Chương 1: Nỗi đau của trẻ con
Ngưng Văn
08/09/2014
Ca phẫu thuật của Thiệu
Thiên Hằng kéo dài hơn 6 tiếng, trong suốt thời gian đó Hữu Minh đảm
nhận từ đầu đến cuối ca mổ. Mồ hôi đẫm ướt trán, càng về cuối, y tá càng phải không ngừng tay lau mồ hôi cho anh.
Đến khi kết thúc, Hữu Minh thở phào nhẹ nhõm. Bệnh nhân này anh theo dõi suốt 2 năm trời, chứng kiến những cơn đau, những khi cố gồng mình tỏ vẻ kiên cường của cậu bé. Cuối cùng thì xem như đã có kết quả có hậu rồi.
Tắm rửa và thay quần áo xong, Hữu Minh bước ra đường. Ngày hôm nay khí trời thoáng mát, anh quyết định đi bộ đến bưu điện trung tâm. Trong người là phong bì để sẵn 5000 đồng. Trong đầu Hữu Minh nhẩm tính, khoảng năm sau số tiền tiết kiệm của mình có vẻ đã đủ, vậy là mỗi tháng sẽ bớt được thêm 1500 đồng, gửi thêm về cho ba mẹ. Mấy năm nay ba mẹ thường hay nói với Hữu Minh chuyện về quê công tác ở bệnh viện tỉnh nhưng Hữu Minh cứ chần chừ. Viện trưởng Trần có ơn với anh, đợi khi ông về hưu thì rời bệnh viện có lẽ sẽ tốt hơn.
Nghĩ đến gương mặt rạng rỡ của ba mẹ. Nghĩ tới những bữa cơm đạm bạc mà tràn ngập niềm vui ở quê nhà, lòng Hữu Minh lại rộn rã. Ai nói anh chỉ là con nuôi của hai con người phúc hậu ở làng quê đó chứ? Hữu Minh chịu ảnh hưởng lớn ở họ, tư tưởng điền viên cũng đã cắm rễ vào lòng anh mất rồi.
-Trời ơi!
Hữu Minh bị đánh thức khỏi suy tư bởi những tiếng thét thất thanh phía trước. Nhiều người đang bu lại một chỗ. Theo bản năng, anh cũng chạy nhanh đi.
-Cấp cứu…Cấp cứu…Nhanh lên!
Là một vụ tai nạn. Hữu Minh nhanh chóng rẽ đám người đang bu quanh nạn nhân. Là một cô bé con, khoảng 4-5 tuổi. Người đi đường xôn xao:
-Con bé tự nhiên từ trong kia chạy ra, chiếc xe này trờ tới nên…
-Tội nghiệp quá…Có sao không?
Một người phụ nữ cũng hớt hải lao đến, miệng không ngừng hét lên:
-Đông Đông…Đông Đông…
-Đừng động vào bé.- Hữu Minh cởi áo khoác, thận trọng ôm lấy cô bé nhỏ trong tay. Không chảy nhiều máu ở ngoài, nhưng cô bé lại bất tỉnh. Hữu Minh đã dùng tay kiểu tra sơ bộ, e là bị tổn thương bên trong, có thể bị gãy xương sườn, nếu không cẩn thận chạm vào có thể sẽ gây tổn thương nặng hơn- Đoạn đầu đường đang bị kẹt xe, bệnh viện cũng gần đây, cô theo tôi đi.
Đằng sau có những tiếng xì xào của người qua đường về chuyện mẹ cô bé vô tâm thế nào, để con gái chạy ra đường như thế…Có người còn cố nhớ lại hình dáng chiếc xe gây tai nạn để cung cấp cho cảnh sát. Hữu Minh không quan tâm đến chuyện đó. Anh chỉ mong, tình trạng của thiên thần nhỏ không nặng lắm. Những đứa trẻ nằm trên giường bệnh, khóc nức nở là nỗi đau không chỉ của ba mẹ chúng mà còn của cả người làm bác sĩ như anh.
