Chương 38: Đề nghị ly hôn
Thái Nhất
13/08/2022
Khi Cố Nam Thành trở về nhà, trời đã tối từ lâu. Thi Loan ra mở cửa, định nói chuyện Đường Tố Nhiên thì anh lại ra hiệu trước:1
- Tối rồi, đừng làm phiền mọi người ngủ.
Thi Loan nghe vậy mím môi, rón rén ra ngoài. Cô nghĩ chắc Lục Nghiêm đã nói với Cố Nam Thành, dù gì hai người cũng là anh em. Cố Nam Thành vì vậy không biết Đường Tố Nhiên đã rời khỏi rồi, cũng một phần do bà Thanh Hân không muốn anh lo lắng trên đường đi.
Anh trăng soi mờ mờ mấy bậc cầu thang tối tăm nhờ vào ô cửa hẹp. Cố Nam Thành sải bước lên trên lầu, định xem Cố Minh Triết thì bước chân lại vô thức dừng lại trước cửa phòng khách. Đây là phòng mà bà Thanh Hân sắp xếp cho Đường Tố Nhiên.
Tập tài liệu trong tay siết chặt. Cố Nam Thành tựa lưng vào tường, muốn gõ cửa phòng cô lại thôi.
Anh dự đoán sai rồi.
Có quá nhiều sự trùng hợp khiến cho anh nghĩ rằng Phạm Tú Vân với cô phải có một loại quan hệ nào đó. Nhưng kết quả xét nghiệm nhân thân đã loại bỏ khả năng này. Hai người không liên quan với nhau về mặt huyết thống.
Cố Nam Thành đứng đón trăng, lại nghĩ, mình đang làm cái quái gì vậy? Nếu như cô thật sự là chị gái của Phạm Tú Vân, chẳng có gì thay đổi cả, ngoại trừ hai người càng khó có thể đến được với nhau hơn.
Chị vợ - em rể. Em dâu - anh họ chồng. Dù chỉ có một tầng quan hệ thôi, anh và cô đã cách xa vạn dặm.
Cố Nam Thành nghĩ miên man, bỗng nhiên cười khổ. Chẳng biết từ lúc nào cô lại quan trọng với anh như thế, tình lại sâu như thế.
"Cạch." Tiếng động nhỏ xé tan màn đêm, Cố Nam Thành vừa đứng thẳng dậy thì thấy một người bước ra từ căn phòng nhỏ.
- Tại sao lại là cô? - Anh nhíu mày.
Người vừa bước ra không phải là Đường Tố Nhiên, mà là chủ nhân của căn phòng đối diện, Phạm Tú Vân.
Phạm Tú Vân chớp nhẹ mắt, trông rất có vẻ vô tội.
- Sao em không thể ở đây? À, anh tìm Tố Nhiên phải không, chị ấy đi rồi.
Trống ngực của Cố Nam Thành đánh thật mạnh. Anh túm lấy vai của Phạm Tú Vân, hỏi dồn:
- Cô ấy đi đâu? Tôi đã bảo cô ấy đợi ở nhà, cô ấy sẽ không vô cớ ra khỏi nhà.
- Làm sao em biết? - Phạm Tú Vân gạt tay anh ra. - Chị ấy đi với Nghiêm, hai người họ là "vợ chồng danh chính ngôn thuận", người nhà mình làm sao cản được?
Cô ta nhấn thật mạnh vào sáu chữ "vợ chồng danh chính ngôn thuận", nhìn Cố Nam Thành với vẻ thách thức. Anh đẩy cửa phòng khách, bật điện lên.
- Vào đi.
Phạm Tú Vân nín thở một hơi, bước vào phòng. Căn phòng khá lộn xộn, đồ chăn gối loạn lên, giống như vừa bị ai đó trút giận.
- Xem ra cô ghét cô ấy đến mức không cần giả vờ nữ, đúng chứ?
Cố Nam Thành nhíu mày, tiến lên vài bước tự tay nhặt chiếc chăn bị ném vương vất trên mặt đất lên, xếp gọn vào một góc trên giường.
Phạm Tú Vân hơi tái mặt:
- Em đâu có. Tố Nhiên với em vẫn bình thường.
- Bình thường như thế này sao? - Cố Nam Thành giơ chiếc bút ghi âm ở trong tay lên cao, nhấn nút.
"- Bà nội, Đường Tố Nhiên, cái người hại chết Trường An nhà mình đang đến nhà con. Cô ta không đổi tính, dây dưa với Lục Nghiêm, lại còn dụ dỗ Cố Minh Triết để tiếp cận chồng con. Giờ con phải làm gì đây ạ?"
Thanh âm hơi rè rè vang lên, nhưng rõ ràng có thể nghe ra giọng điệu của Phạm Tú Vân, khiến mặt cô ta trắng bệch đi. Lời nói dối bị vạch trần, cô ta nắm chặt tay, đến nỗi lòng bàn tay rớm máu.
