Chương 42: Mua chuộc
Tạ Lan
22/02/2024
Hán Lập Thành gay gắt đuổi thẳng cô ra ngoài, chưa nghĩ đến bản thân sẽ
mắc phải sai lầm khiến hoàn cảnh khó xử như vậy. Thiên Kha Nguyệt yên
lặng rời khỏi phòng tắm, được tránh xa hắn ta là phúc phần lớn.
Vừa tiến ra phía ngoài đã suy ngẫm trầm ngâm, căn nhà của cô ở đâu, ba mẹ cô thế nào, trước giờ vẫn luôn muốn nhớ đến nhưng chẳng thu được kết quả gì.
Chỉ nhớ rõ tờ giấy còn để lại số điện thoại mà Ly Mộc Quyên nhắc nhở cô trước khi đi, nếu có bị đuổi việc thì hãy liên hệ bà ta.
Chẳng cần nghĩ gì nhiều, dù sao trong tính toán của Thiên Kha Nguyệt việc ở lại trong căn nhà này từng ấy thời gian đã quá đủ rồi.
Sau khi nhận được lương tháng này cô nhất quyết rời đi, cô muốn tìm hiểu thêm về chính bản thân mình, về cuộc sống, người thân gia đình cô hiện tại ra sao cô chẳng rõ.
Đêm ấy, ông trời như muốn trêu ngươi người phụ nữ mang quyết tâm lớn, cô bị cảm nặng sốt cao đến liệt giường.
Quản gia Tề cẩn trọng giúp cô đặt vài liều thuốc cạnh giường với tô cháo còn nóng. Toàn thân nóng ran mơ màng chẳng rõ người bên cạnh là ai, đến cả với lấy liều thuốc uống còn khó khăn run rẩy.
Bất cẩn chới với sau cùng lại ngã lăn xuống nền đất lạnh toát, cố gắng gượng leo lên trên giường lại ngất đi đột ngột.
Nằm nguyên một đêm trên nền đất lạnh lẽo, sức khỏe giảm sút nghiêm trọng khiến gương mặt xanh xao thấy rõ.
Mấy đám nữ hầu dù biết cô đang chật vật khổ sở cũng không có ý định ra tay giúp đỡ, nếu còn là Thiên Kha Nguyệt trước kia, được Hán Lập Thành bao bọc thì có lẽ đám người đó đã ngay lập tức nhào tới diễn vở kịch lo lắng.
Miệng cười nhạt nhìn lên trần nhà trong tư thế mệt mỏi. Không lẽ đời này cô lại chết trong lúc kí ức còn chẳng rõ bản thân là ai.
Từ đâu xuất hiện bàn tay ấm áp vắt khô miếng vải ướt đặt nhẹ lên trán cô, bàn tay ấy nhẹ nhàng múc từng muỗng cháo nhỏ kề sát đôi môi tái nhợt.
Giọng nói trong trẻo quen thuộc, hơi ấm kề cạnh khiến đôi mắt nặng trĩu cũng cố mở lên để nhìn rõ.
" Tiểu thư…tô cháo em vừa hâm nóng, tiểu thư mau ăn lấy lại sức. "
Biểu cảm có đôi phần lo lắng hết mình tận tâm giúp cô bình phục, Thiên Kha Nguyệt vừa nhìn thấy người phụ nữ mang bộ đồng phục nữ hầu liền tò mò cất lên tiếng hỏi.
" Cô…tại sao lại giúp tôi? "
" Trước kia Thiên tiểu thư luôn chiếu cố em rất nhiều, em không biết đền đáp thế nào ngoài việc giúp sức cho tiểu thư… "
Nữ hầu rón rén ấy chính là người khi trước nấu cho Thiên Kha Nguyệt tô cháo cháy đen, nếu rơi phải người nào khó tính nhất định số phận của cô sẽ bị đày đọa tệ hơn là sa thải.
Nhưng chính tấm lòng tốt bụng của Thiên Kha Nguyệt đã khiến cô có chút niềm tin vào bản thân. Sau ngày hôm ấy hết mình vào bếp để tập luyện khả năng nấu nướng.
Thiên Kha Nguyệt nghe lọt được mỗi từ trước kia, liền bất ngờ bật dậy nắm lấy tay An Chi Hạ.
" Cô biết rõ trước kia tôi là ai sao!? Tiểu thư? Tại sao cô lại gọi tôi là tiểu thư?? "
" Cô mau nói những gì bản thân biết về tôi đi!! Xin cô đấy! "
An Chi Hạ ngập ngừng không dám nói, điều hiển nhiên là Ly Mộc Quyên đã mua chuộc toàn bộ người trong căn nhà này kể cả An Chi Hạ.