Bên ngoài phòng cấp cứu, người phụ nữ vội vã bấm số điện thoại, gọi cho ai đó, giọng chị ta run lẩy bẩy:
-Tiểu Văn…Đông Đông bị xe đụng, đang nằm cấp cứu ở bệnh viện.
Bên kia người vừa được gọi run rẩy đến mức làm rơi điện thoại, nhưng sau đó đã kịp nhặt lại, hấp tấp:
-Ở đâu? Ở đâu vậy chị?
-Bệnh viện Hoàn Ái.
Là bệnh viện cho người giàu ở Hong Kong. Tay Hiểu Văn run lên. Sao mà Đông Đông lại ở đó? Nhưng cô không có thời gian suy nghĩ nữa, vội nói nhanh:
-Được rồi. Em tới ngay…
Người phụ nữ cúp máy mà tay vẫn còn run. Cùng lúc, điện thoại cô ta reo lên:
-Alo?
-Em ở đâu vậy? Sao còn chưa về nhà?
-Vâng…Em về ngay.
-Nhanh lên. Sắp đến giờ lên máy bay rồi.
Ở lại hay đi làm người phụ nữ cứ phân vân mãi. Cuối cùng cô ta đến quầy tiếp khách của bệnh viện, nói với y tá đang trực:
-Cô ơi, tôi có chuyện gấp phải đi. Tôi gửi ở đây 2000 thanh toán trước chi phí ca mổ của bệnh nhân Tô Đông Đông mới nhập viện, một lát nữa có ai tìm tôi thì cô nhắn lại giùm là tôi sẽ gọi lại sau.
Y tá chưa kịp nói thì cô ta đã đi như chạy. Bên trong phòng bệnh, Hữu Minh đã mở lồng ngực của cô bé. Y tá nhìn thấy tình trạng cũng thoáng thở dài:
-Bác sĩ Trương…Anh mệt không? Hay để tôi gọi bác sĩ Châu.
-Không cần đâu- Hữu Minh cắn nhẹ môi- Khoảng 2,3 tiếng nữa, tôi chịu đựng được. Bác sĩ Châu 1 tiếng nữa sẽ có ca phẫu thuật. Tôi không sao đâu.
Tràn máu màng phổi, gãy xương sườn 1-2….Cô bé mặt mày tái nhợt, nằm mê man trên bàn phẫu thuật. Khi tỉnh lại, cô nhóc có lẽ sẽ rất đau…
Tới khi ra khỏi phòng phẫu thuật, đã hơn 3 tiếng, mặt Hữu Minh đầy mồ hôi. Trước phòng cấp cứu là một cô gái trẻ hơn người phụ nữ lúc nãy đưa em bé vào đây. Thấy anh, cô vội hỏi ngay:
-Bác sĩ…Con gái tôi, con gái tôi sao rồi?
Vẻ mặt vô cùng lo lắng. Hữu Minh tháo khẩu trang, nhẹ nhàng:
-Tình trạng coi như qua thời kỳ nguy hiểm. Nhưng phải chăm sóc kỹ hơn. Cô cứ theo y tá về phòng bệnh, họ sẽ nhắc nhở cô những việc cần làm.
-Cô ơi!- Y tá trực gọi vội khi người phụ nữ đang định đi theo xe đẩy bệnh nhận mới rời khỏi phòng cấp cứu- Phiền cô lại đây một chút.
Hữu Minh nghe loáng thoáng về vấn đề viện phí. Y tá Thi tính rất rõ ràng:
-Chi phí ca mổ vừa rồi là 8000 đồng, có người thanh toán trước 2000 đồng. Bé sẽ nằm viện ít nhất là 2 tuần, cô tạm ứng viện phí thêm 5000 nữa, tổng cộng là 11000 đồng.
