cậu Tư ơi, Đông Đông sang nhà Tiểu Bối xem phim hoạt hình và tô màu, có được không?
Tiểu Bối là cậu bé nhà bên cạnh, rất thích Đông Đông, thường cho cô bé tô màu chung. Cả nhà Tiểu Bối chỉ có mẹ ở nhà, gia đình tuy có vẻ giàu có nhưng rất khiêm tốn, gia đình họ giúp đỡ Hiểu Văn rất nhiều trong việc chăm sóc, lo lắng cho Đông Đông. Hai nhà càng lúc càng thân thiết…Toàn Dũng cũng yên tâm khi gửi cháu gái nhỏ sang đó chơi.
Lúc về, Toàn Nghĩa đã ăn cơm xong, đang ngồi trong ghế phòng khách, lật từng trang báo, dáng vẻ đăm chiêu.
-Sao vậy?
-Bác sĩ Trương đó…- Toàn Nghĩa nhếch môi- Không tốt chút nào đâu. Giờ thì em biết vì sao mình rớt rồi.
Toàn Dũng ngỡ ngàng không kém. Em trai cậu là người rất tài giỏi, học mấy năm ngành y thường được học bổng, hầu như chưa thất bại bao giờ. Vậy mà hiện giờ….
-Anh biết hai người cùng thi với em thế lực thế nào không?
Trong phòng Toàn Nghĩa đã lên mạng. Thông tin tra được khiến cậu ta như vỡ ra nhiều chuyện. Thần tượng Trương Hữu Minh cũng vì vậy mà tan nát theo.
-Người thứ nhất là Lâm Vỹ Hào, là con trai của trưởng khoa bệnh viện Hoàn Ái. Nhưng cậu ta cũng rớt chung với em. Người đậu là…
Môi Toàn Nghĩa thoáng hiện vẻ chua chát. Cậu nhấn từng chữ, ánh mắt thoáng long lên:
-Người đậu là Tiêu Khánh Hiên, là con trai duy nhất của Tổng giám đốc tập đoàn Thương Quốc, là đại thiếu gia trong lĩnh vực đầu tư bất động sản. Ông ngoại cậu ta là người đứng sau những tập đoàn kinh doanh khách sạn lớn ở Đại lục. Người như thế…Bọn em thua là phải rồi.
Trong túi áo Toàn Nghĩa rơi ra một tấm danh thiếp. Nhìn thấy nó, cậu ta lại càng cảm thấy chua chát hơn:
-Khi em rời khòi Hoàn Ái, có người đưa em tấm danh thiếp này, nói là bác sĩ Trương muốn giới thiệu người này cho em học hỏi. Đá em ra, thay vào đó là công tử nhà giàu có. Giờ thì em đã hiểu, cái tâm mà anh ta nói tới có giá thế nào rồi.
Cùng lúc đó tại phòng mạch, Hữu Minh cũng vừa đặt điện thoại xuống. Lúc nãy anh đã hỏi bác sĩ Trang:
-Bách à, hôm nay có ai tới tìm anh không? Tôi muốn hỏi, có cậu thanh niên nào mới tốt nghiệp y khoa nói là muốn xin vào thực tập không?
-Không có- Trang Bách nhíu mày- Hôm nay tôi ở phòng khám cả ngày nhưng không thấy ai tới.
-À…Làm phiền anh. Cảm ơn.
Trang Bách là đồng nghiệp Hữu Minh quen khi tham gia chương trình “bác sĩ không biên giới”. Anh ta cứng rắn, chuyên môn giỏi, rất thích hợp hướng dẫn cho những người thông minh. Hữu Minh đang là bác sĩ của Hoàn Ái. Phòng khám của anh không đủ trang thiết bị, đa số khách hàng chỉ là người già, trẻ nhỏ, không có những ca phẫu thuật có thể dạy dỗ được ai. Với tư cách thầy giáo, Trang Bách uốn nắn, chỉ dẫn người khác tốt hơn Hữu Minh nhiều. Vậy mà cậu thanh niên đó lại không đến tìm anh ấy. Hữu Minh không khỏi thở dài….
