Chương 17: Âm mưu hãm hại
Thái Nhất
06/08/2022
Đường Tố Nhiên nghĩ mãi, mới ra Trương Nhu là ai. Hôm đó cô đến Hoa Thành phỏng vấn, cô gái đó là trợ lý đi cùng với Lục Nghiêm. Khi ấy cô còn cảm thấy ánh mắt của cô gái rất kì quặc, giống như không thích cô lắm. Giờ nhớ lại, có lẽ cô ấy cũng phải lòng Lục Nghiêm.
Lục Nghiêm, dù có là thiếu niên hào hoa hay người đàn ông trầm ổn, cũng đều có sức hút như nhau.
Cô thở dài: "Vậy à?"
"Chị không còn quan tâm anh ta nữa sao?" Phạm Tú Vân bám riết không tha.
Đường Tố Nhiên hơi khó chịu, chần chừ chẳng đáp.
Quan tâm thì cũng làm gì nữa đâu. Mặc dù trên danh nghĩa hai người đã đăng ký kết hôn, nhưng chưa làm lễ hỏi chính thức. Có khi bà Cố Thanh Dung còn chẳng biết con trai mình đã kết hôn với người hại chết con gái mình rồi.
Cô nghĩ nghĩ, có lẽ cô phải đề nghị li hôn, trả lại sự tự do cho anh càng sớm càng tốt.
"Thôi được rồi." Đường Tố Nhiên ôm vai Phạm Tú Vân. "Nghĩ chuyện này làm gì chứ. Hôm đó không được uống rượu mừng của em. Giờ chúng ta phải uống bù, không say không về nhé."
"Được!"
Đường Tố Nhiên cầm hẳn một chai rượu lớn, rót vào trong cốc của mình. Chất men xộc lên mũi làm cô choáng váng. Cô không hay uống rượu, nhưng bây giờ lại muốn say.
Hai người cùng uống rượu. Đến ly thứ ba thì hình như Đường Tố Nhiên đã gặp ảo giác rồi. Cô thấy Lục Nghiêm tiến vào quán rượu, nở một nụ cười dịu dàng với cô.
Chắc là ảo tưởng thôi.
"Chị Tố Nhiên." Phạm Tú Vân vỗ vai cô. "Em phải về rồi. Chị say rồi, hay là chị bắt taxi về đi nhé."
"Chị không say. Chị nhìn thấy Lục Nghiêm kìa." Cô chỉ về phía người đàn ông. "Anh ấy nói muốn xây dựng một trung tâm Khoa học công nghệ lớn nhất cả nước. Những đứa trẻ trên cao nguyên hải đảo cũng có mạng để học hành, có đường xá đẹp để đến trường. Chị sẽ nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo, anh tìm kiếm nhà tài trợ, thực hiện những dự án lớn thật lớn, giúp cho người dân không phải chịu nỗi khổ thiên tai nữa..."
Tất cả đã trở thành mộng đẹp, không có cách nào thực hiện.
Đường Tố Nhiên không biết mình lên xe từ lúc nào. Cô nắm chặt miếng ngọc tín vật của hai người trong tay, giống như muốn níu giữ hơi ấm của anh.
Chỉ tiếc rằng nó rất lạnh, như mối tình đã nguội của hai người. Cũng chẳng phải, hai người là kẻ thù, không phải tình nhân.
"Cho tôi đến bệnh viện Hàng Châu." Đường Tố Nhiên lẩm bẩm, rồi thiếp đi trên xe.
Cô tỉnh lại vì cơn nóng ập đến. Điều hòa của xe ô tô vẫn phả vào mặt, nhưng cả người cô chỉ thấy nóng bức rấm rứt không chịu được. Rượu đã tan bớt, nhìn ra ngoài cửa xe, Đường Tố Nhiên có thể thấy đường xá thành phố đã lùi lại phía sau.
"Ông đưa tôi đi đâu? Đây không phải đường đến bệnh viện thành phố?"
"Tất nhiên không phải rồi." Gã lái xe cười khà khà. "Cô em xinh đẹp, có người cho anh đây một số tiền, muốn anh thỏa mãn em. Vốn anh cũng chẳng muốn, nhưng thấy em xinh đẹp như vậy, thì anh đây cũng không lỗ rồi."
"..." Đường Tố Nhiên ngồi thẳng dậy, tiêu hóa những lời hắn nói. Cô không được tỉnh táo lắm, mở cửa xe muốn nhảy ra.
"Khốn khiếp!"
Gã lái xe dừng xe lại, kéo Đường Tố Nhiên vào trong xe rồi ấn dúi đầu cô vào cửa kính. Cơn đau khiến cô khó thở, ngã gục xuống sàn xe.
"Biết điều thì ngoan ngoãn một chút. Nơi này rừng núi, chẳng ai cứu được mày đâu."
Đường Tố Nhiên nằm trên mặt sàn thở dốc. Cơn nóng bao phủ lấy người cô, cùng với hương rượu cứ thoang thoảng, khiến cô làm như thế nào cũng không lấy lại được sự tỉnh táo.
