Chương 2: Mở màn bữa ăn
Tạ Lan
04/02/2024
Đôi mắt nặng trĩu từ từ hé mở, ánh sáng lọt vào con ngươi khiến cô giật mình bật dậy.
" Đây là đâu!? "
Đầu óc mơ hồ nhức nhối, vì khóc đến kiệt sức mà ngất lịm đi ngay trước bia mộ trên bãi cỏ dại. Cơn mưa gột rửa sự não nề trong cảm xúc thay vào đó là sự trống rỗng.
Nhưng rốt cuộc cô nằm trên chiếc giường này bằng cách nào?
" Cô ngủ nhiều hơn tôi tưởng đấy. "
Giọng nói trầm khàn vang lên giữa căn phòng rộng lớn, dáng người cao cao đứng trước mắt cô là một gương mặt lạ lẫm. Vừa nhìn liền cảnh giác quát tháo tra hỏi.
" Anh là ai?! "
Hắn không trả lời mà ra hiệu cho đám người hầu ép cô ra khỏi giường vào phòng thay lại bộ đồ đàng hoàng. Cô phát tiết không ngừng hỏi từng người một thân phận của hắn ta, chẳng ai màng đến câu nói của cô.
Ai nấy cũng yên lặng lột sạch bộ đồ đen bóng trên người cô xuống. Từng cử chỉ động chạm đều khiến cô khó chịu, nhăn nhó yêu cầu dừng lại đều bị phớt lờ.
Cái quái gì đang xảy ra vậy, cô muốn bỏ chạy. Người yêu cô vừa chết chưa lâu đột nhiên xuất hiện một gã điên loạn từ đâu đến bắt ép cô thay đồ theo ý hắn muốn.
Thay đồ xong xuôi cũng là lúc cô bị lôi xuống nhà ăn. Bàn tay quản gia ấn mạnh ép cô ngồi xuống đối diện hắn.
" Làm cái chó gì vậy, thả ra! Tưởng tôi yếu đuối mà dễ bắt nạt à!? "
" Câm miệng. "
Tiếng nói ngắn ngủi ấy lại khiến cô rùng mình rợn gáy, chẳng rõ lý do tại sao nhưng cô vẫn không phục.
" Thích mở mồm ra nói mấy lời lố lăng đến vậy thì tôi cho cô kết bạn với hổ nhé? "
" Hả..? Hổ? "
Còn chưa kịp hiểu ra ý nói sâu xa đã bị lôi đến trước chuồng lớn giam cầm tới mấy con hổ đói đang gầm gừ khi nhìn thấy cô. Thiên Kha Nguyệt sợ xanh mặt đạp mạnh vào chân tên đang giữ chặt tay mình nhân cơ hội bỏ trốn.
Vì cơ thể nhịn đói mấy ngày nay nên đôi chân chẳng còn sức lực, vừa chạy được một đoạn ngắn liền ngã sấp mặt xuống mặt đất.
Mặt mũi lấm lem nhem nhuốc, cô tức tối muốn đứng dậy thì bị hắn tóm được kéo cô vào lại căn phòng khi trước.
" Buông ra khốn kiếp! Tại sao lại nhắm vào tôi!? "
Hắn mạnh tay thô bạo đáp cô xuống bồn tắm xả vòi hoa sen xối xả vào mặt cô để rửa sạch vết bùn đất bẩn thỉu.
" Thiên Kha Nguyệt, cô còn chẳng có nổi nơi để về mà sao mạnh miệng quá vậy? "
Lời hắn nói như đánh thức được nội tâm đang gào thét không ngừng. Sau khi Minh Triết chết, ngay cả nhà cũng bị bọn cho vay nặng lãi đem đi thế chấp. Vốn tưởng rằng một thân một mình cũng có thể sống tốt làm lại từ đầu nhưng đến cả bữa ăn đàng hoàng cô cũng chẳng có huống chi là chỗ ở.
Toàn thân ngồi yên chết lặng trong bồn tắm lạnh lẽo, đôi mắt nhìn vào khoảng không một cách vô hồn.
Một kẻ chẳng còn gì để mất như cô, còn điều gì để luyến tiếc trên thế gian này?
" Cố Minh Triết... "
Nghe cái tên ấy vang lên từ giọng nói yếu ớt, hắn tức giận bóp chặt siết lấy cổ cô nổi gân cuồn cuộn.
" Ở trước mặt tôi thì đừng thốt lên tên của thằng khác. "
" Mẹ kiếp buông ra! Khó thở! "
Nhìn cô vẫy vùng trong đau đớn hắn mới hất mạnh bàn tay mình ra khỏi cơ thể mỏng manh.
