Chương 64: Chạm mặt
Tạ Lan
16/03/2024
Trong lúc cô ngất đi vì mất sức, anh đã cho người vào tận phòng để khám tổng quát. Phát hiện bất ngờ chính là Thiên Kha Nguyệt mắc hội chứng mù mặt, những người không có kí ức khiến cô khắc cốt ghi tâm thì sẽ chẳng thể nhớ nổi.
Chẳng trách, Ly Mộc Quyên được cô cứu mạng lại không thể nhớ được. Cũng vì lẽ này mà Vi Mộng Ly được nước lấn tới, nhân lúc cô để lộ ra sơ hở liền chen chân vào ghi công.
“ Lát nữa theo tôi tới bệnh viện. “
Cô nheo mắt nhìn hắn, lòng thầm nghĩ Hán Lập Thành đang ủ mưu tính kế gì, đột nhiên lại tốt bụng rồi còn cái cách xưng hô nực cười như thể cô là người yêu hắn vậy.
“ Tôi vẫn khỏe, anh không cần phải bày vẽ ra làm gì. “
“ Nhìn mấy vết bầm trên người em xem? Còn nói là vẫn khỏe, tôi là đang lo cho em đấy, nghe lời đi. “
“ Không đi! “
Một tay bế cô lên bước nhanh vào phòng tắm, hành động bất ngờ khiến cô không xoay sở kịp. Chiếc áo bị hắn nắm giữ còn một chút nữa là đã bị lột ra thì bị cô giữ chặt lại.
“ Làm gì vậy??? “
Vòi nước xối xả chạy men theo khắp người, làn nước ấm vừa đủ khiến toàn thân mềm nhũn. Sau một hồi gào thét đuổi hắn ra bên ngoài hắn mới chịu đi.
Ngâm mình trong bồn nước ấm nóng quả là cảm giác thư giãn.
Ngồi mất một lúc cô mới ngớ ra, bản thân không có quần áo để thay. Quấn tạm chiếc khăn lớn lên người. Đầu nhỏ lấp ló bên ngoài cửa để chắc rằng không có ai trong phòng.
Cô lục tung tủ đồ của hắn cũng không có nổi một bộ đồ dành cho nữ.
“ Cái gì thế này, tên đểu cáng đang đùa mình đấy à? “
Không biết nhờ ai giúp đỡ, cô trùm khăn quanh đầu che hết mặt, rón rén đi khắp nhà để tìm An Chi Hạ.
Vi Mộng Ly vừa bước ra hành lang thì va phải Thiên Kha Nguyệt. Hai người bốn con mắt nhìn nhau trong hồi lâu. Cô muốn bỏ chạy thì bị cô ta gọi lại.
Biết không còn đường lui, cô đành quay lại đối diện trực tiếp. Lần đầu tiên hai người có gương mặt giống hệt nhau chạm mặt. Vừa nhìn liền biết, trước mắt là chính là Vi Mộng Ly người tình Hán Lập Thành yêu sâu đậm đến người làm mới chuyển đến cũng biết.
Dù bị che kín mặt cũng bị cô ta phát hiện ra.
“ Thiên Kha Nguyệt? “
Tất cả là tại Hán Lập Thành, nếu hắn ta không nổi điên lên tự dưng vứt cô vào bồn tắm không có nổi một bộ đồ mới để thay thì cũng sẽ không ra nông nỗi này.
Cả tủ đồ của hắn trống không, đừng nói là đồ của phụ nữ, ngay cả đồ của hắn còn chẳng có. Rõ ràng là muốn chơi cô một vố đây mà.
“ Cô là người đã bên Hán Lập Thành trong suốt thời gian qua đúng không!? “
Vừa nhìn đã kích động tiến đến nắm tay cô, khuôn mặt rạng rỡ như một đóa hoa sen trắng tinh khiết vừa nhìn đã muốn động lòng.
Thế cơ mà cô lại là người xen ngang cướp đi quãng thời gian riêng tư của cặp đôi hoàn hảo này. Phải mau chóng rời khỏi đây trước khi bị tên điên kia phát hiện.
Thiên Kha Nguyệt cười lấy lệ, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Vi Mộng Ly. Cô mạnh dạn hỏi mượn một bộ đồ để mặc. Vừa nghe thấy câu hỏi mượn, khuôn miệng đang cười cũng trở nên cứng nhắc.
Thế nhưng cô ta vẫn hoan hỉ dẫn cô xuống phòng mình. Căn phòng xa hoa rộng lớn, nơi mà bao đồ quý hiếm chưng cất tưởng chừng như không bao giờ được chạm đến.