Nhưng không thể nào chết ở đây được. Cô không thể chết khi chưa biết được sự thật.
Đường Tố Nhiên xoay chuyển đầu óc, cô giả vờ gục xuống ghế bất tỉnh, nhưng lại luồn tay vào trong điện thoại, ấn cuộc gọi khẩn cấp.
"Con điếm này! Mày muốn chết hả?"
Gã lái xe lại phanh xe, rồi giẫm mạnh lên tay cô. Người ta bảo đầu ngón tay là liền với tim, giày da của hắn nghiền nát khớp xương của cô, nỗi đau đớn này không có gì miêu tả nổi. Cô nhìn chiếc điện thoại bị đá đi xa, đang kết nối, trong lòng lạnh dần. Quả nhiên, hắn ta cầm nó lên, ngắt cuộc điện thoại.
Không còn cách nào để liên lạc được nữa. Cô bất lực nhìn về phía cửa xe.
Ai có thể cứu cô?
Gã lái xe lại cầm tóc của Đường Tố Nhiên lên, ép mặt cô vào cửa kính, thô bạo đến nỗi cô cảm thấy tóc mình sắp bị dứt ra cả mảng. Cái miệng vàng khè của hắn cười khà khà: "Nếu mày không kiên nhẫn được thì tao chơi mày ngay ở đây, sau đó gửi ảnh đến nhà chồng mày. Nghe nói mày là con dâu nhà giàu nhỉ. Được dùng chung vợ với bọn nhà giàu thì còn gì bằng nữa."
"Nếu anh muốn có tiền, chồng tôi có thể cho anh." Đường Tố Nhiên biết không nên chọc giận tên bắt cóc lúc này, bèn xoa dịu. "Anh không cần làm việc phạm pháp mà có tiền. Nếu anh biết so sánh, thì rõ ràng việc này lợi và hại thế nào, không cần tôi phải nhắc."
"Rầm!" Gã lái xe lại đẩy Đường Tố Nhiên vào cửa xe. Hắn thích thú huýt sáo: "Không phải nhiều lời, hôm nay ông chơi mày chắc rồi."
Cùng lúc ấy, Lục Nghiêm đang từ quán rượu đi ra. Túi áo anh run lên, cùng lúc đem đến cho anh một dự cảm không lành.
Một cuộc gọi đến, số máy này lâu lắm rồi không xuất hiện trong nhật ký cuộc gọi của anh: "Vợ".
"Có chuyện gì vậy Lục tổng?"
Lục Nghiêm định nhấc máy thì thấy cuộc gọi đã tắt rồi. Anh trầm ngâm một lát, rồi quay sang nói: "Không có gì. Chúng ta về thôi."
Lục Nghiêm, dù có là thiếu niên hào hoa hay người đàn ông trầm ổn, cũng đều có sức hút như nhau.
Cô thở dài: "Vậy à?"
"Chị không còn quan tâm anh ta nữa sao?" Phạm Tú Vân bám riết không tha.
Đường Tố Nhiên hơi khó chịu, chần chừ chẳng đáp.
Quan tâm thì cũng làm gì nữa đâu. Mặc dù trên danh nghĩa hai người đã đăng ký kết hôn, nhưng chưa làm lễ hỏi chính thức. Có khi bà Cố Thanh Dung còn chẳng biết con trai mình đã kết hôn với người hại chết con gái mình rồi.
Cô nghĩ nghĩ, có lẽ cô phải đề nghị li hôn, trả lại sự tự do cho anh càng sớm càng tốt.
"Thôi được rồi." Đường Tố Nhiên ôm vai Phạm Tú Vân. "Nghĩ chuyện này làm gì chứ. Hôm đó không được uống rượu mừng của em. Giờ chúng ta phải uống bù, không say không về nhé."
"Được!"
Đường Tố Nhiên cầm hẳn một chai rượu lớn, rót vào trong cốc của mình. Chất men xộc lên mũi làm cô choáng váng. Cô không hay uống rượu, nhưng bây giờ lại muốn say.
Hai người cùng uống rượu. Đến ly thứ ba thì hình như Đường Tố Nhiên đã gặp ảo giác rồi. Cô thấy Lục Nghiêm tiến vào quán rượu, nở một nụ cười dịu dàng với cô.
Chắc là ảo tưởng thôi.
"Chị Tố Nhiên." Phạm Tú Vân vỗ vai cô. "Em phải về rồi. Chị say rồi, hay là chị bắt taxi về đi nhé."
"Chị không say. Chị nhìn thấy Lục Nghiêm kìa." Cô chỉ về phía người đàn ông. "Anh ấy nói muốn xây dựng một trung tâm Khoa học công nghệ lớn nhất cả nước. Những đứa trẻ trên cao nguyên hải đảo cũng có mạng để học hành, có đường xá đẹp để đến trường. Chị sẽ nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo, anh tìm kiếm nhà tài trợ, thực hiện những dự án lớn thật lớn, giúp cho người dân không phải chịu nỗi khổ thiên tai nữa..."