-Vâng…
Giọng cô gái kia vang lên yếu ớt. Hữu Minh chợt có chút áy náy. Anh chỉ làm theo thói quen và bản năng của một bác sĩ mà quên mất Hoàn Ái là bệnh viện có chi phí điều trị rất đắt, gần như là cao nhất Hong Kong.
Anh lại nghe âm thanh nhỏ nhẹ từ người mẹ trẻ vang lên:
-Cô à…Hiện nay tôi không mang đủ tiền. Cô làm ơn…Tôi có thể đóng trước 4000 đồng, rồi ngày mai nộp viện phí không?
-Vậy à?
Y tá Thi có vẻ phân vân nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Người phụ nữ cảm ơn rối rít, vội vàng theo xe con gái về phòng bệnh.
Hữu Minh bước tới trước quầy:
-Y tá Thi này…
-Dạ, bác sĩ Trương? Có chuyện gì không ạ?
Hữu Minh là một trong những bác sĩ hằng đầu của bệnh viện. Anh cũng rất tốt bụng, hòa nhã, được lòng nhiều người, nhất là các cô y tá vốn quen với vẻ cao ngạo của các bác sĩ nhiều hơn.
-Chi phí phẫu thuật vừa rồi, tôi trả thay giùm họ.- Hữu Minh nói tiếp trong ánh mắt kinh ngạc của các cô y tá. Anh nhớ lại, năm mình 6 tuổi từng bị một căn bệnh thập tử nhất sinh. Ba mẹ anh không có tiền chữa trị dù đã bán đi nhà cửa. Một bác sĩ đã dang tay trả toàn bộ chi phí phẫu thuật cho Hữu Minh. Câu nói của ông đã trở thành một lời dạy dỗ sâu sắc mà trọn đời ba mẹ Hữu Minh luôn bắt anh phải ghi nhớ: “Bác sĩ chỉ có cứu lấy sinh mạng của bệnh nhân mới là niềm vui. Không cần phải ngại.”. Hữu Minh vì câu nói đó đã nuôi chí trở thành bác sĩ, giống như ân nhân năm đó, cứu người bằng bàn tay của chính mình.
-Tôi sẽ chuyển tiền sang tài khoản của bệnh viện vào buổi chiều nhé. Cảm ơn các cô.
Thời đại kim tiền- người ta không tin vào những điều tốt đẹp. Hữu Minh không nghĩ nhiều như thế. Anh không ngờ quyết định hào hiệp của mình chính là một bước ngoặc, khiến cuộc đời bình lặng của mình bắt đầu nổi lên những trận phong ba.
Ở ngoài hành lang phòng bệnh, Hiểu Văn đang vội vã gọi nhiều cú điện thoại. Số tiền mượn được không nhiều. Cuộc điện thoại cuối cùng, một giọng nói như hét vang lên phía bên kia:
-Có lộn không vậy? Chị ấy đi luôn sao? Không để lại tiền à?
-Có 2000 -Hiểu Văn mệt mỏi- Nhưng không đủ để trả ca phẫu thuật đó. Chị…
-Sao chị lại đưa Đông Đông vào trong đó chứ? Bệnh viện đó là của người giàu, chi phí đắt lắm.
-Chị không biết -Hiểu Văn cũng hét lên- Sao mà có thể so đo tính mạng của Đông Đông được chứ -Cô xốc lại mái tóc bắt đầu rối bù-Chị mệt lắm…Giờ em coi ai có thể cho vay được thì vay cho chị tiền đi. Lãi suất nhiêu cũng được. Đông Đông cần phải nằm viện ít nhất là nửa tháng. Chị…
Y tá mở cửa vào. Hiểu Văn vội ngưng lời lại. Cô hơi hoảng nhận ra cô y tá ở đại sảnh thu tiền lúc nãy. Không lẽ nào…
Cô ta nhìn Hiểu Văn, mỉm cười:
-Chị không cần phải thanh toán viện phí. Bác sĩ Trương đã thay chị làm rồi.
