Chương 50: Dứt tình rồi mới lại sinh tình
Thái Nhất
18/08/2022
Không
Đường Tố Nhiên tỉnh lại từ cơn mê. Đồng hồ chỉ tám giờ sáng mà trong phòng vẫn tối om, có thể là do đặc trưng của vùng ôn đới vĩ độ cao. Cô không hiểu nổi, khi một ngày đông mười tám tiếng đều là đêm dài vô tận, người dân thành phố này sẽ cảm thấy như thế nào?
“Chỉ là một giấc mơ thôi.” Đường Tố Nhiên vùi mặt vào chăn, tự an ủi chính mình, nhưng nỗi đau chứng kiến sự ra đi của mọi người khi nãy vẫn âm ỉ cháy trong lồng ngực. Khi tinh thần đau đớn đến tột cùng, nó sẽ biến thành nỗi đau vật lý, giờ Đường Tố Nhiên mới thấy những lời mà Phó Thịnh Nam nói hoàn toàn đúng.
Cô siết chặt tay, vừa hay nhận ra trong lòng bàn tay là miếng ngọc bội vẫn hay đeo. Miếng ngọc này rất kỳ lạ, hè mát đông ấm, giờ nó ở trong tay cô, nóng ấm dịu dàng. Nó là hơi ấm duy nhất mà cô có trong căn phòng lạnh lẽo này.
Đường Tố Nhiên ngồi dậy, chậm rãi bước ra ban công, mở cửa. Gió lạnh lùa vào, tạo thành những tiếng “vùn vụt” nhè nhẹ, kèm với bụi tuyết thổi tung lên mặt cô ran rát. Chỗ này là tầng ba, bên dưới kia là một ngọn suối thiên nhiên đổ từ trên núi xuống.
- Nhìn vật nhớ người. Nếu như tôi đánh mất nó, phải chăng cũng sẽ quên mất anh? – Cô cầm miếng ngọc bội thì thầm, chắc biết đang muốn nói với chính mình, hay là cầu xin anh cho bản thân một đáp án.
Phải mất năm phút, Đường Tố mới chậm rãi thả tay ra. Tay cô hơi run, ngừng giữa không trung thật lâu, hơi ấm trong lòng bàn tay biến mất, thay vào vị trí đó là một nhúm tuyết lạnh. Miếng ngọc kia rơi xuống, chìm vào giữa nền tuyết mềm, ngay lập tức bị một đợt tuyết mới phủ lấp.
Cô nhắm mắt lại, không biết trên mặt đã đầy lệ từ bao giờ.
- Thôi đi, quên đi.
Hội hoa ở ngoại thành thành phố Viên rất tấp nập. Khách tứ phương đều đến, một phần nguyên nhân là để ngắm những loài hoa đặc trưng xứ Âu chỉ nở trong mùa đông, phần khác là để tham gia lễ hội âm nhạc đường phố.
Nước Áo là một trong những đất nước yêu âm nhạc, chẳng thế mà những nhà soạn nhạc nổi tiếng nhất thế giới đều sinh ra ở nơi đây.
Trần Ngọc Mai kéo Đường Tố Nhiên vào một sạp hàng, mua hai chiếc bánh ngọt nổi tiếng của địa phương.
- Cậu định quay lại với Lục Nghiêm thật à?
Đường Tố Nhiên đang cắn dở miếng bánh, bỗng ngừng lại.
- Sao cậu lại hỏi vậy?
- Mình với cậu làm bạn mấy chục năm rồi đó, Tố Nhiên. - Trần Ngọc Mai ôm hai tay của cô. - Mình biết cậu không còn yêu anh ấy nữa rồi.
Đường Tố Nhiên chớp mắt, mí mắt cô có một bông tuyết trắng xóa đỗ lại, ánh nhìn còn thê lương hơn cả cơn mưa đông cuối mùa.
- Tớ biểu hiện rõ như vậy à?
