Chương 21: Tìm Cố Minh Triết
Thái Nhất
06/08/2022
"Anh nói gì? Anh đi tìm thằng bé ở những đâu rồi?" Đường Tố Nhiên bật dậy, hỏi dồn dập.
Ba tiếng, một đứa trẻ có thể đi đâu suốt ba tiếng đồng hồ được đây? Phải biết rằng ở thành phố sôi động này, tệ nạn xã hội không bao giờ thiếu, chỉ cần bước ra ngoài là bao nhiêu cạm bẫy.
Thằng bé mới có bao nhiêu tuổi?
Cố Nam Thành ở đầu dây bên kìa hình như đang khởi động ô tô: "Tôi kiểm tra những cung đường từ nhà đi, bán kính 3 ki - lô - mét, những nơi thằng bé hay đến rồi."
"..." Đường Tố Nhiên càng thêm tuyệt vọng. Cô tông cửa ra khỏi nhà, dặn dò cô hàng xóm: "Dì ơi, dì giúp con trông nhà một chút ạ. Nếu có đứa trẻ nào tầm 5 tuổi đến đây tìm, dì gọi con với nhé."
Người hàng xóm chưa hiểu gì chỉ gật gật, cô phải nhắc một lần nữa, bà mới khẳng định chắc nịch là sẽ để ý giúp.
"Con mượn xe của dì luôn được không ạ?"
"Được! Con cứ đi đi. Tìm được thằng bé thì nhớ gọi về báo một câu bình an.". ngôn tình sủng
Đường Tố Nhiên cảm tạ người hàng xóm rồi lái xe ra khỏi cổng. Cô hít sâu một hơi, tay phải đè lấy tay trái đang run cầm cập ở trên vô lăng.
"Bình tĩnh. Bình tĩnh nào." Cô cắn môi, ngăn cho bản thân mình không được hoảng loạn.
Sau vụ tai nạn đó, Đường Tố Nhiên bị ám ảnh với xe. Giờ tự mình lái xe, cô mới biết quá khứ của mình như một tấm màn đen to lớn, nuốt chửng tất cả những gì cô yêu thương, những gì cô có và những gì cô hi vọng.
"Tố Nhiên. Cô sao rồi?"
"Tôi đây. Giờ tôi sẽ lái xe quanh nhà tôi xem sao." Đường Tố Nhiên kết nối điện thoại với loa trên xe, đáp lại câu hỏi của Cố Nam Thành. Sự xuất hiện của anh làm cô bình tâm lạ kỳ.
"Cảm ơn cô." Anh đáp
"Tìm được thằng bé thì nói."
Nhưng giờ cô có thể tìm thằng bé ở đâu được?
Đường Tố Nhiên quay vô lăng, rẽ vào đường quốc lộ. Con đường này có sáu làn, gần như hàng trăm nghìn người đang lưu thông trên này. Tan tầm trời dần tối, cứ như thế này sẽ không tìm được thằng bé mất.
Phải làm sao? Phải làm sao đây? Cô dừng lại ở một ngã tư đèn đỏ, rồi gục đầu vào vô lăng khóc nấc lên. Năm đó cô chẳng bảo vệ được con trai của mình. Hiện giờ, Minh Triết vì đi tìm cô mà gặp nguy hiểm.
Không được, phải có cách nào tìm được nó.
Điện thoại reo lên một tiếng, Đường Tố Nhiên chợt thấy tin nhắn hình ảnh được gửi đến. Cố Nam Thành đã gửi ảnh của Cố Minh Triết trên camera được trích xuất. Thằng bé mặc một bộ quần áo màu xanh, men theo đường Hoàng Hoa hướng về phía Đông Nam thành phố. Mà cô lại đang ở phía Bắc thành phố.
Bỗng nhiên, cô kinh ngạc reo lên: "Thằng bé mang theo quà của tôi?"
"Đúng vậy." Cố Nam Thành hình như vừa mới xuống xe. "Có chuyện gì không?"
Đường Tố Nhiên nhìn vào bức ảnh, Cố Minh Triết đang cầm một chiếc máy bay điều khiển từ xa, là món quà mà cô đã mua cho nó vào mấy ngày trước. Có lẽ quả thật cậu bé đang muốn tìm cô.
Đường Tố Nhiên lái xe vào một ngõ nhỏ để đỗ, rồi nói nhanh qua điện thoại: "Đây là máy điều khiển từ xa loại mới nhất. Bên trong nó có một bộ máy định vị GPS. Anh lấy hộp của nó, tải phần mềm ghi trên đó rồi nhập mã số máy, mật khẩu trên hộp. Nhanh lên, không còn thời gian nữa đâu."