Trước kia vốn dĩ cô cũng từng có một cuộc sống dư dả chẳng phải bần cùng như hiện tại. Bạn trai cũng vì tai nạn mà chết yểu, cô một lần cũng chưa kịp ôm anh lần cuối nói lời yêu trước cuộc chia ly vĩnh biệt xót xa đến vậy.
" Thiên Kha Nguyệt, cô chạy trốn tôi suốt 5 năm giờ lại đang luyến tiếc vì cái chết của thằng khác sao? "
Câu nói liền khiến cô ngờ vực soi xét kĩ gương mặt của tên trước mắt, bàn tay run rẩy dần lùi lại vào bức tường trong hoảng sợ.
" Hán...Hán Lập Thành... "
" Cô vẫn còn có lương tâm khắc ghi tên tôi vào bộ não yếu kém đấy. "
Biểu cảm run sợ tái nhợt không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cô quay mặt đi bị hắn bóp chặt cằm ép cô nhìn lấy hắn.
Hắn không thèm để ý để cảm xúc vụn vỡ của cô mà ghì chặt tay lại siết lấy đôi môi run run mãnh liệt phản kháng. Đầu lưỡi đẩy sâu vào khoang miệng khiến cô khiếp sợ đẩy mạnh hắn ra nhưng không thành.
" Kha Nguyệt, cô bị thằng khác chơi bao nhiêu lần rồi? "
Cái tát vút mạnh sau câu hỏi kinh tởm của hắn, cô trừng mắt lườm hắn không rời. Nỗi hận sâu thấu tâm can cả đời này mãi chẳng thể quên.
" Thả tôi ra! "
" Cô nghĩ bản thân có thể may mắn thoát khỏi tôi giống như 5 năm trước à? "
Trước kia cô là bạn tình của Hán Lập Thành, vì muốn kiếm tiền mà dâng thân thể vào hang sói. Một mình cô chịu đựng sự dày vò biến thái khốn nạn của hắn cho đến khi hết hợp đồng tưởng rằng sẽ dễ dàng trở về cuộc sống trước kia.
Ăn nhiều quen miệng, hắn không cho cô rời đi nửa bước còn dùng cả biện pháp mạnh để ép cô bên cạnh mình.
Vì quyết tâm muốn bỏ trốn mạnh mẽ cô liều mình đánh thuốc hắn trói chặt vào giường mà lặng lẽ rời đi.
Đã 5 năm rồi, cô chưa một lần nghĩ đến sẽ gặp lại hắn.
" Đây là đâu!? "
Đầu óc mơ hồ nhức nhối, vì khóc đến kiệt sức mà ngất lịm đi ngay trước bia mộ trên bãi cỏ dại. Cơn mưa gột rửa sự não nề trong cảm xúc thay vào đó là sự trống rỗng.
Nhưng rốt cuộc cô nằm trên chiếc giường này bằng cách nào?
" Cô ngủ nhiều hơn tôi tưởng đấy. "
Giọng nói trầm khàn vang lên giữa căn phòng rộng lớn, dáng người cao cao đứng trước mắt cô là một gương mặt lạ lẫm. Vừa nhìn liền cảnh giác quát tháo tra hỏi.
" Anh là ai?! "
Hắn không trả lời mà ra hiệu cho đám người hầu ép cô ra khỏi giường vào phòng thay lại bộ đồ đàng hoàng. Cô phát tiết không ngừng hỏi từng người một thân phận của hắn ta, chẳng ai màng đến câu nói của cô.
Ai nấy cũng yên lặng lột sạch bộ đồ đen bóng trên người cô xuống. Từng cử chỉ động chạm đều khiến cô khó chịu, nhăn nhó yêu cầu dừng lại đều bị phớt lờ.
Cái quái gì đang xảy ra vậy, cô muốn bỏ chạy. Người yêu cô vừa chết chưa lâu đột nhiên xuất hiện một gã điên loạn từ đâu đến bắt ép cô thay đồ theo ý hắn muốn.
Thay đồ xong xuôi cũng là lúc cô bị lôi xuống nhà ăn. Bàn tay quản gia ấn mạnh ép cô ngồi xuống đối diện hắn.
" Làm cái chó gì vậy, thả ra! Tưởng tôi yếu đuối mà dễ bắt nạt à!? "
" Câm miệng. "
Tiếng nói ngắn ngủi ấy lại khiến cô rùng mình rợn gáy, chẳng rõ lý do tại sao nhưng cô vẫn không phục.