Trần Ngọc Mai gật đầu:
- Cậu là người bản lĩnh, nhưng với vấn đề tình cảm lại yếu ớt quá. Năm đó Lục Nghiêm không hề tin cậu, có lẽ tình yêu giữa cậu và anh ấy đã nhạt bớt từ lúc đó rồi. Mình không nghĩ được lý do tại sao cậu lại quay lại với anh ấy, làm theo trái tim cậu mách bảo không được sao?
Đường Tố Nhiên thở dài, uống một ngụm trà nóng:
- Coi như để dày vò nhau đi. Mười năm trước mình yêu anh ấy được, thì có lẽ… thì có lẽ… mười năm sau cũng vậy.
Cô nói một câu mà có lẽ chính mình cũng không tin.
Trần Ngọc Mai còn muốn nói gì đó, nhưng Đường Tố Nhiên giơ tay cắt ngang:
- Được rồi, hôm nay mình chỉnh muốn có một ngày thoải mái tâm trạng thôi, mấy chuyện kia để nói sau đi.
Hai người dạo chơi đến sáu giờ tối, hôm nay lạnh hơn mọi hôm, hơn nữa còn có thông báo sắp có mưa. Đường Tố Nhiên mua vài hộp bánh, đang định về nhà thì có điện thoại gọi đến.
Là Cố Nam Thành.
Cô nhíu mày lại thật chặt, vội tắt máy rồi nhắn một tin gửi đi: "Tôi đang chuẩn bị về rồi, mọi người không phải lo đâu."
Nhưng tin nhắn gửi đi mới được một lúc, lại có cuộc gọi đến. Không đừng được, cô đành phải nhấc máy.
- Có chuyện gì vậy, tôi đang về rồi.
- Cô là người thân của chủ nhân số máy này phải không ạ?
Đường Tố Nhiên giật mình khi nghe thấy một câu bằng tiếng Anh. Giấc mơ đêm qua quấn lấy cô, thít chặt.
- Tôi là bạn của anh ấy, anh ấy có chuyện gì vậy ạ?
- Chúng tôi là nhân viên quán rượu trên đỉnh núi, chỗ các cô trọ đó. Bạn cô uống say bất tỉnh rồi, mà chúng tôi lại sắp đóng cửa, cô xem.
Hóa ra chỉ là say rượu mà thôi, Đường Tố Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thắc mắc trong lòng. Cô chưa từng thấy Cố Nam Thành uống rượu bao giờ, nhưng theo tính cách của anh, khi đang ở nước ngoài làm việc, chắc sẽ không tùy hứng đến nỗi uống rượu say không biết nể nang gì.
- Được rồi. - Cô tạm gác thắc mắc này qua một bên. - Phiền anh để ý anh ấy giúp tôi, khoảng mười lăm phút nữa tôi sẽ đến nơi nhé.
Anh nhân viên kia gật gù đồng ý đợi thêm hai mươi phút. Sau khi cúp máy, Đường Tố Nhiên nói với Trần Ngọc Mai:
- Nhanh, mình đưa cậu về, rồi đi đón Cố Nam Thành nữa. Một lát nữa cậu chuyện lời cho Nghiêm giúp mình nhé.
Trần Ngọc Mai hé miệng:
- Đáng ra cậu phải gọi anh ấy là anh, chứ không phải gọi cả họ cả tên.
Đường Tố Nhiên khựng lại, nhấc bàn chân thôi cũng cảm thấy rất khó nhọc. Cô quay lại nhìn bạn mình:
- Ngọc Mai, chuyện của mình là chuyện của mình.
Trần Ngọc Mai tái mặt lại, có lẽ không ngờ rằng Đường Tố Nhiên sẽ phũ phàng như vậy. Còn Đường Tố Nhiên nói xong, cũng không hiểu mình bị bệnh gì, tự nhiên lại nặng lời với người bạn cùng lớn lên từ nhỏ như vậy.
- Nếu như cậu vội thì mình bắt taxi về. Cậu đi trước đi. - Trần Ngọc Mai nói.
Đường Tố Nhiên cũng chẳng dài dòng. Cô nhắc nhở bạn mình "cẩn thận", sau đó đến thẳng bến đỗ xe, lái xe đi.