- Nam Thành, anh nghe em nói đã.
- Không cần đâu. - Cố Nam Thành thu tay về, tránh cái va chạm của cô ta. - Cô Phạm, năm đó tôi đã nói rõ ràng chúng ta không nên kết hôn, tôi vẫn sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm.
Phạm Tú Vân lảo đảo lùi về sau, bịt tai mình:
- Anh đừng nói nữa, em không muốn nghe. Anh đừng nói nữa.
Cố Nam Thành tiến lên một bước, dồn cô ta vào góc tường:
- Cô giả mạo bệnh án bị trầm cảm để lừa bà nội tôi, khiến bà ép buộc tôi đưa cô về nhà, đưa tin sai lệch cho báo chí. Những hành động của cô rõ ràng như thế, cô nghĩ tôi mù? Nếu như không phải vì cô mang thai Tiểu Triết, thì ngạch cửa nhà họ Cố chưa chắc cô bước vào được.
Anh quay lưng bước đi, mặc kệ Phạm Tú Vân ngã quỵ xuống nền đất lạnh, nói:
- Tình cảm có cưỡng ép thì cũng chỉ được như vậy. Cô có ở đây thêm cũng chỉ tự hại mình hại người thôi. Cô là phụ nữ, cũng có tôn nghiêm, cũng cần được tự do. Tôi sẽ liên lạc với luật sư để làm thủ tục li hôn, mong cô Phạm hợp tác.
- Anh đừng có hòng. - Phạm Tú Vân đứng lên, ôm bụng cười, giống như điên mất rồi. - Anh muốn li hôn với tôi để đến với Đường Tố Nhiên sao?
Cố Nam Thành không nói. Lòng mình mình rõ nhất, nhưng anh không muốn, cũng không có ý định giải thích cho cô ta.
Phạm Tú Vân bất chợt ôm lấy eo anh, bàn tay cô ta siết chặt, dán cả người lên lưng của Cố Nam Thành.
Anh đứng như trời chồng, chỉ bỏ lại một câu nhạt nhẽo:
- Buông tay.
Phạm Tú Vân kiễng chân lên, nói nhỏ vào tai anh:
- Anh không li hôn được đâu, nhất là thành đôi với Đường Tố Nhiên càng không thể. Có tôi ở đây, cô ta sẽ không bao giờ thèm nhìn đến anh.
- Vậy sao? - Cố Nam Thành kéo mạnh tay của Phạm Tú Vân, gạt cô ta ra. - Bất kể thành hay không thành, tôi cũng sẽ li hôn với cô.
- Tối rồi, đừng làm phiền mọi người ngủ.
Thi Loan nghe vậy mím môi, rón rén ra ngoài. Cô nghĩ chắc Lục Nghiêm đã nói với Cố Nam Thành, dù gì hai người cũng là anh em. Cố Nam Thành vì vậy không biết Đường Tố Nhiên đã rời khỏi rồi, cũng một phần do bà Thanh Hân không muốn anh lo lắng trên đường đi.
Anh trăng soi mờ mờ mấy bậc cầu thang tối tăm nhờ vào ô cửa hẹp. Cố Nam Thành sải bước lên trên lầu, định xem Cố Minh Triết thì bước chân lại vô thức dừng lại trước cửa phòng khách. Đây là phòng mà bà Thanh Hân sắp xếp cho Đường Tố Nhiên.
Tập tài liệu trong tay siết chặt. Cố Nam Thành tựa lưng vào tường, muốn gõ cửa phòng cô lại thôi.
Anh dự đoán sai rồi.
Có quá nhiều sự trùng hợp khiến cho anh nghĩ rằng Phạm Tú Vân với cô phải có một loại quan hệ nào đó. Nhưng kết quả xét nghiệm nhân thân đã loại bỏ khả năng này. Hai người không liên quan với nhau về mặt huyết thống.
Cố Nam Thành đứng đón trăng, lại nghĩ, mình đang làm cái quái gì vậy? Nếu như cô thật sự là chị gái của Phạm Tú Vân, chẳng có gì thay đổi cả, ngoại trừ hai người càng khó có thể đến được với nhau hơn.
Chị vợ - em rể. Em dâu - anh họ chồng. Dù chỉ có một tầng quan hệ thôi, anh và cô đã cách xa vạn dặm.
Cố Nam Thành nghĩ miên man, bỗng nhiên cười khổ. Chẳng biết từ lúc nào cô lại quan trọng với anh như thế, tình lại sâu như thế.
"Cạch." Tiếng động nhỏ xé tan màn đêm, Cố Nam Thành vừa đứng thẳng dậy thì thấy một người bước ra từ căn phòng nhỏ.
- Tại sao lại là cô? - Anh nhíu mày.
Người vừa bước ra không phải là Đường Tố Nhiên, mà là chủ nhân của căn phòng đối diện, Phạm Tú Vân.
