Chương 24: Đứa con gái đã chết
Tạ Lan
04/02/2024
Thiên Kha Nguyệt tiến đến chậm rãi ra phòng khách muốn xem ti vi để giải tỏa, đột ngột tiếng đuổi bắt bên ngoài truyền đến tai ngày một rõ nét.
Đầu vừa quay lại đã bị ôm chầm lấy trong sự bất ngờ. Hai người lớn tuổi với một người đàn ông thoạt trông trẻ tuổi rụt rè phía sau người đàn bà lạ mặt vừa ôm cô.
" Vi Mộng Ly! Con vẫn còn sống, sao lại không về nói với bố mẹ biết, mẹ nhớ con lắm con gái của ta…! "
Vệ sĩ vừa kịp đuổi tới tách bà ra khỏi người cô, nhìn họ có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy cô. Cái tên Vi Mộng Ly ấy thốt lên trong cảm xúc trực trào có lẽ họ là gia đình của cô gái ấy.
" Tôi không phải Vi Mộng Ly, các người nhầm rồi. "
Quản gia mau chóng báo tin cho Hán Lập Thành lập tức xuống nhà xử lý. Tình huống trớ trêu này lại xảy ra khiến cô không kịp suy nghĩ đến.
Hắn ta vừa xuất hiện liền bị cả nhà ba người họ vây lấy, hướng ánh nhìn về phía cô như một sinh vật lạ.
Sau khi ngồi lại giải thích đầu đuôi, họ mới ngỡ ra con gái đã chết chẳng phải người trước mặt còn sống sờ sờ như một kì tích.
Tiếng khóc nức nở than tiếc cho phần đời còn quá trẻ lại ra đi đột ngột, điều đáng ngạc nhiên hơn là Vi Mộng Ly không chỉ giống hệt gương mặt Thiên Kha Nguyệt. Ngay cả ngày tháng năm sinh cũng trùng khớp đến kì lạ.
Vừa rồi còn lầm tưởng cô là Vi Mộng Ly, ôm lấy thân thiết khóc lóc. Biết rõ thân phận cô chỉ là một thế thân cho con gái, thái độ thay đổi 360° với ánh mắt khinh miệt.
Ngồi cạnh Hán Lập Thành nãy giờ cô cũng hiểu sơ qua mọi chuyện. Gia đình họ không chỉ có một cô con gái là Vi Mộng Ly mà còn một người con trai đến tuổi lấy vợ tên là Vi Xuân Viên.
Cứ cách một thời gian lại đến đòi tiền bồi thường tổn thất tinh thần sau ngày con gái họ chết. Đã 6 năm rồi, ăn nhiều quen miệng càng được đà lấn tới chưa có ý định dừng lại.
Hán Lập Thành vì cảm thấy day dứt tội lỗi mà vung tay cho họ không cần suy nghĩ. Cô cũng không muốn xen ngang chuyện riêng của hắn, biết điều mà ngồi yên húp trà nghe chuyện.
Chẳng ngờ ngồi không cũng bị dính đạn. Bà mẹ vừa rồi còn nhìn cô âu yếm như gặp được con gái ruột, giờ lại mỉa mai châm chọc như sợ cô lấy mất miếng ăn của mình vậy.
" Thiên Kha Nguyệt, tuổi đời còn trẻ cũng để tôi khuyên cô một câu. Một con vịt trong đống bùn lầy tanh hôi may mắn có bộ lông lộng lẫy cũng không hóa thành phượng hoàng được đâu. "
" Trèo cao thì ngã đau, biết thân biết phận thì tốt nhất nên làm một thế thân cho tốt đừng mộng tưởng có thể hoàn toàn- "
Lời chưa nói hết đã bị cô xen ngang, tính khí từ nhỏ đã không thích bị ai chà đạp càng là loại người không chịu được khi bị chỉ trích vô lý.
" Mẹ của Vi Mộng Ly này, không biết bà lấy cái suy nghĩ đấy từ đâu, nhưng đồ vật mà tôi không để mắt tới sao phải tranh giành với con gái bà? "
Bị cắt họng tức nghẹn không nói lên lời, vốn tưởng Thiên Kha Nguyệt dễ nạt mà tự ý ra tay dạy dỗ để thị uy, nào ngờ cô lại khác xa với tính khí con gái bà.