" Thích mở mồm ra nói mấy lời lố lăng đến vậy thì tôi cho cô kết bạn với hổ nhé? "
" Hả..? Hổ? "
Còn chưa kịp hiểu ra ý nói sâu xa đã bị lôi đến trước chuồng lớn giam cầm tới mấy con hổ đói đang gầm gừ khi nhìn thấy cô. Thiên Kha Nguyệt sợ xanh mặt đạp mạnh vào chân tên đang giữ chặt tay mình nhân cơ hội bỏ trốn.
Vì cơ thể nhịn đói mấy ngày nay nên đôi chân chẳng còn sức lực, vừa chạy được một đoạn ngắn liền ngã sấp mặt xuống mặt đất.
Mặt mũi lấm lem nhem nhuốc, cô tức tối muốn đứng dậy thì bị hắn tóm được kéo cô vào lại căn phòng khi trước.
" Buông ra khốn kiếp! Tại sao lại nhắm vào tôi!? "
Hắn mạnh tay thô bạo đáp cô xuống bồn tắm xả vòi hoa sen xối xả vào mặt cô để rửa sạch vết bùn đất bẩn thỉu.
" Thiên Kha Nguyệt, cô còn chẳng có nổi nơi để về mà sao mạnh miệng quá vậy? "
Lời hắn nói như đánh thức được nội tâm đang gào thét không ngừng. Sau khi Minh Triết chết, ngay cả nhà cũng bị bọn cho vay nặng lãi đem đi thế chấp. Vốn tưởng rằng một thân một mình cũng có thể sống tốt làm lại từ đầu nhưng đến cả bữa ăn đàng hoàng cô cũng chẳng có huống chi là chỗ ở.
Toàn thân ngồi yên chết lặng trong bồn tắm lạnh lẽo, đôi mắt nhìn vào khoảng không một cách vô hồn.
Một kẻ chẳng còn gì để mất như cô, còn điều gì để luyến tiếc trên thế gian này?
" Cố Minh Triết... "
Nghe cái tên ấy vang lên từ giọng nói yếu ớt, hắn tức giận bóp chặt siết lấy cổ cô nổi gân cuồn cuộn.
" Ở trước mặt tôi thì đừng thốt lên tên của thằng khác. "
" Mẹ kiếp buông ra! Khó thở! "
Nhìn cô vẫy vùng trong đau đớn hắn mới hất mạnh bàn tay mình ra khỏi cơ thể mỏng manh.
Trước kia vốn dĩ cô cũng từng có một cuộc sống dư dả chẳng phải bần cùng như hiện tại. Bạn trai cũng vì tai nạn mà chết yểu, cô một lần cũng chưa kịp ôm anh lần cuối nói lời yêu trước cuộc chia ly vĩnh biệt xót xa đến vậy.
" Thiên Kha Nguyệt, cô chạy trốn tôi suốt 5 năm giờ lại đang luyến tiếc vì cái chết của thằng khác sao? "
Câu nói liền khiến cô ngờ vực soi xét kĩ gương mặt của tên trước mắt, bàn tay run rẩy dần lùi lại vào bức tường trong hoảng sợ.
" Hán...Hán Lập Thành... "
" Cô vẫn còn có lương tâm khắc ghi tên tôi vào bộ não yếu kém đấy. "
Biểu cảm run sợ tái nhợt không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cô quay mặt đi bị hắn bóp chặt cằm ép cô nhìn lấy hắn.
Hắn không thèm để ý để cảm xúc vụn vỡ của cô mà ghì chặt tay lại siết lấy đôi môi run run mãnh liệt phản kháng. Đầu lưỡi đẩy sâu vào khoang miệng khiến cô khiếp sợ đẩy mạnh hắn ra nhưng không thành.
" Kha Nguyệt, cô bị thằng khác chơi bao nhiêu lần rồi? "
Cái tát vút mạnh sau câu hỏi kinh tởm của hắn, cô trừng mắt lườm hắn không rời. Nỗi hận sâu thấu tâm can cả đời này mãi chẳng thể quên.
" Thả tôi ra! "
" Cô nghĩ bản thân có thể may mắn thoát khỏi tôi giống như 5 năm trước à? "
Trước kia cô là bạn tình của Hán Lập Thành, vì muốn kiếm tiền mà dâng thân thể vào hang sói. Một mình cô chịu đựng sự dày vò biến thái khốn nạn của hắn cho đến khi hết hợp đồng tưởng rằng sẽ dễ dàng trở về cuộc sống trước kia.
Ăn nhiều quen miệng, hắn không cho cô rời đi nửa bước còn dùng cả biện pháp mạnh để ép cô bên cạnh mình.
Vì quyết tâm muốn bỏ trốn mạnh mẽ cô liều mình đánh thuốc hắn trói chặt vào giường mà lặng lẽ rời đi.
Đã 5 năm rồi, cô chưa một lần nghĩ đến sẽ gặp lại hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.