Để đến được quán rượu trên núi, có hai con đường, một là đi theo đường đến biệt thự nhà họ Ngọc, hai là đi đường tắt. Đường Tố Nhiên nhẩm tính thời gian, vẫn quyết định đi đường tắt.
Xe leo núi vào ngày có tuyết rơi cực kỳ khó khăn. May mà Đường Tố Nhiên ở Áo bốn năm năm trời, địa hình quen thuộc, tay lái cũng vững vàng.
Khi cô đến được quán rượu kia, Trần Ngọc Mai cũng đã đến dưới tượng nữ thần.
- Ngọc Thanh đâu anh? - Trần Ngọc Mai giúp Lục Nghiêm quàng dây trang trí lên bức tượng.
Lục Nghiêm quay lại, tưởng Đường Tố Nhiên đã về, bèn nhìn quanh quất, nhưng không thấy ai thì thất vọng ra mặt.
- Cô ấy ở lại trường, sao Tố Nhiên không tới đây mà em lại đến?
Trần Ngọc Mai vuốt mũi, thỏ thẻ nói:
- Cậu ấy đang đi trên đường thì anh Nam Thành gọi, không biết có việc gì. Cậu ấy đi luôn rồi. Truyện Nữ Phụ
Hơi thở của Lục Nghiêm như đông cứng lại.
- Cố Nam Thành? Sao anh ấy lại gọi Tố Nhiên? Em có biết hai người họ đi đâu không?
Anh vừa nói vừa gọi điện thoại cho Đường Tố Nhiên, nhưng máy chỉ báo không có tín hiệu, có thể ở ngoài vùng phủ sóng.
Sắc mặt của Lục Nghiêm càng ngày càng đen.
Trần Ngọc Mai vội nói:
- Cậu ấy cũng không nói rõ với em. Nhưng mà có thể là hai người họ sẽ cùng về với nhau nhanh thôi, anh đừng giận. Cậu ấy không phải là muốn thất hứa với anh đâu, nhưng anh Nam Thành cũng quan trọng, anh ấy…
- Câm miệng. - Lục Nghiêm bắn ánh mắt giận dữ về phía Trần Ngọc Mai, quát lớn.
Đường Tố Nhiên tỉnh lại từ cơn mê. Đồng hồ chỉ tám giờ sáng mà trong phòng vẫn tối om, có thể là do đặc trưng của vùng ôn đới vĩ độ cao. Cô không hiểu nổi, khi một ngày đông mười tám tiếng đều là đêm dài vô tận, người dân thành phố này sẽ cảm thấy như thế nào?
“Chỉ là một giấc mơ thôi.” Đường Tố Nhiên vùi mặt vào chăn, tự an ủi chính mình, nhưng nỗi đau chứng kiến sự ra đi của mọi người khi nãy vẫn âm ỉ cháy trong lồng ngực. Khi tinh thần đau đớn đến tột cùng, nó sẽ biến thành nỗi đau vật lý, giờ Đường Tố Nhiên mới thấy những lời mà Phó Thịnh Nam nói hoàn toàn đúng.
Cô siết chặt tay, vừa hay nhận ra trong lòng bàn tay là miếng ngọc bội vẫn hay đeo. Miếng ngọc này rất kỳ lạ, hè mát đông ấm, giờ nó ở trong tay cô, nóng ấm dịu dàng. Nó là hơi ấm duy nhất mà cô có trong căn phòng lạnh lẽo này.
Đường Tố Nhiên ngồi dậy, chậm rãi bước ra ban công, mở cửa. Gió lạnh lùa vào, tạo thành những tiếng “vùn vụt” nhè nhẹ, kèm với bụi tuyết thổi tung lên mặt cô ran rát. Chỗ này là tầng ba, bên dưới kia là một ngọn suối thiên nhiên đổ từ trên núi xuống.
- Nhìn vật nhớ người. Nếu như tôi đánh mất nó, phải chăng cũng sẽ quên mất anh? – Cô cầm miếng ngọc bội thì thầm, chắc biết đang muốn nói với chính mình, hay là cầu xin anh cho bản thân một đáp án.