-Bác sĩ Trương?- Hiểu Văn ngơ ngác- Là…
-Là người đã đưa con chị vào đây- Y tá Thi từ tốn- Anh ấy có nghe hoàn cảnh của chị nên ủng hộ chi phí phẫu thuật và tiền phòng trong thời gian bé nắm viện. Chị chỉ phải lo tiền thuốc cho bé thôi.
Liệu có phải là nằm mơ không? Hiểu Văn vẫn còn trong trạng thái ngơ ngẩn. Trên đời này còn người tốt vậy sao? Cô hỏi lại, bán tín bán nghi:
-Chị…chị nói thật ạ?
-Vâng…Bác sĩ Trương rất tốt bụng. Chị không cần phải lo.
Hiểu Văn không nói gì, chỉ gật đầu cảm ơn cô y tá, nhờ cô ta chuyển lời cảm ơn tới bác sĩ. Đợi cô ta ra ngoài, cô vô thức nhìn lại mình một chút. Tốt bụng như vậy là có ý đồ gì chứ? Đông Đông là trẻ con nhà nghèo, không có lợi ích. Hiểu Văn thì…Cô biết mình xinh đẹp nhưng đang trong tình trạng này thì chắc bác sĩ cũng không có thời gian nhìn ngó. Lời nói của anh ta rất đúng mực, không có ý đồ gì khác…Cô bỗng nghĩ tới khả năng….Có khi nào bác sĩ lại là thủ phạm đã gây tai nạn cho Đông Đông? Bị dằn vặt lương tâm nên sám hối chăng?
*Nữ chính tính cách khá đa nghi, suy nghĩ nhiều.
Nam chính hiền lành, tốt bụng nhưng kiên định, một lời đã nói là không thay đổi. Đừng thắc mắc tại sao anh ấy tốt bụng nhé! Anh ấy không thuộc tuýp nv thường thấy của ngôn tình. Hỏi người tốt như thế có thật không? Xin thưa là có, thực sự tôi từng gặp những bác sĩ đúng danh “lương y như từ mẫu”, tuy hiếm nhưng cũng không phải là “đã tuyệt chủng” trong thế giới này.
Đến khi kết thúc, Hữu Minh thở phào nhẹ nhõm. Bệnh nhân này anh theo dõi suốt 2 năm trời, chứng kiến những cơn đau, những khi cố gồng mình tỏ vẻ kiên cường của cậu bé. Cuối cùng thì xem như đã có kết quả có hậu rồi.
Tắm rửa và thay quần áo xong, Hữu Minh bước ra đường. Ngày hôm nay khí trời thoáng mát, anh quyết định đi bộ đến bưu điện trung tâm. Trong người là phong bì để sẵn 5000 đồng. Trong đầu Hữu Minh nhẩm tính, khoảng năm sau số tiền tiết kiệm của mình có vẻ đã đủ, vậy là mỗi tháng sẽ bớt được thêm 1500 đồng, gửi thêm về cho ba mẹ. Mấy năm nay ba mẹ thường hay nói với Hữu Minh chuyện về quê công tác ở bệnh viện tỉnh nhưng Hữu Minh cứ chần chừ. Viện trưởng Trần có ơn với anh, đợi khi ông về hưu thì rời bệnh viện có lẽ sẽ tốt hơn.
Nghĩ đến gương mặt rạng rỡ của ba mẹ. Nghĩ tới những bữa cơm đạm bạc mà tràn ngập niềm vui ở quê nhà, lòng Hữu Minh lại rộn rã. Ai nói anh chỉ là con nuôi của hai con người phúc hậu ở làng quê đó chứ? Hữu Minh chịu ảnh hưởng lớn ở họ, tư tưởng điền viên cũng đã cắm rễ vào lòng anh mất rồi.
-Trời ơi!