Một người động một trả lại mười, không nói lại được gì bà ta chỉ lặng lẽ cầm tiền bỏ về trong căm tức.
" Đồ vật không để mắt đến? "
Tiếng nói mất kiên nhẫn ngay bên cạnh như muốn hỏi tội, hắn ta bị cô chọc giận rồi?
Đánh trống lảng muốn thoát tội hỏi xem bệnh tình anh đỡ chưa đều bị anh vứt ra một xó.
" Thiên Kha Nguyệt, tôi trong mắt cô là loại cỏ rác gì vậy? "
Cô thở dài chịu trận, nhìn vào đôi mắt căm tức của hắn đang chờ câu trả lời. Quay mặt đi đứng phắt dậy khẳng định lời bản thân nói là tiếng lòng từ bấy lâu nay.
Dù hắn có muốn phản bác cô cũng không có ý muốn đôi co tranh cãi. Hán Lập Thành dùng sức kéo cô vào lòng siết chặt buông ra lời cảnh cáo.
" Đừng quên cô vẫn đang ở trong địa bàn của tôi, bất kì hành động chống đối nào của cô cũng tốt nhất đừng chọc tức tôi. "
" Hán Lập Thành, anh bị mù à? Bọn họ mỉa mai tôi trước, tôi chỉ tự vệ theo bản năng sinh tồn mà thôi. Anh nổi điên cái gì? "
Bầu không khí yên lặng bao trùm trong khó xử, bàn tay dần buông lỏng dần rời. Nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay của hắn, chạy biến đi về phòng khóa trai cửa lại.
Người bị hiểu lầm rồi bị chỉ trích là cô, hắn ta không phân biệt phải trái đúng sai quay ra trách móc nạt nộ. Tên khốn kiếp.
Quản gia cúi mình báo cáo lịch trình bận rộn vào chiều nay, hắn ra lệnh hủy bỏ tất cả để được ở nhà nghỉ ngơi thư giãn.
" Đặt trước bữa trưa tại nhà hàng H đi. "
" Ngài muốn bao trọn hay chỉ đặt bàn hai người ạ? "
Suy nghĩ một hồi mới đưa ra quyết định bao trọn. Chẳng hiểu nổi hắn ta toan tính điều gì, chỉ vừa yêu cầu xong đã lên phòng chuẩn bị bộ đồ tươm tất lịch sự ngắm mình trong gương.
Đầu vừa quay lại đã bị ôm chầm lấy trong sự bất ngờ. Hai người lớn tuổi với một người đàn ông thoạt trông trẻ tuổi rụt rè phía sau người đàn bà lạ mặt vừa ôm cô.
" Vi Mộng Ly! Con vẫn còn sống, sao lại không về nói với bố mẹ biết, mẹ nhớ con lắm con gái của ta…! "
Vệ sĩ vừa kịp đuổi tới tách bà ra khỏi người cô, nhìn họ có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy cô. Cái tên Vi Mộng Ly ấy thốt lên trong cảm xúc trực trào có lẽ họ là gia đình của cô gái ấy.
" Tôi không phải Vi Mộng Ly, các người nhầm rồi. "
Quản gia mau chóng báo tin cho Hán Lập Thành lập tức xuống nhà xử lý. Tình huống trớ trêu này lại xảy ra khiến cô không kịp suy nghĩ đến.
Hắn ta vừa xuất hiện liền bị cả nhà ba người họ vây lấy, hướng ánh nhìn về phía cô như một sinh vật lạ.
Sau khi ngồi lại giải thích đầu đuôi, họ mới ngỡ ra con gái đã chết chẳng phải người trước mặt còn sống sờ sờ như một kì tích.
Tiếng khóc nức nở than tiếc cho phần đời còn quá trẻ lại ra đi đột ngột, điều đáng ngạc nhiên hơn là Vi Mộng Ly không chỉ giống hệt gương mặt Thiên Kha Nguyệt. Ngay cả ngày tháng năm sinh cũng trùng khớp đến kì lạ.
Vừa rồi còn lầm tưởng cô là Vi Mộng Ly, ôm lấy thân thiết khóc lóc. Biết rõ thân phận cô chỉ là một thế thân cho con gái, thái độ thay đổi 360° với ánh mắt khinh miệt.
Ngồi cạnh Hán Lập Thành nãy giờ cô cũng hiểu sơ qua mọi chuyện. Gia đình họ không chỉ có một cô con gái là Vi Mộng Ly mà còn một người con trai đến tuổi lấy vợ tên là Vi Xuân Viên.