Phải mất năm phút, Đường Tố mới chậm rãi thả tay ra. Tay cô hơi run, ngừng giữa không trung thật lâu, hơi ấm trong lòng bàn tay biến mất, thay vào vị trí đó là một nhúm tuyết lạnh. Miếng ngọc kia rơi xuống, chìm vào giữa nền tuyết mềm, ngay lập tức bị một đợt tuyết mới phủ lấp.
Cô nhắm mắt lại, không biết trên mặt đã đầy lệ từ bao giờ.
- Thôi đi, quên đi.
Hội hoa ở ngoại thành thành phố Viên rất tấp nập. Khách tứ phương đều đến, một phần nguyên nhân là để ngắm những loài hoa đặc trưng xứ Âu chỉ nở trong mùa đông, phần khác là để tham gia lễ hội âm nhạc đường phố.
Nước Áo là một trong những đất nước yêu âm nhạc, chẳng thế mà những nhà soạn nhạc nổi tiếng nhất thế giới đều sinh ra ở nơi đây.
Trần Ngọc Mai kéo Đường Tố Nhiên vào một sạp hàng, mua hai chiếc bánh ngọt nổi tiếng của địa phương.
- Cậu định quay lại với Lục Nghiêm thật à?
Đường Tố Nhiên đang cắn dở miếng bánh, bỗng ngừng lại.
- Sao cậu lại hỏi vậy?
- Mình với cậu làm bạn mấy chục năm rồi đó, Tố Nhiên. - Trần Ngọc Mai ôm hai tay của cô. - Mình biết cậu không còn yêu anh ấy nữa rồi.
Đường Tố Nhiên chớp mắt, mí mắt cô có một bông tuyết trắng xóa đỗ lại, ánh nhìn còn thê lương hơn cả cơn mưa đông cuối mùa.
- Tớ biểu hiện rõ như vậy à?
Trần Ngọc Mai gật đầu:
- Cậu là người bản lĩnh, nhưng với vấn đề tình cảm lại yếu ớt quá. Năm đó Lục Nghiêm không hề tin cậu, có lẽ tình yêu giữa cậu và anh ấy đã nhạt bớt từ lúc đó rồi. Mình không nghĩ được lý do tại sao cậu lại quay lại với anh ấy, làm theo trái tim cậu mách bảo không được sao?
Đường Tố Nhiên thở dài, uống một ngụm trà nóng:
- Coi như để dày vò nhau đi. Mười năm trước mình yêu anh ấy được, thì có lẽ… thì có lẽ… mười năm sau cũng vậy.
Cô nói một câu mà có lẽ chính mình cũng không tin.
Trần Ngọc Mai còn muốn nói gì đó, nhưng Đường Tố Nhiên giơ tay cắt ngang:
- Được rồi, hôm nay mình chỉnh muốn có một ngày thoải mái tâm trạng thôi, mấy chuyện kia để nói sau đi.
Hai người dạo chơi đến sáu giờ tối, hôm nay lạnh hơn mọi hôm, hơn nữa còn có thông báo sắp có mưa. Đường Tố Nhiên mua vài hộp bánh, đang định về nhà thì có điện thoại gọi đến.
Là Cố Nam Thành.
Cô nhíu mày lại thật chặt, vội tắt máy rồi nhắn một tin gửi đi: "Tôi đang chuẩn bị về rồi, mọi người không phải lo đâu."
Nhưng tin nhắn gửi đi mới được một lúc, lại có cuộc gọi đến. Không đừng được, cô đành phải nhấc máy.
- Có chuyện gì vậy, tôi đang về rồi.
- Cô là người thân của chủ nhân số máy này phải không ạ?
Đường Tố Nhiên giật mình khi nghe thấy một câu bằng tiếng Anh. Giấc mơ đêm qua quấn lấy cô, thít chặt.
- Tôi là bạn của anh ấy, anh ấy có chuyện gì vậy ạ?
- Chúng tôi là nhân viên quán rượu trên đỉnh núi, chỗ các cô trọ đó. Bạn cô uống say bất tỉnh rồi, mà chúng tôi lại sắp đóng cửa, cô xem.