Hữu Minh bị đánh thức khỏi suy tư bởi những tiếng thét thất thanh phía trước. Nhiều người đang bu lại một chỗ. Theo bản năng, anh cũng chạy nhanh đi.
-Cấp cứu…Cấp cứu…Nhanh lên!
Là một vụ tai nạn. Hữu Minh nhanh chóng rẽ đám người đang bu quanh nạn nhân. Là một cô bé con, khoảng 4-5 tuổi. Người đi đường xôn xao:
-Con bé tự nhiên từ trong kia chạy ra, chiếc xe này trờ tới nên…
-Tội nghiệp quá…Có sao không?
Một người phụ nữ cũng hớt hải lao đến, miệng không ngừng hét lên:
-Đông Đông…Đông Đông…
-Đừng động vào bé.- Hữu Minh cởi áo khoác, thận trọng ôm lấy cô bé nhỏ trong tay. Không chảy nhiều máu ở ngoài, nhưng cô bé lại bất tỉnh. Hữu Minh đã dùng tay kiểu tra sơ bộ, e là bị tổn thương bên trong, có thể bị gãy xương sườn, nếu không cẩn thận chạm vào có thể sẽ gây tổn thương nặng hơn- Đoạn đầu đường đang bị kẹt xe, bệnh viện cũng gần đây, cô theo tôi đi.
Đằng sau có những tiếng xì xào của người qua đường về chuyện mẹ cô bé vô tâm thế nào, để con gái chạy ra đường như thế…Có người còn cố nhớ lại hình dáng chiếc xe gây tai nạn để cung cấp cho cảnh sát. Hữu Minh không quan tâm đến chuyện đó. Anh chỉ mong, tình trạng của thiên thần nhỏ không nặng lắm. Những đứa trẻ nằm trên giường bệnh, khóc nức nở là nỗi đau không chỉ của ba mẹ chúng mà còn của cả người làm bác sĩ như anh.
Bên ngoài phòng cấp cứu, người phụ nữ vội vã bấm số điện thoại, gọi cho ai đó, giọng chị ta run lẩy bẩy:
-Tiểu Văn…Đông Đông bị xe đụng, đang nằm cấp cứu ở bệnh viện.
Bên kia người vừa được gọi run rẩy đến mức làm rơi điện thoại, nhưng sau đó đã kịp nhặt lại, hấp tấp:
-Ở đâu? Ở đâu vậy chị?
-Bệnh viện Hoàn Ái.
Là bệnh viện cho người giàu ở Hong Kong. Tay Hiểu Văn run lên. Sao mà Đông Đông lại ở đó? Nhưng cô không có thời gian suy nghĩ nữa, vội nói nhanh:
-Được rồi. Em tới ngay…
Người phụ nữ cúp máy mà tay vẫn còn run. Cùng lúc, điện thoại cô ta reo lên:
-Alo?
-Em ở đâu vậy? Sao còn chưa về nhà?
-Vâng…Em về ngay.
-Nhanh lên. Sắp đến giờ lên máy bay rồi.
Ở lại hay đi làm người phụ nữ cứ phân vân mãi. Cuối cùng cô ta đến quầy tiếp khách của bệnh viện, nói với y tá đang trực:
-Cô ơi, tôi có chuyện gấp phải đi. Tôi gửi ở đây 2000 thanh toán trước chi phí ca mổ của bệnh nhân Tô Đông Đông mới nhập viện, một lát nữa có ai tìm tôi thì cô nhắn lại giùm là tôi sẽ gọi lại sau.
Y tá chưa kịp nói thì cô ta đã đi như chạy. Bên trong phòng bệnh, Hữu Minh đã mở lồng ngực của cô bé. Y tá nhìn thấy tình trạng cũng thoáng thở dài:
-Bác sĩ Trương…Anh mệt không? Hay để tôi gọi bác sĩ Châu.
-Không cần đâu- Hữu Minh cắn nhẹ môi- Khoảng 2,3 tiếng nữa, tôi chịu đựng được. Bác sĩ Châu 1 tiếng nữa sẽ có ca phẫu thuật. Tôi không sao đâu.