Trời càng tối càng khó tìm kiếm, chưa biết chừng thẳng bé đang đói lả lúc nào, tất nhiên, nếu là cậu bé bị lạc. Nhưng trường hợp xấu hơn...
Cô nhìn về phía hàng nghìn chiếc xe tuôn ra từ các ngả đường. Khi trời tối, bọn chúng có thể thoát khỏi thành phố. Cho đến giờ Cố Nam Thành vẫn chưa nhận được cuộc điện thoại đòi tiền chuộc nào, nghĩa là nếu có kẻ bắt cóc, bọn chúng sẽ không cần tiền.
Chúng sẽ mang Cố Minh Triết ra khỏi thành
phố này.
"Cô đợi một chút. Tôi sẽ nói với người nhà."
Cùng lúc ấy, ở nhà Cố Nam Thành, mọi người lại một lần nữa rơi vào hoảng loạn.
"Cảnh sát nói gì hả cháu?" Bà Thanh Hân túm cổ Lục Nghiêm, hỏi dồn.
"Họ nói họ sẽ cố gắng hết sức để tìm ra thằng bé."
"Cố gắng hết sức? Bọn họ đang làm cái quái gì vậy? Đời nào của nhà họ Cố cũng ở trên chiến trường bảo vệ đất nước này, giờ họ đang làm cái gì vậy?" Bà Thanh Hân bực tức muốn xông ra ngoài, nhưng bị cản lại.
"Họ đã cố gắng hết sức rồi thím. Mọi người không ai mong muốn cả. Bên cảnh sát nhắn tin cho con, nói rằng thấy một chiếc xe bắt Tiểu Triết đi. Nhưng bọn chúng đã đổi xe, chưa truy dấu được dấu vết."
"Cái gì?" Bà Thanh Hân như muốn ngất đi.
"Họ nói cần có người trực điện thoại. Nếu bọn bắt cóc liên lạc thì phải nói với họ ngay."
Vừa mới dứt lời, điện thoại trong nhà họ Cố vang lên. Bà Thanh Hân chạy vội đến.
"Các cậu muốn gì nói đi? Trả thằng bé cho tôi, tôi sẽ đáp ứng mọi điều kiện của các người."
"Mẹ giúp con một chuyện đi."
"Nam Thành?" Bên kia đầu dây là giọng của Cố Nam Thành.
Anh đáp: "Vâng, trong phòng của Tiểu Triết có một cái hộp máy bay đồ chơi. Mẹ nói Nghiêm lên phòng nó, làm theo hướng dẫn để bật chức năng định vị, có lẽ có thể tìm được thằng bé."
Ba tiếng, một đứa trẻ có thể đi đâu suốt ba tiếng đồng hồ được đây? Phải biết rằng ở thành phố sôi động này, tệ nạn xã hội không bao giờ thiếu, chỉ cần bước ra ngoài là bao nhiêu cạm bẫy.
Thằng bé mới có bao nhiêu tuổi?
Cố Nam Thành ở đầu dây bên kìa hình như đang khởi động ô tô: "Tôi kiểm tra những cung đường từ nhà đi, bán kính 3 ki - lô - mét, những nơi thằng bé hay đến rồi."
"..." Đường Tố Nhiên càng thêm tuyệt vọng. Cô tông cửa ra khỏi nhà, dặn dò cô hàng xóm: "Dì ơi, dì giúp con trông nhà một chút ạ. Nếu có đứa trẻ nào tầm 5 tuổi đến đây tìm, dì gọi con với nhé."
Người hàng xóm chưa hiểu gì chỉ gật gật, cô phải nhắc một lần nữa, bà mới khẳng định chắc nịch là sẽ để ý giúp.
"Con mượn xe của dì luôn được không ạ?"
"Được! Con cứ đi đi. Tìm được thằng bé thì nhớ gọi về báo một câu bình an.". ngôn tình sủng
Đường Tố Nhiên cảm tạ người hàng xóm rồi lái xe ra khỏi cổng. Cô hít sâu một hơi, tay phải đè lấy tay trái đang run cầm cập ở trên vô lăng.
"Bình tĩnh. Bình tĩnh nào." Cô cắn môi, ngăn cho bản thân mình không được hoảng loạn.
Sau vụ tai nạn đó, Đường Tố Nhiên bị ám ảnh với xe. Giờ tự mình lái xe, cô mới biết quá khứ của mình như một tấm màn đen to lớn, nuốt chửng tất cả những gì cô yêu thương, những gì cô có và những gì cô hi vọng.
"Tố Nhiên. Cô sao rồi?"
"Tôi đây. Giờ tôi sẽ lái xe quanh nhà tôi xem sao." Đường Tố Nhiên kết nối điện thoại với loa trên xe, đáp lại câu hỏi của Cố Nam Thành. Sự xuất hiện của anh làm cô bình tâm lạ kỳ.