Em trai học rất giỏi nên Hiểu Văn không lo gì lắm. Cô chỉ sợ chuyện thằng bé tốt nghiệp rồi vẫn không có việc làm. HK đất chật người đông, có thiếu gì bác sĩ ra trường không có việc. Gia đình cô cũng còn nhiều khó khăn, chỉ sợ Toàn Nghĩa không có nhiều cơ hội như người ta.
Toàn Nghĩa an ủi chị vài câu. Ước mơ của anh là trở thành bác sĩ ngoại khoa hàng đầu của Hoàn Ái. Cố công học tập cũng là vì vậy. Với tấm bằng tốt nghiệp xuất xắc, Toàn Nghĩa hoàn toàn tự tin.
Cuộc thi tuyển khá cam go. Sau phần thi giải phẫu học, kiểm tra kỹ thuật, kiến thức phẫu thuật, Toàn Nghĩa đạt điểm rất cao. Anh và 2 người nữa được đưa đến nơi phỏng vấn. Nhìn thấy Hữu Minh ngồi trên ghế giám khảo, Toàn Nghĩa không khỏi vui sướng trong lòng.
Phần phỏng vấn diễn ra cũng khá suôn sẻ. Hai bác sĩ không quen mặt thì tỏ ra khá hài lòng trước phần phỏng vấn của Toàn Nghĩa. Chỉ có Hữu Minh thoáng chau mày.
Anh không tán đồng với những gì cậu thanh niên này đã nói. Tay nghề phẫu thuật đương nhiên quan trọng, là sinh mạng của người bác sĩ. Nhưng lương tâm nghề nghiệp chính là cây kim chỉ nam cho mọi hành động của họ. ” Lương y như từ mẫu”. Anh rất mong cậu ta có thể hiểu để sau này không chỉ là một bác sĩ xuất sắc về nghề nghiệp mà còn phải có tâm.
Như người thầy đã dìu dắt Hữu Minh ngày xưa. Cả ân nhân đã giúp anh thoát khỏi tay thần chết. Toàn Nghĩa rất giỏi, nhưng làm bác sĩ cần lằm một chữ “tâm”.
Sau hai tuần thi, Toàn Nghĩa đi xem kết quả. Trong 3 người chỉ có một người đạt. Toàn Nghĩa cùng với một anh bạn đều không được tuyển dụng đợt này.
Toàn Nghĩa thực sự bị sốc. Anh không nghĩ mình sẽ rớt. Bài kiểm tra hoàn hảo, phần kiến thức cũng rất vững. Tại sao….?
Anh đứng đợi cả buổi ngoài bệnh viện. Cuối cùng đã thấy được Hữu Minh.
-Bác sĩ Trương…
Hữu Minh dừng lại. Anh nhận ra Toàn Nghĩa ngay.
-Tôi là Tô Toàn Nghĩa.
-Vâng. Tôi nhớ cậu.
-Bác sĩ có thể nói rõ là trong đợt tuyển dụng vừa qua, tôi có gì sai sót không?- Toàn Nghĩa nôn nóng- Tôi mong bác sĩ có thể góp ý để tôi chỉnh sửa thiếu sót của mình.
-À…
Hữu Minh nheo mắt lại. Có những chuyện không biết nói ra rồi có thể làm người ta chấp nhận được không?
-Cậu rất giỏi. Nhưng tư duy của cậu không phù hợp với một bác sĩ.
Toàn Nghĩa là một người che giấu ý đồ của mình rất khéo léo. Anh ta cũng có tham vọng. Trong các lĩnh vực khác, tham vọng sẽ giúp con người luôn tiến về phía trước. Nhưng trong y khoa thì khác. Tham vọng có thể triệt tiêu phần nhân cách lương thiện của con người, khiến họ trở nên lạnh lùng, nhẫn tâm. Những người như thế, nếu cầm trong tay dao mổ sẽ giống như đồ tể, xem bệnh nhân là món hàng mua bán, tư lợi cho mình.