Tràn máu màng phổi, gãy xương sườn 1-2….Cô bé mặt mày tái nhợt, nằm mê man trên bàn phẫu thuật. Khi tỉnh lại, cô nhóc có lẽ sẽ rất đau…
Tới khi ra khỏi phòng phẫu thuật, đã hơn 3 tiếng, mặt Hữu Minh đầy mồ hôi. Trước phòng cấp cứu là một cô gái trẻ hơn người phụ nữ lúc nãy đưa em bé vào đây. Thấy anh, cô vội hỏi ngay:
-Bác sĩ…Con gái tôi, con gái tôi sao rồi?
Vẻ mặt vô cùng lo lắng. Hữu Minh tháo khẩu trang, nhẹ nhàng:
-Tình trạng coi như qua thời kỳ nguy hiểm. Nhưng phải chăm sóc kỹ hơn. Cô cứ theo y tá về phòng bệnh, họ sẽ nhắc nhở cô những việc cần làm.
-Cô ơi!- Y tá trực gọi vội khi người phụ nữ đang định đi theo xe đẩy bệnh nhận mới rời khỏi phòng cấp cứu- Phiền cô lại đây một chút.
Hữu Minh nghe loáng thoáng về vấn đề viện phí. Y tá Thi tính rất rõ ràng:
-Chi phí ca mổ vừa rồi là 8000 đồng, có người thanh toán trước 2000 đồng. Bé sẽ nằm viện ít nhất là 2 tuần, cô tạm ứng viện phí thêm 5000 nữa, tổng cộng là 11000 đồng.
-Vâng…
Giọng cô gái kia vang lên yếu ớt. Hữu Minh chợt có chút áy náy. Anh chỉ làm theo thói quen và bản năng của một bác sĩ mà quên mất Hoàn Ái là bệnh viện có chi phí điều trị rất đắt, gần như là cao nhất Hong Kong.
Anh lại nghe âm thanh nhỏ nhẹ từ người mẹ trẻ vang lên:
-Cô à…Hiện nay tôi không mang đủ tiền. Cô làm ơn…Tôi có thể đóng trước 4000 đồng, rồi ngày mai nộp viện phí không?
-Vậy à?
Y tá Thi có vẻ phân vân nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Người phụ nữ cảm ơn rối rít, vội vàng theo xe con gái về phòng bệnh.
Hữu Minh bước tới trước quầy:
-Y tá Thi này…
-Dạ, bác sĩ Trương? Có chuyện gì không ạ?
Hữu Minh là một trong những bác sĩ hằng đầu của bệnh viện. Anh cũng rất tốt bụng, hòa nhã, được lòng nhiều người, nhất là các cô y tá vốn quen với vẻ cao ngạo của các bác sĩ nhiều hơn.
-Chi phí phẫu thuật vừa rồi, tôi trả thay giùm họ.- Hữu Minh nói tiếp trong ánh mắt kinh ngạc của các cô y tá. Anh nhớ lại, năm mình 6 tuổi từng bị một căn bệnh thập tử nhất sinh. Ba mẹ anh không có tiền chữa trị dù đã bán đi nhà cửa. Một bác sĩ đã dang tay trả toàn bộ chi phí phẫu thuật cho Hữu Minh. Câu nói của ông đã trở thành một lời dạy dỗ sâu sắc mà trọn đời ba mẹ Hữu Minh luôn bắt anh phải ghi nhớ: “Bác sĩ chỉ có cứu lấy sinh mạng của bệnh nhân mới là niềm vui. Không cần phải ngại.”. Hữu Minh vì câu nói đó đã nuôi chí trở thành bác sĩ, giống như ân nhân năm đó, cứu người bằng bàn tay của chính mình.
-Tôi sẽ chuyển tiền sang tài khoản của bệnh viện vào buổi chiều nhé. Cảm ơn các cô.