"Cảm ơn cô." Anh đáp
"Tìm được thằng bé thì nói."
Nhưng giờ cô có thể tìm thằng bé ở đâu được?
Đường Tố Nhiên quay vô lăng, rẽ vào đường quốc lộ. Con đường này có sáu làn, gần như hàng trăm nghìn người đang lưu thông trên này. Tan tầm trời dần tối, cứ như thế này sẽ không tìm được thằng bé mất.
Phải làm sao? Phải làm sao đây? Cô dừng lại ở một ngã tư đèn đỏ, rồi gục đầu vào vô lăng khóc nấc lên. Năm đó cô chẳng bảo vệ được con trai của mình. Hiện giờ, Minh Triết vì đi tìm cô mà gặp nguy hiểm.
Không được, phải có cách nào tìm được nó.
Điện thoại reo lên một tiếng, Đường Tố Nhiên chợt thấy tin nhắn hình ảnh được gửi đến. Cố Nam Thành đã gửi ảnh của Cố Minh Triết trên camera được trích xuất. Thằng bé mặc một bộ quần áo màu xanh, men theo đường Hoàng Hoa hướng về phía Đông Nam thành phố. Mà cô lại đang ở phía Bắc thành phố.
Bỗng nhiên, cô kinh ngạc reo lên: "Thằng bé mang theo quà của tôi?"
"Đúng vậy." Cố Nam Thành hình như vừa mới xuống xe. "Có chuyện gì không?"
Đường Tố Nhiên nhìn vào bức ảnh, Cố Minh Triết đang cầm một chiếc máy bay điều khiển từ xa, là món quà mà cô đã mua cho nó vào mấy ngày trước. Có lẽ quả thật cậu bé đang muốn tìm cô.
Đường Tố Nhiên lái xe vào một ngõ nhỏ để đỗ, rồi nói nhanh qua điện thoại: "Đây là máy điều khiển từ xa loại mới nhất. Bên trong nó có một bộ máy định vị GPS. Anh lấy hộp của nó, tải phần mềm ghi trên đó rồi nhập mã số máy, mật khẩu trên hộp. Nhanh lên, không còn thời gian nữa đâu."
Trời càng tối càng khó tìm kiếm, chưa biết chừng thẳng bé đang đói lả lúc nào, tất nhiên, nếu là cậu bé bị lạc. Nhưng trường hợp xấu hơn...
Cô nhìn về phía hàng nghìn chiếc xe tuôn ra từ các ngả đường. Khi trời tối, bọn chúng có thể thoát khỏi thành phố. Cho đến giờ Cố Nam Thành vẫn chưa nhận được cuộc điện thoại đòi tiền chuộc nào, nghĩa là nếu có kẻ bắt cóc, bọn chúng sẽ không cần tiền.
Chúng sẽ mang Cố Minh Triết ra khỏi thành
phố này.
"Cô đợi một chút. Tôi sẽ nói với người nhà."
Cùng lúc ấy, ở nhà Cố Nam Thành, mọi người lại một lần nữa rơi vào hoảng loạn.
"Cảnh sát nói gì hả cháu?" Bà Thanh Hân túm cổ Lục Nghiêm, hỏi dồn.
"Họ nói họ sẽ cố gắng hết sức để tìm ra thằng bé."
"Cố gắng hết sức? Bọn họ đang làm cái quái gì vậy? Đời nào của nhà họ Cố cũng ở trên chiến trường bảo vệ đất nước này, giờ họ đang làm cái gì vậy?" Bà Thanh Hân bực tức muốn xông ra ngoài, nhưng bị cản lại.
"Họ đã cố gắng hết sức rồi thím. Mọi người không ai mong muốn cả. Bên cảnh sát nhắn tin cho con, nói rằng thấy một chiếc xe bắt Tiểu Triết đi. Nhưng bọn chúng đã đổi xe, chưa truy dấu được dấu vết."
"Cái gì?" Bà Thanh Hân như muốn ngất đi.
"Họ nói cần có người trực điện thoại. Nếu bọn bắt cóc liên lạc thì phải nói với họ ngay."
Vừa mới dứt lời, điện thoại trong nhà họ Cố vang lên. Bà Thanh Hân chạy vội đến.
"Các cậu muốn gì nói đi? Trả thằng bé cho tôi, tôi sẽ đáp ứng mọi điều kiện của các người."
"Mẹ giúp con một chuyện đi."
"Nam Thành?" Bên kia đầu dây là giọng của Cố Nam Thành.
Anh đáp: "Vâng, trong phòng của Tiểu Triết có một cái hộp máy bay đồ chơi. Mẹ nói Nghiêm lên phòng nó, làm theo hướng dẫn để bật chức năng định vị, có lẽ có thể tìm được thằng bé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.