Toàn Nghĩa còn trẻ. Hiểu Minh hy vọng, rồi cậu ta có thể hiểu ra nhiều thứ.
-Anh không cho tôi cơ hội, làm sao biết tôi không phù hợp chứ? Tôi…
Toàn Nghĩa lần đầu tiên mất bình tĩnh. Có người cho anh biết, hồ sơ của mình rất tốt, khảo nghiệm chuyên môn cũng đạt yêu cầu thậm chí tốt hơn dự kiến. Nhưng người chịu trách nhiệm chính của đợt tuyển dụng này lại là Hữu Minh. Anh không đồng ý, Toàn Nghĩa cũng không có cơ hội. Cánh cửa Hoàn Ái đang sập xuống trước mắt Toàn Nghĩa. Anh không tránh khỏi hoang mang.
-Bác sĩ Trương…Tôi…
-Xin lỗi cậu. Tôi phải về phòng mạch. Có bệnh nhân đang đợi tôi.
Hữu Minh bước thẳng. Tâm trạng Toàn Nghĩa càng lúc càng nặng nề hơn.
Từ khi trở về từ Hoàn Ái, Toàn Nghĩa cứ giam mình trong phòng, không nói một lời.
Toàn Dũng đi làm về, gọi ra ăn cơm cậu ta cũng không màng đến, chỉ nói vọng ra:
-Em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút. Đừng lo.
Thà đừng nói sẽ không lo. Nghe rồi đương nhiên sẽ lo lắng. Toàn Dũng cũng không ăn ngon miệng, nhưng càng gọi thì bên trong càng im lặng. Cuối cùng bên trong vang lên tiếng quát của Toàn Nghĩa, có vẻ rất bực mình:
-Em đã nói là không sao mà.
Cô bé Đông Đông ngồi trên bàn, ngoan ngoãn chờ. Thấy cậu Toàn Dũng lo lắng, cô bé đặt bàn tay nhỏ bé lên miệng, môi cong lên:
-Cậu Tư ơi…Cậu Năm mệt thì cậu Tư đừng nói nhiều. Cậu Năm lại nói là cậu phiền, lại bỏ ra ngoài đó.
-Ờ- Toàn Dũng xoa đầu cháu, cười khẽ- Cậu biết rồi. Đông Đông ăn cơm đi.
-Dạ…Con mời cậu Tư ăn.
Cô nhóc rất ngoan, mới ngần ấy tuổi đã tự xúc ăn một mình. Mái tóc hơi rối, bị gió thổi bạt ra hai phía. Toàn Dũng thở dài. Con nít nhưng phải sống tự lập từ hồi còn bé xíu. Năm Đông Đông một, hai tuổi, có lần đã phải ở nhà một mình vì mẹ Hiểu Văn bận làm việc. Không biết sau này rồi sẽ ra sao.
-Cậu Tư ơi, khi nào mẹ con về?
Hôm nay Hiểu Văn lại tăng ca nữa. Toàn Dũng ôm lấy cháu gái, nhẹ nhàng:
-Mẹ chắc về trễ đó. Đông Đông ăn xong, chơi một lát rồi đi ngủ nha. Nếu không ngủ sớm là phải vào bệnh viện, cho chú bác sĩ hôm trước chích thuốc nữa đó. Sợ không?
-Con không sợ….-Đông Đông nhăn mũi- Chú bác sĩ hiền lắm. Chú thương Đông Đông…
-Nhìn vậy thôi chứ không hiền lành gì đâu -Toàn Nghĩa bất ngờ xuất hiện- Không ai là tốt đâu Đông Đông. Ai cũng có mục đích của mình hết…Con đừng tin ai hết, biết không?
-Em nói gì kỳ vậy -Toàn Dũng lớn tiếng nạt em trai vừa ngồi xuống bàn- Sao lại nói cho trẻ con nghe những chuyện đó chứ. Chị ba đã dặn là….
-Đông Đông không nghe chuyên người lớn đâu -Đông Đông tụt xuống đất, bịt chặt tai, quay sang phía Toàn Dũng- Cậu Tư ơi, Đông Đông sang nhà Tiểu Bối xem phim hoạt hình và tô màu, có được không?