Phạm Tú Vân chớp nhẹ mắt, trông rất có vẻ vô tội.
- Sao em không thể ở đây? À, anh tìm Tố Nhiên phải không, chị ấy đi rồi.
Trống ngực của Cố Nam Thành đánh thật mạnh. Anh túm lấy vai của Phạm Tú Vân, hỏi dồn:
- Cô ấy đi đâu? Tôi đã bảo cô ấy đợi ở nhà, cô ấy sẽ không vô cớ ra khỏi nhà.
- Làm sao em biết? - Phạm Tú Vân gạt tay anh ra. - Chị ấy đi với Nghiêm, hai người họ là "vợ chồng danh chính ngôn thuận", người nhà mình làm sao cản được?
Cô ta nhấn thật mạnh vào sáu chữ "vợ chồng danh chính ngôn thuận", nhìn Cố Nam Thành với vẻ thách thức. Anh đẩy cửa phòng khách, bật điện lên.
- Vào đi.
Phạm Tú Vân nín thở một hơi, bước vào phòng. Căn phòng khá lộn xộn, đồ chăn gối loạn lên, giống như vừa bị ai đó trút giận.
- Xem ra cô ghét cô ấy đến mức không cần giả vờ nữ, đúng chứ?
Cố Nam Thành nhíu mày, tiến lên vài bước tự tay nhặt chiếc chăn bị ném vương vất trên mặt đất lên, xếp gọn vào một góc trên giường.
Phạm Tú Vân hơi tái mặt:
- Em đâu có. Tố Nhiên với em vẫn bình thường.
- Bình thường như thế này sao? - Cố Nam Thành giơ chiếc bút ghi âm ở trong tay lên cao, nhấn nút.
"- Bà nội, Đường Tố Nhiên, cái người hại chết Trường An nhà mình đang đến nhà con. Cô ta không đổi tính, dây dưa với Lục Nghiêm, lại còn dụ dỗ Cố Minh Triết để tiếp cận chồng con. Giờ con phải làm gì đây ạ?"
Thanh âm hơi rè rè vang lên, nhưng rõ ràng có thể nghe ra giọng điệu của Phạm Tú Vân, khiến mặt cô ta trắng bệch đi. Lời nói dối bị vạch trần, cô ta nắm chặt tay, đến nỗi lòng bàn tay rớm máu.
- Nam Thành, anh nghe em nói đã.
- Không cần đâu. - Cố Nam Thành thu tay về, tránh cái va chạm của cô ta. - Cô Phạm, năm đó tôi đã nói rõ ràng chúng ta không nên kết hôn, tôi vẫn sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm.
Phạm Tú Vân lảo đảo lùi về sau, bịt tai mình:
- Anh đừng nói nữa, em không muốn nghe. Anh đừng nói nữa.
Cố Nam Thành tiến lên một bước, dồn cô ta vào góc tường:
- Cô giả mạo bệnh án bị trầm cảm để lừa bà nội tôi, khiến bà ép buộc tôi đưa cô về nhà, đưa tin sai lệch cho báo chí. Những hành động của cô rõ ràng như thế, cô nghĩ tôi mù? Nếu như không phải vì cô mang thai Tiểu Triết, thì ngạch cửa nhà họ Cố chưa chắc cô bước vào được.
Anh quay lưng bước đi, mặc kệ Phạm Tú Vân ngã quỵ xuống nền đất lạnh, nói:
- Tình cảm có cưỡng ép thì cũng chỉ được như vậy. Cô có ở đây thêm cũng chỉ tự hại mình hại người thôi. Cô là phụ nữ, cũng có tôn nghiêm, cũng cần được tự do. Tôi sẽ liên lạc với luật sư để làm thủ tục li hôn, mong cô Phạm hợp tác.
- Anh đừng có hòng. - Phạm Tú Vân đứng lên, ôm bụng cười, giống như điên mất rồi. - Anh muốn li hôn với tôi để đến với Đường Tố Nhiên sao?
Cố Nam Thành không nói. Lòng mình mình rõ nhất, nhưng anh không muốn, cũng không có ý định giải thích cho cô ta.
Phạm Tú Vân bất chợt ôm lấy eo anh, bàn tay cô ta siết chặt, dán cả người lên lưng của Cố Nam Thành.
Anh đứng như trời chồng, chỉ bỏ lại một câu nhạt nhẽo:
- Buông tay.
Phạm Tú Vân kiễng chân lên, nói nhỏ vào tai anh:
- Anh không li hôn được đâu, nhất là thành đôi với Đường Tố Nhiên càng không thể. Có tôi ở đây, cô ta sẽ không bao giờ thèm nhìn đến anh.
- Vậy sao? - Cố Nam Thành kéo mạnh tay của Phạm Tú Vân, gạt cô ta ra. - Bất kể thành hay không thành, tôi cũng sẽ li hôn với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.