Món đồ quý giá lấp lánh bày biện khắp nơi, đến cả tủ đồ cũng nhiều vô kể.
Chẳng trách, Ly Mộc Quyên được cô cứu mạng lại không thể nhớ được. Cũng vì lẽ này mà Vi Mộng Ly được nước lấn tới, nhân lúc cô để lộ ra sơ hở liền chen chân vào ghi công.
“ Lát nữa theo tôi tới bệnh viện. “
Cô nheo mắt nhìn hắn, lòng thầm nghĩ Hán Lập Thành đang ủ mưu tính kế gì, đột nhiên lại tốt bụng rồi còn cái cách xưng hô nực cười như thể cô là người yêu hắn vậy.
“ Tôi vẫn khỏe, anh không cần phải bày vẽ ra làm gì. “
“ Nhìn mấy vết bầm trên người em xem? Còn nói là vẫn khỏe, tôi là đang lo cho em đấy, nghe lời đi. “
“ Không đi! “
Một tay bế cô lên bước nhanh vào phòng tắm, hành động bất ngờ khiến cô không xoay sở kịp. Chiếc áo bị hắn nắm giữ còn một chút nữa là đã bị lột ra thì bị cô giữ chặt lại.
“ Làm gì vậy??? “
Vòi nước xối xả chạy men theo khắp người, làn nước ấm vừa đủ khiến toàn thân mềm nhũn. Sau một hồi gào thét đuổi hắn ra bên ngoài hắn mới chịu đi.
Ngâm mình trong bồn nước ấm nóng quả là cảm giác thư giãn.
Ngồi mất một lúc cô mới ngớ ra, bản thân không có quần áo để thay. Quấn tạm chiếc khăn lớn lên người. Đầu nhỏ lấp ló bên ngoài cửa để chắc rằng không có ai trong phòng.
Cô lục tung tủ đồ của hắn cũng không có nổi một bộ đồ dành cho nữ.
“ Cái gì thế này, tên đểu cáng đang đùa mình đấy à? “
Không biết nhờ ai giúp đỡ, cô trùm khăn quanh đầu che hết mặt, rón rén đi khắp nhà để tìm An Chi Hạ.
Vi Mộng Ly vừa bước ra hành lang thì va phải Thiên Kha Nguyệt. Hai người bốn con mắt nhìn nhau trong hồi lâu. Cô muốn bỏ chạy thì bị cô ta gọi lại.
Biết không còn đường lui, cô đành quay lại đối diện trực tiếp. Lần đầu tiên hai người có gương mặt giống hệt nhau chạm mặt. Vừa nhìn liền biết, trước mắt là chính là Vi Mộng Ly người tình Hán Lập Thành yêu sâu đậm đến người làm mới chuyển đến cũng biết.
Dù bị che kín mặt cũng bị cô ta phát hiện ra.
“ Thiên Kha Nguyệt? “
Tất cả là tại Hán Lập Thành, nếu hắn ta không nổi điên lên tự dưng vứt cô vào bồn tắm không có nổi một bộ đồ mới để thay thì cũng sẽ không ra nông nỗi này.
Cả tủ đồ của hắn trống không, đừng nói là đồ của phụ nữ, ngay cả đồ của hắn còn chẳng có. Rõ ràng là muốn chơi cô một vố đây mà.
“ Cô là người đã bên Hán Lập Thành trong suốt thời gian qua đúng không!? “
Vừa nhìn đã kích động tiến đến nắm tay cô, khuôn mặt rạng rỡ như một đóa hoa sen trắng tinh khiết vừa nhìn đã muốn động lòng.
Thế cơ mà cô lại là người xen ngang cướp đi quãng thời gian riêng tư của cặp đôi hoàn hảo này. Phải mau chóng rời khỏi đây trước khi bị tên điên kia phát hiện.
Thiên Kha Nguyệt cười lấy lệ, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Vi Mộng Ly. Cô mạnh dạn hỏi mượn một bộ đồ để mặc. Vừa nghe thấy câu hỏi mượn, khuôn miệng đang cười cũng trở nên cứng nhắc.
Thế nhưng cô ta vẫn hoan hỉ dẫn cô xuống phòng mình. Căn phòng xa hoa rộng lớn, nơi mà bao đồ quý hiếm chưng cất tưởng chừng như không bao giờ được chạm đến.
Món đồ quý giá lấp lánh bày biện khắp nơi, đến cả tủ đồ cũng nhiều vô kể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.