Tiểu Bối là cậu bé nhà bên cạnh, rất thích Đông Đông, thường cho cô bé tô màu chung. Cả nhà Tiểu Bối chỉ có mẹ ở nhà, gia đình tuy có vẻ giàu có nhưng rất khiêm tốn, gia đình họ giúp đỡ Hiểu Văn rất nhiều trong việc chăm sóc, lo lắng cho Đông Đông. Hai nhà càng lúc càng thân thiết…Toàn Dũng cũng yên tâm khi gửi cháu gái nhỏ sang đó chơi.
Lúc về, Toàn Nghĩa đã ăn cơm xong, đang ngồi trong ghế phòng khách, lật từng trang báo, dáng vẻ đăm chiêu.
-Sao vậy?
-Bác sĩ Trương đó…- Toàn Nghĩa nhếch môi- Không tốt chút nào đâu. Giờ thì em biết vì sao mình rớt rồi.
Toàn Dũng ngỡ ngàng không kém. Em trai cậu là người rất tài giỏi, học mấy năm ngành y thường được học bổng, hầu như chưa thất bại bao giờ. Vậy mà hiện giờ….
-Anh biết hai người cùng thi với em thế lực thế nào không?
Trong phòng Toàn Nghĩa đã lên mạng. Thông tin tra được khiến cậu ta như vỡ ra nhiều chuyện. Thần tượng Trương Hữu Minh cũng vì vậy mà tan nát theo.
-Người thứ nhất là Lâm Vỹ Hào, là con trai của trưởng khoa bệnh viện Hoàn Ái. Nhưng cậu ta cũng rớt chung với em. Người đậu là…
Môi Toàn Nghĩa thoáng hiện vẻ chua chát. Cậu nhấn từng chữ, ánh mắt thoáng long lên:
-Người đậu là Tiêu Khánh Hiên, là con trai duy nhất của Tổng giám đốc tập đoàn Thương Quốc, là đại thiếu gia trong lĩnh vực đầu tư bất động sản. Ông ngoại cậu ta là người đứng sau những tập đoàn kinh doanh khách sạn lớn ở Đại lục. Người như thế…Bọn em thua là phải rồi.
Trong túi áo Toàn Nghĩa rơi ra một tấm danh thiếp. Nhìn thấy nó, cậu ta lại càng cảm thấy chua chát hơn:
-Khi em rời khòi Hoàn Ái, có người đưa em tấm danh thiếp này, nói là bác sĩ Trương muốn giới thiệu người này cho em học hỏi. Đá em ra, thay vào đó là công tử nhà giàu có. Giờ thì em đã hiểu, cái tâm mà anh ta nói tới có giá thế nào rồi.
Cùng lúc đó tại phòng mạch, Hữu Minh cũng vừa đặt điện thoại xuống. Lúc nãy anh đã hỏi bác sĩ Trang:
-Bách à, hôm nay có ai tới tìm anh không? Tôi muốn hỏi, có cậu thanh niên nào mới tốt nghiệp y khoa nói là muốn xin vào thực tập không?
-Không có- Trang Bách nhíu mày- Hôm nay tôi ở phòng khám cả ngày nhưng không thấy ai tới.
-À…Làm phiền anh. Cảm ơn.
Trang Bách là đồng nghiệp Hữu Minh quen khi tham gia chương trình “bác sĩ không biên giới”. Anh ta cứng rắn, chuyên môn giỏi, rất thích hợp hướng dẫn cho những người thông minh. Hữu Minh đang là bác sĩ của Hoàn Ái. Phòng khám của anh không đủ trang thiết bị, đa số khách hàng chỉ là người già, trẻ nhỏ, không có những ca phẫu thuật có thể dạy dỗ được ai. Với tư cách thầy giáo, Trang Bách uốn nắn, chỉ dẫn người khác tốt hơn Hữu Minh nhiều. Vậy mà cậu thanh niên đó lại không đến tìm anh ấy. Hữu Minh không khỏi thở dài….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.