Thời đại kim tiền- người ta không tin vào những điều tốt đẹp. Hữu Minh không nghĩ nhiều như thế. Anh không ngờ quyết định hào hiệp của mình chính là một bước ngoặc, khiến cuộc đời bình lặng của mình bắt đầu nổi lên những trận phong ba.
Ở ngoài hành lang phòng bệnh, Hiểu Văn đang vội vã gọi nhiều cú điện thoại. Số tiền mượn được không nhiều. Cuộc điện thoại cuối cùng, một giọng nói như hét vang lên phía bên kia:
-Có lộn không vậy? Chị ấy đi luôn sao? Không để lại tiền à?
-Có 2000 -Hiểu Văn mệt mỏi- Nhưng không đủ để trả ca phẫu thuật đó. Chị…
-Sao chị lại đưa Đông Đông vào trong đó chứ? Bệnh viện đó là của người giàu, chi phí đắt lắm.
-Chị không biết -Hiểu Văn cũng hét lên- Sao mà có thể so đo tính mạng của Đông Đông được chứ -Cô xốc lại mái tóc bắt đầu rối bù-Chị mệt lắm…Giờ em coi ai có thể cho vay được thì vay cho chị tiền đi. Lãi suất nhiêu cũng được. Đông Đông cần phải nằm viện ít nhất là nửa tháng. Chị…
Y tá mở cửa vào. Hiểu Văn vội ngưng lời lại. Cô hơi hoảng nhận ra cô y tá ở đại sảnh thu tiền lúc nãy. Không lẽ nào…
Cô ta nhìn Hiểu Văn, mỉm cười:
-Chị không cần phải thanh toán viện phí. Bác sĩ Trương đã thay chị làm rồi.
-Bác sĩ Trương?- Hiểu Văn ngơ ngác- Là…
-Là người đã đưa con chị vào đây- Y tá Thi từ tốn- Anh ấy có nghe hoàn cảnh của chị nên ủng hộ chi phí phẫu thuật và tiền phòng trong thời gian bé nắm viện. Chị chỉ phải lo tiền thuốc cho bé thôi.
Liệu có phải là nằm mơ không? Hiểu Văn vẫn còn trong trạng thái ngơ ngẩn. Trên đời này còn người tốt vậy sao? Cô hỏi lại, bán tín bán nghi:
-Chị…chị nói thật ạ?
-Vâng…Bác sĩ Trương rất tốt bụng. Chị không cần phải lo.
Hiểu Văn không nói gì, chỉ gật đầu cảm ơn cô y tá, nhờ cô ta chuyển lời cảm ơn tới bác sĩ. Đợi cô ta ra ngoài, cô vô thức nhìn lại mình một chút. Tốt bụng như vậy là có ý đồ gì chứ? Đông Đông là trẻ con nhà nghèo, không có lợi ích. Hiểu Văn thì…Cô biết mình xinh đẹp nhưng đang trong tình trạng này thì chắc bác sĩ cũng không có thời gian nhìn ngó. Lời nói của anh ta rất đúng mực, không có ý đồ gì khác…Cô bỗng nghĩ tới khả năng….Có khi nào bác sĩ lại là thủ phạm đã gây tai nạn cho Đông Đông? Bị dằn vặt lương tâm nên sám hối chăng?
*Nữ chính tính cách khá đa nghi, suy nghĩ nhiều.
Nam chính hiền lành, tốt bụng nhưng kiên định, một lời đã nói là không thay đổi. Đừng thắc mắc tại sao anh ấy tốt bụng nhé! Anh ấy không thuộc tuýp nv thường thấy của ngôn tình. Hỏi người tốt như thế có thật không? Xin thưa là có, thực sự tôi từng gặp những bác sĩ đúng danh “lương y như từ mẫu”, tuy hiếm nhưng cũng không phải là “đã tuyệt chủng” trong thế giới này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.