Cứ cách một thời gian lại đến đòi tiền bồi thường tổn thất tinh thần sau ngày con gái họ chết. Đã 6 năm rồi, ăn nhiều quen miệng càng được đà lấn tới chưa có ý định dừng lại.
Hán Lập Thành vì cảm thấy day dứt tội lỗi mà vung tay cho họ không cần suy nghĩ. Cô cũng không muốn xen ngang chuyện riêng của hắn, biết điều mà ngồi yên húp trà nghe chuyện.
Chẳng ngờ ngồi không cũng bị dính đạn. Bà mẹ vừa rồi còn nhìn cô âu yếm như gặp được con gái ruột, giờ lại mỉa mai châm chọc như sợ cô lấy mất miếng ăn của mình vậy.
" Thiên Kha Nguyệt, tuổi đời còn trẻ cũng để tôi khuyên cô một câu. Một con vịt trong đống bùn lầy tanh hôi may mắn có bộ lông lộng lẫy cũng không hóa thành phượng hoàng được đâu. "
" Trèo cao thì ngã đau, biết thân biết phận thì tốt nhất nên làm một thế thân cho tốt đừng mộng tưởng có thể hoàn toàn- "
Lời chưa nói hết đã bị cô xen ngang, tính khí từ nhỏ đã không thích bị ai chà đạp càng là loại người không chịu được khi bị chỉ trích vô lý.
" Mẹ của Vi Mộng Ly này, không biết bà lấy cái suy nghĩ đấy từ đâu, nhưng đồ vật mà tôi không để mắt tới sao phải tranh giành với con gái bà? "
Bị cắt họng tức nghẹn không nói lên lời, vốn tưởng Thiên Kha Nguyệt dễ nạt mà tự ý ra tay dạy dỗ để thị uy, nào ngờ cô lại khác xa với tính khí con gái bà.
Một người động một trả lại mười, không nói lại được gì bà ta chỉ lặng lẽ cầm tiền bỏ về trong căm tức.
" Đồ vật không để mắt đến? "
Tiếng nói mất kiên nhẫn ngay bên cạnh như muốn hỏi tội, hắn ta bị cô chọc giận rồi?
Đánh trống lảng muốn thoát tội hỏi xem bệnh tình anh đỡ chưa đều bị anh vứt ra một xó.
" Thiên Kha Nguyệt, tôi trong mắt cô là loại cỏ rác gì vậy? "
Cô thở dài chịu trận, nhìn vào đôi mắt căm tức của hắn đang chờ câu trả lời. Quay mặt đi đứng phắt dậy khẳng định lời bản thân nói là tiếng lòng từ bấy lâu nay.
Dù hắn có muốn phản bác cô cũng không có ý muốn đôi co tranh cãi. Hán Lập Thành dùng sức kéo cô vào lòng siết chặt buông ra lời cảnh cáo.
" Đừng quên cô vẫn đang ở trong địa bàn của tôi, bất kì hành động chống đối nào của cô cũng tốt nhất đừng chọc tức tôi. "
" Hán Lập Thành, anh bị mù à? Bọn họ mỉa mai tôi trước, tôi chỉ tự vệ theo bản năng sinh tồn mà thôi. Anh nổi điên cái gì? "
Bầu không khí yên lặng bao trùm trong khó xử, bàn tay dần buông lỏng dần rời. Nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay của hắn, chạy biến đi về phòng khóa trai cửa lại.
Người bị hiểu lầm rồi bị chỉ trích là cô, hắn ta không phân biệt phải trái đúng sai quay ra trách móc nạt nộ. Tên khốn kiếp.
Quản gia cúi mình báo cáo lịch trình bận rộn vào chiều nay, hắn ra lệnh hủy bỏ tất cả để được ở nhà nghỉ ngơi thư giãn.
" Đặt trước bữa trưa tại nhà hàng H đi. "
" Ngài muốn bao trọn hay chỉ đặt bàn hai người ạ? "
Suy nghĩ một hồi mới đưa ra quyết định bao trọn. Chẳng hiểu nổi hắn ta toan tính điều gì, chỉ vừa yêu cầu xong đã lên phòng chuẩn bị bộ đồ tươm tất lịch sự ngắm mình trong gương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.