Tất cả đã trở thành mộng đẹp, không có cách nào thực hiện.
Đường Tố Nhiên không biết mình lên xe từ lúc nào. Cô nắm chặt miếng ngọc tín vật của hai người trong tay, giống như muốn níu giữ hơi ấm của anh.
Chỉ tiếc rằng nó rất lạnh, như mối tình đã nguội của hai người. Cũng chẳng phải, hai người là kẻ thù, không phải tình nhân.
"Cho tôi đến bệnh viện Hàng Châu." Đường Tố Nhiên lẩm bẩm, rồi thiếp đi trên xe.
Cô tỉnh lại vì cơn nóng ập đến. Điều hòa của xe ô tô vẫn phả vào mặt, nhưng cả người cô chỉ thấy nóng bức rấm rứt không chịu được. Rượu đã tan bớt, nhìn ra ngoài cửa xe, Đường Tố Nhiên có thể thấy đường xá thành phố đã lùi lại phía sau.
"Ông đưa tôi đi đâu? Đây không phải đường đến bệnh viện thành phố?"
"Tất nhiên không phải rồi." Gã lái xe cười khà khà. "Cô em xinh đẹp, có người cho anh đây một số tiền, muốn anh thỏa mãn em. Vốn anh cũng chẳng muốn, nhưng thấy em xinh đẹp như vậy, thì anh đây cũng không lỗ rồi."
"..." Đường Tố Nhiên ngồi thẳng dậy, tiêu hóa những lời hắn nói. Cô không được tỉnh táo lắm, mở cửa xe muốn nhảy ra.
"Khốn khiếp!"
Gã lái xe dừng xe lại, kéo Đường Tố Nhiên vào trong xe rồi ấn dúi đầu cô vào cửa kính. Cơn đau khiến cô khó thở, ngã gục xuống sàn xe.
"Biết điều thì ngoan ngoãn một chút. Nơi này rừng núi, chẳng ai cứu được mày đâu."
Đường Tố Nhiên nằm trên mặt sàn thở dốc. Cơn nóng bao phủ lấy người cô, cùng với hương rượu cứ thoang thoảng, khiến cô làm như thế nào cũng không lấy lại được sự tỉnh táo.
Nhưng không thể nào chết ở đây được. Cô không thể chết khi chưa biết được sự thật.
Đường Tố Nhiên xoay chuyển đầu óc, cô giả vờ gục xuống ghế bất tỉnh, nhưng lại luồn tay vào trong điện thoại, ấn cuộc gọi khẩn cấp.
"Con điếm này! Mày muốn chết hả?"
Gã lái xe lại phanh xe, rồi giẫm mạnh lên tay cô. Người ta bảo đầu ngón tay là liền với tim, giày da của hắn nghiền nát khớp xương của cô, nỗi đau đớn này không có gì miêu tả nổi. Cô nhìn chiếc điện thoại bị đá đi xa, đang kết nối, trong lòng lạnh dần. Quả nhiên, hắn ta cầm nó lên, ngắt cuộc điện thoại.
Không còn cách nào để liên lạc được nữa. Cô bất lực nhìn về phía cửa xe.
Ai có thể cứu cô?
Gã lái xe lại cầm tóc của Đường Tố Nhiên lên, ép mặt cô vào cửa kính, thô bạo đến nỗi cô cảm thấy tóc mình sắp bị dứt ra cả mảng. Cái miệng vàng khè của hắn cười khà khà: "Nếu mày không kiên nhẫn được thì tao chơi mày ngay ở đây, sau đó gửi ảnh đến nhà chồng mày. Nghe nói mày là con dâu nhà giàu nhỉ. Được dùng chung vợ với bọn nhà giàu thì còn gì bằng nữa."
"Nếu anh muốn có tiền, chồng tôi có thể cho anh." Đường Tố Nhiên biết không nên chọc giận tên bắt cóc lúc này, bèn xoa dịu. "Anh không cần làm việc phạm pháp mà có tiền. Nếu anh biết so sánh, thì rõ ràng việc này lợi và hại thế nào, không cần tôi phải nhắc."
"Rầm!" Gã lái xe lại đẩy Đường Tố Nhiên vào cửa xe. Hắn thích thú huýt sáo: "Không phải nhiều lời, hôm nay ông chơi mày chắc rồi."
Cùng lúc ấy, Lục Nghiêm đang từ quán rượu đi ra. Túi áo anh run lên, cùng lúc đem đến cho anh một dự cảm không lành.
Một cuộc gọi đến, số máy này lâu lắm rồi không xuất hiện trong nhật ký cuộc gọi của anh: "Vợ".
"Có chuyện gì vậy Lục tổng?"
Lục Nghiêm định nhấc máy thì thấy cuộc gọi đã tắt rồi. Anh trầm ngâm một lát, rồi quay sang nói: "Không có gì. Chúng ta về thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.