Hóa ra chỉ là say rượu mà thôi, Đường Tố Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thắc mắc trong lòng. Cô chưa từng thấy Cố Nam Thành uống rượu bao giờ, nhưng theo tính cách của anh, khi đang ở nước ngoài làm việc, chắc sẽ không tùy hứng đến nỗi uống rượu say không biết nể nang gì.
- Được rồi. - Cô tạm gác thắc mắc này qua một bên. - Phiền anh để ý anh ấy giúp tôi, khoảng mười lăm phút nữa tôi sẽ đến nơi nhé.
Anh nhân viên kia gật gù đồng ý đợi thêm hai mươi phút. Sau khi cúp máy, Đường Tố Nhiên nói với Trần Ngọc Mai:
- Nhanh, mình đưa cậu về, rồi đi đón Cố Nam Thành nữa. Một lát nữa cậu chuyện lời cho Nghiêm giúp mình nhé.
Trần Ngọc Mai hé miệng:
- Đáng ra cậu phải gọi anh ấy là anh, chứ không phải gọi cả họ cả tên.
Đường Tố Nhiên khựng lại, nhấc bàn chân thôi cũng cảm thấy rất khó nhọc. Cô quay lại nhìn bạn mình:
- Ngọc Mai, chuyện của mình là chuyện của mình.
Trần Ngọc Mai tái mặt lại, có lẽ không ngờ rằng Đường Tố Nhiên sẽ phũ phàng như vậy. Còn Đường Tố Nhiên nói xong, cũng không hiểu mình bị bệnh gì, tự nhiên lại nặng lời với người bạn cùng lớn lên từ nhỏ như vậy.
- Nếu như cậu vội thì mình bắt taxi về. Cậu đi trước đi. - Trần Ngọc Mai nói.
Đường Tố Nhiên cũng chẳng dài dòng. Cô nhắc nhở bạn mình "cẩn thận", sau đó đến thẳng bến đỗ xe, lái xe đi.
Để đến được quán rượu trên núi, có hai con đường, một là đi theo đường đến biệt thự nhà họ Ngọc, hai là đi đường tắt. Đường Tố Nhiên nhẩm tính thời gian, vẫn quyết định đi đường tắt.
Xe leo núi vào ngày có tuyết rơi cực kỳ khó khăn. May mà Đường Tố Nhiên ở Áo bốn năm năm trời, địa hình quen thuộc, tay lái cũng vững vàng.
Khi cô đến được quán rượu kia, Trần Ngọc Mai cũng đã đến dưới tượng nữ thần.
- Ngọc Thanh đâu anh? - Trần Ngọc Mai giúp Lục Nghiêm quàng dây trang trí lên bức tượng.
Lục Nghiêm quay lại, tưởng Đường Tố Nhiên đã về, bèn nhìn quanh quất, nhưng không thấy ai thì thất vọng ra mặt.
- Cô ấy ở lại trường, sao Tố Nhiên không tới đây mà em lại đến?
Trần Ngọc Mai vuốt mũi, thỏ thẻ nói:
- Cậu ấy đang đi trên đường thì anh Nam Thành gọi, không biết có việc gì. Cậu ấy đi luôn rồi. Truyện Nữ Phụ
Hơi thở của Lục Nghiêm như đông cứng lại.
- Cố Nam Thành? Sao anh ấy lại gọi Tố Nhiên? Em có biết hai người họ đi đâu không?
Anh vừa nói vừa gọi điện thoại cho Đường Tố Nhiên, nhưng máy chỉ báo không có tín hiệu, có thể ở ngoài vùng phủ sóng.
Sắc mặt của Lục Nghiêm càng ngày càng đen.
Trần Ngọc Mai vội nói:
- Cậu ấy cũng không nói rõ với em. Nhưng mà có thể là hai người họ sẽ cùng về với nhau nhanh thôi, anh đừng giận. Cậu ấy không phải là muốn thất hứa với anh đâu, nhưng anh Nam Thành cũng quan trọng, anh ấy…
- Câm miệng. - Lục Nghiêm bắn ánh mắt giận dữ về phía Trần Ngọc Mai, quát lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.