Vì sự cầu xin tha thiết nên cô mới được ở lại, bằng không đã bị Ly Mộc Quyên đuổi cổ chỉ để bịt miệng.
Vừa tiến ra phía ngoài đã suy ngẫm trầm ngâm, căn nhà của cô ở đâu, ba mẹ cô thế nào, trước giờ vẫn luôn muốn nhớ đến nhưng chẳng thu được kết quả gì.
Chỉ nhớ rõ tờ giấy còn để lại số điện thoại mà Ly Mộc Quyên nhắc nhở cô trước khi đi, nếu có bị đuổi việc thì hãy liên hệ bà ta.
Chẳng cần nghĩ gì nhiều, dù sao trong tính toán của Thiên Kha Nguyệt việc ở lại trong căn nhà này từng ấy thời gian đã quá đủ rồi.
Sau khi nhận được lương tháng này cô nhất quyết rời đi, cô muốn tìm hiểu thêm về chính bản thân mình, về cuộc sống, người thân gia đình cô hiện tại ra sao cô chẳng rõ.
Đêm ấy, ông trời như muốn trêu ngươi người phụ nữ mang quyết tâm lớn, cô bị cảm nặng sốt cao đến liệt giường.
Quản gia Tề cẩn trọng giúp cô đặt vài liều thuốc cạnh giường với tô cháo còn nóng. Toàn thân nóng ran mơ màng chẳng rõ người bên cạnh là ai, đến cả với lấy liều thuốc uống còn khó khăn run rẩy.
Bất cẩn chới với sau cùng lại ngã lăn xuống nền đất lạnh toát, cố gắng gượng leo lên trên giường lại ngất đi đột ngột.
Nằm nguyên một đêm trên nền đất lạnh lẽo, sức khỏe giảm sút nghiêm trọng khiến gương mặt xanh xao thấy rõ.
Mấy đám nữ hầu dù biết cô đang chật vật khổ sở cũng không có ý định ra tay giúp đỡ, nếu còn là Thiên Kha Nguyệt trước kia, được Hán Lập Thành bao bọc thì có lẽ đám người đó đã ngay lập tức nhào tới diễn vở kịch lo lắng.
Miệng cười nhạt nhìn lên trần nhà trong tư thế mệt mỏi. Không lẽ đời này cô lại chết trong lúc kí ức còn chẳng rõ bản thân là ai.
Từ đâu xuất hiện bàn tay ấm áp vắt khô miếng vải ướt đặt nhẹ lên trán cô, bàn tay ấy nhẹ nhàng múc từng muỗng cháo nhỏ kề sát đôi môi tái nhợt.
Giọng nói trong trẻo quen thuộc, hơi ấm kề cạnh khiến đôi mắt nặng trĩu cũng cố mở lên để nhìn rõ.
" Tiểu thư…tô cháo em vừa hâm nóng, tiểu thư mau ăn lấy lại sức. "
Biểu cảm có đôi phần lo lắng hết mình tận tâm giúp cô bình phục, Thiên Kha Nguyệt vừa nhìn thấy người phụ nữ mang bộ đồng phục nữ hầu liền tò mò cất lên tiếng hỏi.
" Cô…tại sao lại giúp tôi? "
" Trước kia Thiên tiểu thư luôn chiếu cố em rất nhiều, em không biết đền đáp thế nào ngoài việc giúp sức cho tiểu thư… "
Nữ hầu rón rén ấy chính là người khi trước nấu cho Thiên Kha Nguyệt tô cháo cháy đen, nếu rơi phải người nào khó tính nhất định số phận của cô sẽ bị đày đọa tệ hơn là sa thải.
Nhưng chính tấm lòng tốt bụng của Thiên Kha Nguyệt đã khiến cô có chút niềm tin vào bản thân. Sau ngày hôm ấy hết mình vào bếp để tập luyện khả năng nấu nướng.
Thiên Kha Nguyệt nghe lọt được mỗi từ trước kia, liền bất ngờ bật dậy nắm lấy tay An Chi Hạ.
" Cô biết rõ trước kia tôi là ai sao!? Tiểu thư? Tại sao cô lại gọi tôi là tiểu thư?? "
" Cô mau nói những gì bản thân biết về tôi đi!! Xin cô đấy! "
An Chi Hạ ngập ngừng không dám nói, điều hiển nhiên là Ly Mộc Quyên đã mua chuộc toàn bộ người trong căn nhà này kể cả An Chi Hạ.
Vì sự cầu xin tha thiết nên cô mới được ở lại, bằng không đã bị Ly Mộc Quyên đuổi cổ chỉ để bịt miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.